…lửa Thử Vàng, Gian Nan Thử Sức, Hoạn Nạn Sóng Gió Thử Lòng Người ...

CÁM ƠN BẠN BÈ TÔI…mặc dù đã mệt lắm cho 1 ngày rồi, nhưng vẫn muốn viết lại những gì đã trải qua, bởi

Ngày hôm nay có những người bạn gọi đến hỏi thăm, thằng bạn thân thì đến mua đồ ăn thuốc men băng gạc thêm cho, pí down cấp 3 đến cũng mua thuốc mỡ vs thuốc liền sẹo cho, chị My Meo ở CLB trên trường nhắn tin gọi điện hỏi thăm, nhỏ Lan Anh, Duy Dí Dỏm cũng gọi vs nhắn tin hỏi han này nọ, rồi yahoo mọi người cũng  tới tấp mỗi lúc sáng nick. Cám ơn tất cả nhiều lắm…mình chắc sẽ tự kỉ mất nếu không có mọi người 🙂

Nhưng lần này, buồn cười là những con người mình yêu thương nhất, quí mến nhất, kính trọng nhất lại chẳng hỏi han mình đến 1 câu. Mẹ giữa trưa đảo qua đốn thằng em, và nhìn chân băng bó trắng lốp chỉ mắng, kêu “may mà mày chưa đâm phải con nhà người ta”, rồi thì này nọ…cũng k hỏi lấy 1 câu xem vết thương ra làm sao. chửi xong thì đi…thằng bạn cứ nghĩ rồi thì mẹ mình biết rồi sẽ mua đồ ăn đồ uống cho này nọ, còn mình thì biết thừa “làm gì có chuyện đó”…sau cùng thì bạn cũng chẳng tin nổi mẹ mình lại lạnh lùng và hành xử như thế. chiều baba gọi kêu đón xuống nhà, uh thì xuống, xuống rồi lại tiếp tục nghe ..,chửi, loại này loại kia, thế lọ thế chai….mình….chẳng phản ứng mà gắng đè cái sự tủi thân trẻ con xuống…để rồi  ngồi ăn cũng k tha, kêu đàn đúm cho lắm vào…lquan? cứ xách xe ra ngoài là đàn đúm? nhà k còn 1 cái gì, cả ngày chưa thứ gì vào bụng, xách xe đi mua đồ ăn là đàn đúm sao? mejchuwa bao giờ hỏi rõ ngọn nguồn, mặc định với cái suy diễn ngớ ngẩn vô căn cứ, để rồi nói mình như vậy mà nghe được sao? chịu k nổi, quẳng bát đũa còn chưa  nổi 2 miếng cơm đó và chạy lên lầu phòng em thút thít…và trong khi ngồi 1 mình trong bóng tối như vậy, càng nghĩ càng tủi, càng tủi càng khóc…bố quát theo kêu xuống ăn, mà giờ thì mình sợ gì nữa, ngày xưa là sẽ sợ giúm mà ngoan ngoãn ngồi lại đấy, nhưng giờ thì khác, và hôm nay thì mẹ đã quá đáng lắm rồi. Không còn muốn nhìn thấy mẹ của mình, không còn muốn đi chơi vs gia đình, cũng k còn muốn sự hỏi han chăm sóc của bố mẹ nữa. Bố tuy chẳng mắng, còn mang cho mình cái lá gì kêu đắp chân này nọ nhưng mà thì rốt cuộc cũng còn chưa biết chân cẳng mình tnao. bố mẹ nghĩ nó nhẹ nhàng lắm hay sao? nghĩ như vậy khi trước mặt bố mẹ con cứ phải cắn răng chịu đau mà cà nhắc….và kẻ cả cho đến giờ phút này, cứ ai nhắc đến bố mẹ là bản thân chỉ trực khóc…giờ thì con biết chính xác rằng k gọi cho bố mẹ là việc đúng đắn, dù trong xe hôm nay bố mắng con bị mà không thèm gọi..

Ngồi sau xe, lại lặng lẽ mít ướt mà tự nhủ “bố đâu có hiểu”.  lòng tự trọng của con quá cao, cao đến nỗi dù có là bố mẹ, nếu cảm thấy con đang làm phiền, vcarm thấy người con hỏi k thoải mái thì có lẽ phải ngấp nghé chết, không còn lựa chọn nào khác con mới nhờ đến. Đó là con người con, chẳng nhẽ bao năm bố mẹ chẳng ai hiểu? mẹ….yêu thương con biết bao nhưng sao lạnh lùng đến tàn nhẫn và không biết thông cảm, không biết lắng nghe, có lẽ đúng khi nói những ng cung Bảo Bình k biết lắng nghe, bởi “ảnh” cxung vậy. Bố…lấy lá cho con sao k giúp con? mà 9h thả con ở cổng với cái nắm lá con cũng chẳng hiểu dùng tnao, ngoài việc bố bảo nướng nó lên và đắp vào chỗ sưng.., vào nahf tính tự tháo băng lau rửa vết thương, đau run chân run tay, đau đến xót xa, mà mồm cứ lải nhải “mạnh mẽ len nào cô gái, mọi việc sẽ ổn, mạnh mẽ lên nào…”, gọi cho ông dược sĩ mình biết để hỏi làm tnao tháo băng ra đc, thì ông bảo dấp nước , cơ mà mãi k nổi…đến cuối cùng thì buộc phải đầu hàng k thể tự thân vận động đc, đành gọi cho ông hàng xóm sang giúp 1 tay….:-<

Đến ông hàng xóm 9h chưa ăn uống gì còn sang giúp con tháo gạc bởi đau quá, con không thể tự tháo được dù cố gắng lắm rồi. ông ngồi tỉ mẩn nhẹ nhàng đến hơn tiếng đồng hồ chỉ để giúp con tháo gạc khốn kiếp kia ra, giúp con bôi sát trùng này nọ, dặn uống thuốc, về nhà mang thuốc ngủ sang sợ con tối đau chân k ngủ đc….hàng xóm như vậy, bạn bè con như thế, mà sao bố mẹ lại như vậy là tnao?

trong cái phogf tối kia, con tự hỏi biết bao điều, tự hỏi rằng bố mẹ rốt cuộc là đang “chơi trò gì” vậy? muốn con trưởng thành? tự llaajp? vậy thì cứ để con yên ổn ở nhà, chỉ cần vài 3 câu động viên, nhiều nhặn lắm sao?  lôi con xuống để rồi lại ngồi chửi? lôi xon xuống để rồi con có muốn nằm nghỉ cxung k đc yên? ….con tự hỏi liệu đó có phải là nhà nữa k? uh, vẫn là nhà, chẳng phải nhà con, nhưng sao con có cảm giác đso cũng chẳng phải là gia đình con nữa? 😦 mẹ tốt với học sinh củ mẹ lắm, học sinh ốm còn xuống tận kí tức xá hỏi han này nọ, về kể vs con, con ngưỡng mộ mẹ của chính mình trong vai trò là 1 giáo viên, nhưng thế còn con mẹ đây? con k bị lạnh khi mùa đông, k nóng lúc hè, lúc nào cũng ấm no, , k như đứa bé học sinh của mẹ kia….nhưng chảng nhẽ những thứ đó thay thế được cái gọi là tình mẹ cha sao?

và cô bạn thân, 1 ng mình gọi là bạn thân suốt 7-8 năm trời, cũng k 1 dong tin, k 1 lời hỏi han, k 1 tnhan fb hay đthoai….trong khi những ng bạn mình quen trong suốt 1 năm làm việc cùng clb thì hỏi han, còn định đến thăm nom giúp đỡ nữa. Những lúc ntnay mới biết bạn bè thật sự là ai phải ko? 🙂

Ngày hnay đủ dài lắm rồi, chẳng còn muốn nghĩ ngời nh nữa, chân đau, mệt đầu nhức óc, cảm giác bị bỏ rơi đeo bám, bởi bố mẹ, bởi em trai, bởi bạn thân, và bởi…1 người giờ đây thấy xa cách lắm rồi…có lẽ cũng là may mắn khi cái “đau” của bản thân đang lấn át nên chẳng còn muốn nghĩ nh đến những thứ cảm giác khác nữa…

20.960577 105.812578

Share this:

  • Facebook
  • Print
  • Email
Like Loading...

Related

Từ khóa » Gian Nan Thử Lòng Người