Phải Gai Mùng Tơi - Our Flag Means Death (TV) [Archive Of Our Own]

Như phải gai mùng tơi thôi mà.

Stede đã trấn an Lucius như vậy ngay sau khi vụ việc xảy ra. Dù gì thì chính y là người đầu têu muốn dạy cả đoàn một, hai điều về thuật đấu kiếm. Ed dạy y rất nhiều, nên y nghĩ hiển nhiên là y nên, ừm – tiếp nối truyền thống. Vả lại, y là thuyền trưởng cơ mà. À thì, một trong hai thuyền trưởng, nhưng! Y vẫn có nhiệm vụ phải dạy họ mấy thứ này chứ.

Nghĩ là làm, y lên lịch vào thứ ba hàng tuần và nhanh chóng tổ chức cho cả đoàn buổi tập huấn đầu tiên. Y định làm mẫu những gì Ed đã dạy y để hâm nóng bầu không khí, rồi sau đó để cả đoàn tự thân vận động. Đáng lẽ sau màn đó, Jim sẽ là người dạy chính; Stede thật ra chỉ muốn – khuấy động bầu không khí, cổ vũ tinh thần, và cho toàn đoàn thấy là y đang sát cánh đồng hành thôi.

Y vẫn rất tự tin rằng y thật lòng có ý tốt, và rằng y cũng không hối hận khi đương đầu với thử thách này, dẫu – ừm, y cũng có chút hối hận về cách mọi việc đã hạ màn.

“Như phải gai mùng tơi thôi mà,” Stede một mực khẳng định với Lucius, một tay ôm lấy vết thương đang ồ ồ chảy máu ở hạ sườn. Lucius mặt cắt không còn giọt máu, cậu chàng đứng bất động như trời trồng giữa khoang tàu, thanh kiếm vẫn yên vị trong tay.

Jim nhanh chóng chạy đến bên Stede, đặt tay lên bả vai y, chậm rãi dẫn y lùi lại để dựa người lên cầu thang ở cuối khoang thuyền. “Thuyền trưởng, ông ổn không—”

“Như phải gai mùng tơi thôi,” Stede lặp lại với Jim. Y quay sang Lucius, nghiêm mặt cam đoan. “Không sao đâu, ta hứa đó. Cậu mà lo là biết tay ta đấy.”

“Ngài không – Thuyền trưởng, tôi vừa đâm ngài đấy,” Lucius hoảng hốt. Cậu chàng nhìn xuống rồi lập tức thả rơi thanh kiếm như thể chạm vào lửa, hoảng hốt lùi lại. “Ôi, Chúa tôi. Ôi, không—”

“Ta thề là ta không sao,” Stede nói. “Xước da xíu thôi.”

Y nhìn xuống hạ sườn và ước thầm mình rút lại được lời vừa phun ra. Y cũng vô cùng, sâu sắc hối hận vì hôm nay đã chọn mặc đồ hồng phấn. Máu lan ra đang nhuộm đỏ từng sợi vải, và y chắc mẩm rằng sẽ không thể nào tẩy sạch được. Y thở dài một hơi, nhìn rồi mới thấy tiếc.

“Ôi, má,” Oluwande lên tiếng. “Trưởng ơi, ngài— chảy máu kìa. Kiểu chảy tong tỏng, chảy ồ ạt luôn ấy—”

“Ừ, cảm ơn cậu, ta có để ý rồi,” Stede hắng giọng rồi tiếp tục quay đi, cố giữ nhịp thở đều đặn, phóng tầm mắt ra đại dương.

“Cởi áo ra,” Jim hướng dẫn y, tay nới lỏng cổ áo để giúp Stede trút bỏ y phục. Y nâng tay đang đặt bịt lại vết thương lên, toan rút ra khỏi ống tay áo thì cơn đau như lửa đốt đột ngột từ bụng lan đến ngực rồi xộc lên cuống họng. Y cắn răng đè lại tiếng hét, theo quán tính gập người về phía trước.

Jim lập tức đưa tay ra sau giữ cho y không lăn xuống. Y cong người, gục đầu xuống đầu gối; nhưng làm vậy chỉ tổ đau hơn, nên lại rùng mình ngồi thẳng dậy.

Jim vỗ vai y một cái lấy lệ rồi tiếp tục ra sức kéo quần áo của y.

“Cởi ra,” đằng ấy tiếp lời. “Tôi xem.”

Stede gật đầu, xuýt xoa hít vào một hơi thật sâu trước khi ngẩng dậy, dựa lưng vào bậc cầu thang cứng ngắc. Jim cởi lần lượt từ áo khoác ngoài đến áo lót trong. Stede chẳng còn sức để thấy xấu hổ nữa; một phần là do cả đoàn này chẳng thể đếm nổi số lần họ nhìn nhau trong đa dạng tình trạng thiếu vải, một phần là vì hiện tại y sẵn sàng hy sinh mọi thứ để chấm dứt cơn đau như trời giáng này.

“Má ôi,” Black Pete thủ thỉ với Lucius, “Thuyền trưởng kiểu gì cũng phát rồ mất, cưng à.”

Mặt Lucius tái mét. Lạ thật, Stede đã bảo cậu chàng bao nhiêu lần là, y không sao đâu, rồi.

“Lucius, không sao đâu,” Stede trấn an cậu chàng. “Như phải gai mùng tơi thôi, ta thề đó, ta là người bảo cậu—”

“Không phải ngài, Thuyền trưởng ạ,” Oluwande xen vào giải thích.

Stede cau mày khó hiểu rồi lập tức sáng tỏ. “À.”

“Ôi, Chúa tôi, ôi không,” Lucius luống cuống. “Tôi— Tôi thề, tôi không cố ý, tôi sẽ không đời nào cố tình cả, tôi— Ổng bảo tôi cầm kiếm mà—”

“Không phải lỗi của cậu,” Stede lặp lại, nhưng Lucius còn chẳng thèm để ý y nữa. Cậu chàng hoảng loạn tột độ, cả người lẩy bẩy lùi về phía sau.

“Ổng sẽ lại cố giết tôi mất,” Lucius hốt hoảng. “Ôi, không, tôi phải đi biệt luôn và ngay—ổng giết tôi mất—”

“Tớ sẽ đi cùng em mà,” Black Pete an ủi cậu chàng.

“Không ai phải đi biệt hết,” Stede đáp. “Nào, sẽ ổn thôi— A, cảm ơn Jim nhé,” y nói, tay với lấy bình rượu Jim vừa rút ra khỏi thắt lưng, nhưng đằng ấy lại một mực kéo nó ra khỏi tầm với của y.

“Ông đừng nói nữa,” Jim nạt lại, khom người xuống bên cạnh, đưa bình rượu tới sát miệng vết thương. “Ngậm chặt răng lại để không cắn phải lưỡi. Và— Này,” Jim ngước lên Olunwande, hếch cằm về phía Stede ra hiệu, “Nắm tay ổng đi.”

Olunwande xếp gối quỳ xuống bên cạnh, đưa bàn tay về phía y. Stede không ngần ngại chộp lấy, ngón tay víu chặt tay anh, thấp thỏm chờ đợi cơn đau xộc lên. Y hé mắt nhìn xuống và phát hiện vết thương không tệ đến thế. Chỉ mớm vào lớp thịt một chút thôi, nhưng đúng là máu chảy nhiều thật, dù gì— chuyện đã rồi. Y thấy Jim đang đưa bình rượu tới miệng vết thương nên lập tức quay đi, ổ bụng cồn lên.

Y ngửa đầu ra sau, tựa vào bậc thang sau lưng, cố gắng tập trung vào màn trời xanh trước mặt. Vài gợn mây nhạt nhòa trôi gần thái dương, nắng rực rỡ đến chói lòa làm y phải miễn cưỡng nhắm mắt lại.

Rồi rượu được rót lên miệng vết thương, một tiếng kêu khó nhọc xổng ra khỏi miệng y. Y nắm lấy tay Oluwande, chặt tới nỗi khớp ngón tay trắng bợt. Y gồng chặt tiếng nức nở xuống cuống họng. Thế này thì còn gì là hình tượng Thuyền trưởng— nhưng nghĩ lại thì, chính y bảo cả đoàn hãy cởi mở với cảm xúc của mình, nên y cũng không chắc mình nên làm thế nào cho phải phép—

“Ôi, cái đ—” y gằn lại câu chửi chực buột ra, rùng mình ớn lạnh. Xong xuôi Jim để chai rượu xuống, nhanh chóng giúp y bịt lại miệng vết thương. “Phiu, ổn hơn rồi đấy—”

“Ông làm tốt lắm,” Jim nói, hé bàn tay ra kiểm tra vết thương. “Rồi, cứ thở tiếp đi. Tôi nghĩ chỉ cần khâu vài đường thôi, không vấn đề gì.”

“Hẳn rồi,” Stede gật gù, lồng ngực phập phồng. “Không vấn đề gì.”

Black Pete bước tới, dúi vào tay Stede một chai rượu khác. Y thầm cảm ơn rồi ngửa cổ lên nốc lấy một ngụm— và lập tức ho sù sụ, y cảm giác phổi mình rát như thể bị nướng cháy.

“Vị tởm quá,” y khó khăn nói.

“Ừ, tui tự làm mà,” Black Pete đáp. “Uống thêm ngụm nữa đi, ngài sẽ không thấy gì luôn.”

Oluwande giúp giữ chặt Stede lại để Jim bắt đầu khâu lại vết thương. Mũi kim xuyên qua lớp da, y không nhịn được mà hét toáng lên, tới lúc này rồi thì hình tượng có là gì. Cả khoang thuyền lặng ngắt như tờ, có vẻ tiếng kêu thất thanh của y đã dập tắt mọi âm thanh khác.

Stede còn chẳng để ý. Y chỉ đang gồng sức tập trung vào nhịp thở trong khi da thịt của y bị mũi kim giằng xé thì đột nhiên một tiếng rầm như sét đánh phát ra từ phía cuối boong tàu.

“Cái đéo mẹ gì thế?” Tiếng sóng nhẹ nhàng vỗ vào mạn thuyền vì lẽ gì đó mà chẳng át được tiếng Ed gầm từ phía xa. “Stede hét đấy à? Ổng đi đâu mẹ rồi?”

“Ôi, không,” Lucius thủ thỉ.

“Cưng à, nếu em nhảy khỏi thuyền, tớ thề sẽ quay lại đón em,” Black Pete tranh thủ thề non hẹn biển. “Em bơi giỏi lắm mà, chỉ cần đạp nước một hai phút thô—”

“Không sao đâu,” Stede cắn răng đáp. “Không ai phải nhảy khỏi thuyền hết.”

“Tôi không nghĩ ngài khống chế được đâu, Trưởng ạ,” Oluwande bảo y.

Stede toan trả lời, nhưng tiếng gót giày Ed đạp rầm rập lên sàn gỗ ngày càng tiến lại gần, như thể mang theo sấm gầm bão thét, “Chuyện đếch gì thế? Con mẹ nó, ổng đâu— Sao đéo ai—”

Hắn bắt gặp ánh mắt Stede ngước lên giữa cả đoàn thủy thủ đang lúng túng vây xung quay và đột ngột câm lặng. Stede lập tức nhận ra vẻ phẫn nộ, sửng sốt, lẫn bối rỗi đang chen nhau hiện diện trên mặt Ed. Y giật mình, khóe mắt bất giác nóng lên, nhìn theo tầng cảm xúc như mũi tên rời cung, phựt một tiếng xuyên qua cả người Ed. Hắn như chớp lao người xông về phía y. Nhưng thật lòng—

Thật lòng thì y không sao đâu mà, hoàn toàn ổn, như— như phải gai mùng tơi thôi—

“Cái đéo gì đã xảy ra?” Ed nhổ một tiếng, xô cả đoàn người đang đứng quanh y ra hai bên. “Bọn mày làm cái đéo gì ổng thế hả? Cái đ— đệch mẹ— Tất cả bọn mày— lùi lại, chừa cho ổng tí khí đi, cái khỉ mẹ, con mẹ nó cả đoàn kéo ra đây hóng hớt à?”

Oluwande siết tay Stede một cái rồi đứng lên, lùi về phía cả đoàn. Người duy nhất không dịch chuyển là Stede, hẵng còn đang dính chặt trên bậc cầu thang, và Jim, đang chăm chú khâu lại vết thương. Đằng ấy vẫn vững như bàn thạch, hoàn toàn không để huyên náo ảnh hưởng đến công viêc.

Ed quỳ một gối xuống cạnh Stede, bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy đầu y. Y chẳng ngờ Ed lại hoảng hốt như thế. Vẻ mặt ngỡ ngàng, lo lắng, xen lẫn hoảng loạn của hắn như do ai cố tình họa lên vậy, Stede nhủ thầm. Ánh mắt Ed quét một lượt từ khuôn mặt y xuống miệng vết thương Jim đang tập trung xử lý, mũi kim đều đặn lên xuống, khép lại từng thớ thịt. Có là gì so với những vết thương Stede có cơ may hứng lấy xuyên suốt cuộc đời y. Vả lại, nhờ Jim thoăn thoắt đưa tay mà đã cầm được máu rồi.

“Cái đéo gì đã xảy ra?” Ed một mực hỏi, mắt lườm xuống mạn sườn y.

“Buổi tập huấn gặp chút sự cố,” Stede đáp, nhịp thở của y vẫn còn nông. Cũng dễ hiểu, vì y đang vừa cố đưa khí vào phổi, vừa cố không huệ ra khắp boong tàu. “Không có gì đâu mà. Mười phút thôi là tôi lại khỏe như vâm, mình đừng lo. Chỉ—”

Vừa dứt lời thì Jim lỡ tay kéo mạnh đầu mũi kim, làm Stede theo phản xạ nhắm tịt mắt lại, xuýt xoa hít một hơi thật sâu, cơn đau như lửa âm ỉ lan lên cột sống y. Tay y ướt đẫm mồ hôi; Ed với xuống thay Oluwande nắm lấy. Bàn tay còn lại của hắn chậm rãi chuyển từ tóc y xuống sau gáy, dùng lực vừa đủ mạnh để giúp y cố định thân người.

 “Đừng nói mình tự chuốc lấy đấy nhé,” Mặt Ed vẫn còn hơi tái, hắn chăm chú nhìn theo đường chỉ gọn gàng. Jim lại lỡ tay kéo đầu kim, làm mặt Stede co rúm lại vì đau. Ed không nhịn được khẽ quát, “Cẩn thận.”

“Tôi đang cẩn thận mà,” Jim rít lên.

“Má ôi, còn tệ hơn lúc Thuyền trưởng lỡ va khuỷu tay vào bánh lái rồi Bonnet mắng nhiếc cái cục gỗ,” Black Pete bên cạnh khẽ than. Stede dùng hết sức bình sinh lườm gã một cái. Ừ thì lúc đấy y cũng chẳng ngầu gì cho cam, nhưng— cái bánh lái nên biết điều chứ, dám động vào Ed, không đứa nào được phép động vào Ed hết. Vả lại, nó còn động trúng xương nữa chứ.

“Ed à, không sao đâu,” Stede nỉ non với hắn. “Và không, tôi không tự chuốc lấy đâu, cảm ơn mình vì đã tin tưởng tôi nhé. Tôi đâu tệ đến mức đó. Tôi chỉ— tôi chỉ cố cho toàn đoàn xem mấy chiêu mình dạy tôi thôi.”

Jim thắt lại đường khâu rồi bảo y, “Xong. Ông sẽ khỏe lại thôi,” xong xuôi đằng ấy vỗ vai y một cái rồi đứng dậy.

“Mình tuyệt đối không được phép cho chúng nó xem những gì tôi đã dạy,” Ed giở giọng trách móc. Hắn đặt mông xuống ngồi cạnh y ngay sau khi Jim rời đi, ngó xuống tự mình kiểm tra hạ sườn y. Dù rượu đã rửa sạch gần hết nhưng vẫn còn một chút máu rỉ ra ở miệng vết thương.

Ed móc tay vào túi áo rồi lôi ra hai chiếc khăn tay. Cái đầu tiên là quà Stede hứng lên vung tiền mua tặng hắn từ mấy tuần trước, làm từ chất lụa xa xỉ màu ngọc lục bảo; nhưng Ed đã nhanh như chớp nhét nó lại vào túi. Cái thứ hai màu trắng, chắc là đồ hắn luôn mang theo mình. Hắn cầm lấy rồi nhẹ nhàng lau đi lớp máu đang khô lại trên da Stede.

Hắn yên lặng, chăm chú, tỉ mỉ. Stede liếc mắt nhìn cả đoàn đang vây quanh, Lucius đang cố thần giao cách cảm với y, làm khẩu hình, “Tôi làm gì giờ?” điêu luyện tới mức không một âm thanh lọt qua cuống họng.

Như thể cảm nhận được chuyển động lặng như tờ, thậm chí còn chẳng thèm ngẩng đầu lên, Ed rì rầm hỏi, “Lỗi của ai?”

Lucius tẩm ngẩm tầm ngầm lùi lại phía sau, sẵn sàng phản xạ nhảy khỏi mạn thuyền bất cứ lúc nào. Black Pete thấy vậy cũng lặng lẽ đi theo, rất có tinh thần em đi đâu tớ đi đó, Stede nghĩ.

“Không quan trọng là lỗi ai đâu mà,” Stede xoa dịu hắn.

“Tôi sẽ xử gọn,” Ed khẳng định chắc nịch. Nhưng Stede đã bắt được vẻ tinh nghịch ánh lên giữa đầu mày đang đan chặt vì phẫn nộ và ừm— hoảng sợ, chắc vậy. Lo lắng nghe không xứng với những gì Ed đang thể hiện ra ngoài, nhưng dù gì Ed cũng đang phản ứng thái quá, Stede nhủ thầm. “Chỉ cần mình chỉ điểm—”

“Coi như tôi tự chuốc lấy vì đã nhờ cả đoàn đi,” Stede đáp. “Nên xét theo vài khía cạnh thì mình đoán đúng rồi đó.”

“St—”

“Đỡ tôi dậy với?” Stede thủ thỉ, với tay về phía hắn.

Ed nhìn y chòng chọc một lúc lâu, bàn tay đang giúp y lau vết thương cũng ngừng lại, mắt hắn mở lớn tỏ vẻ vừa bị đánh úp. Nhưng sau hắn chỉ thở dài một hơi, nhét chiếc khăn tay vào túi áo rồi đứng dậy.

“Mình tốt bụng quá,” Ed khẽ đáp rồi cúi người. “Không hay đâu, dễ bị giết như chơi đấy.”

Thay vì đỡ Stede đứng dậy, Ed thẳng thừng bế xốc y vào lòng. Rõ là tự đắc khoe trương sức mạnh nồng thở vị xa xăm, nhưng cũng mê chết đi được. Stede đã thấy máu nóng chảy ngược về mặt rồi, mặc cho động tác vừa rồi có tác động khá mạnh lên vết thương của y đi chăng nữa. Dù gì y vẫn có thể cắn răng lờ đi cơn đau.

Ed ôm Stede trên tay rồi quay về phía cả đoàn. Có vẻ hắn định lên tiếng nhưng ánh mắt lại bắt gặp tàn tích hẵng còn sót lại trên mặt thuyền.

Mắt hắn quét một lượt khắp con thuyền. Máu của Stede đổ ra thấm vào sàn gỗ, lưỡi kiếm nằm chỏng chơ giữa khoang tàu, và Ed bỗng— từ lo lắng, bồn chồn, hoảng sợ chuyển sang phẫn nộ. Hơi lạnh như tuyết phủ trắng cả đoàn.

Ed cúi gằm xuống một lúc lâu. Rồi hắn ngẩng lên, ánh mắt sắc lẹm, gò má ửng đỏ. Chất giọng đã mất vẻ tinh nghịch, cơn giận như thủy triều cuốn lấy từng đường nét khuôn mặt hắn.

“Tao không biết là lỗi ai,” Ed gằn giọng, “nhưng nếu dám chạm vào ổng lần nữa, tao sẽ xiên chết mày.”

“Ed,” Stede rít lên.

“Dọn đi,” Ed lệnh cho toàn đoàn, “Đừng để ta thấy chỉ một giọt máu khi trở lại,” mọi người nhanh chóng dạt sang hai bên nhường đường cho hắn bước về phía khoang thuyền trưởng. Khi đi lướt qua Lucius, Stede thấy cậu chàng đang làm khẩu hình, “Tạ ơn ngài,” tay chắp lại như thể đang cầu nguyện.

Ed rảo bước nhanh, chẳng mấy chốc đã được nửa đường, Stede bèn lên tiếng, “Mình đâu cần phải hét vào mặt cả đoàn thế, Ed à. Họ đâu cố ý.”

Ed liếc xuống, vẻ mặt mang hơi lạnh làm y nổi gai ốc. Hắn nhìn vẫn có vẻ đau lòng, thực sự đau lòng, dù Stede đã ổn rồi, y tự thấy mình rất ổn.

Stede nhíu mày, dù Ed có quay đi, hơi lạnh bỏng rát vẫn như chớp xoẹt qua người hắn.

“Nè,” Stede lên tiếng. Ed đá rầm cánh cửa vào phòng hai người, rồi nhanh chóng đóng sập nó lại sau lưng. “Này—”

“Gì?” Ed đáp, giọng hắn khản đặc.

Stede thầm quan sát, cố gắng đọc vị tâm trạng hắn qua tông giọng. Y quyết định thử thò chân xuống xem nước lạnh tới đâu, “Mình có chuyện gì bận lòng phải không? Mình biết tôi luôn sẵn lòng nghe mà.”

Ed lại cúi xuống nhìn y chòng chọc. Sau một lúc lâu vành mắt hắn chuyển đỏ, hắn chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhẹ nhàng đặt Stede ngồi xuống chiếc đệm y thích nhất cạnh cửa sổ. Hắn đỡ lấy mái đầu y, cử chỉ thận trọng, chậm rãi, dịu dàng đến không tưởng. Như thể hắn và kẻ Stede từng thấy thẳng thừng dẫm đạp lên cả chồng thi thể không phải một người. Hắn đối xử với Stede như thể y làm từ sứ, như thể hai người họ mẹ nó không phải – thuyền trưởng cướp biển vậy. Nếu Ed không thành tâm mang vẻ mặt sầu khổ như thế thì Stede đã cười thành tiếng rồi.

Ed vẫn không lên tiếng, chỉ đưa tay kéo rèm cửa lên để Stede hưởng chút nắng. Nếu hắn nghĩ rằng Stede sẽ bỏ qua cho hắn vì không trả lời thì— Hừ, thì hắn tưởng bở rồi, cả hai đều biết là y đời nào làm thế.

Khi Ed đứng lên toan rời đi, Stede với tay kéo hắn trở lại. Ed còn chẳng quay lại nhìn y, nên y tiếp tục kéo.  

“Này,” Stede thủ thỉ. Ed liếc xuống, bắt gặp ánh mắt y. Stede nhíu mày tiếp lời, “Hạ sườn tôi hơi đau chút đỉnh. Mình có— Mình không ngại giúp tôi chứ?”

Ed quan sát y một lúc lâu trước khi cúi xuống đỡ Stede ngồi dậy. Hắn lẳng lặng trèo lên chiếc ghế sau lưng y. Hai chân hắn co lên hai bên người y, hai tay ôm chặt lấy y từ đằng sau.

Trong một khắc, người hắn cứng đờ.

Nhưng rồi Stede với lên bắt lấy tay hắn, kéo chúng lên ngực y, tim y.

Phải tới lúc đó Ed mới bắt đầu thả lỏng, cả người hắn bủn rủn trùm lên người y, dụi mặt vào gáy y. Stede ngửa ra sau, áp đầu vào tóc Ed, y cố gắng tập trung vào hắn để lờ đi cơn đau âm ỉ ở hạ sườn. Y giữ nhịp thở ổn định, như có như không vỗ về cánh tay đang quàng quanh người y. Như để đáp lại, Ed ôm siết lấy y, quấn chặt không buông.

“Mình sẽ kể tôi chuyện làm mình bận tâm chứ?” Stede trầm giọng hỏi. “Vì tôi biết có mỗi vết thương nhỏ như cục kẹo này—”

“Nhỏ như cục kẹo?” Ed lặp lại, mắt mở lớn. “Nhỏ như cục kẹ— Mình có một lỗ thủng trên bụng đấy.”

“Có phải cái đầu tiên đâu nào,” Stede mỉm cười đáp. Cố cười— thì đúng hơn.

“Đừng,” Ed cảnh cáo y.

“Tôi nói thật mà,” Stede đáp. “Và tôi cũng biết mình còn quá quen với những cái khác ấy chứ—”

“Stede,” Ed cắt lời y. “Đừng nói mình đang bảo tôi nên vui lên vì mình vừa bị— đâm xuyên người chứ?”

Stede cẩn thận tua lại câu trả lời của y. Sao nghe— sai sai. Sai sai là còn nói giảm nói tránh rồi. Đặc biệt là chính Ed lại thốt ra câu đó. Đây— đây là người đã tự dùng kiếm của Stede để đâm xuyên qua người mình, khi cả hai mới gặp nhau được vài ngày. So với phản ứng y nhận được lúc đó, câu trả lời của hắn hiện giờ nghe chẳng hợp lý chút nào.

“Tôi không bị đâm xuyên người mà,” Stede đáp. Y chột dạ nhìn xuống rồi lại nhanh chóng ngước lên. “À thì— nói vậy không để giảm nhẹ cơn đau đâu, đúng là tôi đau điếng người thật, và tôi chỉ muốn nằm xuống chợp mắt, và có lẽ là nhấp thêm vài ngụm rượu nữa, nhưng— tôi tuyệt đối không bị đâm xuyên người. Tai nạn thôi mà. Còn chẳng đáng ghi vào sổ ấy chứ. Tôi hoàn toàn ổn mà.”

Ed lại im lặng. Rồi hắn đáp, phẫn nộ nhuốm màu tông giọng, mỗi chữ thoát ra đều sắc lẹm, “Nhỡ mình đếch nhớ phải nhận lưỡi kiếm ở chỗ nào thì sao? Còn nữa, chẳng may đứa mẹ nào đâm xuyên người mình—”

 “Không phải đâm xuyên người mà—”

“— đâm phải nội tạng mình khi chúng nó vùi con mẹ nó lưỡi kiếm vào người mình thì sao?” Ed tiếp lời, bỏ ngoài tai những gì Stede nói.  “Stede, mình không thể để mặc mạng mình trong tay chúng nó như tôi được, đệch mẹ nó chứ. Nhỡ— Nhỡ lộn tùng phèo hết thì sao? Rồi mình bỏ mạng ở đó vì máu mình chuyển đen— Nhỡ vậy thì sao hả? Chẳng lẽ mình lại muốn tôi— cứ để mình chết ở đấy sao—”

“Ấy ấy, xa quá rồi,” Stede cắt lời hắn. Y toan quay người lại, nhưng vết thương lại tức tối nhói lên, nên y đành ngồi yên, ngả người về phía hắn. Ed siết chặt vòng tay quanh ngực y.

Một khoảng im lặng trôi qua. Rồi—

“Xin lỗi,” Ed bật ra đúng một từ.

“Đừng,” Stede đáp. “Đừng— đừng xin lỗi.” Mắt y lại cay cay. Y ngước lên nhìn hắn, nhưng Ed không nhìn y, ánh mắt hắn ngoan cố hướng về phía trước. “Tôi không chết đâu, Ed à, lạy Chúa— mình lo gì khiếp vậy?”

“Lo gì chứ,” Ed nói. “Chỉ là— thôi vớ vẩn lắm. Không có gì đâu.”

Stede kỹ lưỡng xử lý lời hắn nói. Cả hai lại rơi vào im lặng.

Y ráp các mảnh thông tin lại với nhau rồi ngả đầu về phía Ed. Hai thái dương cụng lại, hai người khép mi mắt lại rồi hít một hơi sâu, y lên tiếng, “Tôi chưa chết đâu, Ed à, mình thương à.”

“Tôi biết,” Ed trả lời chắc nịch, nhưng vẫn không đáp lại ánh mắt y.

“Trước đây tôi cũng không chết,” Stede tiếp lời “Và tôi rất xin lỗi vì không được đích thân nói cho mình mà lại để mình tự tìm ra, nhưng— Nhưng tôi thề, tôi sẽ không đi đâu mà không có mình đâu.” Y khẽ hôn lên mu bàn tay Ed. “Ed thương à, tôi ở ngay đây với mình đây.”

Ed tiếp tục nhìn chằm chằm về phía trước trong một khoảng lâu thật lâu. Viền mắt hắn vốn đỏ, giờ đây phủ thêm một tầng nước. Khi hắn chớp mắt, vài giọt lệ nóng hổi nhỏ xuống, tan vào bộ râu.

“Ôi, không,” Stede thoáng vẻ hoảng hốt, với tay ra sau toan lau nước mắt cho hắn. Vết thương ở hạ sườn lập tức nhói lên, làm y theo phản xạ nhăn mặt. Thấy vậy Ed giúp y quay người lại, hắn ngả đầu về phía trước, cụng hai thái dương lại với nhau.

Stede đưa tay lên vỗ về sườn mặt hắn, gắng kéo hắn lại gần thêm. Ed sụt sịt, toan nhỏm người dậy nhưng Stede một mực giữ hắn bên cạnh mình.

“Này,” Stede thì thầm, vỗ về bên má hắn. “Nè. Thế nếu tôi giận cùng mình thì mình có thấy đỡ hơn không? Tôi hét vài tiếng mình nghe nhé?”

Ed khẽ bật cười. “Khỏi.” Hắn dừng lại một nhịp, rồi tiếp lời, “Hoặc— Mình đi mắng cái bánh lái cũng được. Thế có tác dụng hơn đấy.”

“Có đúng một lần,” Stede biện minh. Ed rúc vào cổ Stede, che đi khóe môi đang cong lên. “Vả lại, Edward, nhỡ mình vỡ xương khuỷu tay thì sao, tôi nói cho mình biết, mình va vào đúng chỗ xương—”

Ed quay sang hôn lên môi y, buộc y trật tự. Chỉ là một cái thơm lướt qua, một tiếng chóc mềm mại trước khi cả hai tách ra.

Trong một khắc ngắn ngủi, Ed không nhịn được mà mỉm cười. Rồi nhanh như chớp hắn lại cau có, nhăn mặt. “Xin lỗi,” hắn khẽ nói, hổ thẹn nhuốm hồng tông giọng.

“Ầy,” Stede đáp. “Đừng vậy.” Y ngả người ra sau dựa vào hắn, để tay Ed lần nữa choàng lên ôm y. Vòng tay hắn thả lỏng nhẹ nhàng, hắn quay sang thơm lên tóc Stede.  “Tôi đảm bảo cả đoàn sẽ hiểu khi mình xin lỗi thôi.”

“Không đời nào tôi xin lỗi chúng nó nhé,” Ed kiên quyết. “Chúng nó đâm xuyên người mình—”

“Phải gai mùng tơi thôi mà,” Stede lại lần nữa phải nhắc lại hắn. “Lucius chỉ cố—”

“Lucius,” Ed gầm gừ, nhưng hầu như chỉ còn vẻ tinh nghịch, hắn co chân lại toan đứng lên. Stede cười lớn, dùng hết sức bình sinh kéo hẳn về lại chỗ cũ.

“Tự Lucius đã thấy tệ lắm rồi. Với cả cậu chàng vẫn yên vị ở đó cho mình tùy ý hét vào mặt,” Stede nói. “Tôi nghĩ chút nữa là cậu chàng còn hồi đủ sức để hét thi với mình ấy chứ.”

“Nó—”

“Này, y tá mà mồm năm miệng mười quá nhỉ,” Stede tỏ ý phê bình, không nhịn được cười khi Ed ngao ngán lầm bầm, rúc về phía sau gáy hắn. Giờ thì cơn đau có vẻ dịu lại rồi, y phải hỏi Black Pete xem gã pha— rượu kiểu gì, nếu thứ chất lỏng đó được tính là rượu. Y thấy chưa gì mình đã ngà ngà rồi.

Nghĩ lại thì— chắc là nhờ cả rượu và Ed đang bọc y trong lòng thì vết thương mới không dám tỏ vẻ ta đây nữa.

“Xin lỗi,” Ed thủ thỉ. Hắn khẽ thơm lên hõm vai y rồi gác cằm lên đó, ngước lên nhìn Stede.

“Tôi bỏ qua cho mình đấy,” Stede giả vờ hào phóng. Ed thơm lên má y, rồi lại tiếp tục siết chặt vòng tay, dụi đầu lên vai y, nhốt y trong lòng mình. Y có thể cảm nhận được tiếng tim đập loạn của Ed, hắn vẫn chưa hoàn toàn bình tâm. “Mình thương à, tôi ổn mà.”

“Tôi biết rồi,” Ed đáp, nhưng không chịu nới lỏng vòng tay.

Stede khẽ cười, dựa vào người y, đầu ngón tay như có như không vuốt lên cánh tay Ed, lần theo tấm họa đồ trên da y.

Sau một hồi im lặng, Ed tiếp lời, “Đừng có tập huấn gì nữa đấy.”

“Vớ vẩn,” Stede lập tức phản đối. “Sau sự kiện hôm nay thì tập huấn cần thiết hơn bao giờ hết ấy chứ. Nhưng nếu mình thích thì mình có thể dạy buổi tiếp theo.”

“Đếch thể tin được.” Ed ôm siết lấy y. “ Có mà tôi sẽ nổi dậy khởi nghĩa đẩy mình khỏi thuyền ấy.”

“Mình cứ thử xem,” Stede thách thức. “Dù gì cả đoàn cũng thích tôi nhất.”

Ed nhoẻn miệng cười ranh mãnh, Stede không ngăn được gò má mình ửng đỏ. Cơn đau giờ thực sự đã dịu lại rồi. Y chịu được. Như thể chỉ là— phải gai mùng tơi thôi.

“Hẳn rồi,” Ed gật gù đồng ý, “Tôi cũng thích mình nhất,” rồi lại rúc vào cổ y, ôm siết bọc y vào lòng, bàn tay lần mò tìm kiếm nhịp tim y. Stede dẫn tay chỉ đường cho hắn, y thả lỏng người, má áp lên má hắn, mắt khẽ khàng khép lại. 

Từ khóa » Dẫm Phải Gai Mùng Tơi