| Muôn tâu Ngọc Hoàng Thần Là Táo Quân Đông Trù Tư Mệnh Son chảo nồi niêu An Lộc môn phái Đồi Tăng Nhơn Phú Việt Nam Cố Quốc Quý Mão Tân Niên Đúng lệnh theo mệnh Tháng Chạp hai ba Về Chầu Thượng Đế… Ngọc Hoàng Thượng đế Ngất ngưỡng trên cao Nhìn xuống sân chầu Đông quá là đông Đủ các sắc dân Tây Tàu Nhật Mỹ Châu Úc Châu Âu Những tên rậm râu Chắc chắn Trung Đông Thấp thấp da nâu Hẳn là Trung Mỹ Gọi Mỹ La Tinh Có Tây Ban Nha Có Bồ Đào Nha Áo xanh có sọc Là Á Căn Đình Bước đi nhún nhảy Chắc hẳn Phi Châu Thượng Đế lắc đầu Nhìn qua Bắc Đẩu Ngài ban lệnh truyền Bày ra yến tiệc Mở hội Bàn Đào Cho hưởng sắc màu Lung linh xanh đỏ Bồ đào, mỹ tửu Tiên cô, tiên bà Xiêm y rực rỡ Vũ khúc nghê thường Nhạc nổi tưng bừng Mấy táo ba tàu Nị ngộ hủ lăng Nǐ hěn piàoliang Xen lẫn tiếng Tây Vous êtes très belle Tiếng Anh tiếng Mỹ You are very beautiful Tiếng Tây Ban Nha Eres muy hermosa… Náo loạn cả lên Như chợ chồm hổm Thần táo An Lộc Như ông đồ già Đóng bộ the thâm Đầu đội khăn đóng Mặt mày nghiêm trang Nhìn trên bàn ăn Lắc đầu ngao ngán Thời buổi kiệm ước Mọi thứ đều lên Trời đãi bữa ăn Theo kiểu bao bụng All you can eat Còn gọi búp-phê Mấy anh táo tàu Chen nhau bốc hốt Mấy táo Việt cộng Mang bao nylon ăn và đem về Trông thật ê chề Ốt dột! Ốt dột! Thiệt là ốt dột! Rồi cũng xong bữa Tới phần ráp-po Kể chuyện trần gian Trong mấy năm qua Dịch vật cô-vít Táo Mỹ bắt đầu Kể hết ngọn ngành Dịch phát từ Tàu Táo Tàu la ó Không có! Không có! Táo Mỹ liếc xéo Bấm trên láp-tóp Ngàn trang giấy ra SARS-CoV-2 ở đâu phát ra bao nhiêu người chết cãi nhau thêm mệt Ngọc Hoàng ngáp dài Cho qua táo khác Táo Âu, táo Úc Táo Phi, La Tinh Tất cả lặng thinh Khắp cả thiên đình Tiên cô, tiên cậu Tiên ông, tiên bà Cúi mặt thở dài. ………. Táo thần xin kể Dân xóm An Lộc Đã “cổ lai hy” Không làm được chi Cũng còn gìn giữ Nói không phải khoe An Lộc đặc biệt một ngàn năm trăm Đầy đủ thành phần Kỹ sư, giáo chức Tiến sỹ, nhà báo bổn phận thanh niên | Số đông độc thân (Ngày sập trời chưa vợ) Cầm súng giữ quê hương Có mặt khắp nẻo đường Chống làn sóng đỏ Hy sinh trên chiến trường Người chết, thương tật Một đôi mắt Một đôi chân Một cánh tay… Tại ông (Trời) sanh chuyện Tan nát mọi bề Đàn chim vỡ tổ Thảm cảnh ê chề Ngài là Thượng Đế Đã biết tận tường Ai thoát, tha phương Không thoát được thì… Tù (không tội) như mọi người khí tiết anh hùng Không nhục người Lính Việt Nam Cộng Hoà Tù ít ba năm Nhiều là 20 Vẫn còn lưu lạc Thượng Đế thở dài: “Táo nói trẫm nghe!” Thần Táo cúi đầu Câu chuyện còn dài Táo sẽ nói rõ. Câu chuyện nước Mỹ Đứng đầu thế giới Cái gì cũng nhứt Khoa học tân tiến Người dân tự do Nhiều người muốn đến Tiền bạc thừa mứa Chi hàng ngàn tỷ Giúp khắp mọi nơi Từ xứ Châu Phi Đến xứ Châu Á Chiến tranh tàn phá Lụt lội bão tố Tiền từ “Mỹ đế” Là tiền đóng thuế Dân chúng mần ăn… Ngọc Hoàng Thượng Đế Che mặt thở dài. Thần táo An Lộc Nhân cơ hội đó Nâng chung rượu chát Nhấp miếng lấy hơi Rượu chưa xuống cổ Vội phun phèo phèo Rượu chi chua lè Nhãn hiệu bên ngoài Sản xuất từ Mỹ Mở mắt nhìn kỷ Ô hô rượu giả… Thằng Tàu láu cá Đáng tráo rượu giả. Ngọc Hoàng nhìn xuống Các nàng Tiên Nữ Nghê thường thứớt tha Xiêm y lụa là Bảy sắc cầu vồng Các Táo ngất ngư Táo thôn An Lộc Muốn lẻn ra về Thật là cung trời Xa cách trần thế Ở trên chín bệ Không biết dân tình Thế giới bất an Ngồi trên ngai vàng Thế gian, cung trời Cách xa dịu vợi Mới nhổm đứng dậy Bắc Đẩu, Nam Tào Đến gần khẻ chào Chúc nhau sức khoẻ Thần Táo An Lộc Nắm tay Bắc Đẩu Kéo ra hỏi nhỏ “Ông giữ sổ sách An Lộc còn mất Tính được bao nhiêu Ở tuổi xế chiều Trước sau cũng tịch Hỏi chơi cho biết.” Bắc Đẩu cười cười “Số trời cho biết Ăn ở chân thật Sẽ được sống lâu Các ông rất may Sanh vào thời loạn Có đổ xương máu Cho cháu con nhờ!” Thần Táo gật gù “Nói cũng như không Ai ai cũng biết! Táo tôi hỏi thiệt Tình hình năm nay Quý Mão ra đời Xin hé cơ trời Cho thần được biết?” Bắc Đẩu quay mặt “Xin Ngài bỏ qua Hỏi khó nhau chi Cơ trời vận hành Theo lẽ tự nhiên Có lên có xuống | Nguyên lý tương đối Đông Tây tương hội Có kiêng có lành Cứ như Ông Trời Ngôi cao Thương Đế Có muốn cũng chịu Tạo Hoá vận hành Được mất còn đó Nào có khác chi Táo nhìn trăm cây Giống nào trái đó Nhân Quả rành rành An Lộc các ông May mắn hơn người Còn yêu thương nhau Nội Ngoại đủ đầy Cơm cháo qua ngày Còn nhìn thấy mặt Biết cùng giúp đỡ Thật tốt rồi đó Ông hỏi làm chi? Cứ vậy làm đi “Cư An Tư Nguy” Không mất đi đâu Nhớ vậy! Làm Vậy! Thần Táo An Lộc Gật gật! Ừ Ừ! Kéo tay Nam Tào Cùng ngồi xuống bàn Rót chung rượu nhạt Ba ông thù tạc Tương đắc, tâm đồng. Nhạc trời réo rắt Như có, như không. Nam Tào khẽ hỏi “Năm Mão thế nào Các ông làm sao Hội Ngộ có không? Tổ chức nơi đâu? Táo gật gật đầu “Có chớ! Có chớ! Sẽ không bỏ được Sau vài năm dịch Anh em trở lại Năm Mão Mười Hai Đem về Thung Lũng Hai Tám, tháng Bảy Một nửa Thế Kỷ Chuẩn bị tất cả Chờ ngày cùng về Ai còn ai mất! Bắc Đẩu nghiêng đầu Chia buồn với Táo Lão nhớ rất rõ Hai mươi mười tám Hội ngộ Kỳ Chín Có Hoàng Xuân Tiến Là Tiến Gà Lôi Đến Trương Ngọc Danh Tiếp đến Bùi Dương Và Lý Trung Thược Qua Năm Mười Chín Có Lý Ngọc Nghĩa Tự là Nghĩa Đen Quê ở Cần Thơ Anh em giúp đỡ Mua chiếc xe RIM Làm kế độ nhật Nghĩa “làm” Mục Sư. Đi tiếp trong năm Có Lê Mộng Lương Qua năm Mười Chín Có Trần Văn Hai Quê miệt Châu Đốc Mang bịnh trong người Cũng không qua khỏi Anh em đưa tiễn Trong lòng ngậm ngùi Và Nguyễn Văn Hải Bước tiếp theo chân Qua năm Hai Mươi Là Lê Minh Châu Biệt danh Châu Lác Sức khoẻ không còn Như đèn trước gió Anh em cố gắng Tiếp sức an ủi Số trời đã hết Giã từ bằng hữu Vẫy tay chào nhau Rồi Phạm Chánh Sơn Tới Bùi Thanh Liêm Đan Mạch Đại Vương Giã từ anh em Từ giã Boston Về vùng miên viễn. Tin tức dập đồn Là Phan Thái Lựu Họp mặt lần đầu Tại miền DC Đại Đội 33 Có Phan Thái Lựu Và kể từ đó Lựu lui về vườn Ẩn thân lánh đời Vui thú điền viên Rồi cũng tới khi Giã từ “vũ khí”. Ở miền Boston Họp mặt lần Mười Có Nguyễn Tấn Đoàn Mở cửa đón chào Mấy ngày sum vầy An Lộc Hội Ngộ Hạnh phúc tràn đầy | Gia đình hạnh phúc Là một lão nông Lo toan mọi thứ Hung tin bất ngờ Dịch vật Hai Mươi (2020) Tấn Đoàn lâm bịnh Bất ngờ tức tưởi Anh đã ra đi Rồi Trương Văn Nẫm Đến Trần Đức Tùng Và Tô Văn Nhã Tục danh Nhã Mù Chủ quán Sông Quê Cũng vừa ra đi Đến Lê Văn Hai Bỉnh Khiêm họ Lê Vùng Nam Cali Cùng năm hai mươi Đến anh Phú Ben Là Nguyễn Văn Phú Bất ngờ tiếp tới Là Lâm Quang Tú Võ sĩ của khoá Bự con nhất đám Quê ở Sông Phăng Cầu Vàng Kim Môn Vật với cô vít. Thật không kể xiết Trong năm hai mươi Đến anh Dương Vương Rồi Huỳnh Văn Hạnh Tiếp Bùi Văn Tần Rồi Cao Văn Gần Dến Trần Quang Chỉnh Tới Nguyễn Nhật Quang Và Đặng Mậu lộc Nguyễn Văn Thái Võ Văn Sáu, Trần Lượng Vĩnh Dũng, Lê Thu Tiếp nối theo sau Có Trần Công Danh Và gần đây nhất Là Phạm Hoàng Bách Kể sao cho hết Cái nghĩa Tử Sanh? Bắc Đẩu lặnh thinh Nam Tào im tiếng Nhạc Trời réo rắc Không thể lấp đầy Nỗi buồn ly biệt. Một hơi cạn sạch Đặt ly xuống bàn Giọng Táo khàn khàn “Sinh ly, Tử biệt” Nam Tào, Bắc Đẩu Các ông có biết Chúng tôi gặp nhau Mỗi người mỗi cảnh Nhưng chung lý tưởng Sống chết có nhau Gặp vận nước rong Ngậm hờn cúi mặt Bây giờ tóc bạc An phận thủ thường Giữ gìn lòng son Dạy cho con cháu Hy vọng đời sau Gìn Vàng giữ ngọc Biết được quê hương Cha Ông vong quốc… Câu chuyện chưa dứt Một đám ồn ào Gặp rựợu thả dàn Thức ăn đầy ắp Vừa ăn vừa gắp Vừa bỏ vô bọc Náo loạn như ong… Thần Táo đứng lên Tới gần bệ rồng Kéo áo Ngọc Hoàng Thần xin từ giả Chúc Ngài An Khang Trị vị thế giới Xin nhắc ngài tới Năm Quý Mão này Xoay chuyện máy Trời Thực hành công đạo Những tên nào láo Ăn của thần dân Vơ vét của công Nhét đầy túi tham Xin Ngài huỷ diệt Cho đúng lẽ trời Xin nhắc ngài thôi Ghé qua Việt Nam Để biết mọi sự. Táo xin kiếu từ Về với người phàm Sống đời dân giã. Thượng Đế lại quả Lì xì mấy đồng Kèm theo lời chúc An Lộc Anh Dũng Sách Trời ghi nhớ Vạn Sự Hanh Thông! Cảm Ơn! Cảm Ơn! Bái biệt! Bái Biệt! Táo An Lộc 2023 Quý Mão - Lê Bình - | Slide show trình chiếu trong lần HỘI NGỘ KỲ V 2013 tại Boston Massachusetts Thời Quân Trường BỘ-BINH THỦ-ĐỨC (Xem tiếp ) |
Thư Gửi Bạn Hôm nay tôi viết thư gửi bạnNhững đồng môn An Lộc thưở nàoChúng ta là những người tâm giaoNếu không là Bá Nha-Tử KỳCũng ngồi cùng chiếu với Lưu Bình-Dương Lễ. Này bạn,Những người sanh lầm thế kỷDâng tuổi xuân xanh cho những cuồng vọng điên rồXa xôi từ Trung Cộng, Liên XôĐưa dân tộc đến bờ tuyệt vọng.Chúng ta dấn thân chắn sóng be bờMong một cõi thanh bình thạnh trị. Ngờ đâu,Vận nuớc suy vyToàn dân đồ thán!Chúng ta thất tánNội ngoại chia lìa.Nay nhớ lại còn chi,Còn lại chân tình bằng hữu! Chúng ta, con số 7- Thất HiềnNằm trong con số 3-Thiên Địa NhânTôi quý bạn đã hy sinhNào Lộc Độc Cước Đại Hiệp!Nào Hiệp-Thụy "Moshe Dayan"Kìa Hùng "Kha Trấn Ác"Bao nhiêu bằng hữu thất lạc?Bao nhiều người đã ra đi?Nhân sanh "Thất Thập Cổ Lai Hy"Chúng ta gần bên bờ sanh tửThế sự biển hóa nương dâuThương nhau bây giờ là quý. Gửi bạn mấy lờiNâng chung tri kỷ BángiùiTháng 6 Cali, bên bờ Tây Thái Bình Dương Bốn Mươi Năm Sau Hai Mươi chàng, ta đếm đủ hai mươi Con số đong đưa một phần ba đời người Hai mươi năm đầu tương lai chưa biêt Dẫu thua thiệt cũng còn được vài mươi. Đến tuổi sáu mươi ta vẫn nhìn ra bạn Những con người kinh qua bốn mươi năm Được mất hơn thua nào sá kể, Cổ lai chinh chiến mấy ai về! Chinh nhân hề! Chinh nhân! Cái chết nhẹ như lông hồng Tổ quốc hề! Tổ quốc! Ta đã trả nợ núi sông. Năm con Rồng, trai Nhâm nữ Quý Đời bước vào lục thập trí tri Ta nhìn ra bạn, những chàng trai ngày đó, Cuộc vuông tròn còn lại chút nghĩa chút nghì Thương nhau còn hơn ruột thịt Thằng đui cõng thằng què Còn đôi mắt, còn đôi chân hai ta là một. Những nàng dâu bốn bảy một ơi! Quý phu nhận hữu phước Giàu sang, phú quý sá chi Tình chồng nghĩa vợ có cách nào đong đếm? Ta thấy Nhã, Thành, Hiệp đứng trong hàng Ta lại nhớ Hùng dù, Kế nhí, Thụy, Ngân Biệt Động Trí nhớ chợt quắc queo Nghĩ về Nguyễn Văn Cúc bỏ thây Long Khánh Nhớ Thịnh đen Định Quán, Phương Lâm Nhớ Phạm Lê Phong Nhớ Tiệp, Nhớ Phà, nhớ tất cả, Nhớ trái lựu đạn nổ ở Bảy Hiền Nhớ Bốn Bảy Một chết ở cầu Sài Gòn, Xa Lộ Giờ thứ hai mươi lăm. Đất nước rơi vào cơn Hồng Thủy! Lần đầu gặp lại nhau ở Thủ đô nước Mỹ Đọc tên 63 anh em giả từ vũ khí, nghẹn ngào; Và còn bao nhiêu bạn hy sinh ...nơi nao? Cho ta sống! Và làm gì cho hết nửa đời sau? Người ta "Ôn Cố Tri Tân" Còn ta "Ôn Cố" để thấy gần Rờ bằng mắt, đếm bằng lời, cảm bằng da thịt Mỗi ngày được nhìn, được thấy anh em Bốn mươi năm sau ta còn lại những gì? Tình bạn. Rất gần. Bángiùi Cảm nhận tiệc tân niên Sàigòn | | Nỗi nhớ mênh mang ác bạn ơi, cho tao kêu là mày 1 tiếng Chỗ tình thân bốn mươi năm nước mắt tao rơi khi nhìn lại anh em Đứa ốm đứa mập cùng về hội ngộ Có bao giờ mày để ý Tên những bạn mình là duyên tiền định Thử đếm lại xem là một bài thơ Này nhé, xin mày cho tao đọc. Muốn nên người cần có Học Muốn thành công phài có Sức, Khoẻ mày ơi Mọi chuyện ai cũng mong Bình, Yên tất cả trên đời Dù ai có đánh đông đẹp bắc Không có Tài thà nát với cỏ cây Hãy nhớ: Danh, Chính, Ngôn, Thuận đã định tại sách trời Và phải có lòng Hiệp, Nghĩa, Tốt, Tươi còn cần thêm Ngọc, Ẩn, Nhơn, Hòa. Sống trên đời mà cậy chi tài Tâm, Phải, Hiền, mới đáng Trọng. Cũng cần có: Châu, Long, Sơn, Dĩnh Muốn được Vinh, Quang tột đỉnh Người cần có Hùng, Dũng đối với cuộc đời Là muốn Nên người phải biết tiên Liệu Có Anh, Hào góp mặt với người Cũng cần Phải, Có, Liêm, Cang, Cát, Chánh Không gặp Thời ta Ẩn mà Chơi Giữ Khiêm, Cung, Kế, Lý, Lượng, Lựu, Minh Đó là lúc "hối tàng nơi bồng tất" Phát, Huy, Nhân, Nhất, Nhật, Nguyên, Ngân Gặp hội ta Phà, Thế, Giáo, một vài câu Thanh, Nghị. Đã mang Danh là Sĩ Đừng quên đạo lý tổ tiên Nhớ Hoài lời dặn Tổ Quốc lâm nguy Giữ lấy Sâm, Rung, Quí, Tá Hải, Phát, Sinh, Sơn, Tạo, Thân Thiện, Thế, Thi, Thịnh, Thọ Cuộc đời nào ai rõ Quá khứ, hiện tại, tương lai Hãy biết chúng ta là những chàng trai Anh, Tài, Tuấn, Tú Gồm đủ Văn, Võ, Thụy, Toàn, Tài Tiến, Tính, Tình, Toàn, Mão, Trí “Bất Khà Tư Nghì” An Lộc Bốn Bảy Mốt Xứng đáng là con dân nướcViệt… Bángiùi ( Chữ Xanh: tên của các bạn trong Khóa 4/71 An-Lộc ) | Xin lỗi mình Em, Anh rã rời thân xác. Vì thức trắng ba đêm. Trong màu hồng của rượu. Cùng tiếng thét êm đềm. Nhưng vở tung ký ức. Em biết không, Anh đã viết hoa chữ BẠN trong trái tim mình. Là dấu ấn sau cùng trong cuộc sống. Thằng cụt chân, thằng một mắt, thằng râu dài, Thằng tóc trắng như mây, thằng tránh bụi trần trong cửa Phật... Ngoài sáu mươi mà mầy tao tá lả. BẠN anh đó vẫn sừng sững hiên ngang như núi. Anh muốn là cây cỏ để cho dáng núi có hương thơm. Người ta nhớ núi và yêu hoa bên núi. Hoa có tàn nhưng núi vẩn hiên ngang. Em trách anh, em gọi phone hoài sao không thấy bắt. Em text message," Gặp BẠN bè rồi quên cả vợ con". Thôi mà em, mình bên nhau đi suốt cả cuộc đường. Mà tụi nó, trời ơi, BẠN anh, 365 ngày mới có được một, nha em. Anh viết bài thơ này như là một nụ hôn tạ lỗi. Để nghe em: "Gớm! Chỉ biết BẠN mà thôi." Trần Trung Ngôn HNK IV | |