Nhược Hi – Càng Trách Lại Càng Thương | Rosabel Brown

Nhược Hi – một cái tên rất đẹp. “Nhược” nghĩa là “giống như”, “Hi” lại có nghĩa là “ánh nắng mặt trời”. Nhược Hi – giống như tia nắng mặt trời. Mã Nhĩ Thái Nhược Hi mang tâm hồn của một cô gái đến từ thời hiện đại đã khiến cả Tử Cấm Thành bừng sáng Một cô gái được mệnh danh là “Thập Tam muội liều mạng”, dám đánh nhau với tiểu thư khuê các, không ngần ngại đi uống rượu thâu đêm, dám gọi Khang Hi là “người ta”, cảm thấy bất công với chế độ nam quyền….Chỉ tiếc ánh mặt trời rực rỡ ấy cuối cùng lại lụi tàn trong cái lồng vàng mang tên Tử  Cấm Thành.

Trách cô, có lẽ phải trách cái tình cảm vướng víu dây dưa với các a ca. Cô tự trách mình, tự hận mình, tự đổ lỗi cho mình. Kết cục lại gây ra tổn thương cho những người yêu cô.

Cô yêu Dận Chân, yêu người đàn ông lạnh lùng ngồi trên ngai vàng – người năm đó đã cùng cô chịu phạt dưới mưa, người đã lãnh đạm nói rằng “Sẽ có một ngày nàng nhất định đeo chiếc vòng đó”, người không màng nguy hiểm mà lấy thân làm bia đỡ tiễn cho cô. Cô nguyện theo anh một cách mập mờ – không danh không phận. Người ngoài nhìn vào đều thấy thật kì lạ: Gọi cô là cung nữ cũng chẳng phải vì tất cả với cô đều một mực cung kính, gọi cô là phi tử của hoàng đế,  vậy cung của cô ở đâu? Chỉ có cô hiểu, chàng hiểu. Dận Chân không sắc phong cô vì muốn gặp cô mỗi ngày, nhưng đến sau này khi chàng ban cho cô một danh phận, cô lại sợ hãi khôn nguôi. Cô sợ phải chôn chặt trong Tử  Cấm Thành, cô sợ khi phải chứng kiến người mình yêu trở nên tàn bạo. Cô vốn không hiểu mình muốn gì, cô không hiểu vị hoàng đế ngồi trên caokia thực sự có nhiều chuyện bất đắc  dĩ. Tuy rằng anh hành xự có đôi phần tàn nhẫn và cực đoan, nhưng khi đã khoác trên người bộ long bào, bất cứ  ai cũng cần sắt đá, nhất là khi thời cuộc hỗn loạn đến vậy. Hắn đã từng nói với cô “Ta mãi mãi là Dận Chân của nàng, nhưng ta cũng là hoàng đế của Đại Thanh”. Cô vốn không chấp nhận điều này, cô quật cường, cứng đầu bảo vệ những người khác để rồi tự mình hại chết đứa con của hai người, tổn thương cô và chính người cô yêu.

Yêu đến vậy nhưng cái sự dùng dằng với quá khứ khiến cho mối quan hệ của cô và Dận Chân không thể cứu vãn. Hoài ức và kỉ niệm của cô với Bát gia Dận Tự tuy từ lâu đã  không còn  vương vấn, nhưng tình xưa nghĩa cũ cô chẳng thể vứt  bỏ. Cô  không còn yêu anh khi anh lựa chọn hoàng  vị mà  rời xa cô nhưng trong thâm tâm cô vẫn luôn coi anh là  “Bát hiền vương”. Đã  quyết ý bỏ, tại sao không thể dứt khoát một lần. Cuộc chiến này có cô hay không có cô thì vẫn phải xảy ra, một lần đừng quan tâm, phải chăng mới là hạnh phúc? Sóng gió trong cung đình, cuộc chiến của nam  nhân, hà cớ cô phải ngăn chặn? Biết là đau nhưng đã không còn dây dưa thì hãy để tất cả trôi về quá khứ. Cô an phận một chút, cô hãy giống như  Minh Tuệ, như Minh Ngọc, như Ngọc Đàn – chỉ hết lòng vì người mình yêu thì đã không nhận lại kết cục thương tâm…Cuối cùng người muốn gặp lại không thể gặp, cánh hoa đào rơi lả tả lại in bóng lưng cô độc của ai kia…

Giận cô đến vậy, hận cô vì không dứt khoát nhưng đến cuối khi người con gái ấy thật sự ra đi, trong lòng chỉ còn lại thương tâm. Thương vì cô  chỉ đành bất lực nhìn những người xung quanh lần lượt ra đi, thương cho sự mệt mỏi và chờ đợi trong những ngày cuối cùng, thương những lo âu của cô lại trở thành tâm bệnh, thương cô vì 7 năm ở Hoán y cục, thương cô vì mất đi đứa con trong bụng để rồi không thể tiếp tục hoài thai lần nữa…

Cô từng hỏi Ngọc Đàn “Tại sao chịu chấp nhận hi sinh bao giờ cũng là nữ nhân chúng ta? Rất kỳ lạ là chúng ta đến nửa điểm oán trách cũng không. Rốt cuộc là đáng hay không đáng?”

Hồi đó cô hỏi, trong lòng chắc chỉ là dấy lên đôi chút thương tâm, nhưng trải qua một đời cô mới hiểu đáng hay không là do tự mình quyết định.

Cô là người lý trí. Mà cũng phải, chính cuộc sống bon chen ở hiện đại đã khiến cô trở nên như vậy: Tình yêu quan trọng nhưng không phải tất cả. Cô yêu Bát gia đầu tiên. Hai người yêu nhau – có chút e thẹn, có đôi chỗ ngượng ngùng. Tình yêu đầu đẹp mà trong sáng đến kì lạ. Nhưng một khi nghĩ đến kết cục của anh, cô lại e dè thận trọng, khuyên nhủ anh hãy vì cô mà từ bỏ hoàng vị. Nhưng làm trai chí lớn sao lại có thể vì nữ nhân mà dập tắt ước mơ của mình? Vậy là hai người chia tay, cô dần đến với Tứ ca Dận Chân vì biết anh là người thằng cuộc cuối cùng trong cuộc chiến đầy tàn khốc, cô coi anh là cái phao cứu sinh duy nhất của mình. Nhưng kì lạ ở chỗ tính toán trước sau đến vậy, cuối cùng khi Khang Hi ban cô cho Thập Tứ, xét cho cùng anh ta kết quả cũng chẳng bi kịch, cuộc sống đúng như cô mong muốn – xa rời Tử Cấm Thành, sống nhàn hạ đến cuối đời nhưng cô nhất định không chịu. Nếu xét về thời điểm ấy, quả thực có thể thấy Khang Hi rất thương cô bởi lúc đó bản thân ông, dù ít hay nhiều, đã ngấm ngầm muốn nhường ngôi cho Thập Tứ. Ban cô cho Thập Tứ là mong cô hưởng phúc, mong cô sau này là phi của hoàng đế, hơn nữa chính Khang Hi lại là người chỉ hôn, danh phận quả là khó ai bì kịp. Thập Tứ lại là một “anh hùng” theo đúng nghĩa của từ này – tranh giành hoàng vị mà không dùng thủ đoạn, dám yêu dám hận, cũng vì cô mà chống chỉ bao lần. Tâm ý của Khang Hi rõ ràng, kết cục lại như ý mà Nhược Hi đành quỳ xuống chịu phạt, để rồi 7 năm đằng đẵng phải giặt quần áo ở Hoán Y Cục, thân thể suy nhược. Chẳng phải cô biết rằng đến cuối Thập Tứ không trở thành Hoàng đế mà không đi theo anh vì bản thân cô vôn chưa từng quan tâm đến những thứ đó.

Cô lựa chọn như vậy, là bởi vì giữa bao toan tính và nghi kị, cuối cùng cô đã có lựa chọn thuộc về trái tim. “Cái phao” mà năm xưa cô bám vào, giờ đây lại trở thành hình bóng duy nhất trong trái tim cô. Dận Chân đến Hoán Y Cục thăm cô, nắm lây bàn tay giờ đây đã đầy vết chai sần, hỏi “Có hối hận không?”. Cô chỉ mỉm cười “Không”. Người đàn ông sắt đá ấy bỗng ôm cô chật chặt, gằn từng tiếng một “Ta nhất định sẽ cứu Thập Tam và lấy nàng về. Lão Thiên không cho, ta càng muốn đoạt lấy từ tay ông ta”. Nói rồi liền bỏ đi. Chỉ vì những chữ ấy mà Nhược Hi lặng lẽ âm thầm ngày ngày chờ đợi. Từ một tiểu thư khuê các, là cung nữ dâng trà được hoàng đế coi như con ruột mà giờ đây thân phận chỉ là một nô tỳ giặt quần áo cho thái giám, cô cũng cam chịu. Chỉ tiếc cho cô là đến cuối cùng cô không kiên định đi theo trái tim mình.

Trở về bên Dận Chân mà phiền não trong lòng cô không chấm dứt. Hắn đối với cô vẫn như xưa, vẫn là Dận Chân của cô, để cô thoải mái trêu đùa. Có ai ngờ rằng một vị hoàng đế lạnh lùng tàn bạo đánh chết cung nữ, cho ngũ mã phanh thây kẻ năm xưa hãm hại mình,  dùng cực hình chưng người với kẻ dám dò la tin tức lại trở nên dịu dàng và bao dung đến vậy với một người con gái. Dận Chân rất yêu Nhược Hi, thực sự là vậy. Có từng đọc ở đâu đó thấy có người trách Tứ gia tàn nhẫn, trách Ung chính không lựa chọn biện pháp bao dung hơn. Nhưng sự thật là, không phải mỗi hắn mà xưa nay hoàng đế dùng nghiêm pháp vốn không phải là chuyện lạ. Nếu không có hắn thì giữa bao nhiêu thế lực ngấm ngầm tranh đoạt hoàng vị đã có đổ máu, dân chúng vốn không thể thái bình. Đối với anh em, có thể hắn là người có lỗi nhưng đối với thiên hạ, hắn là một ông vua tài giỏi. Dận Chân thương Nhược Hi, thương cô 7 năm chờ đợi anh, hắn thương Thập Tam – người từ lâu hắn coi là em ruột, chỉ vì hắn mà 10 năm bị giam tại Dưỡng Phong Giáp. Nỗi đau của hắn không thể vơi đi, thương người xung quanh mình bao nhiêu lại càng hận những người gây ra điều đó bấy nhiêu. Hắn làm vậy là cũng có lí do riêng. Chỉ có Nhược Hi là không rõ. Nhưng cái cách Dận Chân hành hạ Ngọc Đàn – người đã như chị em ruột với Nhược Hi trong suốt hơn 10 năm ở Tử Cấm Thành mới là giọt nước tràn ly. Ngọc Đàn có tội nhưng có thể cho cô cái chết nhẹ nhàng hơn. Nhược Hi vì day dứt những điều này, lại biết rằng mọi nguồn gốc đều phát sinh từ mình, mà sảy mất cái thai của hai người. Dận Chân đau mà Nhược Hi cũng đau. Tình yêu của họ quả thực không phải là chuyện của hai người nữa…

Cuối cùng, cô đành rời khỏi Tử Cấm Thành. Cô vốn nghĩ rời khỏi đây rồi sẽ không vương vấn, cuộc sống sẽ nhàn hạ dễ chịu như cô từng muốn. Với danh nghĩa là vợ của Thập Tứ, cô an nhàn sống trong tiểu viện. Nhưng hóa ra cuối cùng, khi rời đi rồi mới biết vốn đã quá yêu nên không thể từ bỏ: “trà uống cũng là thứ hắn thích, chữ viết ra cũng là chữ của hắn, ghét trời nắng, thích gió nhè nhẹ”. Yêu người nên mọi sinh hoạt đều là của người. Đến khi bệnh tình không thể cứu chữa, cô chỉ viết lá thư  cuối cùng “Trong lòng Nhược Hi không có hoàng thượng, cũng chẳng có Tứ a ca, chỉ có Dận Chân – người đã lấy đi hồn phách của ta mà thôi”. Chữ  chữ ý ý đều mang nặng nỗi nhớ, hi vọng mong manh trước khi chết cuối cùng lại có thể gặp lại người. Chờ đời và chờ đợi, cuối cùng hắn vẫn không đến. Cô nghĩ hắn hận cô, à mà không phải hận, mà chỉ đơn giản là không cảm thấy liên quan. Cô đau xót khôn cùng,  ra đi mà nước mắt nhạt nhòa, chỉ còn lại đâu đây giữa rừng hoa phấp phới là  thân ảnh của người cô yêu…

Cái thương tâm của Nhược Hi là ở chỗ chẳng phải Dận Chân hận cô. Hắn không đến gặp cô là vì hắn không đọc được thư của cô. Cô ra đi mà không biết rằng Dận Chân mãi mãi yêu cô. Cái chết của cô vốn chẳng thể yên lòng. Nước mắt nhạt nhòa, Dận Chân giày vò bản thân vì không thể gặp nàng lần cuối. Cải trang thành tùy tùng đi theo Thập Tam đến phủ Thập Tứ, mong nhìn thấy hình ảnh cô, để thấy chút hơi ấm cuối cùng. Nhưng giờ đây đến thân xác cô cũng chẳng còn, chỉ còn lại một bình tro lạnh đến thấu xương.

Cả Nhược Hi và Dận Chân đều quá khổ, yêu nhau mà đến cuối vẫn cho rằng đối phương còn hận mình. Lúc Dận Chân nhận ra thì người đã đi, Nhược Hi cũng chẳng còn cơ hội để thấy người đó lần cuối.

Đọc truyện mà rơi nước mắt rất nhiều, vốn chẳng cầu mong Nhược Hi có thể trở về bên cạnh Dận Chân. Chỉ cầu mong cho họ cuối cùng cũng được tương ngộ, để người ra đi cũng thấy nhẹ nhõm, người ở lại cũng không cần phải tiếc nuối nhớ thương.

Nhược Hi vốn chẳng có lỗi. Xét về mặt tình cảm quả thực cô đã tự ngược đãi trái tim mình, nhưng nói về tình về nghĩa, cô là người cuối cùng đã giữ trọn vẹn. Trách nhiều, hận nhiều cuối cùng chỉ có thể trách trời xanh. Tạo hóa cho cô xuyên không về phủ của Tứ gia từ đầu, có lẽ cô không phải vướng trăm bận mối tơ lòng, cũng thành tâm thành toàn mà yêu anh.

Nhưng chính vì có nhiều “giá như” nên mới thấy nhân vật Nhược Hi thật sự rất đẹp. Ở trong phim Lưu Thi Thi thể hiện vai diễn khá thành công – vẻ đẹp mong manh nhưng cũng rất mạnh mẽ. Nói chung khi xem phim thấy nhẹ nhõm hơn nhiều là bởi vì Nhược Hi đã trở lại hiện đại, tuy cô chẳng thể cùng Dận Chân tiếp tục, nhưng ít nhất cô vẫn nhìn thấy hình ảnh anh , dù đó có phải thật hay không. Còn Dận Chân, đến khi nhắm mắt xuôi tay, giấc mơ của anh chẳng phải là cái ngôi hoàng vị, cũng chẳng phải giang sơn Đại Thanh, rốt cuộc hình ảnh cuối cùng trong tim hắn là người con gái cầm hoa mai đỏ giữa tuyết trắng, giữa cái mênh mông của vùng Thảo nguyên kia….

Chia sẻ:

  • Twitter
  • Facebook
Thích Đang tải...

Có liên quan

Từ khóa » Nhược Hi