Lần thứ 5 tôi đi xin việc, giống như những lần trước, tôi bế tắc khi nhà tuyển dụng đặt câu hỏi Ngoài tấm bằng xuất sắc này ra, em còn có kỹ năng hay kinh nghiệm gì khác hay không? Là số 0 tròn trĩnh. Ngày vào đại học, tôi đặt mục tiêu phải tốt nghiệp với bằng xuất sắc. Lúc ấy tôi nghĩ, những môn học ở trường là quá đủ để tôi có thể tự tìm công việc nhẹ nhàng với mức lương đáng mong đợi. Tôi tránh xa không tham gia bất kỳ một tổ chức, câu lạc bộ, không làm thêm, không giao lưu cùng bạn bè... bởi nghĩ tốn thời gian, tốn tiền mà không đem lại lợi ích gì. Quãng đời đại học của tôi gắn liền với sách vở, không có chút kỹ năng thực tế nào. Tôi chỉ giật mình khi bắt đầu đi tìm kiếm công việc. Thiếu kỹ năng, tôi không thể vận dụng những kiến thức sách vở ở trường lớp để giải quyết những vấn đề thực tiễn.
Mục tiêu được bằng xuất sắc của tôi có lẽ cao cả lắm nhưng chưa đủ giúp tôi đứng vững. Cuộc đời cho tôi cú tát đau điếng giúp tôi nhận ra rằng học hỏi đâu chỉ là kiến thức sách vở, nó còn là những kinh nghiệm thực tiễn mà chúng ta có thể thu thập được bên ngoài. Sẽ chẳng có ai tồn tại được nếu chỉ biết nói mà không biết làm.
Lần thứ 5 tôi đi xin việc, giống như những lần trước, tôi bế tắc khi nhà tuyển dụng đặt câu hỏi Ngoài tấm bằng xuất sắc này ra, em còn có kỹ năng hay kinh nghiệm gì khác hay không? Là số 0 tròn trĩnh. Ngày vào đại học, tôi đặt mục tiêu phải tốt nghiệp với bằng xuất sắc. Lúc ấy tôi nghĩ, những môn học ở trường là quá đủ để tôi có thể tự tìm công việc nhẹ nhàng với mức lương đáng mong đợi. Tôi tránh xa không tham gia bất kỳ một tổ chức, câu lạc bộ, không làm thêm, không giao lưu cùng bạn bè... bởi nghĩ tốn thời gian, tốn tiền mà không đem lại lợi ích gì. Quãng đời đại học của tôi gắn liền với sách vở, không có chút kỹ năng thực tế nào. Tôi chỉ giật mình khi bắt đầu đi tìm kiếm công việc. Thiếu kỹ năng, tôi không thể vận dụng những kiến thức sách vở ở trường lớp để giải quyết những vấn đề thực tiễn.
Mục tiêu được bằng xuất sắc của tôi có lẽ cao cả lắm nhưng chưa đủ giúp tôi đứng vững. Cuộc đời cho tôi cú tát đau điếng giúp tôi nhận ra rằng học hỏi đâu chỉ là kiến thức sách vở, nó còn là những kinh nghiệm thực tiễn mà chúng ta có thể thu thập được bên ngoài. Sẽ chẳng có ai tồn tại được nếu chỉ biết nói mà không biết làm.
Từ cấp 3 tôi đã nghe nhiều người nói rằng xã hội lộn xộn lắm, người ta chơi với nhau vì cái lợi, hết lợi thì họ quên nhau. Tôi tạo cho mình thức dè chừng và từ chối việc kết bạn với những người tôi gặp. Số người tôi nhớ mặt nhớ tên trong 4 năm học đại học đến bây giờ cực ít. Tôi không có bạn thân, chỉ có hai loại bạn: xã giao và chơi được. Bạn xã giao là những người tôi gặp vài lần, học cùng lớp hoặc chỗ làm thêm, nhớ mặt chẳng nhớ tên, không rõ tích cách. Tôi lượm họ vào danh sách bạn bè rồi để đó, về cơ bản là không quan tâm. Loại thứ hai là những người chơi được, thường ngồi cạnh nhau trên lớp. Đến lúc thi cử, bài tập nhóm thì có người để nhờ vả giúp đỡ.
Giờ, một ngày dài đến công ty với đồng nghiệp và sếp, những con người tuy ở cùng 8 tiếng nhưng chỉ là xã giao, lắm lúc còn ganh đua, đố kỵ và lợi dụng nhau. Trên Facebook thì News feed đầy ắp cập nhật của những người mà tôi chẳng thực sự quan tâm họ đang gặp vấn đề gì. Tự tôi xây hàng rào quanh thân và giờ tôi đang gánh chịu hậu quả đó.
Từ cấp 3 tôi đã nghe nhiều người nói rằng xã hội lộn xộn lắm, người ta chơi với nhau vì cái lợi, hết lợi thì họ quên nhau. Tôi tạo cho mình thức dè chừng và từ chối việc kết bạn với những người tôi gặp. Số người tôi nhớ mặt nhớ tên trong 4 năm học đại học đến bây giờ cực ít. Tôi không có bạn thân, chỉ có hai loại bạn: xã giao và chơi được. Bạn xã giao là những người tôi gặp vài lần, học cùng lớp hoặc chỗ làm thêm, nhớ mặt chẳng nhớ tên, không rõ tích cách. Tôi lượm họ vào danh sách bạn bè rồi để đó, về cơ bản là không quan tâm. Loại thứ hai là những người chơi được, thường ngồi cạnh nhau trên lớp. Đến lúc thi cử, bài tập nhóm thì có người để nhờ vả giúp đỡ.
Giờ, một ngày dài đến công ty với đồng nghiệp và sếp, những con người tuy ở cùng 8 tiếng nhưng chỉ là xã giao, lắm lúc còn ganh đua, đố kỵ và lợi dụng nhau. Trên Facebook thì News feed đầy ắp cập nhật của những người mà tôi chẳng thực sự quan tâm họ đang gặp vấn đề gì. Tự tôi xây hàng rào quanh thân và giờ tôi đang gánh chịu hậu quả đó.
18 tuổi, tôi bắt đầu xa nhà. Cuộc sống sinh viên tự do, những hoạt động nhóm, đi làm thêm... khiến tôi bận rộn, bù lại là dần có vị trí, có tiền, được ngưỡng mộ. Tôi ít trở về nhà hơn, ba mẹ gọi thì tôi lấp liếm con bận. Bố mẹ càng ngày càng già đi, bệnh tật nhưng tôi còn chẳng bao giờ đưa đi khám bệnh, thỉnh thoảng thăm hỏi cho có lệ. Tôi có công việc ổn định, lương cao, đi du lịch nhiều, bạn gái xinh, nhiều người ngưỡng mộ. Một ngày, tôi nhận được cuộc gọi của em gái Anh về đi, bố bệnh nặng lắm rồi. Trở về, lần đầu tiên tôi nấu được một tô cháo gà và nhận ra vết chân chim ở đuôi mắt bố, bàn tay gầy và hơi thở nặng nhọc của ông... Tôi tự hỏi Mình còn trở về nhà được bao nhiêu lần nữa đây?
18 tuổi, tôi bắt đầu xa nhà. Cuộc sống sinh viên tự do, những hoạt động nhóm, đi làm thêm... khiến tôi bận rộn, bù lại là dần có vị trí, có tiền, được ngưỡng mộ. Tôi ít trở về nhà hơn, ba mẹ gọi thì tôi lấp liếm con bận. Bố mẹ càng ngày càng già đi, bệnh tật nhưng tôi còn chẳng bao giờ đưa đi khám bệnh, thỉnh thoảng thăm hỏi cho có lệ. Tôi có công việc ổn định, lương cao, đi du lịch nhiều, bạn gái xinh, nhiều người ngưỡng mộ. Một ngày, tôi nhận được cuộc gọi của em gái Anh về đi, bố bệnh nặng lắm rồi. Trở về, lần đầu tiên tôi nấu được một tô cháo gà và nhận ra vết chân chim ở đuôi mắt bố, bàn tay gầy và hơi thở nặng nhọc của ông... Tôi tự hỏi Mình còn trở về nhà được bao nhiêu lần nữa đây?
Ra trường chưa đến một năm nhưng tôi đã nghe đến thuộc lòng những câu mà bố mẹ cô dì chú bác nói với mình mỗi khi thấy mặt Có người yêu chưa? Bao giờ cưới? Có cần làm mai cho không? Giờ tôi đang tìm hiểu một người do gia đình mai mối. Xác định bây giờ yêu là cưới nên người đó phải hợp với công việc của tôi, hợp ý bố mẹ tôi, phải là chỗ dựa tài chính được cho tôi… Hồi đại học, tôi không có một mảnh tình vắt vai, đặt tiêu chuẩn này nọ, thích ai chỉ dám đứng từ xa nhìn. Lúc đó nghĩ yêu đương không cần thiết vì còn muốn phấn đấu học hành. Học xong có nhiều thời gian rồi yêu cũng chưa muộn. 4 năm, tôi đã để tuột khỏi tay những tình cảm trong sáng mà chỉ thời thanh xuân mới có, giờ muốn trải nghiệm cũng không được nữa rồi.
Ra trường chưa đến một năm nhưng tôi đã nghe đến thuộc lòng những câu mà bố mẹ cô dì chú bác nói với mình mỗi khi thấy mặt Có người yêu chưa? Bao giờ cưới? Có cần làm mai cho không? Giờ tôi đang tìm hiểu một người do gia đình mai mối. Xác định bây giờ yêu là cưới nên người đó phải hợp với công việc của tôi, hợp ý bố mẹ tôi, phải là chỗ dựa tài chính được cho tôi… Hồi đại học, tôi không có một mảnh tình vắt vai, đặt tiêu chuẩn này nọ, thích ai chỉ dám đứng từ xa nhìn. Lúc đó nghĩ yêu đương không cần thiết vì còn muốn phấn đấu học hành. Học xong có nhiều thời gian rồi yêu cũng chưa muộn. 4 năm, tôi đã để tuột khỏi tay những tình cảm trong sáng mà chỉ thời thanh xuân mới có, giờ muốn trải nghiệm cũng không được nữa rồi.
Phương Hòa
Trở lại Giáo dụcTrở lại Giáo dục Copy link thành công ×