Phút Nói Thật Về…đàn Bà! - Vietnamnet

Danh họa Salvador Dali có nói một câu đơn giản mà kiêu hãnh: “Là họa sĩ thì hãy vẽ đi”. Tôi chẳng phải họa sĩ, cũng chẳn phải nghệ sĩ nhưng có một điều rất chắc chắn tôi là đàn ông.

Phẩm chất đáng quý nhất của đàn ông là gì? Mỗi người có một cách định nghĩa khác nhau. Với tôi, đó chính là khả năng yêu tưởng chừng như vô tận. Bây giờ và mãi mãi. Tôi chưa hề bao giờ nghe một ai dù say quắt cần câu, say ngất ngư, say mất cả lý trí mà dám nói trước đám đông là đang cần… Viagra. Bất kỳ ai cũng mạnh miệng tuyên bố mình là “thứ thiệt”.

1.

Ngay từ lúc lọt lòng, đặt hai chân trên trái đất này là lúc tôi bắt đầu ghi nhận lấy hình ảnh người phụ nữ vào óc. Rồi, lúc lớn lên với những cuộc tình khi thăng hoa bay bổng lên tận chín tầng mây xanh; lúc tuyệt vọng tưởng chừng đã sa chân xuống tận chín tầng địa ngục thì nỗi ám ảnh về phụ nữ càng hằn sâu da thịt, xuyên qua ký ức lẫn thời gian. Tôi quan niệm rằng, cứ trình bày hết những suy nghĩ về phụ nữ ắt có nhiều thú vị cho chính mình và người bạn đọc.

Tại sao thú vị?

Bởi vì ngay cả phụ nữ chưa chắc họ đã hiểu về họ. Đúng vậy, có như thế các hãng mỹ phẩm mới tha hồ tung ra mẫu mã, chất liệu, hương liệu mỗi ngày; các thẩm mỹ viện mới mọc lên như nấm; các lão thầy bói gà mờ mới có chỗ kiếm cơm v.v… Nếu họ hiểu về họ, họ đã không cần phải gõ cửa các nhà tâm lý, phải trùng tu nhan sắc, phải tin vào số mệnh… Những thứ ấy, với đàn ông khi yêu một người phụ nữ chẳng hề quan tâm đến. Đàn ông thứ thiệt, yêu là yêu. Còn đàn bà bản lĩnh là ở chỗ họ đã hiểu mình, biết mình muốn cái gì và làm gì để dụ dỗ người tình bước chân lọt vào trong đó. Rồi chỉ đứng đó, chứ đừng hòng léng phéng chỗ khác.

Tiếc thay, họ không hiểu lấy họ nên đàn ông này mới có chuyện để nói.

{keywords}

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

2.

Mà nói về họ, như tôi đây họ liệu chừng có… trật không? Chẳng sao cả. Khi viết và nghĩ về họ, tôi luôn nghĩ đến thân phận phải gánh vác quá nhiều sứ mệnh. Các sứ mệnh ấy vừa tự nguyện, vừa ép buộc. Vừa nhọc nhằn, vừa thiêng liêng. Thử hỏi, có đớn đau tột cùng nào bằng lúc “vượt cạn”? Có niềm vui, sung sướng nào có thể sánh được lúc họ vừa khai sinh một Mầm Sống? ca dao Việt nam có câu não nùng thống thiết, đọc lên đã thấy ngập tràn một tình yêu vô bờ bến dành cho vợ:

Đàn ông đi biển có đôi Đàn bà đi biển mồ côi một mình

Đã thế, tục ngữ lại đúc kết: “Người chửa cửa mả”. Đấy! Không yêu lấy người đàn bà của mình sao đươc? Đừng nhìn đâu xa, hãy nhìn người phụ nữ mỗi đêm nằm chung giường sẽ thấy họ có phải “mình đồng da sắt” gì đâu, thế mà có biết bao nhiêu việc phải cần đến họ. Bản liệt kê này có thể dày như cuốn Từ điển Larousse. Xin cam đoan, nếu ông Bụt hiện lên trong thế giới phẳng này và bảo, hể ai hoán đổi thành phụ nữ, ta sẽ “khuyến mãi” cho một ký lô vàng thì tôi tin rằng không một gã đàn ông nào dám ló mặt ra. Họ chẳng dại gì phải gánh lấy công việc không tên từng ngày, từng giờ. Lúc ấy, họ trốn biệt hết. Làm đàn ông sướng hơn nhiều. Tha hồ gái mú, hạch sách vợ, rượu chè bê tha v.v… mà dư luận xã hội vẫn không lên án bằng nếu các “tội lỗi” trên thuộc về quý bà.

Bất công chưa?

May quá, nhân loại ngày một trưởng thành hơn. Một khi thay đổi xã hội có chiều hướng văn minh hơn, được tiếp cận với nhiều nguồn thông tin thì rõ ràng cộng đồng đã có cái nhìn khác, tích cực và chia sẻ nhiều hơn với người phụ nữ.

3.

Nghĩ cũng buồn cười, ngay từ lúc bước chân vào nghề báo, thoáng đó đã gần ba mươi năm, tôi chỉ làm việc chung với phụ nữ. Chính môi trường này đã giúp cho tôi có điều kiện nhiều hơn, tốt hơn. Có những tình tiết, bi kịch từ bạn đọc đủ mọi thành phần đã góp phần cung cấp thông tin, dữ liệu, tình huống kể cả tâm lý giúp tôi hiểu rõ hơn nữa về phái đẹp.

Chẳng hạn tôi hiểu rằng, đã phụ nữ thì… ghen. Lời quả quyết hùng hồn ấy, có đúng không thưa quý bà? Ai đó đã nói, ngốc nhất là cãi lại phụ nữ. Vì thế, câu trả lời thế nào tôi cũng im thin thít như thịt nấu đông. Câm như thóc. Ngậm miệng như hến. Chẳng dám cãi nửa lời. Chỉ biết rằng đã có nhiều đồng nghiệp nam của chúng tôi đã lâm vào tình trạng dở khóc dở cười vì ghen. Khi họ viết bất kỳ điều gì liên quan đến phái đẹp, lập tức người vợ/ người tình đã nhìn soi mói bằng con mắt Hoạn Thư; rồi “điều tra” mẫn cán từng chi tiết không thua gì thám tử lừng danh Sherlock Holmes.

Ai chịu trời cho thấu?

Để an toàn “trong ấm ngoài êm”, họ nhảy qua viết lãnh vực khác cho lành! Còn tôi lại khác, tôi không bị sự ràng buộc về pháp lý như đồng nghiệp nam nên có phần “dễ thở” hơn. Tôi có thể viết những điều mà người khác có thể viết hay hơn nhưng rồi do sợ bóng, sợ vía bóng hồng sau lưng nên chùn tay, né tránh. Tưởng thế là tôi may mắn, không phải đâu, cũng là một “bất hạnh” đấy thôi.

Cái gì cũng có giá của nó.

{keywords}

Ảnh: Đặng Hồng Kỳ/PNTP

Quan niệm về đàn bà mỗi lúc mỗi khác, tùy theo sự từng trải của năm tháng. Đã từ lâu, từ lúc tứ thập, tôi nghĩ người đàn bà tương tự như miếng thịt bò beefsteak. Tươi ngon. Đầy đặn. Có thể cắn ngập răng. Nhai ngấu nghiến. Xem tranh vẽ người đàn bà thời Phục hưng, tôi thích, bởi ở đó toát lên sự khỏe mạnh, mỡ màng, tràn trề dục tính và sức sống có thể tạo ra một cảm giác hấp dẫn, ma mị, quyến rũ khiến tôi bỗng điên cuồng thèm giong buồm ra khơi để phiêu lưu đến tận chân trời dậy sóng.

Người đàn ông nào không thích phiêu lưu? Tuy nhiên, câu hỏi này chỉ dành cho đàn ông… chưa vợ. Còn những người đã yên bề gia thất, tôi chẳng dại gì ý kiến ý cò. Là đàn ông đơn thân độc mã, thú thật, tôi rất ghét xem phim XXX. Ghét nhất trên đời bởi nó giả. Sự giả tạo ấy khiến cảm hứng thăng hoa về tình yêu, tình ái, tình dục, dục vọng của người xem bị giết chết từ trong trứng nước. Các động tác ấy kịch quá, biểu diễu diễn quá nên tự nó không thật.

Trong tình dục một khi đã không thật về cảm xúc, làm sao có thể truyền đạt một cảm xúc khác đến người khác - dù đang “lao động thực tế” hoặc chỉ thụ động ngồi xem?

4.

Với người phụ nữ dù Tây Thi, dù Thị Nở, dù nhan sắc, hình thể bên ngoài thế nào tôi vẫn luôn nghĩ đến sự nhẹ dạ của họ. Dù cứng rắn, dù thùy mị, đoan trang, dịu dàng và dù gì đi nữa bản thân họ cũng không thể “chống chọi” lại sự biểu hiện tình si của đàn ông. Biểu hiện đó khiến họ mềm lòng thương hại. Chết là chỗ đó. Mà có khi họ phải đánh đổi nhiều thứ. Người đàn bà “lý tưởng” nhất, theo tôi:

lạ lùng sao và cũng kỳ diệu sao em có thật như là không có thật là dáng mẹ tảo tần - chiều nay anh gặp lúc đang nằm ốm sốt với cô đơn và khi em độ lượng đặt môi hôn anh gặp sự dịu dàng - người chị em lại hoá thành người vợ chung thủy khi đi bên anh đến cuối đất cùng trời

Nghĩ về đức tính của họ, tôi luôn xác tín rằng, dù vài ngàn năm sau nữa khoa học kỹ thuật của nhân loại tiến bộ đến cỡ nào, có thể định cư trên Sao Hỏa, chơi golf trên Mặt Trăng, thay đổi quan niệm về Cái Đẹp thì cũng không thể lý giải được về đức tính thủy chung của phụ nữ. Đố ai có thể khám phá và lý giải ngọn ngành. Mãi mãi là một bí ẩn. Ngay từ lúc oe oe chào đời, sự bí ẩn ấy đã hình thành từ trong máu thịt họ rồi. Tôi “nịnh đầm” quá chăng? Không đâu. Nếu ai đó bị phản bội, “cắm sừng”, đừng nên trách họ phụ bạc, “tham tài bỏ nghĩa” và trút lên đầu bao nhiều ngôn từ xấu xa nhất mà hãy tự hỏi chính mình. Xin nhấn mạnh, hãy tự hỏi chính mình.

Bản chất “đi săn” không có trong máu của đàn bà, chỉ có thể của đàn ông mà thôi.

Thời trẻ, tôi không tin vào tử vi, tướng số nhưng rồi nay tôi có tin đôi chút, nhất là tin hôn nhân là do sắp xếp của số phận. Đến với một người, có thể ăn đời ở kiếp với nhau và sinh con đẻ cái, gìn giữ nòi giống ắt phải có duyên nợ với nhau. Duyên nợ thế nào? Từ kiếp trước hay kiếp này? Tôi không biết. Nhưng chắc chắn là có. Nếu không, làm sao ta lý giải ở thời điểm nọ, ta có thể chết chỉ vì cái nguýt mắt, hắt hơi của người đó. Mà sau đó, mọi sự liên quan đến người ấy ta lại dưng dửng cứ như thể người dưng nước lã chưa từng gắn bó máu thịt?

Tôi tự trả lời thế nào về chính mình?

5.

Nếu tự đánh giá về mình, tôi sẽ nói thế nào? Xin thưa? Đó là người cần cù bù thông minh, cũng có nhiều thói xấu khác nhưng lại có ưu điểm rất đáng khen là luôn luôn dại gái.

(Theo Báo Công lý và Xã hội XUÂN GIÁP NGỌ - 2014)

Từ khóa » Khái Niệm đàn Bà