Hướng Dẫn Thổi Sáo Bài Vong Tiện - Mới Cập Nhập - Update Thôi

Sáo ai thổi miên man sầu Làn mây che tà dương Đúng sai giờ cũng qua rồi Mộng mơ kia giờ hóa hư vô biến tan [Bridge] Lại nghe thấy thanh âm đàn nơi biển sâu núi cao Vầng trăng soi, lau lách phủ sương Chờ trông mỏi mòn, vườn hoa héo tàn Trần thế vô thường, được mất làm sao đong đếm [ĐK] Ủ vò sinh tử bi hoan dâng tặng chàng thiếu niên Người sao u buồn như ánh trăng tàn Dù qua bão tố phong ba còn bình thản bước đi Ta cùng du dương khúc tình ca 2. Có băng ngàn sông trăm đồi Thì hiểu ra lòng người Đúng sai thì cũng qua rồi

Làm sao mong đời giống như bao giấc mơ?

Bạn đánh giá chất lượng bản lyrics này như thế nào?

Sáo là một trong những loại nhạc cụ phổ biến từ khá lâu. Với thiết kế đơn giản và tiện dụng, sáo đã trở thành nhạc cụ gần gũi và thông dụng trong các loại nhạc cụ hiện nay. Nếu bạn là người có đam mê và mới tập chơi chỉ cần lựa chọn đúng những bước khởi đầu sẽ giúp bạn học được cách sử dụng loại nhạc cụ này một cách nhanh chóng và thuần thục.

1, Tham khảo nhiều tài liệu về sáo

Ngày nay Internet ngày càng phát triển, việc học cũng trở nên thuận tiện và dễ dàng hơn. Có rất nhiều tài liệu liên quan đến sáo để bạn tham khảo từ sách báo, video, website, thậm chí là cả những khóa học online và offline. Mọi thứ đều rất trực quan và dễ hiểu. Cố gắng đọc thật nhiều tài liệu và xem thật nhiều video hướng dẫn trên mạng sẽ giúp bạn rất nhiều kiếm thức về sáo hơn.

Hướng dẫn thổi sáo bài vong tiện

NHỮNG KIẾN THỨC CƠ BẢN BẠN NÊN TÌM HIỂU KHI HỌC THỔI SÁO:

- Cách chọn ống sáo sao cho phù hợp

- Tư thế cầm và thổi sáo đúng

- Cách lấy hơi

- Kiến thức về nhạc lý

2, Mua cho mình một cây sáo chuẩn và phù hợp

Chọn một cây sáo tốt để dùng rất quan trọng đối với những người mới học thổi sáo vì các âm thanh của cây sáo không chính xác sẽ dẫn đến ảnh hưởng không tốt tới tai nghe và việc luyện tập kỹ thuật sau này.

Sáo có rất nhiều loại, mỗi loại sáo cũng có những tone khác nhau. Nếu bạn đang tập làm quen với sáo hãy lựa chọn sáo có tone Đô 5 (tone C5) là thích hợp nhất bởi các nốt trên thân sáo ứng với các nốt của tone trầm và cũng là tone có ở khá nhiều bài hát. Trên thân cây sáo Đô khoảng cách giữa hai nốt Đô và Rê giúp việc chuyển nốt trở nên dễ dàng hơn so với các loại sáo khác. Vậy nên Sáo YRS24B Soprano Recorder Yamaha là loại sáo thích hợp cho những ai mới bắt đầu tập chơi.

Hướng dẫn thổi sáo bài vong tiện

NHỮNG LƯU Ý KHI CHỌN MUA SÁO:

- So sánh đường kính của ống sáo: nếu hai ống sáo có chiều dài và độ dày bằng nhau nhưng có đường kính khác nhau thì ống sáo nào có đường kính lớn hơn tiếng sáo phát ra sẽ trầm hơn.

- So sánh độ dày của ống sáo: nếu hai ống sáo có đường kính và chiều dài bằng nhau nhưng có độ dày khác nhau thì ống nào có độ dày lớn hơn sáo sẽ phát ra tiếng trầm hơn.

- So sánh chiều dài của ống sáo: nếu hai ống sáo có đường kính và độ dày bằng nhau nhưng có chiều dài khác nhau thì ống sáo nào dài hơn sẽ phát ra tiếng sáo trầm hơn.

Trong giai đoạn bắt đầu tập sáo, bạn nên chọn những loại sáo có chất lượng vừa phải và chọn một số âm trầm để dễ thổi hơn. Sau một thời gian luyện tập và quen với sáo, bạn sẽ chọn được cho mình một tone phù hợp để chọn cây sáo phù hợp với mình hơn.

3, Học cách cầm sáo và thế bấm ngón chuẩn

Cầm sáo tưởng chừng như đơn giản nhưng đòi hỏi bạn phải luyện tập khá nhiều. Trong giai đoạn bắt đầu tập sáo, để cầm được sáo đúng đôi lúc sẽ khiến bạn đau tay và thấy ngược nhưng không sao, mọi thứ rồi sẽ quen dần.

ĐỂ PHÁT RA ĐƯỢC ÂM SÁO CHUẨN BẠN CẦN ĐỂ Ý ĐẾN HAI BỘ PHẬN LÀ MÔI VÀ NGÓN TAY:

- Bốn ngón tay (hai ngón út, hai ngón cái) giữ ống sáo sao cho ống sáo nằm vững khi sáu ngón kia cùng mở một lúc. Dùng lưỡi thấm nước bọt cho ướt môi.

- Đặt lỗ sáo vào giữa khe môi trên và môi dưới, lấy môi dưới làm điểm tựa đồng thời xoay ra ngoài một góc khoảng 90 độ. Mím môi (môi sát với răng) và bắt đầu thổi (kết hợp với bấm ngón).

4, Tập các bài hát đơn giản - các bài cảm âm dễ thổi

Cảm âm dễ thổi là cảm âm của những bài hát không cần sử dụng quá nhiều kỹ thuật (tuy vậy các bạn cũng nên học cách đánh lưỡi đơn và rung hơi), không phải thổi lên các nốt quá cao vì nhiều bạn mới chơi sẽ không lên được. Các đoạn nhạc sẽ được lặp đi lặp lại một số câu vậy nên bạn sẽ không cần phải nhớ quá nhiều các nốt nhạc.

MỘT SỐ BÀI CẢM ÂM ĐƠN GIẢN CHO NGƯỜI MỚI TẬP THỔI SÁO:

- Đàn Gà Trong Sân: bài này nhịp điệu vui tươi dễ nhớ dễ tập.

- Cháu Lên Ba Cháu Đi Mẫu Giáo: sở dĩ các bạn lên tập bài này bởi chỉ gồm năm câu, sau đó thổi lặp lại.

- Chúc Bé Ngủ Ngon: bài này câu và nhịp điệu chậm, bạn thoải mái thời gian thao tác các ngón tay.

- Chú Voi Con Ở Bản Đôn: bài này nhịp điệu vui tươi dễ nhớ dễ tập.

- A Song From Secret Garden: đây là bài siêu nổi tiếng, nhạc nước ngoài, mình khuyên các bạn mới tập thổi sáo nên học bài này vì âm điệu của nó nghe quen thuộc mà lại rất hay.......

5, Tham gia câu lạc bộ (CLB), hội nhóm sáo trúc

Mình khuyên các bạn nên tham gia vào các câu lạc bộ sáo trúc vì các thành viên nhiệt tình sẽ trực tiếp chỉnh sửa cho bạn những lỗi cơ bản vì trong sáo bạn sẽ mắc lỗi rất nhiều và cứ đi theo một con đường sai thì việc sửa chữa là rất khó. Bạn cũng có thể tranh thủ những buổi họp mặt câu lạc bộ để giao lưu và trao đổi những khúc mắc của bản thân mình trong quá trình học để nhận được những lời khuyên cùng những gợi ý hữu ích từ những người có cùng đam mê.

Hướng dẫn thổi sáo bài vong tiện

6, Kiên trì luyện tập

Một trong những yếu tố quan trọng nhất dẫn tới thành công đó là sự kiên trì, thứ mà hiếm người có được. Kiên trì là một trạng thái tinh thần, vậy nên nó có thể được trau dồi và rèn luyện. Kiên trì còn đơn giản là không bỏ cuộc, không cần nhanh và miễn là đừng dừng lại.

Một thái độ nghiêm túc, chịu khó tiếp thu và kiên trì tập luyện liên tục sẽ giúp cho bạn đạt được thành quả sớm hơn. Khi đã quyết định gắn bó với loại nhạc cụ nào, muốn thành thạo bạn nhất định phải tập luyện thường xuyên để nâng cao những kỹ năng cần thiết. Dù bạn có năng khiếu hay thông minh bao nhiêu mà không siêng năng tập luyện và duy trì thói quen đó thì mọi bước tiến chỉ có thể là tạm thời. Đừng bỏ cuộc nếu vẫn có thể tiếp tục cố gắng các bạn nhé.

Trên đây là những lời khuyên hữu ích cho những bạn mới bắt đầu học sáo, các bạn tham khảo và luyện tập thật tốt để theo đuổi đam mê của mình nhé.

Nguồn: TOPLIST

Vài ngày sau, khi lên núi Lam Vong Cơ mang cho hắn một cây sáo, toàn thân đen tuyền nhưng không phải là cây sáo Trần Tình hắn quen dùng. Nguỵ Vô Tiện biết, đó là vì đối phương hay thắc mắc tại sao hắn cứ thổi mãi vào cây sáo làm từ đoạn trúc nhỏ không thể phát ra tiếng. Lúc ấy Lam Vong Cơ hỏi hắn, sao không tự mình làm một cây sáo trúc ... Dù sao cũng khắc được bài vị tinh xảo như thế, đương nhiên làm cây sáo cũng không có gì khó khăn.Nguỵ Vô Tiện mờ mịt nói: "Tại sao phải làm? Bị cấm ngôn ta có thổi được đâu".Lam Vong Cơ nói: "Ta nhìn, có thể thổi"Nguỵ Vô Tiện sửng sốt, rồi cười hì hì nói: "Được nha Hàm Quang Quân, vậy ta sẽ từ từ làm một cái. Nhưng tay nghề của ta hơi cẩu thả, ngươi phải giúp ta tạo hình một chút. Ta sẽ thổi cho ngươi nghe những điệu nhạc dân gian được mọi người lưu truyền ở chợ và vùng thôn quê, khác biệt rất lớn so với những khúc nhạc nổi tiếng của Lam gia các ngươi, thú vị lắm! Nhưng hình như thổi mấy bài nhạc kiểu này là vi phạm lệnh cấm đúng không? Thôi kệ, vi phạm lệnh cấm thì vi phạm lệnh cấm, phạt trồng chuối hay phạt chép gia quy đều được, ta hiện giờ chép kinh Phật giỏi như ăn cơm uống nước rồi ..."Lam Vong Cơ nói: "Không trồng chuối. Dưỡng thương, không thể cậy mạnh".Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Hả? Nhưng không phải Hàm Quang Quân ngươi đã nói, chỉ có chép phạt thì mới giáo huấn được ai đó hay sao? Nếu như ta đến chết cũng không thay đổi, suốt ngày vi phạm lệnh cấm thì làm thế nào?"Lam Vong Cơ im lặng rồi nói: "Không sao"Nguỵ Vô Tiện cười hề hề nói: "Ngươi thích vậy ha?"Lam Vong Cơ rũ mắt, hiếm khi không phủ nhận mà cũng không nói hắn nhàm chán. Thấy thế, Nguỵ Vô Tiện cười rạng rỡ như gió xuân.Cuối cùng đến lúc này Nguỵ Vô Tiện mới cảm thấy chuyện tình của hai người bọn hắn có thể nói là đã rẽ mây thấy được ánh mặt trời, thật sự là chuyện vui cần phải ăn mừng. Còn không phải sao, cây sáo trúc hắn còn chưa kịp làm, Lam Vong Cơ đã cho hắn cây sáo làm bằng điền ngọc Tây Vực này. Hơn nữa theo bút tích và kiếm quang Tị Trần lưu chuyển còn sót lại trên thân sáo thì xem ra, là Lam Vong Cơ đã tự tay làm nên.Tính từ đời trước, đây là lần đầu tiên Lam Vong Cơ tặng đồ cho Nguỵ Vô Tiện, trong lòng hắn rất thích, cho nên cầm trong tay thưởng thức hồi lâu, cẩn thận tỉ mỉ ngắm nghía. Nguyên liệu là điền ngọc đen như mực quý hiếm, không hề có chút tạp chất. Lúc đầu sờ vào cảm giác lạnh lẽo, nhưng sau khi cầm lâu lại có thể làm ấm tứ chi không đủ khí huyết, hoặc điều chỉnh độ ấm làm tiêu tán bớt nhiệt độ cho cơ thể đang bị bốc hoả. Tám lỗ thông khí tinh xảo, lưu chuyển trôi chảy trong thân sáo, tổng thể chế tác đơn giản mà tuyệt đẹp, làm cho Nguỵ Vô Tiện nhìn sao cũng thấy hài lòng.

Nói đến tua rua đỏ tươi cột ở đuôi sáo, điều khiến cho Nguỵ Vô Tiện ngạc nhiên rõ ràng không phải là cách thắt dây thành hình bùa chú phòng thân trừ tà, mà là một tường vân (đám mây may mắn) bằng ngọc hài hoà trắng như tuyết cột ở trên tua rua, cùng với một chiếc chuông bạc khắc hình hoa sen chín cánh có chút quen thuộc với hắn. Cầm lên xem, quả nhiên có khắc một chữ "Anh" bên trên, chính là bút tích của Giang Phong Miên.

Đây cũng chính là vật tuỳ thân của hắn khi còn là thiếu niên. Nhưng từ khi nổi loạn tách ra khỏi Vân Mộng Giang thị tự lập môn hộ, Nguỵ Vô Tiện đã để chiếc chuông bạc này lại Liên Hoa Ổ. Lúc này nhìn thấy, trong lòng thật sự dâng lên cả ngàn tư vị.Nguỵ Vô Tiện nhìn cái chuông hồi lâu, mới ngẩng đầu hỏi Lam Vong Cơ: "Ngươi ... làm thế nào có được nó?"Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc nói: "Đưa thư của ngươi đến Liên Hoa Ổ, Giang Vãn Ngâm đưa cho ta"..... Khoảng cách từ Cô Tô đến Vân Mộng Giang thị cũng không gần như tưởng tượng, Lam Vong Cơ chắc là ngự kiếm phi hành đi về mới kịp giờ mẹo hàng ngày đến thăm Nguỵ Vô Tiện. Nói như vậy, tu vi của Lam Vong Cơ hiện giờ hẳn là tăng lên nhiều. Nguỵ Vô Tiện có chút khó hiểu, nói: "Ta nghĩ hắn sớm đã nấu chảy hoặc ném nó đi rồi, thế mà vẫn còn giữ ... Nhưng tại sao hắn lại đưa?" Nhưng nghĩ lại, Giang Trừng từng giữ Trần Tình đến 13 năm, vậy nên việc này cũng có gì kỳ lạ đâu?Lam Vong Cơ lãnh đạm nói: "Hắn nói, quyền hiện giờ là của Kim Lăng"Nguỵ Vô Tiện nghe giọng điệu của y hơi có vẻ sai sai, quay qua quan sát mỹ nhân như ngọc kia, chậm rãi nói: ".... Biết ta và Giang Trừng thư từ qua lại, ngươi không vui à?"Đầu lông mày Lam Vong Cơ hơi giật giật, vội vàng nói: "Cũng không"Nguỵ Vô Tiện lại chập chạp kéo dài giọng nói: "Ồ ..."Lam Vong Cơ dứt khoát quay đi chỗ khác không nhìn hắn. Nguỵ Vô Tiện nhanh chóng cười làm lành chạy đến ngồi trước người y, nói: "Xin lỗi nha Hàm Quang Quân, ngươi biết ta đối với Kim Lăng chính là ... Haizz, Giang Trừng là người không biết chăm trẻ nhỏ, nhiều chuyện tồi tệ ta không kể thôi, sao có thể so với Hàm Quang Quân ngươi chứ. Nhìn ngươi năm đó có thể dỗ dành A Nguyện thành một đứa nhỏ ... Ai da, tóm lại, ta thật sự không nói với hắn một câu thừa thãi nào. Trong thư, đều là các bản vẽ đồ chơi trẻ con, hoặc là trò chơi bắn cung hoặc thứ gì đó. Ta còn kêu Giang Trừng dẫn Kim Lăng đi bắt chim trĩ, không viết thêm chuyện gì khác. Không tin lần sau ta sẽ đưa thư cho ngươi xem cũng được. Giống y chang như thư ta viết cho sư phụ của A Nguyện vậy, cùng nội dung viết thành hai bản."Lam Vong Cơ không nói gì.Nguỵ Vô Tiện nhìn bộ dạng này của y, lặng lẽ thở dài. Căn cứ vào đời trước mà nói, chuyện Lam Vong Cơ đối phó Giang Trừng không phải là chuyện ngày một ngày hai, chỉ là sau khi Nguỵ Vô Tiện sống lại mới phát hiện ra điều này. Hiện giờ hắn sớm đã có chuẩn bị, mà quả nhiên là như thế. Cho nên ngay từ đầu Nguỵ Vô Tiện mới không nói rõ hắn và Vân Mộng Liên Hoa Ổ có thư từ qua lại. Lam Trạm này cái gì cũng tốt, chỉ có thỉnh thoảng cứ lo được lo mất, dễ dàng dồn nén tâm tư, thật sự là chứng minh cho câu nói "Sống trên đời không biết tương tư, vừa mới tương tư, sẽ khổ vì tương tư". Như vậy sẽ rất bất lợi đối với việc tu hành, nhất định phải nghĩ cách thúc đẩy nhanh hơn mối quan hệ của hai người. Nhưng bản thân Nguỵ Vô Tiện đã bày tỏ chuyện này không dưới 100 lần rồi á, còn có cái gì chưa xác định đâu ... Ồ, có.Nhắc đến chuyện bày tỏ, Nguỵ Vô Tiện cẩn thận nhớ lại, phát hiện thật ra trước khi hai người bọn hắn bước vào Miếu Quan Âm ở đời trước, Lam Vong Cơ đối với Nguỵ Vô Tiện đã có tâm ý. Ngay cái lúc hai người vừa tắm vừa dây dưa náo loạn, cuối cùng còn quậy tung phòng trọ khách điếm Ô Long. Lúc ấy Lam Vong Cơ một mình đứng ở hành lang dưới mái hiên, thân hình cao gầy, một tay cầm mạt ngạch không buộc lên, lẳng lặng nói với Nguỵ Vô Tiện câu nói kia ... thẳng thắn không chút nào e dè. Chẳng qua muốn xem Nguỵ Vô Tiện như là ... người mà số mệnh đã chọn, hoặc là kiếp nạn muốn tránh cũng không thể tránh khỏi.Than ôi, vậy thì hai người phải đạt đến quan hệ nào, mới có thể mãi mãi không cần nói câu "Cám ơn" và "Xin lỗi" cơ chứ.Nghĩ thông suốt được điều then chốt này, Nguỵ Vô Tiện liền nảy ra kế hoạch, thành thật giải thích: "Là ta không tốt, muốn gửi thư đều nhờ môn sinh tuần tra giao cho Trạch Vu Quân để hắn giúp ta gửi đi, mà không nói với ngươi ... Ngươi không vui cũng là tất nhiên. Ta đã biết như thế là không tốt, xin lỗi nha Lam Trạm, ngươi chú ý ta đi mà, đừng giận".Lam Vong Cơ lạnh lùng thốt lên: "Không giận"Này không phải là tức giận hay sao. Từng làm đạo lữ nhiều năm như vậy, Nguỵ Vô Tiện cũng không đến nỗi cảm xúc thay đổi rõ ràng vậy mà cũng không nhận ra, cười nói: "Vậy là tốt rồi. Lại nói ... trong thời gian vừa qua ta thật sự cảm kích Hàm Quang Quân từ tận đáy lòng, phải nên cám ơn ngươi cho đàng hoàng. Ngươi luôn luôn bảo hộ ở mọi nơi như vậy, làm cái gì cũng nhớ đến ta, vậy mà ta lại chọc giận khiến ngươi không vui .... Rõ ràng biết tâm ý của ngươi còn như thế, thật sự rất là áy náy, xin lỗi nha".Lam Vong Cơ im lặng không nói gì một hồi lâu.Nguỵ Vô Tiện vẫn quan sát phản ứng của Lam Vong Cơ nhưng trong lòng thật sự hiểu rõ, hiện giờ mỹ nhân này toàn thân lạnh lùng, vẻ mặt có thể nói là nghiêm nghị. Rốt cuộc Lam Vong Cơ nhẹ giọng nói: " ..... Ngươi không cần nói với ta hai từ đó".Nguỵ Vô Tiện giả ngu hỏi: "Cái gì? Hai từ nào?"Lam Vong Cơ trừng hắn. Nguỵ Vô Tiện lập tức gật đầu nói: "Ồ ồ, được rồi! Ngươi không thích nghe thì ta sẽ không nói ... Xác nhận lại một chút, thật sự vĩnh viễn không cần nói đúng không?"Lam Vong Cơ nói: "Ừm". Cám ơn hay áy náy gì đó đều không cần nói, chỉ cần chấp nhận y, tiếp nhận tâm ý của y, làm bạn với y là đủ rồi.Nguỵ Vô Tiện đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ, tiếp theo đưa tay ra, nhanh như chớp tháo mạt ngạch của Lam Vong Cơ xuống. Lam Vong Cơ cả kinh, Nguỵ Vô Tiện giành nói trước: "Ta sẽ không xin lỗi". Sau đó cầm cây sáo đi ra ngoài, quay đầu lại dịu dàng nói: "Lam Trạm, tới đây nghe ta thổi sáo"Lam Vong Cơ ngơ ngơ ngác ngác nhìn hắn, sau đó ma xui quỷ khiến thế nào lại bước theo hắn đi ra ngoài. Nguỵ Vô Tiện dẫn Lam Vong Cơ ra phía sau trúc xá, càng lúc đi càng sâu vào câu linh trận, đến một mảnh rừng trúc.Nguỵ Vô Tiện xoay xoay cây sáo trong tay, nói với Lam Vong Cơ: "Đây là món quà ... ừm, lớn nhất thứ hai mà ta từng nhận". Nói rồi, nhẹ nhàng nhảy lên một ngọn trúc to khoẻ, xiềng xích khổn tiên quanh người kêu leng keng, nhưng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của hắn. Hắn đặt cây sáo lên môi, thổi lên giai điệu triền miên du dương, mà ngay cả khi linh hồn tan vỡ thành nghìn mảnh chắc sẽ cũng không bao giờ quên.Lam Vong Cơ im lặng ngửa đầu nhìn bóng người mảnh mai mặc hắc y, trong lòng rung động không ngừng vì bài nhạc y thầm lặng viết ra nhưng chưa từng truyền ra ngoài, cũng không ngờ người nọ lại nhớ rõ mọi chuyện giữa hai người bọn họ lúc trong động Đồ Lục Huyền Vũ; lại càng không ngờ rằng, khúc nhạc ban đầu vốn mang ý nghĩa ca ngợi phong cảnh, đề cao sự tiêu dao khoáng đạt, lại có thể bị người nọ suy diễn thành khúc nhạc sâu sắc uyển chuyển, rồi mãnh liệt dâng trào như thế. Tâm hồn dường như theo tiếng sáo bay bổng mà lảnh lót của hắn bay xuyên qua ngàn dặm sông núi lẫy lừng, vượt qua tam giới lục đạo, cuối cùng quay đầu cười mà nói rằng, mười dặm gió xuân không bằng người.Nguỵ Vô Tiện thổi xong khúc nhạc, nhìn xuống dưới thấy Lam Vong Cơ đang nhìn mình chăm chú, giang tay nhảy xuống, giống một con chim ưng lao xuống săn mồi.Đồng tử Lam Vong Cơ chấn động, hai tay chặt chẽ chụp được Nguỵ Vô Tiện, nghe tiếng cười sảng khoái vô lo của đối phương, hoàn toàn không muốn buông tay, cũng không biết cuối cùng là ai bắt được ai. Lát sau, Lam Vong Cơ mới nói: "Đây là ... tốt nhất rồi". Đây là lần đầu tiên y lấy tâm huyết làm quà tặng cho người tâm duyệt, có lẽ làm không được tốt lắm, cũng khó trách Nguỵ Vô Tiện phàn nàn.Nguỵ Vô Tiện nói: "Món quà tốt nhất ... Lam nhị ca ca vừa rồi không nghe được hay sao?"Lam Vong Cơ chớp mắt nhìn, hô hấp nóng bỏng đến mức Nguỵ Vô Tiện chịu không nổi sự ôm ấp của y, quay đầu trở về trúc xá rồi đi vào tiểu từ đường. Lam Vong Cơ quả nhiên không phụ lòng mong đợi đi theo phía sau. Nguỵ Vô Tiện đốt hương đưa cho y, nói: "Lam nhị ca ca, ta sẽ coi cây sáo kia như là sính lễ của ngươi .... nhưng ta hiện giờ vừa nghèo vừa tay trắng không lo nổi của hồi môn, chỉ có thể bái đường trước, người đừng ghét bỏ".Lam Vong Cơ hoàn toàn không nghi ngờ gì hành động cưỡng ép kết hôn này của Nguỵ Vô Tiện, khá hợp tác cùng quỳ với hắn trước bài vị của vợ chồng Giang thị, cẩn thận cúi lạy ba lần, rồi dâng hương.Làm xong, Nguỵ Vô Tiện ở bên cạnh Lam Vong Cơ thấp giọng nói: "Nhị ca ca, chúng ta đã lạy thiên địa cao đường rồi, giờ là phu thê giao ... phối á. Ta chỉ còn có nửa canh giờ, phải nhanh lên."Vành tai Lam Vong Cơ thoáng chốc đỏ sẫm như máu.Dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn này khiến Nguỵ Vô Tiện nhìn đến ngây ngốc. Đến khi lấy lại tinh thần, hắn đã bị Lam Vong Cơ ẵm trở về chiếc giường bên trong trúc xá. Áo khoác lẫn trung y đều đã bị cởi ra, đai lưng không biết rơi mất từ lúc nào, mà Lam Vong Cơ cứ hôn từng chút một lên giữa mày hắn, rồi mũi, môi, xuống đến xương quai xanh, thỉnh thoảng lại cắn nhẹ một cái, lưu lại dấu răng như là làm dấu. Ngón tay thon dài xoay tròn chung quanh đầṳ ѵú của hắn rồi xoa nắn quả hồng nhạt kia một hồi, lại véo thêm lần nữa. Sau khi chiêm ngưỡng nó từ từ đứng sựng lên, Lam Vong Cơ cúi đầu bắt đầu mút thật sâu."Ô, a ... Nhị ca ca, thời gian chúng ta rất quý giá, đừng tiếp tục chơi đùa chỗ này của ta". Nguỵ Vô Tiện ngửa cổ, thân thể rung lên nói, chỉ cảm thấy Lam Vong Cơ mút tới nỗi hai đầṳ ѵú hắn tê rần nóng bỏng. Mà hắn không phải là không có kɦoáı ƈảʍ – thật ra mà nói chỉ cần Lam Vong Cơ chạm đến bất kỳ chỗ nào, Nguỵ Vô Tiện cũng đều thấy thoải mái đến mức muốn hồn phi phách lạc. Nhưng hôm nay đoán chừng là lần đầu tiên của hai người bọn hắn, nếu trình tự hoặc vị trí không đúng, thì sẽ khiến Lam Vong Cơ cũng bị đau.Đây là đêm động phòng hoa chúc sau hai kiếp, Nguỵ Vô Tiện cố gắng để từng bước đều hoàn hảo không sai sót gì. Cho nên trong lúc thân trên của hắn bị Lam Vong Cơ hôn đến mức để lại đầy dấu đỏ, khi làn da ửng đỏ lên vì ham muốn thì hắn thoáng thanh tỉnh lại, gắng gượng đưa tay cởi hạ y của Lam Vong Cơ, tìm được vật dường như đã thức tỉnh một nửa kia, vỗ về mơn trớn một lát rồi thuần thục vuốt ve cho đứng lên.Lam Vong Cơ nặng nề hít vào một hơi, đôi mắt màu lưu ly đắm đuối nhìn Nguỵ Vô Tiện. Dường như muốn in sâu bóng dáng của người này vào trong mắt, từng nét vẽ như muốn dùng máu khắc hoạ tận đáy mắt, hoặc đơn giản là ăn tươi nuốt sống hắn. Mà Lam Vong Cơ cũng đưa tay nâng sau cổ Nguỵ Vô Tiện lên, hung hăng hôn lên môi hắn. Làm như còn chưa hài lòng, cởϊ áσ của mình ra, ôm chặt Nguỵ Vô Tiện vào trong lòng ngực, làn da nóng rực của hai người dán sát vào nhau đến mức không còn kẽ hở. Rồi đầu lưỡi ngang nhiên tách mở đôi môi của Nguỵ Vô Tiện, liếʍ ɭáρ bên trên, sau đó quấn xuống chiếc lưỡi nhạy cảm và ẩm ướt, truy đuổi đến nỗi chiếc lưỡi vốn linh hoạt của Nguỵ Vô Tiện không chống đỡ nổi, cuối cùng rõ ràng phải cúi đầu chịu thua, bắt đầu giao hoan nhịp nhàng theo tiết tấu của đối phương. Hôn đến mức cả hai dâng trào tình triều, khó mà chia lìa.Bởi vì hôn chưa được hai lần mà Nguỵ Vô Tiện đã thở không muốn nổi, choáng váng cả người, hắn liền thầm than rằng năng lực học hỏi của Lam Vong Cơ thật đáng nể, thiên phú dị bẩm, mới hôn có mấy lần mà đã biết đối phó với mình thế nào rồi, quả là đáng sợ. Mà vật dưới thân kia lại uy vũ hoành tráng, đứng sững trong tay hắn đến bỏng tay, cùng với sự vuốt ve lên xuống từ gốc đến ngọn của hắn, những sợi gân xanh nổi trên thân trụ đã nảy thình thịch, lỗ chuông cũng đã tiết dịch ẩm ướt, như là đòi hỏi phải nhanh chóng tiến công, điên cuồng chiếm đoạt con mồi mà chủ nhân nó yêu thích.Nguỵ Vô Tiện cảm thấy đã đến lúc rồi, quay đầu thoát khỏi nụ hôn của Lam Vong Cơ, sau đó buông tay, hơi hơi đẩy lồng ngực khiến người ta lưu luyến đó, ra tay cởi sạch quần áo của chính mình – vì thế lộ ra sợi mạt ngạch đang cột ở cổ tay. Còn sợi mạt ngạch hồi nãy Nguỵ Vô Tiện mới tháo xuống từ trên người Lam Vong Cơ, thì lẫn trong đám chăn đệm. Bởi vì trong tay không có dầu bôi trơn, đầu tiên là Nguỵ Vô Tiện liếm ướt ngón tay của mình, lùi lại cách xa Lam Vong Cơ một chút, giang rộng chân trước mặt y, bàn tay hướng đến lỗ huyệt đang thít chặt giữa hai chân, kiên nhẫn xoa xoa một lát, miệng nhỏ màu hồng nhạt hơi hơi thả lỏng. Không muốn để Lam Vong Cơ chờ lâu, Nguỵ Vô Tiện lập tức đưa một ngón tay vào, miệng bất giác phát ra tiếng kêu khó chịu "Ô". Nhưng hắn không đợi cơn đau qua đi, mà từng chút từng chút vào ra bên trong mình, giây lát sau lại đưa ngón tay thứ hai vào, vào ra càng nhanh hơn, ngoài miệng thì nhẹ giọng kêu: "Lam Trạm, Lam Trạm, nhìn ta, Lam Trạm nhìn ta ... nếu thích, thì từ từ cho vào".Lam Vong Cơ nhìn thấy cảnh tượng dâm mĩ đến cực điểm ở trước mắt, khô nóng đến mức cổ và tai đều đỏ bừng. Chỉ thấy đôi mắt hoa đào kia của Nguỵ Vô Tiện phủ một tầng sương mỏng, trên làn da trắng nõn hiện lên đầy vết hôn và dấu tay của mình để lại, và bàn tay xinh đẹp đó hình như đang hỗn loạn, nhưng thực ra là tự tɦủ ɖâʍ một cách phóng đãng, khiến Lam Vong Cơ muốn vồ ngay lấy người mà y ngày đêm mong nhớ, để mà vùi thật sâu vào trong cơ thể hắn, cùng hắn hoà làm một. Nhưng y không làm vậy, vì không muốn Nguỵ Vô Tiện ma sát lưng xuống giường sẽ làm rách vết thương, Lam Vong Cơ nhìn thấy vẻ mặt Nguỵ Vô Tiện càng lúc càng khó kiềm nén du͙ƈ vọиɠ của chính mình, liền ôm Nguỵ Vô Tiện lật sấp lại, đưa lưng về phía y, cầm vật dưới thân mình đưa đến huyệt đạo đã được khuếch trương, chậm rãi đưa ƈôи ŧɦịŧ nóng bỏng của mình tiến vào."....... A! Nhị ca ca ... của ngươi .... Ô ... Á!" Nguỵ Vô Tiện nhíu mày thở dài, khó chịu ngửa cổ lên. Vật ấy của Lam Vong Cơ vẫn là quá lớn đối với thân thể mới trải qua lần đầu này, mỗi lần đối phương tiến vào sâu hơn, Nguỵ Vô Tiện lại có ảo giác khủng khiếp như chính mình bị chẻ đôi một cách không thương tiếc rồi sau đó tàn nhẫn kéo linh hồn đã bay ra của hắn quay trở lại. Nhưng tất cả không thể dừng lại vào lúc này, vì vậy Nguỵ Vô Tiện hạ eo xuống, áp ngực xuống giường để mượn lực, cố gắng nâng mông mình lên, thậm chí đưa tay tách mông mình ra để đối phương thuận lợi tiến vào.Lam Vong Cơ thấy hắn ngoan ngoãn phối hợp như thế, liền đưa tay ôm lấy eo của Nguỵ Vô Tiện để tránh cho đối phương phải chịu đựng lực va chạm quá lớn, rồi cầm lấy sợi mạt ngạch trên giường, quấn vào cổ Nguỵ Vô Tiện như kiểu vòng cổ. Chất liệu lụa cực kỳ bền chắc với hoạ tiết vân văn bám vào làn da của Nguỵ Vô Tiện, quấn một vòng, sau đó cột gút ở phía sau gáy, thành một nút kết đồng tâm thật chặt. Tuy rằng không gây khó thở, nhưng giữa các động tác đều là ma sát vào làn da, khiến Nguỵ Vô Tiện cảm thấy không thích hợp, nhưng hắn chịu đựng cảm giác khó chịu đó không tháo xuống, ai biểu Lam Vong Cơ làm gì trên người hắn, hắn cũng đều thấy thích cơ chứ.Vì thế bắt đầu tự mình lắc mông, chủ động nuốt lấy cái vật căng cứng nóng bỏng của Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ thở hổn hển vài tiếng, hai tay ôm chặt mông và eo của Nguỵ Vô Tiện, sau vài lần xâm nhập để cho hậu huyệt thích ứng với vật của mình, liền bắt đầu mạnh mẽ luật động. Dũng đạo vốn ban đầu chỉ hơi ẩm ướt chỉ trong chốc lát đã tiết ra chất lỏng trong suốt dẻo dính. Tiếng thân thể va đập hoà cũng tiếng nước lép bép, quả thực là dâʍ ɭσạи không còn chỗ nói.Nguỵ Vô Tiện cau mày tiếp nhận sự ra vào mãnh liệt ở phía sau, vừa thở dốc vừa trêu chọc Lam Vong Cơ: "Nhị ca ca, thật không ngờ mới lần đầu tiên mà ngươi đã dũng mãnh như vậy a. Có phải bên trong ta rất thoải mái hay không? Ngươi thích lắm đúng không?"Lam Vong Cơ không đáp, bỗng nhiên chạm vào thật sâu bên trong, rồi cúi đầu hôn lên đôi môi của Nguỵ Vô Tiện, vốn đang trào nước mắt vì bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, hôn đến khi hắn không thở nổi nữa mới buông ra. Nhưng làm như lo lắng Nguỵ Vô Tiện bị khó chịu, nên lập tức rút ra khỏi người Nguỵ Vô Tiện. Khi phần đầu thô to rút ra kéo theo rất nhiều nước, khiến cho Nguỵ Vô Tiện khó tránh khỏi rên nhẹ vài tiếng, đang còn cảm thấy thắc mắc liền được Lam Vong Cơ nhẹ nhàng kéo người lên, rồi được ôm chặt vào vòng tay Lam Vong Cơ ở tư thế ngồi hoa sen, và vật kia lại được cắm vào trong dũng đạo đang cảm thấy trống vắng khó nhịn vì bị rút ra. Huyệt thịt như bắt được bảo bối, ngay khi côn ŧɦịŧ đi vào, liền liều mạng nuốt lấy và mút chặt Lam Vong Cơ. Nguỵ Vô Tiện dùng cả tay chân quấn lấy người nọ, tỏ vẻ cực kỳ không cho phép đối phương lại rút ra lần nữa, vì thế hắn tự động vặn vẹo eo, mông hếch lên không nhịn được động tác lên xuống.Lúc này cả mặt Nguỵ Vô Tiện ửng đỏ, nhưng vẫn mỉm cười, đôi mắt quyết rũ dụ dỗ nói: "Lam Trạm, Lam Trạm tốt, ngươi sờ ta đi. Sờ chỗ nào, nhéo chỗ nào cũng được hết, ta thích nhất ngươi chơi đùa ta như vậy, van xin ngươi mà ... mạnh hơn một chút, ha?" Đôi mắt nhạt màu thanh lãnh nhìn Nguỵ Vô Tiện chăm chú, đưa tay xuống vùng hạ thân hắn, cầm lấy tính khí đã cứng một nửa của hắn rồi bắt đầu vuốt, ngón cái thỉnh thoảng xoa trên đỉnh đầu đã tiết ra một ít chất lỏng rỉ qua kẽ tay. Nguỵ Vô Tiện chợt hét to lên, ngay lúc ƈôи ŧɦịŧ đang ma sát trong cơ thể chạm đến một điểm kia khiến cả người như bị điện giật cứng đờ, dũng đạo không tự chủ được co thắt thật mạnh, một hồi sau mới lại thả lỏng ra. Hắn ngồi phịch lên người Lam Vong Cơ thở dốc một trận, sau đó cả người run rẩy tiếp tục nhấp nhô phun ra nuốt vào tính khí, và cố tình để cho phần đầu hơi cong ma sát vào điểm kia, làm cho hắn vừa thở dốc vừa nghẹn ngào khó tả.Lam Vong Cơ cứ tưởng rằng đã làm đau Nguỵ Vô Tiện, nên giảm bớt nhịp độ, không ngờ Nguỵ Vô Tiện đưa tay chụp lấy bàn tay Lam Vong Cơ đang vuốt ve tính khí của hắn, vừa tội nghiệp vừa tha thiết nói: "Đừng ngừng, đừng ngừng mà Lam nhị ca ca, cứ tiếp tục cắm vào bên trong ta đi, ngươi đỉnh vào chỗ đó khiến ta rất thích ... A a đúng rồi, ưm, a......" Lam Vong Cơ liền không kềm nén nữa điên loạn khuấy đảo chỗ đó. Mà Nguỵ Vô Tiện chỉ cảm thấy tư thế đã lâu không làm này có thể khiến cho Lam Vong Cơ vào đến độ sâu không thể diễn tả, lại luôn có thể ma sát qua cái điểm khiến người ta điên cuồng không thở nổi đó, rất là thích, nên mỗi khi Lam Vong Cơ đỉnh vào chỗ sâu nhất, thì hắn vặn vẹo eo mông cùng phối hợp. Hai người cùng nhau ngụp lặn trong những cơn sóng của bể tình du͙ƈ vọиɠ.Lúc Lam Vong Cơ bắt đầu ra vào nhanh hơn, trước đó Nguỵ Vô Tiện đã nhịn không được mà bắn ra một lần, tϊиɦ ɖϊƈh͙ phun đầy lên bụng và ngực của cả hai người, thậm chí còn dính lấm tấm lên cằm. Nhưng sau khi ngừng chiến một hồi, với cách chơi lần này thân thể hắn được bàn tay mạnh mẽ kinh người của Lam Vong Cơ nâng lên – y cứ nhấc Nguỵ Vô Tiện lên cao rồi ấn mạnh xuống, vì vậy lần nào ƈôи ŧɦịŧ cũng gần như được rút ra hết, chỉ chừa lại phần đầu ở lối vào, rồi cuối cùng tiến vào thật sâu. Đến lúc cuối cùng, Lam Vong Cơ còn đâm thật sâu vào điểm kíƈɦ ŧɦíƈɦ điên cuồng kia trong cơ thể Nguỵ Vô Tiện, khiến cho hắn đạt được cao trào kɦoáı ƈảʍ đến không nói nên lời. Nguỵ Vô Tiện chỉ có thể trở tay nắm chặt lấy Lam Vong Cơ, cảm nhận y bắn ra một luồng chất lỏng ấm áp mát lạnh đổ đầy bên trong dũng đạo.Bởi vì xiềng xích khổn tiên quấn nhiều trên người làm hạn chế thể lực của Nguỵ Vô Tiện, nên hắn mềm nhũn nằm trong lòng Lam Vong Cơ, tuy rằng ham muốn còn chưa phát tiết ra hết, nhưng cũng không còn sức lực để chủ động nữa. Nhưng Lam Vong Cơ đang ở độ tuổi sung sức, lần này trên danh nghĩa là viên phòng nhưng thực ra là lần đầu nếm trái cấm, xác định việc cả đời nên hiển nhiên khiến cho y tâm thần kích động. Y đem Nguỵ Vô Tiện đang nằm trong lòng sờ soạng một trận, ƈôи ŧɦịŧ còn trong cơ thể hắn thế mà lại căng cứng trở lại, trướng căng đến nỗi Nguỵ Vô Tiện không thể nào thoải mái phải vặn vẹo, dùng giọng mũi thì thào bên tai Lam Vong Cơ van xin tha thứ. Lam Vong Cơ xoay đầu hắn qua để hôn môi, một hồi lâu sau mới buông ra, nhưng không đợi đến khi nhiệt độ giảm xuống. Vì thế Nguỵ Vô Tiện vừa cọ cọ vào lòng ngực đẫm mồ hôi của y vừa nói: "Nhị ca ca, nếu còn muốn thì làm tiếp đi. Ngươi thích thế nào cứ làm thế ấy, thao ta đến chết cũng được".Lam Vong Cơ chăm chú nhìn hắn một hồi, hai tay vòng ôm hắn thật chặt, cơ thể nóng rực như lửa, nhưng chậm chạp không hề nhúc nhích. Nguỵ Vô Tiện biết trong lòng đối phương là lo lắng cho cái lưng của hắn, nhưng cũng biết nếu tiếp tục duy trì tư thế như cũ sẽ khiến Nguỵ Vô Tiện càng không thoải mái, vì thế cười xấu xa nói: "Không sao Lam Trạm, ngươi chưa từng xem Đông cung đồ, nhưng ta lại xem không ít nha. Sức lực ngươi khoẻ như vậy, chuyện này có khó gì đâu? Đến đây ta dạy ngươi". Nói xong liền kéo Lam Vong Cơ nửa nằm nửa ngồi, để tay đối phương ôm lấy hai chân Nguỵ Vô Tiện gác lên, tiến vào huyệt nội ấm áp mềm mại từ bên hông. Lần này mặc dù Lam Vong Cơ đã tương đối kềm nén, Nguỵ Vô Tiện vẫn là mệt mỏi đến cực điểm, cho nên sau khi làm xong chỉ có thể ngủ thiếp đi ngay trên người Lam Vong Cơ. Đến khi tỉnh giấc thì Lam Vong Cơ đã rửa sạch và thay đồ mới cho cả hai người, đang nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương vô cùng mệt mỏi của Nguỵ Vô Tiện.Nguỵ Vô Tiện khàn giọng nói: "Nhị ca ca, ta luôn cảm thấy ngươi vừa rời đi, là ta đã bắt đầu nhớ ngươi. Ngày mai ngươi đến sớm một chút, bằng không ta sẽ buồn chán lắm. Không thể nói không thể thổi sáo, buồn chết ta."Lam Vong Cơ nói: "..... Một canh giờ"Nguỵ Vô Tiện nói: "Một canh giờ thật là quá ngắn. Nếu nói chuyện với ngươi thì sẽ không có thời gian làm, nhưng nếu người vừa đến mà hai ta liền hồ nháo, thì chẳng những là ban ngày tuyên dâm, mà ta cũng không còn sức để nói chuyện. Nhưng ta thích nói chuyện, trước kia mỗi ngày ta đều có thể nói không ngừng suốt ba canh giờ, có thể khiến cho Giang Trừng phiền đến chết luôn"Lam Vong Cơ lại nói: "Ngươi chỉ xin có một canh giờ"Nguỵ Vô Tiện nghe thấy, mỉm cười: "Hoá ra Hàm Quang Quân cũng biết một canh giờ là ít. Được lắm, đợi ta viết lá thư, ngươi giúp ta đưa tông chủ để xin, cho ngươi mỗi ngày ở với ta ba canh giờ".Lam Vong Cơ nói: "Bốn"Nguỵ Vô Tiện không hiểu hỏi: "Tại sao?"Lam Vong Cơ nói: "Ba canh giờ nói chuyện ... một canh giờ làm"Nguỵ Vô Tiện lập tức cười vang không ngừng.

Từ khóa » Dạy Thổi Sáo Bài Vong Tiện