[Lang Gia Bảng] Tóm Tắt Sơ Lược Nội Dung Và Nhân Vật Mai Trường ...

Đây là những gì mình biết và nhớ được về hai nhân vật này qua bộ tiểu thuyết “Lang Gia Bảng” của tác giả Hải Yến. Hồi đọc mình phải đọc QT vì lúc đó chưa có bản Việt, do đó có thể có một số chi tiết không thực sự chuẩn xác, mong mọi người thông cảm. Hãy coi như đây là một bài tự hớn của mình vì mình quá kết Tĩnh vương và Mai Trường Tô đi :v

“Lang Gia Bảng” khá dài, kể nhiều về quá trình trả thù của Mai trường Tô nhưng đọc kĩ thì vẫn thấy cái gọi là “tình nghĩa thiên thu” trong đó thực sự rất động lòng người. Hệ thống nhân vật cực khủng, chủ yếu là dây mơ rễ má từ các vụ án, còn xoay quanh Mai Trường Tô và Tĩnh vương thì cũng không nhiều lắm. Trong post này mình có giới thiệu nội dung truyện và vài nhân vật cực kì liên quan đến cốt truyện và hai nam chính kể trên, chủ yếu là để cho mọi người dễ hiểu. Sẽ hơi dài dòng :3

Lưu ý: đây không phải bài viết soi hint giữa hai nam chính mà chỉ đơn thuần là tóm tắt nội dung truyện và nhân vật, sẽ là tiền đề cho mọi công tác soi hint sau này, đặc biệt là sau khi truyện được dịch hay phim được chiếu :v

Trước hết là về thân thế của Tĩnh vương. Tên đầy đủ là Tiêu Cảnh Diễm, là hoàng tử thứ bảy của Đại Lương quốc. Cha là Hoàng đế Đại Lương, mẹ là Tĩnh phi (sau là Tĩnh quý phi). Trước khi vào cung, Tĩnh phi mang thân phận dân nữ nên Tiêu Cảnh Diễm không được coi trọng như các hoàng tử khác. Về sau, vì mâu thuẫn trong việc xử vụ án oan của Nguyên soái Xích Diễm quân Lâm Tiếp mà hắn càng bị vua cha ghẻ lạnh.

Tiêu Cảnh Diễm có nhiều anh chị em, trong đó, “Lang Gia Bảng” nhắc nhiều hơn cả tới Kỷ vương Tiêu Cảnh Vũ, Thái tử Tiêu Cảnh Tuyên, Dự vương Tiêu Cảnh Hoàn, Thiếu soái Xích Diễm quân Lâm Thù.

– Kỳ vương Tiêu Cảnh Vũ là con trai trưởng của Lương đế, mẹ là Thuần phi. Kỳ vương cùng Nguyên soái Lâm Tiếp và Thiếu soái Lâm Thù lãnh đạo quân Xích Diễm bảo vệ bờ cõi Đại Lương, đặc biệt là trước sự xâm lược của quân Bắc Yến. Sau khi đánh bại quân Bắc Yến trở về, cũng trùng vào thời điểm Tĩnh vương đi làm sứ giả phương Bắc, Kỳ vương và Lâm Tiếp bị bè phái đối lập trong triều đình là Ninh quốc hầu Tạ Ngọc và Thủ tuân Hạ Giang cấu kết vu cho tội mưu phản. Kỷ vương cùng toàn bộ gia quyến và Lâm gia bị xử tử, 7 vạn quân Xích Diễm đánh trận mỏi mệt không đủ sức chống đỡ, đồng loạt bị hành quyết đẫm máu trên đỉnh núi Mai Lĩnh. Tuy rằng cả nhà bị xử tử nhưng Kỳ vương phi vốn thông minh, lén đưa ra khỏi cung một đứa trẻ tên Đình Sinh nhằm lưu lại cốt nhục cuối cùng của Kỳ vương. Vụ thảm sát kết thúc, Tĩnh vương tìm được Đình Sinh, biết đó là cháu mình nhưng không thể công khai cứu giúp, buộc phải để Đình Sinh sống trong Dịch U Đình lao động khổ sai để che giấu thân phận.

– Thái tử Tiêu Cảnh Tuyên là con trai thứ hai của Lương đế, mẹ là Việt quý phi rất được Lương đế sủng ái nên sinh thói kiêu kì ngạo mạn. Về sau, vì Việt quý phi âm mưu dùng mị dược hãm hại Nghê Hoàng quận chúa, Thái tử ăn chơi sa đọa phát ngôn bất cẩn nên cả hai mẹ con đều bị phế tước vị.

– Dự vương Tiêu Cảnh Hoàn là con trai thứ tư của Lương đế, mẹ là Tương tần đã mất sớm, được Hoàng hậu nuôi nấng. Trong cung không ai là không biết Dự vương là Thất châu Thân vương duy nhất có khả năng cạnh tranh ngai vàng với Đông cung Thái tử. Ở những chương gần cuối, Thái tử bị lật đổ, Tĩnh vương từ Quận vương được phong Ngũ châu Thân vương, địa vị ngày càng tăng, được Lương đế yêu quý, Dự vương vì ganh ghét Tĩnh vương và lo sợ sự trả thù của Tĩnh vương đối với Hoàng hậu nên tiến hành làm phản. Vụ làm phản bị Tĩnh vương, Mai Trường Tô và Cấm quân Đại thống lĩnh Mông Chí phát hiện. Làm phản bất thành, Dự vương bị xử tử.

– Thiếu soái Xích Diễm quân Lâm Thù chỉ là em họ của Tĩnh vương, cha là Nguyên soái Xích Diễm quân Lâm Tiếp, mẹ là Trưởng công chúa Tấn Dương – em gái Lương đế => Lâm Thù là em họ đằng nội của Kỷ vương, Thái tử, Dự vương và Tĩnh vương, kém Tĩnh vương 1 tuổi. Tính tình nóng lạnh thất thường, được cái thông minh nhưng nghịch như quỷ sứ. Chơi thân với Tĩnh vương. Lâm Thù và Tiêu Cảnh Diễm vốn là anh em họ nhưng coi nhau như bằng hữu, “lưng tựa lưng cùng nhau giết giặc”. Lâm Thù thường nghĩ ra lắm chiêu trò khiến Lâm soái tức giận, những lần như thế Tiêu Cảnh Diễm thường đứng ra bao che, nhận lỗi về mình nhưng chẳng bao giờ qua mắt được Lâm soái, và Lâm Thù vẫn chịu đòn như thường -_-

Bước đầu trận chiến tranh giành ngai vị chỉ xoay quanh Thái tử và Dự vương. Tĩnh vương vốn ghét âm mưu thủ đoạn, lại ý thức được thân phận của mình kém thế so với các hoàng tử khác nên luôn giữ mình tránh xa triều chính. Thời chiến hắn thống lĩnh quân đội dẹp yên biên cương, thời bình chuyên tâm huấn luyện quân đội và đi làm sứ giả. Tiêu Cảnh Diễm có tài quân sự, lập được nhiều chiến công nhưng luôn bị Lương đế từ chối công nhận. Đối với sự ghẻ lạnh của vua cha, hắn dần tập được thói quen không để tâm.

Cái chết của Kỳ vương và Lâm Thù kéo cuộc đời vốn phẳng lặng của Tiêu Cảnh Diễm sang một bước ngoặt lớn. Với sự thấu hiểu nhân cách của người anh trai cả và bằng hữu sát cánh bên nhau gần 20 năm, cộng thêm bản tính cương nghị của mình, Tiêu Cảnh Diễm quyết tâm tìm ra sự thật đằng sau bản án oan, đòi lại công bằng cho bảy vạn quân Xích Diễm chết vô nghĩa trên đỉnh núi Mai Lĩnh. Tuy nhiên, người tuyên án không ai khác chính là Lương đế. Lương đế tính vốn đa nghi, lại không chịu được việc phải nhận sai lầm nên càng ghét bỏ Tĩnh vương khi hắn luôn muốn lật lại bản án.

———-

Lang Gia các – được coi là “thần bí nhất, cũng là công khai nhất” – vốn là khu ăn chơi tiêu tiền chặt chém không nương tay, chủ yếu bằng việc “bán đáp án”, một năm lại thu về tiền bạc không đếm xuể (trong khi các câu trả lời đều vô thưởng vô phạt chả khác gì phường lừa đảo -_-). Nhưng cũng chính vì “ăn tiền thiên hạ” nhiều quá nên Lang Gia các chủ hằng năm lại “khuyến mại” cho thiên hạ mấy bảng danh sách vô cùng “hot”: “Thập đại cao thủ”, Thập đại phú hào”, “Thập đại bang phái”, “Thập đại mỹ nhân”, “Thập đại công tử”.

———-

12 năm sau vụ thảm sát Mai Lĩnh, ở Lang Châu xuất hiện “Kỳ lân tài tử” Mai Trường Tô, cũng chính là thân phận mới của Lâm Thù. Lâm Thù ngày đó được đẩy vào hố tuyết nên mới thoát chết, tuy nhiên y lại trúng phải “Hỏa hàn chi độc” đứng đầu thiên hạ. Độc này có 2 cách chữa:

– Chữa không triệt để: tuổi thọ sẽ có hi vọng kéo dài nhưng phải mang trên mình một thân lông lá như động vật, cũng không thể phát âm nói chuyện như người bình thường.

– Chữa triệt để: phải lột da cạo xương, làm thay đổi ngoại hình nhưng trông cũng không tệ như cách trên, lại có thể nói năng bình thường, tuy nhiên tuổi thọ cố lắm cũng không qua được 40 và lúc sống lúc nào cũng mang bệnh sợ lạnh.

Lâm Thù vì muốn trả thù, cần có ngoại hình và giọng nói nên đã chọn cách 2. Y may mắn gặp được Lận Thần – con trai của Lang Gia các chủ – y thuật cao minh, đã giúp y giải độc, lại “phẫu thuật thẩm mĩ” thay đổi hoàn toàn diễn mạo (đến nốt ruồi cũng bay sạch), cũng được coi là tương đối đẹp đủ để vào “Lang Gia Công tử bảng” (dù theo như Tiêu Cảnh Duệ – em họ đằng nội của Tĩnh vương, đứng thứ 2 “Lang Gia Công tử bảng” – thì ngoại hình của Mai Trường Tô đâu đến nỗi đứng đầu :v)

Lâm Thù trở thành Mai Trường Tô, lập ra Giang Tả Minh, trở thành Tông chủ Giang Tả Minh chi phối quyền lực khắp 14 châu Giang Tả, cả triều đình lẫn các bang phái khác trên giang hồ đều kiêng kị. Mai Trường Tô đứng đầu bảng “Thập đại công tử”, Giang Tả Minh lại đứng đầu “Thập đại bang phái”. Lang Gia các chủ phán y chính là “Kỳ lân tài tử”, có Kỳ lân tài tử sẽ có được thiên hạ. Mai Trường Tô quay lại Kim Lăng sau 12 năm, dùng mưu trí nắm trong tay nhiều cao thủ, lao vào cuộc chiến tranh giành ngai vàng giữa Thái tử và Dự vương, luôn khéo léo đưa đẩy để cả hai đều không biết y chọn ai, nhưng thực chất Mai Trường Tô đã chủ động bí mật về phe Tĩnh vương. Thân phận thật của y dần hé lộ với một số người, đầu tiên là Cấm quân Đại thống lĩnh Mông Chí – người anh em vào sinh ra tử với Mai Trường Tô và Tiêu Cảnh Diễm – do Mai Trường Tô chủ động tìm gặp sau 12 năm để phối hợp trả thù, sau đó là Nghê Hoàng quận chúa – người con gái trước kia đã đính hôn với Lâm Thù nhưng sau này lại yêu tướng dưới quyền của Lâm Thù tên Niếp Đạc, rồi đến Tĩnh phi và vài tướng lĩnh Xích Diễm may mắn sống sót. Duy chỉ có Tiêu Cảnh Diễm là hoàn toàn không hay biết mình cộng tác với Mai Trường Tô, cũng chính là cộng tác với Lâm Thù.

Thời gian đầu Tĩnh vương có nghe theo mọi phân tích của Mai Trường Tô nhưng thái độ thì không hoàn toàn phối hợp, vì hắn vốn khinh thường những kẻ toan tính. Về sau, nghĩ đến việc trả thù và không muốn ngai vàng rơi vào tay những hoàng tử đức hạnh kém cỏi như Thái tử và Dự vương, lại thêm việc Mai Trường Tô nghĩ ra kế sách giúp đưa Đình Sinh thoát khỏi Dịch U Đình, đường đường chính chính sống trong phủ Tĩnh vương, Tĩnh vương chấp nhận hợp tác.

Mai Trường Tô bẻ dần từng móng vuốt của Thái tử và Dự vương, lật đổ âm mưu của Việt quý phi làm cả hai mẹ con Thái tử bị thất sủng, sau lại đánh đổ hoàn toàn Thái tử, dụ Tạ Ngọc và Hạ Giang ra mặt, tâng bốc công lao của Tĩnh vương, khiến Dự vương tiến hành mưu phản rồi bị giết. Tĩnh vương lên ngôi Thái tử.

Mai Trường Tô thỉnh thoảng trong lúc quá suy nghĩ vẫn hay để lộ một số biểu hiện của Lâm Thù: vân vê góc chăn lúc tập trung suy nghĩ, gọi tên thật của Tĩnh vương (“Cảnh Diễm… đừng sợ…”) trong một lần phát bệnh nằm trên giường của Tĩnh vương, biết tên cúng cơm của Tĩnh vương là “trâu” (hắn chỉ uống nước chứ không thích uống trà) trong khi điều này có vài ba người biết. Mai Trường Tô đến phủ Tĩnh vương, đụng vào bộ cung tên của Lâm Thù ngày trước làm Tĩnh vương nổi giận. Tướng lĩnh dưới quyền của Tĩnh vương đắc tôi, mà tội này lại giống hệt tội của Lâm Thù ngày trước, cách xử lí của Mai Trường Tô cũng giống với Lâm soái. Tĩnh vương có nuôi một con chiến sói ngày trước theo cả hắn lẫn Lâm Thù, trong một buổi đi săn nó vồ lấy Mai Trường Tô liếm láp đầy mặt rồi kể từ hôm đó lúc nào cũng lại gần Mai Trường Tô… Tĩnh vương nhiều lần có cảm giác kỳ lạ khi ở bên Mai Trường Tô, nghĩ đến việc Mai Trường Tô là Lâm Thù nhưng luôn hi vọng rồi lại tự dập tắt.

Tĩnh phi trước khi vào cung là một nữ y, trên đường gặp nạn được Lâm soái cứu giúp, mang ơn cả Lâm gia. Bà gặp Mai Trường Tô, nhận ra Lâm Thù, lại phát hiện bệnh tình nghiêm trọng do Hỏa hàn chi độc gây nên. Lâm Thù vốn được coi là “hỏa nhân” (vì hay cáu bẳn và không hề sợ lạnh), Mai Trường Tô lại luôn kè kè áo ấm và than sưởi. Tĩnh vương thấy mẹ biết Mai Trường Tô với danh nghĩa là “cố nhân”, liền hỏi hai người tên phụ thân của Mai Trường Tô là gì. Lâm soái ngày trước có một biệt danh chỉ vài người biết, trong đó không có Tiêu Cảnh Diễm, mà cả Tĩnh phi lẫn Mai Trường Tô đều nói ra cái biệt danh này, Tĩnh vương hoàn toàn quên đi suy nghĩ Mai Trường Tô và Lâm Thù là một.

Tĩnh vương được phong Đông cung Thái tử, danh tính thực sự của Mai Trường Tô cũng lộ ra trong một lần Tĩnh vương tán gẫu với các tướng dưới quyền về việc đặt biệt danh -_- Tĩnh vương xâu chuỗi mọi chuyện, khẳng định chắc chắn Mai Trường Tô chính là Lâm Thù, hắn lao đến nhà Mai Trường Tô nhưng không dám vào, rồi lại đến cung Tĩnh quý phi hỏi về bệnh tật của Mai Trường Tô, nhận ra bí mật này đã không ít người biết và hắn có vẻ là người biết sau cùng 😥

Tĩnh vương được phong Thái tử, Mai Trường Tô cáo bệnh ở nhà không đến; Tĩnh vương lấy Lưu tiểu thư làm Thái tử phi, Mai Trường Tô đem quà đến chúc mừng. Buổi chúc mừng này cũng là ngày mọi chuyện sáng tỏ. Tĩnh vương và Mai Trường Tô rơi vào bế tắc, tránh mặt nhau, gặp nhau cũng chỉ bàn chính sự.

Một lát lặng im sau, Mai Trường Tô giương mắt lên, tầm mắt cùng Cảnh Diễm ngay mặt đụng vào nhau.

Trong nháy mắt đó, hai người đều cảm thấy thống khổ cực độ, hơn nữa đồng thời cũng cảm giác được đối phương trong lòng thống khổ.

Tiêu Cảnh Diễm muốn sau khi vụ án kết thúc Mai Trường Tô sẽ trở lại làm Lâm Thù nhưng bị từ chối. Án oan được giải, Mai Trường Tô lên kế hoạch rời xa Kim Lăng để dưỡng bệnh nhưng chưa kịp đi thì Bắc Yến đem quân đánh Đại Lương. Đại Lương mất đi quân Xích Diễm, còn lại quân đội không thiện chiến, tướng sĩ thiếu kinh nghiệm, buộc phải dùng đến các tướng lĩnh còn sống sót sau vụ thảm sát hiện đang quy ẩn. Niếp Đạc tìm ra một loại thuốc phục hồi sức khỏe cho Mai Trường Tô nhưng chỉ kéo dài được ba tháng. Mai Trường Tô xin Tiêu Cảnh Diễm cho mình ra trận để hoàn thành tâm nguyện của Lâm Thù với danh nghĩa Thiếu soái quân Xích Diễm, hoàn toàn đánh tan Bắc Yến. Y nhìn lại đế đô Kim Lăng lần cuối rồi phi ngựa thẳng ra chiến trường.

Đại Lương thắng trận. Lương đế mắc bệnh qua đời. Tiêu Cảnh Diễm lên ngôi Hoàng đế, ngồi trong phòng chép tên các tướng sĩ hi sinh trong trận Bắc Yến. Lần nào chép đến cái tên kia, hắn đều dừng lại khóc đến mức Hoàng hậu cũng không thể dỗ nổi.

———-

Có thể sẽ có bản soi hint hoặc cảm nhận về hai nam chính của truyện. Bên trên chỉ là bản tóm tắt đế sau này có soi hint hay cảm nhận cũng đỡ phải kẻ lại truyện :v

Nói chung là “Lang Gia Bảng” khá ngược tâm, nhất là chương cuối 😥

Share this:

  • Twitter
  • Facebook
Like Loading...

Từ khóa » Tiêu Nguyên Khải