Những Bài Thơ Về Mùa đông Hay Nhất - Thủ Thuật Phần Mềm

Mùa đông là mùa cuối cuối cùng trong một năm những tia nắng cũng yếu ớt len lỏi trong từng kẽ lá, cái tiết trời giá rét, hiu quạnh. Mùa đông làm cho người ta nhung nhớ nhớ nhiều hơn, yêu thương nhiều hơn, nỗi buồn cũng theo đó mà buồn hơn. Chính vì lẽ đó, mùa đông kẻ cô đơn sẽ lại càng cô đơn. Để vơi bớt đi nỗi buồn trong những ngày đông lạnh giá, ThuThuatPhanMem xin gửi đến bạn những bài thoe về mùa đông hay nhất.

Những bài thơ viết về mùa đông hay nhất

Mục lục nội dung

  • 1. Thơ tình mùa đông
  • 2. Một chiều đông
  • 3. Mùa đông
  • 4. Phố mùa đông
  • 5. Mùa đông Hà Nội
  • 6. Tìm hơi ấm mùa đông
  • 7. Một chiều đông
  • 8. Mùa đông và em
  • 9. Cuộc gọi mùa đông
  • 10. Thư mùa đông
  • 11. Anh sẽ về viết tiếp tháng 12
  • 12. Mùa đông xa nhau
  • 13. Chiều đông
  • 14. Tình yêu mùa đông
  • 15. Xa em mùa đông
  • 16. Chợ ngày đông
  • 17. Đông về bên ngõ
  • 18. Đêm đông
  • 19. Mùa đông xa nhau
  • 20. Có phải mùa đông đến
  • 21. Gió lạnh chiều đông
  • 22. Buồn đêm đông
  • 23. Mùa đông nắng ở đâu
  • 24. Lá mùa đông
  • 25. Một mùa đông
  • 26. Mùa đông
  • 27. Hơi ấm mùa đông
  • 28. Đông về xa anh
  • 29. Mùa đông nỗi nhớ
  • 30. Đêm mùa đông

1. Thơ tình mùa đông

Bài thơ tình tôi viết giữa đêm đông Vào khoảng trống đầy mông lung lạnh giá Câu yêu thương lạc trên miền đất lạ Chẳng đến được người đã quá xa xôi?

Muốn gửi về đâu tha thiết đôi lời Tôi chỉ biết nhìn sương trời giăng trắng Tìm ánh sao đông trên dòng sông lặng Lạnh tiếng thở dài sầu lắng tâm tư.

Đông đã về se sắt những trang thơ Tình đã mất, cả đời mơ nuối tiếc Còn lại thôi chút ân tình cách biệt Rầu rĩ cuộc đời, oán kiếp đơn côi.

Bài thơ tình tôi đang viết cho tôi Cơn gió lạnh cuốn rời xa mơ ước Đến nơi nao nếu người em thấy được Xin hãy động lòng, dừng bước tâm giao.

Tôi vẫn yêu em như những ngày nào Nghe ký ức thường dâng trào khao khát Hoài niệm tiếng yêu làm sao lạnh nhạt? Nhung nhớ tràn đầy, Đông hát ai nghe?

Từ độ em đi tâm trí nặng nề Thơ tôi viết em đâu hề xao xuyến Như dòng sông nước vẫn xuôi về biển Thương nhớ dụm dành… lại tiễn ra khơi.

2. Một chiều đông

Một chiều đông

Chiều nay một chiều đông Nghe thèm giọt nắng hồng Thèm một vòng tay ấm Cho đời bớt mênh mông.

Người ơi đông bên nớ Có nhiều tuyết rơi không Bên ni đông không tuyết Chỉ bão tuyết trong lòng.

Nhớ về đông năm ấy Tuyết trắng phủ đầy cây Trắng như màu áo cưới Môi mắt nhìn đắm say.

Rồi mùa đông lại sang Cuộc tình lỡ, tan hoang Tuyết vẫn trắng đầy lối Trắng, như màu áo tang.

Chiều nay một chiều đông Dù có giọt nắng hồng Dù có vòng tay ấm Vẫn nghe buồn mênh mông.

Chiều nay, một chiều đông…

3. Mùa đông

Anh giấu gì đôi mắt lạnh lùng anh Trời rét mướt Đông về gọi cửa Hàng cây lạnh cánh tay trần trụi lá Như tình anh không áo lúc Đông sang.

Anh giấu gì vạt nắng sớm đi hoang Chiều nắng tắt mây mờ xa mưa phủ Phố chong đèn ly cà phê lạc lõng Khúc tình buồn đôi mắt lúc nhìn em.

Anh lặng thầm như sỏi đá bước quen Bàn chân mỏng vết thương mềm còn nóng Nghe trái tim tương tư theo nhịp đâp Sợ dại khờ nên em chút cô liêu.

Anh giấu gì bên men rượu đìu hiu Khói thuốc đắng nên bao lần rũ rượi Hãy mỉm cười cùng mùa Đông xuống phố Em đang chờ… nơi ấy một lời yêu.

4. Phố mùa đông

Phố trở mình ngơ ngác sáng hôm nay Có mùa Đông vừa qua đây bất chợt Chút hương thu còn bên đời yếu ớt Chiếc lá vàng cũng đã bớt lao xao.

Phố nghiêng mình đón cái lạnh Đông trao Trời bảng lảng một màu sương buốt giá Em bơ vơ bên hàng cây trụi lá Thấy xao lòng một chút lạ… chút quen.

Phố buồn tênh trong nỗi nhớ đan len Lời tạ từ mùa thu chưa kịp nói Gió heo may cũng ra đi rất vội Đông bề rồi gió đông bắc theo sang.

Phố sáng nay lòng chợt thấy mênh mang Gió mùa Đông đang vội vàng gõ cửa Và mang theo bao nỗi niềm chất chứa Chợt nhớ về một lời hứa xa xôi.

Đông đã về… em có đến bên tôi.

5. Mùa đông Hà Nội

Mùa đông Hà Nội

Hà Nội bây giờ lạnh phải không em? Mùa đông đến trong đêm trời trở gió Chẳng còn cơn mưa ướt đầy ngõ nhỏ Khi tiếng bước chân xao xác gọi đêm về.

Hà Nội mùa đông lại dài lê thê Làm anh nhớ một nơi nào gần gũi Một nơi thân quen với những điều ngắn ngủi Để nhận ra mọi thú vụt qua nhanh.

Phố phường tấp nập cũng bỏ mặc anh Con phố lặng im chẳng còn hoa sữa Một nửa đại dương bão tố đêm ngày…

Chỉ còn lại anh và cơn gió heo may Với cái lạnh của một chiều lạc bước Với những gì mà anh không biết trước Và với em, nhưng là của ngày xưa.

Gió lạnh về, Hà Nội chẳng còn mưa Không thấy tóc em một chiều ướt át Hay những mảnh thư dại khờ rách nát Phố vẫn lên đèn, lạnh lẽo trở về đêm.

Đợi chờ sao em một phút nắng lên? Để trở về với dòng đời tấp nập Để trở về đắng cay trong sự thật Chẳng còn đêm, và cũng chẳng còn em.

6. Tìm hơi ấm mùa đông

Đông đã sang ta mãi tìm chút nắng Buốt tê hồn hoang vắng quá tôi ơi Bước chân đi mà dạ đã chẳng rời Mơ miền cũ thu ơi xa rồi nhé Giấc mơ trưa ru hồn ta khe khẽ Đốn đông về nhè nhẹ tắt hoàng hôn Đêm đông sang giá lạnh khẽ môi hôn Nụ xanh biếc ngỡ hồn dâng tê tái Thu ra đi để đón đông sầu ở lại Gọi mơ về khắc khoải lạnh giá băng Mùa yêu thương tìm kiếm mãi vầng trăng Tìm hơi ấm mùa đông trong giá lạnh.

7. Một chiều đông

Chiều nay một chiều đông Nghe thèm giọt nắng hồng Thèm một vòng tay ấm Cho đời bớt mênh mông

Người ơi đông bên nớ Có nhiều tuyết rơi không Bên ni đông không tuyết Chỉ bão tuyết trong lòng

Nhớ về đông năm ấy Tuyết trắng phủ đầy cây Trắng như màu áo cưới Môi mắt nhìn đắm say

Rồi mùa đông lại sang Cuộc tình lỡ, tan hoang Tuyết vẫn trắng đầy lối Trắng, như màu áo tang

Chiều nay một chiều đông Dù có giọt nắng hồng Dù có vòng tay ấm Vẫn nghe buồn mênh mông

Chiều nay, một chiều đông.

8. Mùa đông và em

Gió ùa về một mùa đông ngập phố Chút mùa thu xếp lại khóm cúc vàng Kí ức ấy lăn vào miền xa vắng Đợi mấy mùa sao bỗng thấy… mênh mang.

Anh thương lắm mỗi lúc gió đông sang Gửi nỗi nhớ bay theo miền giá lạnh Trời góp rét để hồn thêm hiu quạnh Cho mắt buồn ngơ ngác trước mùa đông.

Chợt hỏi lòng ta có nhớ người không? Để trước chiều lạc rơi bao nỗi nhớ Cơn gió xô giữ trong nhau hơi thở Cho riêng anh riêng một nỗi đợi chờ.

Thành phố trở mình khoác áo mùa đông Thoáng rùng mình… em bây giờ có rét Căn phòng ấm… giữa một mùa đông chết Đợi em về… đan nắng ấm cho nhau!

9. Cuộc gọi mùa đông

Cuộc gọi mùa đông

Anh gọi cho em khi ở ngoài kia Bão tuyết nổi lên, gió gào tuyệt vọng Gió cũng cần chăng một tâm hồn nóng Sau những cuồng xoay điên đảo giữa trời?

"Lạnh thế này, anh yêu, mình hãy nói ít thôi!" Trạm điện thoại chơ vơ trong hẻm nhỏ Giọng anh đã nhòa đi… Nói câu gì em cũng nghe là "yêu" cả Em áp ống nghe vào má mình, muốn sưởi ấm mùa Đông Em thấy tim đập nhanh, thấy má ửng hồng Thấy mắt long lanh, thấy lòng dịu ngọt Tình yêu bao năm rồi vẫn măng tơ, non nớt Nâng niu suốt đời, anh nhé, vì nhau!

Tuyết vẫn ngời lên, sáng suốt đêm thâu Như tình yêu mình suốt đời không ngủ Như trắng trong không bao giờ biết sợ Đêm đen lạnh lùng, sương muối, giá băng…

10. Thư mùa đông

Thư viết cho em nhoè nét mực Phên thưa sương muối cứ bay vào Núi rét đêm qua chừng mất ngủ Sáng ra thêm bạc một nhành lau.

Ở đây tuyết trắng bên chăn mỏng Bếp đỏ cơm trưa núi vẫn mờ Mực đóng thành băng trong ruột bút Hơ hoài than đỏ chảy thành thư.

Chắn gió cây run trong rễ tím Hạt ngô gieo xuống cũng co mầm Có hôm đồng đội đi công tác Nhớ đấy, nhưng mà… thêm lớp chăn.

Gà buốt gáy lười dâm tiếng khản Ca bát khua cho đỡ bất thường Núi giấu trong lòng trăm thứ quặng Anh bòn không kiếm đủ rau ăn…

Gạo thường lên sớm, thư thời chậm Đài mở thâu đêm đỡ vắng hầm Bao năm không thấy màu con gái Vó ngựa nghe nhầm tiếng guốc em…

Mây đến thường rủ anh mơ mộng Biết vậy, khuya em đỏ ánh đèn Ước gì có chút hương bồ kết Cho đá mềm đi núi ấm lên.

11. Anh sẽ về viết tiếp tháng 12

Anh sẽ trờ về tháng 12 Để mùa dông chẳng tần ngần bên hiên cửa Ngày chẳng xa và đêm qua chẳng vội Anh sẽ về viết tiếp tháng 12.

Anh sẽ trở về tháng 12 Để được ôm vai gầy áo mẹ Nghe những lời ru ầu ơ thủa bé Khúc ca dao cổ tích nhiệm màu.

Anh sẽ về con đường đôi lứa đợi chờ nhau Mãi chạy dài trong tận cùng kí ức Về một mùa hoa cải bên sông Có cô gái đợi ai chưa lấy chồng.

Anh sẽ về ngang ngõ mùa đông Để tìm về thời ấu thơ trẻ dại Buổi chiều hôm ngóng trông mẹ đầu ngõ Dáng liêu xiêu, mong manh tấm áo sờn.

Anh sẽ về để cảm nhận chút cô đơn Tìm thấy mình trong bộn bề nỗi nhớ Nỗi nhớ thời gian trong từng hơi thở Để hiểu thế nào là hạnh phúc, niềm vui.

Anh sẽ trở để tìm lại bấy nhiêu thôi Của một thời, ai đi rồi tiếc nuối Để viết về những bộn bề kí ức Anh sẽ về để viết tháng 12.

12. Mùa đông xa nhau

Mùa đông xa nhau

Trời lạnh rồi, mặc thêm áo nghe em Gió thổi nhiều, nhớ quàng khăn kín cổ Trời sương giá, đeo găng cho khỏi buốt Mùa đông dài, sẽ lạnh giấc mơ quen.

Trời lạnh rồi, nơi ấy có buồn không? Chiều vội vã nắng chưa vàng đã tắt… Lời ngọt ngào lời chưa trao đã mất Mùa đông về em có lạnh lắm không?

Ở bên này trời vừa mới vào đông Nửa trời kia trời lại trong mùa nắng Chẳng ai nhớ, chẳng còn ai muốn nhớ Bởi mùa nào gió cũng lạnh như nhau…

13. Chiều đông

Chiều nay mưa gió đổ trắng trời Nhẹ nhàng xé nát tâm hồn tôi Dư âm xưa ấy nay òa vỡ Đưa mảnh duyên thừa trôi xa khơi.

Gom bao nhung nhớ dệt vần thơ Buốt giá trời đông vẫn hững hờ Đông hỡi phải chăng mùa đông lạnh Hay tại ngày tháng nặng chờ mong?

Ta đã nín lặng biết bao ngày Đã mấy đông rồi vẫn hoài say Đông nay êm ái trao rét mướt Tỉnh giấc mơ đời mộng tôi – em.

Lạnh lẽo đông sang tràn lạnh lẽo Mùa đông băng giá tràn mọi nẻo Quên đi ta ơi, quên đi thôi! Cho lòng thôi khóc thuở chung đôi.

Quên đi ta ơi, quên đi thôi

14. Tình yêu mùa đông

Đã bao mùa đông rồi anh chẳng thể vui Để mùa đông năm nay ngập tràn hạnh phúc Em đã đến bên anh vào một ngày nắng nhạt Xua tan mây mù sưởi ấm trái tim anh.

Mua đông năm nay có trọn vẹn niềm vui Có trọn vẹn những điều anh mong ước Có trọn vẹn những tháng ngày cô độc Là đưa em về miền cổ tích nơi anh.

Hạnh phúc này liệu có mong manh? Như cơn gió mùa đông kèm theo rét lạnh Như cơn mưa mùa đông mang theo giá buốt Câu trả lời anh dành trọn cho em.

15. Xa em mùa đông

Mùa đông đến gợi nhiều nỗi nhớ Em yêu giờ đang ở nơi xa Đông mang cái lạnh thấu da Một mình lạnh lẽo mắt nhòa lệ rơi.

Phương trời xa em ơi có biết Nhớ khi xưa thời tiết chuyển mùa Mùa đông gió bấc rét lùa Bên nhau anh quạt gió đùa trêu em.

Đêm lạnh lẽo không em trống rỗng Cho tim anh giấc mộng tan tành Anh buồn thao thức tàn canh Gửi vào nỗi nhớ để dành em yêu.

Đã xa rồi bao điều mộng ước Biết bao giờ mình được bên nhau Mình anh với trái tim đau Còn đâu lời ước, trước sau chung tình!

16. Chợ ngày đông

Trời rét quá! Mái lều xơ xác gió, Chợ mênh mông quán họp độ mươi người. Các cô gái khăn vuông trùm to hó Miệng nhai trầu thỉnh thoảng nói ra hơi.

Đây lối rộng người mua đi khép nép Kia đường dài kẻ bán đứng thu tay. Mụ hàng cá luôn mồm xoa xuýt rét, Chị gánh rau lập cập đỗ quang mây.

Xào xạc được một giờ rồi bỗng chốc Chợ tàn dần lẻ tẻ tiễn người qua Lều quán lại rùng mình trong gió thốc Và âm thầm run lạnh dưới mưa sa.

17. Đông về bên ngõ

Đông về bên ngõ

Gió đã về trên con ngõ đó em Đem mùa đông đến bên thềm hoang vắng Chợt xốn xang rồi lòng anh thầm lặng Bỗng thấy thèm chút nắng của chiều mưa.

Áo ngày xưa anh tặng đã chật chưa? Chiếc khăn quàng len ấy em còn giữ? Mùa đông về biết nhiều sẽ nhiều tâm sự Sẽ nhiều dòng tình tự nhớ về em.

Em xưa hỡi! Một phút nhé, trời đêm! Nhớ về anh như những ngày yêu đó Nghe trong gió: đôi ba lời ru ngỏ Cho giấc nồng ấm áo mộng em tôi…

Mặc tình mình đã phân ngả chia đôi Kệ thời gian vẫn hoài rơi như lá Hoàng hôn tắt, hắt ánh đèn băng giá Nét bút sầu vẫn gọi nhớ về em.

Đông về rồi! Ngoài kia ấy, em xem Vài người rét gió ùa vào vai áo Có mấy ai cô đơn: mùa gió rạng Tay em gầy có ấm một bàn tay?

18. Đêm đông

Một chút gió đêm nay cho đủ rét Những đường thơm thôi lá cũng đừng vàng Ở trên sao sáng để em sang Đôi cánh lớn đáp qia lòng cửa mở.

Hương của cỏ và độ nồng hơi thở Sẽ lên cao làm lửa ở trong hồn Như que diêm phải cháy những đầy hôm Cho sợi khói thản nhiên vào đôi mắt.

Đừng vội biết vì sao mà ngơ ngác Khi tôi về vầng trán cũng mưa bay Đừng vội đau, dù khẽ, ở bàn tay Khi trí nhớ vẫn còn nguyên tha thiết.

Mùa đông tới làm sao em biết Những hàng cây trở gió đến lạnh lùng Chắc buổi chiều máu tóc cũng mưa giông Đường đi học thênh thang loài mây rớt.

Và buồn tự ngàn xưa đâu đã hết Khi vô tình gọi lại tuổi tên người Tuổi mười lăm, tên đẹp tựa chiều phai Hồn vắng lặng mà nghe như đã khắp.

Một chút núi của bầu trời xa tắp Soi bóng về thềm cửa cũ màu xanh Em có nghe rất khẽ ở bên mình Sương mới rụng về hồn lơ lửng cánh.

Một chút gió cho đêm nay vừa lạnh Tôi bắt đầu sửa soạn đón mùa đông Em có nghe lửa ấm ở trong lòng Hương lạ chết và cây kia rũ xuống.

19. Mùa đông xa nhau

Trời lạnh rồi, mặc thêm áo nghe em Gió thổi nhiều, nhớ quàng khăn kín cổ Trời sương giá, đeo găng cho khỏi buốt Mùa đông dài, sẽ lạnh giấc mơ quen.

Trời lạnh rồi, nơi ấy có buồn không? Chiều vội vã nắng chưa vàng đã tắt Lời ngọt ngào lời chưa trao đã mất Mùa đông về em có lạnh lắm không?

Ở bên này trời vừa mới vào đông Nửa trời kia trời lại trong mùa nắng Chẳng ai nhớ, chẳng ai còn muốn nhớ Bởi mùa nào gió cũng lạnh như nhau.

20. Có phải mùa đông đến

Có phải mùa đông đến

Tháng mười đến trời sắp vào đông Trời bất chợt đổ mưa dông xối xả Nắng vội vã, bước qua thu buồn quá Gió lạc mùa xa lạ đến chênh vênh Tháng mười đến em lẽ nào không nhớ Em mải miết tìm trong làn hơi thở Mùa thu tàn làm đau thêm nỗi nhớ Cơn gió về làm nắng mong manh Tháng mười ơi! Đừng mưa nhiều rên rỉ Tan nát lòng mùa đông đến càng nhanh Để ngoài kia lá rụng hết trơ cành Đông đến rồi tháng mười đến rất nhanh Thời gian ơi! Xin hãy trôi thật chậm Để cho tôi còn có mẹ trên đời.

21. Gió lạnh chiều đông

Gió lạnh chiều đông nhớ tuổi thơ Bầy chim chèo bẻo nấp bên bờ Mênh mông nước bạc đồng sau gặt Một nỗi buồn xa như sóng xô.

Chim ở đâu về sà chớp mắt Chim vương nhựa chết hết bay rồi Bắt chim nghe lạnh hai đầu cánh Tưởng mặt trời se rụng đến nơi.

Tuổi nhỏ hắt hiu giữa cánh đồng Nửa tràn sương núi, nửa hơi sông Có gì ẩm ướt trong hồi tưởng Như áo ngày mưa bặn bếp hong.

Gió lạnh chiều đông xui nhớ thuở Bầy chim chèo bẻo nấp bên bờ Hôm ta nấp, thơ giăng lưới Bẫy tháng năm về, bắt tuổi thơ.

22. Buồn đêm đông

Mây bay mờ thấp lối đông sang, Hồn lạnh tương tư nẻo gió vàng. Hương cúc mong manh tà áo lụa, Tình thu dài mãi chút dư vang.

Hoa gầy lây lứt níu cành xương Cánh nhỏ đêm qua rụng ngập đường Gối chiếc nằm nghe sầu bốn mặt Đều đều mưa nhịp ý thê lương.

Rượu cũ hoàng hoa vị đắng rồi, Men tàn thêm gợi nhớ xa xôi Hương say nhạt với màu thu úa, Chén lẻ sầu dâng lạnh thấm môi.

Buồng vắng ơ bờ chăn chiếu đơn, Phên thưa lọt gió buốt từng cơn, Ngoài xa bàng bạc lên sương khói Tuyết phủ chiêm bao mộng chập chờn.

23. Mùa đông nắng ở đâu

Mùa đông nắng ở đâu

Mùa hè nắng ở nhà ta Mùa đông nắng đi đâu mất?

Nắng ở xung quanh bình tích Ủ nước chè tươi cho bà Bà nhấp một ngụm rồi: "khà" Nắng trong nước chè chan chát.

Nắng vào quả cam nắng ngọt Trong suốt mùa đông vườn em Nắng lặn vào trong mùi thơm Của trăm ngàn bông hoa cúc.

Nắng thương chúng em giá rét Nên nắng vào áo em dày Nắng làm chúng em ấm tay Mỗi lần chúng em nhúng nước.

Thế mà nắng cũng sợ rét Nắng chui vào chăn cùng em Các bạn để ý mà xem Trong chăn bao nhiêu là nắng.

Mà nắng cũng hay làm nũng Ở trong lòng mẹ rất nhiều Mỗi lần ôm mẹ, mẹ yêu Em thấy ấm ơi là ấm!

24. Lá mùa đông

Người đi rồi… áo mùa thu khép lại Giấu trong tà một chút nắng vàng hanh Buồn của tôi thay lá mọc trên cành Chưa rụng vội để chờ mùa thu khác.

Chiều bây giờ cây đứng nghe gió hát Nhẹ nhàng thôi mà những lá buồn lay Trời mùa đông có vội vã hết ngày Lá có kịp đón một mùa thu nữa?

Người đi rồi khép điều gì trong mắt Giấu vào hồn một biển nhớ mù khơi Người đi rồi tôi trắng cả tay tôi Chỉ còn lại một nỗi buồn chưa mất.

25. Một mùa đông

Đôi mắt em lặng buồn Nhìn thôi mà chẳng nói, Tình đôi ta vời vợi Có nói cũng không cùng.

Yêu hết một mùa đông Không một lần đã nói, Nhìn nhau buồn vời vợi Có nói cũng không cùng.

Trời hết một mùa đông Gió bên thềm thổi mãi, Qua rồi mùa ân ái: Đàn sếu đã sang sông.

Em ngồi trong song cửa Anh đứng dựa tường hoa, Nhìn nhau mà lệ ứa, Một ngày một cách xa.

Đây là dải Ngân Hà, Anh là chim Ô Thước Sẽ bắc cầu nguyện ước Một đêm một lần qua.

Để mặc anh đau khổ, Ái ân giờ tận số, Khép chặt đôi cánh song Khép cả một tấm lòng.

26. Mùa đông

Hà Nội bây giờ lạnh phải không em? Mùa đông đến trong đêm trời trở gió Chẳng còn cơn mưa ướt đầy ngõ nhỏ Khi tiếng bước chân xao xác gọi đêm về.

Hà Nội mùa đông lại dài lê thê Làm anh nhớ một nơi nào gần gũi Một nơi thân quen với những điều ngắn ngủi Để nhận ra mọi thứ vụt qua nhanh. Phố phường tấp nập cũng bỏ mặc anh Con phố lặng im chẳng còn hoa sữa Tất cả giờ đây còn lại là một nửa Một nửa đại dương bão tố đêm ngày.

Chỉ còn lại anh và cơn gió heo may Với cái lạnh của một chiều lạc bước Với những gì mà anh không biết trước Và với em, nhưng là của ngày xưa.

Gió lạnh về, Hà Nội chẳng còn mưa Không thấy tóc em một chiều ướt át Hay những mảnh thư dại khờ rách nát Phố vẫn lên đèn, lạnh lẽo trở về đêm.

Đợi chờ sao em một phút nắng lên? Để trở về với dòng đời tấp nập Để trở về đắng cay trong sự thật Chẳng còn đêm, và cũng chẳng còn em.

27. Hơi ấm mùa đông

Gió bấc từng cơn sắp thổi về Mây đen trà xuống phía bờ đê Thương người bận bịu bao công việc Nhớ bạn lo toan khắp mọi bề Giá lạnh ập vào ôm gối lẻ Buốt tê ùa tớí đắp chăn mê ước mong Đông tới chung khăn ấm Hạnh phúc đơm bông trọn ý thề.

28. Đông về xa anh

Đông về xa anh

Đêm qua gió lạnh tràn về Đơn côi gối chiếc tái tê trong lòng Giờ này em có biết không? Thu tàn sắp hết mùa đông bắt đầu Sao mình cứ mãi xa nhau? Để tim khắc khoải nỗi sầu tâm can Chia ly thương nhớ vô vàn Tình như con sóng nát tan trong lòng Bao nhiêu mộng ước chờ mong Đừng làm phai nhạt má hồng nghe em? Anh nằm thao thức trong đêm Nhớ bao kỷ niệm êm đềm biết không? Tình yêu như ngọn lửa hồng Sẽ luôn sưởi ấm mùa đông lạnh lùng.

29. Mùa đông nỗi nhớ

Mùa đông hiu hắt nhớ người Bài ca ngày đó xa xôi Em hát lời như tuyết đổ Mùa đông ngày ấy anh ơi.

Mùa đông làm em nhớ quá Thèm vòng tay nụ hôn đầy Nhớ nhau chiều đông tàn tạ Lời nào cuối nẻo chân mây.

Tuyết rơi! rơi ngập hồn em Làm sao anh ơi nhớ quên Mùa đông ru tình xanh biếc Mùa đông mùa đông gọi tên.

Ngủ vùi bên tình mùa đông Như xưa ân ái mặn nồng Yêu anh yêu anh mùa đông Tình anh, tình anh mênh mông.

Mùa đông còn đó nỗi buồn Tuyết rơi trắng cả mười phương Anh có còn bên em nữa? Để em môi mắt dỗi hờn.

30. Đêm mùa đông

Chút lạnh về đã ghé đến nơi em Mưa hắt hiu ngoài thềm nghe lá đổ Hạt sương rơi níu bước chân ngọn gió Mây giăng bay ngõ nhỏ lối em về.

Chiều hoàng hôn nhuộm tím chốn sơn khê Căn nhà vắng nằm kề bên góc phố Vẫn hoang lạnh mà sao anh cứ ngỡ Như có em đang về cuối con đường.

Đêm trăng gầy thả bóng xuống cành dương Ánh vàng vọt xuyên qua nhành kẽ lá Gió từng cơn trèo vai gầy vội vã Đi theo sau giá lạnh buốt mùa đông.

Anh chợt mơ về một bếp lửa hồng Căn nhà nhỏ nơi miền quê xa ấy Tiếng vạc đêm chợt giật mình thức dậy Le lói ánh đèn bên cửa sổ nhà ai.

Vừa rồi là những bào thơ về mùa đông hay, tâm trạng và lãng mạn được sưu tầm và tổng hợp từ các nguồn. Hy vọng các bạn sẽ yêu thích những bài thơ mùa đông trên và vơi đi phần nào những tâm sự trong lòng.

Từ khóa » Thơ Vui Nói Về Mùa đông