Một Vài Bài Thơ Có Chữ Thái Bình

Nhớ em nơi huyện nhỏ (Chế Lan Viên, Việt Nam)

Em đi về Kiến Xương Mùa này mưa bão lắm Phòng anh mờ hơi sương Nhớ em nhu nhớ nắng

Chiều nay ốm một mình Vắng em ngồi bên cạnh Ngọn gío đùa trêu anh Cửa khép rồi vẫn đánh

Đường xa trăm cây số Ngỡ có em về đó Đắp chăn dày cho anh Và đứng nhìn anh ngủ

Rồi lại đi Thái Bình Về Kiến Xương huyện nhỏ Để lại trời bên cửa Một màu xanh xanh xanh…

Thái Bình quê ta

Thái Bình đón ta về, Thái Bình tiễn ta đi Bát canh cua với lưng tô cà pháo Tím những hoa xoan, hay rực hồng hoa gạo.. Ôi quê mình, yêu quá, phải không em?

Thơ tình về Thái Bình

太平城下聞吹笛 Thái Bình thành hạ văn xuy địch Bên ngoài thành Thái Bình, nghe tiếng sáo thổi (Người dịch: Nguyễn Thạch Giang)

太平城外西風起 吹皺寧明一江水 江水皺兮江月寒 誰家橫笛憑欄杆 二十七人共回首 故鄉已隔萬重山

Thái Bình thành ngoại tây phong khởi Xuy trừu Ninh Minh nhất giang thủy Giang thủy trừu hề giang nguyệt hàn Thùy gia hoành địch bằng lan can Nhị thập thất nhân cộng hồi thủ Cố hương dĩ cách vạn trùng san.

Ngoài thành Thái Bình gió tây lộng, Thổi trên sông Minh nước gợn sóng. Nước sông gợn sóng, lạnh trăng sông, Ai đâu thổi sáo tựa bên song? Hai mươi bảy người đều ngoái cổ Quê nhà đã cách núi muôn trùng!

“Nắng Thái Bình Bất thình lình Đổ xuống Ngọn rau muống Vàng tươi Con Đười ươi Ăn vào … Ỉa … chảy” Óc óc

Nhà quê-Thái Bình

Nhà quê anh có đàn gà Cục ta cục tác, nói là, thương em Nhà quê anh có trăng đêm Thơm mùi hoa bưởi bên thềm, nhớ ai? Nhà quê có lúa, ngô, khoai Dây trầu, dàn mướp với vài khóm tre Nhà quê có những trưa hè Nằm mơ thấy bóng em về, hân hoan…

Thái Bình là đát ăn chơi trai đi 81, gái đi @

Chưa đi chưa biết Thái Bình Các chàng luôn hỏi “có bình đẹp không ?” Cô em năm tấn má hồng Cái BÌNH của THÁI – ấm êm vô cùng !

Khu Nội Trú và Em

Anh muốn tìm một chút thân quen Giữa bàn ghế, cây bàng và chiếc cầu thang ấy Nơi có em và có màu phượng cháy Sân nội trú mình xao xác bóng bằng lăng

Có còn không ở chốn vĩnh hằng Kỷ niệm thời học sinh với buồn vui, lãng mạn Thời học sinh với mực nhoè giấy trắng Với giận hờn, thao thức, với đam mê?

Có một ngày anh sẽ kể em nghe Về cảm xúc của anh trước mùa hè rực nắng Trước thời gian, trước những gì xa vắng Đang dội về, giục giã bước chân anh

Anh muốn tìm về một chút màu xanh Của vườn bạch đàn mỗi trưa hè gió thổi Của thời gian của một thời nông nổi Của một người giờ đã rất xa xôi.

Nhà em ở tận Thái Bình Có ao rau muống, có bình đựng tương Gần nhà có một con mương Mùa mưa, nước đục, cá thường dạo chơi Nhà em có cái sân phơi Gió mùa nó thổi, áo rơi mấy lần… Hồi bé hay chạy đầu trần Trưa về mẹ đánh, gãy cần câu tôm…

+++

Tôi xa Thái Bình ngày tôi 18 tuổi Mang trong mình một nỗi nhớ khôn nguôi Tôi đi và để lại Cả tình yêu thời thơ dại, cả tâm hồn

Hà Nội đẹp nao lòng trong se se heo may Liễu rủ, mùa thu và hoa sữa Nhưng bao lần không biết nữa Nỗi nhớ Thái bình lại len lỏi trong tim

Tôi mải miết đi tìm Những giấc mơ về nơi bình yên ấy Đường Lê Lợi, dòng người thanh thản chảy Không bon chen không vội vã bao giờ

Người Thái Bình nơi nào cũng có Tôi ấm lòng nhận ra tiếng “quê ta” Tiếng nói xanh màu xanh của mạ Nâu mà nâu của đất của bùn Mang cả vị mặn mòi của biển Tiếng nói hồn nhiên và chân chất lạ thường

Tôi nghe tim mình nhói đau Khi gặp nét coi thường trong mắt người Hà Nội Và tôi tự hỏi Có ai không đi lên từ đất ở Việt Nam?

Bạn bè tôi người đi học đi làm Ai cũng giữ nét Thái Bình trong mắt Bởi không ai muốn mất Quê hương mình trong đất nước ta

Bốn phương nơi đâu cũng là nhà Vẫn biết thế mà đêm nào cũng nhớ Như những con sóng sông Trà Lý Đầy rồi vơi nỗi nhớ cứ dập dềnh

Tháng chín, đi hội chùa Keo Nghe tiếng hát Chèo Rồi đi đò dọc Sang bên kia Cổ lễ Chiều lại về Thế là qua ngày hội Chẳng mua được gì mà vui hớn hở Năm sau lại đi – Hẹn nhau thế – rồi chờ.

Mùa xuân, rủ nhau đến đền Quan Tranh nhau rút thẻ – Năm nay tao lấy chồng – Số mày thì ế Lũ học sinh thất lễ dám cả cười Không lo thánh vật chết Bởi ở Thái Bình thánh làm sao ác được Học trò thì hồn nhiên như lứa mạ non.

Tôi sống trong nỗi nhớ mổi mòn Trong khắc khoải, trong khát khao Và trong yêu thương nữa, Trong bao nhiêu chất chứa Nước sông Hồng cứ nặng trĩu phù sa.

Thái Bình ơi nơi đâu cũng là nhà Tôi tự hát tự ru mình thế Để gặp bạn bè xưa lại kể “Đêm qua mơ về lại Thái Bình!”

Ước hẹn

Trắng như bông lòng anh không chuộng Đen như cục than hồng chung thủy anh thương Nhà em quê ở Thái dương Một vùng chiêm trũng nối liền đồng châu Ước gì ta lấy được nhau Cho tằm kéo kén cho dâu xanh màu Cho cau ngon đậm miếng trầu Cho môi em thắm tình sâu nghĩa bền Dòng sông Trà lý lượn êm Đôi bờ chung thủy trăng lên hẹn hò Ai qua mấy nhịp cầu Bo Lòng còn vương vấn Đò gồ, lò vôi Bên kia nơi ấy bãi bồi Kiến Xương quê mẹ người ơi thầm thì Ai về làng Nguyễn làm chi Học nghề làm cối , băm bèo, trồng dưa Em ơi tằm kéo kén chưa Để cho dâu phải ngẩn ngơ thế này Mong sao ta có một ngày Trăm năm kết tóc phút giây tương phùng

Vũ Ngọc Roãn – Hội đồng hương TB tại Đức

Tôi về thị trấn Đông Hưng Nhịp cầu Nguyễn cũ cứ lưng lửng buồn Lục bình tím cả hoàng hôn Đà Giang dưa hấu hãy còn đương hoa Phú Lương văng vẳng tiếng gà Nhà thờ Đông Hợp chuông đà chợt kêu Đông La khói tỏa loang chiều Đông Sơn gió thổi liêu xiêu mái đình Ôi sao yêu thế quê mình Bên em thầm nhủ “Thái Bình quê ta…”

Trước biển Đồng Châu

Tôi đi trước biển một mình Nghìn con sóng vỗ vô tình lao xao Đồng Châu ơi! Tự thủa nào Biển xanh đã thổi hồn vào thơ tôi.

Mặn mòi những giọt mồ hôi Bạc lên màu áo mẹ tôi tháng ngày Nặng cầm hạt muối trên tay Tôi nghe tiếng biển vơi đầy gọi ai!

Biển xanh như nét vẽ dài Thuyền em như dáng mây ngoài cơn mưa Em về ngọt gió, nắng thưa Mái chèo gác mạn, tôm cua đằm thuyền Bếp thơm lên ngọn khói mềm Ríu ran tiếng trẻ vui bên hiên nhà.

Một thời Tiền Hải đã xa Cánh đồng đạn xé, phong ba đất này Bây giờ lúa lẫn mầu mây Non tơ lúa tự đất này lên xanh.

Đưa em về với quê anh “Bài ca năm tấn” hát thành niềm vui. Đồng Châu biển gọi tên người. Này Em… Này biển… Này tôi… Và… chiều

Vũ Thành Chung – Thơ những ngày xa

Ra Giêng em sẽ theo chồng Bỏ tôi lại với viển vông đời mình Tình sao mà lạ thế tình Không duyên cũng đợi, một mình cũng yêu Sông quê sóng đánh một chiều “Lấy chi mua nổi những điều tôi mong” (1) Ra Giêng em sẽ theo chồng Để tôi ngơ ngác thiệp hồng trên tay Sông Cầu Nguyễn, buổi chiều nay Rượu hồng uống cả chén đầy tương tư

(1): Dỗi, tác giả Lê Quốc Hán, “Thơ tình sinh viên” (Thảo Linh tuyển chọn)

Nhớ làng Làng tôi có một cánh đồng Ngày xưa trồng lúa giờ không trồng gì Thanh niên toàn bỏ làng đi Lên hết Hà Nội, rồi đi thuê nhà Trẻ em cho tới người già Đua nhau góp quỹ xong là..liên hoan Lại còn các chú Ủy ban Bán đất nông nghiệp xong toàn chia nhau…

(còn nữa)

Làng tôi dùng độc hàng Tầu Bát đũa, xe máy, tới đầu vi-deo Đám cưới, đặc sản – thịt mèo Trộm mèo, trộm chó cũng leo thang dần Làng tôi đa số nông dân Nhưng làm nghề phụ, không cần ruộng nương Trẻ em cắp sách đến trường Lại không đến lớp, mà thường..đi ghêm Thế là các lớp học thêm Thi nhau mở cửa, cả đêm lẫn ngày Từ hồi đường nhựa mới xây Tai nạn dồn dập ở ngay đầu làng

(còn nữa)

Vấn Vương Sông Trà

Thương nhau thương cả cánh đồng Bao nhiêu ngọt mát mà sông vẫn đầy? Thái Bình trở lại chiều nay Đôi bờ Trà Lý mượt dầy phù sa!

Nhớ nhung hò hẹn đường xa Mong mùa lúa chín anh qua Hưng Hà Cốm Thanh Hương chọn làm quà Em trao từ độ hai ta hẹn thề!

Vấn vương tháng bảy bộn bề Theo hương ổi chín tìm về làng Bo Đông Hưng ơi! Thuở hẹn hò… Gừng thơm bánh cáy đến giờ vẫn thơm!

Giã từ thành phố bình yên Người về, lòng ở chung chiêng sông Trà…

Nguyễn Dung: E-mail: dungpoet@gmail.com

Nghe khúc ca sông Diêm Tác giả: M.H

Chiều buồn trên phố Khâm Thiên Chợt nghe khúc hát sông Diêm ngọt ngào Bao nhiêu kỷ niệm dâng trào Lòng đà lại thấy dạt dào nhớ quê

Nhớ những trưa nắng nứt đê Đầu trần câu cá khi về mẹ la Mùa về mót thóc nuôi gà Gà ăn nhanh lớn cả nhà mừng rên

Nhớ chiều ấy chẳng nào quên Chia tay đứa bạn nhà bên theo dì Hoa gạo rụng đỏ đường đi Mà người ở lại lòng thì tái tê…

Cảm ơn anh, bạn cùng quê Tặng em bài hát làm mê lòng người Bao giờ cho đến tháng Mười Để em dệt chiếu anh mời mẹ cha…

Màu nỗi nhớ

Trời se duyên nên khiến anh gặp em Lời câu hát như còn nhắc nhớ Hương Sen ơi! Hè về vội vã Chưa gặp nhau phượng đã đỏ bên đường.

Lời hẹn hôm nao còn nhớ hay quên Sao thôi thúc lòng người đến thế Cứ nhắc nhớ cứ mong hoài trong dạ Chiều hoàng hôn hoa phượng đỏ bên đường.

Thái Thụy ơi! Hai tiếng thân thương Không còn nữa những chuyến đò náo nức Chỉ còn đây một cây cầu sáng rực Phía chân cầu em đợi bâng khuâng.

Thắm thiết lòng ta hương vị mặn nồng Hương của biển, của Diêm Điền còn mãi Vị của muối, còn chờ còn đợi Chiều bâng khuâng hoa phượng đỏ bên đường.

Tác giả: M.H

(cập nhật)

Nhà em ở tận Thái Bình Có ao rau muống, có bình đựng tương Gần nhà có một con mương Mùa mưa, nước đục, cá thường dạo chơi Nhà em có cái sân phơi Gió mùa nó thổi, áo rơi mấy lần… Hồi bé hay chạy đầu trần Trưa về mẹ đánh, gãy cần câu tôm Làng em những buổi chiều hôm Người ta đi chợ đồng nhôm tụm về Trường làng ai thả bùa mê Cho mấy đám trẻ mải mê trốn tìm Bố thường dậy lúc nửa đêm Châm điếu xong nhả khói lên trần nhà Hôm nào có phiên chợ xa Chị em tíu tít đòi bà cho theo Đống rơm có một con mèo Hết nằm phơi nắng, lại trèo cây cau Em nhớ hôm đấy mưa rào Bao nhiêu là mối bay vào nhà em…

Trả lời bởi Muxx:

Nhà em thì ở Thái Nguyên Không có rau muống, mà tuyền rau lang Gần nhà có một cái hang Ở chân ngọn núi Phượng Hoàng cao cao Quê anh có vẻ nhiều ao Khi nào thèm núi thì vào quê em

Em có về Tiền Hải với anh không? Biển Đồng Châu gió mùa này mát rượi Vượt sóng cồn người ngư dân buông lưới Để sớm mai cá về khắp chợ quê

Em ơi về Tiền Hải với anh đi Nước sông quê mùa này xanh lắm Con sông quê ấu thơ anh đã tắm Những giọt mát lành thấm đến tận giấc mơ

Em ơi về Tiền Hải với anh đi Ra Cồn Vành ngắm sóng xô gò bãi Chiều Ba Lạt hoàng hôn chiều tím mãi Ta vui nhìn vùng đất mới quê ta.

Mình cũng vế Tiền Hải quê ta Đồng mơn mởn lúa đang thì con gái Hẹn ngày mùa bội thu chung tay gặt hái Tình đôi mình hẹn kết trái đơm hoa!

Nguồn: Facebook Hội đồng hương TB

Chép lại Anh đã về Thái Bình quê em Ngây ngất với chiếu chèo Quỳnh Hội Thương Thị Kính một đời chìm nổi Cánh bèo trôi, duyên bạc, phận cơ cầu Anh cũng thương, thương cả Thị Mầu Cơn khát đến giữa bao la hoang mạc Uống nhàm biển khơi nên đời mặn chát Đêm bập bùng nghiêng ngả mê say Anh đi tìm em trên những luống cày Váng vất phù sa, mượt mà cây lúa Ruộng màu nhà ai, ớt vừa chín rộ Mây giăng ngang một dải sông Trà Tiếng chuông chiều chầm chậm anh qua Thấp thoáng ai kia như Thị Mầu, Thị Kính Em ở nơi đâu, nửa đời say, tỉnh Say, tỉnh nửa đời…Anh tới quê em!

Nguồn: https://www.facebook.com/namte1983

Chia sẻ:

  • Twitter
  • Facebook
Thích Đang tải...

Từ khóa » Bài Thơ Về Quê Hương Thái Bình