Nhớ Biển! - WOWWEEKEND

Tháng 10 về, những cơn mưa đầu mùa bắt đầu nhỏ to thì thầm. Mưa reo vui tí tách nhưng lại khiến lòng người nao nao, tâm trạng cũng buồn vui vô cớ. Vì mưa, nắng phải rời đi nhường chỗ. Và vì mưa mà em nhớ biển đến cồn cào!

Em nhớ biển mênh mông xanh biếc

Em nhớ biển mùa hè sau những cơn mưa rào bất chợt, không khí mát lạnh và mọi vật dường như thay áo mới tinh khôi. Ai nói trời mưa biển không đẹp, với em biển muôn đời vẫn xanh và tươi đẹp dù thời tiết có thay đổi ra sao. Thế nên, sau mỗi cơn mưa em lại muốn chạy ngay ra biển, để hít hà cái mùi nồng nồng đặc trưng. Ai nói biển mùa mưa buồn và ảm đạm, chẳng phải những ngày này, biển vắng những bước chân rộn ràng, chỉ “ta với biển nồng nàn” đó thôi. Sẽ chẳng có ai làm phiền ta, cũng chẳng suy tư nghĩ ngợi gì mà chỉ đơn giản là thấy tâm hồn mình hòa vào với biển, tươi mát và thanh tân, thế cũng đủ lãng mạn và bình yên rồi.

Biển đã xanh, muôn đời mãi xanh

Em cũng nhớ cả những ngày nắng vàng ươm nhảy nhót trên từng con sóng bạc. Thật tuyệt vời khi có thể về với biển vào những ngày dịu êm như thế để được đắm mình trong làn nước xanh mát, để được biển dịu êm ôm trọn vào lòng. Em thích ngắm bình minh lên ở những vùng biển vắng. Sau một đêm dài ngon giấc trong tiếng ca của biển, cảm giác lặng yên nghe tiếng sóng rì rào, tiếng gió lay xào xạc và chờ đợi khoảnh khắc mặt trời vén bức màn mây khoác cho mặt biển bạc chiếc áo sắc màu rực rỡ, rồi sáng bừng thật diệu kỳ. Đón ngày mới trong tinh khôi vời vợi như thế còn gì tuyệt vời hơn.

Tinh khôi ngày mới lên trên biển

Em nhớ biển cả khi đêm về. Sóng lúc ấy tựa như thì thầm khe khẽ đến độ em ngửi thấy cả mùi cát, nghe hương dừa thoang thoảng trong không trung khiến tâm hồn yên ả như một cơn gió mùa hè.

Em nhớ biển cả khi đêm trăng dát bạc màu nước biếc

Em cũng nhớ những lúc có chuyện buồn lại chạy ra biển ngồi khóc để giấu tiếng khóc vào tiếng sóng, giấu nước mắt vào vị mặn của biển. Em nhớ những chuyến đi về với biển chỉ để tìm chút bình yên sau những lo toan mệt mỏi. Đôi khi, một mình thả bước bên bờ cát, để sóng nghịch dưới chân và gió mơn man làn tóc rối. Đôi khi chỉ để ngồi lặng im ngắm một màu xanh biếc của biển trời, nghe tiếng sóng hát rì rào và ngắm những con thuyền trở về bến sau những ngày lênh đênh giữa khơi xa cũng đủ thấy lòng dịu êm. Biển cứ thế cùng em đi qua những ngày rực rỡ của thanh xuân…

Biển cùng em đi qua những ngày xanh rực rỡ

Em cũng nhớ những chiều cùng anh thả đôi chân trần trên dải cát vàng dạt dào sóng vỗ. Chúng mình cùng nắm tay nhau, dạo bước trong ánh hoàng hôn buông tím một góc trời. Những lúc như thế, em nghe rõ lắm trái tim ấm áp dâng trào cảm xúc như đang nghe một bản hòa tấu du dương.

Hoàng hôn tím gây nỗi nhớ thương

“Hãy đưa em vào đại dương xanh

Hãy để em được tận hưởng cảm giác mát lành từ biển.

Để em thấy bất cứ điều gì kỳ diệu nơi biển xanh”

Nhớ biển. Ngày mai em lại về với biển, về với yêu thương và bình yên bên sóng biếc!

Từ khóa » Nhớ Biển Quá