Ma, Quỷ, Ngải - Webtretho
Có thể bạn quan tâm
Ba thằng chúng tôi hồi ấy chơi với nhau thân lắm, đi đâu cũng kè kè có nhau. Chỉ có điều Đức học hết lớp 8 thì nghỉ học, có lần tôi và Hoàng hỏi nguyên nhân, thì Đức cứ cười hì hì mà bảo “tao bị người ta đánh cho nghỉ học”. Mãi sau này, nghe mấy đứa gần nhà Đức kể, tôi mới biết nó ẩu đả với thằng bạn cùng trường, chẳng may làm thằng kia té cầu thang chấn thương đầu, nên bị kỉ luật. Trong ba thằng, thì chỉ có tôi là nhỏ con nhất, tướng tá lại thư sinh, mỗi lần gặp chuyện với mấy thằng trong quán net, Hoàng và Đức đều là người đứng ra can ngăn dùm tôi. Có lần, vì tránh đòn dùm tôi, mà Đức bị thằng kia cứa miểng thủy tinh trúng mặt, để lại cái sẹo một bên trán dài 4-5 cm.Thời gian qua đi, năm 12 tôi đậu vào 1 trường cao đẳng ở Sài Gòn, Hoàng cũng đậu Đại Học Công Nghiệp 4, nên ba thằng ít gặp lại nhau. Ở Sài Gòn được một thời gian, tôi và Hoàng có khá nhiều bạn mới, nên cũng quên bẵng luôn Đức. Chỉ có vài lần tôi gọi điện thoại về hỏi thăm, mới biết Đức đã chuyển qua phụ làm mộc ở gần nhà. Bẵng đi được một thời gian, thì đợt nghỉ hè năm 2 vừa rồi, tôi về lại Biên Hòa. Gặp Hoàng cũng đang được nghỉ ở nhà, nên hai thằng đèo nhau bằng con dream tàu qua nhà kiếm thằng Đức. Qua tới nơi, tôi thấy nhà Đức trống hoác, thằng Đức không biết đi đâu, nên tôi và Hoàng chỉ gặp được mẹ nó. Lân la hỏi chuyện một hồi lâu, mới được mẹ nó kể cho nghe về gia đình nó trong 2 năm qua:Cái ngày tôi và Hoàng lên Sài Gòn học, Đức cũng xin đi phụ mộc cho nhà bác Tư cùng xóm. Làm được một năm, bỗng sức khỏe của Đức giảm đi rõ rệt. Từ 80kg, nó sụt xuống còn hơn 60kg chỉ trong 2 tháng, mặt mũi thì xanh xao tiều tụy, trong khi Đức vẫn ăn uống bình thường, đi khám cũng không phát hiện bị bệnh gì cả. Cuối năm đó, nó nằng nặc xin nghỉ ở chỗ làm mộc, về nhà nhờ mẹ nó chung vốn mở quán net nhỏ để trông coi ở trước nhà. Mẹ Đức thì vẫn bốc thuốc bổ cho nó uống đều, nên 1 năm trở lại đây thì không thấy Đức sụt kg nữa, mặt cũng bớt xanh xao hẳn đi. Mẹ nó bảo thấy nó lạ lắm, cái hồi còn làm phụ mộc, Đức với bác Tư thân thiết như bác cháu ruột. Ấy vậy mà từ hôm nằng nặc xin nghỉ làm, nó chưa một lần ghé thăm bác Tư, hay hỏi thăm vài câu khi gặp ngoài đường cả. Mặc dù nhà bác Tư mộc cũng chỉ cách nhà nó khoảng 5-6 căn nhà. Hỏi bác Tư, bác cũng bảo trước đó bác với nó cũng không có xích mích gì cả, trước ngày nó xin nghỉ thì bác Tư và nó vẫn nói chuyện vui vẻ bình thường lắm.Bốn tháng trước, nó có xin qua thăm bác Tư một lần, mẹ Đức bảo hôm đó thấy nó trông vui vẻ lắm. Nhưng tầm chiều nó về, thì lại thấy mặt nó tái xanh như tàu chuối, cứ đờ đẫn ra, rồi đi thẳng vào phòng ngủ không nói với ai tiếng nào.Mẹ nó lo lắng lắm, gõ cửa phòng hỏi mãi mà không thấy nó trả lời. Đến chập tối, cả nhà bắt đầu ăn cơm thì nó mò ra, nói chuyện với mọi người bình thường, nhưng tuyệt nhiên không nói có chuyện gì xảy ra bên nhà bác Tư. Sau đợt đó, nó lại bắt đầu sụt kg như hồi mới nghỉ làm, mặt mũi cũng xanh xao trông thấy, hồi 3 tháng trước, mẹ Đức cân thì thấy nó sụt còn 45kg.Từ bữa ấy, cứ đến chập tối là nó hay nó nhảm, miệng lẩm bẩm nhiều câu rất khó hiểu. Có lần còn thấy nó ú ớ gọi tên một cô gái nào đó tên “Linh”, ban ngày thì nó vẫn sinh hoạt bình thường và hoàn toàn tỉnh táo. Sau gáy nó bắt đầu xuất hiện những vết bầm tím tròn tròn, loang lổ. Mẹ nó gom tiền trong nhà, bán hết dàn máy tính để chở nó đi bệnh viện da liễu để khám, chụp đủ kiểu…từ x-quang cho đến chụp cộng hưởng mri…nhưng cũng không phát hiện được trong người nó có điều gì khác thườngMẹ nó bảo, tầm trưa này chắc nó đang lang thang đâu đó trong xóm, chắc chỉ một lúc nữa là về. Thế nên tôi với Hoàng ngồi đợi, chừng hơn 1 tiếng sau mới thấy thằng Đức về. Tướng nó gầy nhom như ma cây, suýt chút nữa thì tôi và Hoàng nhận không ra Đức. Bạn bè lâu ngày không gặp, nên ba thằng ngồi huyên thuyên cả buổi trời về chuyện học hành của tụi tôi, rồi chuyện về bệnh của Đức. Đến chập tối thì tự dưng thằng Đức bảo thấy mệt, rồi nằm vật ra. Tôi và Hoàng dìu nó vào phòng trong nằm nghỉ, hai thằng bấy giờ cứ sợ Đức bị sốt hay gì, nên tính cởi áo nó ra để lấy khăn ướt lau người cho nó. Hai thằng gần như chết đứng khi kéo áo thằng Đức lên, ngực nó dầy chạt những vết bầm tím tròn tròn loang lổ bằng 2 ngón tay, những lỗ chân lông ở đấy cứ nở rộng ra, lâu lâu lại rỉ chút máu đỏ bầm rồi thấm luôn vào áo của Đức.Bấy giờ, tôi và Hoàng mới thực sự thấy lo cho sức khỏe của Đức, nên cứ loay hoay liên tục mà không biết phải làm sao. Một lúc sau thì mẹ Đức về:-Không sao đâu. Thằng Đức dạo này hay như vậy lắm. Bữa rầy bác cũng dắt nó đi khám mấy nơi, mà nghe họ bảo chỉ là da bị tụ máu độc, chảy một lúc là thôi à.Bác nói vậy, nhưng tôi vẫn thấy lo lắm. Tối về nhà, không làm sao yên tâm mà ăn uống được, dù sao nó cũng là thằng bạn chí cốt bao nhiêu năm trời. Mở cái laptop lên, tôi bắt đầu search Google, và vào các diễn đàn để tìm thông tin về bệnh của Đức. Có người bảo, đó là hiện tượng chảy máu chân lông, ruột không hấp thụ được dinh dưỡng…Nhưng, điều làm tôi thấy đáng ngại nhất cuối cùng cũng tới. 11h tối, sau khi thiếp đi cạnh laptop được 1 tiếng. Tôi bừng tỉnh vì tiếng chó sủa ngoài cổng-Giờ này không biết thằng nào còn đi phá làng phá xóm nữa?Rồi tôi chợt nhớ cái thời 3 thằng còn thân thiết, lâu lâu cũng rình mò ban đêm. Quậy phá, chọi đá cho lũ bẹc rê, chó xù nhà hàng xóm sủa inh ỏi. Mắt lim dim, tôi mở lap lên, thấy có 1 tin nhắn offline ở yahoo, chợt nhớ là hồi tối mình có để lại yahoo liên lạc trên forum cho mọi người, nếu ai biết gì về bệnh của Đức thì liên lạc.Dòng off hiện lên, tôi không tin vào những gì mình đang đọc. Có một ai đó gửi tin off, miêu tả rất chính xác bệnh tình của Đức. Cả những chi tiết về bệnh của Đức mà tôi không kể trên diễn đàn, cũng được người này tả một cách kĩ lưỡng.“……..em họ anh vừa qua đời tháng trước. Nó cũng bị giống như bạn của em, đây là chuyện khá rắc rối và liên quan tới bùa ngải. Nếu em muốn tìm cách chữa trị cho bạn em, thì phone cho anh theo số này: 0909xxxxxx. Anh ở Sài Gòn, nếu được thì anh em mình hẹn nhau café nói chuyện cho thoải mái. Anh vừa mất đứa em, không muốn người khác phải chịu cảnh đau khổ ấy nên rất sẵn lòng giúp đỡ em”. Tôi băn khoăn lắm, cả đến bác sĩ cũng không tìm ra Đức bị bệnh gì. Mà người này lại biết rất rõ, còn nói là em của anh ta vừa mất tháng trước. Không biết liệu bệnh của Đức có còn kịp chữa trị? Đáng ngại nữa là anh ta lại nói rằng nó liên quan tới bùa ngải? Một khái niệm mà tôi còn rất mơ hồ…và nghĩ chỉ là ở trong phim truyện. 2h sáng, mắt tôi vẫn chong chong. Liệu Đức có làm sao không? Tính mạng nó có còn cứu được nữa không? Cái W.Player phát ngẫu nhiên một bài nhạc buồn. Tôi chột dạ, nhất quyết sẽ phải gặp người đàn ông kia để tìm cách cứu Đức. Tôi vào google search, bắt đầu tìm hiểu về ngải. Nó có thật không? “Dùng ngải giết người”, “ngải độc hại người”…vô vàn những từ khóa nghe rất rùng rợn hiện ra. Đắm chím vào những khái niệm về ngải, những cái chết rùng rợn, những mục đích bẩn thỉu mà ngải đem lại. Tôi chợt rùng mình, ngải quả thật rất khủng khiếp, và nếu thực sự Đức bị dính ngải, thì có lẽ cái chết tới không còn xa nữa.Thiếp đi lúc nào không hay, tôi cứ thế ngủ một mạch tới 7h sáng. Vẫn giữ cái nếp sống xa xỉ, tôi chạy vù ra ăn phở vỉa hè, rồi chạy ra quán café cóc gần nhà, ngồi nhâm nhi li bạc xỉu nóng cho tỉnh táo người. Nhấc điện thoại lên, tôi gọi cho Hoàng: -Mày đang làm gì đấy, ra quán café cóc gần nhà ngồi với tao. Đang có chuyện muốn bàn.Thằng Hoàng chỉ ừ một tiếng, rồi cúp máy. 2 phút sau đã thấy nó cưỡi con dream tàu chạy vù vù tới.-Bà chủ, cho thêm 1 phê nóng. Mày ngồi đi, tao có chuyện muốn bàn với mày. Thằng Hoàng đặt đít xuống cái ghế gỗ đã mòn hết cả 4 chân. Có vẻ như nó mới ngủ dậy một lúc, mắt vẫn còn lim dim ngái ngủ: -mày kêu tao có chuyện gì? Tao cũng đang tính gọi mày, rủ qua nhà thằng Đức. hôm qua thấy nó vậy, tao lo quá. Tính bảo má tao xếp đồ, tao qua nhà nó ở với nó mấy tuần.-Ừh, tao thấy vậy cũng được – Với lấy ly café đen của thằng Hoàng, tôi nhấp 1 ít cho đỡ đắng giọng – hôm qua có người nhắn cho tao, bảo biết cách chữa cho thằng Đức.-Rồi sao nữa, người ta nói sao?-À, mà để tao gọi cho anh ta đã rồi kể mày nghe sau.Tôi rút điện thoại gọi cho người đã để lại tin off. Tiếng “tút tút” làm tôi khó chịu, rồi đầu bên kia chợt có một giọng ồm ồm nghe máy:-Ai vậy?-Em là người hôm qua để lại nick yahoo trên forum. Thấy anh để lại tin off, nên em gọi. Em tên Long-Ừh. Anh là Trần. Thế bạn em sao rồi, tóc đã bắt đầu rụng chưa?-Cám ơn anh hỏi, bạn em vẫn yếu lắm. Em thấy nó vẫn chưa bị rụng chút tóc nào cả.-Ừh, vậy nó lẽ nó còn cứu được. Chú ở Sài Gòn luôn chứ?-Dạ không, em học ở Sài Gòn. Nhưng mà giờ hè, nên em về dưới Biên Hòa rồi.Đầu dây bên kia bỗng im lặng một lúc lâu, chỉ nghe tiếng loạt soạt như đang mở sách vở gì đấy.-Alo, anh Trần, anh còn đó không ạ?-À ừ anh đây. Nếu em lên SG được thì anh em mình gặp. nói chuyện sẽ tiện hơn.-Dạ, còn vấn đề ngải…. – tôi nhìn quoanh, e dè không muốn nhắc tới chữ “ngải” – à mà anh ở quận mấy? mai hoặc mốt em sẽ ghé -Anh ở Tân Bình, anh là Họa sĩ, nên thời gian khá linh động. Lên thì cứ phone anh trước 10h tối. Tranh thủ lên sớm nhé, tình hình bạn em vậy không nên để lâu. Bây giờ anh hơi bận một xíu, khi nào em lên thì mình nói chuyện sau.-ok. Thank anh. Có lẽ mai em lên, làm phiền anh quá.Tôi cúp máy, mặt thằng Hoàng ngồi cạnh bần thần. Có lẽ nó nghe được từ “ngải” trong cuộc đối thoại.-Chuyện gì vậy Long, mày làm tao lo quá!-Được rồi, tao sẽ kể cho mày nghe. Nhưng tuyệt đối không được nói cho mẹ thằng Đức nghe chuyện này nhé.Tôi kể lại tất cả những gì mình biết cho Hoàng nghe, cũng không ngạc nhiên lắm khi sắc mặt thằng Hoàng tái nhợt đi, đôi khi tỏ vẻ ghê sợ. Tính nó liều, nhưng đứng trước một thứ mơ hồ như “ngải”, nó cũng phải lo sợ giống như tôi.-Thôi tao tính thế này, mày cứ qua nhà thằng Đức. chuyện trò, tâm sự cho nó đỡ buồn. tao sẽ làm một chuyến lên Sài Gòn. Có lẽ lát tao sẽ đi luôn. Tao với mày không thể để thằng Đức như vậy được…-ừh, vậy cũng được Hai thằng ngồi nhâm nhi nốt li cà phê. Lặng lẽ ngắm nhìn buổi sáng ở Biên Hòa yên bình, tạm quên đi cuộc sống ồn ào nơi Sài Thành. Mà không biết rằng, đây sẽ là những thời gian vui vẻ nhất trong mấy tuần sắp tới. Tôi về nhà thay đồ, mặc thêm cái áo khoác. Rồi xách con wave, bắt đầu chuyến đi Sài Gòn để gặp anh Trần….Tôi chạy liên tục 2 tiếng đồng hồ mới tới Tân Bình. Rút điện thoại gọi cho anh Trần, nhưng không gọi được. Anh Trần khóa máy, nên tôi gửi một dòng tin nhắn “em lên SG rồi, khi nào anh mở đt thì phone e”. May là tôi có đem theo chìa khóa phòng trọ, nên chạy xe về phòng trọ nằm nghỉ. Hơi mệt vì đi đường xa, nên tôi đánh luôn một giấc tới chiều muộn. Đến khi tỉnh dậy, đã là 6h tối. Vẫn chưa thấy anh Trần gọi lại hay nhắn tin. Gọi vào thì số anh Trần thì chợt có một cô gái, giọng ngọt ngào nghe máy: -Alo, anh Trần hả?-Thuê bao quý khách vừa gọi hiện…………tút tút tút.Tôi rủa thầm “mẹ kiếp, hóa ra vẫn khóa máy”. Nhưng có khi nào ông ấy cho mình vố lừa không nhỉ? Trời Sài Gòn hôm ấy âm u, tôi mở laptop kiểm tra yahoo xem anh Trần có để lại tin off hay không. Pha ly cà phê nóng, tôi nhấm nháp miếng bánh mì mới mua trong khoảng thời gian chờ đợi anh Trần. Đến 9h tối thì điện thoại reo, là số anh Trần:-Alo, anh Trần hả? em lên SG từ trưa mà gọi cho anh không được.-Ừh, xin lỗi em. Anh hay khóa máy để tránh bị làm phiền lúc sáng tác.-Dạ. vậy bây giờ anh có rảnh không. Anh em mình ra quán café nào đó nói chuyện.-Ừh, vậy em chạy ra quán café địa chỉ này nhé “….” Tôi vội thay bộ quần áo đem theo trong ba lô. Sài Gòn về chiều mát mẻ hẳn ra, chẳng mấy chốc mà tôi mò được tới chỗ hẹn. Trước mặt là một anh chàng mảnh khảnh, mặt đượm vẻ u sầu, tóc dài cột sau đuôi. Đúng với cái vẻ lãng tử của một họa sĩ:-Anh là Trần phải không ạ?-Ừh, em là Long hả? lại bàn đằng kia ngồi, anh có đặt chỗ trước.Tôi đi theo anh Trần, tới một bàn ở trong góc quán café, và cách khá xa với các bàn khác. Có lẽ anh Trần không muốn mọi người nghe được câu chuyện tôi và anh sẽ bàn sắp tới. -Em uống gì?-Cho em một phê nóngAnh vẫy phục vụ bàn, có vẻ anh là khách quen ở đây-Anh vẫn dùng trà như mọi khi chứ?-Ừ, cho anh một phần như mọi khi. Với một phê nóng nhé.Anh Trần đợi phục vụ bước đi, mới bắt đầu câu chuyện:-Chuyện anh sắp nói khá tế nhị. Và nhiều người không bao giờ tin, cũng giống như anh trước đây vậy. Trừ khi…Anh ngập ngừng, mặt tỏ vẻ u sầu:-Trừ khi họ vướng vào hoàn cảnh như anh em mình. Đó là có người thân…mắc ngải.-Mẹ của bạn em cũng dắt nó đi nhiều bác sĩ, bệnh viện khám rồi. nhưng họ đều không phát hiện được bệnh gì, nên em cũng nghĩ có lẽ nó…Giọng anh Trần bỗng trở lên gắt gao. Tôi có thể nhận thấy rõ sự tiếc nuối về những việc đã qua trên mặt anh.-….Không phải là “có lẽ”. đó chính là ngải, chỉ có thể là ngải. – rồi anh dịu giọng – anh có thằng em họ, tên Trường, nó được gửi lên SG ở với gia đình anh từ bé vì bố mẹ ly thân, và không thèm chăn sóc nó. Anh thương và coi nó như em ruột vậy. Mấy tháng trước, nó cũng bị giống như bạn của em. Gia đình anh cũng khá giả, nên chữa chạy đủ đường, đi đủ các bệnh viện. nhưng họ đều lắc đầu trả về hết…-Vậy sao anh biết đó là bùa ngải?-À, gia đình anh nghĩ tới giả thuyết đó. Nên bảo anh dắt thằng Trường đi kiếm thầy, nhưng anh không chịu. Nhiều lần gia đình rước thầy về nhà, anh đều gạt phăng rồi đuổi họ đi. Bởi lẽ anh theo trường phái thực tế khoa học, nên không tin vào những chuyện như vậy. Chỉ có lần…Anh lại ngập ngừng, không che được nỗi xúc động. Trong khóe mắt đã ươn ướt:-…Chỉ có lần anh đuổi một bà thầy rất nổi tiếng, mà mẹ anh rước từ Bình Thuận lên. Lúc bị đuổi ra cửa, bà ấy vẫn không tức giận, mà nói với vào một câu. “Mày có thương nó thì giao nó cho tao, may ra tao kéo dài mạng sống cho nó được. Còn mày ngoan cố như vậy, tình trạng này thì chỉ 3 hôm nữa thì nó chết. Ngải ám nó nặng vong lắm rồi….”Anh Trần lắc đầu, nhấp ngụm trà mà phục vụ vừa mang ra, tạm kìm nén nỗi xúc động trong lòng lại. Anh tránh nhìn thẳng vào mắt tôi, đưa tay vân vê tách trà nóng rồi mới nói tiếp: -Bữa đấy thằng Trường vẫn khỏe lắm, sáng sáng nó vẫn tập thể dục với anh. Ấy thế mà, 3 hôm sau quả thật nó qua đời, lúc ấy anh mới biết…bà băm ấy nói đúng. Hết đám 49 ngày, anh bắt đầu tìm hiểu về ngải. Anh muốn biết rõ tại sao thằng em anh lại chết…Để anh kể chú nghe hết, vì những điều này chú có tìm trên mạng hay hỏi ai cũng không biết đâu. Những thông tin này là tâm huyết suốt cả tháng trời liên tục theo đuổi “ngải” của anh, tâm huyết anh phải nài nỉ lắm bà băm ở Bình Thuận mới tiết lộ…. Rồi anh Trần kể cho tôi nghe rất nhiều, nhiều đến mức tôi cứ im lặng ngồi nghe anh nói. Liên tục suốt 2 tiếng đồng hồ. Bấy giờ, khách trong quán đã về gần hết, lác đác chỉ còn vài đôi tình nhân ngồi với nhau trong các góc tối.Đầu óc tôi choáng váng với những thông tin vừa tiếp nhận, đôi lúc còn lôi quyển vở trong ba lô ra, viết lại những chi tiết mà tôi cho là quan trọng. Cái không khí vắng vẻ của quán café ban đêm, cộng với những gì anh Trần kể làm tôi liên tục nổi da gà, xương sống lâu lâu lại buốt lạnh vì hoảng loạn.Rồi anh Trần rút trong bóp một tờ giấy nhỏ, nhăn nheo và có vẻ khá cũ đưa cho tôi:-Em cầm lấy cái này, đây là địa chỉ bà băm đó. Bà ta không xài điện thoại, với nhà cũng khá sâu trong hẻm, nên em tranh thủ đi rước bà ta về. Cứ nói là anh Trần giới thiệu là bà ta sẽ giúp em. Anh thì chỉ giúp được tới đây, một phần vì anh cũng khá bận rộn, một phần vì tất cả những gì anh biết đều nói cho em hết rồi. Chúc em cứu được tính mạng của người bạn đó.-Cám ơn anh rất nhiều, em và bạn rất mang ơn anh-Không phải ơn nghĩa gì đâu, anh chỉ không muốn có người chết vì ngải nữa. Chết vì ngải đau khổ lắm em ạ, vong hồn cũng sẽ không được siêu thoát đâu…Tiền café anh trả rồi, bây giờ anh có việc phải về trước. Có duyên anh em mình gặp lại… Rồi anh Trần bước về trước, tôi đi sau. ngoái nhìn theo dáng người mảnh khảnh của anh Trần khi bước lên chiếc motor, anh nói với về phía tôi: -À, không cần giải thích gì cho bà băm hiểu đâu. Cứ bảo với bả là……Ngải Miến Điện.Tôi chạy xe về phòng trọ, lòng vẫn thấp thỏm lo. Tối Sài Gòn hôm nay yên ắng quá, chỉ vài cơn gió nhỏ tốc vào mặt cũng đủ làm tôi lạnh óc. Cái ý nghĩ về Đức, thằng bạn chí cốt đang bị bùa ngải hành hạ 2 tháng quá làm rôi rớm nước, tôi coi nó như anh em ruột. Có đôi khi cái “tình” bằng hữu cũng đáng quý như tình ruột thịt. Những con người không cùng huyết thống, không chung máu mủ nhưng sát cánh bên nhau biết bao nhiêu năm trời, không tính toán. Tình nghĩa ấy mấy ai có được? Sáng hôm sau, tôi hẹn giờ dậy sớm về lại Biên Hòa. Phải nhanh chóng đem Đức đi tìm bà băm đó, may ra tôi có thể cứu được nó. Phải tranh thủ trong tháng hè còn lại… 7h sáng, tôi đã chạy về tới Biên Hòa. Cái rét trời sáng làm tôi run bật, người chỉ rạo rực lên khi nghĩ đến việc có thể cứu được Đức. Về tới nơi, tôi thấy Hoàng đang lau người cho Đức, nhìn nó có vẻ tiều tụy hơn hôm qua nhiều. Hai hốc mắt sâu hoắm vào, mặt xanh xao như vừa nôn tất cả thức ăn trong bụng ra vậy.-Mày về rồi đấy à? Sao rồi?Tôi kéo Hoàng ra mé nhà, tránh để cho ai nghe thấy câu chuyện:-Tao hỏi được rồi, nó bị ếm ngải. Chắc cũng bị lâu rồi, người ta có cho tao cái địa chỉ bà băm. Bảo tới đó, bà băm có thể cứu được thằng Đức.-Vậy bà băm ở đâu?-Bả ở Bình Thuận lận, nó bị nặng lắm rồi. tao sợ ra đó rước bả về đây thì lâu quá. Bèo cũng phải mất mấy ngày, nên đang tính xin phép Bác gái, rồi chở thằng Đức lên đó luôn. Mày thấy sao?Thằng Hoàng trầm ngâm một lúc, hai chàng mày nhíu lại có vẻ suy nghĩ:-Hay là lấy con Camry cũ của bố tao nhỉ? Thời gian này ổng cũng không đi đâu, để tao gọi về hỏi mượn ổng vài ngày.Thằng Hoàng rút điện thoại, thuyết phục bố nó một lúc lâu mới được: -Được rồi, ổng cho tao với mày mượn 3-4 ngày. Để tao thuyết phục bác gái cho thằng Đức đi. À mà tao có chuyện này muốn kể với mày.-Mày nói đi. Thằng Hoàng lại nhăn mặt, cái tật xấu của nó mỗi lần có gì khó nói là vậy, nhìn rất khó coi.-Mày nhớ bác Gái kể, chiều chiều hay nghe thằng Đức nói sảng, gọi ai đó tên Linh không?-Có, rồi sao? Mày tìm ra ai rồi à?-Ừ, chiều qua thằng Đức tỉnh táo được một lúc. Nó có kể cho tao nghe về người đó. Đó là cháu bác Tư, mới dưới Tây Nguyên xuống chơi vài bữa nay. Nó bảo bữa con bé đó xuống ở nhà Bác Tư ngày thứ nhất, nó có gặp qua một lúc, Bác Tư bảo con bé đó thích thằng Đức lắm. Cơ mà thằng Đức không chịu, chiều đó nó nói chuyện với con bé, đang nói chuyện thì thấy đầu óc choáng váng, mặt mũi xây xẩm lại. Không hiểu sao nó thấy sợ, xin thôi làm luôn. Hôm qua tao search trên mạng, thấy chắc có lẽ… -Mày nói luôn ra đi-Tao nghĩ chắc nó bị bỏ ngải tình rồi. Lúc sau này đỡ đỡ, nó có qua nhà Bác Tư lần nữa. Hình như cũng gặp con Linh tiếp hay sao ấy. Tôi thực sự băn khoăn, có lẽ thằng Đức bị bỏ ngải thật. Thằng Đức không chịu nó, chắc là vậy nên nó tức mới bỏ ngải…Chập tối, tôi và Hoàng cũng soạn xong đồ dùng cho 3 ngày đường tiếp theo. Chất lên cốp sau con Camry của bố Hoàng. Bác gái cũng đồng ý cho tôi và Hoàng đưa Đức đi chữa trị, nhưng tuyệt nhiên không nói gì đến chuyện bùa ngải. Chỉ bảo là đem đi thầy lang nổi tiếng. Tình hình của Đức, có nói cho bác gái nghe thì cũng chẳng giải quyết được việc gì. Đèn đường vừa xuống, tôi và Hoàng cũng bắt đầu chuyến đi xa, trời hiu hiu gió, làm xộc khí mát vào xe. Làm cái rạo rực vì nghĩ tới việc có thể cứu được Đức lên cao. Nhà Hoàng có xe hơi, nên nó biết lái từ rất sớm. Tôi thì chỉ biết lái xe máy, nên việc lái xe đành hoàn toàn giao hết cho Hoàng. Tôi ngồi sau xe, giữ cho Đức nằm thoải mái. Nó vẫn mê man ngủ, chỉ lâu lâu tôi gọi nó dậy để ăn uống và lau người. Lạ là người nó cứ lạnh đi, chứ chẳng hề bị sốt chút nào. Đường xấu, thằng Hoàng lái cũng chưa quá vững tay. Nên chiếc Camry của chúng tôi đi không nhanh lắm, cũng nhằm tránh sóc khiến Đức thức giấc. Tôi cũng gật gù, được một lúc thì ngủ quên mất. Phải đến tầm 11h, Hoàng dừng xe lại ở điểm tiếp giáp Bình Thuận, tôi mới thức dậy. Nó cũng buồn ngủ lắm rồi, và đường đi nó cũng chỉ biết tới đây.-Tao chịu rồi, mình đi vội quá nên không để ý giờ giấc. Giờ này làm sao mà hỏi đường tới chỗ bà băm đó được. Tao cũng buồn ngủ lắm rồi-Ừ, hay mày ráng chạy xíu nữa, kiếm cái nhà dân nào xin trú tạm. Sáng mai tính sau…Tôi nhìn quoanh, con đường heo hút, trống trải đến lạnh người. Hai bên đường là rừng cây bạt ngàn, tôi tự hỏi “Không biết thế này thì kiếm nhà dân kiểu gì đây?” -Thôi tao ráng chạy thêm xíu nữa, biết đâu có nhà dân gần khu này. Hoàng nổ máy xe, tiếp tục tiến sâu vào con đường bạt ngàn cây cối hai bên. Sự thất vọng thật sự bao lấy hai chúng tôi. Lâu lâu, trong bìa rừng vang lên tiếng sói tru nho nhỏ, làm tôi lạnh xương sống. Đúng thật cảnh rừng hoang, núi độc có thể khiến cho người ta mất đi lòng dũng cảm, cũng như tinh thần. Xe băng băng chạy được 30p, thì Hoàng bỗng dừng xe lại:-Phía trước có người kìa, lái xe tải chở gỗ hay sao ấy-Để tao lại hỏi xem sao.Tôi tiến lại gần, một người đàn ông chạc ngoài 30 đang ngồi bên lề đường, cạnh chiếc xe tải.-Chú ơi, cho cháu hỏi…-Sao nhóc, lạc đường à?-Dạ, tụi cháu đang tính đi Đức Linh. Mà khuya quá nên đang tính kiếm nhà dân xin ngủ.-À ờ, bán kinh quoanh đây không có nhà dân nào đâu. Tao chở gỗ khu này thuộc đường lắm. Bữa nay xe hỏng, nên tao phải ở đây đợi. Sáng mai may ra có xe kéo về được.Tôi ngoái đầu nhì lại chiếc xe tải, rùng mình khi thấy đầu xe móp vào nát bét. -Thôi, tụi mày đánh xe lại gần đây. Nhóm lửa canh cho nhau ngủ đêm nay, sáng mai tao chỉ đường cho mà đi.-Dạ, để cháu hỏi ý kiến thằng bạn.Tôi vẫn hơi băn khoăn, làm sao ông này biết được tôi có đi với bạn mà gọi “tụi mày” ? trong khi xe chúng tôi đỗ khá xa. Nhưng rồi tôi cũng nhanh chóng quên đi, vì nhìn kĩ lại, mặt mũi ông ấy nhì cũng tử tế, chất phác lắm.-Lão đằng kia rủ mình lại nhóm lửa, ngủ hết đêm nay kìa. Ở gần đây không có nhà dân nào đâu, chắc đành phải thế. Chứ tao ngồi trong xe, nghe tiếng sói tru rợn óc quá.-Tao cũng thấy thế, nãy giờ ngồi đợi bên đây. Tao còn thấy như có con gì trong bụi cây ấy.Hoàng đánh xe lại, đỗ cạnh chiếc xe tải móp đầu. Hai thằng cũng chẳng thắc mắc vì sao chiếc xe dúm dó như thế. Đêm có người kinh nghiệm đi rừng ở cạnh, tụi nó cũng thấy bớt sợ phần nào.Tôi, Hoàng và lão cặm cụi nhóm đống lửa bên đường. Bấy giờ đã khoảng tầm 12h đêm, ấy thế mà trời vẫn tối thui. Trăng thì hoàn toàn bị mây đen che khuất, không lọt lấy nổi vài ánh trăng xuống đất. Đức vẫn nằm ngủ trong xe, người nó cũng ấm dần lại, lâu lâu cũng tỉnh dậy nói chuyện với chúng tôi vài câu. Rồi lại than mệt, nằm ngủ tiếp. Ngồi quanh đống lửa ven đường, tôi và Hoàng chăm chú nghe những chuyện đi rừng rùng rợn mà lão kể đến nỗi quên cả hỏi tên lão.-Hồi ấy tao đi làm rừng ở khu này, gặp nhiều chuyện quái đản lắm. Thằng nào thích thì đi ngủ trước đi, còn không thì ngồi đây tao kể chuyện đi rừng cho mà nghe.Lão say sưa kể, từ những chuyện người ta mất tích trong khu làm rừng, đến những chuyện ma mà lão được chứng kiến. Hai thằng không khỏi rùng mình, bởi lẽ cái cảnh rừng heo hút lâu lâu lại tru lên vài tiếng chó rừng, cộng thêm lời kể đầy kinh nghiệm của lão, đủ làm cho những người gan dạ nhất cũng phải nhụt chí.-Đấy, đi rừng nó nguy hiểm thế đấy. Tụi mày ráng chạy tiếp, không kiếm được nhà dân mà ngủ trong xe. Không biết đường nhóm lửa thế này, thì có cửa kính thú hoang cũng tông vỡ mà kiếm mồi.Lão dừng kể chuyện, rút trong túi ra bao thuốc lá. Châm lên hút phì phò:-Thằng nào làm 1 điếu cho tỉnh người không?-Dạ thôi, mà Bác này. Bác có biết gì về ngải không? Cháu nghe nói dân rừng núi thế này hay chơi ngải lắm. -Ngải à? Ngải thì tao không biết – lão dừng lại rít điếu thuốc – mà mấy chuyện đấy thì có thật đấy. Tao cũng nghe nhiều người nói rồi…-Thú thật, thằng bạn cháu nó bị bỏ ngải, tụi cháu đang…Lão chen vào nói: -Tụi mày kiếm bà băm Bình Thuận chứ gì?-Dạ, chúng cháu tính kiếm bả. Nhưng người giới thiệu bả cho tụi cháu cũng không biết tên bả, chỉ biết bà hay tự xưng là bà băm Bình Thuận. Rồi tôi thò tay vào túi, lấy ra mẩu giấy mà anh Trần đưa:-Đây, anh kia có cho cháu tên xã chỗ bà băm đó ở.-Thôi khỏi đưa tao. Bà đấy thì tao biết, sáng mai tụi mày cứ đi thế này….thế này…đảm bảo khoảng 2 tiếng nữa là tới chỗ bả.-May quá, tụi cháu chỉ sợ không kiếm được bả.-Mà tụi mày đi xe chậm thôi, khúc quoanh phía trước có cây đổ ngang đường đấy. Mờ sáng mà đi, không cẩn thận là tai nạn chết không kịp ngáp đấy.Tôi ngồi canh cho Hoàng chợp mắt, còn mình thì khi nào lên xe sẽ ngủ sau. Lão cũng chợp mắt bên cạnh xe tải, tôi ngồi đấy, lắng nghe những tiếng động của rừng núi. Trời về đêm lạnh lẽo đến đáng sợ.Thế rồi không hiểu sao tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Phải đến gần 4h sáng, gió lạnh vùng núi luồn vào gáy, tôi mới tỉnh giấc. Nhìn quoanh, cả chiếc xe tải lẫn lão già ấy đều biến mất.Giật mình, tôi chạy về chỗ xe của Hoàng, nó cũng vừa thức giấc. Kiểm tra lại cũng không thấy mất gì, nên tôi nghĩ chắc có xe tời sửa lưu động tới, nên lão đi rồi. Hai thằng lại bắt đầu đánh xe chạy theo hướng lão chỉ…Lão già ấy, con người ấy. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được, lão là một bí ẩn. Bởi lẽ….Chúng tôi tiếp tục lên đường, được một đoạn thì bắt gặp một cây đổ chắn gần hết đường ngay khúc quẹo, đúng như lời lão nói. Quả thật khúc cua rất gấp, nếu không nhớ lời lão dặn. Có khi chúng tôi đã gặp tai nạn rồi cũng nên…hai thằng nhìn nhau, cười ngao ngán. Mém chút nữa thì mai 3 đứa tôi lên mặt báo Giao Thông. Phải khó khăn lắm, chúng tôi mới lách xe qua được chỗ cây đổ, và làm 1 biển báo trước khúc cua cho mọi người biết. Xe vẫn băng băng theo hướng lão chỉ, Radio ở điện thoại tôi đã tắt được khá lâu, sau khi nghe bản tin sáng. Hoàng có vẻ khá phấn khởi về những gì mà lão nói. Nó thấy vui, Đức cũng có vẻ khỏe hơn chút xíu. Chỉ có tôi vẫn chưa cảm thấy vui, có một điều mà tôi chưa nói cho Hoàng nghe: Chuyện về lão và bản tin ban sáng.-Hoàng này, máy nhớ chiếc xe tải của lão hôm qua không?-Nhớ, có gì không?-Tao… - tôi ấp úng, thực sự chuyện này để nói ra là rất khó khăn. – mày nhớ chiếc xe trông thế nào không?-À có, tao thấy cái đầu xe của lão nát bét, vỡ cả kính cơ mà…-Thế tại sao lão lại không sao cả, một vết xước cũng không? sao lão biết phía trước có cây đổ? Sao…-Thôi mày hỏi tạp nham quá, không có gì đâu-Nhưng mà sáng nay…tao nghe tin thời sự radio. Người ta bảo tối hôm qua, có một chiếc xe tải bị cây lớn đổ đè lên, người tài xế thiệt mạng rồi…tao thấy người ta tả giống lão lắm, sáng nay lão biến mất, chỗ xe tải mấy tấn của lão đậu, vết xe còn chẳng có…tao sợGiọng tôi run lên, không dấu được nỗi lo sợ. Chả lẽ người mà khuya hôm qua chúng tôi gặp lại là…? Nhưng mà lão gặp tai nạn từ tối hôm qua, thì khuya hôm qua làm sao mà giúp tụi nó được như vậy? Ý nghĩ việc mình ở cả đêm với một người không biết là ma hay là thật, làm rôi sửng gai óc. Dẫu sao thì tôi cũng sẽ không bao giờ quên lão, và những gì lão nói.-Thôi dẹp đi. Dù sao cũng không ai bị sao cả, bây giờ tao với mày lo cứu thằng Đức đã. Không có nhiều thời gian cho mấy chuyện tào lao này đâu. – Hoàng gằn giọng, nó vốn là người gan dạ, ít tin vào mấy chuyện ma quỷ như tôi.Tôi và Hoàng lại bắt đầu chuyến đi. Tôi ngồi sau, nhìn thằng Đức lâu lâu kêu lên đau đớn, mà rơm rớm nước mắt vì thương nó. Bây giờ đối với tôi và Hoàng, nó như anh em ruột thịt. Nó như cánh tay, cái chân của chúng tôi. Nó đau, chúng tôi cũng không chịu nổi.Phải gần 2 tiếng lái xe liên tục, chúng tôi mới tới được bản dân tộc nơi lão chỉ. Nếu đúng theo lão nói, thì đây là bản của người Chăm. Tôi nóng ruột, nhấc điện thoại gọi về cho anh Trần nhiều lần, nhưng đều không được, số anh khóa máy. Ở đây rừng núi, đường khó đi, chúng tôi phải hỏi thăm rất nhiều, chỉ có một vài người biết tới bà băm Bình Thuận.Hoàng đỗ xe ở tút ngoài bản, vì đường đi lên nhà bà băm rất xấu, xe của chúng tôi không tài nào đi tiếp được. Thằng Hoàng cũng mệt lử vì phải chạy xe địa hình xấu: -Mày cõng thằng Đức nhé Long, qua giờ nó cứ mê man vậy. Có tỉnh cũng không đi nổi đâu, có gì lát tao khỏe tao cõng nó tiếp. -Ừh, không sao. Mày xách bịch đồ đi, để tao cõng nó luôn cho.Trời bắt đầu lên nắng, thằng Đức sụt chỉ còn hơn 40kg, nhưng cũng đủ khiến tôi bã mồ hôi. Đường đi bộ lên nhà bà băm thì toàn sỏi, đá lớn. khiến cho chân tôi và Hoàng đều trầy xước, rươm rướm máu. Phải đến giữa trưa, chúng tôi mới tìm ra ngôi nhà của bà băm. Nó biệt lập với tất cả những bản người, những khu dân xung quanh. Nhà bà ấy chỉ là một căn nhà gỗ, nằm gần phía bìa rừng Bình Thuận. Tôi tiến lại, gõ cửa và gọi lớn. Phải đến một lúc sau, một người phụ nữ tầm 50 tuổi mới bước ra, mặt bà ta toàn những nếp nhăn, và nhìn có vẻ khắc khổ. Nhìn thằng Đức nằm vật trên vai tôi, bà gắt:-Chúng mày lại kiếm tao chữa ngải chứ gì?Bà ta không đợi chúng tôi nói gì, đã ra sức đuổi về: -Tao không nhận chữa ngải nữa. Sống chết có số, nếu thằng đó còn muốn sống, thì ngải sẽ rũ bỏ nó mà kiếm vong khác thôi. Rồi bà đóng cửa, không đợi chúng tôi nói bất cứ một từ nào. Tôi và Hoàng đứng đó, trân người vì bất ngờ, bao nhiêu hy vọng việc Đức sẽ được cứu, bao nhiêu công sức chúng tôi vượt đèo núi để tới nơi này, chỉ đổi lại bằng một câu nói “Tao không cứu” của bà ta ư?-Giờ sao Hoàng, tao với mày không thể để phí công sức đến đây được. Tình trạng thằng Đức thế này, không biết nó chịu được bao lâu nữa.Rồi tôi chợt nhớ tới anh Trần, liền gõ cửa gọi lớn:-Cháu là bạn anh Trần, anh ý nói bà giúp tụi cháu được…Cửa mở ra, bà băm không còn gắt gỏng nữa:-Bạn thằng Trần à? Nó khỏe không? Tụi mày là thế nào với nó?-Anh Trần vẫn khỏe, ảnh kêu chỉ có bác mới giúp được tụi cháu.-Vậy thế vào nhà đi, tao pha cho ấm nước mà uống.Tôi và Hoàng bước vào, căn nhà toát lên vẻ ấm cúng lạ thường. Như là có cả một đại gia đình sống ở đây vậy. Tôi nhìn lên tường, phía trong góc treo một tấm tranh chân dung, một bà băm bên đống thuốc. Có lẽ là tranh anh Trần vẽ tặng bà. Thấy tôi để ý tấm tranh, bà băm chộp, đổi luôn cách xưng hô:-Tranh thằng Trần tặng già đấy. Nó tốt lắm, nó từng ở đây với tao hơn tháng trời. Trước giờ tao ghét người lạ, nhưng mà không ngờ lần ấy tao lại chấp nhận cho nó ở đây… - rồi bà rót chút nước vào cái chén, đưa tôi và Hoàng – đây không có trà gì đâu, nước sôi pha với chút trầm rừng thôi.Bà lụi cụi ngồi lên mép võng, đung đưa vài cái, mắt nhìn về phía tấm tranh. Ra chiều là mình cũng biết thưởng thức nghệ thuật: -Già thấy nó vẽ đẹp lắm. Lại hết mực thương em nó, hồi đấy thằng em nó chết, nó lên nhà tao nhất quyết đòi tìm hiểu về ngải. À mà tao cũng biết coi số, coi tướng đấy. Chả phải nghề ngỗng gì đâu, nhưng cũng đủ để nhìn người, đoán mệnh. Tôi nhấp miếng nước bà rót, hơi nóng bốc lên mũi, mang theo hương trầm thơm nức. Mà không hiểu trầm là trầm gì? Chả lẽ là trầm hương?Nhâm nhi chút nước, tôi thấy ngọt ngọt nơi đầu lưỡi, không rõ ràng nhưng đó là vị ngọt. Thấy tôi tâm đắc món nước uống, bà tiếp:-Thằng Trần nhìn khỏe khoắn vậy, chứ đoản mệnh lắm. Chắc chỉ vài năm nữa là nó chết, tao nhìn thấy cái chết xám ngoẹn trên mặt nó. Coi tướng coi số cũng khổ lắm, có cái luật là nếu biết người ta sắp chết. Thì không được nói cho người ta biết…luật đấy, giỡn mặt là vong nó quần cho chết.-Vậy sao bà nói cho chúng cháu biết?-Sao cũng được, tao tin tụi mày. Cấm có nói cho thằng Trần biết…già cũng thương nó lắm.Bà trầm ngâm, bắt đầu cởi áo thằng Đức ra, săm soi mấy vết bầm trên lưng:-Nó bị thế này lâu chưa? Tao thấy nó cũng khó cứu lắm rồi, ngải nó ám đen cả phổi thế này, cùng lắm thì sống được 2-3 tuần. Tụi mày đưa nó đến đây muộn quá…-Chẳng lẽ không cứu được nó?-Tao không biết, còn tùy vào cái duyên cái số của nó với trần gian này. Họa may có phép lạ, nó sẽ sống. – bà cởi cái nón len tôi đổi cho Đức để giữ ấm ra – đấy, chúng mày tự coi đi. Tóc nó bắt đầu rụng rồi này. Giai đoạn cuối đấy, chả mấy mà nó trọc đầu.Tôi và Hoàng sửng sốt nhìn tóc thằng Đức rụng ra từng mảng, đúng như lời anh Trần nói thật. Tóc nó chắc chỉ độ nay mai là rụng hết. Bấy giờ thằng Đức mới tỉnh dậy, nó thều thào: -Long, mày lấy tao ngụm nước.Tôi rót cho nó miếng nước, Đức từ từ uống. mắt không tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy bà băm:-Tao mê man, nhưng vẫn nghe hết những gì tụi mày nói. Tao nghĩ tao bị con bé đó ám ngải thật rồi, nếu tao có mệnh hệ nào, mẹ tao… - mặt nó đượm buồn khi nghĩ đến cảnh “người tóc đen đi trước, bỏ mẹ tóc bạc khóc thương”.-Mày đừng nói linh tinh, mày sẽ không sao hết. Có tao với Long ở đây, có bà băm nữa. Bả sẽ cứu mày..-Thôi, tao nghe hết những gì bà băm nói rồi. Cơ thể tao, tao biết. nó không chịu đựng được bao lâu nữa đâu. Tao chỉ lo cho mẹ tao, còn một mình…Tôi, Hoàng và Đức ôm lấy nhau, cả ba thằng đều không dám nghĩ cái cảnh sẽ phải chia lìa. Đối với chúng tôi, đây là người thân, là gia đình thứ hai.Tình bằng hữu thiêng liêng cao cảSuốt cuộc đời, biết tìm được mấy ai?Cùng nhau sống chết ngày maiVượt qua hoạn nạn, chông gai, bụi trầnBà băm lúi cúi xách cái cối nhỏ, với một vài con dao, dặn tôi và Hoàng:-Hai đứa mày để yên cho thằng kia ngủ dưỡng sức. Giờ già vào gian trong chế thuốc cho nó, phòng đấy bí mật, cấm hai thằng mày lẻn vào. Không nghe lời tao, mò vào đấy mất mạng đừng trách – mặt bà nhìn rất nghiêm trọng, và tôi cũng hiểu. bà nói “mất mạng” thật chứ chẳng chơi – hai đứa mày rảnh thì ra ngoài bìa rừng chơi kìa. Ngoài đó không khí mát mẻ lắm, không có thú hoang đâu. Chỗ tao ở con nào bén mảng tới gần là chết, nên yên tâm.-Thế bao giờ thì bà bắt đầu chữa cho Đức?-Tao cũng không biết, phải chuẩn bị nhiều thứ lắm. Có lẽ phải chiều mới xong thuốc bôi, còn nếu muốn tống ngải đi, có lẽ phải đợi tới sáng mai. Hai đứa mày đừng cho thằng kia ăn gì đấy, cứ để nó nghỉ ngơi. Mai sẽ là một ngày đau đớn của nó. Nó sống được hay không, thì qua ngày mai sẽ rõ. Rồi bà bước vào phòng trong, đóng kín cửa lại. Tôi và Hoàng chỉ còn nghe những tiếng lộc cộc của chày cối, có lẽ bà đang giã thuốc…Hai thằng bước ra ngoài, bắt đầu loanh quanh lại phía bìa rừng đi dạo. Cảnh rừng ban ngày nhìn rất yên bình, trái hẳn với nét hoang sơ, lạnh lẽo của nó khi đêm xuống. Những tiếng sói tru được thay bằng những tiếng chim hót, vooc kêu, nghe rất vui tai. Buổi chiều trôi qua nhanh như gió, tôi và Hoàng ngồi huyên thuyên cả buổi về những kí ức đẹp của ba thằng. Rồi ngồi im, hai thằng cùng nghe bài “bạn tôi” cứ lặp đi lặp lại từ chiếc IP3 của thằng Hoàng…cho đến tận chiều.Có lẽ phải đến 4-5h gì đó, tôi và Hoàng mới quay lại nhà bà băm. Chiều buông, nắng cũng tắt dần, cảnh rừng xung quoanh căn nhà lại trở về với vẻ hoang sơ vốn có của nó. Đi từ xa, tôi đã có thể nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Đức, chỉ có thể là nó:-Hoàng, lẹ lên. Tao nghe có tiếng thằng Đức kêu. Không biết có chuyện gìHai thằng chạy thục mạng về phía nhà bà băm. Càng lại gần, tiếng kêu của Đức nghe càng đau đớn. Xô cửa chạy vào, tôi thấy Đức đang nằm cởi trần, bà băm ngồi cạnh, liên tục cầm bó cây gai gì đó chà mạnh lên những chỗ bầm.-Hai thằng mày về đúng lúc quá, qua giữ chân giữ tay nó hộ tao. Mày nữa, nằm yên đấy, ráng chịu xíu đi…Tôi và Hoàng giữ chặt Đức, xót xa nhìn những vết xước đỏ máu trên những vết bầm, nhưng lạ một cái, những chỗ bà băm đã chà lên nãy giờ đều đã bớt tím và không chảy máu nữa. Tiếng kêu của thằng Đức nghe đến xé lòng, vang khắp bìa rừng…-Đấy, chúng mày thấy chưa – Bà chìa nắm lá đã nát bét – nhìn cái gì đây này!Tôi và Hoàng nhìn theo tay bà chỉ, nắm lá nát bét thay vì màu xanh đen, lại cứ đỏ tươi như máu. -Thằng này bị ngải Miến Điện. Trước đó nó cũng bị ngải tình nữa rồi, mấy cái vết này là do ngải Miến Điện gây ra. Người bị ngải này cứ yếu dần đi rồi chết, chứ không chết ngay đâu. Tao lấy lá thuốc chà cho nó, đây là bí quyết của người chữa ngải, nó giúp hút bớt máu độc trong người ra. Chứ cái này để lâu, đến giai đoạn người bị ám sắp chết, thì da sẽ hoại tử dần, thối nát ra…Tôi rùng mình, không ngờ trên đời lại tồn tại những thứ kinh khủng như vậy.-Này thằng cao cao kia, rảnh thì ngồi chà cho nó đi. Giờ thì chà nhẹ thôi, chủ yếu là chà mấy cái đầu cho xước ra da, máu dễ chảy thôi.Hoàng ngồi vào thế chỗ bà băm. Thằng Đức đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết, nhưng mặt vẫn tỏ vẻ đau đớn tột cùng. -Tụi mày phải cẩn thận với mấy người dân tộc, hay người sống gần núi rừng. Loạng quạng làm nó ghét, nó bỏ ngải cho chết. Thế tụi mày có biết ai ám ngải thằng này không?-Dạ biết, lúc thằng Đức còn tỉnh. Nó có kể cho cháu nghe, một con bé chừng 16 tuổi sống ở Tây Nguyên…chắc có lẽ là nó.Bà băm nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng: -Vậy không phải nó bỏ ngải đâu, chỉ có thể là nó nhờ người ám ngải thằng này. 16 tuổi cỡ nó, thì pháp lực may ra chỉ đủ xin mấy cái ngải tình. Tụi mày không biết gì về ngải nên mới nói vậy thôi…Bà nhìn lên cái đồng hồ nhỏ để trên bàn…đá quá 6h. Với lấy cái đèn dầu, bà thắp lên soi:-Lát 10h tao có việc phải vào rừng, tụi mày rảnh ngồi đây tao kể về bùa ngải cho nghe. Biết điều thì im miệng, tự giữ lấy thân, tao kể cho mà biết tránh. Bà băm bắt đầu kể cho chúng tôi nghe về ngải, những điều cơ bản nhất………Bà ngồi yên trên cái võng cũ, một đầu mắc vào cột nhà, một đầu mắc vào thành giường. Bà móc trong túi ra gói giấy gì đó, để cùng với mấy cái lá tre trong bịch ni-lon. Bà băm rút một lá tre lớn, mở gói giấy ra. Hóa ra đó là gói sợi thuốc lào.-Ở đây vùng núi, già thèm thuốc, toàn phải lấy lá tre quấn thuốc lào. Chỉ có hồi thằng Trần lên, nó mang cho tao cả cây thuốc, quý lắm…vùng núi hiếm thuốc, tao hút lá tre giống người dân tộc riết thành quen. Lúc mới đầu thấy khó hút, và nhức đầu dữ lắm, nhưng riết thành quen, tao lại đâm ghiền cái món này, biết là chả ngon lành gì nhưng cứ hút… Bà rê rê điếu thuốc lá tre, cho lên miệng, rít vài cái cho bằng khoái:-Cái ngải mà thằng bạn tụi mày dính là ngải Miến Điện. Việt Nam ít ai biết và xài cái thứ nguy hiểm này lắm. Bảo là ngải Miến Điện, là vì nó xuất phát từ Miến Điện xưa. Thái Lan giờ cũng ít người biết xài mấy thứ này…Việt Nam lại càng hiếm.Bà lại im lặng, nhìn ra ngoài cửa quang đãng, hút tiếp điếu thuốc lá tre đang nghi ngút khói: -Nhưng cũng có biết bao nhiêu loại ngải này. Miến Điện chỉ là tên gọi chung thôi. Muốn chữa ngải, quan trọng là phải biết nguồn gốc của con ngải, muốn tìm ra cái này, thì phải là những người thuộc dạng bậc thầy nuôi ngải rồi, mà không phải cứ muốn tìm là tìm đâu…-Thế bà đã biết đây là ngải gì chưa? Sao không thấy bà rục rịch gì hết vậy?Mặt bà tỏ vẻ không hài lòng, có lẽ tôi vì lo lắng cho bạn mình mà hơi quá lời.-Hồi ấy tao cũng chỉ biết em thằng Trần bị ngải Miến Điện, mà không tìm ra chân tướng của con ngải ấy. Thế nên mới không cứu được cho em nó… - Bà tỏ vẻ hối tiếc – Thằng Trần nó giống thằng con tao lắm, con tao mà còn sống chắc cũng đượm tuổi thằng Trần mà thôi. Thế nên nhìn nó đau khổ khi mất em, tao cũng xót xa lắm. Cũng chỉ vì tao không cao tay bằng người ta…Bà nói đến đây, tôi mới thực sự cảm thấy lo. Tôi đến đây với cái suy nghĩ “bà băm là người biết rất nhiều, và hoàn toàn có thể cứu thằng Đức”, ấy thế mà giờ bà lại bảo có người cao tay hơn… -Thế giới ngải khủng khiếp lắm, cái thiện và cái ác nó đi đôi với nhau. Sáng qua mày còn là người tốt, nhưng sáng nay mày có thể thành người xấu lúc nào không hay. Ngày xưa người ta nuôi ngải vì mục đích cứu người, có một loại ngải còn có thể đưa vong hồn người vừa chết trở lại dương gian, nhập vào xác cũ. Đó cũng là một dạng “cải tử hoàn sinh”. Nhưng người dùng ngải cũng tổn hao nguyên khí mà chết sớm đi ít nhiều.Tôi nghe bà kể mà thấy thật mơ hồ. Nào là dương khí, nguyên khí, cải tử hoàn sinh…giống như trong phim vậy. Mặc dù trước đó đã được nghe anh Trần kể ít nhiều, nhưng tôi cũng không tránh được cảm giác khó hiểu khi nghe bà băm kể.Quay qua nhìn Hoàng, tôi thấy nó cứ nghệt mặt ra. Lần đầu tiên trong đời được tiếp xúc với ngải, được biết về ngải…Cũng đúng thôi, có ai đứng trước một thử nguy hiểm như ngải mà không sợ?-Mà ngải cũng là cái số. người ta đâu phải cứ muốn nuôi là nuôi, duyên trời đưa đẩy, cái nào đến thì sẽ đến. Còn cái chuyện gốc gác loại ngải thằng bạn mày bị, thì tao biết rồi. Tao nghĩ người bỏ ngải bạn mày, cũng chính là người bỏ ngải ám em thằng Trần. Chỉ có điều…-Sao ạ?Lần thứ 4 trong ngày, tôi thấy bà băm tỏ vẻ khó chịu. Bà trầm ngâm không nói gì, như là sợ sơ sẩy nói ra điều gì không đúng sẽ gây nguy hiểm cho chúng tôi.-Tao không nghĩ ra lý do vì sao người ta nỡ bỏ loại ngải này. Người bị ngải này thì chắc chắn chỉ có chết, dù có gặp được thầy pháp lực mạnh cỡ nào, mà người bỏ ngải đó không chịu buông tha, hoặc bị quật ngã bởi ngải khác thì cũng vô phương cứu chữa. Thằng bạn mày phải có hận thù gì dữ lắm, người ta mới làm vậy.Trời đã sẩm tối, điếu thuốc trên tay của bà băm cũng tàn từ lâu. Một hai tiếng sói tru nho nhỏ bắt đầu cất lên ngoài kia…tôi càng thêm sợ hãi, ngồi nép gần vào Hoàng. Tính có rắn rỏi, ít khi biết sợ là gì, nhưng cũng tỏ rõ vẻ sợ sệt trên nét mặt. Đó chỉ là khởi đầu, bà băm sẽ còn kể gì nữa? Còn bao nhiêu thứ mà tôi và Hoàng chưa biết về cái thế giới kinh khủng này? -Trước hết, tao sẽ kể cho tụi bay nghe về cái duyên với ngải của tao. Tất nhiên là tao sẽ chỉ kể cho tụi bay những thứ mà tụi bay nên biết, và cần biết thôi. Người nuôi ngải có những cấm kị rất khó khăn, tùy theo từng môn phái, từng dân tộc nuôi ngải mà có quy định khác nhau. Bà rê điếu thuốc tiếp theo, rít vài hơi để lấy lại sự tỉnh táo. Mùi thuốc bay nồng khắp gian nhà, thằng Hoàng lâu ngày không hút thuốc, cũng rê thử một điếu đưa lên miệng rít một hơi ngắn. Nó ho khù khụ vì cái chất đắng của thuốc, nhổ toẹt mãi nược bọt ra ngoài cửa rồi để điếu thuốc lại trên bàn cho bà băm.-Cái duyên của tao với ngải cũng xuất phát từ cái gia đình tao ngày ấy. Mẹ tao vốn là người Chăm, bố tao người Kinh, là bộ đội tập kích. Vì nảy sinh tình cảm, mẹ tao đã bỏ ngải tình Ông ấy. Cưới nhau được vài năm, thì bà ấy có mang tao. Nên gỡ bỏ ngải tình cho luôn, bấy giờ bố tao được tỉnh táo, nhưng do bị bỏ ngải nhiều năm, đầu óc cứ mụ mị đi, không nhớ gì cả. Quê ở đâu, ổng còn không nhớ nữa…-Rồi sao nữa? Họ còn sống với nhau không?-Còn, bao nhiêu năm chung sống như vậy, ông ấy còn đi đâu được nữa chứ? Do hoàn cảnh gia đình, nên tao sớm được tiếp xúc với ngải. Mẹ tao hồi ấy còn dạy cho tao về ngải…”con gái thì phải biết lấy ngón ngải, mày sống mới yên, người ta mới không dám làm gì mày”. Ngải có nhiều lắm, muôn hình vạn trạng, để hiểu về ngải, người ta phải bỏ ra cả chục năm tìm hiểu, nghiên cứu. Bà gằn dọng, trán nhăn lại. cố nhớ về những loại ngải mình từng trồng:-Già đình tao hồi đấy nuôi nhiều ngải lắm. Họ hàng bên ngoại tao là người dân tộc, đa phần đều nuôi con ngải trong nhà. Từ Xuyên Xà ngải, ngải miên, ngải thổ…cho tới cả những loài ngải hiếm như ngải Miến Điện. Duy có một loại ngải mà tao cũng chưa được thấy bao giờ, đó là Ấn Huyết ngải. tao không biết con ngải ấy bị thất truyền chưa, nhưng Việt Nam chắc không ai đủ khả năng nuôi nó.Trời bấy giờ đã sụp tối, tôi không nhìn đồng hồ, nhưng áng chừng cũng phải 7-8h rồi. Bà băm nhìn có vẻ mệt mỏi, nằm xuống chiếc võng, chân đẩy nhẹ đung đưa. Bấy giờ tôi mới có dịp nhìn kĩ bà băm, mặt bà nhìn khắc khổ, và đượm chất nông dân. -Ngải nghe có vẻ nguy hiểm, nhưng thực ra nó được trồng phổ biến lắm. Mấy cây thân thảo, mọc thành khóm trong vườn nhà, dưới rễ có củ đa phần đều là cây ngải. Nhưng những loại ngải ấy không hại người được…Những loại ngải hại người thường mọc sâu trong rừng, những nơi mà âm khí tích tụ nhiều, những mảnh đất không thuận tự nhiên, những nơi tụ vong cũng thường có ngải mọc.-Thế hồi ấy, bà trồng ngải thế nào – thằng Hoàng tò mò hỏi.-Hồi đấy à? Hồi đấy tao phải mất cả năm tìm hiểu, được mẹ tao chỉ bảo tận tình về ngải mới dám đi tìm ngải.Bà bồi hồi nhớ lại quá khứ, nhớ lại nỗi kinh hoàng lần đầu tiên đi thỉnh ngãi.-Mẹ tao lúc bấy giờ biết trong rừng có một chỗ, ngải mọc rất nhiều, thành những bụi lớn. Tao phải đi vào rừng suốt nửa ngày mới tìm được chỗ ấy. Bao lần suýt bị thú hoang vồ chết…mà trên người không một tấc sắt.-Sao bà không mang theo nỏ, dao mà phòng thân?-Tại mày không biết, chứ đi thỉnh ngải thì không được đem theo bất cứ vật gì bằng kim loại trong người cả. Chỉ được mang theo một cái giỏ gỗ, tre, hoặc rơm để đựng ngải thôi. Hôm tao đứng trước đám ngải, tao không dám tin vào mắt mình: một bộ xương trắng nằm giữa bãi ngải. Tao không biết là người đi rừng vô tình chết ở đây, tụ âm khí nên ngải mọc. Hay là ngải đã giết chết người này, và hút hết xác thịt nữa…xung quanh chỗ đám ngải mọc, không có lấy một con thú bén mảng lại gần.Bà băm rùng mình khi nhớ về lần đầu thỉnh ngải… -Tao lựa một cây ngải vừa vừa, nhổ lên cho vào giỏ rơm. Chỉ một lúc sau, tất cả các cây ngải khác trong khu ấy cứ héo dần, héo dần…Rồi thúi ra luôn.(Xem phần tiếp theo bên dưới)Nguồn: uhm123.net
Từ khóa » Truyện Ma Quỷ Ngải Phần 3
-
[Truyện Ma] Ma, Quỷ, Ngải - Phần 3
-
[Truyện Ma] Ma, Quỷ, Ngải - Phần 3 - Gặp Mặt Anh Trần
-
Truyện Ma Quỷ Ngải Phần 3
-
Truyện Ma Quỷ Ngải Phần 3 - Đồ Cúng Tâm Linh
-
[Tập 3] NGẢI QUỶ - Truyện Ma Làng Quê Mới Có Thật MC Đình ...
-
Truyện Ma - Ma Quỷ Ngải Phần 3
-
Ngải Miến Điện - Truyện FULL
-
Ma, Quỷ, Ngải - Truyện Tranh Kinh Dị
-
Ma,Quỷ,Ngải - Facebook
-
Đã BookMark Phần 2... - Truyện Ma Có Thật | Facebook
-
Truyện Ma Kinh Dị: Ngải đen (Phần 3) - Thế Giới Tâm Linh
-
[Truyện Ma] Ma, Quỷ, Ngải (Phần 1) - Động Tối Cổ - Mobiblog.Net
-
Truyện Ma Ngải Quỷ Mp3 - Truyện Ma Đình Soạn