NGUYỀN RỦA HỌC THUẬT - Phần 1 : Đất Dữ - Wattpad

Xin phép được sử dụng danh xưng "mày"-"tao" trong tác phẩm này ạ...

Đó là mùa thu năm 2014, khi những chiếc lá vàng vắt vẻo trên cây bắt đầu rụng xuống. Tao bước vào năm học mới, lớp 11. Bố mẹ tao vì không muốn tao tiếp tục vướng vào tâm linh bởi những khả năng đặc biệt mà tao có(đọc những truyện trước của tao) và một vài lý do khác nữa. Nên đã quyết định cho tao chuyển trường. Ngôi trường mà tao chuyển đến, là một ngôi trường chuyên danh tiếng tại đất Sài Gòn. Tao đã rất vất vả khi thi bổ sung chỉ tiêu vào lớp chọn, nhồi nhét hàng tá kiến thức mới có được một ghế trong lớp 11 chuyên hóa.

Sáng hôm ấy, bố chở tao đến trước trường. Ông ấy động viên tao hãy mạnh mẽ lên, năng động lên, đừng vì môi trường mới mà ngại ngùng. Tao cũng vâng vâng dạ dạ, nhưng bản chất nhát gan vẫn luôn chế ngự tao. Ngôi trường này to và đẹp hơn trường cũ của tao rất nhiều. Kiến trúc của nó tương đối cổ kính. Hay nói cách khác là hơi cũ ở một số dãy phía sau. Tao ngơ ngác đơn thân độc mã, bước từng bước giữa nơi xa lạ. Dưới ánh nắng sớm dịu nhẹ, các cô cậu học sinh đang vui đùa, nhưng chủ yếu là ngồi ở các dãy ghế đá ôn bài. Đúng là trường chuyên bậc nhất có khác. Đứa nào cũng đeo mắt kính dày cộp. Chắc tao thuộc dạng cận nhẹ nhất và lười nhất ở đây rồi.

Mãi đứng suy nghĩ bâng quơ. Tiếng chuông báo hiệu vào giờ học vang lên. Cái tiếng chuông này hay lắm. Nó là cái âm thanh chuông mà bọn mày thường nghe trong các bộ phim anime Nhật Bản về trường học.

Tao vác balô chạy đi tìm lớp như một đứa ở quê mới lên tìm địa chỉ nhà giữa phố. Cũng may mắn gặp được thầy giám thị. Ông ấy chỉ cho tao dãy lớp chuyên của khối 11.

Bước vào lớp. Điều ngạc nhiên nhất mà tao thấy đó là tất cả các học sinh đều đang ngồi học bài. Chẳng đứa nào để ý tới sự xuất hiện của một đứa lạ mặt như tao cả. Tao bước xuống dưới cùng. Thấy có chỗ trống, tao ngồi xuống, thở phì phào...

Con bé ngồi kế tao đang dán mắt vào quyển sách. Không để ý đến tao luôn? Trời ạ? Bọn này là người ngoài hành tinh hay sao vậy? Hay là tao đang tàn hình?

-Này bạn gì đó ơi! Bạn ơi!-Tao dơ tay chào chào nó.

Nó liếc mắt nhìn tao :

-Có vấn đề gì hả bạn? Hay bạn cần được giác ngộ phương trình hóa học?

-À..à...thôi thôi..được rồi...-Tao lau mồ hôi trên trán, lấy tập vở ra. Lát sau thầy giáo đã vào lớp.

Tiết học buổi sáng kết thúc trong vô vị. Cái lớp này nhạt thật sự. Bọn nó học và học không ngừng nghỉ ngay cả giờ ra chơi. Thấy vài ba đứa cười nói vui vẻ, tưởng nói chuyện phím, ai ngờ...thì ra chúng nó đang bàn về việc đã giải ra bài tập.

Tao ra trước cổng trường mua cơm trưa mang vào để ăn. Chiều lại phải tiếp tục học ở cái nơi toàn lũ người ngoài hành tinh. Không biết khi nào tao mới kiếm được một đứa bạn là người thường ở cái nơi kì dị này.

Bước đến hành lang, tao chợt nhìn thấy một thằng đang ngồi trên ghế đá bấm điện thoại. Thấy nó chỉ có một mình, lại không cầm tập vở gì cả. Tao nghĩ mình đã tìm được một đứa chung tần số rồi. Tao liền tiến tới, ngồi cạnh nó.

Từ khóa » Nguyền Rủa Học Thuật Phạm đào Hoa