Những Bài Thơ Hay Về Nỗi Nhớ Nhà, Nhớ Cha Mẹ, Nhớ Quê Hương ...

Tuyển chọn những bài thơ hay viết về nỗi nhớ cha mẹ, nhớ nhà, nhớ quê hương của những người con phải tạm xa nhà, xa quê hương, tha phương cầu thực.

“Mẹ ơi! Con muốn trở về quê hương, ở nơi ấy có tình thương của mẹ. Đất quê người con thấy mình nhỏ bé, không người thân – không bạn cũng chẳng bè.Sẽ có ngày con trở lại với quê, cùng mẹ cha ra ruộng đồng cấy lúa. Cùng lũ bạn mà ngày xưa một thủa, hay rủ nhau chơi trận giả ngoài đồng..” (Mây Nguyễn)

“Ta lại về quê hương ta đất Việt, ngắm con diều mải miết những chiều bay. Ta lại về cánh đồng lúa hăng say, cùng năm tháng ngất ngây trong mùa vụ.Ta đã xa bao nhiêu ngày chưa đủ, bao ngày dài vần vũ nhớ quê hương. Nơi quê nghèo bao nỗi nhớ niềm thương, của bao người canh trường mong ta đó” (Bình Minh)

Những bài thơ vê nỗi nhớ cha mẹ

THA HƯƠNG NHỚ MẸTác giả: Thái Tài

Hoàng hôn phũ nhạt ánh sầuChùn chân lữ thứ úa màu gió sươngQuạnh hiu trải gót đêm trườngBâng khuâng tấc dạ vấn vương quê nhàMịt mù khuất nẻo trời xaVần thơ đọng lặng diết da dáng ngườiNỗi niềm nhung nhớ đầy vơiBao năm cách biệt rã rời ước mơNhìn từng con sóng xô bờMong quyện theo nước lặng lờ vụt trôiTheo tìm về bóng mẹ tôiMõi mòn thân xác phai phôi tháng ngàyGiật mình tuôn những dòng cayThoảng qua cơn mộng ngất ngây riêng mìnhTha hương khắc khoải gia đìnhTừng giây tha thiết ân tình mẹ ơi…!

BÀI THƠ: THƯƠNG CHA Ở QUÊ NHÀTác giả: Lê Huy Tưởng

Thương cha quá cả đời vất vảNhớ khi người tất tả ngược xuôiChỉ vì cơm áo mà thôiĐêm đông lạnh giá bồi hồi nhớ chaĐã mấy độ thu qua đông lạiMình cha già khắc khoải canh thâuCó hay sương trắng mái đầuLòng buồn dạ héo tim nhàu nhớ thươngBởi mẹ đã về phương cực lạcĐể mình cha ngơ ngác đợi trôngXá chi lạnh giá trời đôngNgại gì tuyết phủ trắng đường xứ quêCon lỗi hẹn chẳng về thăm đượcNhớ cha nhiều mong ước trào dângMột năm trở lại mấy lầnSà vào bên cạnh ân cần hỏi thămAi cũng biết trăng rằm sẽ sángĐêm tàn rồi hé rạng bình minhDẫu cha đơn lẻ một mìnhCháu con mãi mãi gửi tình tới cha.

NHỚ MẸTác giả: Nguyễn Vân Anh

Xa xôi góc bể chân trờiSụt xùi mưa đổ nhớ người mẹ yêuMẹ tôi vất vả sớm chiềuThương con tần tảo không điều kêu caTrăm công ngàn việc ở nhàMặt hoa giờ đổi thành là nếp nhănVới bao vất vả khó khănCha mất mình mẹ lộn lăn với đờiCon thương mẹ lắm mẹ ơiVất vả nuôi dạy chúng con nên ngườiƠn mẹ ví như biển trờiCon cầu cho mẹ suốt đời bình anBách niên giai lão trường anMẹ ơi con hứa mãi ngoan mẹ àỞ gần hay phải đi xaNhững lời mẹ dạy con là khắc ghiCầu trời cầu Phật độ trìMẹ tôi mãi khỏe không gì mong hơn.

BÀI THƠ: NGƯỜI CON XA XỨTác giả: Phan Thanh Tùng

Bao năm cách biệt quê nhàLà bao giọt đắng trong ta dâng trànNhiều khi lệ đổ hai hàngNhớ về cha mẹ thưở còn ấu thơ.Cuộc đời chẳng đẹp như mơNên còn chua xót ngẫn ngơ tháng ngàyTuy xa tình vẫn đong đầyThương cha nhớ mẹ hao gầy trong tâm.Mình con lặng lẽ âm thầmNhớ về quê cũ mà lòng quặng đauMong sao xuân đến muôn màuCon quay trở lại cúi đầu mẹ chaNói rằng những tháng năm quaCon luôn khao khát nhớ nhà lắm thôiLệ mừng lại chảy tuông rơiTừ nay con sẽ trọn đời không xa.Để tròn chữ hiếu trong taĐáp đền ơn nghĩa tạo ra thân mìnhCon luôn ghi khắc ân tìnhCông cha nghĩa mẹ thái bình mênh mông.

NỖI NIỀM XA QUÊTác giả: Hoàng Thanh Tâm

Đêm về một mảnh trăng treoBên sông cô tịch tình nghèo hẩm hiuHoàng hôn xơ xác chợ chiềuMái tranh thổn thức cánh diều lao đao

Em buồn ra đứng bờ aoNhớ về quê mẹ dàu dàu ngày xưaChữ yêu đâu quản nắng mưaThương cha nhớ mẹ sớm trưa nhọc nhằn

Trên đồng cạn đất khô cằnCon quên sao được những lần tiếng ruLục bình gió chướng mù uThả trôi nổi nhớ vi vu tơ lòng

Sẻ chia bến nước đục trongQuặn đau tê tái chất chồng heo mayVuông tròn chồng vợ ngày dàiĐáp đền cha mẹ nợ hoài thiên thu

Trăng treo vành vạnh ưu tưGhe bầu lắc lẽo khư khư nỗi niềm.

THƠ GỬI MẸ PHƯƠNG XA: TÌNH MẸTác giả: Huyền Thư

Nơi xứ lạ trông về chốn cũNhớ quê nhà ủ rũ niềm riêngNặng mang bao nỗi ưu phiềnThương bóng Mẹ hiền, vò võ đợi mong

Dù xa cách nhưng lòng nhớ mãiGánh cuộc đời, Mẹ trải sầu thươngĐắng cay cực khổ trăm đườngHằn sâu mắt Mẹ, buồn vương thuở nào

Cha mất sớm, niềm đau khôn tảMẹ âm thầm vất vả….ngược xuôiĐể cho con được nên ngườiMỗi khi nhìn thấy, trẻ vui….Mẹ mừng

Giờ chân yếu, còng lưng….mắt mỏiMẹ còn mang nặng nỗi u hoàiBởi đời đầy những chông gaiCon nào đâu hiểu, canh dài xót xa

Tình Mẹ mãi bao la biển rộngMỗi lời ru, giấc mộng êm đềmBây giờ lệ nhỏ từng đêmMột bóng bên thềm, đau lắm….Mẹ ơi ‼

ĐỜI CON XA XỨTác giả: Nguyễn Nguyễn

Nơi xứ lạ một mình con lặng lẽBữa cơm chiều con nhớ Mẹ nhớ ChaBởi phận nghèo nên con phải bôn baNhớ thương lắm nơi quê nhà xa đó

Mấy năm qua con dãi dầu sương gióMong gia đình có cuộc sống ấm noCha mất đi con phải cố gắng loCho Mẹ ! cho em ! cho ngày mai tươi sáng

Thương gia đình con ngày đêm bương trảiKo bao giờ con dám nghĩ yêu aiSợ một mai con trót lỡ xiêu lòngBỏ lại tất cả mà theo chồng đi mất

Mẹ biết ko ? con đang nghĩ mà thươngLương tháng này ko hàng nên ít quáCon gởi về biết là chẳng đủ đâuPhận công nhân mãi khổ sầu như thế

Cuối năm nay con sẽ về bên MẹCho nhà mình bớt quạnh quẽ Mẹ ơiĐể đêm đêm nghe tiếng Mẹ ru hờiCon vơi đi tủi phận đời hiu hẩm.

LỜI NGƯỜI XA XỨThơ: Nguyễn Đắc Vy

Gửi con ở lại quê nhàCậy nhờ cha yếu, mẹ già nuôi trôngĐành xa chăn gối vợ chồngXứ Đài cực nhọc mười đông chưa về

Nào đâu vui thú đam mêNào đâu quên nẻo đường về quê hươngNào đâu không nhớ, không thươngNào đâu vò võ đêm trường lệ sa

Nhớ con ,thương mẹ, thương chaThèm mùi khói rạ quê nhà chiều đôngPhòng đơn gối chiếc nhớ chồngBởi chưng nghèo khó tình nồng nhạt phai

Ước gì thân sẻ làm haiNửa đất Việt, nửa xứ Đài mưu sinhAi ơi có thấu lòng mìnhCũng vì cuộc sống chữ tình đánh rơi

Năm dài, tháng rộng sầu vơiNhớ quê em gửi mấy lời về quêThân em phận gái làm thuêVì tương lai cả đừng chê bạc tìnhChồng ơi hãy hiểu cho mìnhNhớ em chồng bỏ tấm hình ngắm em.

NHỚ QUÊThơ: Đỗ Vinh

Con gái xa nhà nhớ mẹ chaĐống rơm, bếp nhỏ, nhớ vại càDáng mẹ lưng còng ra đầu ngõĐếm bậc chậm dần nắng tìm cha

Con cún tưng bừng đuôi vẫy títHết cha, rồi mẹ, khách vào nhàCon cháu trở về mừng ríu rítHạnh phúc nhân cao nước mắt òa

Con ùa ôm mẹ, cháu quấn chaVườn trầu xanh đậm bóng cau xòaTíu tít nói cười vui trẩy mướpHương cốm thơm lừng hương vị quê

Tháng tháng, năm năm, con vẫn vềLần nào đi cũng cứ nhớ quêBiết rằng đâu cũng là quê cảNhưng chẳng đâu bằng có mẹ cha.

NHỚ QUÊThơ: Phan Đình

Thấy cảnh đồng quê chợt nhớ nhàNăm dài mỏi bước tận trời xaNhìn cha bón ruộng dằm sương gió

Thấy mẹ trồng rau đuổi vịt gàMấy giọt mồ hôi tan sỏi đáBao nguồn nước mắt mọc đài hoa

Người ơi hãy chọn tình cao cảTrở lại về thăm đấng cội già.

ANH CÒN NỢ EMThơ: Hải Dương

Quê nhà nhớ lắm ai ơiBởi tôi xa cách chân trời kiếm ănThầm mong vơi bớt nhọc nhằnDẫu cho có phải khó khăn không màngƯớc mơ ngày mới khang trang

Nhớ cha ,thương mẹ họ hàng anh emNgày xưa xum họp bên rèmTương lai cuộc sống ấm êm đang chờNhiều đêm nằm nhớ con thơ

Chúng còn nhỏ dại bây giờ ra saoTự dưng dòng lệ tuôn tràoNhưng đành nén lại ôi chao thật buồnXứ người mong được sẻ suôn

Con ngoan chồng khỏe là nguồn động viênThan ôi kiếm được đồng tiềnMồ hôi nước mắt triền miên lăn dàiKhát khao tốt đẹp tương lai

Bình minh nó rạng đan cài đẹp xinhQuê hương yêu dấu thân tìnhMai này gặp lại hương trinh nồng nàn .

NHỚ MẸ !!!Thơ: Thu Hà

Hoàng hôn về con lại nhớ quê xaĐang vụ gặt chắc hẳn là bận lắmCon ở đây cách xa muôn ngàn dặmVẫn nhớ về gửi gắm những yêu thương !

Thuở ấu thơ nơi ấy những con đườngToàn đất đỏ vấn vương bàn chân lạĐã bao lần con vội vàng vấp ngãMẹ dịu dàng….con ạ có đau không !

Để giờ đây con nước mắt lưng tròngThương dáng mẹ lưng còng qua năm thángMẹ vẫn kia giữa cánh đồng thu hạtBao nhọc nhằn mẹ gánh vác trên vai.

Hoàng hôn buông mẹ vẫn cứ miệt màiTranh thủ gặt sợ ngày mai mưa đếnDẫu mồ hôi….khắp thân người mỏi mệtMẹ vẫn cười quên hết những gian lao.

Con vẫn nghe giọng nói thật ngọt ngàoKhi gọi điện mẹ trao lời ấm cúngRằng phương xa con chớ tham làm lụngKẻo ốm rồi mẹ cũng chẳng lo đâu !

Con hiểu mà ý nghĩa của từng câuMẹ răn dạy chỉ cầu con sống tốtMẹ yên tâm con gắng thành là mộtĐứa con ngoan sống tốt với cuộc đời !

NHỚ MẸThơ: Huyền Thi

Dòng châu nhỏ vì thương nhớ MẹĐã lâu rồi chưa ghé về thămĐời con mấy lượt thăng trầmLìa quê xa xứ, đêm nằm…lệ rơi

Con nhớ lắm, Mẹ ơi…tiếng võngVới lời ru trầm bổng ngọt ngàoKhi chiều gió nhẹ bờ aoLũy tre ngoài ngõ, rì rào nhịp đưa

Bao hình ảnh như vừa trước mặtChợt ùa về, ai cắt…lòng conNgày qua tháng lại mỏi mònThương nhiều bóng Mẹ héo hon đợi chờ..

Những bài thơ về nhớ nhà, nhớ quê hương

NỖI NIỀM NGƯỜI XA XỨTác giả: Đặng Minh Mai

Mây lặng lẽ xứ người trôi khuấtLòng con buồn nhớ đất quê taQuê hương có mẹ có chaCô dì chú bác có bà có ông

Bởi cuộc sống dứt lòng con bướcXa mẹ cha thầm ước ngày vềBây giờ xa cách sơn khêMỗi chiều con vẫn nhớ về quê hương!

Đêm thao thức canh trường khó ngủThương mẹ cha chốn cũ nhớ mìnhMột đời chiu chắt ân tìnhCho con có được dáng hình hôm nay

Ơn cha mẹ cao dày chưa trảĐạo làm con thong thả sao đành?Hẹn ngày nắng ấm trời xanhCon về bên mẹ ngọt lành lời cha!

Mặc chiếc áo bà ba quê mẹDuyên dáng cười nhè nhẹ nón nghiêngTình quê ấm áp thiêng liêngCơm chiều sum họp mẹ hiền cha yêu!

BÀI THƠ: NHỚ CƠM QUÊTác giả: Hoa Cúc Tím

Chiều chiều khói tỏa mùi rơmBàn tay mẹ nấu bữa cơm quê mùaMồng tơi, rau đắng, canh cuaTép rang, cà pháo muối chua ăn cùng.

Cá nẹp kho với quả sungThơm lừng lối xóm đi xa nhớ nhiềuCơm được mẹ nấu bằng niêuGạo mùa chiêm mới nức chiều miền quê.

Mâm cơm đâu có gì nhiềuMà sao ấm áp cả đời khó quênMẹ cha yêu mến kề bênTrong mơ vẫn thấy hiện lên rõ ràng.

Một chiều đông lạnh ngỡ ngàngCơm quê nhớ quá, khẽ khàng làm thơNhớ tuổi thơ đến ngẩn ngơƯớc gì trở lại như mơ một lần.

NHỚ QUÊTác giả: Trần Thiên Lý

Chia tay cảnh quê nghèo thuở ấyChuyến đò chiều biết mấy vấn vươngXa rồi lại nhớ người thươngDáng gầy của mẹ bên đường ngóng theo

Nhớ giọt nắng vắt treo bờ dậuBóng hoàng hôn đánh dấu hàng treSáo ai réo rắt trưa hèCánh diều đón gió, chú ve dạo đàn

Trăng nghiêng xuống ghé giàn thiên lýĐón hương nồng nhã ý gì đây?Dịu dàng bướm lượn ong sayQuê hương, nỗi nhớ có ngày nào vơi

Con đi miết phương trời cách biệtĐường mưu sinh mới biết gian nanNhớ quê, nhớ xóm nhớ làngCông cha, nghĩa mẹ mênh mang đất trời

Nhớ con sông nhỏ, đò ơi!Nhớ câu ví dặm cả đời nặng mang.

THƠ LỤC BÁT: NHỚ QUÊTác giả: Lãng Du Khách

Xa quê nỗi nhớ thiết thaVườn cây ao cá nếp nhà thân yêuBờ tre ruộng lúa sáo diềuSương giăng mờ ảo lam chiều khói bay

Quê hương thương nhớ lắt layNơi thời thơ ấu bao ngày nuôi taQuê hương nơi chốn sinh raNhà tranh vách lá tiếng gà gáy trưa

Kẽo cọt tiếng võng đong đưaTrời xanh mây trắng rặng dừa lao xaoTrưa hè hóng mát cầu aoĐọng trong tâm khảm ngọt ngào mẹ ru

Triền đê tiếng sáo vi vuĐồng quê xanh thắm lúa thu trổ cờNơi ta nuôi dưỡng ước mơNơi ta chập chững ngẩn ngơ trước đời

Ta vì cuộc sống xa rờiNhà tranh mái lá cuộc đời bôn baBuồn vui đều nhớ quê nhàNhớ canh rau muống nhớ cà dầm tương

Giờ đây cuộc sống vô thườngQuê hương hai tiếng yêu thương đong đầyTa dù có khắp đó đâyKhông gì có thể lấp đầy NHỚ QUÊ.

VỀ QUÊTác giả: Trương Thị Anh

Miên man gió thổi đường quêMây vờn rong ruổi bờ tre rì ràoOng bay bướm lượn cầu aoĐò ngang mái đẩy khát khao đợi chờ

Sông xưa kỷ niệm vào thơLời ru của mẹ trong mơ vọng vềNhớ xưa đón mẹ đầu đêCổng làng nghiêng bóng trưa hè ve ran

Xóm dài ngõ rải nắng vàngXa quê về lại nồng nàn hương sayMà sao mắt xè hơi cayĐồng làng vắng bóng mẹ nay xa rồi

Võng xưa kẽo kẹt mẹ ngồiÁo nâu lưng thấm mồ hôi đồng vềLớn lên con đã xa quêCâu kiều mẹ lẩy nay về còn đâu

Bốn mươi năm ấy dãi dầuCon về vắng mẹ, thu sầu thiên thu.

BÀI THƠ: TRĂNG QUÊTác giả: Đặng Minh Mai

Lâu lắm rồi tôi được ngắm trăng quêTrăng đẹp lắm làm mê người xa xứQuê hương tôi đang đắm say giấc ngủBước lặng thầm đường cũ ánh trăng ru

Xa quê hương bao mùa ánh trăng thuXa tuổi thơ, xa lời ru của mẹĐêm nay đây trăng sáng trong êm nhẹKỷ niệm nào khe khẽ thức trong tim?

Đây đống rơm, khóm chuối ta trốn tìmKia cầu ao nơi ta ngồi hóng mátLũy tre xanh rì rào ngân tiếng hátGió thu về thơm ngát lúa quê hương

Quê hương ơi! Sao quá đỗi thân thươngĐượm lòng tôi bao vấn vương nỗi nhớÁnh trăng quê vẫn nồng nàn hơi thởKhi xa rồi lòng nức nở nhớ quê

Ánh trăng vàng vẫn lấp lánh đê mêBao ký ức cứ tràn trề tuôn chảyDẫu xa cách trái tim hồng luôn cháyNghĩa xóm làng tình ấy đẹp như trăng.

ANH MUỐNTác giả: Nguyễn Xuân Trung

Anh muốn về bên cánh võng đong đưaĐể nghe lại tiếng ru xưa của mẹGiọng ầu ơ ru con từ thuở béNâng chân trần bỏng rát một miền quê.

Anh muốn về trên bến nước sông quêĐể ngụp lặn khi hè về nắng nóngCùng bạn bè sải bơi và đánh sóngÔm vào lòng thỏa nỗi nhớ sông ơi

Anh muốn về nơi ấy dẫu xa xôiĐể chồm sóng và nghe lời biển hátĂn hải sản dưới hàng dương gió mátXây lâu đài trên cát trắng vời xa.

Anh muốn nghe những làn điệu dân caBên mái đình hay bên nhà văn hóaPhường hội hát những đêm trăng sáng tỏaLuyến láy ngân nga trong lễ hội làng.

Anh muốn về nơi đó bến đò ngangTiếng gọi đò mênh mang mà da diếtNay cầu vươn sông đò đành tiễn biệtBến sông nay còn cỏ biếc rêu mờ.

Anh muốn về để tìm lại vần thơNghe tiếng ru, ngắm bến bờ nhung nhớTìm dấu xưa ẩn trong từng hơi thởCủa một thời nhung nhớ chẳng hề phai.

NỖI NIỀM NGƯỜI VIỄN XỨTác giả: Đặng Minh Mai

Nhìn mây trôi khuất chân trờiDạt dào nỗi nhớ chơi vơi quê nhàCon đi cách biệt phương xaXứ người con thiếu mặn mà tình quê

Ơn cha nghĩa mẹ tràn trềKhắc sâu trong dạ bóng quê hương mìnhThầm mong ngày đẹp nắng xinhCon về ôm trọn nghĩa tình mẹ cha

Hoàng hôn nhường chỗ chiều tàDâng trào nỗi nhớ xót xa tim buồnSông sâu nhờ có suối nguồnĐạo con chưa trọn nỗi buồn nào hơn?

Tạc lòng ghi nhớ công ơnTình cha nghĩa mẹ lớn hơn mây trờiNhớ sao tiếng mẹ ru hờiGiọng trầm cha đọc những lời thơ hay

Dẫu cho xa cách chân mâyXứ người con vẫn đêm ngày nhớ quê!

NỖI NIỀM NGƯỜI XA QUÊTác giả: Nguyễn Quang Định

Bao năm bươn chải ngược xuôiTháng ngày vất vả xứ người kiếm ănĐêm đêm lệ ướt mi trànCơm người, nước mắt hoà chan cõi lòng.

Lúc trước, con luôn ước mongLớn nhanh để thoát khỏi lòng mẹ thôiTự do, bay nhảy với đờiLàm việc mình thích, đến nơi mình cần.

Tự mình chăm sóc bản thânQuyết định mọi việc chẳng cần ai loÔi… sao cái tuổi ấu thơHồn nhiên mơ ước đợi chờ lớn nhanh.

Bây giờ con đã trưởng thànhGiữa cái xã hội mỏng manh tình ngườiBon chen, cãm bậy cuộc đờiVới nhiều sóng gió biển khơi muôn trùng.

Mình con nhỏ bé, mông lungSợ không đủ sức vượt trùng dương kiaLàm về trằn trọc đêm khuyaNhớ nhà, nước mắt đầm đìa gối chăn.

Làm thuê kiếp sống gian truânChỉ mong số phận xoay vần mà thôiCon còn dại lắm mẹ ơiGiờ con chỉ ước về thời ấu thơ.

TÌM VỀ ĐẤT MẸTác giả: Hoàng Thanh Tâm

À ơi cơn gió ở đâuGiấu vào giấc ngủ phủ màu giấc mơHoàng hôn cuối bãi ngẩn ngơÊm đềm khúc hát trẻ thơ thuộc lòng

À ơi con cá dưới đồngCon gà cục tác lòng vòng quanh sânHàng dừa bụi chuối bâng khuângKhóm ngò giàn mướp bao lần trổ bông

Luống cải chẳng kịp trổ ngồngMẹ hái thoăn thoắt băng đồng chợ xaLúa xong tiếp nối dưa càMỗi mùa mỗi sắc quanh nhà xanh tươi

Bữa cơm canh cá rau mùiDĩa rau chén mắm ngậm ngùi tình quêNước ròng lại lớn bờ đêCon sông mấy khúc lối về như in

Nhớ cha mẹ sống một mìnhCả bầy con cháu mưu sinh xứ ngườiCon thèm như trẻ lên mườiLon ton giăng nắng nụ cười chon von

Đất nghèo tình nghĩa sắc sonĐậm đà chất phác vuông tròn thủy chungTháng mười lũ đến rưng rưngMênh mông nước nổi cá từng đàn bơi

Phù sa bên lỡ bên bồiTình người bám đất một lời khắc ghiKhi nào mỏi cánh thiên diTìm về đất mẹ như khi chào đời.

LỤC BÁT QUÊ HƯƠNGTác giả: Long Vương

Cây đa bến nước con đòLàng quê yên ả cánh cò chao nghiêngQuê hương hai tiếng thiêng liêngAi người cũng có chốn riêng quê mình.

Đậm đà chơn chất nghĩa tìnhCha ông gắn bó giữ gìn màu xanhDòng sông uốn khúc lượn quanhPhù sa bồi đắp thâm canh vụ mùa.

Chiều về vang tiếng chuông chùaMục đồng ríu rít khéo lùa đàn trâuĐò ngang chèo thả lướt mauĐưa người về bến vảng câu ru hò.

Tình người viển xứ mong chờTháng ngày da diết bãi bờ phương xaMột sương hai nắng thân chaMẹ còng lưng giã bảy ba nhịp chày.

Thương sao mưa nắng cấy càyTảo tần hôm sớm công dày nghĩa caoNợ người biết trả đến baoTừ đây và mãi ngày sau vẫn còn.

Dù cho biển cạn non mònTình quê vẫn chảy trong hồn chúng conMột lòng nguyện mãi sắc sonChung tay vun đắp núi non quê nhà.

Quê hương chỉ một thôi màNếu ai không nhớ chẳng là người đâuLàm người phải biết trước sauTổ tông nước Việt mãi câu chung thờ.

BỨC TRANH QUÊ NHÀTác giả: Nguyễn Đình Huân

Đã từ lâu muốn vẽ bức tranh quêVẽ dòng sông có con đê yêu dấuVẽ cánh đồng ngày xưa thời thơ ấuCó bướm vàng bên cạnh dậu mồng tơi

Vẽ thời mặc quần thủng đít tập bơiAnh muốn vẽ tiếng ru hời của mẹHình ảnh chợ quê mà anh muốn vẽKhi anh còn là cậu bé ngây thơ

Bên gốc xoan ngoài đầu ngõ ngóng chờChiếc bánh đa và ước mơ chia bốnMẹ đi chợ mua khi nhà bán lợnVị ngọt bùi tới khi lớn không quên

Anh muốn vẽ hàng cau đứng ngoài hiênCó bầy chim đang tập chuyền tập hótVẽ sau vườn cây vải thiều trái ngọtCon chim sâu vui nhảy nhót kiếm mồi

Vẽ sao đây khi tim đập bồi hồiLúc nắm tay ta nói lời thương nhớBài thơ tình anh dấu trong cuốn vởLời nồng nàn như máu đỏ trong tim

Gam màu yêu anh vẫn mãi đi tìmKý ức cũ vẫn nằm im trong đóThôi nhé anh xin được làm ngọn gióGửi cho em bức tranh nhỏ quê nhà.

HOÀI NIỆM QUÊ XƯATác giả: Nguyễn Đình Huân

Tháng năm về cùng bằng lăng hoa tímAnh nhớ hoài những kỷ niệm đã quaChẳng còn đâu vườn đậu với luống càVà hình dáng của cha đang cày ruộng

Nước lá vối nay mấy ai còn uốngNước ngọt bây giờ ưa chuộng thơm ngonMái tranh xưa giờ đây cũng không cònĐường làng quê toàn lầu son ngói đỏ

Hàng râm bụt làm bờ rào trước ngõVì quê mùa bị chặt bỏ từ lâuBến đò ngày xưa nay đã bắc cầuTriền đê tìm hoài bóng trâu không thấy

Con sông quê vẫn êm đềm xuôi chảyVắng câu hò lờ, ngày ấy mênh mangNhớ hình ảnh xưa trời nắng chang changMột mình anh trên đồng làng mò ốc

Trẻ con nay chỉ biết ăn với họcRảnh ra thì lên phây búc chơi gameKhông biết dính ve hay bắt dế mènChỉ có dáng mẹ ngồi bên thềm vẫn thế.

(đang cập nhật..)

Các bạn vừa xem qua những bài thơ nói lên nỗi nhớ nhà, nhớ quê hương của những người tha phương. Những vần thơ thật hay và cảm động phải không các bạn!?..

Từ khóa » Nơi Phương Xa Cô đơn Mình Con