Ông Già Noel Và Chú Lùn Số Một (Lê Hữu) - Học Xá

Ông già Noel và chú lùn Số Một (Lê Hữu) Ad-21 Ad-21 (Google - QC3) (Học Xá)
25-12-2016 | TRUYỆN
Ông già Noel và chú lùn Số Một
LÊ HỮU
Share File.php Share File

1.

Đóng vai ông già Noel không phải chuyện dễ. Không đơn giản là cứ mặc vào người bộ trang phục truyền thống màu đỏ tươi viền lông trắng, gắn thêm bộ râu dài xồm xoàm trắng như tuyết là… biến thành ông già Noel. Nhiều người cố gắng hóa trang ông già Noel với bộ trang phục thật đẹp nhưng vẫn không ra vẻ ông già Noel, nhìn vào biết ngay là ông già Noel… giả.

Alex thì khác. Có vẻ như trời sinh ra ông để làm… ông già Noel. Ông kể, thời ông còn học trường trung học, có lần trường tổ chức cuộc thi hóa trang để chọn ra người giống ông già Noel nhất. Khác với các bạn, Alex chỉ hóa trang sơ sài, thiếu cả dây thắt lưng da to bản màu đen, cả đôi ủng dạ, thế nhưng khi ông vừa xuất hiện trên sân khấu thì mọi người cùng reo hò “Oh!... Đây mới đúng là ông già Noel.” Alex mang gói quà, phần thưởng cho người thắng giải, tặng cho một bé gái ngồi bên dưới. Bà mẹ cô bé nói với con mình, “Cám ơn ông già Noel đi con.” Vẻ mặt rạng rỡ, tươi vui của hai mẹ con cứ theo Alex mãi, và kể từ ngày ấy, ông không bỏ sót vai diễn ông già Noel nào mỗi mùa giáng sinh về. Ông tìm ra chân lý đơn giản: hạnh phúc là mang được hạnh phúc nhỏ nhoi đến cho người khác.

Sau này Alex còn có biệt danh là “Ông già Noel không cần phải hóa trang”. Càng lớn tuổi trông ông càng giống ông già Noel mà mọi người vẫn quen mắt trong các tranh vẽ. Alex lấy làm tự hào về nhân dáng trời cho của mình, một thân hình thật phốp pháp, một cái bụng thật tròn trịa, vẻ hiền hậu và thân thiện trên khuôn mặt, tiếng cười vui nhộn “Hô hô hô…” và nhất là bộ râu dài, rậm trắng tinh mọc tự nhiên, chạy quanh hàm ra tận mang tai. Ông già Noel Alex rất “đắt show” mỗi mùa giáng sinh. Các trường học, nhà thờ, cơ sở thiện nguyện… thường phải lên hợp đồng sớm với ông từ nhiều tháng trước. Trong vai ông già Noel của vở kịch đời, Alex được mọi đối tượng khán giả, già trẻ lớn bé tán thưởng vì vai diễn của ông mang lại nguồn vui cho mọi người, mọi nhà.

Trong những lần tiếp xúc giới truyền thông, báo chí, Alex thường được hỏi “Kỷ niệm nào đáng nhớ nhất trong vai diễn của ông?” và thường thì ông trả lời chung chung, “Kỷ niệm vui thì nhiều, kỷ niệm buồn cũng có và đều đáng nhớ cả.” Thế nhưng, hơn một tuần trước Lễ Giáng Sinh năm nay, Alex đã có câu trả lời rõ ràng hơn về kỷ niệm “đáng nhớ nhất” ấy.

Ad-22-A_Newest-Feb25-2022 Ad-22-A_Newest-Feb25-2022 2.

Chiều hôm ấy, khi Alex vừa về đến nhà từ sở làm thì chiếc cell phone của ông phát ra điệu nhạc “Santa Claus is Coming to Town”, ông nhận được cú điện thoại từ bệnh viện Harborview.

“Tạ ơn Chúa!…” Giọng nói gấp gáp, đứt quãng. “Tôi đã ‘bắt’ được ông. Tôi là Lara, y tá trực ở Phòng Chăm Sóc Đặc Biệt. Chúng tôi cần ông giúp đỡ một bệnh nhân ung thư máu…, cháu trai 6 tuổi. Cháu rất muốn được gặp ông già Noel. Chúng tôi sợ cháu không qua khỏi… Ông đến ngay được chứ?”

Đang nằm dài trên chiếc sofa, Alex ngồi bật dậy. Trời đất!... Có chuyện này sao!?

“Tôi sẽ đến ngay,” ông vội trả lời, không chút suy nghĩ. “Cho tôi ít phút để soạn ra bộ trang phục ông già Noel.”

“Thôi khỏi…, đừng có phí thì giờ. Bệnh viện sẽ tìm bộ đồ ấy cho ông. Không có cũng không sao, ông rất giống ông già Noel. Lạy Trời cho ông đến kịp.”

Alex vội vàng phóng ra xe, cầu Trời không bị kẹt xe trên freeway… Rời parking, ông phóng như bay vào cửa chính bệnh viện. Rời bàn hướng dẫn, ông phóng như bay vào thang máy dẫn lên lầu 2. Không khó để tìm đúng số phòng, Alex nhác thấy nhóm người đứng túm tụm trước cửa phòng ICU. Cô y tá cầm trên tay bộ trang phục ông già Noel, ngoắc ngoắc ông.

“Cám ơn, cám ơn… Cháu Tim nằm trong này. Ông vào ngay đi.”

Alex chụp vội chiếc mũ chóp nhọn màu đỏ lên đầu, khoác vội vào người chiếc áo choàng màu đỏ tươi viền lông trắng, nhẹ nhàng đẩy cửa, lách vào. Trong phòng có ba người lớn. Bà mẹ, và một đôi vợ chồng, Alex đoán vậy. Những đôi mắt đỏ hoe sáng lên khi trông thấy ông. Cả ba tiến lại gần ông. Bà mẹ cầm trên tay gói quà màu đỏ có chiếc nơ xinh xắn màu bạc, dúi vội vào tay ông. Alex biết mình phải làm gì. Ông hướng mắt về phía giường bệnh. Đứa trẻ nằm bất động, mắt nhắm nghiền. Ông quay sang những đôi mắt đẫm lệ đang nhìn ông chăm chú như đón chờ một phép lạ nào sẽ xảy đến.

“Xin hãy nghe tôi,” Alex nói. “Tôi chỉ yêu cầu một điều. Xin tất cả hãy bước ra khỏi phòng này. Nếu còn trông thấy mọi người khóc, tôi cũng sẽ khóc theo và không làm được chi cả… Quý vị hiểu chứ?” Bà mẹ chần chừ ít giây, rồi gật gật đầu, đưa tay gạt nước mắt, rón rén mở cửa bước ra. Cặp vợ chồng kia cũng ra theo.

Alex bước khẽ đến bên giường bệnh. Mặt đứa bé trắng bệch. Một tấm đắp màu trắng phủ lên người, để hở phần ngực trần và những ống giây nhợ lằng nhằng… Như biết được có ai đó đến bên mình, hai mi mắt cậu bé khẽ động đậy và cậu từ từ mở mắt. Alex nhẹ nhàng đặt những ngón tay mình lên lòng bàn tay cậu bé và quan sát nét mặt cậu. Cậu có đôi mắt to, tròn, trông vẻ đờ đẫn. Ánh mắt nhướng lên nhìn thẳng vào ông già Noel Alex, không biểu lộ cảm xúc nào.

“Chào Tim. Cháu nhớ ông chứ? Ông đã đến chơi với cháu vào Lễ Giáng Sinh năm ngoái.”

Cậu bé vẫn nhìn Alex chăm chú, nhẹ gật đầu.

“Cháu biết ông…,” vài giây sau cậu nói nhỏ. “Ông là ông già Noel.”

“Đúng thế. Ta có mang quà cho cháu đây.” Alex đặt nhẹ gói quà lên giường, sát bên cậu bé.

Có tiếng động nhỏ sau lưng Alex. Ông quay lại. Cô y tá Lara bước tới, khẽ nâng đầu Tim dậy. Bàn tay nhỏ nhắn, run run của cậu đặt lên gói quà, mân mê chiếc nơ xinh xinh màu bạc. Alex rút dây nơ cho cậu, khẽ mở lớp giấy đỏ bọc gói quà. Khi nhận thấy Tim quá yếu đến không sao mở được hộp quà, ông tháo tung chiếc hộp cho cậu bé nhìn thấy món quà. Một cỗ xe nhiều màu của ông già Noel, kéo bởi những chú tuần lộc trắng như tuyết, trên cổ gắn những quả chuông nhỏ kêu leng keng.

Từ khóa » Chú Lùn Của ông Già Noel