My "sói" Trút Tâm Sự Vào... Thơ

Nó nằm bò ra bàn, hì hục viết trên cuốn sổ của tôi những câu thơ mà nó mới sáng tác trong một đêm mất ngủ. Tôi ngồi ngắm nó không chớp mắt. Phải nói là nó rất xinh, cặp mắt u uẩn khiến người đối diện nao lòng. Nó tết hai chữ "cô đơn" trên chiếc nhẫn tự làm bằng mảnh nilon rách. Một đứa trẻ chợt nhận ra mình cô đơn giữa thế giới này, hẳn đứa trẻ ấy có nhiều ẩn ức lắm.

Chủ tịch bang "fê fa hội"

My "sói" líu ríu theo chân cán bộ trại giam ra gặp chúng tôi. Hôm nay, điều tra viên đến tống đạt bản kết luận điều tra vụ án "hiếp dâm trẻ em, cướp tài sản" mà nó cùng đồng bọn gây ra. Mỗi lần được đi cung, nó mừng lắm, vì nó được ra khỏi buồng giam, được thỏa sức ngắm cây cỏ hoa lá, mỗi lần như thế nó lại hát véo von. Nó hát khá hay và hát khá tự nhiên. Lãnh đạo Trại tạm giam số 1 Hà Nội đồng ý để chúng tôi tiếp xúc với My "sói".

Nó tò mò nhìn chúng tôi, nửa muốn hỏi "các cô là ai" nhưng lại không dám. Tôi khen nó xinh, nó cười hì hì. Mái tóc không cắt, không nhuộm, rối một cách tự nhiên khiến gương mặt nó càng hoang dại. "Cháu để tóc dài và đừng nhuộm như thế này đẹp đấy!" - tôi nói. "Trước đây cháu toàn cắt kiểuTomboy, nhuộm đỏ" - nó trả lời rồi lại cười. "Cô biết rồi, nhìn ảnh cháu trên blog ngầu lắm".

Mặt nó thoáng buồn, nó hỏi tôi dồn dập: "Cô ơi, blog của cháu từ hồi cháu bị bắt như thế nào rồi ạ? Có nhiều người vào không cô?". "Nhiều lắm, cô cũng vào blog của cháu nghiên cứu đấy". "Thế ạ! Có nhiều người chửi cháu không ạ?". "Nhiều. Người chửi cũng nhiều mà người động viên, chia sẻ, thông cảm cũng không ít. Có người còn để lại số điện thoại, nhắn cháu sau này được ra ngoài thì gọi, anh ấy sẽ giúp đỡ nếu cháu thực sự muốn sống lương thiện". "Nhưng mọi người mới biết blog "hihihaha" của cháu thôi, còn blog có tên khác cháu viết nhiều hơn cơ". My vui hẳn, hình như là tôi đã chạm đúng mạch chuyện mà nó thích.

Trên cái blog mà nó nói "không ai biết", nó cho tôi địa chỉ cùng với lời giao ước "không được nêu địa chỉ blog lên báo" ấy, tôi tìm vào đọc và bất ngờ trước những tự sự của một đứa trẻ 14 tuổi (thời điểm nó bị bắt) với những triết lý sống cực kỳ trải đời, già dặn: "Một người sau khi bị ngã... lúc đứng dậy được thì người ta mạnh mẽ hơn cả... Một người sau một lần đau... là một lần trái tim người đó thêm chai sạn và trơ lì... Một người sau một lần nói dối... thì có nghĩa là lòng tin tưởng không bao giờ còn có thể nguyên vẹn... Một người sau một lần chết... sẽ biết ý nghĩa đích thực của cuộc sống... Một người sau một lần sống hết lòng... thì bất giác sẽ không còn cho ai là tất cả nữa...".

Nó viết những lời ấy vào lúc nửa đêm, đó là khoảng lặng trong một ngày đủ để người ta cảm nhận rõ rệt nhất sự đau đớn và trống trải. My cởi chiếc nhẫn được làm bằng mảnh nilon rách, trên đó nó tết hai chữ "cô đơn", tôi hỏi, sao không là một chữ nào khác, ví như "yêu anh", "nhớ mẹ", "hận tình" hay gì gì nữa mà lại là "cô đơn", My cúi đầu, rất lâu nó mới lí nhí: "Nhiều lúc cháu cảm thấy lạc lõng giữa cái thế giới này...".

Còn ngày thường, nó lại sống đúng với bản chất hoang dã của một con sói hoang. My kể: "Cháu có nhiều anh chị xã hội, suốt ngày theo họ lên sàn. Cháu đánh bất cứ đứa nào "láo" mà "anh chị cháu" ghét". Thực ra, đám "anh chị xã hội" của My thường "chăn" những cô gái trẻ, khi những cô này không nghe lời, ngay lập tức My sẽ nhận nhiệm vụ "làm luật" (đánh đập). Sau này, trên bước đường giang hồ, My đã vận dụng đúng "bài" mà các "anh chị xã hội" của nó đã sử dụng để ép các cô gái mới lớn "chăn" được qua mạng đi bán dâm. Chỉ có điều, nó chưa kịp thực hiện việc bắt họ bán dâm thì đã bị Công an phát hiện.

Tự dưng tôi lại nghĩ, việc nó bị bắt sớm như thế này (dù môi trường trại giam thật không hợp với tuổi 15 của nó) có thể lại là một may mắn. Giờ này còn ở ngoài, với sự cổ vũ nhiệt tình của bạn bè cộng với bản tính hoang dã của mình, chắc chắn những vụ án nó cùng đồng bọn gây ra còn phức tạp hơn nhiều. Chỉ cách hôm bị bắt chưa đầy một tháng, nó lên mạng kêu gọi bạn bè vào một cái hội ăn chơi có tên "fê fa hội" (phê pha hội).

Tiêu chuẩn để trở thành hội viên không có gì đặc biệt, nhưng phải "đi off" được thường xuyên, lợi ích khi vào hội là được "đi bù khú và... đi đú". Hỏi nó đi lắc mấy lần rồi, nó cười "không nhớ được". Cái nick mà nó thường xuyên dùng để chat với bạn bè, thoáng nghe đã thấy sặc mùi anh chị: "congai_anduong_ lamvuong_lamtuong" (con gái An Dương làm vương làm tướng).

My kể, nó học trường An Dương, hồi xưa cũng hay bị các chị "nhìn thấy ghét" nên bị ăn đòn suốt, sau này nó có nhiều "anh chị xã hội" rồi, cóc còn sợ đứa nào nữa, chính một trong các nạn nhân của nó và đồng bọn trước đây từng đánh nó nhiều lần nên đã bị nó dàn trận trả thù.

Làm thơ những khi buồn

Ở trong này, My ăn cơm cùng một cô bé bị bắt về tội ma túy. Nó ít tuổi nhất trong 5 người cùng phòng. Có thức ăn gia đình gửi vào, hai đứa đều chia cho nhau. Lần đầu tiên sau rất nhiều năm sinh hoạt vô tổ chức, nó biết thế nào là ăn ngủ đúng giờ, thế nên nhìn nó béo hơn, trắng hơn, đôi mắt cũng không còn quầng thâm như hồi mới bị bắt.

"Bố mẹ cháu cứ hai tuần lại gửi thức ăn một lần. Bố mẹ cháu gửi thịt gà, ruốc, lạc rang, nói chung là cháu ăn uống thoải mái nhưng sợ nhất là không có thông tin bạn bè, chẳng biết chúng nó giờ thế nào...". Tôi kể với nó rằng, một trong hai đứa bạn gái thân nhất của nó giờ đã làm mẹ, nó tròn mắt ngạc nhiên: "Thế hả cô, cháu tưởng nó bỏ cái thai đi rồi chứ, hóa ra lại để đẻ à?".

Nó kể, còn một đứa bạn gái khác, con nhà giàu có, rất thân với My, hễ khi nào nhận lệnh "đi off" là sẵn sàng khoác ba lô lên đường theo My. Cả My "sói" và những đứa bạn đã sống một cách rất bản năng, rất hoang dã như không cần biết trên đời này mình còn có một gia đình.

Vào trong này rồi, nó ngẫm ra nhiều điều, ân hận thì khỏi nói, cứ gọi là ngút ngàn, trong những lúc ngấm tới tận cùng các hành động ngu xuẩn mà mình đã làm, My "sói" đã viết: "Vạn lý vạn ly chia ly/ Nhan hồng bạc phận biết về đâu/ Nữ sinh cao quý giờ lao lý/ Tim hồng nhỏ máu lòng quặn đau". Nó làm nhiều bài thơ, theo kiểu thơ con cóc, lời lẽ ngô nghê, không theo trật tự nào, nhưng nó bảo, đấy là tâm sự thật lòng của nó, mà những khi buồn nhất, nó trút hết cả vào thơ.

Tôi đã nhắc đến khá nhiều lần trong câu chuyện của mình với My "sói" cái tên Trịnh Thăng Long - kẻ cùng với nó lên kế hoạch trong các phi vụ làm ăn và cũng là "chồng" (theo cái cách gọi người yêu kiểu teen hiện nay), nhưng thật lạ là không thấy nó hỏi thăm thằng Long một câu nào.

Thực ra, Long "Bin" cũng không phải mối tình đầu của My, trước đó nó đã yêu rồi, "cuộc tình" trước khiến nó tốn khá nhiều nước mắt, sau này nó gặp Long và mối tình của nó với Long "Bin" từ lúc quen, yêu cho đến khi bị bắt mới tròm trèm 2 tháng. Nhưng chỉ bằng ấy thời gian cũng đủ để nó nếm mùi hận tình khi nó phát hiện ra Long "Bin" phản bội, lừa nó ngủ say để mò xuống thực hiện hành vi đồi bại với một nạn nhân.

"Nó khai với các chú Công an trước mặt cháu như thế, cháu cảm thấy bị phản bội và hận vô cùng" - My nói. "Thế bây giờ cháu còn yêu nó không?" - tôi hỏi. "Cháu thề với cô là vào trong này cháu không nghĩ đến nó một phút nào. Hình như cháu chỉ nghĩ về nó khoảng 1 tháng gì đó" - My "sói" trả lời và lại cười "hờ hờ".

Nói thì nói thế thôi, nhưng nó vẫn muốn nhắn đến thằng "chồng" đáng ghét của nó rằng, dù sao thì chuyện đã rồi, bây giờ chỉ còn cách cải tạo tốt để sớm được về thôi. Nghe nó nói mà thấy đắng lòng, một đứa trẻ đã biết đến cảm giác hận tình, hận đời, vậy thì không hiểu nó sẽ sống ra sao, đối xử thế nào với cuộc đời còn dài dằng dặc phía trước?

Ở mục thông tin cá nhân trên blog, nó tự nhận là sói "đã thành tinh", trường học thì nó ghi: trường đời. Nếu chỉ chứng kiến những việc nó làm và đọc những entry lếu láo, hẳn người ta sẽ hình dung ra một My "sói" hung ác, trơ tráo và đáng ghét, nhưng hãy nói chuyện với nó, đọc những dòng tâm sự nó viết vào ban đêm, khi xung quanh bạn bè đã ngủ hết, còn ở ngôi nhà nào đó, mẹ và bố nó cũng đang vun vén cho hạnh phúc của riêng mình, con sói hoang là nó bị bỏ quên, sẽ thấy một My "sói" khác thật đáng thương.

Dù sao nó cũng mới chỉ là đứa trẻ chưa tròn 15 tuổi. Sinh nhật nó năm ngoái, nó cùng bạn bè bù khú tới sáng, còn năm nay, nó sẽ đón sinh nhật tuổi 15 trong trại. Không nến, không hoa, tất nhiên không nhạc, không thuốc lắc, nhưng có lẽ là một sinh nhật đáng nhớ nhất trong cuộc đời. Không biết hôm ấy nó sẽ làm gì và nghĩ gì nhỉ? Nhưng chắc chắn, nó sẽ hát, không phải một bài não tình, mà một bài hát về gia đình, nó sẽ hát tặng mẹ, tặng bố.

Với nó bây giờ, bố mẹ quan trọng biết chừng nào. My ngậm ngùi: "Ở trong này, lúc nào cháu cũng cầu chúc cho bố mẹ cháu có nhiều sức khỏe, nếu cô gặp bố mẹ cháu, hãy nói với bố mẹ cháu rằng, cái My giờ đã biết tự lo cho bản thân, nó đang rất là ân hận, vì không nghe lời bố mẹ mà ra nông nỗi này. Hãy nói với bố mẹ cháu là cháu rất yêu và nhớ bố mẹ nhiều...".

Trong cuốn sổ của tôi, My đã viết những câu thơ tự làm tặng bố mẹ, kèm theo một dòng chữ to tròn: "Con rất muốn được sà vào lòng bố mẹ, để được ôm hôn và nói những lời ngọt ngào đến với bố mẹ. Hôm qua trời mưa to, con gửi lời vào gió nhắn đến cho bố mẹ những lời an lành nhất..."

Từ khóa » Blog Của Sói