Những Vần Thơ Về Mùa Thu Lá Vàng Lãng đãng, Giàu Cảm Xúc Nhất

Những vần thơ về mùa thu lá vàng lãng đãng, giàu cảm xúc nhất

Mùa thu là mùa của yêu thương, mùa của tình yêu lãng mạn ngọt ngào hay mùa của nỗi nhớ nhung da diết người ở phương xa. Những bài thơ về mùa thu lá vàng là những cảm xúc chân thành tận sâu trái tim của lứa đôi trao tặng nhau, được yêu thích nhất. Bài viết hôm nay, pud.edu.vn xin tổng hợp những vần thơ hay, đậm chất trữ tình nhất, mời các bạn cùng đọc và cảm nhận nhé.

Chùm thơ về mùa thu lá vàng rơi

Thu về, những hàng cây trên mọi nẻo đường đều thay lá, vẽ nên một bức tranh nên thơ lãng mạn nhất với muôn sắc màu rực rỡ. Đó là khung cảnh lan tỏa yêu thương, dạt dào cảm xúc của lứa đôi. Dưới đây là những vần thơ hay, đặc sắc nhất, mời các bạn cùng đọc và cảm nhận nhé.

Thu Vàng

Chiều hôm qua lang thang trên đườngHoàng hôn xuống, chiều thắm muôn hươngchiều hôm qua mình tôi bâng khuângCó mùa Thu về, tơ vàng vương vương

Một mình đi lang thang trên đườngBuồn hiu hắt và nhớ bâng khuângLòng xa xôi và sầu mênh mông.Có nghe lá vàng não nề rơi không

Mùa Thu vàng tới là mùa lá vàng rơiVà lá vàng rơi, khi tình Thu vừa khơiNhặt lá vàng rơi, xem màu lá còn tươiNghe chừng đâu đây màu tê tái

Chiều hôm qua lang thang trên đườngNhớ nhớ, buồn buồn với chán chườngChiều hôm nay trời nhiều mây vươngCó mùa Thu Vàng bao nhiêu là hương.

Mùa Thu Đẹp 

Cứ mỗi độ thu sangHoa cúc lại nở vàngNgoài vườn hoa thơm ngátOng bướm bay rộn ràng

Em cắp sách tới trườngNắng tươi trải trên đườngTrời cao xanh gió mátĐẹp thay lúc thu sang.

Sang Thu 

(Hồ Dzếnh)

Hiu hiu gió gửi mây vềNửa thu sang đó, nửa hè còn đây…Bóng mờ xuống lặng chân cây,Non cao vắng vẻ, sông đầy nhớ mong.Cô hồn rủ dáng trên khôngGiờ nghiêng cánh nhớ trong đồng tịch liêu.Xe đi, tiếng rộn qua chiều,Lửa thôn thấp thoáng mái lều ngẩn ngơ.Mênh mông xanh thắm phai tờChân đi vương vấn, lời thơ ngậm ngùi…

Mùa Thu Cho Em

(Ngô Thụy Miên)

Em có nghe mùa thu mưa giăng lá đổEm có nghe nai vàng hát khúc yêu đươngVà em có nghe khi mùa thu tớimang ái ân mang tình yêu tớiEm có nghe, nghe hồn thu nóimình yêu nhau nhé.

Em có hay mùa thu mưa bay gió nhẹEm có hay thu về hết dấu cô liêuVà em có hay khi mùa thu tớibao trái tim vương màu xanh mớiEm có hay, hay mùa thu tớihồn anh ngất ngây.

Nắng úa dệt mi em, và mây xanh thay tóc rốiNhạt môi, môi em thơm nồngTình yêu vương vương má hồngSẽ hát bài cho em, và ru em yên giấc tốiNgày mai khi mưa ngang lưng đồiChờ em anh nghe mùa thu trôi

Em có mơ mùa thu cho ai nức nởEm có mơ, mơ mùa mắt ướt hoen miVà em có mơ khi mùa thu tớihai chúng ta sẽ cùng chung lốiEm với anh mơ mùa thu ấytình ta ngát hương

Thu Quyến Rũ

(Đoàn Chuẩn)

Anh mong chờ mùa ThuTrời đất kia ngả màu xanh lơĐàn bướm kia đùa vui trên muôn hoaBên những bông hồng đẹp xinh.

Anh mong chờ mùa ThuDìu thế nhân dần vào chốn thiên thaiVà cánh chim ngập ngừng không muốn bayMùa Thu quyến rũ anh rồi.

Mây bay về đây cuốn trời, mưa rơi làm rung lá vàngDuyên ta từ đây lỡ làng còn đâu những chiều dệt cung đàn yêu.Thu nay vì đâu nhớ nhiều, Thu nay vì đâu tiếc nhiềuĐêm đêm nhìn cây trút lá lòng thấy rộn ràng ngỡ bóng ai về.

Anh mong chờ mùa ThuTà áo xanh nào về với giấc mơMàu áo xanh là màu anh trót yêuNgười mơ không đến bao giờ.

Nhìn Những Mùa Thu Đi

( Trịnh Công Sơn )

Nhìn những mùa thu điem nghe sầu lên trong nắngvà lá rụng ngoài songnghe tên mình vào quên lãngnghe tháng ngày chết trong thu vàng

Nhìn những lần thu đitay trơn buồn ôm nuối tiếcnghe gió lạnh về đêmhai mươi sầu dâng mắt biếcthương cho người rồi lạnh lùng riêng

Gió heo may đã vềchiều tím loang vỉa hèvà gió hôn tóc thềrồi mùa thu bay đitrong nắng vàng chiều nayanh nghe buồn mình trên ấychiều cuối trời nhiều mâyđơn côi bàn tay quên lốiđưa em về nắng vương nhè nhẹ

Đã mấy lần thu sangcông viên chiều qua rất ngắnchuyện chúng mình ngày xưaanh ghi bằng nhiều thu vắngđến thu này thì mộng nhạt phai.

Bắt Gặp Mùa Thu

( Nguyễn Bính )

Xơ xác hồ sen đã nhạt hươngBên song hoa lựu cũng phai hườngSớm mai lá úa rơi từng trậnBắt gặp mùa thu khắp nẻo đường

Tóc liễu hong dài nỗi nhớ nhungTrăng nghiêng nửa mái gội mơ mòngSầu nghiêng theo cánh chim lìa tổBiết lạc về đâu lòng hỡi lòng

Thu về sông núi bỗng tiêu sơCây rũ vườn xiêu, cỏ áy bờXử nữ đôi cô buồn tựa cửaNghe mùa gió lạnh cắn môi tơ

Sương phủ lưng đồi rặng núi xaThương ôi! Lữ khách nhớ quê nhàMấy thu mưa gió ngoài thiên hạVườn cũ còn chăng cúc nở hoa?

Cha già ngừng chén biếng ngâm thơĐưa mắt nhìn theo hút dặm mờXe ngựa người về tung cát bụiCon mình không một lá thư đưa

Nghìn lạy cha già lượng thứ choTrót thân con vướng nợ giang hồLòng son bán rẻ vào sương gióLãi được gì đâu? Đã mấy thu!

Một chút công danh rất hão huyềnVà dang dở nữa cuộc tình duyênThu sang, quán lẻ con đăm đắmRõi bóng quê nhà mắt lệ hoen.

Thu Điếu

(Nguyễn Khuyến)

Ao thu lạnh lẽo nước trong veo,Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo.Sóng biếc theo làn hơi gợn tí,Lá vàng trước gió sẽ đưa vèo.Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt,Ngõ trúc quanh co khách vắng teo.Tựa gối, buông cần lâu chẳng được,Cá đâu đớp động dưới chân bèo.

Tiếng thu

(Lưu Trọng Lư)

Em không nghe mùa thuDưới trăng mờ thổn thức?Em không nghe rạo rựcHình ảnh kẻ chinh phuTrong lòng người cô phụ?

Em không nghe rừng thuLá thu kêu xào xạcCon nai vàng ngơ ngácĐạp trên lá vàng khô?

Đây Mùa Thu Tới

(Xuân Diệu)

Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang,Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng:Đây mùa thu tới – mùa thu tớiVới áo mơ phai dệt lá vàng.

Hơn một loài hoa đã rụng cànhTrong vườn sắc đỏ rũa màu xanh;Những luồng run rẩy rung rinh lá…Đôi nhánh khô gầy sương mỏng manh.

Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ…Non xa khởi sự nhạt sương mờ…Đã nghe rét mướt luồn trong gió…Đã vắng người sang những chuyến đò…

Mây vẩn từng không, chim bay đi.Khí trời u uất hận chia ly.Ít nhiều thiếu nữ buồn không nóiTựa cửa nhìn xa, nghĩ ngợi gì.

Thơ tình cuối mùa thu

(Xuân Quỳnh)

Cuối trời mây trắng bayLá vàng thưa thớt quáPhải chăng lá về rừngMùa thu đi cùng láMùa thu ra biển cảTheo dòng nước mênh mangMùa thu vào hoa cúcChỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và emLà của mùa thu cũChợt làn gió heo mayThổi về xao động cả:Lối đi quen bỗng lạCỏ lật theo chiều mâyĐêm về sương ướt máHơi lạnh qua bàn tay

Tình ta như hàng câyĐã qua mùa gió bãoTình ta như dòng sôngĐã yên ngày thác lũ

Thời gian như là gióMùa đi cùng tháng nămTuổi theo mùa đi mãiChỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và emCùng tình yêu ở lại…– Kìa bao người yêu mớiĐi qua cùng heo may

Thơ hay về mùa thu lá vàng được yêu thích nhất

Thu sang, tiết trời se lạnh khiến bao trái tim rạo rực yêu thương, thèm những vòng tay ấm áp, những nụ hôn ngọt ngào từ người thương. Những bài thơ hay về mùa thu lá vàng hay dưới đây sẽ giúp bạn bộc lộ cảm xúc vui tươi tràn đầy sức sống khi vào mùa. Nếu bạn yêu cái tiết trời thu Hà Nội, hương cốm thơm nhè nhẹ khiến bạn cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp và đáng sống nhất.

Thơ Sang Thu

Bỗng nhận ra hương ổiPhả vào trong gió seSương chùng chình qua ngõHình như thu đã vềSông được lúc dềnh dàngChim bắt đầu vội vãCó đám mây mùa hạVắt nửa mình sang thuVẫn còn bao nhiêu nắngĐã vơi dần cơn mưaSấm cũng bớt bất ngờTrên hàng cây đứng tuổi.(Tác giả Hữu Thỉnh)

Thơ Mùa Thu Ơi

Ừ nhỉ… Mùa Thu rồiLá vàng tóc em tôiNgược dòng thơ năm ấyLòng xao xuyến bồi hồiMùa Thu qua hồn tôiNhư tình qua ngõ tốiHơi thở nghe vồi vộisầu dâng tím làn môiToà lâu đài xa xôiChưa hẳn là đã mấtBao đắng cay chớp giậtCó thể bật thành ngườiTrái tim anh còn lửaVà giông bão cuộc đờiTrong tay em còn sóngLùa dần về biển khơi…Mùa Thu ơi…chơi vơi …(Tác giả Vũ Kim Thanh)

Thơ Thu

Nõn nà sương ngọc quanh thềm đậu;Nắng nhỏ bâng khuâng chiều lỡ thì.Hư vô bóng khói trên đầu hạnh;Cành biếc run run chân ý nhi.Gió thầm, mây lặng, dáng thu xa,Mới tạnh mưa trưa, chiều đã tà.Buồn ở sông xanh nghe đã lại,Mơ hồ trong một tiếng chim qua.Bên cửa ngừng kim thêu bức gấm,Hây hây thục nữ mắt như thuyền.Gió thu hoa cúc vàng lưng giậu,Sắc mạnh huy hoàng áo trạng nguyên.(Tác giả Xuân Diệu)Thơ Thu Rơi Từng CánhMùa thu hoa cúc lại tànThuyền ai buộc mãi bên làn cây cong!Người về để lại phòng khôngThu rơi từng cánh cho lòng nhớ thương.Có người cung nữ họ VươngLên lầu nhìn dải sông Hương nhớ nhà.(Tác giả Nguyễn Bính)Thơ Liễu Mùa ThuLiễu mùa thu mái tóc còn xanh mượtBên hồ trong mắt ươn ướt vì sao?Gió mùa thu bên hồ vẫn dạt dàoLiễu xanh biếc chắc vì đôi mắt liếc?Mùa thu về, lá vàng khơi muôn việcQuét sân nhà, tưởng tiếc tháng ngày quaBuổi xuân thì em mặc áo hoàng hoaĐứng cạnh gốc dựa thân phong mơ mộngCây phong lớn, lá cành càng cao rộngTrải xuống sân hoa gấm với mộng mơAnh đứng đây, cầm chổi, mắt trông chờEm có đến nhìn xem anh quét láMỗi ngày xa, từng giờ thêm khác lạNhững buổi chiều êm ả gió ra khơiLá lả lơi, buông thả xuống lưng đồiBay bốn hướng, về phương trời vô địnhMùa thu đến mùa thu đi yên tĩnhCõi bình yên gờn gợn sóng thu baNhững mùa thu, những chiếc lá đậm đàCòn nhung nhớ những thời xanh như ngọc(Tác giả Nguyên Đỗ)

Thơ Tiếng Thu

Em không nghe mùa thuDưới trăng mờ thổn thức?Em không nghe rạo rựcHình ảnh kẻ chinh phuTrong lòng người cô phụ?Em không nghe rừng thuLá thu kêu xào xạcCon nai vàng ngơ ngácĐạp trên lá vàng khô?Thơ Trái tim mùa thuBởi quả tim chia hai phần phải, tráiEm ở đâu mà tim nhói đau hoàiTrước mùa thu đành lựa lời nói dốiNhững buổi chờ giọt gõ suốt trên vaiNên tim vốn chứa trăm nghìn kiểu đậpNgười thoáng qua tim loạn nhịp mưa rơiDáng khuất nẻo tim gầy như áp thấpĐến thu nào tim sẽ một lần ngơi?(Tác giả Đào Công Điện)

Thơ Mùa Thu Tóc Rối

Một mùa thu tóc rốiCòn hoài trên môi emKhi anh đến cạnh bênNâng cằm rồi chạm khẽMột mùa thu thật nhẹChim lượn cánh bên hồHoàng hôn chẳng buồn nhôChiều nghiêng nghiêng tĩnh lặngMột mùa thu nhạt nắngLá đổ ngập con đườngNhuộm khoảng trời yêu thươngBằng màu vàng tinh khiếtMột mùa thu mải miếtĐuổi theo một mùa thuAnh đi xa biền biệtGiăng mắt thu mịt mùHồn thu nay ở lạiTrên năm nhánh tay thonĐưa tình vào dĩ vãngThu chết trong mỏi mòn(Tác giả Đỗ Ngọc)

Thơ Thu Điếu

Ao thu lạnh lẽo nước trong veo,Một chiếc thuyền câu bé tẻo teo.Sóng biếc theo làn hơi gợn tí,Lá vàng trước gió sẽ đưa vèo.Tầng mây lơ lửng trời xanh ngắt,Ngõ trúc quanh co khách vắng teo.Tựa gối, buông cần lâu chẳng được,Cá đâu đớp động dưới chân bèo.(Tác giả Nguyễn Khuyến)Thơ mùa thu của emMùa thu của emLà vàng hoa cúcNhư nghìn con mắtMở nhìn trời đêm.Mùa thu của emLà xanh cốm mớiMùi hương như gợiTừ màu lá sen.Mùa thu của emRước đèn họp bạnHội rằm tháng támChị Hằng xuống xem.Ngôi trường thân quenBạn thầy mong đợiLật trang vở mớiEm vào mùa thu.(Tác giả Quang Huy)

Thơ Thu

Hôm qua thu mới về,Với một cành hoa gãy.Sương nặng gieo đầu tre,Lạnh tràn theo gió đẩy.Thu tới trong vườn bên,Ngợ ngàng màu cúc mới.Đêm qua bên láng giềng,Êm tựa nhàn, thu tới.Cô gái nhỏ thung dung,Qua miếng vườn hoa nhỏ.Đất nằm im dưới cỏ,Hoa tạ màu nhớ nhung.(Tác giả Huy Cận)

Viên xúc xắc mùa thu

Tình yêu đến trong đời không báo động Trái tim anh chưa lỗi hẹn bao giờ Viên xúc xắc mùa thu ru trong cỏ Mắt anh nhìn sáu mặt bão mưa giăng

Anh đi qua những thành phố bọc vàng Những thị trấn mẹ ôm con trên cỏ Qua ánh nắng bẩy mầu, qua ngọn đèn hạt đỗ Qua bao cuộc đời tan vỡ lại hồi sinh.

Anh đi qua những đôi mắt lặng thinh Những đôi mắt nhìn anh như họng súng Anh đi qua tổ chim non mới dựng Qua tro tàn thành quách mấy triệu năm

Anh đi qua tất cả mối tình câm Mối tình nói rồi mối tình bỏ dở Đôi tay kẻ ăn xin, đôi môi hồng trẻ nhỏ Đất nước đau buồn chưa hết Mỵ Châu ơi!

Lông ngỗng bay như số phận giữa trời Trọng Thuỷ đứng suốt đời không hết lạ Vệt lông ngỗng con đường tình trắng xoá Có ai hay thăm thẳm giếng không cùng.

Nhưng chính anh không hay số phận lại điệp trùng Khi mở mắt Mỵ Châu em ngồi đó Toa thứ ba ôm cặp ai nức nở Suốt đời anh mang tội với con tàu.

Sẽ tan đi những thành phố bẩy màu Đôi trái cấm trong vườn đời em, anh làm vỡ Nhưng giọt mực thứ ba em ơi không thể lỡ Xin trải lòng ta đón chấm xanh rơi.

Giọt mực em thong thả đến trong đời Không giấu được trong lòng tay nhỏ bé Viên xúc xắc xoay tròn trong gió xé Sáu mặt đời lắc cắc tiếng thơ anh.

Gió đầu ô

Gió đầu ô vào mùa chớm lạnhMạnh hơn và có lẽ sạch hơnHè bạc nắng rõ đường viền ô gạchGiấc đầu hè che ngực tấm chăn đơn

Cả trời nữa cũng chuyển vần vân sắcTán Bàng xanh đỏ rám tới từng gânCũng chẳng thiếu những cành khô ngúc ngắc Đã chả buồn giấu mặt giữa không gian

Thu có vẻ như cời than đốt lửaTa lại buồn như sắp sửa vào yêuĐể hối tiếc khi tuổi già đập cửaTa đổi BuồnVui lấy được bao nhiêu?

Và cứ thế đứng chiều mong chóng tốiTối mong đêm sấp gối lại mong ngàyÔi chán nghẹn những mùa mưa cũ mớiCứ bảo Trời không khóc mướn thương vay?

Ta lại buồn như sắp sửa vào sayBiết chạm cốc cùng ai trong ý nghĩBiết tìm mắt của ai màu tri kỉMà cần chi khi chẳng thể khuây buồnChưa biết chừng có lẽ lại buồn hơn…

Ai bảo kiếp ôm chân thần Vệ nữLà nhẹ quên trăm vạn thứ trò đời?Ta – chỉ thấy lúc tan cơn cuồng dữTất trở về như mọi kiếp buông trôi…

Ai bảo chót mang đời đi lang thangLà thư thái như một chàng nghệ sĩ?Ôi, dối trá mà sao không biết sỉHỡi anh chàng ra vẻ phớt buồn đau…

Ta muốn yêu như kiểu những con tàuVẫn khao khát giàu thêm màu viễn xứNhư cái thưở hồng hoang thời dã thúTổ tiên loài Người vốn sợ cô đơn…

Có ai nghe cho hết một nỗi buồnTa sẽ đến cầu hônvà có lẽTa sẽ chết trên bàn tay gượng nhẹNỗi buồn ta nhờ thế sẽ tan mau

Có ai cười cho đến trọn ngày đâuBởi đau khổ vẫn ẩn rình đây đóCó ai nghe và phải chăng sẽ cóMột tình yêu không dự cảnh trao tay?

Ta muốn buồn cho hết mức rồi sayVô cùng tận và lăn quay xác thịtCho đến tối khi đầu ô gió mệtNhờ mưa lau dấu vết đêm qua …

Mẹ ơi!Mẹ ở lại nhàCon bất hiếu con ra đi từ sớmMẹ nhớ bữa phần cơm con ủ ấmNgoài kia lạnh lắmGió đầu ô…

Cây bàng cuối thu

Thu đi trên những cành bàng Chỉ còn hai chiếc lá vàng mà thôi

Hôm qua đã rụng một rồi Lá theo gió cuốn ra ngoài sơn thôn

Hôm nay lá thấy tôi buồn Lìa cành theo gió lá luồn qua song

Hai tay ôm lá vào lòng Than ôi, chiếc lá cuối cùng là đây!

Quạnh hiu như tấm thân này Lại âm thầm sống những ngày gió mưa…

Gửi người dưới mộ

Trời cuối thu rồi – Em ở đâu? Nằm bên đất lạnh chắc em sầu? Thu ơi! Đánh thức hồn ma dậy Ta muốn vào thăm nấm mộ sâu

Em mộng về đâu? Em mất về đâu? Từng đêm tôi nguyện, tôi cầu Đấy màu hương khói là màu mắt xưa

Em đã về chưa? Em sắp về chưa? Trăng sao tắt, ngọn đèn mờ Ta nằm rỏ lệ đọc thơ gọi hồn

Em hãy cười lên vang cõi âm Khi trăng thu lạnh bước đi thầm Những hồn phiêu bạt bao năm trước Nay đã vào chung một chỗ nằm

Cười lên em! Khóc lên em! Đâu trăng tình sử Nép áo trần duyên? Gót sen tố nữ Xôn xao đêm huyền Ta đi, lạc xứ thần tiên Hồn trùng dương hiện bóng thuyền U Minh

Ta gởi bài thơ anh linh Hỏi người trong mộ có rùng mình? Nắm xương khô lạnh còn ân ái? Bộ ngực bi thương vẫn rợn tình?

Hỡi hồn tuyết trinh! Hỡi người tuyết trinh! Mê em, ta thoát thân hình Nhập hồn cây cỏ, đa tình mỗi đêm

Em có vui thêm? Em có buồn thêm? Ngồi bên cửa mộ Kể cho ta biết nỗi niềm

Thần chết cười trong bộ ngực điên Ta nghe em thở tiếng ưu phiền Nỗi lòng xưa dậy tan Thanh Vắng Hơi đất mê người – Trăng hiện lên

Thu rừng

Bỗng dưng buồn bã không gian Mây bay lũng thấp giăng màn âm u.

Nai cao gót lẫn trong mù Xuống rừng nẻo thuộc nhìn thu mới về.

Sắc trời trôi nhạt dưới khe; Chim đi lá rụng, cành nghe lạnh lùng.

Sầu thu lên vút song song. Với cây hiu quạnh, với lòng quạnh hiu.

Non xanh ngây cả buồn chiều, – Nhân gian e cũng tiêu điều dưới kia.

Tiếng thu

Em không nghe mùa thu Dưới trăng mờ thổn thức? Em không nghe rạo rực Hình ảnh kẻ chinh phu Trong lòng người cô phụ?

Em không nghe rừng thu Lá thu kêu xào xạc Con nai vàng ngơ ngác Đạp trên lá vàng khô?

Cảm thu tiễn thu

Từ vào thu đến nay Gió thu hiu hắt Sương thu lạnh Giăng thu bạch Khói thu xây thành

Lá thu rơi rụng đầu ghềnh Sông thu đưa lá bao ngành biệt ly Nhạn về én lại bay đi Đêm thì vượn hót, ngày thì ve ngâm

Lá sen tàn tạ trong đầm Nặng mang giọt lệ âm thầm khóc hoa Sắc đâu nhuộm ố quan hà Cỏ vàng, cây đỏ, bóng tà tà dương

Nào người cố lý tha hương Cảm thu, ai có tư lường hỡi ai? Nào những ai Bảy thước thân nam tử Bốn bể chí tang bồng Đường mây chưa bổng cánh hồng Tiêu ma tuế nguyệt, ngại ngùng tu my

Nào những ai Sinh trưởng nơi khuê các Khuya sớm phận nữ nhi Song the ngày tháng thoi đi Vương tơ ngắm rện nhỡ thì thương hoa

Nào những ai Tha phương khách thổ Hải giác thiên nha Ruột tầm héo, tóc sương pha Gốc phần chạnh tưởng quê nhà đòi cơn

Nào những ai Cù lao báo đức Sinh dưỡng đền ơn Kinh sương nghĩ nỗi mền đơn Giầu sang bất nghĩa mà hơn nghèo hèn!

Nào những ai Tóc xanh mây cuốn Má đỏ huê ghen Làng chơi duyên đã hết duyên Khúc sông giăng rãi con thuyền chơi vơi

Nào những ai Dọc ngang giời rộng Vùng vẫy bể khơi Đội giời đạp đất ở đời Sa cơ thất thế quê người chiếc thân

Nào những ai Kê vàng tỉnh mộng Tóc bạc thương thân Vèo trông lá rụng đầy sân Công danh phù thế có ngần ấy thôi

Thôi nghĩ cho Thu tự giời Cảm tự người Người đời ai cảm ta không biết Ta cảm thay ai, viết mấy lời

Thôi thời Cùng thu tạm biệt Thu hãy tạm lui Chi để khách đa tình đa cảm Một mình thay cảm những ai ai!

Cuối thu

Lụa trời ai dệt với ai căng, Ai thả chim bay đến Quảng Hàn, Và ai gánh máu đi trên tuyết, Mảnh áo da cừu ngắm nở nang.

Mây vẽ hằng hà sa số lệ, Là nguồn ly biệt giữa cô đơn. Sao không tô điểm nên sương khói, Trong cõi lòng tôi buổi chập chờn.

Đây bãi cô liêu lạnh hững hờ, Với buồn phơn phớt, vắng trơ vơ. Cây gì mảnh khảnh run cầm cập, Điềm báo thu vàng gầy xác xơ.

Thu héo nấc thành những tiếng khô. Một vì sao lạ mọc phương mô? Người thơ chưa thấy ra đời nhỉ? Trinh bạch ai chôn tận đáy mồ?

Đây mùa thu tới

Rặng liễu đìu hiu đứng chịu tang, Tóc buồn buông xuống lệ ngàn hàng; Đây mùa thu tới – mùa thu tới Với áo mơ phai dệt lá vàng.

Hơn một loài hoa đã rụng cành Trong vườn sắc đỏ rũa màu xanh; Những luồng run rẩy rung rinh lá… Đôi nhánh khô gầy xương mỏng manh.

Thỉnh thoảng nàng trăng tự ngẩn ngơ… Non xa khởi sự nhạt sương mờ… Đã nghe rét mướt luồn trong gió… Đã vắng người sang những chuyến đò…

Mây vẩn từng không, chim bay đi, Khí trời u uất hận chia ly. Ít nhiều thiếu nữ buồn không nói Tựa cửa nhìn xa, nghĩ ngợi gì.

Hy vọng những bài thơ về mùa thu lá vàng sẽ mang lại cho bạn nhiều cung bậc cảm xúc thú vị nhất, những giây phút thư giãn thoải mái dễ chịu khi được hòa mình vào không gian mùa thu lãng mạn nhất. Chúng tôi xin chúc các bạn tận hưởng trọn vẹn vẻ đẹp của mùa thu. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết trên nhé.

Từ khóa » Thơ Về Con đường Lá Vàng