Phú đại Gia ở Rể -- Bùi Nguyên Minh

Chương 3216:

Bùi Nguyên Minh hờ hững liếc mắt nhìn Mục Song Thư, không để ý nói: "Cô còn không đủ tư cách làm ô dù cho tôi."

"Năng lực không đủ, địa vị càng không đủ"

"Ha ha ha, Mục Song Thư tôi còn không thể làm ô dù của anh sao?" "Nói cứ như thể một người ngoài như anh rất có năng lực tại Vũ Thành của chúng tôi vậy!"

Advertisement

Lúc này Mục Song Thư tức đến bật cười, nghiến răng nghiến lợi nói: "Gọi đi, tôi ngược lại muốn nhìn xem, anh có thể tìm được cái ô dù như thế nào!"

Vừa dứt lời, Mục Song Thư liền lấy điện thoại di động ra, ném thẳng đến trước mặt Bùi Nguyên Minh.

Một tên ở rể, ở trước mặt cô ta giả vờ giả vịt, kiêu căng ngạo mạn, như vậy còn không nực cười sao? Bùi Nguyên Minh mỉm cười, sau một hồi hồi tưởng, anh bẩm một dãy số có số đuôi rất đẹp. "Tút tút tút"

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, bên kia im lặng, nhưng Bùi Nguyên Minh cũng không bận tâm, mà anh lại duỗi ngón tay ra gõ nhẹ vào điện thoại ba cái.

Từ bên kia truyền tới giọng nói của một người trẻ tuổi có mấy phần kích động và căng thẳng: "Tổng giám đốc Bùi, là anh sao?"

Advertisement

Bùi Nguyên Minh cười nói: "Nhiều năm không gặp, Phước Nhân, anh còn nhớ rõ ám hiệu của tôi à"

Lúc này người ở đầu dây bên kia mang theo giọng điệu cung kính nói: "Tổng giám đốc Bùi, anh lại nói đùa rồi."

"Cho dù tôi có quên tên của mình, cũng sẽ không quên ám hiệu của anh."

Lúc này, Mục Song Thư ở một bên vẻ mặt không kiên nhẫn nói: "Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!"

"Anh cho rằng đây là quán trà sao? Tùy tiện để cho anh ngồi tán gẫu?"

"Tôi cho anh thêm một phút nữa, đến giờ thì ngoan ngoãn làm thẩm vấn với tôi!"

Lúc này người đàn ông ở đầu dây bên kia hơi nheo mắt lại, trầm giọng nói: "Tổng giám đốc Bùi, anh đang ở Vũ Thành của chúng tôi đúng không?"

Bùi Nguyễn Minh đi thẳng vào vấn đề nói: "Tôi đang ở sở cảnh sát Vũ Thành. Đã xảy ra chút chuyện. Cần anh nhìn giúp tôi một chút."

"Sở cảnh sát Vũ Thành?"

Giọng nói ở đầu dây bên kia lập tức trở nên tức giận: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: "Bọn họ nói tội giết người, nói tội giết cả nhà Hùng Hạo Nam"

Đối phương trực tiếp nói: "Tổng giám đốc Bùi, tôi đi qua ngay, anh chờ một chút!"

Sau khi cúp điện thoại, Mục Song Thư thu lại điện thoại, sau khi quét mắt nhìn số điện thoại một cái, mới mang theo chút khinh thường lạnh lùng nói: "Phước Nhân? Phước Nhân nào?"

"Lai lịch thật là lớn!"

"Còn đến nhìn một chút?"

"Còn đến ngay bây giờ?" "Có tác dụng sao?" "Gọi một cuộc điện thoại như vậy liền muốn hù dọa tôi?"

"Đùa gì vậy?"

"Anh gọi điện cho đám hồ bằng cẩu hữu của mình không phải là để hù dọa người, tôi đây liền ăn luôn. cái điện thoại này."

Nam thanh tra ở một bên cũng giễu cợt nhìn, một tên ở rể đến ngay cả mẹ vợ cũng không muốn làm nhân chứng cho mình, còn có thể quen biết nhân vật lớn nào sao?

Bùi Nguyên Minh cười nhạt: "Nhà họ Vận của Vũ Thành, cô chắc hẳn là biết đi." "Người tiếp điện thoại của tôi tên là Vạn Phước Nhân." "Tôi nhớ, anh ta hình như là người lãnh đạo trực tiếp của các người đúng không?"

"Vạn Phước Nhân? Sở trường Vạn?" Mục Song Thư sững sờ một lúc, giây tiếp theo liền chế nhạo nói: "Họ Bùi, anh muốn giả bộ cũng nên giả cho giống một chút?"

"Người trong đồn cảnh sát của chúng tôi còn không biết số điện thoại di động của sở trường Vạn là gì sao?"

"Anh ấn tùy tiện một dãy số liền nói rằng đó là số điện thoại của sở trường Vạn. Anh thực sự cho rằng chúng tôi là đồ ngốc?".

"Anh ở đây có làm ra vẻ, phô trương thanh thể như thế này có ý nghĩa gì không?" "Tôi thật sự không hiểu lúc đầu sao Tuyết Dương lại lấy anh!" "Bây giờ còn bảo tôi bảo vệ anh!" "Một tên rác rưởi cố làm ra vẻ như anh đến cùng có chỗ nào tốt?" "Cút đi cho tôi!"

Âu Dương Phỉ Phỉ cũng vẻ mặt ảm đạm nói: "Đến địa bàn hoàng kim cung của chúng ta, tát vào mặt, đả thương người, ngươi biết làm chuyện như vậy phải trả giá như thế nào không?"

Tần Ý Hàm thần sắc đạm mạc không trả lời, mà đi vào trong đại sảnh, kéo qua một cái ghế bành cho Bùi Nguyên Minh ngồi xuống.

Nạp Lan Yên Nhiên tự tay pha một tách trà đưa cho Bùi Nguyên Minh.

"Tối nay ta tới đây, ba chuyện."

Bùi Nguyên Minh bỏ qua những ánh mắt gay gắt hiện tại, mà lấy tách trà uống một ngụm, thần sắc đạm mạc nhìn xem Hoàng Thiếu Quần và Âu Dương Phỉ Phỉ.

Advertisement

" Thứ nhất, đưa một bộ quan tài cho hai người, xem như chúc mừng hai người đã cấu kết với nhau làm việc xấu, lòng dạ ác độc."

" Thứ hai, giải quyết việc các ngươi buổi chiều, phái người đi hạ thủ ba người Lạc Tiên."

" Thứ ba, tính toán việc các ngươi thông ngoại địch, bán nước cầu vinh."

"Thế nào?"

" Ta nói có đủ rõ ràng hay không?"

Advertisement

" Có đủ minh bạch hay không?"

Nghe được những gì Bùi Nguyên Minh nói, những vị khách có mặt đều có chút kinh ngạc.

Bởi vì trong lời nói của Bùi Nguyên Minh, bọn họ nghe được một chút vấn đề.

Đó chính là ba người Lạc Tiên bị người ám toán.

Hơn nữa, Bùi Nguyên Minh còn cho rằng, Hoàng Thiếu Quần cùng Âu Dương Phỉ Phỉ hai người ra tay.

Giờ phút này, ba người Lạc Tiên bị ám toán, phía sau bọn hắn, 80% là người Thiên Trúc!

Có thể nói, lời tố cáo của Bùi Nguyên Minh đối với Hoàng Thiếu Quần và Âu Dương Phỉ Phỉ đêm nay, là mười phần nghiêm trọng.

Nếu như tội danh chứng thực, Hoàng Thiếu Quần và Âu Dương Phỉ Phỉ trong tương lai, sẽ trở thành lũ chuột chạy qua đường, người người hô hào đánh chết!

"Họ Bùi, ta cảnh cáo ngươi, đừng ngậm máu phun người!"

Nghe Bùi Nguyên Minh tố cáo, Hoàng Thiếu Quần sắc mặt biến đổi.

"Ta chưa từng phái người hạ độc ba người Lạc tiên!"

" Ngươi không được tùy tiện chụp mũ cho ta!"

Âu Dương Phỉ Phỉ cũng lên tiếng phụ họa nói: "Đúng vậy, phu quân của ta sao có thể làm ra chuyện như vậy?"

"Vừa rồi anh ấy vẫn đang nói với mọi người rằng, vì quốc gia, vì dân tộc, ngay cả mâu thuẫn nhỏ với ngươi trước đây, anh ấy cũng sẽ không định so đo!"

"Anh ấy là một người tuyệt vời như vậy, ngươi thế mà vu oan cho anh ấy, ngươi không cảm thấy vô sỉ sao?"

"Còn nữa, ba người Lạc tiên trúng độc bất tỉnh, là gieo gió gặt bão. Có liên quan đến chúng ta sao?"

"Ta nói cho ngươi biết, Hoàng Kim Cung của chúng ta không dễ bắt nạt!"

"Đừng tưởng rằng có hai thủ hạ ở bên cạnh, có thể đổi đen thành trắng!"

"Bộp bộp bộp--"

Bùi Nguyên Minh vỗ tay, vẻ mặt ngưỡng mộ.

"Thảo nào, mọi người đều nói, hai người trời sinh là một đôi cẩu nam nữ."

"Có vẻ như bây giờ là sự thật."

"Nói cho cùng, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy, có người không biết xấu hổ, vừa mở miệng nói dối!"

Hoàng Thiếu Quần sa sầm mặt nói: "Bùi Nguyên Minh, ngươi nói như vậy, là muốn trả giá đắt!"

Chương 3191:

"Nào, vị cao thủ đứng đầu của Chấp Pháp Đường mau đến nói cho tôi biết đi."

"Bây giờ anh phải làm gì mới đáng để tôi cho anh một con đường sống đây?"

Bùi Nguyên Minh vừa nói vừa giơ tay tát thêm một cái nữa khiến Chung Bắc Kiểm lại bay ra ngoài lần thứ hai.

Đến giờ phút này, cho dù là cái danh con ông trời hay người độc chiếm vị trí đứng đầu gì gì đó, tất cả đều biến thành trò cười cho mọi người.

Advertisement

Trước mắt của biết bao nhiêu người, Bùi Nguyên Minh dễ dàng tát từng cái từng cái vào mặt của Chung Bắc Kiếm, đánh đến mức mặt mũi của vị cao thủ đứng đầu này phải bầm dập, khiến ai nấy cũng phải trợn mắt hốc mồm, ngay cả Long Như Phương đứng bên cạnh cũng phải sửng sốt.

Một đời kiêu ngạo của Chung Bắc Kiếm đáng sợ đến nhường nào? Chỉ với một kiểm đã có thể giải quyết được đại sư huynh Chấp Pháp Đường, có thể nói kiếm pháp này không có gì sánh được, nhưng tại sao bây giờ lại chẳng có tác dụng gì trước mặt của Bùi Nguyên Minh chứ?

Long Sa Vực ở trên khán đài cũng giật giật mí mắt, khóe miệng co rút một cách điên cuồng.

Lúc này, dường như ông ta đang trở lại buổi chiều bị Bùi Nguyên Minh làm bẽ mặt ngày hôm đó, mỗi cái tát vào mặt Chung Bắc Kiếm lúc này cũng giống như đang in vào mặt Long Sa Vực.

"Bốp."

Cái tát cuối cùng khiến Chung Bắc Kiếm bay ra ngoài một lần nữa, lần này là trực tiếp đập vào lôi đài, sau một hồi giãy giụa, anh ta phun ra một ngụm máu rồi loạng choạng đứng dậy.

Advertisement

Dưới lôi đài, dáng vẻ lạnh nhạt của Bùi Nguyên Minh đang từ từ đi lên, sau đó bước đến chỗ Chung Bắc Kiếm rồi tiếp tục tung thêm một cái tát.

"Khục khục"

Khóe mắt Chung Bắc Kiếm hơi co giật, giây tiếp theo đã trực tiếp khuyu gối giữa lôi đài, ưỡn thẳng lưng.

Anh ta thật sự sợ rồi.

Cảnh tượng trước mắt khiến tất cả mọi người đều ngẩn người, sắc mặt của đám người Long Sa Vực, Long Như Phương đều cứng đờ đến cực điểm,

Kế hoạch mà bọn họ sắp xếp chu toàn lại không có bất kỳ ý nghĩa gì trước mặt Bùi Nguyên Minh, thậm chí ngay cả Chung Bắc Kiếm cũng quỳ xuống.

Trong lúc nhất thời Long Sa Vực chỉ muốn hộc máu, bởi vì ông ta không biết kế tiếp phải ăn nói với Long Thương Húc thế nào nữa.

Chỉ có điều Bùi Nguyên Minh không cho ông ta thời gian để hộc máu, chỉ thấy giây tiếp theo

Bùi Nguyên Minh đã lấy ra một tấm lệnh bài từ trong ngực sau đó giơ lên, thản nhiên nói: "Xin chào các anh chị em của Chấp Pháp Đường"

Khoảnh khắc nhìn thấy tẩm lệnh bài, rất nhiều đệ tử Chấp Pháp Đường có mặt tại đây đều hơi sững sờ, những giây tiếp theo tất cả mọi người đều đứng dậy trong theo bản năng, vẻ mặt còn hết sức cung kính.

Tần Ý Hàm khẽ mỉm cười, bước lên phía trước trịnh trọng nói: "Xin chào đường chủ Minh."

"Đường chủ Minh vô địch"

Có vô số giọng nói vang lên xung quanh.

"Chào đường chủ Minh"

"Đường chủ Minh vô địch."

Âm thanh giống như dời núi lấp biển vang dội khắp hội trường.

Toàn thân Long Sa Vực đều chấn động, trên mặt lộ ra vẻ khó có thể tin, ông ta không Bùi Nguyên Minh đã có sắp đặt từ trước.

Long Thương Húc muốn Bùi Nguyên Minh chết ở đây, Bùi Nguyễn Minh lại trực tiếp phố trương thanh thế ở đây, ra vẻ vị vua đã trở về.

Toàn thân Long Như Phương cứng ngắc, khán giả thì sững sờ hoàn toàn không phản ứng kip.

Chung Bắc Kiểm vẫn luôn ngang ngược này lại cam chịu bị người khác gán tội, khoảnh khắc anh ta quỳ uống đã chứng tỏ sức mạnh không gì sánh được của Bùi Nguyên Minh.

Một người như vậy lại cầm theo lệnh bài Chấp Pháp Đường Long môn đến đây, nếu anh ta không nắm quyền thì còn ai có thể nắm quyền chứ?

"Bùi Nguyên Minh? Đường chủ Minh?"

Khóe mắt Long Như Phương giật giật, cô ta không ngờ rằng mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng này, tiếp theo bọn họ phải giải thích với Long Thương Húc thế nào đây?

Nghĩ đến đây, Long Như Phương chỉ cảm thấy đầu gối mềm nhũn, theo bản năng muốn quỳ thụp xuống.

"Đường chủ Minh?"

"Chẳng lẽ đây chính là cái người đã đánh bại Long Thiên Trường ở hai thành phố đánh bạc của Hồng Kông, vị đường chủ trẻ tuổi trong truyền thuyết kia sao?"

"Nghe nói vị trí của cậu ta là do đích thân Long Môn chủ chỉ định đó."

"Không ngờ cậu ta còn rất trẻ lại trâu bò như vậy, Chung Bắc Kiếm bị cậu ta tát cho bay mồng mồng luôn rồi"

Từ khóa » Bùi Nguyên Minh