Họa Sĩ | Hagitachi
Có thể bạn quan tâm
Họa sĩ
Author: Hagitachi
Rating: T
===
Bất cứ chuyện tình khắc cốt ghi tâm nào cũng đều có một cái kết dang dở, cũng vì câu chuyện dở dang, người ta mới không thể nào quên đến tận khi đi hết cả một đời…
.
Tôi có một người bạn khá đặc biệt.
Cậu ấy là sinh viên trường Mỹ Thuật Công Nghiệp ngoài Hà Nội, quen biết nhau qua mạng xã hội, gặp gỡ nhau vài lần trong những buổi họp mặt của những người đam mê hội họa. Tôi và cậu ấy, một đứa trong Nam một đứa ngoài Bắc, dù rằng chỉ có thể nói chuyện với nhau hàng ngày qua tin nhắn hoặc cuộc gọi nhưng lại khá hợp tính nhau.
Không như tôi theo đuổi hội họa chỉ vì đam mê, bạn tôi được đào tạo bài bản qua từng giờ học trên trường đại học. Mỗi lần nói chuyện với cậu ấy là lại có thêm nhiều kiến thức chuyên ngành, nào là hướng sáng, nào là tỉ lệ cơ thể, vân vân và mây mây. Cứ hễ nói về vấn đề chuyên môn, câu chuyện của chúng tôi cứ thế kéo dài, chưa bao giờ đi vào lối cụt như khi tôi trò chuyện với người khác, về những chủ đề khác.
“Concept art trong hội họa còn có thể hiểu là nghệ thuật biểu diễn ý tưởng bằng hình ảnh. Một thể loại trong đó là diễn tả câu chuyện bằng tranh vẽ.”
“Hơi mơ hồ nhỉ, nếu nói thế thì dân ngoại đạo sẽ khó mà hiểu được.”
“Nói đơn giản là vậy đi. Khi nhìn vào một bức chân dung, cậu có thể thấy được nhân dạng người, thấy được biểu hiện trên gương mặt hoặc những cái đơn giản khác. Nhưng nếu cậu nhìn vào một bức tranh được thể hiện theo lối kể chuyện, cậu sẽ không chỉ nhìn thấy nhân vật, cậu còn có thể cảm nhận được không khí nhân vật đó đang trải qua, cảm xúc của nhân vật và những thứ xung quanh. Có thể vẫn còn hơi khó hiểu nên tớ sẽ lấy ví dụ. Bức tranh vẽ chàng kị sĩ che khiên bảo vệ công chúa giữa đám đông la ó của họa sĩ Wlop, đó không đơn giản chỉ là chàng kị sĩ và cô công chúa, đó còn là sự phẫn nộ của đám đông, sự mục nát của một chính quyền khiến người dân không còn chút niềm tin, rất rất nhiều tầng ý nghĩa chúng ta có thể khai thác qua từng chi tiết hiện trên tranh vẽ…”
Câu chuyện của chúng tôi thỉnh thoảng tẻ nhạt như thế…
Bạn tôi từng kể, ở trường mỹ thuật, cứ mỗi giờ hình họa là sẽ có một người mẫu đi cũng thầy đến lớp, suốt cả giờ học chỉ ngồi bất động như tượng đá để làm mẫu vẽ cho mọi người. Có một lần, thầy dẫn đến lớp một người mẫu còn trẻ và rất xinh xắn, cơ thể cân đối như tạc tượng hiện ra trong lớp áo màu da ôm sát người. Cô người mẫu, như những người trước đó, ngồi lên chiếc ghế đặt giữa phòng học. Hôm đó lớp bạn tôi được trải nghiệm một cảm giác vẽ khác hoàn toàn.
Thế mà cảm giác lạ lẫm đó chẳng kéo dài được lâu, bạn tôi bảo, dần dà việc xuất hiện của cô người mẫu xinh đẹp trong lớp hình họa trở thành một điều rất bình thường, đến mức, có cảm giác nếu cô ấy có lột bỏ lớp áo màu da khỏi người đi chăng nữa, đám sinh viên cũng sẽ chỉ chăm chú vào khung giấy trước mặt và ngòi chì dài trong tay. Có vài người bước ra khỏi lớp còn đùa, sao tao chẳng cảm thấy gì cả mày ạ, người mẫu nào cũng như người mẫu nào, tao còn nghĩ họ như những bức tượng mà thôi.
Hóa ra, quá thân quen sẽ khiến người ta nhàm chán.
Nhưng nghệ thuật, đến chừng nào mới gọi là thân quen?
.
Bạn tôi, tên là Hùng.
Lần đầu gặp nhau ngoài đời, cũng là lần đầu tiên gọi nhau bằng tên thật, không phải bằng một biệt danh, Hùng chẳng có một chút ấn tượng nào đặc biệt ngoại trừ hình ảnh của một đứa con trai ít nói ở ngoài nhưng lại nhắn tin rất năng nổ trên mạng xã hội. Hoặc cũng có thể vì tôi ở ngoài đời là một đứa quá mức ồn ào, nên trong suốt buổi gặp gỡ nhóm bạn cùng đam mê kéo dài tầm sáu tiếng đó, Hùng chỉ nói được vài câu, chủ yếu là ngồi cười, gật đầu lên xuống, rồi tập trung vào tờ giấy vẽ canson trên bàn. Lần gặp thứ hai cách đó nửa năm, Hùng nói chuyện nhiều hơn hẳn, một phần cũng vì mọi người bây giờ đã trở nên quen thân. Lúc đó tôi cũng bắt đầu chú ý cậu nhiều hơn, dáng người cao gầy, mái đầu dài gấp mấy lần một đứa con trai bình thường, phong cách ăn mặc bụi bặm. Nếu không biết cậu là sinh viên trường nghệ thuật, người ngoài nhìn vào hẳn thế nào cũng sẽ bảo rằng cậu chàng là một đứa ất ơ không ra gì.
Hùng, cũng như tôi, kể cho nhau nghe nhiều chuyện xảy ra quanh cuộc sống của cả hai. Chẳng biết từ lần gặp nhau thứ mấy trong suốt khoảng thời gian hai đứa quen biết, chúng tôi không còn nói những chuyện về mọi thứ xung quanh, thay vào đó, là những chuyện của mỗi người, rằng tớ là kiểu người thế này, tớ thích cái này, tớ không thích cái kia. Những câu chữ bình thường, những gam màu nhạt nhẽo, và những khoảnh khắc khiến người ta nhớ mãi không quên.
“Tớ thích đằng ấy.”
Mùa hè năm hai đứa hai mươi mốt tuổi, Hùng để lại bốn từ ngắn gọn ở mặt sau bức tranh vẽ tặng tôi trong một lần chúng tôi gặp mặt. Tôi chẳng biết gì, cũng chẳng nhận ra điều gì kì lạ lúc Hùng đưa tôi bức tranh. Mãi đến khi về nhà, đem bức tranh cậu vẽ ra ngắm nghía, tôi mới thấy dòng chữ nhỏ nhắn ở một góc. Cả đêm hôm ấy, tôi ôm bức tranh cười rũ rượi trên giường như một người vừa hay tin trúng vé số độc đắc, cứ luôn miệng lặp đi lặp lại rằng cuối cùng cũng chờ được đến lúc Hùng chủ động. Sau đó, cũng chỉ vỏn vẹn vài dòng tin cụt ngủn bảo rằng tôi chờ ngày này đã lâu, chúng tôi chính thức hẹn hò.
Năm hai mươi hai tuổi, bất chấp lời khuyên của mọi người, tôi đồng ý làm việc cho một công ty ở tận Hà Nội. Tôi của những năm tháng ấy, cuồng nhiệt với mối tình đầu đời, chán nản những dòng tin nhắn và cuộc gọi mỗi đêm, khao khát được nhìn thấy mặt anh chàng họa sĩ của tôi mỗi ngày thay vì mỗi tuần hoặc mỗi tháng. Và một cách bí mật, chúng tôi sống cùng nhau.
Chúng tôi bắt đầu đổi cách xưng hô cũng từ những ngày đó.
Hùng vẫn chưa tốt nghiệp khi tôi bắt đầu đi làm. Chỉ học tốt những môn chuyên ngành, Hùng thậm chí không buồn vác mặt đến lớp học các môn đại cương khác. Mỗi sáng khi đồng hồ báo thức reo, tôi dậy chuẩn bị đi làm, Hùng vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ say. Gần đây, Hùng tham gia minh họa dự án game cho một công ty nước ngoài, chủ yếu làm việc và trao đổi với khách vào nửa đêm về sáng, ban ngày lúc nào cũng cặm cụi vào màn hình máy vẽ để kịp tiến độ gửi tranh. Tôi chẳng bao giờ đánh thức Hùng, để cho anh ngủ, cố gắng chuẩn bị đi làm một cách càng yên tĩnh càng tốt. Và rồi sau khi đặt lên gò má anh một nụ hôn thật nhẹ, tôi khép cửa và bước ra ngoài. Cũng có những hôm, mùi trứng chiên kéo tôi ra khỏi cơn mộng mị, bước chân khỏi giường, tôi thấy Hùng, quần áo, tóc tai vẫn còn xộc xệch, đang cặm cụi làm buổi sáng.
“Hôm nay anh dậy sớm thế?” Tôi ngái ngủ hỏi.
“Thỉnh thoảng muốn ăn sáng cùng em…”
Những tháng ngày ấy sao thật nhẹ nhàng.
.
Ấy vậy mà chẳng thể thành đôi…
Có một dạo, Hùng đến công ty đón tôi sau giờ làm, hai đứa cùng ăn tối rồi ngồi hóng mát ở công viên gần hồ Gươm. Hùng bảo anh thích cuộc sống hiện tại lắm, tự do tự tại, không phải phụ thuộc vào ai. Từ lúc gặp anh đến giờ, tôi chẳng bao giờ hỏi anh tại sao chưa bao giờ nghe anh nhắc về gia đình. Lắm lúc tôi cũng cảm thấy tò mò, bố mẹ anh là người thế nào, có dịu dàng như anh không, hay nghiêm khắc và khuôn phép như những ông bố bà mẹ thường thấy. Về anh em thì tôi từng nghe anh bảo mình là con một, vậy anh có bao giờ cảm thấy cô đơn khi lớn lên một mình không? Mang nhiều thắc mắc là thế, nhưng tôi lại chẳng bao giờ dám mở miệng, bởi lẽ mỗi lúc cùng anh đi dạo trên đường, ánh mắt anh nhìn những gia đình trên phố nói với tôi rằng gia đình với anh giống một con dao đang cắm chặt trong tim, nếu tôi nhắc đến, hẳn tôi sẽ vô thức cầm lấy cán dao mà ấn thật mạnh. Hùng bảo tôi anh không có ý định tốt nghiệp, bởi vì bây giờ anh xem như cũng đã có nghề. Anh tạo dựng được một danh tiếng vừa đủ để khách hàng tìm đến mình, để nhận những hợp đồng làm một hoặc vài tháng nhưng thu nhập có thể dành cho cả một năm. Miệt mài bên bàn vẽ, thỉnh thoảng đi du lịch đổi không khí, chia sẻ cuộc sống với người mình yêu thương, có thời gian rảnh thì theo đuổi công trình riêng của mình, cuộc sống với Hùng chỉ thế thôi là tròn vẹn.
“Em thì… chẳng biết đến bao giờ mới có thể hài lòng với cuộc sống như anh nữa…” Tôi nói.
“Anh cảm thấy em rất hợp với công việc văn phòng mà.” Nghe tôi bảo vậy, Hùng chỉ thở ra một cái thật nhẹ và mỉm cười nhìn tôi.
“Thật vậy sao? Ai cũng bảo em thế, nhưng mỗi ngày cặm cụi bên đống giấy tờ vô tri, chẳng có chút cảm hứng, chẳng một chút hăng say. Ngày nào lên công ty cũng lặp đi lặp lại quy trình bấm vân tay, chuẩn bị chứng từ, giấy tờ cần thiết này nọ, nghỉ trưa, tiếp tục công việc, lại bấm vân tay rồi ra về, đến tháng nhận lương đều đặn. Bản thân em thấy thật tẻ nhạt.”
“Nhưng lại rất hợp với em.” Hùng lặp lại.
“Vì con người em tẻ nhạt? Hay vì sao?”
“Anh cũng không biết phải giải thích sao nữa, chỉ là cảm nhận của anh thôi. Mà đã là cảm nhận thì làm sao giải thích được cơ chứ?”
“Nhưng mà nếu bây giờ bảo em nghỉ việc, tìm một công việc khác thì chắc chắn em không làm được đâu…” Tôi cười khẽ. “Cái gì cũng biết chút chút, dở dở ương ương, biết nhiều nhưng hóa ra chẳng biết gì. Kể cả vẽ cũng thế, hồi trước em vẽ cũng không đến nỗi, bây giờ nhìn bức tranh thậm chí không nhận ra được đây là tranh vẽ của mình.”
“Thì em chỉ cần bỏ chút ít thời gian, mỗi ngày luyện một chút, lặp đi lặp lại như quy trình tẻ nhạt ở công ty ấy, rồi một ngày em sẽ thấy xung quanh mình ngập tràn màu sắc thôi.”
.
Tôi thuộc kiểu người thích than thở, thế nên cứ hễ có chuyện buồn vui gì tôi cũng đều kể lể cho Hùng nghe. Hùng rất giỏi lắng nghe người khác, rất giỏi đưa ra những lời động viên. Hùng lúc nào cũng từ tốn, nhẹ nhàng, chẳng bao giờ to tiếng, luôn biết cách điều tiết câu chuyện mỗi lúc cơn cáu bẳn vô lý của tôi xuất hiện. Anh luôn khiến tôi có cảm giác câu chuyện của tôi được quan tâm, bản thân tôi được trân trọng.
Từ trước đến giờ, anh chưa hề kể cho tôi nghe cảm xúc của mình. Anh nói rất nhiều. Lúc hai đứa còn đi học, anh hay kể tôi nghe những chuyện trên giảng đường, chuyện mấy đứa bạn cùng lớp, chuyện ông chủ tiệm họa cụ trước cổng trường đại học thường đứng tập dưỡng sinh bên lề đường, chuyện đám mèo hoang hay đến xin ăn ở kí túc xá nam,… Hùng nói về đủ thứ chuyện xảy ra xung quanh cuộc sống của anh. Còn chuyện của riêng anh, cảm xúc của riêng anh thì anh giữ cho mình. Hoặc cũng có thế anh nói ra, nhưng là qua những bức tranh anh vẽ. Mỗi lần nhìn vào chúng, những gam màu lạnh lẽo, những biểu cảm u buồn của nhân vật, những ánh mắt sâu thẳm chất chứa bao nỗi niềm ưu uất, tôi lại cảm thấy trái tim bị như bị bóp nghẹt. Dù anh luôn bảo tôi rằng khách hàng của anh yêu cầu anh phải vẽ như thế, nhưng tôi cảm nhận được anh dùng tranh để giải tỏa cảm xúc của mình.
.
“Hôm nay anh có điều gì không vui trong lòng phải không?”
Tôi nhìn vào màn hình máy vẽ của Hùng khi anh đang chăm chú vẽ và hỏi. Hùng không rời mắt khỏi màn hình, chỉ bảo anh như mọi ngày thôi, và hỏi tôi tại sao lại hỏi anh điều đó.
“Bức tranh của anh nói với em như thế đấy.”
Hùng dừng bút, quay sang nhìn tôi bằng đôi mắt thâm quầng do thiếu ngủ. “Làm gì có, tranh anh vẽ cũng bình thường mà?”
“Bức tranh đang khóc đấy.”
Hùng tròn mắt nhìn tôi, còn tôi lại dán mắt vào màn hình máy tính. Trên màn ảnh, một thiếu nữ có mái tóc màu xanh nhạt, tay đang cầm một cuốn sách, nhìn về phía chúng tôi. Trên bức tranh còn đang dang dở, mỗi đôi mắt là được tỉa chỉn chu nhất, xanh nhạt, trong veo, và sâu thẳm.
“Em sao vậy?” Hùng ngạc nhiên hỏi tôi.
“Sao anh không bao giờ kể cho em nghe những chuyện của riêng anh? Anh vẫn xem em như bạn gái của anh chứ?”
Hùng buông tay khỏi cây bút vẽ, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Là sao?”
Bản thân tôi khi ấy cũng không hiểu được mình…
“Tại sao lúc nào anh cũng vẽ những bức tranh như thế? Nếu tâm trạng của anh không tốt, thay vì dồn nén chúng trong những bức tranh, sao anh không nói cho người luôn bên cạnh anh là em?”
Mắt tôi nhòa đi chực khóc. Hùng lúng túng rút điện thoại đưa tôi xem email của anh. “Đâu phải anh muốn? Em xem đi, khách yêu cầu anh vẽ thế mà. Bìa cho tiểu thuyết tình cảm có yếu tố viễn tưởng, yêu cầu vẽ nữ chính cầm sách hoặc trái táo nhìn xa xăm, bản phác phải vẽ rõ đôi mắt vì đó là chi tiết quan trọng nhất. Anh chỉ làm theo yêu cầu của khách mà thôi.”
Và mặc cho Hùng cố giải thích, tôi vẫn khăng khăng suy nghĩ của riêng mình. Phải, là khách hàng của anh yêu cầu anh làm thế, là tôi quá ích kỉ khi áp đặt suy nghĩ của bản thân lên anh. Nhưng tất cả những gì tôi muốn lúc này không phải là anh hãy chuyên tâm công việc, kiếm thật nhiều tiền lo lắng cho tương lai hai đứa. Tôi, đơn giản, chỉ muốn anh hãy mở rộng lòng mình.
Có những lúc choàng tỉnh giữa đêm, thấy đèn phòng làm việc vẫn sáng, nghe cả những âm thanh trầm trầm nhè nhẹ khi anh đang nói chuyện với khách hàng, tôi rón rén tiến lại gần để nghe rõ cuộc hội thoại của anh. “Ông có cảm thấy hài lòng với tranh tôi gửi không? À, ông muốn màu sắc phải sáng lên một chút, tôi sẽ sửa lại và gửi ông ngay.” “Thời gian ba ngày thì quá gấp rút nhưng tôi sẽ cố hoàn thành. Vâng tôi đã nhận được thanh toán, tôi sẽ gửi tranh sớm nhất có thể cho ông.”
“Nếu anh muốn ăn gì đó, hay muốn em làm cho anh điều gì thì anh cứ nói nhé. Cứ thức đêm quá như thế không tốt đâu.” Tôi nói.
“Anh đâu có làm cả năm như thế, em không thấy anh cả tháng trời chỉ ăn rồi ngủ, lâu lâu lại vẽ linh tinh đấy còn gì. Em cũng cả ngày nhìn vào màn hình rồi, về nhà hãy cứ nghỉ ngơi đi đừng lo gì cho anh.”
Cả hai chúng ta đều mệt. Làm người lớn lúc nào cũng mỏi mệt. Nhưng với tôi, chẳng biết từ lúc nào giữa hai chúng tôi có một vết nứt dần xuất hiện, rồi mở rộng ra từng ngày. Không lâu sau đó, tôi bảo Hùng rằng mình phải đi công tác một thời gian, thực chất là tôi dọn đồ đạc đến thuê phòng ở một nơi khác. Kể câu chuyện của mình cho một người bạn đồng nghiệp, cô ấy bảo cô cũng khó mà hiểu được Hùng. Ừ, như cả tôi đây, người quen biết và thậm chí đã sống cùng anh bao năm, vẫn không tài nào hiểu được.
Và thế là chia tay. Hùng vẫn nhắn tin, vẫn gọi điện, nhưng tôi lại cảm thấy chán ghét đến mức không thèm bắt máy hay gửi lại một dòng tin. Những lúc như thế, tôi lại nhớ đến chuyện Hùng từng kể về cô mẫu vẽ trong lớp hình họa, sự hứng thú cũng chỉ có những lúc đầu, đến lúc thân quen mọi cảm xúc sẽ hóa ra trơ cạn.
Có những buổi tối trở về từ chỗ làm, nhìn vào gian phòng tối chưa bật đèn, tôi lại nhớ lại những ngày đã qua. Sáu giờ tối, thành phố đã lên đèn nhưng gian nhà vẫn chỉ có ánh sáng mờ nhạt hắt ra từ phòng làm việc. Hùng ở đó, cặm cụi bên máy vẽ, có những hôm anh thậm chí ngủ gật trên bàn. Khi biết tôi đã về, anh sẽ đứng dậy vươn vai, hỏi rằng hôm nay về muộn thế hay những câu khác đại loại vậy. Hoặc gọi đồ ăn bên ngoài rồi cùng nhau ăn tối, hoặc cùng nhau vào bếp làm những món ăn nhẹ cho cả hai. Sau đó, anh sẽ tiếp tục công việc, còn tôi sẽ ngồi đó cùng anh trò chuyện một chút rồi đi ngủ.
Dù sao đó cũng là những tháng ngày đã qua…
Mà, không có tôi, Hùng vẫn sẽ đều đặn ăn uống chứ? Anh có chịu ngủ đủ giấc không, hay lại đắm mình vào những bức tranh như thế rồi phát điên?
Cứ mỗi ngày trôi qua, tôi bắt đầu cảm thấy bồn chồn lo lắng. Tôi có thực sự muốn rời bỏ anh không? Tôi cảm thấy tốt hơn khi không còn ở bên anh sao? Tôi biết mình không vui. Thời gian cứ trôi khiến tôi có cảm giác sức chịu đựng của mình đã tới giới hạn.
Anh không nói nhiều với tôi cũng không sao, tôi sẽ là người nói.
Tôi nhận ra mình muốn được ở bên anh nhiều như thế nào.
Tôi chạy vội ra cửa, gọi chiếc taxi gần đó. Cho tôi đến khu chung cư ở đường A, tôi nói với tài xế, phố N. Tim tôi đập thình thịch khi bước từng bước lên cầu thang, tầng hai, cuối dãy hành lang, phòng số 207. Tôi muốn gặp Hùng, tôi khao khát muốn nhìn thấy gương mặt của chàng họa sĩ duy nhất trong cuộc đời tôi. Tôi đứng trước cánh cửa quen thuộc, hít vào một hơi thật sâu rồi đưa tay bấm chuông. Một thoáng sau, cánh cửa hé mở, một bóng hình cao gầy quen thuộc với mái tóc dài xuất hiện.
“Đi chơi vui không?” Anh cười gượng. “Sao bây giờ mới chịu về?”
“Chỉ là em để quên đồ ở đây thôi.” Tôi đáp.
Anh lại cười, nụ cười hiền lành đến mức khiến mắt tôi nhòe nước. Anh khẽ gật đầu một cái rồi ôm lấy tôi vào lòng. “Thật là, đến bao giờ mới lớn lên được đây…”
Hết.
Chia sẻ:
Có liên quan
Từ khóa » Họa Sĩ Wlop
-
Artist - Hoạ Sĩ Của Những Bức Tranh - Wlop - Pinterest
-
ARTBOOK HOUSE - ⭐️Ghostblade WLOP⭐️450k Họa Sĩ Wang ...
-
️Ghostblade WLOP⭐️450k Họa Sĩ Wang Ling,... | Facebook
-
Wlop 2 - Artbook House
-
Wlop - Artist - Hoạ Sĩ Của Những Bức Tranh - Truyện 2U
-
Wlop Là Ai - Mới Cập Nhập - Update Thôi
-
Bộ Sưu Tập Tranh Ghost Blade 2 Họa Sĩ Wlop - Shopee
-
Artist - Hoạ Sĩ Của Những Bức Tranh - Wlop - Wattpad
-
Họa Sĩ Cô Gái Nằm Ghế Dài Bởi Wlop Poster Nghệ Thuật In Chữ Bé ...
-
Artbook Ghost BLADE 1 By WLOP - Artbook Quỷ Đao 1 WLOP
-
Chiêm Ngưỡng Bộ Fanart Cực Chất Của Wang Ling - Báo Thanh Niên
-
Tổng Hợp Truyện Artist Hoa Si Cua Nhung Buc Tranh Wlop - Trang 1