[Hoàn] Đế Vương Công Lược – Ngữ Tiếu Lan San - Chốn Bình Yên

Đế vương công lược

Tên truyện: Đế vương công lược

Tác giả: Ngữ Tiếu Lan San

Thể loại: Đam mỹ, cổ trang, cung đình, vương quyền tranh đấu, cường cường, tình hữu độc chung, tình thánh công x hoàng đế thụ, HE.

Nhân vật chính: Đoạn Bạch Nguyệt x Sở Uyên.

Độ dài: 191 chương + 10 phiên ngoại

Nằm trong hệ liệt: Bạo tiếu giang hồ (phần 4/5 phần)

Edit: Haerie (đã khóa wp)

[Một phút nhảm]

Mỗi lần đọc truyện của bà Tiếu là thấy dài kinh khủng, lần này rảnh quá có động lực đọc cái hệ liệt Bạo tiếu giang hồ dài ngất ngưởng. Đọc mấy phần đầu (nhất là phần 1 Giang hồ biến địa thị kỳ ba) trời đất không thể thấm nổi… mình thấy nó nhảm quá là nhảm và không nuốt được T__T. Bỏ qua và nhảy luôn đến phần 4 là Đế vương công lược này cảm giác đã tìm thấy ánh sáng =))). Các bạn yên tâm là bỏ qua mấy phần trước vẫn hiểu được phần này nhé, không liên quan nhiều. Mình đọc truyện của bà Tiếu thì thấy Đế Vương Công Lược đúng là trội hơn hẳn mấy truyện khác, nội dung xuất sắc thực sự để lại ấn tượng khó quên cho mình, văn mượt và quan trọng là edit siêu mượtt. Truyện đủ ngọt, đủ ngược (có chút chút là đủ rồi con tim mình mỏng manh lắm ngược có tí tẹo đã khóc lên khóc xuống =))), đủ logic và … thừa hài =)) Không phải kiểu hài nhảm nhạt toẹt của Thẩm công tử (theo quan điểm của mình) mà hài thâm thúy =)). Hài của Dao nhi, của Nam sư phụ, Diệp Cẩn ( hói đầu, không giơ và thiến =)), một chút của Tứ Hỉ (bác công công béo) và phần nhiều là của anh Tư Không Duệ bạn của anh Đoạn, ông này cứ xuất hiện là hài =))) “Trắng đêm trằn trọc, rơi lệ trời sáng” =))). Đọc mà cứ cười hihi haha cả :V

Trước giờ mình vẫn thích thể loại Đế vương công/thụ mà ít truyện hợp gu lắm. Thật sự thích Sở Uyên luôn làm Hoàng đế vừa cường nhưng vẫn nhu khi ở bên người yêu, dù hơi bạo lực chút hở ra là chân đá tay tát may mà anh Đoạn da dày =)) nhiều lúc làm nũng yêu quá chừng. Dù đầu truyện không thể hiện rõ lắm nhưng dần dần có thể cảm nhận được tình yêu của Sở Uyên đối với Đoạn nương nương sâu đậm đến nhường nào. Quyết tâm tìm thuốc giải độc cho Đoạn ca, hết lần này đến lần khác xuôi nam tìm người yêu dù ảnh trốn, dù đau lòng vẫn rất mạnh mẽ, kiên quyết chờ, kiên quyết đi tìm không ai ngăn cản được, và chỉ đứng trước người yêu mới yếu đuối rơi nước mắt vì thương yêu.

Đoạn vương gia Đoạn Bạch Nguyệt ngoài sáng là một biên cương vương chuyên đòi hỏi có phần đối nghịch với triều đình, nhưng trong tối là người giúp Sở Uyên rất nhiều trong những lần đấu đá tranh quyền đoạt vị, diệt trừ mầm mống đe dọa ngai vàng của người yêu, hi sinh nửa đời mang tiếng xấu chỉ để giúp người yêu yên bình trên ngai vị. Khổ nỗi anh là Đoạn tình thánh (nick name sư phụ đặt cho =)), thâm tình nhưng lại không cần nhận lại, nguyện âm thầm trong tối. Nhưng anh không nghĩ là Sở Uyên cũng yêu mình nhiều đến thế, sẵn sàng hi sinh, lập kế hoạch chu toàn ra quân đi tìm bảo bối để giải độc cho mình (Cũng vì Sở Uyên mới trúng độc). Lúc ngọt bùng nổ thì cũng là lúc ngược (chia xa~~) T__T. Hai anh chơi trốn tìm trong nước mắt. Sau đó là chuỗi ngọt như mía lùi, một hồi đánh trận dẹp loạn nam chinh bắc chiến, Đoạn nương nương võ công cao cường chịu 2 lần hủy dung + n lần bị thương T__T Con sủng công như mình đau lòng muốn chết… May mà cuối cùng cũng được an toàn về làm Hoàng hậu “nằm thảm lông công dùng tổ yến súc miệng kiêu sa dâm dật” =)). Kết cục viên mãn ❤

Tuyến nhân vật phụ chẳng có ai thừa, ai cũng có ý nghĩa cả, góp phần vào kết cục hoàn mỹ của truyện. Sư phụ Nam Ma Tà giống như là cha của Đoạn nương nương và Đoạn Dao, yêu thương hai người và sẵn sàng hi sinh cho hạnh phúc của đồ đệ dù nhiều khi rất là phũ giục đồ đệ thành thân bằng nhiều thủ đoạn =))). Dao nhi là đệ đệ ngoan thương ca ca vô đối lúc nào cũng theo sư phụ mong ca ca tình thánh đã lớn tuổi số khổ mau chóng được thành thân. Dễ thương quá chừng mà hết quá vội muốn có thêm truyện của cả Dao nhi nữaa ~~

Một bộ đáng đọc! Đọc 4 lần rồi vẫn còn muốn đọc TT lại còn cảm thấy nó ngắn…

Một vài trích đoạn:

 “Đoạn Bạch Nguyệt dựa lưng vào tường, cảm thấy có chút nhức đầu.

Thẳng thắn mà nói, hắn cũng chưa từng suy nghĩ kĩ càng xem rốt cuộc mình muốn cái gì. Ở trong hẻm nhỏ đó mãi đến khi trời tối mịt, lời của sư phụ cứ lặp đi lặp lại trong đầu hàng trăm lần, trong lòng càng ngày càng loạn, nhưng cũng càng lúc càng muốn chạy tới gặp người kia. Nếu có thể, hắn tình nguyện chỉ cần được âm thầm bảo hộ cả đời, giống như cuộc chiến tranh đoạt hoàng vị trước kia, giống như cuộc chiến bình loạn tây nam sau đó, giúp người kia dọn sạch tất cả chướng ngại. Nếu nói về hồi báo thì chỉ cần một nụ cười một ánh mắt, như vậy là quá đủ rồi.

Nhưng cũng chưa từng nghĩ tới, nếu yêu sâu đậm không chỉ có mình hắn thì phải làm sao…”

” Cho nên ngươi cứ làm hoàng đế cho thật tốt.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Phải là một thiên cổ danh quân, mới không cô phụ giang sơn xã tắc này.” Ngày ngày nghe Đào Nhân Đức treo bên mép, thi thoảng lấy ra dùng một lần cũng không sao.

Đáy lòng Sở Uyên có chút hoảng hốt, không phụ giang sơn không phụ xã tắc…. Vậy hắn đâu? Vậy mình đâu?

” Năm ta tám tuổi có một vị hòa thượng tới Tây Nam Phủ xem tướng số, nói ta trước ba mươi tuổi có mệnh khổ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Lúc đó Phụ Vương nhanh chóng đuổi hắn ra ngoài, còn chửi hắn là tên lừa đảo, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ hắn thật sự là một thánh tăng.”

Có một đệ đệ ngốc hồ hồ, có một sư phụ chẳng đáng tin như thế này, trong phòng ngủ còn có một người kì quái không sao hiểu được liên quan mật thiết đến người mình yêu, dù nghĩ thế nào cũng không thấy mệnh số này có gì tốt.

Nam Ma Tà lo lắng hỏi: ” Sau ba mươi tuổi thì sao?”

” Chưa nói.” Đoạn Bạch Nguyệt đáp: ” Có thể trước ba mươi tuổi đã bị sư phụ tức chết rồi.”

Nam Ma Tà: “…”

Nghịch đồ!!

Sở Uyên ôm chăn ngồi ở góc giường. Trong phòng có gió thổi lạnh, Đoạn Bạch Nguyệt đứng dậy định đóng cửa sổ lại, đi tới đó nhìn lại sửng sốt: ” Cây mai đâu?” Sở Uyên nói: ” Đào.” Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười:” Lần này thật là quá oan uổng, ta đâu có làm cái gì, sao lại đào nó lên?” Sở Uyên lắc đầu nhìn nóc giường. Muốn đào thì đào, ngươi quản ta. Ngươi quản TRẪM !!!

Cây đào là tượng trưng tình yêu của hai người trồng từ lúc còn bé, mỗi lần giận dỗi Tiểu Uyên đào nó ra trút giận =))))) Yêu quá khổ thân cái cây cứ đào qua đào lại suốt mà vẫn tươi tốt hoa um tùm =))

Nhìn hai người nói chuyện với nhau trên bàn cơm, rõ ràng chính là đang liếc mắt đưa tình, liếc mắt đưa tình, liếc mắt đưa tình.Tỉ mỉ ngẫm lại, Thẩm tướng quân là do sư phụ nói, là do sư phụ nói, là do sư phụ nói. Đầu mình bị úng nước rồi hay sao? Lại đi tin lời sư phụ nói. Dù sao hắn cũng chính là người mà chỉ cầm một cái lưỡi cưa cũng có thể thổi phồng thành một thanh bảo kiếm a. Nhưng đúng là trăm triệu lần không ngờ tới, người trong lòng ca ca lại có thể là hoàng thượng, lại có thể là hoàng thượng, lại có thể là hoàng thượng. Đoạn Dao ngồi bên cạnh Sở Uyên, hai tay ôm chén trà xúc động nghĩ. Tẩu tẩu ta là hoàng đế. Tẩu tẩu ta là hoàng đế. Tẩu tẩu ta là hoàng đế. Hắc hắc!!
 Dao nhi nó ngây thơ quá thể đáng =))))) Điều quan trọng phải nói 3 lần =))

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ngươi xem, ngươi cũng không biết nấu cơm, tương lai già rồi, cũng chỉ có thể là ta nhóm bếp nấu nướng, ngươi vo gạo.”

Sở Uyên thẳng thắn nói :” Ta cũng sẽ không vo gạo.”

Tây Nam Vương rất là rầu rĩ, cưới một tức phụ ngốc, tương lai ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề.

Yêu nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghĩ xem bản thân mình thật sự muốn làm gì, cảm thấy chỉ cần có thể giúp hắn bảo vệ giang sơn là tốt lắm rồi. Cũng không phải là không muốn làm gì cả, chỉ là kể từ khi Kim Tàm Tuyến nhập thể thì đã biết, bản thân mình có lẽ cũng không sống được quá lâu. Một khi luyện Bồ Đề tâm kinh, chính là chết mà không cương nửa người nửa quỷ, không có nhiệt độ cũng không có nhịp tim, dung mạo dữ tợn, ngay cả máu cũng đều mang độc, dù nhờ vậy mà Kim Tàm Tuyến sẽ chết theo, nhưng người mình cũng bị hủy hơn phân nửa.

Bản thân nếu biến thành như vậy, thì đúng như lời sư phụ nói, ra đi cũng chính là chia tay, nhưng mà… thực sự là không muốn.

Cho dù phải rút ra hết máu thịt, cũng không nỡ rời hắn một thời một khắc nào.

Chỉ ích kỷ một lần này thôi cũng được.

Tiểu viện bên cạnh, Nam Ma Tà và Đoạn Dao đang nói chuyện phiếm với nhau, nhìn thấy hắn vào cửa thì nhanh chóng loạt xoạt đứng dậy, khóe miệng cơ hồ kéo đến tận mang tai.

Lần đầu tiên Tây Nam Vương hiểu được, thì ra mọi người xung quanh mình lại vui mừng như vậy.

“Sao rồi?” Nam Ma Tà tha thiết nhìn hắn. Đoạn Dao cũng khẩn trương nắm chặt vạt áo. Dù sao cũng ở trong tẩm cung đến tận bây giờ a, hơn nữa dù ca ca có là tình thánh thì tình ý sâu nặng như vậy cũng nên nở hoa lâu rồi không phải sao?

May mắn là lần này không như những lần trước, khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt nhẹ nhàng cong lên, đáy mắt lấp lánh như sao, gương mặt tràn đầy vui vẻ, chẳng khác gì Trạng Nguyên Lang trở về quê nhà thăm người thân.

Nam Ma Tà và Đoạn Dao cơ hồ muốn ôm nhau gào khóc một phen.

Sinh thời rốt cuộc cũng đợi được ngày này a!

Không khí hân hoan after H =))

Mỗi lần mình bị thương hay phải chịu ủy khuất, người giúp mình chữa thương là hắn, người giúp mình rửa hận báo thù cũng là hắn, gần mười năm qua đều là như vậy. Nhưng hôm nay thấy hắn như thế này, mình lại chẳng thể làm được điều gì, có cả thiên hạ trong tay nhưng vô ích, không có thần y là đệ đệ, cũng không tìm được Thiên Thần Sa trong truyền thuyết kia.

Thiên Thần Sa…. Thiên Thần Sa…. Sở Uyên siết chặt nắm tay, quay đầu nhìn người đang nằm trên giường nhắm nghiền hai mắt. Vẫn chưa từng nghĩ, nếu không có hắn, nếu hắn thật sự không thể chịu đựng qua được ba năm này, bản thân mình phải làm sao mà tiếp tục sống…

Tiểu Uyên :((

Sở Uyên kề sát vào ôm lấy hắn, cằm để lên đầu vai, hai tay siết rất chặt, nửa ngày cũng không nói gì.

Cảm nhận được trên vai mình một mảng nóng ướt, Đoạn Bạch Nguyệt vỗ nhẹ lên lưng hắn: ” Vừa nãy đều nói xong hết rồi, nghe lời.”

” Ta chờ ngươi trở lại.” Giọng Sở Uyên khàn khàn: ” Bao lâu ta cũng chờ.”

Sống bảy tám mươi năm, đây vẫn là lần đầu tiên cảm thấy đau lòng vì đồ đệ như thế. Nếu có thể lấy mạng đổi mạng, hắn thật sự rất sẵn lòng chạy về hầm mộ nằm không bao giờ trở ra nữa, thành thành thật thật nhắm mắt quy tiên, chỉ cầu có thể cho mấy tiểu bối này có kết quả tốt đẹp thôi.

Nam sư phụ :((

Đã khắc sâu vào máu thịt rồi, phải quên thế nào đây? Nên quên thế nào đây?

” Nhờ tiền bối chuyển lời giúp.” Đáy mắt Sở Uyên tràn đầy tơ máu: ” Trẫm có thể chờ ba năm thì cũng có thể chờ ba mươi năm, nếu hắn muốn trốn cả đời, trẫm liền chờ hắn cả đời, người nào chết trước người đó thắng.”

” Ít nhất cũng có thể chính miệng nói cho hắn biết, có một số việc thật sự không quan trọng đến thế.” Sở Uyên cười cười: ” Trên người có độc ta liền cách xa hắn một chút, lúc ăn cơm một người một bàn cũng không sao. Dung mạo hủy hết, ta thích là được, người bên ngoài có quan hệ gì đâu. Lúc trước nói chờ đến hai mươi năm sau sẽ chắp tay nhường lại thiên hạ này, cùng hắn quay về Đại Lý nhìn hoa ngắm biển, bây giờ tôn tử thừa tự của các vị Vương thúc đều đã vào cung, Tây Nam Phủ lại không cần ta nữa, trên thế gian nào có đạo lý này chứ?”

T___________________________T

” Mấy ngày liền bôn ba, còn chưa kịp nghỉ ngơi vài ngày, hôm qua phong hàn vừa mới đỡ thôi mà.” Tứ Hỉ công công cảm thấy đau lòng, thấp giọng nói: ” Lúc trước Nam sư phụ cũng không khuyên nhủ Tây Nam Vương một chút, có cái gì mà không thể nói ra, để bây giờ một người hướng chân trời chạy, một người tới góc biển tìm.”

Nam Ma Tà ngồi xổm trên boong tàu, cũng cảm khái vạn phần. Bảng hiệu tình thánh a, có lẽ làm một cái thôi chưa đủ, phải làm hai cái — tương lai Tây Nam Phủ treo một cái, còn một cái đưa tới vương thành.

” Nếu như đã quên ngươi, mà có thể lần nữa tìm một người khác sống vui vẻ hạnh phúc, nếu vậy quên đi cũng tốt.” Nam Ma Tà nói: ” Nhưng nếu có thể lần nữa tìm một người khác thì vì sao phải năm lần bảy lượt tự mình xuôi nam, thậm chí không tiếc dong thuyền ra biển. Hắn là Hoàng đế, hơn nữa còn là một hoàng đế muốn lưu danh thiên cổ. Nhưng ở trong lòng hắn, ngươi thậm chí còn trọng yếu hơn cả xã tắc giang sơn.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Thích một người, thời thời khắc khắc đều phải đi theo bên cạnh hắn sao?”

” Tất nhiên rồi.” Tư Không Duệ nói: ” Nhớ lại năm đó, vì có thể ôm được mĩ nhân về nhà, ta—”

Đoạn Bạch Nguyệt ngắt lời hắn: ” Trằn trọc không ngủ, rơi lệ trời sáng.”

Nụ cười trên mặt Tư Không Duệ chợt cứng ngắc.

Thần chú khóa mồm anh Tư Không =)))

Đoạn Dao lại đề nghị: ” Bàn giặt y phục có thể giữ lại sau này dùng.”

Sở Uyên tán thành: ” Được.”

Nam Ma Tà: “….”

Tứ Hỉ: “…”

Tư Không Duệ âm thầm tính toán, có lẽ mình phải ra ngoài mua thêm vài cái nữa, dù sao giá tiền cũng rẻ a.

Huynh đệ tốt, nghĩa khí cực, ngươi phải quỳ, ta liền mua.

Huynh đệ quá tốt =)))

“…Lúc đầu thấy Tây Nam phủ nhiều lần hành động như thế, còn tưởng người này thật sự muốn làm Hoàng thượng, chỉ là thế sự khó lường, mẹ nó ai có thể nghĩ đến, cuối cùng cư nhiên thành Hoàng hậu.”

” Bởi vì độc, là có thể trốn đi sao?” Sở Uyên nhìn hắn, rút tay về: ” Bây giờ trở về cũng muộn rồi, trẫm không cần ngươi nữa.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Không cần thì cứ không cần đi.”

Sở Uyên nhướng mày nhìn hắn.

” Năm đó làm thế nào dụ tới tay, Bổn Vương làm lại một lần là được.”

hehe xD~

Link truyện: Wattpad Đế Vương Công Lược

Chia sẻ:

  • Twitter
  • Facebook
  • Tumblr
Thích Đang tải...

Từ khóa » Truyện Tranh đam Mỹ đế Vương Công Lược