Những Bài Thơ Viết Về Nỗi Lòng Công Nhân Nghèo Xa Nhà

Thơ buồn.com xin chia sẽ các bạn những bài thơ hay viết về nỗi lòng của những người công nhân phải rời xa quê nghèo để đi làm xa để làm việc.

THƠ LỤC BÁT: CUỘC ĐỜI CÔNG NHÂN

Tác giả: Nguyễn Mây

Công nhân là thế này đây Tô mì lót dạ qua ngày là xong Đôi khi cũng thấy xót lòng Nhưng thôi mặc kệ cũng không hề gì! Ai trong hoàn cảnh cu li Mới hay thấu hiểu những gì buồn vui Thời gian vẫn cứ lặng trôi Tuổi xuân gửi lại về nơi trốn nào! Thân em như kiếp con con tằm ” kiếm ăn được mấy đêm nằm nhả tơ” Cả đời chẳng dám ước mơ Ngày làm vất vả mong chờ đến lương!

Những bài thơ viết về nỗi lòng công nhân nghèo xa nhà

Nhận tiền mà thấy thảm thương Số tiền ít ỏi biết nhường chia sao? Rưng rưng dòng lệ trực trào Thương cha mẹ lắm biết sao bây giờ! Ở quê mẹ cũng đang chờ Chút tiền con vẫn hằng mơ gửi về Người ơi! Em nói người nghe Tiền lương gửi mẹ đã về đến nơi! Tết này em lại lẻ loi Tiền đâu? Mua vé để rồi về quê!!!!!

BÀI THƠ: PHẬN CÔNG NHÂN Tác giả: Chu Thế Vinh

Thật vất vả bởi còn túng thiếu Phận công nhân ai hiểu ai hay Dầm mưa dãi nắng đêm ngày Thức khuya dậy sớm hao gầy tả tơi Mở mắt dậy khi trời chưa sáng Trăng mùng mười ló rạng đầu non Ngoài sân sương ướt vẫn còn Gà kia chưa gáy cú con chưa về Mặc quần áo rồi thì vội vã Quán ven đường lót dạ đơn sơ Bánh mì cháo trắng hoặc ngô Ăn gì cũng được miễn no được rồi Gian nan nhất tiết trời nắng hạ Mồ hôi rơi tầm tã đêm ngày Thế nhưng cũng vẫn hăng say Bán hàng phục vụ bác này chị kia Tối nuốt vội đôi thìa cơm nhã Lấy sức bởi vất vả suốt ngày Ngẫm đời sao lắm đắng cay Buồn cho số phận kiếp này công nhân.

ĐỜI CÔNG NHÂN Thơ: Tùng Trần

Đời công nhân vất vả lắm ai ơi Đổi chén cơm bằng nụ cười héo hắt Cũng có khi phải trả bằng nước mắt Nhịn bao lời mà se thắt con tim Đời công nhân chỉ biết sống lặng im Sáng tinh mơ lo tìm đồ lót dạ Khi gói mì tôm cùng ly nước lã Chiều ổ bánh mì vội vã tăng ca Đời công nhân cơm mắm muối dưa cà Có kẻ phải..xa mẹ cha già yếu Bởi kiếp nghèo với bộn bề túng thiếu Cũng có người chữ hiếu chẳng trả xong Đời công nhân như con nước giữa dòng Cứ nổi trôi bềnh bồng không lối thoát Nghĩ tương lai mà ngậm ngùi chua sót Cũng phận đời sao chẳng được như ai Đời công nhân gian khổ cứ miệt mài Chẳng biết đâu chữ ngày mai tương sáng Nên những khi lệ đêm trường lai láng Thấy đời mình như một áng mây đen.

Bài thơ: Công Nhân Vất Vã

Tác giả: Chưa rõ

Công nhân vất vả trăm bề Cơm ăn hai bữa chẳng thấy phê Ngày ngày tăng ca và tăng mãi Đồng lương ít ỏi cảnh nhà thuê Sáng sáng đi làm đầy suy tính Tối về mì gói thật buồn ghê Thời gian hạnh phúc hồn xa vắng Một cõi đi về chán tái tê !

THƠ LỤC BÁT: ĐỜI CÔNG NHÂN

Tác giả: Thái Tài

Bôn ba rời chốn quê nhà Ôm theo hy vọng thiết tha đổi đời Mưu sinh lao khổ đầy vơi Gian nan vất vã sống đời công nhân Hao gầy khuya sớm xác thân Tăng ca thêm việc chẳng hề oán than Mong sao thêm được nhiều hàng Cuối tháng được lãnh thêm vài ngàn lương Đêm đêm khắc khoải canh trường Chi li tính toán tương lai mịt mờ Bao nhiêu khao khát mộng mơ Bấy nhiêu trăn trở lo toan đủ bề Tiền điện nước….tiền nhà thuê Tiền cơm tiền áo…não nề lắm thây Chải bương khó nhọc đêm ngày Chỉ mong cuộc sống đủ đầy bình yên Miệt mài cần mẫn chuân chuyên Vẫn luôn chịu khó siêng năng từng giờ Vẫn luôn hoài vọng ước mơ Tương lai rạng rỡ ấm no gia đình…

BÀI THƠ: PHẬN ĐỜI CÔNG NHÂN

Tác giả: Thanh Linh

Mấy ai biết phận đời túng thiếu Kiếp công nhân ai hiểu được đây? Dầm mưa dãi nắng đêm ngày Thức khuya dậy sớm hao gầy xác thân. Vội thức giấc khi trời chưa sáng Trăng mùng mười ló dạng đầu non Ngoài sân sương ướt vẫn còn Gà kia chưa gái, cú con chưa về. Mặc quần áo đi làm vội vã Quán bên đường lót dạ qua loa Bánh mì, cháo trắng, nui sò Ăn gì cũng thế, cho no được rồi. Chiều về đến khi thì ăn quán Đôi khi thì cũng chẳng có cơm Một mình hiu quạnh sớm hôm Tối về một gói mì tôm no lòng. Ngày đầu tháng tiền phòng phải đóng Lãnh lương thì cũng “hõng” bao nhiêu! Tiền cơm, tiền nước, chi tiêu Tính ra có lúc còn nhiều hơn lương. Rồi cuối tháng không tiền phải đói Nổi lòng này biết nói với ai? Thôi đành ngậm đắng nuốt cay Buồn cho số kiếp, thương thay phận đời.

Bài Thơ: Công Nhân

Tác giả: Minh Thiên

Quần quật từ sáng đến hôm Cơm không đủ bữa, ốm nhom hao gầy Tối về xóm trọ bầy hầy Tuổi thân rượu đế nóc đầy cho quên. Mặc kệ ngày tháng buồn tênh Lương đầu tháng lãnh, chênh vênh nợ nần Mần năm, mần tháng phải mần Cả đời không có một lần thảnh thơi.

Bài thơ: Kiếp Công Nhân

Tác giả: Chưa rõ

Thương cho cái kiếp công nhân Một ngày tám tiếng, chai sần đôi tay Sáng nào cũng gặm củ khoai Chiều về xe đạp, mệt nhoài cái chân. Cứ thế…rồi cũng quen dần Đồng lương mỗi tháng cũng gần 3 chai Quen em, cô gái chân dài Tiền em xài phí, mỗi ngày 4 trăm. Hết tiền em lặng mất tăm Còn anh nhịn đói lặng thầm đớn đau Thấy em đi với người giàu Chiếc pho hai cửa, có màu đỏ tươi. Trông em ra vẻ khi người Nhìn anh, nhếch mép em cười bĩu môi Thôi thì….đành chịu đơn côi Sáng ra anh vẫn…..gói ..xôi mỉm cười..!

Bài Thơ: Đời Công Nhân

Tác giả: Nguyễn Văn Hậu

Sáng ra chẳng thấy mặt trời Lao vào công việc từ ngày đến đêm Cơm canh chẳng có thứ chi Ăn cho qua bữa đến giờ làm thôi Ngày làm thì cũng như đêm Có bao nhiêu đó mà làm thế thôi Lúc về cũng chẳng được yên Này là đứng lại xếp hàng cái coi Mày mà chen lấn lung tung Tao cho biên bản tháng lương mất tiền.

Từ khóa » Câu Thơ Về đời Công Nhân