Lời Bài Thơ Đêm Hỏa Táng (Tinh Hoa Và Thảo Hiền)

    • Trang chủ
    • Thơ mới đăng
    • Thơ xem nhiều
    • Thêm bài thơ
    • Diễn Đàn
    • Lời Nhạc
    • Phần mềm TKaraoke
Menu
  • Trang chủ
  • Thơ mới đăng
  • Thơ xem nhiều
  • Thêm bài thơ
  • Diễn Đàn
  • Lời Nhạc
  • Phần mềm TKaraoke
Guest|Đăng ký| Đăng nhập Poem logo Poem logo

đêm hỏa táng

Tác giả: Tinh Hoa Và Thảo Hiền Kịch thơCác VaiHuyền Trân Hoàng Hậu, Dũng Tướng, Nữ TỳCảnh Nội Cung Huyền Trân Hoàng Hậu .Nữ tỳ:Đêm nay đêm cuối cùng tang lễGiàn hỏa thiêu đã sẵn sàng rồiHoàng hậu sẽ theo cùng Hoàng đếHiến mình cho tục lệ muôn đờiNgọn lửa sẽ vô tình xóa hếtHóa tro tàn nhan sắc giai nhânNgười sẽ chói lòa qua cái chếtTrong lòng kính phục của toàn dânHoàng hậu:Lửa sẽ cháy tan sầu góa bụaTrả hồn ta về lại cố hươngChết còn hơn sống buồn kết tủaSuốt đời vò võ kiếp tha phươngNếu cái chết chính là số phậnĐể giữ yên bờ cõi thanh bìnhTa thanh thản cúi đầu chấp nhậnCam đành tự nguyện chịu hy sinhDũng tướng:Không thể yếu hèn thêm lần nữaNhư thuở nào nén lệ chia tayNàng không thể dẫm chân vào lửaTa sẽ đưa tình vượt trùng vâyTa liều chết để nàng được sốngCho dẫu trời ganh ghét hồng nhanChưa đi hết một đời hoa mộngHóa công ơi sao nỡ bạo tàn !Hoàng hậu:Thân thiếp đã hoa tàn nhụy rữaHà cớ gì chàng cứ chung tìnhThà để thiếp tắm hồn trong lửaLấy lệ mình tắt lửa đao binh“Hai châu Ô Lý vuông ngàn dặmMột gái Huyền Trân đáng mấy mươi “(thơ cổ)Non sông đã thêm về hoa gấmCòn tiếc làm chi ngọc vỡ rồiDũng tướng:Ta sẽ lấy đất bằng sức mạnhBằng tài trai chinh chiến sa trườngĐể nhi nữ chịu nhiều bất hạnhTa khinh mình, khinh cả Quân VươngKhông xứng đáng mang danh dũng tướngNếu như không bảo vệ được nàngĐâu chỉ vì tình riêng tơ tưởngTự ái này dân tộc chung mangHoàng hậu:Khắc Chung hỡi xin chàng đừng nóngĐể nhân dân hai nước lầm thanPhải đâu tham hai Châu lớn rộngMà Vương huynh gã thiếp bẽ bàngChỉ vì Phụ Vương xưa đã hứaĐem tình nhi nữ kết bang giaoLời định ước hơn ngàn vó ngựaDẫu đau cắt ruột, lệ tuôn tràoDũng tướng:Vẫn biết lệnh vua không canh cảiXưa đã kềm ta thốt tiếng yêuNhưng trong lời Tiên Vương hứa ấyĐâu có buộc nàng lên giàn thiêuNgười chồng bệnh hoạn làm nàng khổNiềm vui đâu được mấy mùa xuânLại phải theo chân người vắn sốTục lệ sao nghiệt ngã bội phầnHoàng hậu:Vì thiếp sinh ra là Công chúaChẳng tự định tình như thường dânDẫu khoác ấm êm ngàn nhung lụaGió sầu vẫn lạnh cả châu thânCó ai thấu hiểu tình cô độcYêu người lại cố ngoảnh đầu điRồi đêm khắc khoải vùi mặt khócCung vàng điện ngọc để làm chi !Dũng tướng:Ta cứ tự hào mình anh dũngMà không giữ nổi bóng người thươngTiễn đưa nàng lòng ta ướt sũngLệ như độc dược xót can trườngMột lần vuột mất tình đã khốnHạnh phúc hôm nay quyết phải giànhHay là nàng cùng ta bỏ trốnNếu không, cam máu nhuộm Chiêm Thành!Màn 2 /8Các Vai:Phó Tướng, Dũng Tướng, Hoàng HậuPhó tướng:Thuyền ta ngoài khơi buồm căng sẵnQuân sĩ chống chèo không ngơi tayChỉ cần một khoảng thời gian ngắnLà sẽ trở về quê hương ngayNếu như ra đi thật êm thấmTrời đất quỷ thần đều không hayQuân Chiêm sẽ không kịp ngăn cấmTướng quân,Hoàng Hậu sớm sum vầyHoàng hậu:Hai tiếng sum vầy như rót mậtHai tiếng quê hương càng ngọt ngàoTrời ơi là mộng hay là thậtGiờ ta phải quyết định làm sao ?Ở lại hay quay về cố xứTa đã có quyền lựa chọn ư ?Tại sao ta vẫn còn do dự ?Tại sao lại lấn cấn chần chừ ?Dũng tướng:Có gì mà nàng còn nghi ngạiGiữa thiên đường địa ngục hai bênCái chết dành cho người ở lạiRa đi là hạnh phúc vững bềnRa đi để tìm về quá khứLãng mạn tình trúc mã thanh maiNàng ơi hãy bên nhau nếm thửVị yêu thương bù đắp tương laiHoàng hậu:Chàng người đại diện cho thượng quốcĐến đây trong đón tiếp tung hôĐâu thể vì nợ tình uất ứcLén trốn đi như kẻ tội đồCòn sĩ diện quốc gia dân tộcCòn hận thù khơi dậy chiến tranhCòn thảm cảnh dân lành tang tócTa riêng tư hưởng thụ sao đànhDũng tướng:Ta mặc kệ người đời chê tráchTa không cần biết đến thế gianTa bất chấp ô danh sử sáchBởi vì ta đã quá yêu nàngCuộc sống vốn phù du ngắn ngủiNặng chi trách nhiệm gánh lên mìnhVất bỏ hết cùng ta gần gũiĐừng để đìu hiu mãi chữ tìnhHoàng hậu:Ôi lời nói nồng nàn dấu áiThôi thúc tim rung đập nhịp dồnDẫu sao cũng yếu mềm con gáiMôi cần quyến luyến một nụ hônHồn xưa ngỡ nằm yên trong kénBỗng dưng hóa bướm phút hồi sinhHương say đắm vẫn đầy nguyên vẹnTình lung linh nhưng đã hiện hìnhDũng tướng:Lời tình tứ say hồn chi lạLòng khô sa mạc đã rơi mưaTim như muốn vỡ cười ha hảNiềm vui đầy quá chứa sao vừaHãy tin vào đôi tay rắn chắcBảo bọc đời nàng mãi ấm êmTa vĩnh viễn chung tình son sắtRu giấc hương hoa mộng êm đềmHoàng hậu:Bởi trái tim yêu khôn ném bỏLòng người xuân nữ vẫn xuân tìnhCho dẫu vô tri như lá cỏCũng hằng khao khát ánh bình minhHồn sắt thép tung hoành thiên hạVẫn đoái hoài yêu đóa hải đườngMắt bỗng cay giòng ngâu lã chãVì cánh hoa này đã phong sươngDũng tướng:Nàng đã hy sinh cho nghĩa lớnTrong ta thánh nữ vẫn nguyên trinhĐâu phải vì vườn chen màu bướmMà vội chê bai cả sắc quỳnhNgày trước thuyền đưa tình xa bếnNhánh hồng nàng chiết ở bên songBốn mùa quanh quẩn đi rồi đếnTim ta luôn nở thắm bóng hồngHoàng hậu:Chàng cứ ôm tình trong cõi mộngThiếp ở phương xa cũng nghẹn lòngMới biết trời cao và đất rộngCũng không bằng bể ái mênh môngNgoài kia đêm nay trời gió lộngChắc sẽ bốc cao ngọn lửa hồngNgười chết nằm im nhưng người sốngĐớn đau này chịu nổi hay không ?Màn 3/8Các vai:Dũng Tướng, Hoàng Hậu, Vương Gia, Nữ TỳDũng tướng:Chắc nàng đã xong rồi lựa chọnMau mau dời gót ngọc ra điHành lý cũng chẳng cần thu dọnTa phải nhanh chân thật cấp kỳĐừng để châu trầm trong đáy nướcĐừng để lửa thiêu sắc ngọc huyềnTa sẽ đưa nàng về cố quốcĐọc tình thơ thay sách thánh hiềnHoàng hậu:Dù tâm ý nghe chừng thông suốtBước chân không tránh khỏi bùi ngùiVầng kim ô màn đêm đã nuốtBóng tối xin chầm chậm dập vùiĐể ta kịp rời xa cái chếtGiữ hình hài huyết mẹ tinh chaTự viết lại đời mình đoạn kếtCó yêu thương sum họp một nhàVương gia:Đã sắp sửa tới giờ hành lễHoàng hậu còn vội vã đi đâuTrước linh cửu vương huynh cúng tếSao người chưa đến đọc kinh cầuHay người định trốn về nước ViệtCắt đứt tình giao hảo bao nămNếu lòng người xem thường trinh liệtChớ trách gươm vàng bén nhẫn tâmNữ tỳ:Hoàng hậu xin đi mau kẻo muộnCon sẽ liều thân để cản đườngThân xác giữa đất người ngã xuốngTản mác chiêu hồn tụ cố hươngBáo đền ân nghĩa con cương quyếtGiữ chân người đến máu cạn tuônVương gia hỡi dẫu người có giếtHai tay vòng ôm chặt không buôngVương gia:Ta không muốn giết người vô tộiTình thế đành buộc phải ra tayDù hy sinh mở đường khai lốiĐừng mong ai thoát khỏi nơi nàyChọn cái chết báo đền ơn chủThật là người trung nghĩa xưa nayNhưng tục lệ hàng ngàn năm cũĐâu để ai phá bỏ một ngàyHoàng hậu:Chân chưa đi mắt nhìn thảm cảnhLòng thản nhiên quay gót được saoMáu đã đổ trên đường trốn tránhMáu sau này chảy ngập chiến hàoChinh chiến phá điêu tàn tất cảVợ mất chồng, mẹ sẽ mất conChẳng lẽ vì mối tình vương giảKhiến dân lành đau khổ héo honDũng tướng:Đừng để hy sinh thành vô íchĐi mau dù lòng nặng xót xaVới thanh gươm tài ba vô địchXác kẻ thù ta sẽ bước quaPhó tướng hãy xông lên phía trướcĐưa nương nương nhanh chóng rời thànhTa bọc hậu cản binh truy rượtĐánh quân Chiêm một trận tan tànhHoàng hậu:Vương đệ ơi dằn cơn oán giậnLưỡi gươm đừng nhuộm máu hiền nhânCứu nữ tỳ ta xin chấp nhậnChết theo hầu tiên đế Chế MânEm hãy buông tay thôi vô lễMau cúi đầu tạ tội Vương giaRồi về quê nhớ chiều bóng xếNở đóa quỳnh ấy chính hồn taNữ tỳ:Phận nô tỳ có gì đáng kểTấm thân hèn đáp tạ nước nonNếu lây lất sống đời hoang phếSao cho bằng chết rạng sắt sonTình chủ tớ con xin trả vẹnBằng tấm lòng mãi mãi trung thànhCon sẽ tự lao vào gươm bénĐể lệnh bà còn bước đi nhanhVương gia:Ôi hối hận dù mình không giếtGươm vô tình vấy máu anh thưMột cái chết hào hùng oanh liệtKhiến tim nghe xúc động mềm nhừThôi Hoàng hậu lau giòng ngọc lệVề quê hương đất nước Tiên RồngTa lấy xác nữ tỳ thay thếCũng cam lòng lỗi với tổ tôngHoàng hậu:Cảm ơn nhân nghĩa nơi Vương ĐệChịu cho ta rời khỏi nơi nàyNhưng rất tiếc giờ thì quá trễQuyết định rồi ta ở lại đâyNgười con gái bình thường dân dãCòn làm cho tổ quốc sáng danhTa thân phận mẫu nghi thiên hạMà làm sao nhơ nhuốc cho đànhMàn 4/8Các Vai:Dũng Tướng, Hoàng Hậu, Vương GiaDũng tướng:Huyền Trân hỡi vạn lần không thểNgọn lửa thiêu nóng đến hãi hùngĐể nàng chọn con đường như thếThà trên đời đừng có Khắc ChungMỗi bước chân nàng lên giàn hỏaSẽ dẫm tim ta vỡ vụn tìnhVương gia đã mở vòng cương tỏaNàng lại đem dây tự buộc mìnhHoàng hậu:Khắc Chung hỡi thiếp càng không thểTham kiếp người chịu nhục mỉa maiThà chết với nụ cười ngạo nghễNgọn lửa thiêng thắp sáng đêm dàiThiếp sẽ đứng vững trong lửa đỏLòng không hổ thẹn trước tiền nhânVà hậu thế ngàn đời sẽ rõTấm lòng trinh liệt của Huyền TrânDũng tướng:Nàng có nghĩ lòng ta đau đớnBởi duyên tình tưởng hợp lại tanÔi thế giới mênh mông rộng lớnKhông cho ta một chỗ bên nàngVẫn biết tình xưa là hư ảoRất khó giữ người trong cánh taySao vẫn ngập tràn bao sầu nãoĐể trái tim đau mãi đọa đàyHoàng hậu:Trả lại đời ngọc ngà nhung lụaTrả lại trời tất cả đắng cayTrót lỡ sinh ra làm Công chúaĐành khóc thương mình số không mayDẫu ai có bắc cầu Ô thướcVẫn chẳng đưa người qua sông NgânSóng gió Thiên Hà sao biết trướcThuyền chở tình đi đắm bao lầnVương gia:Xót thương thay mối tình oan nghiệtKhiến kẻ bàng quan cũng ngậm ngùiNếu xưa Vương huynh mà sớm biếtChuyện cầu hôn chắc sẽ chôn vùiMỹ nhân ai muốn gây sầu khổCó lẽ tại trời sắp đặt thôiHoàng hậu cứ trở về cố thổChuyện nơi đây đã có ta rồiHoàng hậu:Khắc Chung hỡi tên chàng khắc mãiTận đáy tim tù ngục son vàngNhiều lúc giận mình sao tệ hạiỞ bên chồng mà nhớ tình langBao nhiêu lời thánh hiền đã dạyNhi nữ vâng theo một chữ tòngLòng canh cánh tình chàng như vậyĐạo vợ chồng thiếp lỗi phải khôngDũng tướng:Giờ cánh cửa lồng son rộng mởChim hãy bay cho thỏa ước mơĐời tự do xin đừng để lỡVút trời cao hạnh phúc đón chờĐã hết rồi đường ngăn lối chặnCũng chẳng còn đầu mối chiến tranhTình bất chiến mà tình đã thắngTim yêu thương hơn cả bạo hànhVương gia:Hoàng hậu nếu trách mình có lỗiNén trầm hương khấn trước linh sàngHồn linh thiêng thứ tha hết tộiVì vương huynh yêu chỉ mình nàngTrước mặt ta người từng trăn trốiĐể nàng về cố quốc bình anNhưng lòng ta bất bình ngặt nỗiNên mới gây sự thể lỡ làngDũng tướng:Nếu ngài đã tỏ bày như thếTrước khi đưa hoàng hậu trở vềMời người đến vong linh bái tếCho trọn tình vẹn nghĩa phu thêTa sẽ tâu lên vua nước ViệtTiến hành ngay nghi lễ quốc tangTình hai nước càng thêm thân thiếtNhư môi răng đùm bọc vững vàngHoàng hậu:Ôi Chế Mân lòng chàng cao cảKhông yêu thương vẫn cảm phục tìnhLấy cái chết theo chàng đền tạThiếp nghĩ mình cũng đáng hy sinhKhắc Chung hỡi khi chàng về nướcCho gửi lời thăm hỏi Vương huynhChàng nên kiếm bạn đời chung bướcĐừng thiên thu đau khổ một mìnhDũng tướng:Đã bao năm ôm tình chờ đợiMột ngày vui sum họp bên nàngGiờ hụt hẫng bi thương vời vợiTim suốt đời buồn trắng khăn tangTa sẽ không còn nuôi hy vọngĐược nhìn nhau đầu bạc răng longChỉ có thể gặp nàng trong mộngVết thương lòng sâu hút chân khôngMàn 5/8Các Vai:Hoàng Hậu, Vương Gia, Dũng TướngHoàng hậu:Khắc Chung hỡi nếu chàng là thiếpLối nào đi trọn vẹn mọi đàngSợi chỉ hồng làm sao nối tiếpKhi tơ vò trăm mối ngổn ngangLúc chưa được Vương gia cho biếtVẫn hững hờ ân ái Chế MânGiờ thấu hiểu chân tình tha thiếtLòng bỗng dâng xúc động bội phầnVương gia:Ta thường trách Vương huynh hoang phíXây lầu vàng gác ngọc cho aiĐã để mất hai châu Ô LýMà giai nhân mắt chẳng đoái hoàiXưa U vương xé ngàn cây lụaMua nụ cười Bao Tự dễ đâuSắc không là sóng mà vây bủaNhận đắm chí hùng bậc mày râuDũng tướng:Ta với Chiêm vương cùng số mệnhU uất mà yêu bởi vì saoĐồng cảm với người chung tâm bệnhTrên đầu chữ sắc một nét daoNgày mai Vương gia lên ngôi báuThay thế Vương huynh giữ sơn hàƠn đức hôm nay xin ghi dấuHai nước từ đây mãi giao hòaHoàng hậu:Trời cứ chăng dày thêm bóng tốiLễ nghi hỏa táng sắp mở mànTạ ơn Vương đệ lần sau cuốiHuyền Trân đà chuẩn bị sẵn sàngLửa nóng mà lòng sầu giá lạnhTrách trời hay trêu ghẹo người taCứ tưởng chỉ riêng mình bất hạnhNào hay đau khổ lại chia baVương gia:Vương huynh yên giấc đời mệnh bạcGiờ chắc vong hồn cũng ủi anChén rượu trần gian ngày xưa lạtĐã đậm yêu thương dưới suối vàngHoàng hậu đã nhận tình tiên đếMắt biếc thôi trầm nét ủ êTrái tim rung cảm đong thành lệNuối tiếc lòng ai nhỏ não nềHoàng hậu:Chế Mân hỡi khi chàng còn sốngThiếp mãi riêng buồn đến vô tâmLạnh lẽo đồng sàng nhưng dị mộngHay đâu chàng cũng khổ âm thầmThờ ơ chăn gối yêu thương đóMới biết mình đây quả dại khờHạnh phúc trong tầm tay ruồng bỏVói hoài không tới ánh trăng mơDũng tướng:Chớ nên dằn vặt mình như vậyBiết thế nào là dại với khônBởi trên quỹ đạo tình yêu ấyCó định luật riêng của tâm hồnNhư ta cả một đời uy vũCũng mộ địa sầu tự vùi chônGiữa cõi hư không tình ủ rủTim tan trong gió dập mưa dồnHoàng hậu:Khắc Chung nếu như chàng thương thiếpHãy vui lên quên bóng hình nàyHồn xưa xin hẹn sau một kiếpSẽ trả nợ tình đã trót vayĐời thiếp khác gì cơn mộng dữNgơ ngác tàn rồi cuộc chiêm baoNhân gian còn bao nhiêu mỹ nữThiên thai đừng để mất lối vàoDũng tướng:Ngày mai cô quạnh về phương cũTa lại lê thân thất thểu buồnNắng nào sưởi ấm hồn bão lũĐập đàn gác kiếm vọng hồi chuôngCòn ai nhan sắc rơi vào mắtKhi lệ đã nhòa bóng mây giăngTâm đem gội rửa chờ Phật dắtChống gậy tiêu dao cõi vĩnh hằngHoàng hậu:Sao chàng đòi lánh xa cõi tụcTiêu chí anh hùng náu thiền mônLấy câu kinh kệ làm hạnh phúcĐời trai ngang dọc vội vàng chônChữ Trung chữ Hiếu chưa trả hếtCửa Phật là nơi cứu khổ đờiĐâu phải chốn quên tình đã chếtMà gửi thân vào hỡi chàng ơiMàn 6/8Các Vai:Dũng Tướng, Hoàng Hậu, Vương GiaDũng tướng:Cảm ơn những lời vàng ngọc ấyThức tỉnh hồn ta phút bi quanTa hứa đặt tình chìm xuống đáyHai vai nâng gánh nặng giang sanBắc phương vẫn lăm le thôn tínhTa sẽ không buông trách nhiệm mìnhGiữ cho biên cương luôn ổn địnhQuê hương vang mãi điệu thái bìnhHoàng hậu:Thiếp cũng cảm ơn chàng thấu hiểuNặng tình non nước nhẹ tình riêngƯớc thệ năm xưa xin kết liễuKhoảng khắc chia tay bớt muộn phiềnNếu như duyên nợ còn chưa dứtHẹn gặp nhau trong bước luân hồiTa lại tìm nhau từ ký ứcYêu bằng tiền kiếp tự xa xôiVương gia:Cảm ơn hoàng hậu lòng đã quyếtKính phục ta dâng trọn nỗi niềmTự nguyện vì Vương huynh tuẫn tiếtNàng thành Thánh nữ của dân ChiêmTa quỳ thay mặt toàn dân tộcLạy người xương thịt biến thần linhHiến đấng tối cao viên huyền ngọcHào quang chói lọi đức hy sinhDũng tướng:Ta cũng nghiêng mình thay dân ViệtCung kính đưa người hóa thiêng liêngTên tuổi từ nay thành bất diệtRạng ngời thanh sử mãi thiên niênAi có đi vào trong ngọn lửaMới hiểu nàng can đảm thế nàoAi có tim mình cầm dao cứaMới tỏ lòng ta chết ra saoHoàng hậu:Trọng lễ Huyền Trân không dám nhậnVương đệ xin người hãy bình thânThật ra chỉ là tròn bổn phậnCủa người vợ thảo với phu quânKhắc Chung lời chàng vừa mới hứaĐã lại để lòng chất ngất đauĐừng chứa buồn đầy tâm trí nữaHãy đổ hết tình khỏi tim nhauDũng tướng:Vẫn muốn hồn phai nhanh mộng cũNhưng tình đâu dễ xóa hư khôngHình bóng người yêu hằng ấp ủNhư nét phù điêu chạm trổ lòngNhất là đêm nay đêm tử biệtNgọn lửa đem nàng vĩnh viễn xaĐịnh mệnh âm dương đầy khắc nghiệtSầu ta kim cổ khó ai quaHoàng hậu:Tình sao cứ làm tim nhức nhốiNán lại đêm ơi nán lại dùmCho ta nói nốt lời trăn trốiTrước khi bóng tối kịp bao trùmKhắc Chung thiếp xin chàng lần cuốiĐừng ôm ảo ảnh vớt bóng trăngĐừng mãi quẩn quanh trong tiếc nuốiĐời vẫn mênh mông nét diễm hằngVương gia:“Mỹ nhân tự cổ như danh tướngBất hứa nhân gian kiến bạch đầu”Ôi câu thơ xưa mà nghe tưởngViết về hiện tại cảnh thương đauTa ra bên ngoài lo chút việcĐến giờ sẽ đưa kiệu vào hầuHai người còn những gì tha thiếtXin hãy cạn bày tâm sự mauHoàng hậu:Rượu rót mời thay lời từ giãNâng ly cho say bớt oán trờiĐêm nay sương cũng rơi nhiều quáCùng uống hơ tan lạnh buốt đờiMắt bỗng mơ màng thành quách cũChân ấm đất đồng lúa vàng quêTai văng vẳng tiếng loài tu húNhư gọi hồn xa lạc lõng vềMàn 7/8Các Vai:Dũng Tướng, Hoàng Hậu, Thái GiámDũng tướng:Nàng đã không quên quê hương đượcNghĩa nặng tình thâm vẫn đa mangThì ta cũng như toàn đất nướcLàm sao có thể lãng quên nàngHồn nàng Hiển Thánh nơi Chiêm quốcNhã nhạc lừng hương thắp lửa hồngHồn ta chập chờn trong bóng đuốcNhư muốn theo nàng thỏa ước mongHoàng hậu:Khi thân xác thiếp tàn theo lửaChàng nhớ đem về chút tro xươngLăng mộ hoàng gia chôn một nửaMột nửa vùi sâu dưới gốc hườngMỗi lần cánh nở màu lụa bạchBáo tin hồn thiếp ẩn vào hoaTắm mát tiếng mưa cười tí táchHứng ánh trăng êm ái quê nhàDũng tướng:Ta sẽ làm theo lời căn dặnRước hồn nàng về với non sôngTừ đây hàng đêm trong tĩnh lặngXin ngồi đối ẩm với hoa hồngCoi như một chút tình kề cậnAn ủi lòng ta bớt nặng nềTrôi qua một khoảng đời lận đậnXót xa chồng chất nghẹn cơn mêThái giám:Kính thưa nương nương giờ đã tớiKiệu ngọc sẵn chờ đón người điVăn võ bá quan đang quỳ đợiXin người sửa soạn lại xiêm yNgười sẽ ra đi trong lộng lẫyTrong lòng sùng bái của nhân dânTrong tiếng tung hô trời vang dậyChấn động thương tâm cả quỷ thầnHoàng hậu:Mang hết ra đây đồ trang sứcÁo lụa là gấm vóc kiêu saHãy đốt lò trầm hương cháy rựcTa tẩm hồn thơm ngát như hoaTa muốn mình đêm nay đẹp nhấtTrong lửa bùng chói sáng tiên ngaĐể mọi người lưu trong ký ứcHình ảnh người con gái Trần giaDũng tướng:Kiều diễm dáng trâm anh thế phiệtXiêm y hào nhoáng ngự thân ngàRực rỡ nét mỹ miều gái ViệtVẻ đẹp làm cá lặn chim saTrời đã sinh ra nhan sắc ấyLại nhẫn tâm hủy hoại đành saoCó phải vì trời không mắt thấyNên kiếp hồng nhan mãi ba đàoHoàng hậu:Khắc Chung hỡi giờ thiêng đã điểmThiếp lên đường sang cõi bao laChàng ở lại vững vàng tay kiếmGiúp Vương huynh bảo vệ sơn hàCái chết khiến ta hằng kinh hãiBỗng bây giờ nhẹ tợ mảy lôngThức ngộ kiếp người ai cũng phảiCát bụi lai hoàn thế là xongDũng tướng:Hồn nàng chưa bay lên tiên giớiTâm đã không còn nhiễm bụi trầnMặc đời dâu bể nhiều biến đổiNàng thoát hẳn rồi khổ trầm luânTa về thờ phụng hồn Nữ ThánhCứu dân hai nước khỏi loạn lyKiếp nạn thà mình nàng riêng gánhLòng nhân vô hạn vượt biên thùyThái giám:Nhạc hãy tấu lên cung bậc oánKiệu đã khởi hành rước người điCủi lửa sẵn sàng chờ hỏa tángĐóa hồng trên đỉnh núi từ biBỗng dưng trời lặng chìm cơn gióSợ bụi vướng cay thêm mắt trầnTinh tú trên cao không sáng tỏCó phải lu mờ bởi giai nhânMàn 8/8Các Vai:Dũng Tướng, Phó Tướng, Vương Gia,Dũng Tướng, Dân Chúng,Dũng tướngHuyền Trân trước lúc chia đôi ngãVô lượng tình ta gởi cho nàngTheo gót sen hồng lên giàn hỏaHồn ta làm thảm lót chân vàngThấm mát làn da trong biển lửaLệ ta hy vọng hóa cam lồHão huyền mơ ước mà chi nữaTrời ơi mình cũng biến điên rồPhó tướng:Tướng quân xin hãy bình tâm lạiĐể nương nương thanh thản ra điÁnh mắt thất thần nhìn tê táiSẽ níu chân người nặng tình siTrăng khuyết hạ tuần mây lẫn khuấtNhư chẳng nỡ nhìn xuống trần gianThảm cảnh thê lương sầu chất ngấtHằng Nga chứng kiến cũng bàng hoàngVương gia:Tất cả nhất tề cùng châm đuốcĐể cho vòng lửa cháy tròn đềuLệnh ban truyền mà lòng đau buốtPhải chi ngừng được cuộc hỏa thiêuTục lệ của một thời mông muộiCó lẽ rồi đây phải đổi thayĐể bao góa phụ còn trẻ tuổiHết chịu tang thương chết đọa đàyDũng tướng:Cột khói bốc cao như nhảy múaLớp củi khô dòn cháy thật nhanhHơi nóng hun phai vàng cỏ úaThân nàng rừng rực lửa cuộn quanhChao đảo quay cuồng nơi ta đứngTựa đất dưới chân sụp lỡ dờiNgây dại mắt mở trừng chết sửngHồn bay phách lạc ở đâu trờiVương gia:Ô kìa sắc lửa sao mờ hẳnBàng bạc như sắp sửa lụi tànTướng quân xin tạm dừng cay đắngNhìn xem giàn hỏa chiếu hào quangHoàng hậu vẫn uy nghiêm đứng đóNhư mặt trời hồng giữa đêm sâuÁnh vàng đạo đức càng soi tỏKết xá lợi tâm sáng rực màuDân chúng:Quá nhiều điềm lạ đầy thánh thiệnMây lành ngũ sắc nở vô biênGiữa khuya bỗng có Cầu Vồng hiệnNhư nối phàm trần với cõi thiêngBốn phương chư thần đều tề tựuRượu đào tiên nhạc đón hồn linhCái chết lưu danh vào vĩnh cữuXứng đáng cho người chịu hy sinhVương gia:Đêm nay mắt thấy kỳ quan mớiChợt hiểu thanh thiên cũng hữu tìnhNgôi cao Thánh Nữ dành sẵn đợiNên thử thách đời đủ điêu linhTất cả mọi người đồng quỳ đọcKinh nguyện cầu như tiếng tụng caLửa đã đúc thành pho tượng ngọcTinh chất uyên nguyên trắng nõn nàDân chúng:Con dân thành tâm xin Thánh MẫuPhép nhiệm mầu phổ độ chúng sinhMở đức tin cho lòng nương náuCứu vớt đời thoát cảnh vô minhNgười đã nêu gương cho hậu thếSử vàng hai nước sẽ ghi chungTừ trong bão lữa cành nguyệt quếTỏa ngát hương thơm đến vô cùngDũng tướng :Cái chết hào hùng và diễm tuyệtTăm tối lòng ta sáng tỏ dầnTình dẫu còn đau niềm thương tiếcHồn thoáng nhẹ nhàng chút lâng lângNàng là tiên nữ mang thiên mệnhĐâu phải loài hoa chốn dương trầnNên ngọn lửa hồng trời đã địnhCho người hoán chuyển kiếp phàm nhânVương gia:Đêm hỏa táng tưởng chừng thảm khốcBỗng thành huyền diệu ấm hồng ânTừ nơi cỏ úa hoa lá mọcĐất tro tàn nở lại mùa xuânXưa chịu mất hai châu Ô LýĐâu hẳn vì mê đắm mỹ nhânVương huynh rước về viên ngọc quýĐể thành Thánh Nữ của tộc dânDũng tướng:Đêm nay vĩnh viễn không quên đượcNước mắt lăn trên khóe môi cườiBuồn vui thành bại cài răng lượcChải cõi lòng ta rối cả đờiTên nàng sâu khắc hồn dân tộcVô tận thời gian chẳng phôi phaNgoài trang chính sử còn thương khócTrong lời truyền tụng của thi caHẾTTinh Hoa & Thảo Hiền
info poem link share poem Thêm vào danh sách bài thơ yêu thích
Bài này đã được xem 6352 lần
Người đăng: Loi Bai Hat (Lyric)
Hình 1 | 2 | 3 | 4

Các bài thơ tương tự:

  • • HẸN ĐÊM HOA QUỲNH NỞ (Nguyễn Văn Thái)
  • • EM ĐEM HOA VÀNG ĐỂ TẶNG ANH (Trần Minh Hiền)
  • • CHÚNG MÌNH HAI ĐỨA ÊM ĐỀM HOAN CA (Trần Minh Hiền)
  • • ĐÊM HOANG VU ĐÊM PHỦ DÀI TRONG MẮT (Trần Minh Hiền)
  • • ĐÊM HOANG (NGUYỄN THẾ PHONG)
  • • PHỐ CŨ ĐÊM HOANG (Lê Cảnh Tiến)
  • • ĐÊM HOANG (Lê Cảnh Tiến)
  • • Vì Cuộc Đời Này Ta Đem Hoà Nhập (Mr.Smile)
  • • Quỳnh Hương Đêm Hoa Nở ! (Mr.Smie)
  • • ĐÊM HOANG (Hồ Tịnh)

Ý kiến bạn đọc

Xem bai tho nay dung Tieng Viet khong dau
Copyright © 2008-2024 T Software Solutions LLC. All rights reserved.
  • Advertising
  • |
  • Privacy Notice
  • |
  • Contact Us
TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
--Tìm tất cả-- Tìm Lời Tựa Tìm Lời thơ Tìm Tác giả
Tìm kiếm

Từ khóa » Gấm Lụa Có Cũ Vẫn Kiêu Sa