Ngủ Ngon, Hẹn Mai Nhé By 凪良 ゆう - Goodreads

Jump to ratings and reviewsWant to readBuy on AmazonRate this bookNgủ ngon, hẹn mai nhé

Yuu Nagira, Takara (Translator)

4.08Want to readBuy on AmazonRate this bookNgủ ngon, hẹn mai nhé là câu chuyện chua xót về một người nhút nhát khép kín, đã quen sống trong yên ấm và bao bọc, bỗng bị đẩy bật ra đời một lần nữa sau khi tình cảm tan vỡ. U uất, thất bại và bơ vơ. Giữa lúc ấy thì anh gặp cậu. Rời khỏi tổ ấm do người khác làm cho, anh bắt đầu học cách tự kéo kén, bao lấy sự tổn thương của mình, cũng bao bọc cả tổn thương của cậu. Anh bắt đầu tình cảm thứ hai của đời mình, không phải từ sự yêu thích đơn thuần, mà từ sự cần thiết nhau. Bằng ngôn từ thi vị lơ lửng, hành văn trầm ngâm dịu dàng, tính cách nhân vật đôn hậu và nồng ấm, Nagira Yuu đã khuấy rất nhiều êm ái vào câu chuyện này, một câu chuyện khởi đầu từ chua xót và bất lực.
    GenresLGBTRomanceJapanese LiteratureBoys LoveFictionContemporary

277 pages, Paperback

First published January 25, 2014

Book details & editionsLoading interface...Loading interface...

About the author

Profile Image for Yuu Nagira.

Yuu Nagira

54 books23 followersAssociated Names:* 凪良 ゆう (Japanese)* Yuu Nagira (English)* นางิระ ยู (Thai)

Ratings & Reviews

What do you think?Rate this bookWrite a Review

Friends & Following

Create a free account to discover what your friends think of this book!

Community Reviews

4.085 stars59 (36%)4 stars64 (39%)3 stars32 (19%)2 stars7 (4%)1 star0 (0%)Search review textFiltersTiếng ViệtDisplaying 1 - 30 of 36 reviewsProfile Image for Nhi Nguyễn.Nhi Nguyễn970 reviews1,343 followersApril 26, 2017Sau một thời gian đắm chìm trong thế giới trinh thám hack não nặng nề, thì mình quyết định cho bộ não nghỉ xả hơi một tí bằng cách quay lại với thể loại yêu thích muôn thuở của mình: tiểu thuyết tình cảm. Và lần này không phải là tình cảm bình thường, mà là tình cảm về hai nhân vật gay. Tính kiếm một chút nhẹ nhàng để refresh đầu óc, mà rốt cuộc "Ngủ ngon, hẹn mai nhé" lại không được nhẹ nhàng như mình từng nghĩ.Ừ thì cuối cùng hai nhân vật chính cũng trở về bên nhau sau những dằn vặt đẩy đưa (motif chung của đa số các câu chuyện tình yêu. Phải dằn vặt vậy mới có cái để viết, mới bán được sách chớ ^^). Nhưng mà cái cách họ trở về bên nhau vẫn phảng phất cái gì đó nặng lòng và buồn ghê lắm. Có thể là do khúc cuối, khi mà căn bệnh đãng trí của Sakurato - giờ đây đã là một ông già - đã trở nên ngày một nặng thêm, nhưng vẫn không ngăn nổi ký ức của ông bất chợt trở về một khoảnh khắc của thời trai trẻ, của những tháng năm có Tsugumi kề bên - bóng hình giờ đây chỉ còn là tấm di ảnh trên bàn thờ mà cứ mỗi 3h chiều Sakutaro lại sang trò chuyện.Có nhiều thứ để yêu ở cuốn tiểu thuyết này lắm, nếu như bạn là một fan của tiểu thuyết tình cảm và văn hóa Nhật. Mình yêu cái cách những cánh hoa sơn trà trắng muốt rơi như mưa; yêu cái cách phấn hoa vàng dính đầy lên mũi Tsugumi, cái cách mà ngón tay cậu như tan vào trong màu xanh lam của buổi hoàng hôn mờ tối; yêu khu vườn rau củ với quả dưa leo có mặt cắt hình trái tim, yêu cái cách mà hai nhân vật chính chỉ đơn giản là ở bên nhau, là chúc nhau ngủ ngon và nói với nhau câu "hẹn mai nhé".Tình yêu, dù là giữa ai với ai, miễn nó là thứ tình yêu chân thật, thứ tình yêu nâng đỡ tâm hồn, giúp cả hai cùng vượt qua những trở ngại và khó khăn của cuộc đời và số phận, thì đều đẹp hết, nhỉ?Hoa trà sẽ rơi hẳn một đóa, nhưng sơn trà sẽ rụng từng cánh hoa. Tsugumi đã bảo thế này: “Hoa trà dứt khoát, hoa sơn trà để lại dư âm…”. Và câu chuyện này là một đóa sơn trà, trắng trong và để lại dư âm như mối tình vừa ngọt ngào vừa đắng cay của Tsugumi và Sakutaro.
    contemporary-romancefavorite-romancejapanese-literature ...more
Profile Image for Sophie.Sophie2,518 reviews110 followersMarch 29, 2015Alright, first things first: It's been a while - a long while - since a book made me cry this much. And it's been a while since five stars didn't feel enough - if there was a way to tag on a extra star because of OMG I LOVE IT SO MUCH I CAN'T TAKE I'd use it for this book. I really have to something about my feelings so this is going to be rambly, be prepared.Originally I wasn't supposed to buy this until after my Japan trip (because of a self-imposed rule I've now broken twice because of Nagira-sensei), but I was drawn to it pretty much immediately because of the gorgeous cover, and when someone on tumblr posted it as well, I broke down and ordered it. I mentioned before that sometimes I just *know* I'm going to love a book, and in this case I suspected so ever since I glimpsed the cover. When it arrived this Monday, I spend a while just looking at it and then opening it to see what the colour insert picture was. And it was so lovely I couldn't read a single sentence that evening because I was too overwhelmed. I wish I was kidding but I'm not. There are actually two colour illustrations: one strictly PG, and it has a wonderful gentle feeling to it. The other shows a sex scene, but it too is full of emotions and doesn't feel smutty at all.Anyway, on Tuesday I finally managed to start reading. I read as fast as I could and as long as I could (going as far as extending my break at work so I could read more), but on Wednesday night I was still missing 100 pages. On Thursday I had to go on a business trip, which meant four hours on a train which would have been ideal for reading except I had already blinked away tears more than once and I had a strong suspicion I'd end up crying on the train, so I waited until the next day. Today's my day off, so I was able to read the ending in peace. There were a few times I had to stop because it was getting too much (I get very emotional when reading in case you couldn't tell), but I didn't start sobbing until the short story at the end. Here's the thing: I'm going to tell you a bit about the plot in a second, but I really don't want to spoil it too much. If you've read until here, let me just say this: Nagira-sensei herself writes in her afterword that the ending of the short story is very untypical for BL, and it is. But it was so, so, so, so, SO good.Right, as for the plot: 35-year old Tsugumi is a not-so successful writer who has been living with his lover for the past 9 years when suddenly that lover declares he wants to leave him because he wants children. Tsugumi is shocked and heartbroken, of course, and also rather lost because he doesn't know where to go and what to do about his future. Some weeks later, on the way back from the realtor, he accidentally meets Sakutaro, a 27-year old young man who does odd jobs like helping older people with their shopping and catching stray cats. Not only does Sakutaro turn out to be a big fan of Tsugumi, his grandfather also runs an apartment building, which means Tsugumi at least finds a place to stay. The other inhabitants of the building are a lifely bunch, but Tsugumi finds himself most drawn to Sakutaro, and the feeling seems to be mutual. However, it turns out the gentle Sakutaro, who always appears happy and easy-going, is carrying a heavy burden he doesn't want to share with anyone. And this is where I'm going to stop with the plot. There are so many things I loved about this - Tsugumi's and Sakutaro's interaction, but also Tsugumi's interaction with Sakutaro's grandfather. The garden, the house, Tsugumi's writing. Tsugumi and Sakutaro as characters. The side characters. The fact that it doesn't matter ONE BIT who does what in bed. The way the story made my heart ache. The fact that time passes. (That is something that often happens in her stories, and that's something I love a lot. Even though it usually passes on just a few pages, the characters are given time to sort out their feelings.) The sweetness, and the sadness. The ending. With novels like this, you know who ends up with whom simply by looking at the cover. But there's still this feeling of uneasiness when reading because you don't know how it's going to work. If everything goes well. Since I've read enough books by Nagira-sensei I know I can trust her not to do anything I really dislike, but as the story goes on I wondered how the ending would be. As I said, it's not typical for the genre, but it's perfect and it fit and I love it. I actually ordered this one together with two other of my favourite novels of hers because I want to give them away to other people interested in reading something by her. I'm not sure how to go about that exactly yet, but I'll let you know once I've made up my mind.
    2014bl-novelfavorites ...more
Profile Image for Huyen Pham.Huyen Pham205 reviews96 followersAugust 27, 2019Cuốn BL light-novel đầu tiên mình đọc. Cảm giác vẫn giống như mọi cuốn tiểu thuyết của Nhật khác mà mình đã từng, nhẹ nhàng như thế, mà thấm sâu như thế. À, viết đến đây tự nhiên nhớ ra Em sẽ đến cùng cơn mưa, chính là cảm giác ấy, giống hệt, mặc dù 2 câu chuyện hoàn toàn khác nhau. Người mà mình nuối tiếc nhất chính là Shinji, lựa chọn của anh rời bỏ Tsugumi vì muốn có con, bất công với Tsugumi nhưng đứng ở vị trí của anh thì đâu có sai, áp lực gia đình, áp lực xã hội, những thứ đó đâu phải muốn là có thể "nắm tay nhau và vượt qua" dễ dàng như trong những cuốn tiểu thuyết. Người mình không thích nhất là Sakutaro, vì chuyện cậu năm lần bảy lượt đẩy Tsugumi ra khỏi cuộc đời mình, thế nên mình thấy cậu ta đáng thương nhưng cũng đáng ghét. Quay lại cái cảm giác mà câu chuyện này đem đến, đều là từ không khí, từ nhịp sống bình thản của những người trong nhà Maison Areno, từ những lần Sakutaro và Tsugumi cùng nhau thu hoạch bí, dưa chuột, cùng ngắm hoa sơn trà trong vườn nhà, từ ráng chiều chuyển màu mà có lúc trùng với màu ngón tay khiến ngón tay như biến mất trong một tích tắc. Những câu chuyện nhỏ chắp vá thành Chuyện Sakutaro, những giọt nước mắt, màu vàng của phấn hoa sơn trà dính lên mũi... Tất cả những thứ đó, chỉ là nền thôi, nhưng mà làm nên không khí của toàn bộ câu chuyện.Còn phần lời bạt của tác giả ở cuối sách nữa, đọc mà nhớ đến câu quen thuộc của mấy mangaka: "Cảm ơn các bạn vì đã đọc câu chuyện này. Nếu các bạn thích nó, dù chỉ một chút, thì tôi đã rất vui rồi." Không liên quan gì đến truyện, nhưng mà đây lại là phần mình rất thích đọc, có cảm giác được trân trọng và đến gần hơn với tác giả ấy.Profile Image for Palm.Palm12 reviews6 followersAugust 9, 2024Lần đầu đọc Ngủ ngon hẹn mai nhé có lẽ phải khoảng 6-7 năm trước rồi, khi ấy chỉ đọc lướt qua và mang máng nhớ rằng câu chuyện này khá đẹp. Đến giờ khi đọc lại mình mới nhận ra rằng câu chuyện này không chỉ đẹp mà từng trang văn đều có một cái gì đó man mác buồnYuu Nagira thực sự xứng với danh xưng của mình qua cách ông khắc hoạ nhân vật chính Tsugumi. Bước ra từ mối tình gắn bó suốt 10 năm, tác giả không khắc hoạ nhân vật của mình quỵ luỵ quyến luyến, không căm hận, không gào thét đến vụn vỡ mà là cảm giác trống rỗng đến tột cùng. Một con người không giỏi giao lưu, sống gần nửa cuộc đời trong sự bao bọc của người yêu, giờ đây bị quẳng đi không thương tiếc, Tsugumi hoàn toàn mất phương hướng trong cuộc đời. Mình thích cái cách tác giả đã chữa lành vết thương trong trái tim của Tsugumi trước rồi mới để anh bước vào một mối quan hệ mới và đặc biệt là cách khắc hoạ nội tâm nhân vật khi anh đang bối rối trước tình cảm của chính mình.Và Tsugumi có lẽ đã không tự mình gượng dậy được, hoặc ít nhất sẽ mất nhiều thời gian hơn nếu không có sự xuất hiện của Sakutaro. Ôi đã lâu rồi mình mới đọc được truyện về một anh seme tuyệt vời như thế này, Sakutaro như hiện thân của câu nói kiểu "tôi không hoàn hảo, nhưng tôi sẽ yêu em theo cách hoàn hảo nhất vậy". Cái cách anh ta nâng niu và đã đấu tranh tư tưởng đến nhường nào mới dám liều mình nói ra lòng mình với Tsugumi. Cuộc đời tàn ác với Sakutaro bao nhiêu thì anh ấy dịu dàng và ấm áp bấy nhiêu. Một nhân vật khác được mình dành nhiều sự chú ý đó là Shinji - anh người yêu cũ của Tsugumi. Có lẽ nhiều người sẽ ghét anh chàng này vì hắn đã bỏ Tsugumi vì cái lý do ngớ ngẩn nhất quả đất mà một tên gay có thể nói ra, nhưng mình thì lại không nghĩ vậy. Shinji không phải một người đáng bị ghét, anh ta đã yêu và chăm sóc Tsugumi thật chu toàn suốt 10 năm và kể cả khi chia tay anh ta vẫn khá tử tế. Anh ta không phải kẻ xấu, anh ta chỉ là một người không đủ dũng cảm mà thôi, không đủ dũng cảm để không quan tâm đến định kiến của xã hội, không quan tâm đến lời thúc giúc của bạn bè cha mẹ, Shinji chính là thực trạng đáng buồn cho những con người thuộc LGBT thời ấy. Câu chuyện này không chỉ là về tình yêu vượt qua mọi bệnh tật, mọi khó khăn thử thách, nó còn gài gắm một vài giá trị đáng suy ngẫm đến thế.
    lãng-mạn
Profile Image for Long Ng..Long Ng.115 reviews48 followersAugust 11, 2020Từ bối cảnh, cách xây dựng các nhân vật chính, nhân vật phụ, đến ý tưởng của tranh vẽ minh hoạ đều hấp dẫn, thú vị một cách rất Nhật Bản. Văn phong đơn giản nhưng cảm xúc vô cùng mãnh liệt, nồng nhiệt. Đọc xong chợt ồ lên đồng cảm, ‘đúng rồi, tình yêu chính là như thế này’. Mọi thứ mà Nagira Yuu miêu tả trong cuốn sách đều chạm vào sự rung động của người đọc.Thật ý nghĩa vì đã kỉ niệm tuổi 32 bằng một tác phẩm văn học Nhật hay đến thế. Sẽ giữ mãi cảm giác mà cuốn sách mang lại.https://www.instagram.com/p/CDShUD6B0...Profile Image for Lai Reading.Lai Reading320 reviews514 followersJanuary 6, 2020Đọc sách này mà cảm xúc của mình cứ lên xuống như khi đi tàu lượn siêu tốc ý. Mở đầu hơi buồn, sau đó bừng bừng tươi sáng, rồi lại rơi vào chuỗi u tối bất lực, rồi lại ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa. Ám ảnh và xúc động nhất vẫn là cách tác giả khắc họa nỗi cô đơn. Có những đoạn hai người bước đi bên nhau, mà một người lo sợ sẽ làm tổn thương một người, còn một người dù quan tâm lại không biết cách thể hiện tình yêu, cứ thế lặng lẽ nhìn đối phương chật vật tươi cười. Họ sóng bước bên nhau, cô độc, buồn biết bao nhiêu. Mà đọc, vừa buồn lại vừa quạu. Mất hai năm trời như thế, tận hai năm xa cách trong sự quan tâm tỏ rõ nhưng không nói thành lời. Cứ vì sợ người kia tổn thương mà chọn một mình cô độc, lại vì yêu thương mà khiến đối phương cô độc…haizzzMay mà tia sáng cũng lặng lẽ le lói. Rất khó để diễn tả mối quan hệ giữa Tsugumi và Sakutaro. Nhưng có lẽ là bao dung nhỉ? Là bao dung nên thấu hiểu sự cô đơn, bao dung nên chấp nhận mọi khó khăn để bên cạnh, bao dung nên mới dịu dàng yêu thương. Mình cực kì ngưỡng mộ Tsugumi và Sakutaro ý. Hai con người đều đã xác định sẽ dành cả phần đời còn lại trong cô độc, rồi đột nhiên gặp một người thấu hiểu tất cả, lại nguyện chấp nhận yêu thương những mảnh ghép không lành lặn nơi mình, đáng ngưỡng mộ biết bao nhiêu. Phần ngoại truyện “Sweet Little Life” là điểm sáng bling bling cho cuốn sách này, không spoil đâu, các bạn tự đọc rồi chết chìm trong mật ngọt đi nhe.
    book-in-2020boylovemy-favorite ...more
Profile Image for Jinn.Jinn266 reviewsJuly 16, 20173.5/5Vẫn chưa thấy được vì sao Nagira Yuu được xếp vào hàng đại thần trong làng BL nhật :/
    2017book-ownc-japan ...more
Profile Image for Phương Trương.Phương Trương60 reviews8 followersFebruary 3, 2018Đọc xong cứ thấy buồn buồn
    2018
Profile Image for ngocdiepp .ngocdiepp 25 reviews3 followersMay 19, 2021>Tsugami - một nhà văn mà suốt đến 8 năm trời ròng rã viết sách cũng không có nổi một lần được in bổ sung, một chàng trai có người yêu chỉ vì lí do muốn có con mà đành lòng vứt đi đoạn tình cảm 10 năm đằng đẵng của hai người.>Sakutaro - một chàng trai mà ngay từ lần đầu xuất hiện đã mang lại cảm giác đầy tươi trẻ, một cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng khó tả, một chàng trai có cả ngoại hình lẫn tính cách nhưng lại mang trong mình một bí mật dường như không muốn ai biết được.>Hai con người, hai cuộc đời gặp nhau, ở bên nhau, chia sẻ thấu hiểu nhau. Hai con người cô đơn ấy ậy mà lại cùng nhau đi qua những ngày đông rồi đến ngày hạ, cùng nhau bù đắp những khoảng trống, trao cho nhau cái hơi ấm mà người kia thiếu vắng.>Thú thật là lúc mới đọc mình có cảm thấy hơi bực một chút khi thấy hai nhân vật cứ liên tục gặp gỡ rồi chia xa, không ai tiến tới mà cứ lùi bước. Nhưng càng về sau thì mình lại càng thấu hiểu hơn. Bởi có lẽ cái cảm giác cô đơn đã ở với họ quá lâu rồi, họ sợ hãi điều đó , họ khao khát được yêu thương nhưng nếu như Tsugami hay Sakutaro tiến tới thì cái cán cân ấy sẽ sụp đổ. >Căn bệnh lãng quên ấy thực sự đáng sợ, bản thân mình không dám tưởng tượng đến một ngày mình quên đi những chuyện vui vẻ ,những kỉ niệm bên cạnh người thân, quên đi hình ảnh của những người thân yêu, và đặc biệt là với Sakutaro thì cậu sợ quên đi hình ảnh người mà cậu yêu, người đã cứu rỗi cậu nhưng ngày cậu suy sụp bằng những cuốn sách của mình. Con người ta sinh ra từ khi còn bé đến lớn đã có cho mình nơi để cất giữ kỉ niệm vậy mà với Sakutaro nó như cái ví thủng khiến từng đồng xu rơi rớt dần, cậu chẳng còn gì để nhớ về , để mà ôm ấp mỗi khi nhớ nhung.Chính những lúc đó ta sẽ chợt nhận ra "Mình thật là quá cô đơn rồi!", bản thân ta lạc lõng giữa cuộc đời khi chẳng còn gì để nhớ về. Với Sakutaro, một người đến ngay cả chuyện ngày hôm qua còn vừa nhớ vừa quên, ngay cả chuyện bảo vệ người yêu của mình còn không làm nổi thì cậu thật sự không đủ tư cách để tiến tới bên Tsugami, để bên anh suốt đời.>Với Tsugami có lẽ khi nhìn thấy người mình yêu thương vì mình mà đau khổ, nhìn thấy mình là gánh nặng của người ta thì có lẽ chúng ta cũng sẽ như Tsugami chọn cách buông bỏ. Buông bỏ không phải là vì không thương, không nhớ mà chính bởi vì quá thương, quá nhớ nên mới sợ cậu tổn thương, sợ cậu luôn sống trong cảm giác tội lỗi và lo sợ.> Nhưng thật may mắn khi cuối cùng hai người cũng về bên nhau, họ cùng nhau nấu ăn, cùng nhau thưởng thức những món ăn do chính tay mình làm, cùng nhau đi qua 7 năm đầu và còn nhiều 7 năm nữa.....>Việc tác giả viết thêm ngoại truyện thật ra cũng gây ra nhiều tranh cãi vì nó tạo thêm một khung cảnh chia tay khác cho người đọc. Với bản thân mình, mình thích việc tác giả cho thêm phần này bởi có lẽ như tác giả nói " Hãy để Sakutaro ôm những thứ cậu có, dùng cả đời sau này của mình để chứng minh tình cảm của cậu dành cho Tsugami." Hẳn là vậy, bởi tình cảm đâu phải thứ dễ nói, hãy cứ để thời gian chứng minh thay vì những lời nói sáo rỗng.. > Trong truyện có một câu nói mà mình rất thích đó là " Bén lửa, toả nhiệt, rồi tan vỡ trong chút hơi ấm tàn phai." Nó nói về sự mở đầu và kết thúc của một mối quan hệ. Tsugami và Sakutaro gặp nhau, bén lửa, toả nhiệt để sưởi ấm cho nhau nhưng ngay cả khi lúc Tsugami ra đi, ngay cả khi Sakutaro mỗi ngày đều quên đi rồi nhớ lại việc anh đã mất thì cái hơi ấm họ trao nhau vẫn còn đó. Sakutaro vẫn sẽ cứ thiếp đi, yêu thương cùng nhung nhớ vẫn đầy lên mỗi ngày, cậu cứ tiếp tục đợi đến lúc khoảnh khắc ngón tay tan chảy b��i cậu biết vào một ngày không xa, ở một nơi nào đó, cậu chắc chắn sẽ được gặp lại Tsugami của mình để trao cho nhau câu nói "Ngủ ngon, hẹn mai nhé!"This entire review has been hidden because of spoilers.Show full reviewProfile Image for elekyu.elekyu98 reviews11 followersMarch 4, 2021Tui là tui nghi ngờ mấy bạn gái rate quyển này trên 2 sao lắm. Tui cũng hoang mang nốt về cái danh hiệu đại thần BL của bà Nagira Yuu luôn. Thiệt ko hiểu xuất sắc ở đâu, giỏi chưa tới, mới có ngang tầm thường thôi.Profile Image for Vân.Vân77 reviews6 followersSeptember 16, 2020“Đau lòng đến vậy sao?”.Người đó lặng lẽ xuất hiện trong cuộc đời Tsugumi, lúc chính anh còn đang than vãn sự đơn độc của mình, muốn bỏ lại tất thảy vì cảm thấy bản thân như bị thế giới này ruồng rẫy, người ấy lại cứ vậy mà tiến vào trái tim anh, thấy được cả phần yếu mềm anh luôn cố che giấu.Sakutaro.Cậu ấy có nụ cười rạng rỡ, cái nụ cười đánh lừa người khác rằng mình mạnh mẽ và độc lập đến nhường nào. Mãi về sau, Tsugumi mới biết, cậu ấy bị di chứng sau tai nạn dày vò đến kiệt sức, giấc mơ cũng vì thế tan tành. Gánh nặng trên đôi vai, mà chúng ta lại sợ đơn độc một mình nên cứ vậy dồn nén rồi tự nhủ, sẽ qua, sẽ ổn.Nào phải như vậy, một người cứ dần quên đi ký ức của mình, sao mà ổn được.“Có những người nói chuyện rất hay, nhưng tôi lại cho rằng khi im lặng vẫn có thể làm người ta cảm thấy ấm áp còn đáng quý hơn nhiều.”.Tsugumi đột nhiên xuất hiện, tác phẩm của anh hay cả anh nữa đã cứu lấy trái tim mục rỗng của cậu, cho cậu cảm giác mình sẽ được tha thứ khi mình cứ quên đi hết thảy mọi việc, và rằng nơi này luôn chào đón cậu, bằng cách dịu dàng nhất.“Nếu có thời gian để khóc thì hãy cố gắng lên, phải rèn giũa bản thân, học hỏi từ những chuyện đã qua…đương nhiên như vậy rất tốt. Nhưng nếu chỉ vì nó ‘tốt’ mà cái gì cũng nuốt vào trong thì sớm muộn có ngày bản thân không còn chịu đựng nổi.”.Tình cảm sẽ dần hình thành nhưng lại chả dám bước qua lằn ranh mỏng. Chính bởi vì quá yêu đối phương nên cán cân cứ mãi chông chênh vì do dự. Yêu một người mất đi ký ức sẽ bất hạnh đến nhường nào. Cứ thử nghĩ, tình cảm hay khung cảnh ngày hôm nay, sau một đêm hoàn toàn bị xóa sạch, ký ức mòn vẹt đi, đến một lúc ngay cả bản thân mình là ai cũng không thể nhớ được. Vậy người cậu yêu sẽ thế nào? Tiếp nhận việc bị lãng quên ra sao?Sakutaro đành từ bỏ.Bởi vì yêu người đó, nên mới thấy nặng.Bởi vì muốn bảo vệ người đó, lại nhận ra mình không đủ khả năng.Rồi đau đớn..“Dù biết cứ cân đo đong đếm những gì đã mất là hành động vô cùng ngốc nghếch” nhưng Tsugumi vẫn cứ thế liệt kê. Mất mát và cô đơn cứ trộn nhào, gặm nhấm trái tim anh. Anh muốn bên cạnh Sakutaro, muốn cho cậu hạnh phúc..“Đến khi tôi không còn là tôi nữa, xin anh, hãy vứt bỏ tôi, đừng do dự gì cả.”Nhưng người đó vẫn ở đây, trong tim cậu. Dù cậu đã cố gắng từ bỏ, dù cậu đã lén ích kỉ cất sâu hình bóng trong tim mình, âm thầm dõi theo đối phương, vậy mà người đó vẫn không chịu nhúc nhích gì cả. Làm cậu không thể, không thể cứ vậy để người ấy đi nữa. Cho nên, cho đến lúc bị người ấy vứt bỏ, cậu muốn giữ chặt người đó bên cạnh mình, không để nỗi đơn độc có thể làm bạn cùng người đó nữa..Ký ức quên rồi nhớ, nhớ rồi lại quên cũng không sao. Đã có người luôn dịu dàng nhớ giúp phần của cậu, sẵn lòng lặp đi lặp lại một câu trả lời cho những câu hỏi cậu cứ mãi quên đi. Cùng nhau nói câu ngủ ngon, hẹn mai nhé; thế là đã mãn nguyện lắm rồi.Phần ngoại truyện Sweet Little Life là những mảnh ký ức ngọt ngào Tsugumi đã trọn vẹn dành cho Sakutaro, dù cho đến cuối cùng, một người ở lại lẳng lặng chờ mãi một người đi, không hiểu sao tôi lại cảm thấy không phải buồn thương mà là ấm áp đến muốn bật khóc. Có lẽ, việc Sakutaro ôm những mảng ký ức cậu có, chứng minh với thế gian tình cảm của mình chỉ hướng về Tsugumi là cái kết đẹp nhất. Dù cho việc quên đi mọi thứ cứ tái diễn, mất đi ký ức của ngày hôm qua, hôm kia rồi cả hôm nay nữa, tình cảm của cậu chỉ dành cho một người, nhung nhớ của cậu cũng chỉ có người đó. Sakutaro vẫn luôn chờ đợi cái ngày có thể cùng Tsugumi một lần nữa sánh đôi.Profile Image for Phung Ngoc Nhu.Phung Ngoc Nhu119 reviews3 followersOctober 10, 2021Dẫu biết đã chấp nhận, nhưng đối mặt với bản thân chưa bao giờ là một điều dễ dàng cả. Shinji, nên nói cậu ta ích kỉ hay tội nghiệp đây. Đơn phương chia tay một mối tình mười năm, cũng là một quyết định không vui vẻ gì, nhưng có quá nhiều áp lực từ phía gia đình và xã hội, không phải ai cũng đủ bản lĩnh nắm tay nửa kia để vượt qua đâu. Dù vậy cũng không phủ định được sự nhẫn tâm của anh ta khi đường đột thông báo như thế, cắt đứt tất cả mối liên kết mười năm qua. Vì lợi ích của bản thân quên đi cảm nhận của người khác, có lẽ vì vậy mà tạo hoá bắt anh ta phải trả giá chăng? Trong chuyện có một đoạn như thế này "Nhưng tôi thấy tác phẩm này hay ở chỗ, nó không phủ định bất cứ ai, kể cả người mạnh hay kẻ yếu, bất cứ ai cũng có thể sống trong thế giới đó." Bao dung, vị tha, rồi chợt nhận ra đó là bản chất của xã hội đã bị quên lãng, những thứ đẹp đẽ bình dị thế này thường không được chú ý đến, vì mọi người dành hết sự quan tâm cho sự hào nhoáng bên ngoài rồi. Tsugumi là một người mạnh mẽ. Anh ấy từ từ bước đi trên con đường cô độc, tỏ vẻ bản thân rất ổn để không ai phải lo lắng. Tsugumi là một người yếu đuối. Tỏ vẻ với suy nghĩ bên trong lúc nào cũng đối lập nhau mà, anh ấy vẫn nhớ về những ngày tháng vui vẻ lúc trước, con người mà, nếu trước mắt khó khăn quá thì quay đầu nhìn lại biết đâu lại tìm ra thứ tốt. Mình thích cách tác giả so sánh hình ảnh một đứa trẻ nhai đi nhai lại miếng kẹo cao su, chỉ vì cảm giác sợ hãi không còn kẹo để ăn, nó khắc hoạ nội tâm của Tsugumi rất hợp hoàn cảnh, rất xuất sắc. Mình khăm phục những người sáng tác, họ trích một phần của bản thân ra, tạo ra một "bản thân khác" để đứng bên ngoài kể những câu chuyện đã hoặc chưa trãi qua, điều đó vừa có chút lí thú vừa có chút mơ hồ mà. Nhưng Tsugumi đã làm rất tốt còn gì, viết chẳng vì mục đích gì cả, nghe ngông cuồng thật đấySakutaro là một người tốt để làm bạn, nhưng liệu có đủ tốt để làm người yêu? "Đau lòng đến vậy sao" Câu hỏi này xuất hiện ở đầu quyển sách, nó ngô nghê và mình đã nghĩ cậu ta không phải một người tinh tế khi hỏi trực tiếp như vậy. Nhưng càng về sau, lúc nhìn lại câu hỏi đó, thì mình lại nhìn nó theo kiểu một câu xoa dịu. Cậu ấy thế mà lại vừa yếu đuối vừa bản lĩnh, sao một con người có thể đảm đương cả hai cùng lúc được nhỉ? Cậu ta sợ hãi căn bệnh vô hình của mình, không dám chấp nhận thứ tình cảm đang sinh sôi nảy nở kia, ấy thế mà lại đủ khả năng sống lạc quan trở lại, con người kì lạ thật đấy. Quên lãng, theo một nghĩa nào đó, cũng chính là được cứu rỗi. Sakutaro đã được cứu rỗi bởi sự xuất hiện của Tsugumi nhỉ? May mắn thật. Đến cuối cùng, ông ấy đã thực hiện được lời hứa năm xưa, vậy cũng tính là một người yêu tốt rồi. Đây là một câu chuyện dịu dàng, cứ thả hồn vào đó và cảm thấy bản thân được chấp nhận như cách tác giả nói "Thay vì than thở về những khác biệt giữa người với người, cậu nên vui vẻ thưởng thức sự khác biệt ấy thì hơn."This entire review has been hidden because of spoilers.Show full reviewProfile Image for Bear LV.Bear LV11 reviews1 followerMarch 5, 2018Có lẽ điều làm mình yêu quyển sách này nhất chính sự liên kết giữa mình và hai nhân vật chính. Tsugumi dịu dàng, tinh tế, tuy nhiên phải chăng chính vì sự tinh tế ấy mà anh phải đi kèm với một phần tính cách mỏng manh? Sakutaro với vẻ ngoài luôn lạc quan lại thật hợp khi xuất hiện cạnh Tsugumi. Và sự lạc quan ấy còn là một biện pháp tương phản xuất sắc đẩy hoàn cảnh của anh đủ mạnh mẽ để khiến mình bật khóc. Bị người mình yêu lãng quên đã thật tàn nhẫn, Sakutaro là người hiểu rõ chuyện đó nhất, hiểu rõ còn hơn cả người sẽ bị cậu lãng quên...Đoạn cuối truyện còn khiến mình nhớ tới bà, điều mình chẳng thể ngờ tới, mình thấp thoáng thấy đâu đó hình ảnh của bà ở Sakutaro về già, và vì điều này câu chuyện lại thêm chân thật, gần gũi đối với mình.Một quan điểm nữa mà mình đúc kết từ truyện khiến mình khá tâm đắc. Bạn sợ việc các bạn làm ngày hôm nay thật nhỏ bé, sợ về sau khi bạn đã không còn thì những việc làm, những câu chuyện về bạn cũng không còn. Nhưng không, được làm những điều tốt đẹp cho bản thân, cho người mình yêu, cho tất cả mọi người, có thể không ai nhớ nhưng ở giây phút ấy nó thật lớn lao và đáng trân trọng. Không ai nhớ thì có sao chứ, đến làm bản thân vui, làm người mình yêu vui thì có khác gì không còn sống. Những hành động ấy không còn thấy được chính là vì nó đã thấm vào thời gian, thấm vào địa điểm, thấm vào ai đó và nó sẽ còn mãi mãi ở đó.Profile Image for Quynhjulie.Quynhjulie104 reviews44 followersApril 6, 2020Còn nhớ một hôm nào đó vẫn được đi học, mình vô tình lướt qua được một bài review cuốn này trên íntagram. Bạn ấy viết hay lắm luôn. Bạn ấy nói rằng đọc xong cuốn sách này bạn ấy đã khóc, và tình yêu của hai người đẹp đẽ biết bao. Vì những dòng đó, ngày hôm đó mình đôn đáo vội vàng, quyết phải mua ‘Ngủ ngon, hẹn mai nhé’ ngay và luôn. Định bụng sẽ phải mua được ngay hôm đó và đọc nó hết một lèo trước khi ngày mới đến.Mình có tìm mua được nó thật, nhưng mà mình không có đọc hết.Cuốn sách có đẹp, có dịu dàng, có da diết. Nhưng mà mình không cảm động đến khóc, không đồng cảm và xuýt xao như bạn bookreviewer mình thấy trên insta kia.Chắc là mình đã hi vọng một câu chuyện lôi cuốn và mãnh liệt hơn. Nhưng mà, văn học Nhật Bản vốn đâu có như thế.3⭐️Profile Image for Tieu Anh Dao.Tieu Anh Dao29 reviewsApril 11, 2020Thứ đầu tiên khiến mình ngạc nhiên về cuốn sách này là số lượng chương :) Mình đã tưởng tượng đây sẽ là cuốn sách dài như thế nào đối với 1 cuốn sách có nội dung đam mĩ đề cập đến trong phần giới thiệu. Ồ nhưng mà hóa ra nó không dài như mình nghĩ, và sau khi đọc khoảng 5 chap xong thì mình nhận thấy điểm thứ 2 mình không thích lắm, đó là cách phân chia các chương của tác giả. Mình cảm thấy việc phân chia chương là không cần thiết, và rõ ràng nó cũng không tạo hiệu ứng gì đối với nội dung nhiều, ví dụ như các chương đầu thì nội dung không có quá nhiều khác biệt. Đấy là đánh giá chung cá nhân mình thôi. Yến Hoàng Hải1 reviewNovember 25, 2020Bộ BL Nhật đầu tiên mình đọc, lúc mới hay tin ra đã phải canh ở nhà sách mấy hôm liền để có thể tậu được sớm. Và không hề phụ sự kì vọng, dù đọc bao lâu rồi nhưng vẫn là top BL trong lòng mình. Câu truyện rất nhẹ nhàng, quá đỗi nhẹ nhàng nhưng từng câu chữ như khảm vào tim. Những chi tiết như ô cửa màu sắc, khu vườn nhỏ có quả dưa leo hình trái tim, đoá sơn trà trắng, đến những người hàng xóm đáng yêu... Câu truyện này có lẽ sẽ không hợp với những người đi tìm sự giật gân, đấu trí hoặc những tình tiết căng thẳng, nhưng có lẽ một ngày mùa thu, bất chợt cầm cuốn sách này lên, bạn sẽ cuốn mình vào từng câu chữ nhẹ nhàng của nó.Profile Image for Hoàng Huy.Hoàng Huy4 reviewsMay 17, 2017Theo mình đây là cuốn sách thể loại bl hay nhất mà mình từng đọc! Đọc mà cảm xúc thì lúc cao trào, lúc hân hái, lúc trầm lặng như nhập tâm vào nhân vật vậy! Lúc đọc thì mình cứ đoán rằng mình biết trước nhưng khi đọc thì không như mình tưởng, mình rất khâm phục tác giả rất hiểu ý đọc giả! Mình thích nhất nhân vật Sakutaro ý, tính tình dịu dàng, ân cần, chu đáo, và cực kỳ dễ thương, hình minh hoạ thì không thể chê được luôn! Chỉ có điều phần ngoại truyện miêu tả cuộc đời hai người cho đến chết làm mình buồn não ruột luôn í! Cuốn sách trên cả tuyệt vời !Profile Image for Truc.Truc130 reviews9 followersDecember 29, 2022[3.5/5] Mọi thứ ở cuốn này ở mức vừa đủ, nhẹ nhàng, ấm áp, dễ đọc nên cũng dễ quên. Không có điểm gì quá làm mình ấn tượng để thổn thức như cách mà tác giả đã từng làm với Utsukushii Kare - một trong những cuốn sách ấn tượng nhất mà mình đọc trong 2022. Có thể đây ko phải là cuốn quá xuất sắc, với riêng bản thân mình nhưng mỗi việc biết được Yuu Nagira trong năm nay đã là điều may mắn với mình rồi, mình đâu thể đòi hỏi đc là phải yêu thích hết tất cả sách của cô ấy đâu cơ chứ, chỉ cần một vài cuốn tâm đắc đã là đủ rồi. Đọc thêm để hiểu thêm thế giới quan lẫn cách Yuu xây dựng nhân vật đôi khi cũng có vài điều thú vị.Profile Image for Uyen.Uyen181 reviews5 followersMay 25, 2021Dễ thương. Nhẹ nhàng tình củm nhưng cốt truyện cũng đâu ra đó phết. Mình thích tính cách cả hai nhân vật chính và bấy nhiêu là quá đủ để mình đánh giá cao tác phẩm này. Dạo này mình hay chọn đọc light novel Nhật thay vì xông pha với mấy quyển không máu me thì nặng nề triết lý. Chắc mình đã tới tuổi bớt nghiện những thứ trừu tượng lớn lao mà chuyển sang trầm trồ những điều đời thường nhỏ bé. Cuộc đời mà cứ bình yên lặng lẽ như cái cách văn học Nhật miêu tả nó thì hay phải biết.
    japanese-lit
Profile Image for JillV.JillV190 reviewsJuly 1, 2023น่าจะเป็นงานของนักเขียนคนนี้ที่ชอบสุดเท่าที่อ่านมาแล้ว ปกติเวลาอ่านงานอ.นางิระบางทีจะรู้สึก doubt กับความคิดบางอย่างที่เขานำเสนอ ทำให้ไม่ค่อยสนิทใจไปกับตัวละคร แต่เรื่องนี้ตัวละครหลักทั้งสองดีมากๆ ความสัมพันธ์ก็ดี เป็นงานอ.นางิระที่เรียบๆ ไม่หวือหวา คล้ายๆเรื่องเมื่อรักของเราไม่เท่ากัน แต่ชอบปมของตัวละครเล่มนี้มากกว่า เสียน้ำตาให้ตอนจบเยอะมาก (แต่แบบนี้เราถือว่าจบแฮปปี้นะ) ดีงามจนอยากให้มีเวอร์ชั่นแปลไทย
    japanese-novel
Profile Image for Alora.Alora3 reviews1 followerJanuary 16, 2019Dù vẫn còn thiếu gì đó để có thể đánh giá được 5 sao, nhưng gấp lại quyển sách mình vẫn hài lòng với những gì mình nhận được. Lời kể, cốt truyện, nhân vật dù không thuộc dạng siêu xuất sắc, nhưng kết hợp vô cùng hài hoà với nhau.Luan Nguyen5 reviewsAugust 9, 2019Lần thứ nhất mình đọc chỉ trong một đêm, lần thứ hai đọc lại do vướng công việc nên mấy ngày mới đọc xong. Cứ hễ mở sách ra là bị cuốn theo mạch chuyện, bị cuốn theo những dòng cảm xúc của Tsugumi, bị cuốn theo những nỗi lòng của Sakutaro.Profile Image for just a weirdo addicts to reading.just a weirdo addicts to reading8 reviewsJuly 15, 2021Bình thường ��t đọc thể loại này lắm mà lúc thấy cuốn này tự nhiên muốn đọc không chịu được ấy. Thế là mình đọc luôn mà đọc không dừng được là đằng khác. Lâu rồi mới thấy xúc động mạnh như vậy dù mạch truyện rất nhẹ nhàng chậm rãi. Mong em này sẽ được mọi người chú ý hơn ( ༎ຶ‿༎ຶ )Profile Image for Cat Cat.Cat Cat4 reviewsMarch 16, 2018Nhẹ nhàngProfile Image for Duyên.Duyên56 reviews28 followersNovember 21, 2018Nhẹ nhành đến khiến mình đau lòng.Profile Image for Vinh Khang Nguyen.Vinh Khang Nguyen124 reviews5 followersMarch 3, 2019A little dramatic for me. It's a fast read but rather shallow. But gentle, and leave you with a warm feeling. But that's it, nothing deep, nothing memorable.Profile Image for Lanmreading.Lanmreading100 reviews51 followersReadDecember 14, 2019Ngoại truyện nâng tầm tác phẩm =)). Một câu chuyện nhẹ nhàng và ấm áp rất thích hợp cho tiết trời đông như này~Profile Image for Chau Trieu.Chau Trieu355 reviews2 followersNovember 15, 2020Các cuốn light novel của Nhật Bản đều không như tên, không có light một chút nào hết. Mỗi lần đọc lại cuốn sách này mình lại thấy chạnh lòng và nặng nề. Profile Image for Rose.Rose199 reviews43 followersMay 15, 2021I love that ending.Profile Image for Hỉ.Hỉ27 reviews1 followerMay 23, 2021ugly cried the first time reading it. . .second time I was able to smile a little because the ending is just so beautiful
    got-my-unconditional-love
Displaying 1 - 30 of 36 reviewsMore reviews and ratings

Join the discussion

Adda quoteStarta discussionAska question

Can't find what you're looking for?

Get help and learn more about the design.Help center

Từ khóa » Book Nhé