Một Lớp Học Tiếng Anh (Kỳ 8): Ugly – Beautiful | Just Life

(Kỳ 1, Kỳ 2, Kỳ 3, Kỳ 4, Kỳ 5, Kỳ 6, Kỳ 7, Kỳ 8, Kỳ 9)

1. Ở Khoa của tôi, chương trình Ngữ pháp dành cho sinh viên chuyên ngành tiếng Anh không có chỗ dành cho tính từ. Những phạm trù ngữ pháp của tính từ khá là trừu tượng, và thường là không cần biết hết những phạm trù đó vẫn có thể sử dụng tính từ mà ít khi bị sai. Khi dạy/học ngữ pháp để sử dụng, người ta thường chỉ dạy/học những thứ đơn giản như so sánh hơn, so sánh nhất, thứ tự của các tính từ và phân biệt tính từ với trạng từ trong một số trường hợp dễ nhầm lẫn.

2. Trừ các tính từ mô tả các đặc điểm vật lý khách quan, tính từ thường là những thứ tổng quan và trừu tượng dùng để tóm tắt các nhận định chủ quan. Ví dụ như trong buổi phỏng vấn thi tuyển ở lại Khoa, tôi đã nhận được yêu cầu: hãy dùng 03 tính từ để nói về bản thân. Sau này khi viết hoặc sửa những thư giới thiệu cho đồng nghiệp và sinh viên, vì giới hạn số chữ cho phép, tôi hay phải dùng đến những tính từ (và trạng từ), kiểu như “talented”, “masterful”, “kind”, “generous”, v.v. Đôi lúc cũng cảm thấy ức chế, bởi những nhận định tổng quan (thể hiện dưới hình thức tính từ) mà không được minh chứng bằng những chuyện cụ thể (với những danh từ và động từ) thì văn viết không thật sự thuyết phục. Sử dụng tính từ phải rất cẩn thận, không thì dễ thành áp đặt, trống rỗng, hay lỏng lẻo.

3. Bài tập đầu tiên (và tôi nghĩ là quan trọng nhất khi học về tính từ và trạng từ) tôi mang đến cho các bạn là một bài tập yêu cầu không sử dụng tính từ và trạng từ.

Rewrite the following sentences, replacing the adverbs and adjectives with nouns and verbs. The first sentence has been done for you.

1. On the table was an extremely heavy load.

          The table sagged under its load.

2. Her skirt was long, tight, and narrow.

3. The mud was thick and sticky.

4. The woman’s girdle was very tight.

5. He was terribly hot and sweaty.

Bài tập này đòi hỏi trí tưởng tượng để mô tả một tình huống điển hình, và nó cũng làm người ta phát hiện ra vốn từ của mình còn hạn chế, không thể diễn đạt được một số điều mình mong muốn bằng danh từ và động từ. Sau một số trao đổi vui vẻ về các tình huống, các bạn tôi muốn được làm bài tập này ở nhà, để còn tra từ điển.

4. Khi mô tả một sự vật hiện tượng, người ta buộc phải cân nhắc việc dùng danh từ và động từ trong mối quan hệ với tính từ và trạng từ. Bài tập về nhà của buổi học về động từ là một bài văn kể chuyện (narrative), còn bài tập về nhà tương ứng với những buổi học về tính từ, trạng từ (và rồi cả giới từ nữa) tôi dự kiến sẽ là các bài văn mô tả (descriptive), và lẽ dĩ nhiên người viết có thể lồng vào các yếu tố kể chuyện. Mô tả cũng là một chức năng người ta hay phải thực hiện trong đời sống.

Tôi muốn khai thác sự chủ quan của con người- những góc nhìn và tình cảm, suy nghĩ của cá nhân khi quan sát và mô tả sự vật hiện tượng. Vì thế đề bài của tôi là hãy tìm một cái gì đó xấu và mô tả cho nó thành đẹp. Đây là một bài tập tôi vẫn dùng khi dạy đến phần về văn mô tả trên lớp học chính khóa. Tôi không nhớ chính xác cảm hứng cho một đề bài như thế khởi nguồn từ đâu, nhưng tôi nhớ có lần mình đọc trên VOA một bản tin về một bộ sưu tập những vật dụng hàng ngày xấu xí: những đồng xu bị mẻ hay những cái thìa bị cong. Một bộ sưu tập như thế thật thú vị – và tác giả của nó đã tìm ra một phương cách khiến cho những vật xấu  trở nên đẹp, tưởng như vứt đi thành có giá trị. Tôi quan tâm đến những cách thức như thế, chứ tôi không đề cao thứ lãng mạn hư ảo tự lừa dối bản thân mình để cho cái xấu thành đẹp. Từ xấu trở thành đẹp, cần phải có trí tuệ, tình yêu thương và sự trưởng thành thực sự.

5. Những bài viết mà tôi nhận được từ các bạn tuy không tập trung vào chức năng mô tả hay những yếu tố ngôn ngữ như tôi mong muốn một cách rõ rệt, nhưng nếu thế chắc lại mang màu sắc “artificial”. Những bài viết mà tôi nhận được tự nhiên, sâu sắc, đọc rất thích. Tôi đăng lại ở đây, không sửa lại chút nào. Bạn chỉ có thể hiểu về phần sửa bài nếu tham gia trực tiếp vào lớp học, còn trên blog này tôi không thể hiện sự sửa bài, dù đó là một phần rất quan trọng của một lớp học.

Most of people often throw away the withered flowers because they died and they seem very bad. But, I don’t understand mysell why I like them. With me, those withered flowers have spirit and they are more beautiful  than the fresh ones. When I put vase of withered flowers on my desh in my house, I feel that they are alive. While the fresh flowers are dying, they entertain insight the being, the time and the memories. Sometimes I must throw away them if I don’t want they fill the whole my house. But, I often use them to make the handmade- postcard. Sometimes they are theme for my picture or my painting. I think that nothing is ugly or beautiful oneself. Evething is ugly or beautiful depend on our way of view, our point of view, our feeling and our usage them.

(Bài viết của Tr.)

My sister’s the ring finger

My sister’s the left hand is not beautiful.  It is a thin, dry hand with the pale skin. Especially the ring finger of the hand is very odd. It is not as long and straight as others are. It is angled congenitally. Once she tried her best to stretch her fingers out on a table, the odd finger still emerged from the table like a cliff. She always finds the ways hiding the left hand by a book or covering it with the right one awkwardly, at once she meets any stranger.

When she has not gotten marriage, her most sadness used to image about an imperfect wedding with that finger.  Her first darling said that he would send her to an orthopedic surgery hospital and she would have beautiful hands. However, they said “goodbye” later, and the idea never come true.

Now she still has habit that trying to hide her odd finger, although she is maybe less awkward than she was. She has never mentioned about the dream of nice hands any time after that love. Even if, I have never heard any her sad saying relating to that finger. 

(Bài viết của Th.)

Sense of unsafety

I thought I was safe in his arms. When daylight touched the thin white curtain of my window, quietly he left. Eyes closed, I saw his whispers last night growing wings flying away. No traces found.

He had his own reason to leave. And I have my own reason to miss him.

I thought I was safe at home. When I came home late in the evening, the dinner was waiting on the table. Beside it, a green guava or a red apple was laying silently. I sat down and smiled. But one day I had to pack my suitcase and go. Far, far away from home.

There is another world outside my familiar space. Wherever I go, my home is still there. 

I thought I was safe. It seemed that there was always an invisible circle protecting me. Nothing so bad could happen. But one day I fell down on the street while out riding. Laying motionless on the ambulance, I saw the trees rushing on the darkened sky, just like escaping from something.

After shocks and pains, I am made aware of myself, my body, my soul, as well as my connection with others, which is somehow and sometimes forgotten.

Thanks for the sense of unsafety, I go to Land of Unknowns.

(Bài viết của Decor)

My mother is 49 year-old. As time goes by I see more and more calluses on her hands. The calluses which prove her hard-working all her life make the hands get worse. I have never seen her smooth and soft hands before. My mother’s hands differ from most of hands I have seen on TV commercial which often shows the perfect ones. When I was a litter girl, I spent much time on imaging various stories inspired by her hands. Sometimes I thought the calluses were the islands where fairies live on. And the interlacing crosses on the hands were like a maze. Only when I as a main character found the way to escape from it, I met the fairies and had a happy life. It is hands which keep me warm in the winter months and which raise me up at my first steps. Instead of their ugliness, I totally love my mother’s hands.

(Bài viết của Mashimoro)

6. Bạn tôi dễ dàng nhận ra những vấn đề về sử dụng từ cũng như ý tưởng thể hiện trong câu “Instead of their ugliness, I totally love my mother’s hands.”

“Despite their ugliness, I toltally love my mother’s hands” là một kiểu diễn ngôn/ kiểu nghĩ cần vượt qua. Theo tôi, cái sự “mặc dù” ấy chứng tỏ người ta vẫn chưa thấy là đẹp. “Dù xấu nhưng tôi vẫn yêu” (nếu thực sự nghĩ như thế chứ không phải là nói cho khiêm tốn), đấy là cứng nhắc trong thẩm mỹ.

Tôi có thể yêu một bàn tay gồ ghề, nhưng khi ấy tôi không thấy nó là xấu. Có thể tôi vẫn ý thức được rằng so với chuẩn mực xã hội thì người ta không cho đó là đẹp, nhưng tôi không thể cho nó là xấu.

Mashimoro chắc chắn không cứng nhắc trong thẩm mỹ để cho xấu thì cứ là xấu và cần “vượt lên trên” với sự “mặc dù”, nhưng bài viết của em vẫn còn giữ nhiều kiểu diễn ngôn phổ biến của xã hội mà chưa qua suy xét.

Share this:

  • Facebook
  • X
Like Loading...

Related

Từ khóa » Cách đọc Chữ Ugly