[Identity V | JosCarl] Di Ảnh – Chương 2 - Echo
Có thể bạn quan tâm
Tác giả: DrTwins
Edit: Ethyl Ether
Chương 2: Níu giữ
Đây là một nụ hôn lạnh lẽo, nhưng cũng rất ấm áp
Sau khi Carl ngã nhào ra, cỗ quan tài phía sau nhanh chóng chìm xuống đất. Carl chống đầu gối thở dốc, anh nhận ra những vết thương của mình tuy vẫn đau như trước nhưng ít ra vẫn miễn cưỡng hành động được.
Lúc này anh cảm thấy có người tới gần, không phải Joseph, mà là……
“Chúa ơi, vậy mà cậu vẫn còn sống.” Người đến là một cô bác sĩ, Emily Dyer. Cô ấy không phí bao lời, lập tức ấn Carl xuống đất rồi lôi băng vải và thuốc ra bắt đầu công việc băng bó.
Carl cố nén lại cảm giác khó chịu khi có người ở gần, quỳ trên đất giơ cánh tay thẫm máu cho cô bác sĩ. Khuôn mặt cô ấy trầm như nước, nói: “Đã có 3 máy Cipher giải mã xong, cô thợ máy kia thật giỏi. Cậu đừng đi chọc hunter nữa, thấy hắn thì mau chạy, nếu có người bị đưa lên ghế Rocket thì cũng đừng đến lo, nghe chưa? Đây là lời khuyên của người từng trải là tôi cho cậu đấy, tay mơ ạ.” Giọng cô khá thấp, có phần hơi khàn, động tác trên tay vô cùng đồng đều.
Trong đầu Carl không khỏi hiện ra hình ảnh cô thiếu nữ mang kính bảo hộ mắt, Tracy Reznik, đây hẳn là tên cô ấy. Dù nhìn qua yếu ớt nhưng cũng có bản lĩnh riêng. Quả nhiên những nhân vật trong trang viên này không một ai là đơn giản cả.
Mà giống lời vị bác sĩ nói đấy, anh chỉ là một tay mơ.
“Tốt rồi, nhanh chóng đi giải mã hai máy còn lại thôi.” Bác sĩ kéo Carl lên, đôi mắt lấp lánh vài hạt sáng điên cuồng, “Đây là trận tốt nhất từ trước đến giờ, chúng ta chưa bao giờ gần với thắng lợi như vậy.”
Carl không tỏ ý gì, nhưng anh biết, trò chơi đã được tiến hành từ rất lâu rồi, song tới nay trong những survivor ở trang viên chưa có ai thành công thoát ra.
Carl không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc lạc quan của cô bác sĩ, anh hơi do dự, quyết định không theo bác sĩ đi về phía máy Cipher mới nãy mình vừa sửa kia, mà xoay người chạy qua một hướng khác. Xuyên qua những con đường nhỏ hẹp rắc rối, Carl tìm được một máy Cipher đã giải mã một nửa ở gần giáo đường, bắt tay vào sửa.
Khi giải mã gần xong, một tiếng chuông trầm vọng vang lên, động tác trên tay Carl khựng lại, ngẩng đầu nhìn về nơi tiếng chuông truyền đến.
Tiếng chuông vang lên đại biểu có người bị thương, nếu vang lên lần hai, tức là có lẽ ai đó đã ngã xuống. Carl cúi đầu nhìn cái hòm được đặt bên chân, vừa nãy anh đã dùng quan tài rồi, lúc này……
Chuông lại vang lên. Carl mím chặt môi, tăng nhanh tốc độ giải mã trên tay. Anh không muốn Joseph thương tổn tới bất cứ ai, vì người bị thương tổn trước nhất là chính anh. Nhưng……
“Xoành xoạch” một tiếng, máy Cipher đã giải mã xong sáng lên. Carl kiên định chạy về phía tiếng chuông vang lên, hoàn toàn vứt lời dặn dò của bác sĩ ra sau đầu.
Lúc đi ngang qua một ngôi nhà rộng rãi, Carl loáng thoáng thấy một bóng đỏ —— sau khi khởi động, ghế Rocket sẽ tỏa ra một màu đỏ chói mắt, cho dù cách xa đến mấy vẫn có thể thấy. Carl nương theo ánh đỏ ấy mà phân biệt hình dáng của người đang ngồi trên, trong lòng không khỏi trầm xuống: Là thợ máy, cô gái tóc vàng kia.
Carl tăng nhanh bước chân, lúc đi ngang qua một máy Cipher thì nhìn thấy một survivor khác, người sau chẳng thèm liếc anh ta một cái, ngón tay linh hoạt múa trên bàn phím.
Servais Le Roy, ảo thuật gia nổi tiếng.
Carl vội lướt qua ảo thuật gia, tiếp tục chạy tới ghế Rocket, anh nghe thấy giọng nói khinh thường vọng đến từ sau: “Ngu ngốc, đi chịu chết à?”
Đúng lúc này, còi hú lên một tiếng thật dài, đèn báo hiệu trên hai cánh cổng một đông một tây đều lóe ánh cam chói mắt, một cổng trong đó rất gần với ghế Rocket đỏ. Carl hít sâu, ló ra từ ngôi nhà lớn, bước từng bước về phía đó. Anh nghĩ, hẳn hai người kia có thể chạy thoát, chỉ cần họ đi về phía cánh cổng còn lại.
Họ nhất định sẽ đi cổng khác mà, đúng không?
Carl hít sâu lần nữa, rời khỏi chỗ ẩn thân. Anh thấy Joseph, đối phương đang đi từ ghế Rocket về phía anh ta, lưu lại một chuỗi dấu chân xanh lam trên đất. Thanh kiếm trong tay hơi động, thanh âm phát ra rất dễ nghe.
“Joseph,” Carl đứng tại chỗ giang hai tay, nói với người yêu cũ, “Tôi đến.”
Joseph dừng cách anh vài bước, hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng thở dài: “Carl.” Giọng gã lạnh lẽo như nước suối đầu xuân.
Carl khẩn trương nhìn đối phương, Joseph lại cười, gã nói: “Về sẽ mang em đi.”
“Sao cơ?” Carl không đủ thời gian để kịp nói bất cứ điều gì, dưới chân Joseph bỗng hiện lên một màn sương đen, ngay sau đó biến mất. Carl ngẩn ra, một thoáng tiếp theo, anh ta bị những tiếng chuông vang lên liên tiếp làm cho giật mình.
Joseph, anh……
“Ngài Carl!” Giọng nói của cô thợ máy truyền đến từ xa, xen lẫn tiếng nức nở, “Mau giúp tôi, không có thời gian!”
Carl như người mới tỉnh mộng, mau chóng chạy tới chiếc ghế cởi bỏ dây thừng chăng khắp người cô thợ máy, anh mím chặt môi, bên tai vẫn lởn vởn câu nói của Joseph: Về sẽ mang em đi.
Cuối cùng dây thừng cũng được tháo ra, thiếu nữ tóc vàng khóc lóc ngã xuống khỏi ghế. Carl do dự chốc lát, cúi người băng bó vết thương cho đối phương. Nhưng cô thợ máy lại giãy ra, run rẩy nói: “Cứ kệ tôi, mau đi mở cổng thôi, quái vật sắp quay lại rồi.”
Carl ngừng động tác, sau đó thấp giọng chậm chạp nói: “Cô, cô đi mở cửa đi, tôi sẽ không trốn.” Tật nói lắp của anh ta không nghiêm trọng tới vậy, nhưng với anh mà nói thì giao tiếp với người khác vẫn có chút khó khăn.
Cô thợ máy ngạc nhiên nhìn anh, cuối cùng vẫn cố gắng đứng dậy chạy đến trước cổng, ngón tay run rẩy nhập mật khẩu. Có lẽ do quá sợ hãi nên những ngón tay lạnh lẽo của cô gần như cứng tới nỗi không ấn nổi nút trên bảng mã PIN. Carl quay đầu lại, phát hiện bên cánh cổng còn lại có một ghế Rocket đã bị khởi động, anh ta nheo mắt, thấy hình dáng ảo thuật gia đang giãy giụa.
“Đồ ngốc!” Một giọng nữ khàn khàn vang lên bên cạnh, cô bác sĩ thở dốc chạy tới, lướt nhanh qua Carl tới trước cổng, đẩy cô thợ máy ra rồi bắt đầu nhập mật khẩu. Thợ máy sợ hãi ngã ngồi xuống đất, rốt cuộc không kiềm được mà ôm mặt khóc nấc, cô ấy nghẹn ngào nói: “Chúng ta thua chắc rồi.”
Carl mím môi, đột ngột xoay người chạy tới cánh cổng còn lại. Anh quyết định đi tìm Joseph, mặc kệ bản thân sẽ phải chịu kết quả thế nào, ít nhất anh muốn giúp hai cô gái thành công trốn thoát.
Nhưng mới chạy được nửa đường, chuông đã vang lên liên hồi, Carl ngạc nhiên quay đầu nhìn nơi mình vừa rời khỏi, ghế Rocket lại lập lờ màu đỏ đáng sợ. Anh ta còn chưa kịp thấy rõ, tiếng thét chói tai của thợ máy truyền tới, chiếc ghế nọ xoay tròn bắn lên trời, biến mất giữa không trung u ám.
Làm thế nào, tại sao lại vậy?
Chiếc ghế Rocket mới khởi động còn lại là bác sĩ, Carl tiến thoái lưỡng nan, không biết mình nên đi hướng nào. Đúng lúc này, trái tim anh ta co thắt lại, lông tơ toàn thân dựng đứng.
Carl quay đầu, Joseph đang lẳng lặng đứng đó, đôi mắt xanh ngọc lúc này đã chuyển màu đỏ đậm, lờ mờ còn thấy sương đỏ chảy ra từ khóe mắt.
“Anh, mắt anh……” Carl ngạc nhiên mở miệng.
Joseph cười, thấp giọng nói: “Em yêu, cuối cùng em cũng là của tôi.”
Carl không thể giúp đỡ cũng không trốn được, sâu trong nội tâm anh ta vẫn còn sợ Joseph không hề do dự chém về phía mình kia, rồi lại chẳng muốn rời đi.
Bao năm như vậy, chìm trong tuyệt vọng và đau đớn, sao anh có thể rời đi?
Joseph chậm rãi đến gần, nơi xa vang lên tiếng kêu thảm thiết của ảo thuật gia. Gã vẫn không tỏ vẻ gì, chỉ nâng kiếm cười nói: “Em yêu, chạy mau đi, xem em có thể chạy bao xa.”
Lại thêm một tiếng thét kinh hãi, bác sĩ cũng bị ghế Rocket đưa về trang viên.
Sắc mặt Carl trắng bệch, há miệng thở dốc, chưa bao giờ anh ghét tật nói lắp của mình đến thế, dù cố thế nào cũng chỉ có thể phát ra được một vài từ ngắt quãng: “Tôi, tôi sẽ không…… không chạy, Joseph, anh, anh đã xa tôi, rất nhiều năm, rất nhiều. Tôi, tôi, tôi nhớ anh, vô cùng, vô cùng nhớ anh.” Hắn chịu đựng sợ hãi tiến lên một bước, run rẩy mở hai tay ra, “Tôi sẽ không chạy.”
Nếu ở lại có thể được cạnh anh, tôi nguyện ở đây cho đến cuối đời.
Joseph kiên nhẫn nghe Carl nói đến hết, hai mắt không biết từ khi nào đã trở về với màu lam thuần khiết vốn có, ngọn lửa tà ác bên trong đã tắt. Sau đó Joseph nghiêng đầu cười, và giơ tay. Carl đau đớn lùi lại mấy bước, rồi lại cố chấp đứng vững. Anh ta thở gấp nhìn về phía Joseph đang rũ mắt nhìn kiếm, không chuyển động mà thì thầm: “Tôi, tôi không muốn……”
Tôi không muốn rời khỏi anh.
Nhưng lời còn chưa hết, thanh kiếm của Joseph đã lao tới lần nữa, lưỡi kiếm xẹt qua không khí gây ra tiếng gió nhỏ, kế đến là tiếng trầm đục khi chạm phải cơ thể người.
Carl theo tiếng ngã xuống đất, lần này anh ta không ngất đi, vẫn mở to mắt nhìn Joseph. Đôi mắt lam lại nhuộm sang màu đỏ sậm, mùi máu ngọt mà tanh ngập quanh, vẫn là tiếng chuông vang.
Joseph cúi người bế anh lên, đi tới chỗ ghế Rocket gần đấy nhất, gã đi rất chậm, có điều một lúc đã ngừng trước cái ghế. Carl ho khan, đau đến nhăn mày, âm thanh nghèn nghẹn hỏi: “Tôi còn có thể, còn có thể…… gặp lại anh không?”
“Em hy vọng gặp lại tôi?” Joseph nói nhỏ, gã cúi xuống nhìn khuôn mặt nham nhở máu của Carl, cười rộ lên.
Carl chỉ cảm thấy nụ cười kia thật đau thương, trong lòng nhói lên, run rẩy vươn tay vuốt ve khuôn mặt Joseph. Đầu ngón tay dính máu làm nước da trắng nhợt của Joseph có thêm một sắc thái quỷ dị, Carl nỗ lực nói: “Tôi, tôi muốn vĩnh viễn ở bên anh.”
“Chẳng sợ khi chúng ta ở bên nhau, điều duy nhất tôi làm lại là thương tổn em?” Trong mắt Joseph vụt lên một chút mờ mịt, mà chỉ lướt qua trong giây lát, gã lại cười, “Người yêu nhỏ của tôi.”
Carl cũng cười, anh ta dùng ngón tay nhẹ nhàng kéo tóc Joseph, bởi chẳng còn sức mấy nữa. Nhiều năm ăn ý khiến Joseph có thể hiểu rõ ý Carl sau hành động nhỏ này, gã thở dài bất đắc dĩ, đưa tay nhẹ nhàng tháo khẩu trang của Carl xuống, cúi đầu khẽ hôn người yêu xa cách nhiều năm.
Đây là một nụ hôn lạnh lẽo, nhưng cũng rất ấm áp.
{Ghi chú: Thợ máy trở nên sợ hãi khi đồng đội bị thương hoặc bị đặt trên ghế tên lửa khiến tốc độ giải mã và mở cửa giảm 45%. Hiệu ứng có thể cộng dồn. Đây là lý do tại sao bác sĩ lại mắng Carl.}
Chia sẻ:
- X
Từ khóa » Joscarl Ngược
-
Tổng Hợp Truyện JosCarl Ngược - Trang 1 - ZingTruyen
-
Tổng Hợp Truyện Joscarl - Trang 1 - Truyen99 - Đọc Truyện Nền Tối
-
Bloody Source - Phần 4 -... - Nơi Cuối Hành Trình - JosCarl | Facebook
-
Joscarl Truyện - Wattpad
-
Joseph X Aesop - Newt_Gleeful - Wattpad
-
Tìm Kiếm Joscarl Trang 1 - Truyện 2U
-
Joscarl - Doc Truyen
-
Những Fanfic Ngắn / Tình Yêu Sẽ đi Về đâu? - JosCarl - đoản(ngược)
-
Hẹn Ngày Gặp Lại Người [ JosCarl ] - Chương 3 - Pinterest
-
Tổng Hợp Truyện Joscarl Thống Khổ đấu Tranh - Trang 1 - TruyenKul
-
Đọc [JosCarl] Sau Khi ôm - Truyện [IDV] Tuyển Tập Truyện đồng Nhân ...
-
[Identity V][JosCarl] Chạm - Thanh Xuân Năm Đó
-
[I5][JosCarl] Hoàng Hôn đổ Máu | Thất Vĩ Tử Hồ