Kekkai Sensen 02-03 – Nhân Vật Ngầu Nhất Trong Ngày: đạo Diễn

Chậc, làm biếng quớ, làm biếng quớ…

KS 02 - character profiles KS 02 - an accident KS 02 - cemetery KS 03 - game

Với Kekkai Sensen thì nên bắt đầu từ đâu? So với tuần đầu của Spring season không biết nên pick bộ gì, giờ đây mình có thể khẳng định Kekkai Sensen là series duy nhất cần theo cho trót, phấn khởi mà theo; còn kỳ vọng cho đạo diễn chỉ có thể tăng lên chứ không hề giảm sút. Mỗi tội chưa thoải mái mà blog lắm.

Như tiền bối Kyousou Giga, Kekkai Sensen là một series mạnh về style. Nó đặc biệt gợi cảm hứng cho blogger nào can đảm mổ xẻ khía cạnh ngôn ngữ điện ảnh (aniblog recommended: Mage in a Barrel). Như vậy cũng đồng nghĩa, nó là thách thức cho những đứa vốn xem nghệ thuật dựng phim là một điều hiển nhiên. Matsumoto Rie không chuyển thể tác phẩm một cách “sạch sẽ”. Trên màn hình phim bả sẽ bày ra một đống chữ Nhật, tranh ảnh, băng rôn, biển hiệu; góc quay thì lộn tùng phèo; và thậm chí điểm nhìn cũng thay đổi xoành xoạch, đơn cử là có rất nhiều khúc phim được nhìn qua lăng kính camera (của máy ảnh, máy quan sát, TV,…). Việc chuyển cảnh liên tục và vô vàn chi tiết vụn vặt thậm chí có thể khiến người ta nhức mắt sau mỗi tập phim.

Phần lớn những gì đọng lại là hình thức muôn màu muôn vẻ của nó. Nội dung chỉ mới được điểm tô lốm đốm. Nên mình tự hỏi làm thế nào mình có thể tiếp tục đánh giá mặt kĩ thuật của Kekkai Sensen với sự thiếu hiểu biết của cá nhân…

KS 03 - underworld

Bạn d có nói Kekkai Sensen giống game rồi nhỉ? Ừ nó giống. Mình luôn tin rằng so với anime, một trong những ưu thế của game (bên cạnh tính tương tác) là nó cho phép người ta khám phá thế giới. Anime rất đề cao nội dung (lại thêm thiếu tiền), do đó anime sẽ bày ra một góc thế giới vừa đủ để nội dung diễn biến. Kekkai Sensen tham vọng hơn nhiều. Cái gọi là “chuyển cảnh liên tục” và “chi tiết vụn vặt”, thật ra chính là thế giới. Như cách một player được phép tham quan khắp làng mạc, thành phố, Kekkai Sensen cũng rất nhanh gọn lướt qua mọi cảnh vật thường ngày trong Hellsalem/New York cho chúng ta.

Dù chưa đụng tới manga, nhưng cách chuyển thể tự tin của Kekkai Sensen khiến mình nhớ tới một tập Bakuman. Trong Bakuman, vốn có một thằng lo nội dung sẽ vẽ sơ các khung để thằng họa sĩ dựa trên đó mà vẽ chi tiết sau. Cho đến một hôm, thằng nội-dung quyết định không vẽ nữa, chỉ viết kịch bản mà thôi, thế là thằng họa-sĩ không còn bị bó buộc vào các khung tranh, trí tưởng tượng như được giải phóng, rốt cuộc chất manga của tác phẩm càng cá tính hơn theo đúng tinh thần nghệ sĩ của người vẽ.

Ý mình là: chuyển thể. Mình từng thấy cái Bakemonogatari siêu thực hóa câu chuyện trong light novel gốc. Và từng thấy nhiều anime bám sát manga gốc đến từng khung hình. Cũng vì vậy, mình luôn có ấn tượng rằng các adaptation từ manga dễ bị bó hẹp, khô cứng hơn. Nhưng những gì hiện ra trên Kekkai Sensen đều như muốn hét lên tên tuổi đạo diễn Matsumoto Rie vậy. Với những kẻ dám tin vào đạo diễn thì đây là một hướng phát triển đáng hoan nghênh. Dân tình còn đồn đại White là nhân vật anime-original. Matsumoto, liệu cô đạo diễn có biết sợ cái gì? Với đà này thì anime-original ending còn khả quan nữa là.

KS 03 - enduring

Nội dung: chưa rõ nội dung. Chưa coi manga để nhận xét, nhưng bằng kinh nghiệm với Kyousou Giga, mình nghĩ đạo diễn đang tiếp cận câu chuyện từ góc độ nhân vật. Không phải kiểu mỗi nhân vật = một tập rạch ròi như bộ kia, nhưng có vẻ mỗi tập đều đưa một nhân vật ra chỗ nhiều ánh sáng hơn. Tập 1 là Leonardo với những dằn vặt về đứa em gái, tập 2 là sự tốt bụng đậm tính bạo hành của anh Zapp da ngăm, tập 3 là trưởng hội răng-nanh Klaus với niềm tin sắt đá vào con người. Mình có thể ghi chú nữa rằng đạo diễn rất biết cách xử lý nhân vật, tức là vừa quăng họ vào đóng comedic relief xong thì thoạt sau đã thử thách nguyên tắc sống và niềm hy vọng của người đó, đẩy người ta đến quyết định hi sinh cao cả như thế nào.

Màn chơi cờ tập 3 có vẻ rất khó làm cho kịch tính. Cũng thiếu kịch tính như là người viết ngồi đối diện với tờ giấy vậy. Nó khuyết mất tính “vận động” để lôi kéo cảm xúc người xem (Death Note lại là một ngoại lệ ;)) ). Quay lại Kekkai Sensen, màn chơi cờ thật sự đã được chăm chút để tạo vẻ căng thẳng, song vẫn còn quá mơ hồ (bỏ qua phần giải thích luật chơi), quá điêu (bạn Klaus ngồi chịu trận 99 tiếng đồng hồ đến nỗi xịt máu mũi), và rườm rà (cái hình nói lên tất cả).

Nhưng mình vẫn thích tập 3 đó, vì nó có thể soi cho người ta thấy thái độ của kẻ làm phim. Khi một bộ phim muốn khai thác kiệt cùng nhân vật, thì dù chuyển thể, nó vẫn là cầu nối để hiểu được đạo diễn. Chẳng hạn như Masaaki Yuasa sẽ ép nhân vật dùng ý chí đạp bằng trở lực. Hay Ikuhara sẽ ép nhân vật ra một quyết định mưu cầu hạnh phúc mang nặng tính tự diệt. Matsumoto nghiêng về dạng trước. Mà thôi mình đang bắt đầu phăng ý như các thí sinh viết tập làm văn rồi, mình nên ngậm miệng lại…

KS 02 - best imouto

Cái ED. Mình thích cái ED. Mình muốn nó được bầu làm best ED của năm. Tiền đâu cả núi mà đến ED phim cũng toàn cảnh nhảy nhót tưng bừng thế này (trong khi một phim tiêu chuẩn chỉ toàn trưng hình tĩnh)? Đạo diễn chịu chơi quá. Mình thích sự tham lam hừng hực của Kekkai Sensen. Và dù là một blogger lười nhác trốn chui nhủi xem phim để đốt thời gian, thì mình vẫn phải nói rằng: các bợn trẻ nên tham lam như thế. Còn trẻ thì hãy tham làm một cái gì rực rỡ, như cái bộ này nè. Thiệt vẫn không tin nổi cô đạo diễn bằng tuổi với ông anh suốt ngày bấm điện tử ở nhà mình.

Kekkai Sensen khiến mình bỗng muốn coi nhiều phim khác. Shirobako cũng từng khiến mình muốn coi thật nhiều phim khác. Để đến cuối năm khi mình tuyên bố rằng Shirobako là AOTY hoặc Kekkai Sensen có best ED, người ta sẽ không nghi ngờ gì nữa; khi người ta có ý kiến ý cò rằng bộ abc/xyz gì đó hay hơn, mình sẽ gạt phăng và nói, ờ nhưng mình đã coi đủ thứ rồi, Shirobako/Kekkai Sensen ED vẫn là nhứt.

Đó mình trẻ trâu vậy đó. Cũng hên là không có thời gian để mình thực hiện cái ước nguyện trẻ trâu này.

Share this:

  • Twitter
  • Facebook
  • Tumblr
  • Reddit
Like Loading...

Related

Từ khóa » Kekkai Sensen Nhân Vật Phản Diện