Những Khoảng Trống Vô định – Hành Tây

Hà Nội, một buổi tối mát mẻ chờ những cơn mưa. Các ô cửa sổ nho nhỏ cũng đã tràn ánh đèn. Cái thành phố này, ngập ánh sáng che lấp hết những góc khuất tối tăm nằm rải rác đâu đó. Và con người đấy, mang trong mình bao khoảng trống vô định như thế…

Những khoảng trống ấy nhỏ li ti và thỉnh thoảng mới chợt nhận ra nó còn tồn tại. Đó là khi người ta có chút hẫng hụt, chơi vơi trước những gì sẽ xảy ra phía trước, rồi thường sẽ tự đặt ra những câu hỏi đại loại như sống để làm gì, sao mình lại làm vậy nhỉ, sau này mình chết thế giới này sẽ ra sao, vân vân nữa… Những câu hỏi không bao giờ có lời giải và dòng suy nghĩ thì vẫn cứ thế vẩn vơ, quanh quẩn dù trước mắt ta chỉ còn là bóng tối hay vài điểm sáng nhạt nhòa, vô vị. Không muốn, đúng ra là không thể thoát ra khỏi nó, không khóc, không cười…

Bâng khuâng nhặt chiếc lá rơi

Thả theo dòng nước biết ta ngược dòng

Tình yêu anh vẽ từng ô

Tình nhiều ô trống tình không vẹn mười

Ước gì làm kẻ vô tâm

Còn hơn lòng có mà không ai cần

Nếu đời sống chỉ ba mươi

Ba mươi năm nữa trốn đâu bây giờ…

Đấy, khoảng trống vô định và những suy nghĩ chẳng liên quan gì đến nhau như thế gặm nhấm cái cuộc đời mà ta đang tự hỏi để làm gì, như thế nào…

Chỉ đến khi chìm vào một thứ say mê nào đó thì ta mới thoát ra được khỏi sự vô định ấy thì phải, ngủ cũng là say mê, công việc, học hành, yêu đương, nghệ thuật, đi xa… Ừ thì những say mê cứ nối tiếp mà…

Cơn mưa chợt đến xóa nhòa. Mở cảnh cửa ra, đón hết thứ âm thanh bất tận của mưa, quên đi tất cả những khoảng trống ấy mà hài lòng với một bản nhạc và mỉm cười đi chứ!

Bài ca đã viết sao chưa hết lời

Vì ta còn đắm say khi em cười

Vì ta còn ngất ngây theo mây trời

Còn bao nhiêu vần thơ chưa nói

Vì em còn giữ trái tim hiền lành

Thì ta nào dứt tiếng ca cho đành

Ngàn câu hát vui ngân nga…

Chia sẻ:

  • Twitter
  • Facebook
Thích Đang tải...

Có liên quan

Từ khóa » Khoảng Không Vô định Là Gì