Năm Tháng Vội Vã | Pukuzzz
Có thể bạn quan tâm
Tối qua mình đã xem Năm tháng vội vã bản điện ảnh của Bành Vu Yến và Nghê Ni. Hồi trước có xem lướt vài tập bản truyền hình, nhưng rốt cục quyết định chờ bản điện ảnh vì không ưng diễn viên. Hồi trước nữa có đọc truyện, nhưng đọc dở dang, không nhớ cụ thể vì sao, hình như do cách kể chuyện. Sách có tận 2 tập, mà gọn lỏn thành một bộ phim gần hai tiếng, chi tiết bị gọt bớt nhiều, mạch phim cũng nhanh tương đối, không đọc truyện có lẽ sẽ cảm thấy kết cấu hơi hời hợt, xem fim như bị ai cắt mất, cảm giác chả khác gì xem fim truyền hình bị thông qua kiểm duyệt bây giờ. Chuyện fim kể ra cũng dài, căn bản lại là một chuyện tình thanh xuân vườn trường kết thúc không có hậu mấy, nam chính thì bị nhiều người ghét quá trời. Mình thì cũng tạm, khóc một hồi rồi thôi. Xem xong cs ba cảnh mà mình nhớ nhất. Chính là bức thư của Kiều Nhiên, cuộc hội thoại của Phương Hồi và Trần Tầm hôm tiệc tốt nghiệp, và cảnh Trần Tầm đến tìm Phương Hồi lúc biết tin…
Bức thư của Kiều Nhiên làm mình nhớ đến hồi trước đọc truyện First Love, cũng có một mối tình câm chớm nở dưới cây hòe già, giống như tình yêu của Kiều Nhiên bắt đầu dưới tán đinh hương. Những mối tình đơn phương cứ bàng bạc mà dai dẳng đến xót xa như vậy. Thời lượng phim ngắn nên không có đủ đất diễn cho nhân vật Kiều Nhiên, dù rằng Kiều Nhiên bản truyền hình từng được yêu mến vô cùng. Mình trước đây cũng rất thích Kiều Nhiên bản truyền hình, thú thật một phần là vì nam diễn viên đóng Kiều Nhiên bản ấy có ngoại hình rất thư sinh, rất vừa mắt, lại vừa khéo được giao cho một cái vai yêu thầm đáng thương và đáng mến đến vậy. Kiều Nhiên của bản điện ảnh không có đất diễn mấy, suýt nữa thì mối tình đơn phương đó đã bị khuyết hẳn so với tình yêu của nam nữ chính. May sao cảnh đọc thư đã vớt lại rất nhiều, để đưa mối tình đơn phương của Kiều Nhiên về đúng vị trí của nó, để nó đặt bên cạnh tình yêu của nam nữ chính không trở nên quá nhỏ bé, quá vô hình. Đoạn kết của bức thư, Kiều Nhiên viết thế này: “Tôi thích hoa đinh hương. Màu trắng, màu tím, tôi đều thích. Tôi thích cô ấy. Là của tôi, không là của tôi, thì cũng vẫn thích. Mùa xuân năm đó, tôi vẫn còn nhớ. Liệu cô ấy có quên không?” Có lẽ Phương Hồi còn nhớ. Ít nhất trong trang vở của cô gái ấy vẫn còn bông hoa đinh hương năm cánh ép chặt, là bông hoa mà Kiều Nhiên tặng với mong ước đem hạnh phúc của mình trao cho cô gái trước mặt. Nhưng dù có nhớ hay không, câu trả lời của Phương Hồi cũng chỉ có thể là sự im lặng. Dù hiểu rõ tình cảm mình nhận được lớn đến đâu cũng chỉ có thể dùng sự im lặng cương quyết đó để đáp lời. Đó là số phận của những mối tình đơn phương bất hạnh.
Trong đêm tiệc tốt nghiệp, giữa lúc ngổn ngang hoang mang vì kết quả thi, sau khi một lần nữa từ chối Kiều Nhiên, Phương Hồi đã chạy vào phòng, ôm lấy Trần Tầm lúc ấy đang hát giữa đám đông, lặp đi lặp lại câu “Tớ yêu cậu”. Mình không cảm động vì câu tỏ tình lần đầu tiên được nói ra đó, mình cảm động những gì hai người nói sau đó. Phương Hồi hỏi Trần Tầm: “Chúng mình có mãi mãi ở bên nhau không?”. Trần Tầm đáp: “Có”. “Sẽ cưới nhau chứ?” “Có” “Sẽ sinh con chứ?” “Có” “Chúng ta sẽ có gia đình của riêng mình chứ? Cùng mua thức ăn, nấu cơm, rửa bát trải giường, phơi quần áo không?” “Có” “Đến già chúng ta có còn nắm tay nhau như bây giờ không?” “Có. Có. Có”. Những lời hứa hẹn giữa những kẻ đang yêu chẳng có gì mới lạ, khi đang say đắm ai chả nghĩ sẽ bên nhau đến bạc đầu. Thế mà không hiểu sao khi xem cảnh đó mình vẫn rất thích. Những hứa hẹn viển vông chỉ có giá trị trong chốc lát đó, nhìn vào thì có vẻ thật là không chân thành. Nhưng ít nhất trong một quãng đời, họ đã từng muốn bên nhau đến tận mai sau, từng có những giấc mơ hạnh phúc bé mọn. Cái mình thích có lẽ chính là những viễn cảnh rất đời của những lời thề thốt yêu đương bay bổng đó. Họ có ước gì ghê gớm đâu, chỉ muốn làm một cặp vợ chồng, sinh con đẻ cái, cùng nhau xây tổ ấm, cùng nhau làm việc nhà. Chỉ tiếc là đường dài khó nói.
Cảnh thứ ba, cũng là cảnh khiến mình khóc nhiều nhất chính là cảnh Trần Tầm tìm đến Phương Hồi sau khi nghe một kẻ phong lưu khoe khoang rằng đã ngủ với cô. Mình không biết Trần Tầm đã tìm đến người con gái đã bị chính anh bỏ rơi với tâm trạng như thế nào? Mối tình năm năm của họ không một lần vượt quá giới hạn, nhưng lúc Trần Tầm đến tìm Phương Hồi đêm mưa ấy, anh đã kịp lên giường với người con gái khác, sống chung ở phòng trọ bên ngoài trường ĐH được một thời gian. Đến tìm với tư cách gì? Người yêu cũ? Bạn bè? Hoặc có lẽ đơn thuần chỉ là một người thương cô ấy, không muốn nhìn cô ấy tự hành hạ bản thân. Lúc xem cảnh ấy, mình có đủ mọi thứ tâm trạng. Thực ra mình không quá ghét Trần Tầm, nhưng tất nhiên cũng có ghét. Nên khi xem, mình tự nhủ, anh ta đến để làm gì. Nếu vì xót xa, vậy có phải quá đạo đức giả không? Anh ta không cho người khác quyền chà đạp lên Phương Hồi, còn chính anh ta, người tổn thương cô ấy sâu sắc nhất thì sao? Tuy mình cảm thấy Phương Hồi làm hại bản thân như vậy chẳng có gì hay, nhưng kể cả nếu cần có một người đến nhắc cô ấy điều đó, thì đó cũng không nên là Trần Tầm. Sau đó mình lại nghĩ, Trần Tầm có đủ tư cách đến chất vấn cô ấy về chuyện đó không? Có, vì Phương Hồi yêu anh. Không, vì anh không yêu Phương Hồi nữa. Có lẽ có người sẽ cho rằng, dù giữa hai người không còn tình yêu, thì cũng còn tình thương. Đó là lí do Trần Tầm giận dữ đến tìm Phương Hồi, vì cho rằng cô ấy không nên lên giường với người mà mình không yêu. Nhưng đến rồi để làm gì chứ, để có một cuộc đối thoại như thế sao? “Hai người làm chuyện ấy là vì tình yêu. Cậu có thực sự yêu hắn không?” “Mình yêu cậu. Thế cậu có thể làm chuyện ấy với mình không?”. Đến để gián tiếp nói với mối tình đầu của mình rằng mình đã không còn yêu cô ấy nữa ư? Có cần thiết không? Với tư cách làm một động vật thân mềm, trái tim cũng mềm mang tên phái nữ, mình xin trịnh trọng tuyên bố rằng “Không cần”.
Dù sao thì, nói đi nói lại, mình cũng không quá ghét Trần Tầm. Vì Bành Vu Yến dễ thương chăng? :)) Mà có lẽ vì chẳng qua cảm thấy chuyện yêu và hết yêu một người cũng chỉ là chuyện không tránh khỏi mà thôi. Thời cấp 3 và ĐH, mình từng thấy bao nhiêu đôi yêu nhau sống chết. Những mối tình thanh xuân vườn trường mà mình từng chứng kiến, từng ghen tị những năm đó, nhìn lại bây giờ chẳng có mấy đôi thành. Bây giờ họ đã lấy chồng, lấy vợ, đều là không phải là người ấy trong mối tình trên sân trường năm đó. Thực tế chính là như vậy, không thể cầu phim ảnh khác đi. Cái kết của mối tình Trần Tầm – Phương Hồi hơi tàn nhẫn, nhưng cái kết của bộ phim cũng xem như đủ nhẹ nhàng và thanh thản. Từ đầu xem fim mình đã không mong đến một kết cục viên mãn, nên bi thảm cỡ nào cũng có thể vượt qua. Còn về Trần Tầm, dẫu rằng không phải nam chính hoàn hảo, chỉ là một chàng trai rất đời và mắc nhiều lỗi, thì chỉ cần nhớ rằng đã từng có lúc anh yêu Phương Hồi như thế là được. Yêu như thế nào ư? Thì chính là “Cô ấy khiến tôi đau lòng, khiến tôi trở nên dịu dàng hơn, khiến tôi muốn hứa hẹn với cô ấy biết bao nhiều điều, khiến tôi thiết tha yên lặng đi cạnh cô ấy, đi tới cùng trời cuối đất”. Yêu như thế đó.
Share this:
Related
Từ khóa » Diễn Viên Phim Năm Tháng Vội Vã Bản điện ảnh
-
Năm Tháng Vội Vã – Wikipedia Tiếng Việt
-
Cặp đôi “Năm Tháng Vội Vã” Trao Nhau Nụ Hôn Trong Nắng - Kenh14
-
Tag: Năm Tháng Vội Vã (2014) - Kenh14
-
Diễn Viên Phim Năm Tháng Vội Vã Bản điện ảnh - Hàng Hiệu Giá Tốt
-
Phim điện ảnh "Năm Tháng Vội Vã"... - Tin Tức Giải Trí Của GR
-
Xem Phim Năm Tháng Vội Vã - Bản Trung Full HD
-
Phim Trung Quốc 'Năm Tháng Vội Vã' Từng Gây Sốt Giới Trẻ Năm 2014 ...
-
Cfs10937 "Review Phim Năm Tháng Vội Vã Bản Truyền Hình
-
Năm Tháng Vội Vã: Vẻ điển Trai Của Chàng "phi Công" Trong Phim Lấy ...
-
Review Năm Tháng Vội Vã
-
Diễn Viên Phim Năm Tháng Vội Vã