[Ma Đạo Tổ Sư] Tên Bệnh Là Yêu ( Hi Trừng) – 1 - Xích Luyện Động

[Ma Đạo Tổ Sư] Tên Bệnh Là Yêu ( Hi Trừng)

Tác giả: @纯情少女苍术酱

Edit + Beta: Aki

P/s: Tác giả không chia phần nên mình chia phần để dễ đọc.

(Artist: @夜罹—在贫穷中死去。)

1.

“Được, tôi lập tức báo cho bác sĩ Lam!”  Phòng cấp cứu đêm khuya, y tá trực ban cúp điện thoại liền vội vội vàng mà chạy về phía khu phòng bệnh.

Tối hôm nay bác sĩ trực ban là Lam Hoán, cũng là y tá nhỏ chứng kiến bác sĩ dịu dàng nhất chăm sóc thay thuốc. Anh tính tình rất tốt, cho nên thường xuyên bị đồng nghiệp năn nỉ trực ban ban đêm, từ lúc ý tá nhỏ làm việc đến bây giờ, một nửa toàn bộ bệnh viện trở lên khám gấp ca đêm đều là anh đảm nhiệm trực, mà anh chưa bao giờ có quá một câu than vãn. Anh có thể đối với đau đớn của người khác đồng cảm như chính bản thân mình cũng bị, đặc biệt là những người bệnh lúc sắp qua đời, nếu bọn họ không có ai làm bạn, Lam Hoán sẽ chủ động cầm tay bọn họ, thậm chí cả đêm ngồi trước giường của họ, anh dùng loại ngữ điệu dịu dàng độc nhất này, làm cho họ ở đoạn đường cuối cùng trên thế gian trở nên tốt hơn một chút.

Buổi tối hôm nay cũng là như thế, khu phòng bệnh có một cô gái bởi vì nói chia tay, bị bạn trai tức giận đâm, bị thương nặng không trị được, đã tới lúc hấp hối kiệt sức.

Cô gái cô độc mà nằm ở cuối hành lang gian phòng bệnh, từ đầu đến cuối, cũng không có một người đến gặp cô gái.

Cho dù tới thời khắc cuối cùng rồi, cũng chỉ Lam Hoán có trực đêm làm bạn bên cạnh cô gái.

Nghĩ đến đây, y tá nhỏ không khỏi vì cô gái này cảm thấy chua xót, vì vậy mà bước chân cô cũng bước nhẹ hơn rất nhiều, giày y tá mềm mại mặt đế đạp lên trên gạch men không một chút tiếng động.

“Bác sĩ Lam, phòng cấp cứu…..” Y tá nhỏ cúi đầu đẩy cửa ra, tình cảnh trước mắt làm cô không khỏi sửng sốt: Phòng bênh tối tăm, bác sĩ trẻ tuổi kia vẫn luôn không nhiễm một hạt bụi, giờ phút này trên mặt đầy máu mà từ cần cổ cô gái kia ngẩng đầu lên, đôi mắt nâu thẫm dịu dàng, quỷ dị mà hiện ra tia sáng đỏ, máu tươi không kịp nuốt xuống từ khóe miệng anh tràn ra, ánh vào làn da trắng đến mức không hề có chút máu nào, hết sức sợ hãi.

Nhưng giây tiếp theo, bác sĩ trẻ tuổi đã đứng ở trước mặt cô, khuôn mặt đẹp trai sạch sẽ, tròng mắt tối màu dịu dàng ẩn ẩn hiện lên chút quan tâm cùng sầu lo: “Cô làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Thanh âm của anh rất dễ, lúc tới gần bạn nói chuyện, phảng phất chút mê hoặc nhân tâm, làm người ta không tự chủ được mà muốn tin tưởng mỗi một câu mà anh nói ra, quên đi tia nghi ngờ của mình.

“Không, không có gì….” Y tá nhỏ cảm giác bản thân giống như quá gần anh, cô thậm chí có thể ngửi được loáng thoáng mùi đàn hương trên người anh, điều này làm cho cô không khỏi tim đập nhanh hơn, bên trong đầu trống rỗng, chuyện trước đó nhìn thấy hết thảy như là ảo giác, nàng ngập ngừng mà đáp, “120…120 bên kia gọi điện thoại nói, có một người bị thương bên ngoài muốn, muốn đưa đến chỗ của chúng ta.”

“Được, hiện tại tôi đến ngay.” Lam Hoán hơi hơi cong eo xuống, gần vào bên tai y tá nhỏ nhẹ giọng nói, “ giường 520 người bệnh đi rồi, phiền cô thông báo một chút cho Tô sư phó nhà xác, để ông ấy lại đây một chút.”

Y tá nhỏ liều mạng gật đầu, giọng nói ấm áp làm cô hoàn toàn quên mất vừa rồi nhìn thấy cái gì, toàn bộ đầu óc đều là: Lam bác sĩ thật sự rất dịu dàng nha.

2.

Lam Hoán cùng nhân viên y tế phòng cấp khác trang bị chờ ở cửa cấp cứu, chuẩn bị chờ xe cứu thương gần nhất đến, thì đem bệnh nhân đưa đến phòng cấp cứu.

Tuy rằng anh nhìn qua tuổi không lớn, nhưng khám ca đêm kinh nghiệm đã rất phong phú, bất luận đối mặt với loại tình hình nào cũng có thể trấn định bình thường, mà xe cứu thương đến mở cửa ra trong nháy mắt vẻ mặt sửng sốt:

Anh sống mấy ngàn năm, chưa từng ngửi được mùi hương ngọt như thế, máu mới từ miệng vết thương bệnh nhân tràn ra, dường như mang theo một cái móc nho nhỏ, dọc theo hô hấp ra vào thân thể của hắn, muốn đem lục phủ ngũ tạng của hắn kéo ra ngoài.

“Lam, bác sĩ Lam?” Một bên bảo vệ cảm thấy không đúng, nhẹ nhàng đẩy đẩy Lam Hoán, sau đó đột nhiên phục hồi tinh thần lại, nắm chặt khẩu trang nói: “Đem người bị thương nâng xuống đưa vào phòng cấp cứu!”

Đã sớm sắp xếp sẵn sàng đón nhân viên y tế lập tức đem thiếu niên hôn mê bất tỉnh kia từ trên xe cứu thương xuống, thật nhanh mà đẩy mạnh phòng cấp cứu dùng để giải phẫu.

Bệnh nhân vết thương bên ngoài là bị xé rách, miệng vết thương mở ra nhìn qua rất dọa người, nhưng trên thực tế cũng không quá nghiêm trọng, hôn mê là bởi vì mất máu quá nhiều, được chuyên môn chữa  trị sau đó, tình huống rất nhanh ổn định lại.

Nói tóm lại, đối với bác sĩ thân kinh bách chiến khám mà nói, đây cũng không xem là một ca rất khó giải phẫu.

Nhưng Lam Hoán luôn luôn vững vàng bình tĩnh lại như đang đối mặt vấn đề nan giải xưa nay chưa từng gặp, biểu cảm nghiêm túc, sắc mặt tái nhợt, lông mày đẹp đẽ gắt gao nhíu lại, thái dương không ngừng chảy mồ hôi, một hồi giải phẫu xong, cả người dường như được vớt ra từ trong nước.

Những bác sĩ hỗ trợ giải phẫu lo lắng thân thể anh, sôi nổi khuyên anh đi nghỉ ngơi một chút, nhưng anh lại kiên trì để mọi người đi trước, nói mình sẽ ở lại đây cho đến khi bệnh nhân này tỉnh lại, một khi có vấn đề gì, cũng xử lý đúng lúc.

Anh tính cách tuy rằng rất tốt, nhưng đối với công việc cũng cực kỳ nghiêm túc chấp nhất, những đồng nghiệp thấy khuyên bảo anh vẫn không lay chuyển, nên cũng tùy ý anh.

Thiếu niên được đưa vào phòng bệnh không có một bóng người, Lam Hoán đem hắn ôm lên trên giường, cảm ơn nhân viên hỗ trợ khuân vác, dẫn người đưa ra đến cửa, ngay sau đó đóng cửa khóa lại, nhẹ nhàng kéo màn cửa sổ nhỏ ra, đêm khuya hành lang một mảnh yên tĩnh, nhóm bệnh nhân đều đã say giấc ngủ.

Thiếu niên gây tê còn chưa tỉnh, cả người mềm như bông, tựa như một con thỏ con ngoan ngoãn nằm trên giường, cả người tản ra mùi vị kỳ diệu khó có thể miêu tả, không tiếng động mà dụ hoặc con sói mặc áo khoác trắng trước mặt.

Lam Hoán ngồi xuống ghế bên mép giường của hắn, khắc chế mà dùng ánh mắt tinh tế miêu tả mỗi một tấc da thịt của hắn, cuối cùng vẫn không có thể nhịn xuống, cúi người tiến lên, nhẹ nhàng liếm đi máu còn sót trên má hắn.

3.

Giang Trừng mơ một giấc mơ rất dài rất dài, trong mơ hắn bị một đám sói hoang đuổi theo, những con sói hoang chạy rất nhanh, đằng trước chỉ suýt nữa kề sát sau lưng hắn, hơi không chú ý thì sẽ bị hung hăng cắn trúng, xé xuống một khối thịt lớn.

Hắn nghiêng ngả lảo đảo mà hướng phía trước chạy, cũng không biết chạy bao lâu, những con sói hoang đuổi theo hắn đột nhiên ngừng lại. Mất máu cùng mệt nhọc làm hai mắt hắn biến thành màu đen, một đầu đâm vào lồng ngực ấm áp, ôm ấp lông xù xù này, mang theo mùi đàn hương dễ ngửi, làm hắn không tự chủ được mà thoáng thả lỏng, vừa nhấc đầu lại phát hiện thì ra là một con sói so với trước đó đuổi theo hắn là sói trắng thật lớn, sói trắng con ngươi tối màu ánh lên sáng đỏ, nhìn qua thích máu lại tàn nhẫn.

“Hộc ——” Giang Trừng nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra, đầu tiên đập vào trong mắt chính là gối đầu màu trắng thường thấy tại bệnh viện, tràn ngập mùi thuốc sát trùng, một thanh âm ấm áp nhẹ nhàng hỏi, “Em tỉnh rồi?”

Giang Trừng cả người chấn động, chịu đựng đau đớn từ miệng vết thương quay đầu nhìn về nơi giọng nói phát ra: Đó là cuộc đời này của hắn gặp được người quá đẹp.

Đẹp đến mức Giang Trừng thậm chí cảm giác hô hấp và tim đập của mình khi nhìn thấy anh cũng phải trong nháy mắt tuyên cáo ngừng lại.

Người kia ngồi ở nơi ánh mặt trời không chiếu đến được, nhưng tươi cười lại so với ánh mặt trời bên ngoài lọt vào còn ấm áp hơn nhiều, con ngươi tối màu tất cả đều là quan tâm: “Em làm sao vậy? Có phải chỗ nào không thoải mái không?”

Anh nói thì duỗi tay phải sờ trán Giang Trừng, Giang Trừng theo bản năng muốn nghiêng người né tránh, lại trong lúc vô tình khẽ động miệng vết thương, đau đến cả người hắn cứng đờ, lại còn mạnh mẽ chống đáp: “Không… Không có việc gì…”

Người kia nhìn thấu hắn khoe mẽ giả vờ, lại không vạch trần, chỉ dùng mu bàn tay ấm áp mà nhẹ nhàng đụng vào giữa trán Giang Trừng một chút, xác nhận hắn không phát sốt, thì chuyển đề tài: “Anh tên Lam Hoán, là bác sĩ phụ trách của em. Em thoạt nhìn không giống như kiểu con nít rất thích đánh nhau, trên người bị thương lại rất nghiêm trọng, có thể nói cho anh là bởi vì sao không?” Giang Trừng thấy anh biểu cảm mặt đều là dỗ dành đứa trẻ, vẫn là loại dỗ dành này lại thẳng thắn lại thiếu tình cảm, cảm giác bản thân bị người coi khinh, tức giận bất bình mà hừ một tiếng, đem nửa mặt vùi vào gối nói: “Nói anh cũng không tin.”

Lam Hoán nghe xong những lời này cũng không tức giận, như cũ lời ngon tiếng ngọt hỏi: “Nhưng em không nói, sao lại biết anh sẽ không tin tưởng chứ?”

“Nếu em nói,” Giang Trừng chẳng hề để ý mà chớp chớp mắt, trong lòng không biết vì sao có một tia chờ mong, “Em là thợ săn ma cà rồng, bị ma cà rồng gây thương tích đó?”

“Là loại trong truyền thuyết có sức mạnh rất lớn, ma cà rồng vĩnh viễn bất diệt sao?” Lam Hoán tán thưởng nói, “Vậy em thật sự quá dũng cảm. Đừng nói đứa trẻ lớn như em, nếu tính là anh, thật sự nhìn thấy ma cà rồng, cũng sợ tới mức run bần bật đó.”

“Hừ, đương nhiên rồi.” Giang Trừng được khen có chút lâng lâng, đối với nam bác sĩ đẹp trai này cũng không khỏi cần gũi chút ít, được một tấc lại muốn tiến một thước mà đưa ra yêu cầu, “Còn có, không được gọi em đứa trẻ.”

“Vậy anh đây phải gọi em là gì?” Lam Hoán có chút bất đắc dĩ, “Dáng người em thoạt nhìn cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, với anh mà nói, còn không phải là đứa trẻ sao?”

“Nói bậy!” Giang Trừng khóe miệng vừa mới có chút ý cười lập tức cong lên, “Em còn mấy tháng thì đủ 18 tuổi, mới không phải là đứa trẻ!”

Nhưng còn mấy tháng mới đủ 18 tuổi, rốt cuộc cũng không tính thành niên, Giang Trừng sau khi phản ứng lại sợ hãi bị Lam Hoán phản bác, lập tức thở ra mà tiếp tục khiêu khích, “Anh ngoài miệng vẫn luôn gọi em đứa trẻ đứa trẻ, chính anh có thể so với em cũng không lớn bao nhiêu đi?!”

“Anh đã hai ngàn……” Lam Hoán nhận ra mình thiếu chút nữa lỡ lời, lập tức sửa lời nói, “Anh đã 27 tuổi.”

“Hừ, cũng chỉ là so với em lớn hơn 9 tuổi mà thôi.”

“Phải phải phải,” Giang Trừng tự cho là giương nanh múa vuốt khí thế mười phần, nhưng ở trong mắt Lam Hoán tựa như chỉ mèo nhỏ duỗi móng cào loạn mà thôi, cùng loài rắn hung dữ một chút quan hệ cũng không có, làm người ta chỉ nghĩ đem hắn ôm vào trong ngực vuốt lông, “Nếu chúng ta không có cách biệt lớn, không bằng làm bạn, em so với anh nhỏ hơn, anh kêu em là bạn nhỏ được không?”

“Ừm, vậy đi.”

TBC

Chia sẻ:

  • Facebook
Thích Đang tải...

Từ khóa » Hi Trừng Tên Bệnh Là Yêu