Khita30: Bước Một Mình Buồn Lắm Phải Không Em?... - Đoàn An Nhiên
Có thể bạn quan tâm
More you might like
antruongnguyenthuy:
antruongnguyenthuyBạn khen tôi xinh đẹp, khôn khéo,… thì tôi cảm kích vô cùng. Nhưng có lẽ những lời ấy bạn nên giữ lại cho mình và dùng nó chi li hơn cho những người xứng đáng hơn. Tôi chỉ vui khi người ta nói tôi chơi đẹp. Nó không phải lời khen, nhưng tôi thích vậy.
— AN TRƯƠNG
antruongnguyenthuy:
antruongnguyenthuyCây cam ngọt những mùa sau vẫn trĩu
Chỉ có điều không thơm thảo như xưa
Nó đã buồn từ cái dạo cây lê
Thú nhận tâm hồn thuộc về hoa diên vĩ
Người ta vẫn tin màu tím là chung thuỷ
Và ngại ngần trước những tán cây cao
Có lẽ cam vẫn tin vào bản sắc
Chỉ là lòng không mở nữa lần nào…
— AN TRƯƠNG
antruongnguyenthuy:
antruongnguyenthuyDáng vẻ ngây thơ, hồn nhiên, vô tư lự của những cô gái khác là thứ em vẫn hằng mơ. Đó là thứ mà em chưa từng có để gọi là mất trong đời mình.
— AN TRƯƠNG
antruongnguyenthuy:
antruongnguyenthuyNhững người tầm tuổi của tôi, hay nói chính xác là một mình tôi thôi cũng được, bị chuyện mưu sinh làm cho đờ đẫn. Quá nhiều lần thấy người khác cứ mệt quá thì buông lơi cho ra sao thì ra rồi bắt chước theo, lâu dần tạo thành tập tính lơ là, phó mặc. Nếu không ai sửa cho thì sẽ không thấy đó là vấn đề, cho đến khi bất giác ngờ ngợ ra hình như mình không còn mẫn cán như xưa nữa.
— AN TRƯƠNG
15th04:
marchverieTổng hợp nhưng câu nói từ Wattpad dạo gần đây mình tâm đắc được trên tiktok
Wattpad không nói: “Tạm biệt.”
Wattpad nói: “Tôi trả Mặt Trời về nhà, mong Mặt Trời vĩnh viễn bình an.”
1. Wattpad không nói: “Em chỉ muốn nhảy xuống biển.”
Wattpad nói: “Nỗi buồn của em quá lớn, chỉ có biển mới ôm trọn được thôi.”
2. Wattpad không nói: “Anh đừng chết theo em, anh phải sống.”
Wattpad nói: “Anh đi thì ai ở lại mai táng cho em?”
3. Wattpad không nói: “Tôi kết hôn rồi.”
Wattpad nói: “Ngón áp út trống trơn hơn hai mươi năm bỗng có thêm một vật trang sức, nhẹ nhàng ôm lấy nửa đời sau của cậu.”
4. Wattpad không nói: “Quên nyc đi.”
Wattpad nói: “Phải dọn sạch mảnh chai cũ trong lòng đã chứ, người mới đến bị thương thì phải làm sao.”
5. Wattpad không nói: “Tạm biệt.”
Wattpad nói: “Vậy là sau khi tan đi cơn mưa nặng hạt, bầu trời lại sáng thêm một ngôi sao.”
6. Wattpad không nói: “Âm dương cách biệt.”
Wattpad nói: “Nơi đô thị lấp lánh và phồn hoa. không thấy anh, tìm đâu cũng không thấy.”
7. Wattpad không nói: “Hai người không hợp.”
Wattpad nói: “Không phải bàn tay nào đan vào bàn tay nào cũng tạo nên hơi ấm, còn xem bàn tay kia có vừa vặn hay không?”
8. Wattpad không nói: “Em đừng khóc.”
Wattpad nói: “Thế giới này rộng lớn lắm, mong em đừng khóc, anh không ôm em được.”
antruongnguyenthuy:
antruongnguyenthuyGần đây công việc đưa tôi trở lại với Tâm lý học, mở ra cho tôi những ưu tư mới, chen nhét vào hàng đống nghĩ suy vốn quá đỗi chằng chịt của mình.
Tôi tìm hiểu về não, về cái chết và những diễn biến lâm sàn của một người khi được đánh giá là vừa “quyện vào sương”. Tôi chợt nhớ lại cái buổi sáng khi mà nắng vừa mới ửng lên ngoài dãy hành lang bệnh viện cũ, tôi ký vào giấy báo tử đưa đưa Ba mình về nhà, khi nét mực cuối cùng dừng lại cũng là khi tôi hụp xuống gầm bàn. Hôm ấy tôi 22 tuổi.
Cái chết là điều tôi vốn chưa từng nghĩ đến nhưng từ khi tôi biết đến sự tồn tại của nó, tôi nghĩ đến nó nhiều hơn. Không phải nghĩ để nằm xuống, mà nghĩ để đứng lên. Thế là bằng cách nào đó mà những năm qua trong sự trơ trọi tột cùng của lớn khôn, hôm nay vẫn là chuyện cũ nhưng lòng đã êm ái nhiều.
Mỗi năm, tôi viếng chùa vào dịp đầu năm. Mỗi ngày, tôi có đi ngang một cái nhà thờ. Tín ngưỡng ở gần là vậy nhưng cho đến giờ tôi vẫn nghĩ rằng mình chưa cần nương tựa vào đâu, nhất là về phương diện ý nghĩ. Chỉ là trong giây phút nào đó nếu cầu nguyện được tính là một biểu hiện của lòng tôn kính, của sự biết mình không toàn năng và bất bại, thì tôi cũng chỉ cầu nguyện rất khiêm tốn đó là: Xin các Ngài hãy cứ để mọi việc diễn ra đúng tuần tự, hãy cứ để mọi người quanh con làm những điều mà họ muốn. Con tha thứ cho mọi động cơ và tổn hại họ mang đến cho mình, con chỉ xin cho con sức mạnh để vượt qua tất thảy và bỏ chúng lại hết phía sau. Vì đã có vài buổi sáng khi mà con thức dậy, con chợt hiểu tường tận ý nghĩa sâu xa của một cái thở phào, con khoan khoái với những buổi sáng đó và muốn nó lặp lại thế thôi.
Và có thể thấy để sống tiếp, tâm lý học có thể học hoặc không, nhưng sự kiên cường và sự hiểu mình là thứ phải học. Học từ sự đổ vỡ và xấu số của chính mình ấy, không phải từ ai cả.
…/
Vừa qua tôi có xem một bộ phim trên Netflix tên là Split (Tách biệt). Đó là cuộc chiến của một bệnh nhân đa nhân cách nhưng cũng là hành trình “sinh nghề tử nghiệp” của một bà bác sĩ tâm lý già. Và với tôi, cái nghề này, nếu ai cũng làm như bà ấy làm… thì may ra.
Tôi cũng có lần nghe qua chuyện một người em của đồng nghiệp đã tìm đến các chuyên gia tâm lý nhưng rồi lại trở về với một cảm nhận mà nhìn chung là… “không có gì khá hơn”.
Tôi chợt nghĩ về lý do mình không theo hướng trở thành chuyên viên tâm lý. Tôi có thể không thực sự tường tận vì sao mình theo đuổi điều gì đó nhưng chắc chắn sẽ luôn biết rõ vì sao mình dừng lại trước một điều gì. Dù ngày ngày, chuyên môn tâm lý và tâm lý giáo dục vẫn hiển hiện trong công việc của tôi ở những ngách khác nhau, từ trong mỗi sản phẩm bài viết, ý tưởng cho đến cách nhìn nhận và thỏa hiệp với mỗi cộng sự có phần trời ơi đất hỡi của mình. (Dĩ nhiên “trời ơi đất hỡi” là tôi nói, bạn có thể bỏ qua ý này).
Tôi đã đến cái tuổi bắt đầu hiểu dần vì sao người ta cần một người khác rót cho mình một cốc nước ấm vào lúc nửa đêm về sáng, với tôi thì sự hiện diện này sống động và chân thực hơn vạn lời nói. Tâm lý hay tham vấn/tư vấn tâm lý không phải chỉ là việc anh phải trả tiền để nói chuyện với tôi. Mà nó là trong một cuộc trò chuyện, có một người đem toàn bộ mỏng giòn của mình để chia sẻ với một người khác và người còn lại phải thực sự tập trung. Sự tập trung mà tôi vừa đề cập, bạn có chắc là bạn đạt được tính toàn diện của nó không? Tôi thì không (chắc).
Thật mừng vui là để rồi sau đó, khi đã đi một con đường khác, tôi được tự do trong chọn lựa ngồi xuống hay không ngồi xuống với một ai đó đi qua đời mình. Nó thuần túy là sự chân thành và sẵn lòng, nó không phải là trách nhiệm. Dĩ nhiên, tính cam kết vẫn sẽ là vẹn nguyên vì chỉ có dạng thức của sự chia sẻ thay đổi, còn tôi vẫn là tôi.
…/
Tôi trộm nghĩ, có năng lực để hiểu được người khác hay hiểu chính mình thì đều chỉ là một niềm may phước, một sự vinh hạnh. Đừng quá hãnh diện với sự hiểu (biết) này vì không có gì chắc chắn nó là niềm hãnh diện bền vững. Ta làm sao dám chắc ta có thể hiểu một người đến khi nào thì không hiểu nổi nữa?! Có khi chỉ qua một đêm hay qua một lần úp mặt vào tay, người ta từng biết đã là một người khác.
Tâm lý học vẫn chỉ là một ngành khoa học, nó không phải công cụ thần tiên biến một người đang muốn chết mà vực dậy sống kiên cường hơn. Để sống được trong đời này, ngoài chỉ số thông minh trí tuệ IQ, chỉ số thông minh cảm xúc EQ, ta còn ít nhất 7 chỉ số thông minh khác, trong đó có AQ (Adversity Quotient). Đây là chỉ số về khả năng vượt khó, nói văn vở thì nó là mức độ bản lĩnh của một người trong cuộc sống, nói trần trụi là khả năng lì đòn trước số phận.
Rất vui vì sau tất cả, quanh ta toàn là vua lì đòn.
— AN TRƯƠNG
antruongnguyenthuy:
antruongnguyenthuyĐời người chí ít nên có đôi lần dốc lòng bất chấp câu trả lời. Chị cũng từng nói nếu không phải là cướp của giết người thì cứ thử thôi em. Nhưng mà có mấy lần được như thế đâu, nên nghĩ kỹ thêm một chút.
Cuối cùng thì vẫn phải cân bằng thêm với việc giữ cho mình một giới hạn mà, có phải vậy không?
— AN TRƯƠNG
gixxnn:
gixxnnCả đời người, nếu như sống tệ đến nỗi phải khoe đồ của mình quý báu đến cỡ nào để chứng giá trị của mình, thì đúng là chuyện rất đáng thương.
antruongnguyenthuy:
antruongnguyenthuyEm luôn mong cái giới hạn cuối cùng mà người ta giữ cho nhau là sự chân thành, dẫu vẫn biết là đúng chỗ thì thôi còn sai chỗ thì không đáng một xu. Ngày trước em rất hay sợ sự chân thành của em nhiều khi là rẻ mạt, nhưng giờ em không còn tính toán nhiều vậy, đời em trù phú thế mà.
— AN TRƯƠNG
antruongnguyenthuy:
antruongnguyenthuy See this in the app Show moreĐến khi 25,26 tuổi, mình thấy cái gì cũng trở nên cấp bách. Muốn tốt nghiệp thật nhanh, muốn đi khắp nơi liền liền, muốn thành công đến ngay lập tức,… Những cái muốn đấy nó thực sự là công danh, là sự nghiệp, là những thứ hữu hình đổi ra cơm ngon áo đẹp được ấy. Mình thấy người ta cứ bảo hãy bình thường hoá những thành tựu, chấp nhận cuộc sống với tốc độ bình thường,… thì có ai lại không muốn như thế sao?
Chỉ là Ba đã không đợi được rồi, không biết Mẹ có đợi nổi không.
— AN TRƯƠNG
Từ khóa » Bước Một Mình Buồn Lắm Phải Không Em
-
Du Phong - Bước Một Mình Buồn Lắm Phải Không Em? Hãy Mở...
-
Tuyển Tập Những Bài Thơ Hay Về Tình Yêu Và Cuộc Sống | Facebook
-
Bước Một Mình Buồn Lắm Phải Không Em? Hãy Mở Lòng ... - Pinterest
-
Cô đơn Mãi Buồn Lắm Phải Không Em? - Blog Radio
-
Đi Một Mình Có Buồn Lắm Không Anh? - Blog Radio
-
ĐỔI THAY - HOÀNG CHÂU | Bolero Trữ Tình Buồn Lắm Ai Ơi
-
Về Đây Em Lo | Huỳnh Ái Vy | Nhạc Trẻ Tik Tok Hot - YouTube
-
Du Phong On Instagram: “Bước Một Mình Buồn Lắm Phải Không Em ...
-
Những Bài Thơ Buồn Một Mình Lay động Hàng Ngàn Trái Tim - Elead
-
Những Ngày Một Mình Buồn Lắm, Anh à... - Coocxe
-
Ngắm Hoa Lệ Rơi - Châu Khải Phong | Official Lyric Video - YouTube