Những Bài Thơ Bùi Giáng Hay, Buồn, Và Dị Thường Nhất

Thơ Bùi Giáng hay, buồn, lạ lùng và có nét dị thường đặc biệt trong nền thơ ca Việt Nam. Ông viết thơ bằng một phong cách độc đáo, như là vung vẩy chữ nghĩa trong cái biển thơ mông lung huyền ảo của riêng mình.

Bùi Giáng đã đi qua đời sống như một cuộc dạo chơi, cách ông viết, dịch sách, hay làm thơ đều nhẹ tâng, không chủ đích, không màng danh lợi. Không ai biết chính xác Bùi Giáng có bao nhiêu tác phẩm, dù chẳng mấy khi người ta thấy Bùi Giáng tỉnh táo và sáng tác, nhưng ông là tác giả có tác phẩm in ra đứng vào hàng kỷ lục ở miền Nam trước 1975 với hàng trăm đầu sách và hàng ngàn bài thơ không thể nào kể hết.

Hãy cùng đọc lại các bài thơ mang đậm chất Bùi Giáng sau đây:

Những bài thơ Bùi Giáng hay nhất về tình yêu

Thơ Bùi Giáng về tình yêu chiếm đại đa số trong cuộc đời thơ ca của ông. Trong loại thơ tình yêu đó lại tỏa thành hai nhánh, một về cõi thực, một về cõi mơ, nhưng tất cả đều gắn với một không gian, một xứ quê mà ông gọi là “cố quận”. Đó là một quê thực xứ Quảng của ông nhưng cũng là một xứ mơ, một quê xưa, nước cũ đầy khái quát mơ hồ.

Xem bài khác

Ký Ức về Thương xá Sài Gòn xưa, nay đều đã thành dĩ vãng: TAX, Eden, Crystal Palace

Renault 4CV – Huyền thoại xe taxi một thời Sài Gòn xưa

1. Tình yêu (I)

Yêu nhau nhiều lúc mộng liều Nhớ nhau quá độ nhớ nhiều như thương

Thương nhau quá độ bình thường Trở thành quái gỡ mộng trường tịch liêu

Lỗi từ tấm tức xế chiều Hào quang phụ nữ diễm kiều mà ra

Tại người đâu phải tại ta Tại người như thế thành ta điên rồ

T.B: Đi tu tâm niệm

Đi tu em nhớ một lời Đừng bao giờ trở lại đời làm giai nhân

Đừng đẹo đẽ đến vô ngần Chỉ cần chút đỉnh đẹp tần ngần tu (đi)

2. Gái bờ mương

Kể từ gái lội bờ mương Quần không ráo nữa suốt đường mai sau Hào hoa lơ đễnh vẽ màu Nhớ nhan sắc bỏ quên sầu gái sao?

Gập ghềnh chân thấp chân cao So làm sao được làm sao so làm? Kể ra câu chuyện chán nhàm Mà muôn năm vẫn bao hàm nhân gian

Mùa xuân thu vội gieo vàng Rớt nhung nhớ hột xuống hàng lạnh xương Kể chi câu chuyện môi hường Hôn làm chi gái bờ mương không quần.

3. Lời sơn nữ

Gánh than lên bán chợ Trời Thiên Thần xúm hỏi: Em người ở đâu? Thưa rằng: Em ở rất lâu Trần gian dưới đó dãi dầu liên miên

Bảo rằng: chưa rõ tuổi tên? Thưa rằng: tên tuổi là Em đây rồi Nghĩa là Sơn Nữ đó thôi Hỏi rằng: sao chẳng thấy môi em cười?

Thưa rằng: cười gượng không vui Nên đành mím miệng một đời cho qua Hỏi rằng: dưới đó bông hoa Nở vào mùa Hạ hay là mùa Xuân?

Thưa rằng: cái đó em quên Vì chưng lo đốt than nên không nhìn Hỏi rằng: một chút của tin Muốn trao em giữ, em xin thứ gì?

Thưa rằng: Em chẳng biết chi Hỏi rằng: Em thích xiêm y không nào? Thưa rằng: Dày mỏng ra sao? Bảo rằng: toàn gấm lụa đào nhung hoa

Thưa rằng: chẳng hợp màu da Toàn thân như hột chà là em đen Bảo rằng: hãy tắm suối tiên Một giờ sau Em sẽ đổi đen ra hồng

Thưa rằng: Em có tấm chồng Yêu màu da cũ kiếu ông em về.

4. Mộng

Hoàng hôn cơn mộng tháp tùng Từng vô duyên gọi bóng nùng diễm qua Anh về từ cuối nguyệt hoa Nhìn em như mộng mị xa xa dần

Em đi sương bóng vô ngần Nhìn anh như ngó một lần người điên Về sau ký ức trược phiền Làm sao quên được thuyền quyên một lần.

5. Chuyện chiêm bao

Bàn chân em bước du dương Vì em đi lúc gió đương bay về Đường quanh quẹo lối ven khe Xuống lên lớp lớp sơn khê dịu dàng

Xuống rừng em bước vào thôn Viếng thăm thôn nữ thành thân láng giềng Thôn làng từ thuở đầu tiên Ước mơ thấy một nàng tiên về làng

Tôi từ khởi bước lang thang Gặp bao tiên nữ muôn vàn tái lai Tái sinh rất mực đầu thai Hỏi tôi có biết một ai ấy là?

Ấy ai rất mực rườm rà Ấy người ấy ngợm ấy là đười ươi? Quanh năm rất mực biếng lười Chờ tôi về tới là vui tưng bừng?

Bảo tôi lập tức theo chân Dắt tôi đi khắp đường quanh xóm làng Đường quanh ngõ quẹo âm vang Chiêm bao mộng tưởng đá vàng đầu tiên

Gặp người thôn nữ Duy Xuyên (Thôn nương Đại Lộc xe duyên Xuân Đài) Nàng vội hỏi: – “ấy là ai? Ồ anh Sáu Giáng! ấy ai nàng là?”

6. Đêm chiêm bao

Màu xanh trút giũ tay vàng Biển đêm náo động nằm ngang nghe trời Mộng cuồng nhớ một người thôi Dọc dừa kiêu hãnh làn môi nhu mỳ

Hình dung chớp nhoáng chân đi Cầu rung động nhịp sương thì thầm gieo

7. Em đi

Tiền trình vạn lý lênh đênh Một thân một thể một mình em đi Anh ngồi bủn rủn tứ chi Thiên thu muôn thuở thuộc tùy tang thương

Cảo thơm lần giở đoạn trường Phong tình Cổ Lục khôn lường khảm kha Em đi vĩnh biệt quê nhà Em về Vĩnh dạ không nhà không quê

Bài thơ kính tặng ê chề Từ trong đứt ruột quặt què ngoài ra

(trích tập thơ Như Sương)

8. Đi và về

Em đi từ tỉnh mộng đầu Hết vui hết khổ hết sầu trăm năm Cõi nào rất mực xa xăm Máu tim băng giá bóng tăm mơ màng

Em từ vô tận đá vàng Về chìm đắm giữa lá vàng thiên thu Chiều nay có giống chiều nào Lá vàng rơi rắc tiêu tao lạ lùng

Đắm chìm đắm đuối mông lung Chiêm bao khắp nẻo tận cùng khắp nơi Đêm nay mưa gió đầy trời Buồn vui kỷ niệm bồi hồi đêm nao

Buồn tênh ngôn ngữ thì thào Xuân đi động đậy mận đào đào nguyên Còn nguyên phố thị diện tiền Bình nguyên hậu diện thuyền quyên hội đàm

Em từ vô tận dư vang Kết chùm cỏ mọc đá vàng thiên thâu Em đi từ tình mộng đầu Trùng lai chất vấn biết đâu điệu chào

(trích tập thơ Như Sương)

9. Kể chuyện

Kể lại chuyện rằng năm đã cũ Đã bao giờ một bận muôn năm Em nhớ chuyện rằng xưa lỡ dở Diều đứt dây trẻ cũng cầm bằng.

Kể lại chuyện rằng dù sao nữa Nguồn xưa sóng lạc nước tiêu dao Mắt khép mi sầu không lệ nữa Nhìn nhau bận đó cúi xin chào.

Bốn vó lên đèo truông ải vang Trùng quan một bận gió lên ngàn Tiền trình cỏ lạ xông ngây ngất Con mắt khô rồi ngó ngửa ngang.

Bùi Giáng quả một thi sĩ đặc biệt, thật khó hình dung nền thơ Việt Nam hiện đại lại thiếu ông. Thơ tình yêu của thi sĩ góp phần tạo nên cái sự riêng, cái nét đặc biệt đó.

Những bài thơ Bùi Giáng buồn nhất

Ngay cả trong thời kì sáng tác sung mãn nhất của mình nhưng trong thơ Bùi Giáng vẫn chất chứa một nỗi buồn. Những bài thơ Bùi Giáng buồn nhất như là một cách để giải tỏa tâm trạng, tự than khóc sầu đời cho mình. Đọc thơ ông, ta cảm nhận một nét rất riêng, có chút khó hiểu. Tuy mơ hồ nhưng chạm được tới nơi sâu thẳm tâm hồn ta.

1. Huế làm thơ

Tôi vào Sài Gòn lúc đầu Thật là bỡ ngỡ mối sầu Thừa Thiên Rồi sau đó thật tuy nhiên Quen vui với chị thuộc phiền với em

Bây giờ tôi nhớ Thừa Thiên Nhớ thôi chút ít chứ phiền thì không Mỗi mùa xuân lá trổ bông Quên tờ cung chúc cũng không hề gì

(Chiến tranh nghĩ cũng ly kỳ Những thằng thi sĩ còn kỳ ly hơn)

2. Chào thu lục tỉnh

Trời thu dựng mây thu trời gió thổi Trời thu vang em đứng đó nghe không Con én liệng mùa xưa xuân nghẽn lối Tâm tình em bối rối lệ lên hồng

Thu đô thị đã mây lần lừa phỉnh Em cùng ta về Lục Tỉnh nghe không Để nhớ lại lần xưa em đã định Cùng ta đi ngó cỏ nội hoa hồng

Đây Mỹ Tho Cần Thơ Châu Đốc Long Xuyên ơi và Sa Đéc em ơi Trời kỷ niệm đi về trong đáy mắt Thổi dư vang từ dĩ vãng xa vời

Thổi trăng núi từ Trường Sơn heo hút Đèo Hải Vân con nai lạc trong sương Con nai ấy xưa là “nai cao gót” Em nhớ không trời đất vẫn như dường…

Ta dựng lại trời xuân trong chốc lát Với thu mây mù xao xuyến nước xanh Với ký ức của một thời ngan ngát Em nhớ không? em quên vội sao đành

Chào Lục Tỉnh thu về xuân nức nở Ở trong cây trong lá ở bên sông Giòng nước chậm chần chờ con sóng chở Còn không em? kỷ niệm ở bên lòng

3. Vẫn là là

Dấu bèo phong vận nín thinh Sóng phơi trường mộng bình minh vô thường Nắng hồng chiếu bóng đài gương Lời nghi hoặc hỏi đoạn trường từ đâu

Nối đuôi khởi sự từ đầu Ví dù kết thúc trước sau vẫn là.

4. Chiều hôm phố thị

Chiều hôm phố thị Em ngồi đếm lá bay chơi Đèn khuya phố thị Sao xưa sáng ở trên đồi cây rung

Những lời cũ kỹ Một trời thu để nhớ nhung Chuyện đời giản dị Chiêm bao tay nắm vô cùng ngón tay

Chuyện đời có thế Nỗi đời em có nhớ không Em về đây để Hồng nhan em hẹn hái bông cho đời

Một lần em lại bên người Giữa ngày tháng bỏ năm trôi bên giòng Mở hai hàng cỏ long đong Mở hai môi mở tấm lòng xa xôi

Chiều hôm đếm lá cây rơi Bên đèn phố thị thương đồi núi xa.

5. Hận

Những giòng thơ nối giòng đi rất xiết Đã trở về mấy bận với trang buông Người ngồi đây ngó mây trôi biền biệt Lơ thơ bay loáng thoáng cánh chuồn chuồn

Trời đất lạnh và lòng anh không thỏa Gửi hồn đi phương hướng hút heo ngàn Hồn ngơ ngác loay hoay về hỏi dạ Có bao giờ dạ thỏa giữa không gian

Tờ giấy mỏng mấy lần không chiu nổi Những hình ma quái ác anh vẽ lên Sương với bóng bay về trên cỏ nội Bủa mịt mờ ảo mộng lạnh bốn bên

Lệ đã chảy ròng ròng rớt xuống Với xuân về oanh yến rộn bên tai Em quốc sắc em thiên hương đã uổng Làm sao khuây khỏa hận của thiên tài

6. Mắt buồn

Bóng mây trời cũ hao mòn Chiêm bao náo động riêng còn hai tay Tấm thân với mảnh hình hài Tấm thân thể với canh dài bão giông

Cá khe nước cõng lên đồng Ruộng hoang mang khóc đêm mồng một giêng Tạ từ tháng chạp quay nghiêng Âm trang sử lịch thu triền miên trôi

Bỏ trăng gió lại cho đời Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa Bỏ người yêu bỏ bóng ma Bỏ hình hài của tiên nga trên trời

Bây giờ riêng đối diện tôi Còn hai con mắt khóc người một con

7. Tặng bạn

Bước chân giẫm sỏi trên đồi Những thân đau khổ những đời rã riêng

Những niềm vô hạn bỏ quên Những lời không nói gió lên sai giòng

Bờ xanh lúa trổ đòng đòng Bỏ quên nức nở bông hường lệ rơi

Người đi bỏ lại giữa người Tiếng vang ngần ấy rạc rời vọng âm

Trang hồng trang sử lịch trang Thu hồi viễn vọng vô ngần nghiệt ma

Bây giờ điệu cũ bay xa Nguồn trôi nước bạc đổ ra vô cùng.

8. Thiếu phụ trở về

Non hồng chiều vọng chân mây Sương chừng lãng đăng rơi đầy tuổi thơ Lá cồn thu lạc bao giờ Hồn trong sóng phượng chia bờ trường giang

Khuya thôi về lạnh phố phường Ôi buồn khổ lại như càng theo nhau Một bờ dương xếp bến sau Nước cằn cỗi đục nghe đau lá vườn

Em về nghe động trong xương Hồn xưa con dế lên đường viễn du Bỏ thương lại ở sau mù Cây mùa đắng trái bù dù tim xanh

Nửa đời bê bối thân anh Một miền đi khuất trong thanh âm nào

Những bài thơ của mục đồng

Khoảng năm 24 tuổi, Bùi Giáng có thời gian 2 về quê và trở thành mục đồng đi chăn bò ở khắp vùng đồi núi. Có lẽ đây là quãng thời gian lãng mạn và thong thả nhất trong đời Bùi Giáng. Ông viết về những tháng ngày này như sau:

“Tôi bỏ học, chẳng biết chi sách vở. Chạy về quê làm thằng chăn bò. Bao nhiêu thơ làm ra, tôi âm thầm tặng hết cho chuồn chuồn châu chấu!”.

Vì yêu mến nhân vật Tô Vũ chăn dê thời Hán Vũ Đế, nên dù chỉ có 2 năm chăn bò, Bùi Giáng gọi đây là 15 năm chăn dê cho giống Tô Vũ. Ông đã ghi lời tựa là: “Kỷ niệm một đoạn đời 15 năm chăn dê ở núi đồi Trung Việt Nam Ngãi – Bình Phú” trong bài thơ mang tên Nỗi Lòng Tô Vũ dài 60 câu như sau:

Đồi tăm tắp chạy về ôm chân núi San sát đồi phủ phục quấn núi xanh Chiều xuống rồi tơ lòng rộn ràng rối Trời núi đồi ngây ngất nhảy dê nhanh

Thôi từ nay tha hồ em mặc sức Nhảy múa tung sườn núi vút giòng khe Thôi từ nay tha hồ em mặc sức Vang vang lên đồi núi vọng be be

Những bận nào Tràlinh qua Dádừng Hòndựng Dùi Chiêng về Phườngrạnh ngược Kherinh Bao lần anh cùng chúng em lận đận Bôn ba băng rú rậm luống rùng mình

Những bận nào Quếsơn Rùrì con suối ngược Nước trôi nguồn nước lũ xuống phăng phăng Những bận nào mịt mùng mưa gió ướt Đẫm thân mình co rúm lạnh như băng

Em nhớ hay không? hồn hoa dại cỏ Những ngậm ngùi đầu núi canh khuya Vàng cao gót nai đầu truông hãi sợ Gió cây rung trút lá mộng tan lìa

Nhưng từ nay Giáp Nam anh đóng trại Cố định rồi – em khỏi ngại ngày đêm Dưới nắng mưa tha phương du mục mãi Cay đắng từng, bùi ngọt mặn mà thêm

Chiều hôm nay bên chó vàng chễm chện Anh lặng nghe em bé hé bên sườn đồi Khoanh mấy vòng tay anh thoăn thoắt bện Vòng cho em từng chiếc sắp xong rồi

Chiều đã xuống em đà no nê chắc Huýt tù và! em xúm xít lại anh đeo cho Mỗi chúng em mỗi vòng mây mỗi sắc Lại mau đây! to nhỏ cổ anh so

Này em Đen chiếc vòng vàng tươi lắm Này em Vàng chiếc trắng há mờ đâu Này em Trắng chiếc hồng càng lóng lánh Này em Hoa Cà hỡi! chiếc nâu

Ngẩng đầu lên! dê ơi anh thong thả Đeo vòng vào em nghển cổ cong xinh Ngẩng đầu lên! đây lòng anh vàng đá Gửi gắm vào vòng mây nhuộm tơ duyên

Ngẩng đầu lên nhìn anh mờ mắt lệ Từ lần đầu vòng ngọc tuổi hai mươi Trao người em trăm năm lời ước thệ Đây lần đầu cảm động nhất mà thôi

Vòng em xong, vòng anh dành riêng chiếc Dành riêng mình – dê hỡi hiểu vì sao? Vì lòng anh luống âm thầm tha thiết Gán đời mình trọn kiếp với Dê Sao

Nhìn anh đây các em Vàng Đen Trắng Tía Hoa Cà lổ đổ thấu lòng chưa? Từ từ đưa chiếc vòng lên thủng thẳng Anh từ từ đưa xuống cổ đong đưa

Và giờ đây một lời thề đã thốt Nghìn thu sau đồi núi chứng cho ta Cao lời ca bê hê em cùng thốt Hòa cùng lời anh nghẹn nỗi thiết tha

Và giờ đây hoàng hôn mờ chĩu nặng Bốn bề tràn lan bóng mịt mùng sa Xếp hàng ngay nhanh lên hàng ngũ thẳng Rập ràng về bế hế rập ràng ca…

Những bài thơ Bùi Giáng khó hiểu nhất

Không phải ngẫu nhiên, thơ Bùi Giáng được đánh giá là khó hiểu. Trong thơ ông thường bắt gặp những cái rát “điên”, rất lạ lùng. Điển hình ông thường đặt tiêu đề với chữ điên. Hay đơn giản, nhiều người hoài nghi gọi thơ ông là thơ điên hay thơ tiên? Tuy nhiên cũng không chối bỏ được sự cá tính nét độc đáo trong đó.

Có lẽ bởi vì cuộc đời của ông rất lạ lùng nên chất thơ của ông cũng lạ lùng không kém.

1. Em mọi điên

Một tiếng hát giữa rừng hô hấp Chết trăm năm ẩn nấp khung đời Trời ma đất quỷ hai nơi Em điên từ bữa ra đời em điên

Beo và cọp trước tiên chạy trốn Vượn đìu hiu nhìn lộn cây hoa Em về giũ áo mù sa Tiền trình vạn lý anh là đười ươi.

2. Kỷ niệm chín suối

Mùa hè tương đối chịu được Ba mùa kia Nhất là mùa Đông Lạnh lẽo quá mức chịu đựng

Không còn đâu sức lực làm thơ Nhà xuất bản đóng cửa Im ỉm suốt bốn mùa Ôi Chín Suối!

3. Lời người điên

Chúng tôi người ngợm vô thường Lúc mê man lúc chán chường thể thân Các em gắng gổ đôi phần Đừng quên uống rượu lần khân sinh bình

Dịu dàng sống giữa gia đình Ngày ngày tháng tháng hậu tình năm năm Trái tim nguyệt tỏ đêm rằm Máu me mây gió tơ tằm vấn vương

Ở đời kiệt tận xẩu xương Hình hài biến thể thân mường tượng thân

4. Mộng

Hoàng hôn cơn mộng tháp tùng Từng vô duyên gọi bóng nùng diễm qua Anh về từ cuối nguyệt hoa Nhìn em như mộng mị xa xa dần

Em đi sương bóng vô ngần Nhìn anh như ngó một lần người điên Về sau ký ức trược phiền Làm sao quên được thuyền quyên một lần.

5. Một hai năm

Tặng gà vịt một năm sương tuyết Vịt gà xin ráo riết hai năm Ngồi suông nhớ mãi đêm rằm Văn thừa bích lạc nguyệt cầm tiểu man

Đêm mộng mị về hang núi lạnh Nhìn gấu beo bên cạnh hùm thiêng Sịch mành trở giấc u miên Muôn vàn brigitte nằm nghiêng nghiêng cười.

9. Ông điên

Ông điên từ bữa hôm qua Tới hôm nay nữa gọi là ba hôm Thanh thiên về dự hội đàm Thành thân thiên hạ muôn vàn mai sau

* * *

Ông điên từ một lần đầu Tới lần đuôi đứt ruột rầu rĩ đau Tuyệt mù biển cạn sông sâu Bụi hồng tản mác trước sau bây giờ.

6. Ở trong rừng

Đây là ở trong rừng Chẳng có con ma nào ngó thấy đâu Xin Hoàng Hậu Hãy cởi áo quần ra tắm khe nước

Có con ma nào đâu mà sợ Sao Hoàng Hậu thẹn đỏ mặt? Có tôi? Nhưng tôi đâu phải là con ma

7. Riêng mình

Mặc người mưa Sở mây Tần Riêng mình gìn giữ một lần đầu tiên

Thưa em! chín nẻo thuyền quyên Chờ em chín chục thiều nhiên quang nhòa.

8. Thưa cô nương

Tại hạ ra biển Phen này lần ấy Ðể nhìn cô nương tắm Lúc bấy giờ bỗng dưng

Tâm hồn tại hạ biến ra Làm nước biển Vậy xin cô nương dừng ngay cuộc tắm Kẻo mà đau đớn tâm hồn tại hạ vô cùng.

9. Áo xanh

Lên mù sương xuống mù sương Bước xa bờ cỏ xa đường thương yêu Tuổi thơ em có buồn nhiều Hãy xin cứ để bóng chiều bay qua

Biển dâu sực tỉnh giang hà Còn sơ nguyên mộng sau tà áo xanh

10. Hang rừng

Mù sa thấp rừng nai xưa lỡ hẹn Xuống thôn làng ngó lá rụng ven khe Mùa tháng chạp chim trời xa lỡ hẹn Với sông thu từ một buổi bay về

Làn sóng đục lần kia nghe gió lạ Lạnh vô cùng thổi lại tự phương tây Đêm khuya khoắt ai một mình em ạ Đứng trên bờ nghe rã mộng trong tay

Lời ước nguyện tuổi thơ cùng một lúc Với mây xanh với gió biếc trời tròn Với sông trắng chảy quành qua mấy khúc Để bên giòng giờ tấc dạ chon von

Trời bấn loạn bóng đèo xa đi khuất Lá âm u đường lấp ở sau lưng Nguồn thác đổ bên bụi mờ lây lất Xuống thiên thu sầu hận khóc hang rừng

11. Hoàng hậu

Ngập ngừng trong bóng nhặt thưa Ảnh hình Hoàng Hậu năm xưa lại về Thùy dương xanh mái tơ thề Quanh Trường Thành dựng ngọc kề trắng vai

Ngàn thu xuống lá thu bay Buồn tiêu tao để bên ngày tháng đi Tràng giang sóng cát li ti Xô dồn tiết điệu lên vì hoa dung

Vì em phiền mộng sương ngần Cỏ Yên tơ bích đâu Tần gục cong Sầu kim hải sóng phiêu bồng Giòng thơ ngây lệ em ròng ròng tuôn

Dập dìu bên liễu chùng buông Tình chưa thoảng chợt tiếng buồn lại dâng

12. Chào em vô tận

Em đằm thắm suốt không gian bỡ ngỡ Anh chào em như lồ lộ sương mai Đầu tiên ấy em vu vơ thăm dọ Suốt bình minh là tại thể miệt mài

Em nõn nà đẹp như thiên tiên từng đẹp Em tươi xinh như vạn thuở xuân xanh Anh không dám nhìn em trong chớp mắt Vì điêu linh là mộng tưởng không thành

Sau đây là một bài thơ đặc biệt được Bùi Giáng sáng tác khi bị “đẩy” vào “nhà thương” Biên Hòa, tức là bệnh viện tâm thần (dưỡng trĩ viện), là nơi có diễm phúc được ông lưu lại trong một thời gian. Bài thơ và bút tích vẫn còn lưu giữ ở bệnh viện cho đến nay. Bài thơ mang tên Tờ Thư Bí Mật.

Tờ thư bí mật hôm nay Gửi em nói chuyện dằng dai đuôi đầu Đầu tiên gió gác trăng lầu Cuối cùng đuôi đứt mối sầu trường chinh

Hình dung mộng tưởng chênh vênh Trăm năm rút gọn gập ghềnh tử sinh Tam bành tuyệt đối đinh ninh Rồi ra tứ trướng bất thình lình điên

Thư về bí mật liên miên Té ra toàn thể là thiên thu khùng

Khép lại những vần thơ Bùi Giáng hay, buồn và lạ lùng nhất ta bỗng có chút gì đó man mác buồn. Tiếc thương cho số phận của người thi sĩ tài hoa nhưng có cuộc đời quá đỗi lạ lùng và bi thương. Hy vọng bạn sẽ có những trải nghiệm, sự lắng đọng khi đọc những vần thơ Bùi Giáng.

Xin kết bài viết này bằng 1 bài thơ mang đầy nét cổ phong và mang nhiều ẩn ý của Bùi Giáng mà tôi thích nhất:

Ta đã ngắt

Ta đã ngắt nhành hoa kia của đá Thạch nham ôi đầu núi rụng phiêu bồng Về dâng tặng giữa mùa thu em ạ Một thiên hương hồn quốc sắc khiêm tông

Cung đàn bấy hỡi hồn hoa thục nữ Chết trăm năm từ cổ nguyệt sương đồng Bóng dương ấy ai quên cầm lữ thứ Chiêm bao nhiên từ nam diện nghiêng cằm

Mộng nhiên thị nhiên nhiên tam thiện tứ Khép nhiên hoa từ đảo tứ điên tam Ta đã ngắt chùm bông kia của đá Và đã trao cho nham thạch phiêu bồng

nhacxua.vn biên soạn

Share 0

Từ khóa » Hình ảnh Nhà Thơ Bùi Giáng