Nguyệt Hạ Tang – Review | Minh Lan

Trước đây chị Tang chuyên viết ở mảng kinh dị, sau đó thì viết những bộ ngăn ngắn hài hài như hệ liệt Sâm Lâm, sau khi chuyển qua Tấn Giang mới bắt đầu viết những bộ dài hơi và đồ sộ như Nguyên Thủy Tái Lai, Không Có Kiếp Sau, Ma Vương, Ngày Yên Nghỉ.

Những bộ truyện sau này của chị đa số là thể loại không gian ảo tưởng, tương lai giá không, có thể là vì ở thể loại này chị có thể thỏa sức phóng bút tất cả sức sáng tạo của mình. Ba yếu tố thường thấy trong truyện của chị là hài, dễ thương và cảm động. Ba yếu tố này đan xen vào nhau tạo thành những câu chuyện vô cùng sống động, giàu cảm xúc và chân thành.

1. Dù thế giới trong truyện đa số là không gian ảo tưởng nhưng tình tiết thì lại hướng đến những chuyện rất đời thường, ví như phụ huynh thì lo cho con học hành, chạy trường điểm, kiếm tiền nuôi gia đình, con cái lớn lên thì tìm công việc ổn định đảm bảo thu hoạch dù hạn hay lụt, đãi ngộ tốt, phúc lợi cao, rồi cả nhà cùng đi du lịch, thích chụp ảnh lưu niệm, v.v…

Rõ ràng tư tưởng thì hướng tới lối sống bình đạm, nhưng vì các nhân vật trong truyện của chị đều hổng phải người thường, bối cảnh truyện cũng hổng phải bình thường nên những việc rất đời thường gần gũi đó đều trở nên rất hài hước, thú vị và dễ thương.

2. Truyện của chị rất tình cảm: những ai đã đọc qua truyện của chị đều có thể cảm nhận rất rõ điều này. Ấm áp và dịu dàng bao phủ toàn bộ truyện, không phải kiểu “anh rất yêu em” hay qua những tình tiết đầy cẩu huyết rối rắm, mà là sự quan tâm lẫn nhau giữa người thân, người yêu, bạn bè, hàng xóm, giữa người với người với nhau. Quan tâm từ những điều nhỏ nhặt, nhất là cảm nhận của đối phương, một điều quan trọng mà không phải ai cũng để ý đến.

3. Truyện của chị rất giàu cảm xúc: hài hước dễ thương là thế, nhưng xen lẫn lại có những câu chuyện làm người ta rơi nước mắt. Rõ ràng câu chữ cũng chẳng có gì hoa lệ hay cao lớn, chỉ đơn giản là trần thuật mộc mạc mà thôi, vậy mà lại đủ để xói vào lòng độc giả, để rồi đến khi đọc hết dòng cuối cùng với cái kết viên mãn mà cái bùi ngùi đau lòng đó vẫn còn đọng mãi.

4. Truyện của chị rất “bé ngoan”: trước khi ăn phải rửa tay (dù bằng cách liếm móng vuốt cho nhau), trước khi ngủ phải oánh răng, sau khi đi picnic phải dọn dẹp sạch sẽ, xử lý thức ăn thừa, giữ gìn môi trường xanh sạch đẹp, đi học nhớ ngồi bàn đầu và nghe thầy cô giảng, lễ phép với người lớn, gặp người khác phải chào hỏi, biết cảm ơn và báo đáp người đã giúp đỡ mình, có lỗi phải xin lỗi, v.v… Đây cũng là một trong những đặc điểm khiến mình vô cùng ưng ý truyện của chị.

5. Truyện của chị là một lữ trình dài: từ nông thôn đến thành phố lớn, từ khi các nhân vật còn một nghèo hai trắng cho đến khi đã tích trữ được rất nhiều thứ, chúng ta sẽ dõi theo từng hợp tan, từng cảm xúc và yêu thương của họ, qua từng bước đi tiến về phía trước và trưởng thành, từng gian nan khó khăn, từng đấu tranh cố gắng, từng hy sinh và kiên trì, và cuối cùng đi đến thành quả, đó là một hành trình dài vô cùng sống động.

6. Truyện của chị rất hấp dẫn, lôi cuốn: dù có chút bàn tay vàng nhưng chị xây dựng tình tiết và nhân vật rất hợp lý, có lúc điềm điềm (đoạn các nhân vật còn ở nông thôn), lúc thì cao trào, hồi hộp như trong các cuộc so tài, chiến đấu khiến cho độc giả không dừng lại được để biết diễn biến tiếp theo, cuối cùng thường là cảnh hai anh nam chính của chúng ta tỏa sáng, xen vào đó là chút chuyện cảm động, đoạn chiến hạm Người Đổ Bộ trong Không Có Kiếp Sau là một ví dụ. Ngoài ra, chị thường hay cho vào truyện chút yếu tố linh dị, ban đầu thấy hơi sợ vậy thôi chớ tới khi sự việc được giải đáp rõ ràng rồi thì lại thấy cảm động, ví như đoạn khám phá thuyền âm hồn của Mục Căn và Olivia.

7. Văn phong: chị thường dùng lối trần thuật mộc mạc để diễn tả lại các sự việc xảy ra, câu chữ không hề hoa lệ, ngược lại còn rất đơn giản, thế nhưng lúc dễ thương thì dễ thương muốn chết, chị lại còn thích dùng mấy emo siêu cute nữa, lúc buồn thì câu nào câu nấy xói vào lòng. Chị cũng thường tả cảnh rất thơ mộng và lãng mạn, nhất là không gian vũ trụ bao la, huyền bí và xinh đẹp.

8. Truyện của chị thường có tình tiết hàng loạt hiểu lầm dở khóc dở cười rất dễ thương, mà những hiểu lầm này xuất phát từ sự đơn thuần của các nhân vật, tạo nên nhiều bất ngờ và hài hước.

9. Cốt truyện có nhiều tầng lớp: đọc một chương là bóc ra một chút, từng chút bóc ra một tầng lại một tầng, trải dài mấy trăm chương là từng câu chuyện được vạch trần, nổi lên bề mặt, đó có thể là những vui buồn hợp tan, là những nụ cười và nước mắt, vui sướng và bi thương, cũng có thể là những sự thật đau lòng ngỡ đã chôn vùi theo năm tháng, thời gian trôi đi, cuối cùng còn lại chỉ là tiếng cảm khái xa xôi…

Đó là câu chuyện tình buồn thời trẻ của ông hàng xóm Joe tốt bụng; là người máy bồi bàn trên đoàn tàu đã dùng hết điểm tín dụng hai tháng của mình chỉ để đãi nước báo đáp những người đã tôn trọng anh như một con người; là bà Dolai cố gắng duy trì sự sống cả ngàn năm chỉ vì chờ ngày đứa con Đoá Đoá của bà trở về; là người máy Viên Đá dù sắp bị vận chuyển đến khu tiêu huỷ vẫn kiên quyết nắm chặt cục đá xinh đẹp trong tay; là rất nhiều người máy bảo mẫu chấp nhận hy sinh cứu chủ nhân của mình trên đường chạy nạn; là cậu bé Pullen dang đôi cánh bảo vệ ngài Sise chỉ cầu được gọi ngài là cha; là ngài Cây Thế Giới vì mọi người mà hy sinh tình cảm riêng của mình; là cậu Avery cố gắng học một chiêu thức chỉ để đổi lại một cái nhìn của cha và anh trai [Không Có Kiếp Sau]

Đó là ông cụ sống mấy trăm năm “lạc đường” chỉ cầu mong một lần nhìn thấy lại cố hương; là phu nhân Cantaro cả đời chỉ chờ đợi được làm hôn thê của một người dù người đó đã chết; là Carrasi và Tuyết với giấc mộng đẹp được nhìn thấy lại người thân; là gia đình chủ đoàn tàu dù biết tai hoạ sắp đến vẫn ngược đầu tàu quay về làm tròn bổn phận chở tất cả hành khách rời đi; là Vương Tiểu Xuyên vì tình bạn thuở ấu thơ mà trước lúc lìa đời vẫn nắm chặt cuốn hộ khẩu trong tay; là Hắc Đản dùng quả trứng gà mà nó thích nhất để đổi lấy tính mạng của ông và cậu nó; là ma vương Salor dùng máu thịt hoà vào đất, mọc thành cây và nở hoa chỉ để chứng minh hắn không phản bội bạn mình [Ma Vương]

Đó là cậu Cantus cứu Nha Nha chỉ vì để Nha Nha không phải như mình, mãi mãi chỉ có thể nằm lại nơi đất khách quê người làm một hồn ma vọng về quê nhà; là bé Alice lê thân thể đầy thương tích với khát vọng đi theo “cha mẹ”; là người mẹ Amanda làm tất cả chỉ để bảo vệ đứa con ngốc nghếch của mình; là ba ba thỏ tuyết trong giây phút hiểm nguy đã hóa thành hình người để cứu con trai [Nguyên Thủy Tái Lai]

Đó là các anh chị em trong cô nhi viện hết đời này đến đời khác chăm sóc thân thể của Vinh Quý; là câu chuyện của tang thi Người cao to ngày ngày lặng lẽ làm vườn và bà lão cô đơn; là bố Ha Na dùng cái chết của mình để nghiệm chứng thuốc giải thuốc bất lão; là cậu bé trước lúc bị lấy nội tạng lại vì một ấm áp hiếm có trong đời mà mỉm cười [Ngày Yên Nghỉ]

10. Truyện của chị mang đầy ý nghĩa nhân sinh: mỗi người (dù là người máy) đều có mong muốn được sống, nhưng quan trọng hơn là được sống và chết một cách có ý nghĩa. Đọc truyện của chị, độc giả sẽ cảm nhận rất rõ rất nhiều loại tình cảm, nhất là tình thân, tình người với nhau, ngoài ra còn có thái độ sống tích cực, yêu thương, quan tâm giúp đỡ lẫn nhau, có trách nhiệm, biết lao động, lòng biết ơn, cách đối nhân xử thế, bao dung, sự hy sinh và lòng quả cảm.

11. Truyện của chị có mảng sáng cũng có mảng tối, có ác có thiện, nhưng giữa những ác ý vẫn luôn lan tràn những thiện ý. Thế giới mà chị xây dựng luôn hướng niềm tin về sự lương thiện và bản chất tốt đẹp của “con người”, có khi còn bức cái thiện của một người xấu nổi lên bề mặt nữa. Ollie Chíp, Louis, Hắc Đản, A Cẩn, Tiểu Mai… có lẽ sẽ trở thành những người u ám, nhưng vì họ được gặp gỡ, được nuôi nấng hoặc được cứu vớt bởi sự lương thiện mà trái tim họ dần trở nên tươi sáng, tâm họ sáng, nụ cười họ sáng, ánh mắt họ sáng, cuộc đời họ cũng sáng. Thế nên đọc truyện của chị dễ chịu lắm.

12. Truyện của chị vô cùng tinh tế: tinh tế trong từng câu chữ, từng cảm xúc, một đoạn nhỏ ví dụ dưới đây:

[“Tội gì phải vậy chứ? Cậu biết đó là ảo giác mà.”

Carrasi nhắm mắt lại rồi lại mở ra: “Dù biết vẫn muốn tiến đến, dù có bị mất ba cái đầu cũng đáng.”

Tuyết hỏi hắn: “Cậu nhìn thấy gì?”

Carrasi trả lời: “Là một giấc mộng đẹp.”

“Tôi nhìn thấy mẹ.”

“À, đó quả thật là một cái mộng đẹp.” Tuyết nói xong thì không nói gì nữa, tuyết rơi lớn hơn, rất lớn, phủ lên hai người họ.]

13. Truyện của chị rất chú trọng cái gọi là “nhà”:

Nhà, đối với một số người, đó là nơi để rời đi, để bỏ lại.

Nhà, đối với một số người khác, lại là nơi để trở về, để bám víu, để dựa dẫm cho tâm hồn để không phải trở thành một đứa trẻ đi lạc bơ vơ, hay một cô hồn dã quỷ không có nơi vọng về.

[Đúng vậy, bất luận đang ở chốn nao, chỉ cần có gia đình thì nơi ấy chính là “nhà”.]

14. Truyện của chị cực kỳ chú trọng bốn chữ “đối nhân xử thế”: Bối cảnh trong các bộ truyện của chị thường rất đa dạng, nhưng điểm chung giữa chúng chính là cực kỳ coi trọng bốn chữ ấy. Đôi khi, là ác hay là thiện, là bóng tối hay ánh sáng, là kết cục bi thương chia cách hay hạnh phúc viên mãn, thậm chí một người sẽ trở thành ai, trở thành con người như thế nào cũng chỉ vì bốn chữ này. Nhân vật ấy có lẽ sẽ đi vào bóng tối, nhưng chỉ vì một cuộc gặp gỡ, nhận được một lời hỏi thăm quan tâm chân thành, một món quà nhỏ, môt nụ cười thiện ý, một cánh tay vươn ra,… mà nhân vật ấy đã không còn chìm vào bóng tối u ám nữa mà rẽ sang một con đường khác tươi sáng hơn.

Hay nói cách khác, truyện của chị thể hiện rất rõ câu: “Nhất niệm thành ma, nhất niệm thành Phật”.

Trong Không Có Kiếp Sau, Olivia từ nhỏ đã được nuôi nấng trong môi trường khắc nghiệt và vô tình, ra ngoài cũng chẳng nhận được thiện ý từ ai. Hắn chỉ có một người thân chính là người máy bảo mẫu Manh Manh đã ở bên hắn từ nhỏ. Hắn không có nhà. Tâm lý phản nghịch, u ám từng chút một xâm lấn tâm hồn hắn, hắn thậm chí có ý muốn hủy diệt một hành tinh chỉ vì người ta tỏ vẻ không thân thiện với hắn khi hắn gọi món ăn. May thay, Olivia vô tình gặp gỡ Mục Căn. Một cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn nhưng đúng lúc này đã làm thay đổi tương lai của hắn. Nguyên nhân là vì sao?

Mục Căn kết bạn với hắn, tình bạn của hai đứa trẻ thơ ngây rất đơn giản, được thành lập bởi nụ cười thiện ý và sự chia sẻ 400 tập phim hoạt hình “Cuộc phiêu lưu của Kham Manh Manh” của Mục Căn dành cho Olivia. Hai đứa vô tư kết bạn, cùng nhau khám phá thuyền âm hồn, cùng đưa Đoá Đoá về nhà, cùng nô đùa trên tuyết, sửa chữa cho các người máy, rồi cùng đăng ký vào khoa ẩm thực của Học viện, cùng ôm trứng đi thi,…

Các bác người máy nhà Mục Căn dần xem Olivia là đứa nhỏ nhà mình. Khi Olivia buộc phải đi học ở trường quân sự, thư nhà và Sừng To (con thú Mục Căn đưa cho Olivia nuôi) là thứ duy nhất cứu rỗi linh hồn hắn. Hắn giờ đây đã không còn là đứa trẻ lạc lõng giữa đất trời bao la nữa. Hắn đã có nhà, có chốn để quay về.

Sau này cả nhà còn cùng các ông bà hàng xóm đi du lịch, cùng khám phá thế giới, cùng làm những việc tốt, cả hai đứa đều là những đứa trẻ rất ngoan.

Còn trong Ma Vương thì có một đoạn thế này:

[Hắc Đản là hiện thân của hắc ám ác ý nhất trên thế gian này.

Một khi tồn tại sẽ hủy diệt toàn bộ thế giới.

Được sinh ra từ một góc âm u, nó lẽ ra không nên tồn tại trên thế giới này.

Kế Hoan nhất niệm chi gian quyết định nhận nuôi nó.

Cậu và ông nội dùng toàn bộ thiện ý và tình yêu để nuôi nấng nó.

Hắc ám ác ý nhất thế gian được thiện ý tốt đẹp nhất thế gian nuôi nấng.

Thế nên nó trở thành một sinh linh tốt đẹp nhất thế gian.]

15. Ngoài ra, có rất nhiều cuộc “quay về” trong truyện của chị Tang, ý nghĩa của sự “quay về” này ở chỗ, nếu rời đi, họ sẽ được an toàn, nếu quay về, họ sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng vì sao họ vẫn chọn quay về?

Trong Ngày Yên Nghỉ, trong khi rất nhiều người đều nhanh chóng rời khỏi trước khi chính phủ hủy diệt toàn bộ thành phố thì Tiểu Mai và Vinh Quý đã lựa chọn quay ngược đầu xe trở về để chiến đấu cùng bạn bè.

Trong Không Có Kiếp Sau, khi kẻ địch chuẩn bị tấn công hành tinh Bạch Lộ, ai ai cũng mau chóng lên phi thuyền rời đi, nhưng rồi, họ lại quay trở về để chiến đấu tới cùng.

Trong Ma Vương, chủ đoàn tàu dù biết phía bắc đang rất nguy hiểm nhưng bà vẫn quyết định quay ngược đầu tàu để đưa hết tất cả các hành khách đến nơi an toàn.

Trong Nguyên Thủy Tái Lai, một Cantus dù thương tích đầy mình vẫn quyết định quay về chiến đấu cùng đồng đội để bảo vệ vùng đất sinh sản.

Mỗi một lần “quay về” đều sẽ có hy sinh, có mất mát, có đau thương, nhưng họ đều quay về. Vì cớ gì? Vì cớ gì phải quay trở về cho dù con đường trở về kia có muôn trùng nguy hiểm, có lẽ còn phải hy sinh? Là vì, chỉ có quay trở về họ mới không hối hận.

Có người nói đó là không biết tự lượng sức mình, còn có người cho rằng đó là ngu xuẩn, thậm chí là anh hùng rơm, mình bỗng nhiên nhớ đến một câu trong Nguyên Thuỷ Tái Lai: “Dẫu biết có thể sẽ không có kết quả tốt nhưng vẫn cứ khăng khăng quay trở lại, đây không phải là ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình, mà là một sự Dũng Cảm nguyên thuỷ thuần sinh.”

Dũng cảm bảo vệ những thứ bản thân không thể buông bỏ, là người thân, là bạn bè, là đồng đội.

Dũng cảm bảo vệ những thứ bản thân không thể không có, là nhà, là quê hương, là đất nước.

Dũng cảm bảo vệ những thứ bản thân không thể đánh mất, là đạo nghĩa, là lương tri, là tình người.

Dũng cảm để sống hiên ngang và chết hiên ngang.

Dũng cảm đến sống một cuộc đời dũng cảm.

Mỗi người đều có sự lựa chọn của mình, lựa chọn tam quan, lựa chọn lối nghĩ, cũng giống như tôi lựa chọn cho mình một quyển truyện để đọc.

Tôi lựa chọn đọc về những điều tốt đẹp, cảm xúc đẹp, những dòng văn đẹp. Đối với tôi, văn thì phải có nhân văn, dẫu có là dạy trẻ mẫu giáo nhưng chỉ cần có tư duy tích cực, hướng sáng và hướng thiện, thì đều có giá trị cả. Và tôi tìm thấy những điều này trong truyện của chị Tang. Tôi nhìn thấy hoa nở dưới mỗi một bước chân của các nhân vật trong truyện, trên hành trình tiến về phía trước, cũng là hành trình quay về.

Rõ ràng có nhiều gia vị như thế nhưng chị Tang lại nêm rất vừa miệng, nên là rất thích rất thích truyên của chị hihi

Từ khóa » Vong Linh Thư Review