Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi) - Truyện 5z
Có thể bạn quan tâm
REVIEW TRUYỆN KHI THẾ GIỚI KHÔNG CÒN ÁNH SÁNG
Tác giả: Mộng Thường Uyển.
Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, thâm tình hồn ma thụ, mất trí nhớ công, bi kịch, SE.
Độ dài : 50 chương + 2 PN
Tình trạng : Hoàn.
________________
Qúy Ngôn chết rồi. Ở cổ tay có vết dao cắt thật sâu. Thân thể đã mất đi độ ấm, không còn di chuyển được nữa.
Nhưng mà, linh hồn của anh vẫn còn. Không biết lí do vì sao, Qúy Ngôn chết, nhưng linh hồn thoát ra không có chỗ để đi. Bất tri bất giác, anh thấy mình ở nhà Tần Vị.
Tần Vị, người mà Qúy Ngôn yêu sâu đậm. Đến khi cắt tay tự tử, vẫn thủy chung hướng về bức tranh có vẽ Tần Vị.
Có lẽ Tần Vị không biết, Qúy Ngôn đau lòng và tuyệt vọng như thế nào.
…
Tần Vị yêu Qúy Ngôn. Qúy Ngôn cũng yêu Tần Vị.
Thế nhưng Tần Vị bị tai nạn, quên đi Qúy Ngôn. Qúy Ngôn bảy năm chờ đợi Tần Vị trong vô vọng. Còn Tần Vị lại đi lấy người khác.
Qúy Ngôn vẫn luôn đợi Tần Vị nhớ ra mình, tới kéo anh ra khỏi quãng thời gian tăm tối đó. Nhưng mà bảy năm đó, chỉ có Qúy Ngôn ngốc nghếch chờ đợi một Tần Vị không bao giờ đến.
Anh cuối cùng vẫn là đợi không được. Giống như Qúy Trạch - em trai anh nói với Tần Vị: “Anh trai tôi rốt cuộc không đợi được anh.”
...
Mình đã đọc khá nhiều truyện SE, nhưng chỉ đến “Khi thế giới không còn ánh sáng”, mình mới được trải nghiệm cảm giác khóc từ đầu truyện tới cuối truyện là như thế nào.
Tình yêu của Qúy Ngôn dành cho Tần Vị rất lớn, lớn đến nỗi nhiều lúc mình còn tự hỏi tại sao một người có thể yêu một người đến vậy. Nghe nói, linh hồn người chết nếu vẫn còn ở lại nhân gian không chịu biến mất, chỉ có thể là bởi vẫn còn tâm nguyện chưa hoàn thành.
Mà tâm nguyện của Qúy Ngôn, chính là Tần Vị.
Qúy Ngôn chết đi, mà vẫn giống như trước, vô hình trước mắt Tần Vị - đã quên mất Qúy Ngôn, hàng ngày quan sát Tần Vị, lo lắng cho Tần Vị, bất lực vì Tần Vị.
Thời gian duy nhất Qúy Ngôn có thể xuất hiện trước mắt người khác, chính là vào khoảng thời gian trước khi chết ba mươi phút. Lúc này, Tần Vị đã nhìn thấy Qúy Ngôn. Nhưng hắn lại hỏi Qúy Ngôn: “Anh là ai?”
Chuyện Qúy Ngôn yêu Tần Vị, không ai là không biết.
Mà Tần Vị lại cứ thế quên đi.
…
Chuyện gì đau lòng hơn, bị người mình yêu nhất quên đi hay nhớ lại người mình yêu đến tê tâm liệt phế khi người đó đã chết?
Bốn tháng sau khi Qúy Ngôn ra đi, Qúy Trạch dứt khoát đem toàn bộ ảnh Qúy Ngôn vẽ Tần Vị trong suốt bảy năm cho Tần Vị. Qúy Trạch muốn Tần Vị phải sống trong ăn năn đau khổ.
Nhưng mà, Tần Vị vẫn không nhớ ra. Chỉ cảm thấy trái tim co rút đau đớn.
Việc yêu Qúy Ngôn đối với Tần Vị, như đã trở thành bản năng. Tần Vị bị tai nạn, không nhớ ra Qúy Ngôn. Nhưng người phụ nữ lên giường cùng hắn hôm đó, được Tần Vị để ý, cũng là bởi vì trùng tên với Qúy Ngôn.
Mãi sau này, khi Tần Vị nhớ lại, thì bọn họ thực sự như Qúy Ngôn nói, không thể quay lại được quãng thời gian đó nữa.
_________________________________________
“Cậu ấy vẫn luôn vẽ con, cậu ấy vẫn luôn nhớ con, cậu ấy vẫn luôn chờ con trở về.” Tần Vị chậm rãi nói. Lúc trước, chỉ cần nhìn những bức tranh này thôi, hắn đã cảm thấy đau lòng, mà hiện giờ hắn đã nhớ lại tất cả. Một vài hình ảnh thoáng hiện lên trong đầu, theo đó chính là những ký ức vô cùng rõ nét. Tất cả những ký ức đẹp đẽ quý giá nay lại trở nên đau thấu tim, xé rách linh hồn hắn: “Con đã nói chỉ cần một mình cậu ấy, con đã nói muốn kết hôn với cậu ấy…”
Nhưng mà, hắn đều đã quên, hắn quên Quý Ngôn ở xó xỉnh ấy, khiến Quý Ngôn lặng lẽ đợi mình bảy năm, mãi đến khi chết.
“Con bảo cậu ấy chờ con, con nói với cậu ấy nửa năm sau con sẽ trở lại, là con bảo cậu ấy chờ con.” Ánh mắt Tần Vị vừa bi ai vừa tuyệt vọng.
“Nhưng con lại không trở lại, con… con lại không trở lại.”
...
“Mẹ, con nhớ con đã từng nói với mẹ, chờ… chờ hai năm sau con về, con sẽ kết hôn với Quý Ngôn, sau đó mở một công ty ở thành phố X. Con sẽ nuôi Quý Ngôn, để cậu ấy tiếp tục vẽ tranh, để cậu ấy có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Con sẽ luôn yêu chiều Quý Ngôn, trân trọng cậu ấy, để cậu ấy biết yêu Tần Vị tuyệt đối là việc làm đúng nhất trong đời cậu ấy.” Tần Vị run giọng nói, sau đó chậm rãi nhếch miệng một cách trào phúng: “Ai ngờ, đây lại là điều sai nhất mà Quý Ngôn từng làm.”
“Nếu như không phải là yêu con, Quý Ngôn sẽ không mãi núp trong ngôi nhà trọ nhỏ hẹp kia chờ con trở lại; nếu như không phải là yêu con, Quý Ngôn sẽ không mãi nhớ con, vẽ hình con suốt bảy năm ròng; nếu như không phải là yêu con, cậu ấy sẽ không lẻ loi ở lại nơi đó chỉ vì không muốn phá hoại gia đình và sự nghiệp của con; nếu như không phải là yêu con, cậu ấy sẽ không… mãi đến lúc chết, vẫn nhìn tranh con.” Nói đến cuối cùng, sợi dây kéo căng trong đầu Tần Vị dường như rốt cuộc cũng đứt phựt. Tần Vị thở hổn hển, nước mắt tràn khỏi vành mắt đỏ bừng.
Tần Vị sao nỡ.
Tần Vị có thể chịu mệt, chịu đau, chứ cũng không muốn Quý Ngôn phải chịu một chút thương tổn nào.”
___________________________________
Thực sự ngay từ đầu khi bắt đầu đọc truyện này, mình đã biết, từ khoảnh khắc Qúy Ngôn rạch tay tự sát, anh và Tần Vị đã không còn cơ hội hạnh phúc nữa. Một người một ma, yêu nhau cỡ nào cũng không thể ở bên nhau. Chia lìa là điều khó tránh khỏi. Thử hỏi có bao nhiêu đau lòng?
Qúy Ngôn, rốt cuộc cũng sẽ tan biến. Anh vốn không còn là người của thế giới này nữa.
“Thời gian rốt cuộc đến ba giờ sáng, mà thân hình Quý Ngôn đã trong suốt đến gần như hoà vào màn đêm.
Quý Ngôn quay đầu nhìn về phía hồ nước dưới trời đêm, giọng nói vừa hư ảo vừa yếu ớt, tựa hồ vừa ra khỏi miệng đã vỡ tan trong không khí.
“Tần Vị, cậu biết mà.”
Anh chậm rãi quay đầu lại, nhẹ nhàng mỉm cười, lặng yên nhìn Tần Vị.
—— Tôi yêu cậu.
Tần Vị lẳng lặng nhìn thân thể Quý Ngôn dần dần biến mất, hắn gắng sức mở to đôi mắt đỏ bừng nhìn Quý Ngôn, nhưng bóng hình Quý Ngôn tựa như bị gió phút chốc thổi tan, sau đó hoà vào màn đêm.
Chiếc nhẫn trên ngón áp út Quý Ngôn lẻ loi rơi xuống mặt cỏ.
Trước người hắn không còn một bóng người, chỉ còn lại một chiếc nhẫn yên lặng nằm dưới đất.”
…
“Trên đời này, đã mãi mãi không còn Quý Ngôn.”
_______________________
“Khi thế giới không còn ánh sáng” thực sự là một câu chuyện rất buồn. Có nên trách Qúy Ngôn hèn nhát yếu đuối, chỉ biết chờ đợi mà không đi tìm Tần Vị không. Có nên trách mẹ Tần Vị đã khiến hai người bảy năm cách trở hay không. Có nên giận tất cả mọi người không nhắc Tần Vị nhớ lại tình yêu của hắn, để hắn sống không mảy may hay biết Qúy Ngôn suốt bảy năm hay không…
Tất cả nhân vật trong câu chuyện này đều rất đáng thương. Qúy Trạch vì Qúy Ngôn làm đủ mọi thứ, cuối cùng vẫn phải ra đi trong cô độc.
“...hãy cho em kiếp sau của anh, anh nhé.”
Mẹ Tần vì lỗi lầm của mình mà mất đi đứa con trai mình yêu nhất. Khi đọc đến đoạn mẹ Tần bước vào căn hộ của Tần Vị sau khi Tần Vị chết, thương bác rất nhiều. Thực sự có muốn giận cũng không giận nổi. Cha mẹ nào chẳng mong muốn những gì tốt nhất cho con. Nhưng cái tốt nhất của bà, lại đổi thành sự đau khổ cho cả Tần Vị và Qúy Ngôn.
Tất cả mọi người, đều không thể quay đầu lại nữa.
Kiếp sau… liệu có còn kiếp sau…
Từ khóa » Khi Ngày Mai Không Còn ánh Sáng
-
Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi) - Truyện FULL
-
Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi)
-
Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi) - Truyện HD
-
Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi) - TinyBook
-
[ Đam Mỹ ] TÔI ĐÃ CHẾT RỒI! (khi Thế Giới Không Còn ánh Sáng )
-
Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng – Mộng Thường Uyển | Bonne Nuit
-
[ Đam Mỹ ] TÔI ĐÃ CHẾT RỒI! (khi Thế Giới Không Còn ánh Sáng )
-
Hiện đại] Khi Thế Giới Không Còn ánh Sáng - Mộng Thường Uyển
-
Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi) - DTV EBook
-
Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi) - Chương 38
-
Đoản, Review – Khi Thế Giới Không Còn ánh Sáng - Becky N. Phạm
-
Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng - Chương 36 - TRUYENGIHOT
-
Truyện: Khi Thế Giới Không Còn Ánh Sáng (Tôi Đã Chết Rồi)