Ngoại Truyện 4 – Gửi Thời Thanh Xuân (Tân Di Ổ) | December

Ngoại truyện 4: NGHE NÓI KHI ĐÓ ANH ĐÃ KHÓC

Dịch: Tiểu Đông

Đám tang ấy, Trinh Vi đến rất sớm.

Người qua đời là viện trưởng Tăng của học viện kiến trúc G, khi còn học năm ba đại học, cô từng đọc qua “Cơ cấu thiết kế chống chấn động” của ông. Ông là một viện trưởng có học thức uyên thâm, học trò theo rất nhiều, vậy mà không ngờ chưa đến sáu mươi tuổi đã từ trần. Trịnh Vi vẫn nhớ y nguyên dáng vẻ quắc thước của viện trưởng khi nói với cô trước kỳ thi: “Trịnh Vi à Trịnh Vi, đăng ký vào khoa của ta thì em phiền phức rồi.”, cô còn nhớ tác phong nhanh nhẹn của ông khi lên sân khấu hát vào bữa tiệc cuối kỳ của học viện mỗi năm, khi đó cô vẫn còn đang mặc sức tận hưởng niềm vui của tuổi trẻ ngây thơ. Nguyễn Nguyễn vẫn còn sống, “sáu đại thiên hậu” mỗi đêm đều nằm trong phòng nói chuyện đến đêm muộn. Khi đó cô còn khao khát, còn có anh… Tang thương bể dâu, ly biệt còn xa vời, không hề nghĩ đến chuyện thanh xuân rồi sẽ hết, con người cũng vậy, giờ quay đầu nhìn lại thấy tất cả cũng chỉ như một giấc mộng đêm khuya lướt qua mà thôi.

            Nghe nói lễ phúng viếng của Tăng viện trưởng đều được phát trên các tờ báo địa phương, nhưng Trịnh Vi lại nghe được tin tức từ Lão Trương. Tâm tư của cô và Lão Trương đều giống nhau, nhất tự vi sư bán tự vi sư, nói thế nào thì cũng nên đến tiễn viện trưởng một đoạn đường cuối cùng. Vì thời gian này Lâm Tĩnh thường đi công tác, sau khi con đi nhà trẻ, bố mẹ hai bên đều đã về quê, bình thường đa số là Trịnh Vi và bảo mẫu chăm sóc con, vào cuối tuần con trai luôn dính chặt lấy cô, đi đâu đều muốn bám theo. Ban đầu Trịnh Vi còn do dự có nên ôm con đi dự tang lễ không, nhưng cuộc điện thoại của Lâm Tĩnh đã đánh tan do dự của cô. Lâm Tĩnh nói không nên nuông chiều con trai quá, để con cái từ từ hiểu được qui luật tự nhiên của sinh lão bệnh tử cũng không hẳn là chuyện xấu, vì thế Trịnh Vi bế con trai Lâm Dữ Ninh đi cùng.

            Không biết do trước khi đi Trịnh Vi đã lên tiếng nhắc nhở con, hay do không khí yên lặng trang nghiêm của tang lễ, A Ninh hôm nay cũng không ồn ào khiến cô phát điên như mọi hôm, chỉ im lặng mở to mắt nhìn xung quanh, thỉnh thoảng tò mò hỏi mẹ mấy chuyện.

            Trước khi bước vào nhà tang lễ, Trịnh Vi gọi điện cho Lão Trương, quả nhiên lão Trương đã đi từ sáng sớm và đang trên đường đi. Trịnh Vi chỉ còn cách tự mình vào trước, cô bước vào đại sảnh, chào hỏi Tăng Dục đang đứng ở cửa.

            Dù đã nhiều năm, biết rõ nhiều việc đã qua, nhưng hai người con gái đã từng cùng đau khổ vì một người con trai nay đột nhiên gặp lại, nếu nói có chút ngại ngùng xấu hổ thì cũng không sai. Trịnh Vi chần chừ một lát, đang suy nghĩ nên mở miệng thế nào thì Tăng Dục lại cười cười.

            “Hai người ngay cả biểu tình xấu hổ cũng hẹn trước rồi sao?”

            “Hả?” Trịnh Vi sững người.

            Tăng Dục không đồng tình nói: “Cô giả bộ hồ đồ, hay là kết hôn sinh con đã làm tiêu hao mất chỉ số thông minh của phụ nữ rồi.”

            Trịnh Vi theo bản năng nhìn xung quanh, tầm mắt vô tình dừng ở một góc cách đó không xa. Quả nhiên anh ta đã đến trước rồi, đang hàn huyên với người bạn cũ nào đó ở phía đối diện cửa chính, trong nháy mắt Trịnh Vi nhìn, anh ta cũng vừa lúc quay người chào hỏi một người bạn khác, quay lưng về phía cô đứng.

            “Cố nén đau buồn nhé.” Trịnh Vi thu tầm nhìn, thật tâm nói với Tăng Dục: “Tăng viện trưởng là người rất tốt, không ngờ lại ra đi sớm như vậy.”

            Tăng Dục gật đầu: “Cám ơn cô đã đến. Bố tôi nếu biết còn nhiều học sinh nhớ đến mình thế này, chắc chắn sẽ rất vui.” Cô quay đầu nhìn ảnh bố mình, rồi lại nhìn Trịnh Vi, nói tiếp: “Thật ra bố tôi có ấn tượng rất sâu sắc về cô.”

            “Hử? Chắc không phải vì tôi thường xuyên đến muộn tiết của thày đấy chứ?”

            Lời nói đùa của Trịnh Vi khiến A Ninh chú ý, cậu bé ngẩng mặt tò mò hỏi: “Không phải mẹ nói đi muộn là đứa trẻ xấu tính sao?”

            Tăng Dục khom lưng nhẹ nhàng véo má cậu: “Bé con đẹp trai, cháu thật dễ thương nha.”

            Người bạn nhỏ ba tuổi đã hiểu câu khen ngợi này, mặt đỏ lên, ôm lấy mẹ.

            “Cô xem, tôi đã thành bà cô quái thai rồi.” Tăng Dục cười cười đánh trống lảng, “Nói thật, bố tôi có ấn tượng đặc biệt sâu sắc với cô, vì năm đó có một sinh viên tìm đến bố tôi, nói rằng muốn từ bỏ cơ hội được chọn đi du học, khi bố tôi gặng hỏi nguyên nhân thì nghe được tên của cô. Sau này người sinh viên kia hối hận nhưng đã bỏ lỡ cơ hội rồi. Tôi đã khóc lóc cầu xin bố mình nghĩ cách, cho anh ấy thêm một cơ hội, coi như là giúp đỡ tôi…”

            A Ninh cảm thấy mẹ nắm chặt tay mình lại, khó hiểu nhìn tới nhìn lui hai người lớn này.

            “Vậy có thể giải thích đủ rồi, bất kể bố mẹ nào cũng sẽ làm như vậy.”

            “Đúng vậy, nhưng bố tôi vẫn luôn cho rằng tôi không nên ‘biết rõ không thể mà vẫn cứ làm’. Ông nói A Chính đáng lẽ phải ở bên cạnh cô. Tôi không phải một cô con gái nghe lời, nhưng sau này tôi mới cảm thấy có lẽ bố tôi đã nói đúng.”

            Trịnh Vi lắc đầu: “Cũng không chắc. Có nhiều việc không thể nói đúng hay sai được, không ở bên cạnh nhau đương nhiên là có lý do để không ở bên nhau.”

            Cô xoa xoa đầu con trai, thở dài nói: “Đừng nói chuyện này nữa. Mấy năm không gặp cô vẫn ổn chứ?”

            Tăng Dục nhún vai, “Bình thường. Nhưng mấy năm không gặp cũng không phải vấn đề của tôi, tất cả đều đã đi một vòng, nhưng cái vòng luẩn quẩn này lại quá nhỏ, mọi người vẫn luôn xem nhau là bạn bè cùng học. Những buổi tụ tập lớn nhỏ không ít, nhưng cô, không, phải nói là các người chưa bao giờ tham gia. Điểm này vốn không phải là tác phong của cô trước đây.”

            Sau đám cưới, Trịnh Vi vẫn thích náo nhiệt sợ yên tĩnh như trước, nhưng lại rất ít tham gia những cuộc tụ tập với bạn học. Thứ nhất, vì hơn nửa bạn thân ngày xưa nay đã trời nam đất bắc. Chu Tiểu Bắc ở tận Tân Cương, Trác Mỹ lấy chồng nước ngoài, Lê Duy Quyên đau khổ đâm đầu vào làm việc, ngay cả Hà Lục Nha sau khi kết hôn cũng theo chồng đến một thành phố nhỏ. Thứ hai, tuy quan hệ của cô và bạn học khá tốt, nhưng cô không muốn ở giữa những khuôn mặt quen thuộc kia sẽ nhớ lại những gì đã qua và Nguyễn Nguyễn của họ, cũng không muốn chạm mặt với người kia, không muốn ở trong cảm giác bị tò mò những chuyện đã qua mà phải cố nén lại của những người ấy… Nhưng cô lại chú ý đến hai chữ “các người” mà Tăng Dục nhấn mạnh ấy. Đó cũng không phải điều gì bất ngờ lắm, anh ta vốn không phải người hòa đồng mà.

            Phía sau lại có người mới đến, Trịnh Vi chào xong rồi nắm tay A Ninh từ bên Tăng Dục bước đi. Người đến trong sảnh cũng chưa nhiều, đứng tụm thành tốp năm tốp ba. Vừa đứng lại, Trịnh Vi nhìn thấy người đang đứng nói chuyện với Trần Hiếu Chính vỗ vai anh ta, rồi chỉ ra hướng cô đang đứng.

            Sau đó anh ta chầm chậm quay đầu, tuy cách một khoảng không gần không xa nhưng Trịnh Vi lại cảm thấy khuôn mặt kia rất mơ hồ, tựa như tranh thủy mặc được vẽ với những nét bút nặng, chỉ còn lưu lại đôi mắt đen mờ mịt, không thể nhận ra trong đó là niềm vui hay nỗi buồn. Trịnh Vi gật đầu chào người anh khóa trên của anh ta. A Ninh lắc tay mẹ, kéo sự chú ý của cô khỏi anh ta.

            “Mẹ, vì sao ở đó phải treo ảnh?”

            “Vì ông ấy đã qua đời, chúng ta muốn thông qua bức ảnh ấy để tưởng nhớ ông ấy.”

            “Thế nào là ‘qua đời’ ạ?”

            Vấn đề của trẻ con luôn khiến người ta đau đầu, Trịnh Vi nhức đầu, trả lời: “Qua đời nghĩa là rời khỏi cuộc sống của chúng ta, không quay lại được nữa.”

            A Ninh tỏ vẻ hiểu chuyện: “A, không quay lại được nữa nghĩa là ‘qua đời’.”

            “Đúng rồi! A Ninh thật thông minh.” Trịnh Vi định qua quít cho qua đề tài này nhưng lại nghe được phía sau có người nói: “Không thể nói như thế là đúng được.”

            Cô cảnh giác quay đầu lại, quả nhiên là anh ta, không biết anh ta đã đứng đằng sau mẹ con cô từ khi nào, giọng đều đều nói: “Qua đời nghĩa là không quay lại được nữa, nhưng không quay lại được chưa chắc đã là qua đời. Bình thường em đều đem những giáo huấn sai lệch ấy dạy cho thế hệ sau sao?”

            Trịnh Vi nhíu mày, dùng giọng điệu nhẫn nại trả lời: “Cảm ơn đã sửa chữa, nhưng đứa trẻ nhỏ này chỉ sợ không hiểu nổi giáo huấn trọn vẹn của anh thôi.” Cô nghĩ tới chuyện trước mặt trẻ con không thể đánh mất lễ độ, vì thế bảo cậu bé chào hỏi anh ta.

            “Chào chú ạ.” A Ninh nghe lời mẹ.

            Nhưng “người chú” kia chỉ cười nhạt, tiếp tục đề tài của anh ta, thẳng thắn nhìn Trịnh Vi nói: “Đôi khi không thể quay về còn vì quên rồi, em nói có đúng không?”

            “Hử? Gì cơ…” Trịnh Vi giả vờ không hiểu, cô nhận thấy quanh mình đã có vài ánh mắt tò mò nhìn qua.

            “Không có gì. Đó cũng là trời cho, hoặc cũng có thể nói là may mắn.”

            “May mắn cái gì?”Một âm thanh truyền đến khiến Trịnh Vi thấy nhẹ nhõm, không ngoài dự liệu, một giây sau, A Ninh bị một đôi tay lực lưỡng bế bổng lên.

            “Hài zà, Lâm Dữ Ninh, cháu nặng thêm nhiều rồi đấy!”

            A Ninh cười khanh khách trong không trung gọi “Chú Lão Trương”, Lão Trương quay cậu bé vài vòng, nhưng Trịnh Vi mỉm cười ngăn lại vì đây đang ở tang lễ.

            Trịnh Vi nén giận cái tên đã lừa mình, rõ ràng nói đi từ sớm, lừa cô đến đây sớm, kết quả chính anh ta lại thong dong đến muộn.

            Lão Trương cười hì hì, kéo ra một người ở phía sau, nói: “Vì cô ấy đi cùng, anh phải qua đón cô ấy, nếu không anh đã đến sớm hơn em rồi.”

            Cô gái đứng cạnh Lão Trương cười ngại ngùng, nhìn qua có vẻ còn ít tuổi, ít nhất là so với Lão Trương thì như vậy. Lão Trương không chút khách khí giới thiệu với cô gái những người trước mặt: “Đây là Trịnh Vi mà anh nhắc nhiều lần với em rồi đấy, còn đây là A Ninh nhà họ… Vị này là bạn thân ở cùng ký túc với anh trước kia!”

            Trịnh Vi ngầm hiểu, chỉ Lão Trương cười: “Anh được lắm!”

            Nhưng “người bạn thân” kia lại không nhập vai diễn, sau khi chào hỏi đơn giản thì lấy cớ bước đi.

            Lão Trương và Trịnh Vi đều hiểu tính cách của anh ra, chỉ nhìn nhau cười. Đợi anh ta đi xa rồi, Lão Trương mới vỗ vai Trịnh Vi nói: “Không sao chứ? Anh vừa đến đã thấy cả người em căng như dây đàn rồi. Bọn em lẽ nào không nghĩ sẽ chạm mặt nhau, sao vừa mới gặp mặt đã như vậy rồi?”

            Nghe Lão Trương nói, Trịnh Vi mới ngạc nhiên nhớ lại từ sau đám cưới bọn họ cũng chưa từng gặp nhau, sau đó cô cũng từng nghĩ qua nếu gặp Trần Hiếu Chính thì sẽ thế nào, nhưng không ngờ là hai người lại gặp lại nhau chỉ vì một vấn đề chẳng ra làm sao.

            Thấy Trịnh Vi không lên tiếng, Lão Trương cất tiếng an ủi: “Con người cậu ta chính là như vậy, em đừng để ý cậu ấy. Cậu ấy cũng sống không dễ dàng đâu, hai năm trước bố vợ vẫn còn có ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của cậu ta, nhưng cách đây không lâu đã ly hôn rồi… Oh, những chuyện này em biết chứ?”

            Trịnh Vi gật đầu, nhanh chóng chuyển đề tài khác. Lão Trương là một người thông minh, đương nhiên không có tính dây dưa; cái miệng lưỡi khiến hoa sen cũng phải nở kia ba hoa về mấy việc thú vị trong công ty, trêu chọc khiến Trinh Vi không nhịn được cười.

            Lúc này người đến phúng viếng dần dần đông lên, sự xuất hiện của Lão Trương khiến xung quanh anh ta rất nhanh có rất đông người tụ tập, mọi người lâu nay không gặp nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Người bạn nhỏ của Lão Trương và Trịnh Vi nói chuyện phiếm với nhau, cô gái nhỏ rất thuần khiết, đặc biệt nhanh chóng làm quen với A Ninh và rất thích cậu bé.

            Tang lễ của Tăng viện trưởng trang nghiêm mà lại náo nhiệt, không những tất cả học sinh do ông dạy đều đến mà ngay khi nghi lễ vừa bắt đầu đã thấy học sinh đến viếng đông kín chật nhà tang lễ, mọi người đều cùng một suy nghĩ muốn tiễn người thày đáng kính một đoạn đường cuối cùng.

            Sau khi kết thúc nghi lễ, mọi người đều đi về phía người nhà cáo biệt, Lão Trương bảo mẹ con Trịnh Vi ở lại ăn cùng ăn cơm chiều. Dù sao Lâm Tĩnh cũng không ở nhà, Trịnh Vi cũng vui vẻ dành thời gian với bạn cũ, chỉ là trước khi rời đi, cô muốn thuận đường đi thăm Nguyễn Nguyễn.

            Nghĩa trang Nguyễn Nguyễn được mai táng ở một khu tang lễ phía sau núi, Lão Trương khi nghe thấy tên này ánh mắt không giấu nổi vẻ buồn bã. Trịnh Vi và anh hiện giờ đều có người theo bên cạnh, bất kể trước kia thế nào, hiện giờ cũng khó tránh khỏi điều kiêng kỵ, cô cũng không miễn cưỡng anh ta, thấy A Ninh và cô bạn gái nhỏ của anh ta chơi với nhau rất vui, cô liền nhờ họ tạm thời chăm sóc con mình, một mình đi thăm Nguyễn Nguyễn. Lão Trương đương nhiên phải đồng ý.

            Mộ của Nguyễn Nguyễn rất sạch sẽ, có vẻ như có người chăm sóc rất cẩn thận. Trước phần mộ còn một bó hoa hồng đang tàn, được đặt ở đây có lẽ không quá nửa tháng.

            Trịnh Vi cũng chẳng muốn suy nghĩ rốt cuộc là ai vẫn còn nhớ Nguyễn Nguyễn, ai đã để lại bó hoa này. Có lẽ là đàn ông, nhưng ngay cả Lão Trương – loại đàn ông “nếu đã gặp qua hoa hồng, tất cả các loài khác đều chỉ coi là cỏ dại”, nhưng khi hoa hồng đã héo tàn, trong lòng anh ta cũng sớm khai phá một đóa hoa khác, không nhất định là hoa hồng, có thể vẫn là hoa hồng, có thể là đinh hương, tuy trong lòng anh ta nó mãi mãi không thể nồng nàn bằng đóa hồng duy nhất ấy, nhưng anh ta cũng đã chỉ ra rõ ràng rằng đó là một đóa hoa chỉ thuộc về mình.

            Trịnh Vi nghĩ nếu Nguyễn Nguyễn hiện giờ có thể chứng kiến tất cả, chắc cô ấy sẽ chỉ cười nói: quan trọng không phải là người giữ hoa, mà quan trọng là bản thân bó hoa ấy có đáng được trân trọng không.

            Trịnh Vi ngồi trước phần mộ chỉ còn vương lại một chút trần thế, kể lể với Nguyễn Nguyễn cuộc sống của mình và Lâm Tĩnh, về A Ninh đang ngày một lớn, nói về tin tức của “sáu đại thiên hậu” ở các nơi. Rốt cuộc có thứ gì không thể quay lại? Cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy còn có thời gian. Giống như hiện tại cô đã già đi rất nhiều, e là ngay cả người bạn tốt nhất cũng không chịu nổi tính nói nhiều của cô.

            Vì nhớ A Ninh, Trịnh Vi không ở lại lâu lắm, về tới nơi tụ hội với Lão Trương, lại chỉ thấy cô bạn gái nhỏ của Lão Trương đang ở đó với đôi mắt đỏ hoe, Lão Trương không biết đã chạy đi đâu.

            Trong lòng Trịnh Vi có dự cảm không lành, vừa hỏi ra cô đã thấy lạnh hết người, thì ra sau khi cô rời đi, A Ninh và cô bạn gái nhỏ của Lão Trương chơi đùa náo nhiệt càng lúc càng đuổi nhau xa, không biết chơi trò trốn tìm thế nào mà cô gái không tìm thấy A Ninh nữa. Lão Trương vừa nghe thấy thì gấp gáp vô cùng, yêu cầu bạn gái đứng tại chỗ đợi Trịnh Vi quay lại, còn mình ngay tức khắc đi tìm.

            Trẻ con bị lạc xưa nay không phải là chuyện nhỏ, huống hồ ở một nơi như thế này, Trịnh Vi nhìn dáng vẻ như sắp khóc của bạn gái Lão Trương, biết là cô ấy đã ăn năn, lại đi trách cứ cô ấy ham chơi cũng chỉ là chuyện lãng phí thời gian, chỉ có thể tự trách mình không nên để A Ninh rời khỏi mình, cô vội vàng đi theo hướng mà cô cảm thấy trẻ con có thể thích thú.

            Cô tìm trong phạm vi gần một trăm mét vẫn không thấy bóng dáng A Ninh, sự hoảng sợ và lo lắng đã khiến cô ứa nước mắt, các suy nghĩ khác nhau lần lượt hiện trong đầu. Cô thầm nhắc nhở mình không được khóc không được khóc, khóc chẳng khác nào tin là A Ninh có thể đã bị lạc mất rồi, nhưng A Ninh của cô làm sao có thể lạc mất được? Nhưng cho dù cô cố nén nước mắt, vẫn không chịu đựng được bèn lấy chiếc điện thoại ra – Lúc này chỉ có giọng nói của Lâm Tĩnh mới có thể là liều thuốc tốt cho cô, chỉ sợ anh sẽ trách mắng cô thôi.

            Đúng lúc này, tiếng gào thét kêu gọi trong tâm can như lửa đốt của Trịnh Vi có câu trả lời đáp lại. A Ninh nghe thấy mẹ gọi tên mình, đang ở cách đó không xa vẫy tay ra hiệu mình đang ở đó.

            Trịnh Vi theo tiếng gọi nhìn lại, chỉ nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn của con mình đang đứng bên cạnh một chiếc xe màu đen, bên cạnh còn có một thanh niên đang ngồi xổm trước mặt cậu bé.

            Trịnh Vi nóng lòng, không để ý mọi thứ chạy tới, ôm con vào lòng, lúc này mới để ý đến người bên cạnh con mình, sau khi nhìn rõ dáng vẻ anh ta, cô thật sự hoảng sợ.

            “Anh điên rồi sao? Muốn làm gì?” Cô dùng sức đẩy người trước mặt ra, ôm con lùi vài bước, nhìn anh ta đầy đề phòng và thù địch.

            Trần Hiếu Chính hoàn toàn không đề phòng, bị Trịnh Vi đẩy một cái liền mất trọng tâm, cả người ngã về phía sau, phải lấy hai tay chống về phía sau mới không ngã ập người xuống. Anh ta duy trì dáng vẻ lạnh lùng ngẩng mặt nhìn Trịnh Vi.

            “Em làm mẹ như vậy sao? Nhìn em trông con bất cẩn như vậy, có lạc mất bao nhiêu lần cũng không đáng ngạc nhiên.”

            Trịnh Vi nghiến răng nói: “Điều đó không liên quan đến anh, tránh xa con tôi ra!”

            Trần Hiếu Chính lúc này mới chầm chậm đứng lên, cẩn thận phủi tay và phủi những vết bẩn trên quần.

            “Em hãy nhìn lại chính mình đi, em cho rằng mình là ai? Anh chẳng có hứng thú với con em chút nào. Sao em không tự hỏi chính tâm can mình sao có thể làm một bà mẹ vô trách nhiệm như thế.”

            Trịnh Vi bị anh ta nói những lời cay nghiệt khiến mặt đỏ lên rồi lại trắng bệch ra, vội vàng nhẹ giọng hỏi A Ninh đang ôm trong lòng, trẻ con không nói dối, dù sự diễn đạt chưa được rõ ràng nhưng ít nhất Trịnh Vi có thể làm rõ một chút, sự thật là con mình đang chơi trò trốn tìm với cô bạn nhỏ của lão Trương vô tình gặp ai đó, hay anh ta định có mưu tính xấu xa.

            Cô tự biết mình đang trong tình thế cấp bách đã hiểu lầm anh ta, tuy Trịnh Vi cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cuối cùng cô vẫn là một người chính trực, bỏ qua thể diện, xin lỗi anh ta.

            Trần Hiếu Chính cũng không cảm kích. Phủi sạch bụi trên người, anh ta quay lưng bước về phía chiếc xe đang đỗ cạnh đó.

            “Trước kia anh từng nói với em bao nhiêu lần, đừng làm việc lỗ mãng thế, sớm muộn cũng sẽ gây rắc rối. Không chừng lần sau em không còn may mắn thế đâu.” Anh ta kéo cửa xe, không vội vàng ngồi vào, thình lình thốt ra câu như vậy.

            Trong lòng Trịnh Vi bỗng run rẩy, vẫn là cái miệng không nói được nhiều lời nhưng ngữ khí quen thuộc như vậy, lời trách cứ dặn dò nhỏ nhẹ thân thiết dường như vẫn vang vọng bên tai. Cô nghĩ mình căn bản không cần phải như sắp lâm trận vậy, thật sự cô không hận anh, dù gì cũng từng là người yêu, đã chia tay rồi, nhưng thời gian vui vẻ kia cũng không phải là vô nghĩa. Chỉ cần anh ta vẫn còn nhớ, sợ gì anh ta có thể làm hại A Ninh của cô.

            Lúc nãy Lão Trương hổn hển chạy tới, nhìn thấy hai người bọn họ và cậu bé vẫn bình an vô sự, đập đập ngực mình liên tục, anh ta đứng ở xa nhìn, cũng không tiến lại gần mà lại lặng lẽ đi về phía ngược lại.

            Trịnh Vi thấy bóng dáng Lão Trương, trong lòng nhớ ra, nói với người đang bên cạnh chiếc xe: “Nếu anh rảnh thì tối nay cùng ăn một bữa cơm đi.”

            Anh ta không trả lời, cô lại tự nói suy nghĩ của anh: “Anh và Lão Trương cũng không thường xuyên gặp mặt đúng không? Mọi người cùng ngồi ăn đi, anh ấy còn đem theo một tiểu…”

            “Anh không rảnh.”

            “Như vậy sao.” Trịnh Vi kéo dài ngữ điệu, không phải thất vọng, chỉ là nghe thấy lời cự tuyệt của anh, cô cảm thấy sự xúc động của mình có chút vô lý, đúng là thời gian đã làm cho tất cả những gì của quá khứ trôi đi, mà thật sự trước kia cũng không có gì vui vẻ cả.

            Cô ngại ngùng nói: “Tạm biệt. Uhm, ý em nói là Bye Bye.” (再见 còn là hẹn gặp lại, nên ý của TV là ko gặp lại THC nữa)

            Cô không ngờ Trần Hiếu Chính trầm lặng một lát, rồi vẫn đứng nguyên chỗ cũ.

            “Thật sự anh không rảnh, xin lỗi.” Anh khó khăn quay đầu nhìn cô. “Mẹ anh hiện giờ đang nằm viện, anh phải vào chăm sóc bà.”

            “Mẹ anh bệnh sao? Có nghiêm trọng lắm không?” Trịnh Vi không kìm lòng hỏi.

            Trần Hiếu Chính cười giọng mỉa mai, “Anh nhớ là em vẫn không thích bà ấy mà.”

            “Không sai, nhưng em cũng không mong bà ấy đổ bệnh.”

            “Hẳn em biết bà ấy cũng không thích em đến mức nào.” Trần Hiều Chính cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa trong tay, lầm bầm nói, “Hiện giờ bà ấy đã bệnh đến mức hồ đồ rồi, lúc bình thường lúc không, có khi còn không nhận ra anh, chỉ nhận ra bức ảnh của bố và anh chụp khi anh còn nhỏ. Ngày đó ở trước giường bệnh anh nói với bà là anh ly hôn rồi. Bà mơ màng trả lời lại anh rằng: Ly hôn thì cũng ly hôn rồi, đứa nhỏ Trịnh Vi kia có gì tốt chứ, ngay cả dưa chuột cũng không biết cắt nữa.”

           Trịnh Vi bất giác lấy ngón tay cái trái vuốt ve vết sẹo trên ngón giữa, rất lâu trước kia khi ở nhà anh, vì vội vàng muốn chứng minh bản thân mình với người yêu và gia đình người yêu mà cô thiếu chút nữa đã cắt đứt đầu ngón tay chỉ vì một quả dưa chuột, đến giờ chỗ bị thương vẫn còn vết sẹo mờ mờ, cũng may vết sẹo đã sớm liền với đường vân tay thành một thể, nếu không nhìn kỹ cũng không nhận ra.

            “Có phải em nên cảm ơn mẹ anh vẫn còn nhớ em không?”

            Trịnh Vi cười khổ, khóe miệng Trần Hiếu Chính cũng giật giật.

            “Sau khi anh và Âu Dương kết hôn, bà có gặp qua Âu Dương vài lần, hai người không thể nào hòa hợp được – Rõ ràng là như vậy. Đương nhiên Âu Dương không để những điều này trong lòng, trong mắt cô ấy mẹ anh chỉ là một bà già đầu óc có vấn đề, còn mẹ anh thì cứ canh cánh trong lòng không biết rốt cuộc bà không đúng ở đâu, nhưng dường như biết mình bị bệnh hồ đồ rồi nên bà cũng không muốn làm rõ vì sao. Anh cũng như em, không thích bà ấy, nhưng anh biết một điểm không thể phủ nhận là cho dù có hồ đồ thì điểm xuất phát của bà ấy vẫn là hy vọng mọi điều tốt cho anh.”

            “Đương nhiên rồi.” Có lẽ vì đã làm mẹ, những năm gần đây Trịnh Vi càng hiểu hơn tấm lòng của người mẹ. “Anh hãy chăm sóc tốt bà ấy nhé.”

            “Ừ, dù sao bà cũng không còn nhiều ngày nữa.” Trần Hiếu Chính cười nói, “Đây là chuyện tốt, cuối cùng bà cũng sắp đoàn tụ với bố anh rồi. Dường như bà cũng cảm nhận được thời gian không còn nhiều, mấy ngày trước lại nhớ được nhiều chuyện, cầm tay anh nói không ngừng, nào là đừng ly hôn nữa, không biết cắt dưa thì không cắt nữa, chỉ cần anh thích là được. Bà ấy muốn được ở bên cạnh bố anh rồi, không muốn anh giống như bà sống cô đơn ba mươi năm. Anh bảo bà hồ đồ rồi, Trịnh Vi sớm đã là vợ, là mẹ của người khác rồi. Bà không tin, còn liên mồm bảo ‘Sao lại có thể như thế, sao lại có thể, hai đứa yêu nhau như thế, cho dù ta có mù cũng nhận ra’.”

            Trịnh Vi quay mặt đi, cọ gò má vào đầu A Ninh, vội vã khàn giọng nói: “Anh hãy chăm sóc tốt cho bà ấy, bà ấy đã bệnh nặng quá rồi.”

            Giọng điệu anh vẫn lạnh lùng thản nhiên, không biểu lộ chút cảm xúc nào, “Em có biết bà ấy phát bệnh thế nào không? Tết Âm lịch, anh cãi nhau một trận với bà ấy, tất cả đồ đạc trong nhà bị đập vỡ hết. Bà ấy yêu cầu anh phải chiến đấu tranh giành, anh nói anh vẫn luôn chiến đấu, nhưng chiến đấu mãi có thể hạnh phúc sao? Hạnh phúc của anh đâu rồi? Khi bà thấy anh đập đồ đạc đã chảy nước mắt, anh cảm thấy thật hả giận, như thể những năm gần đây bà ấy đã biến anh thành như này, sau đó anh cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều, tuy rằng anh biết rõ sự thật không phải như vậy. Trịnh Vi, em…”

            Điện thoại trong túi Trịnh Vi kêu lên, A Ninh vừa nghe thấy đã phấn chấn: “Là bố, điện thoại của bố đấy.”

            Trịnh Vi đứng dậy, bước vài bước rồi mới nhận điện thoại, nhưng Trần Hiếu Chính vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng cô nói chuyện.

            “… điện thoại? Không có nha, em không gọi cho anh mà. À, nhất định vừa rồi trong lúc vội vàng đã nhấn rồi… Không có gì gấp gáp cả… Đúng, tang lễ kết thúc rồi, đang đợi ăn cơm với Lão Trương… Giọng của em? Thật sao? Có thể em cúm rồi… Không đạp chăn mà… thật sự không có mà, A Ninh cũng rất khỏe… Vâng, vâng, buổi tối em sẽ gọi điện cho anh, giờ anh cứ làm việc đi…”

            Khi quay trở lại, mặt cô có chút hồng lên, người đứng bên xe lúc này đã hoàn toàn kiểm soát được tâm tình của mình – kiềm chế, ít nhất cũng có chút hững hờ nhìn cô.

            “Không phải anh vội vào viện sao? Em cũng phải đi rồi.” Trịnh Vi nắm tay A Ninh bước đi.

            Trần Hiếu Chính bất ngờ nói: “Anh ta đối xử với em cũng không tệ nhỉ.”

            Trịnh Vi mỉm cười.

            “Nghe nói viện trưởng Lâm sau chuyến này trở về sẽ có cơ hội thăng chức, chỉ sợ sau này sẽ phải đổi xưng hô rồi. Nhưng lấy được một người chồng bản lĩnh, được nở mày nở mặt rất nhiều, song cũng khó tránh khỏi cảnh đau khổ vì phải xa cách, anh ta vì tiền đồ của mình nên lúc em cần nhất có thể lại đang ở cách xa em ngàn dặm. Người xưa nói thế nào nhỉ, ‘tiếc để chồng ham kiếm tước hầu’?”

            Mặt Trịnh Vi biến sắc, không chút do dự đáp trả, cố ý nói từ từ: “Nếu lấy phải một kẻ bất lực, tuy rằng không có tiền đồ, nhưng anh ta lại cả ngày tính toán xu nịnh, cũng chưa chắc ở bên cạnh gánh vác được gì.”

            “Kẻ bất lực cũng có điểm tốt của kẻ bất lực, không gánh vác được những việc lớn, nhưng ít nhất khi vợ khó sinh vẫn có thể ở trước giường cô ấy, sẽ không để cô ấy một mình chịu khổ.”

            Đây vốn là nỗi khổ Trịnh Vi giấu kín trong lòng. Không nghi ngờ rằng Lâm Tĩnh đối xử rất tốt với cô, nhưng những năm gần đây anh thật sự rất bận, một tháng trước ngày sinh dự kiến của Trịnh Vi, anh còn vì công việc khẩn cấp phải đi công tác, mà thời gian này Trịnh Vi ở nhà ngã vỡ nước ối, tuy là mẹ của Lâm Tĩnh và cô giúp việc đều ở bên, kịp thời đưa đến viện, nhưng trong quá trình sinh nở, cô vẫn luôn mong ngóng anh xuất hiện, mà vài giờ sau khi đứa bé ra đời, cô đã qua giai đoạn nguy hiểm, Lâm Tĩnh mới tất tả chạy đến viện. Tình huống này khiến cô cảm thấy hối hận, sau khi tỉnh lại không lâu Trịnh Vi đã nói với Lâm Tĩnh rằng nếu lần đó cô không qua khỏi, không chừng ngay cả nhìn mặt lần cuối anh cũng đến không kịp, đợi được anh về thì cũng sẽ chỉ thấy người vợ được bó vải trắng mà thôi.

            Khi đó Lâm Tĩnh đã ôm lấy hai mẹ con Trịnh Vi và khóc, sau đó anh luôn muốn bù đắp lại cho cô, ngay cả tên con trai cũng đặt là “Dữ Ninh”, A Ninh A Ninh, anh mong rằng con trai sẽ mang lại bình an yên hòa cho cô. Nhưng thời kỳ sự nghiệp hoàng kim của anh cứ như cánh tay vô hình đẩy anh về phía trước, mà phía trước – không tiến thì lùi, anh lại là người đàn ông có tham vọng trong sự nghiệp. Trịnh Vi cũng không muốn anh mệt mỏi bên mình, nhưng khi công việc và xã giao của anh ngày càng nhiều, nhất là nửa năm nay anh bị điều đến tỉnh khác, cho dù anh đã cố gắng mỗi kì nghỉ đều nhanh về bên mẹ con cô, nhưng mỗi khi cô một mình bất lực chăm lo cho con và mỗi khi tức giận, khó tránh khỏi có chút buồn bã.

            Trịnh Vi không biết Trần Hiếu Chính làm thế nào lại biết được chuyện khó sinh của cô, có lẽ là do Lão Trương lắm mồm dường như không chuyện gì không thể nói. Cô cười lạnh lùng với người đang thích thú vì ý đồ khiến cô cảm thấy mất mát kia: “Anh cũng quá coi trọng kẻ bất lực, khi anh ta ở bên cạnh vợ, không chừng đang tính toán: hai người này có thể bán bao nhiêu tiền nhỉ?”

           Trần Hiếu Chính nghe vậy, chỉ cúi đầu nghịch chiếc chìa khóa trong tay, một lúc sau mới cười cười: “Em lại tức giận rồi. Hôm nay em đã tức giận vài lần rồi, nhưng thấy dáng vẻ phẫn nộ của em còn tốt hơn khi thấy em giả vờ ngây ngốc, như thế này mới là Trịnh Vi mà anh nhớ. Quay trở lại vấn đề khi nãy, anh rất tò mò, với một người con gái mà nói, cùng là chờ đợi một người đàn ông, một kẻ bất lực và một người đàn ông thành công, đều khiến cô ấy phải chờ đợi, một người thì chỉ có ba năm, còn người kia là chờ đợi cả đời. Giữa hai người này có điểm khác biệt sao?”

            “Hẳn là kẻ bất lực mà anh nói kia chính là anh?” Trịnh Vi không khách khí lật tẩy.

            Anh không tức giận, chìa khóa trong tay quay càng lúc càng nhanh. “Em vẫn chưa trả lời anh, lựa chọn của em có sự phân biệt sao?”

            “Anh muốn biết đáp án của em, vậy anh hãy trả lời em một câu đã, nói cho em biết, cho đến ngày hôm nay anh có cảm thấy mình sai lầm vì đã từng chọn lựa tòa lâu đài kia không?”

            Anh ngẩng đầu nhìn cô, ngực phập phồng gấp gáp.

            Anh vừa nói cô tức giận rồi, mà anh cũng chẳng tốt chỗ nào cả. Nhưng lúc này, Trịnh Vi lại cảm thấy khuôn mặt anh trong lòng mình không hề mơ hồ đến thế – Anh vẫn là một đứa trẻ cố chấp xây dựng tòa lâu đài trong tưởng tượng, chỉ có hai bàn tay trắng, thật đáng buồn và đáng thương.

            “Không!” Họ đều nghe thấy câu trả lời rõ ràng của anh.

            Trịnh Vi thoải mái nở nụ cười, “Đây cũng chính là Trần Hiếu Chính trong trí nhớ của em. Dáng vẻ thành thực của anh so với khi anh già mồm cãi tốt hơn rất nhiều.”

            “Đến lượt em trả lời anh đi, anh hi vọng em cũng sẽ thành thực.”

            Trịnh Vi nói: “Đương nhiên có khác biệt. Chuyện này vốn không liên quan đến việc một người đàn ông có thành công hay không. Em đợi anh ấy cả đời, nhưng em biết mình là một phần của anh ấy, còn với kẻ bất lực mà nói, em đợi anh ấy ba năm rồi sẽ lại đợi tiếp ba năm nữa, vĩnh viễn chỉ là sai số có thể sửa chữa trên bản vẽ kế hoạch của anh ta mà thôi.”

            Ăn tối cùng cặp đôi Lão Trương rất vui vẻ, khi về nhà trời đã tối. Trịnh Vi cho xe vào gara, khi tháo dây an toàn trên người A Ninh, cô phát hiện trong tay cậu bé còn cầm vật gì đó.

            “Con trai, tay con đang giấu cái gì đấy?”

            A Ninh mở lòng bàn tay, đó chỉ là hai cái kẹo rất bình thường.

            “Kẹo ở đâu vậy?” Trịnh Vi tò mò hỏi.

            “Là chú ấy cho ạ.” A Ninh thành thật trả lời.

            “Chú nào?” Trinh Vi tỏ vẻ nghi ngờ, dựa theo tính cách của lão Trương, nếu cho thì nhất định sẽ cho cả túi kẹo chứ tuyệt đối không cho chỉ hai cái. “Không phải mẹ từng dặn con không được tùy tiện nhận quà của người khác sao?”

            Cậu bé vội vàng lắp bắp nói: “A Ninh nói không… không nhận, chú ấy đưa Ninh… Ninh đến một cửa hàng nhỏ, mua rất nhiều nhiều đồ… nhét… nhét cho con… không cầm… Ninh chỉ chỉ lấy hai cái kẹo…”

            Trịnh Vi giật mình nhớ lại, khi cô nhìn thấy A Ninh, xe Trần Hiếu Chính đang đỗ cách không xa một cửa hàng nhỏ, đa số là các đồ dùng sinh hoạt bán cho nhân viên trong nhà tang lễ và người qua lại, làm gì có những thứ trẻ con cần hay thích, nhưng cô nhắm mắt lại, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra hình ảnh: Anh ngồi xổm trước mặt A Ninh, hận không thể đem hết những thứ đồ tốt mua được nhét vào tay A Ninh đang hoảng loạn, cho dù anh ngay từ đầu đã biểu hiện là không để ý chút nào đến cậu bé.

            Khi họ lần lượt trả lời câu hỏi của đối phương đều chắc như đinh đóng cột, nhưng lúc nắm tay A Ninh trên đường vào nhà, Trịnh Vi không khỏi nghĩ đến chuyện nếu cô ngu ngốc một chút, nếu cô thật sự tin tưởng mà chờ ba năm, hiện giờ có thể cô đang nắm tay một đứa bé khác với một khuôn mặt và một cái tên khác.

            “Mẹ, sao mẹ không hát?”

            Mỗi lần đi đến bãi đỗ xe trong đêm khuya, Trịnh Vi đều hát để lấy can đảm. Cô khẽ hát một khúc không thành giai điệu, cúi đầu nhìn con trai nhỏ của mình. Cô là Trịnh Vi, vì thế sẽ không có khả năng khác, giây phút này tay cô nắm chặt chỉ có thể là con trai A Ninh mà Lâm Tĩnh đã dành cho cô.

            Khi cô hát, cửa thang máy dường như gần lại hơn.

            “Mẹ, không quay lại được là một chuyện đau lòng à?”

            A Ninh của cô luôn có những vấn đề hỏi không hết, nhưng điều bất ngờ này lại vượt qua thắc mắc trong tâm trí của một đứa trẻ lại khiến Trịnh Vi trong lòng lo lắng.

            “Sao lại hỏi như vậy?”

            “Ông ở trong bức ảnh hôm nay không quay lại nữa, vì thế bà đã khóc suốt.”

            “Uhm!” Thì ra người A Ninh nói chính là người góa phụ đau buồn của viện trưởng Tăng. Cô còn muốn nói gì đó với con trai, không ngờ sau đó A Ninh còn tiếp tục nói: “Khi con cầm kẹo, chú kia cũng như vậy… Mẹ, sao mẹ lại không hát nữa?”

            Trịnh Vi còn chưa kịp trả lời, cửa thang máy đã có người bước ra.

            Sau đó cô nghe thấy một giọng nói vui mừng: “Ở xa đã nghe thấy tiếng em hát, lẽ nào cảm cúm đã hết rồi sao?”

            Trịnh Vi mỉm cười dẫn A Ninh chạy về phía trước –

            “Vì tiếp theo sẽ đến lượt bố con hát mà.”

P/S: Quên mất, ngoại truyện này  dịch cho em Đoàn Nhung, em ấy nhờ nửa tháng trước và ngâm cho đến giờ mới lôi ra dịch được. Sr em nhá :”>

Từ khóa » Chúng Ta - Tân Di ổ Tập 2