Q7 - Chương 32: Cây Đũa Phép Cơm Nguội | Harry Potter - Tầm Hoan

Q7 - Chương 32: Cây Đũa phép Cơm nguội

Thế giới đã kết thúc, vậy sao chiến tranh vẫn không ngưng, sao tòa lâu đài không chìm vào im lặng trong ghê sợ, và mọi kẻ tham chiến còn không hạ vũ khí đi? Đầu óc Harry đang rơi tự do, quay mòng mòng không điều khiển được, không sao nắm bắt được điều không thể xảy ra, bởi vì Fred Weasley không thể nào chết, bằng chứng của tất cả các giác quan của nó ắt là đang dối lừa...

Và rồi lúc đó một vật thể rơi qua cái lỗ nổ tung bên hông trường và những lời nguyền từ bóng tối nhắm hướng tụi nó mà bay tới, trúng vào bức tường phía sau đầu tụi nó.

“Nằm xuống!” Harry hét lên, trong lúc có thêm nhiều lời nguyền nữa phóng ra trong đêm. Nó và Ron, cả hai đứa đã nắm lấy Hermione kéo cô bé nằm ẹp xuống sàn, nhưng anh Percy đã nằm đè lên xác Fred, che đỡ cho xác cậu không bị thêm những thương tích nữa, và khi Harry hét, “Anh Percy, đứng lên, chúng ta phải đi.” Percy lắc đầu.

“Anh Percy, anh không thể làm gì cho anh ấy nữa! Chúng ta sẽ...” Hermione bỗng gào lên, và Harry, khi quay lại, không cần phải hỏi tại sao. Một con nhền nhện khổng lồ kích thước cỡ một chiếc xe hơi nhỏ đang tìm cách trèo qua cái lỗ to đùng trên tường: một đứa trong đàn con cháu của Aragog đã tham gia trận chiến. Ron và Harry cùng thét to; bùa phép của hai đứa nó đụng nhau và con quái vật bị hất ngã ngửa ra sau, chân cẳng co giật dễ sợ rồi biến mất vào bóng tối.

“Nó dẫn theo bạn bè!” Harry nói lớn với mấy đứa kia, mắt liếc xuống hông lâu đài qua mấy cái lỗ trên tường bị lời nguyền đánh nổ.

Nhiều con nhện khổng lồ đang trèo lên hông tòa nhà, chúng được giải phóng khỏi khu Rừng Cấm, ắt hẳn bọn Tử Thần Thực Tử đã xâm nhập nơi đó. Harry phóng bùa choáng xuống bầy nhện, đánh ngã con đầu đàn rớt xuống bầy nhện đồng bọn khiến chúng lộn nhào xuống tòa nhà khuất tầm nhìn. Tiếp đó, thêm nhiều lời nguyền bay véo véo trên đầu Harry, gần đến nỗi nó cảm thấy sức mạnh của chúng thổi dựng cả tóc.

“Chúng ta đi thôi, ĐI NGAY!”

Đẩy Hermione đi trước cùng với Ron, Harry cúi xuống quắp lấy xá Fred kẹp dưới nách. Percy nhận ra điều mà Harry đang cố làm, bèn thôi bám lấy cái xác và giúp một tay: lom khom cúi thấp để tránh những lời nguyền đang phóng tới, tụi nó cùng nhau khiêng Fred ra khỏi chỗ nguy hiểm đó.

“Đây,” Harry nói, và cả hai đặt Fred vào một hốc tường trước đây có một bức tượng đứng trong đó. Nó không thể chịu đựng nổi việc phải nhìn Fred dư thêm một giây nào nữa, và sau khi chắc chắn cái xác đã được giấu kỹ, nó quay đi cùng Ron và Hermione.

Malfoy và Goyle đã biến đi, nhưng ở cuối hành lang, lúc này đầy bụi bặm, xà bần rớt, kiếng cửa sổ văng ra, Harry thấy nhiều người đang chạy tới chạy lui, nó không thể phân biệt được họ là bạn hay thù. Khi quẹo ở góc hành lang, Percy phát ra một tiếng nghe như trâu rống: “ROOKWOOD!” và phóng vào một gã đàn ông cao lớn đang rượt theo hai đứa học trò.

“Harry, vô đây!” Hermione gào. Cô bé đã kéo Ron ra sau một tấm thảm thêu. Hai đứa có vẻ đang vật lộn với nhau, và trong một thoáng nổi điên Harry tưởng tụi nó lại ôm ấp nhau; rồi nó hiểu Hermione đang cố gắng giữ Ron lại, không cho Ron chạy theo anh Percy.

“Hãy nghe mình - NGHE NÈ RON!”

“Tôi muốn giúp... tôi muốn giết bọn Tử Thần Thực Tử...” gương mặt Ron méo xệch, bê bết bụi và khói, nó đang run bần bật vì tức giận và đau buồn.

“Ron, tụi mình là những người duy nhất có thể chấm dứt việc này. Ron - làm ơn - tụi mình cần tìm con rắn, tụi mình phải giết con rắn!” Hermione nói.

Nhưng Harry biết Ron cảm thấy thế nào: Truy tìm một cái Trường Sinh Linh Giá khác không đem lại sự trả thù hả hê; nó cũng muốn chiến đấu, muốn trừng phạt bọn chúng, những kẻ đã giết chết Fred, và nó muốn tìm những người khác trong gia đình Weasley, và hơn hết, muốn yên tâm là Ginny không bị... nhưng nó không thể cho phép ý nghĩ đó hình thành trong đầu.

“Tụi mình sẽ chiến đấu!” Hermione nói. “Tụi mình sẽ phải chiến đấu, để diệt được con rắn! Nhưng lúc này đừng để lạc mất dấu cái việc mà tụi mình phải làm! Tụi mình là những kẻ duy nhất có thể kết liễu nó!”

Hermione cũng đang khóc, và cô bé chùi mặt bằng ống tay áo rách bươm cháy xém trong lúc nói, nhưng rồi hít sâu hơi thở mạnh để tự trấn tĩnh, và vẫn níu chặt Ron, cô bé quay qua nói với Harry:

Bồ cần tìm hiểu coi Voldemort đang ở đâu, bởi vì hắn sẽ có con rắn ở bên mình, đúng không? Làm đi Harry - nhìn vô đầu hắn!”

Tại sao lại dễ dàng đến như vậy? Có phải vì cái thẹo đã bỏng rát suốt mấy tiếng đồng hồ, nóng lòng muốn cho nó nhìn vào suy nghĩ của Voldemort? Nó nhắm mắt lại theo lệnh của Hermione, và ngay lập tức, tiếng gào rú tiếng nổ đùng đoàng cùng tất cả âm thanh chói lói của chiến trường bị chìm lắng cho đến khi chúng trở nên xa xôi, như thể nó đang đứng ở xa, rất xa chúng...

Hắn đang đứng ở một căn phòng bỏ hoang quen thuộc một cách kì lạ, những bức tường tróc lở giấy dán tường và tất cả cửa sổ, trừ một cái, đều bị đóng bít bằng ván. m thanh của trận đánh vào lâu đài bị hãm lại và nghe xa xôi. Khung cửa sổ duy nhất không bị bít cho thấy những luồng tia sáng nổ ra ở phía xa xa nơi có tòa lâu đài, nhưng trong phòng tối thui chỉ có duy nhất ngọn đèn dầu cô độc. Hắn đang xoay cây đũa phép giữa những ngón tay, ngắm nghía nó, suy nghĩ của hắn đang hướng về căn phòng phía trong tòa lâu đài, căn phòng bí mật chỉ có hắn mới tìm ra được, căn phòng, giống như phòng chứa bí mật, người ta phải thông minh khôn khéo và tò mò mới có thể khám phá ra được... Hắn yên chí là thằng nhãi sẽ không thể nào tìm ra cái vòng nguyệt quế... mặc dù con rối của Dumbledore đã đi xa hơn hắn tưởng... quá xa...

“Thưa Chúa tể,” một giọng nói vang lên, tuyệt vọng và khàn khàn. Hắn quay lại: Lucius Malfoy đang ngồi trong góc tối tăm nhất, te tua và vẫn còn mang dấu vết của sự trừng phạt mà lão đã nhận được sau khi thằng nhãi trốn thoát lần trước. Một trong hai con mắt của ta lão vẫn còn cụp và sưng vù. Thưa Chúa tể... xin ngài làm ơn... con trai tôi...”

“Nếu con trai mi chết, thì Lucius à, đó không phải là lỗi của ta. Nó không chịu đến tham gia cùng ta, như tất cả học sinh nhà Slytherin. Có lẽ nó đã quyết định kết bạn với Harry Potter rồi chăng?”

“Không... không đời nào,” Malfoy thì thào.

“Mi tất phải mong là không.”

“Có phải... có phải, thưa Chúa tể, ngài e là thằng Potter có thể chết về tay kẻ khác chứ không do tay ngài?” Lucius Malfoy hỏi, giọng run run, “Chẳng phải là... xin thứ lỗi... khôn ngoan hơn nếu ngưng lại trận chiến này, rồi đích... đích thân ngài tiến vào tòa lâu đài, và tự tìm ra nó?”

“Đừng giả vờ, Lucius à. Mi mong ngưng chiến để mi tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra cho thằng con trai mi. Và ta không cần tìm thằng Potter. Trước khi đêm tàn, Potter sẽ đến tìm ta.”

Voldermot lại hạ cái nhìn chăm chăm của hắn xuống cây đũa phép trong mấy ngón tay hắn một lần nữa. Cây đũa phép làm phiền hắn... và những thứ gì làm phiền Chúa tể Voldemort cần phải được sắp đặt lại...

“Đi tìm Snape về đây!”

“Thưa... Chúa tể, Snape à?”

“Snape. Ngay. Ta cần hắn. Có một-việc-ta cần nơi hắn. Đi.”

Khiếp sợ, Lucius vấp váp trong cảnh lờ mờ, rời căn phòng. Voldemort tiếp tục đứng đó, vừa xoay tít cây đũa phép trong mấy ngón tay, vừa chăm chú nhìn cây đũa.

“Nagini, đó là cách duy nhất,” hắn thì thầm, và hắn nhìn quanh, và kia là con rắn mập ù, khổng lồ, lúc này đang lơ lửng giữa không trung, uốn éo một cách quyến rũ trong cái không gian được bảo vệ và yểm bùa mà hắn đã tạo ra cho con rắn: một trái cầu trong suốt nhấp nháy như sao, vừa giống một cái lồng lấp lánh, vừa giống một cái chậu.

Há miệng hớp hơi, Harry lùi lại và mở mắt ra cùng lúc tai nó nghe những tiếng rít, tiếng gào, tiếng kêu la, tiếng đổ rầm rầm và tiếng nổ đùng đùng của chiến trận.

“Hắn đang ở trong Lều Thét. Con rắn ở đó với hắn, nó có một thứ phù phép bảo vệ gì đó bao chung quanh. Hắn phái lão Lucius Malfoy đi tìm lão Snape.”

“Voldemort đang ngồi trong Lều Thét à?” Hermione nói, cơn tam bành nổi lên. “Hắn thậm chí... hắn thậm chí còn không thèm CHIẾN ĐẤU hả?”

“Hắn nghĩ không cần chiến đấu,” Harry nói. “Hắn nghĩ mình sẽ tự tìm tới hắn.”

“Nhưng tại sao?”

“Hắn biết mình đang săn lùng mấy cái Trường Sinh Linh Giá - hắn đang giữ con rắn Nagini bên cạnh - rõ ràng mình sẽ phải đi tới chỗ hắn để tìm cái Trường Sinh Linh Giá đó...”

“Đúng,” Ron nói, gồng vai lên. “Vậy bồ không thể đi, vì đó là điều hắn muốn, điều hắn đang chờ đợi. Bồ cứ ở lại đây chăm sóc Hermione, mình sẽ đi lấy cái đó...”

Harry ngắt lời Ron, “Hai đứa bồ ở lại đây, mình sẽ mặc tấm Áo khoác Tàng hình đi và sẽ trở về ngay khi mình...”

“Không,” Hermione nói. “Sẽ hợp lý hơn nếu mình mặc Áo khoác Tành hình và...”

“Đừng hòng tính tới chuyện đó,” Ron nạt Hermione.

Trước khi Hermione có thể nói thêm, “Ron, mình cũng có khả năng như...” thì tấm thảm thêu phía trên cầu thang chỗ tụi nó đứng bỗng bị xé toạc ra.

“POTTER!” Hai tên Tử Thần Thực Tử đứng ngay đó, nhưng đũa phép của chúng chưa kịp giơ lên thì Hermione đã hét “Tuột!”

Cầu thang dưới chân ba đứa nó bỗng trở nên phẳng lì thành một cái cầu tuột, và Hermione, Ron với Harry bị hất xuống, tuy không thể kiểm soát được tốc độ, nhưng tụi nó trượt nhanh đến nỗi bùa Choáng của bọn Tử Thần Thực Tử bay cách trên đầu tụi nó khá xa. Những phát bùa đó xuyên qua cái gấu của tấm thảm thêu quây kín rồi nảy lên sàn, trúng vô bức tường đối diện.

“Cứng!” Hermione hô to, chĩa cây đũa phép vào tấm thảm thêu, và ngay lập tức có hai tiếng côm cốp thật to nghe muốn bệnh khi tấm thảm thêu biến thành đá và bọn Tử Thần Thực Tử đuổi theo tụi nó đâm luôn đầu vô đó.

“Quay lại!” Ron hét, và nó cùng Harry, Hermione tự đu mình lên cánh cửa khi một đàn bàn giấy chạy rầm rầm ngang qua, được chính giáo sư McGonagall lùa đi. Cô có vẻ không để ý đến tụi nó. Tóc cô tuột xoã xuống và trên má cô có một vết cắt. Khi cô quẹo ở góc tường, tụi nó nghe cô hét, “TẤN CÔNG!”

“Harry, bồ mặc Áo khoác Tàng hình vô,” Hermione nói, “đừng bận tâm đến tụi này...”

Nhưng nó quăng tấm Áo khoác Tàng hình lên cả ba đứa; mặc dù tụi nó đã lớn xộn, nhưng nó tin không ai thấy phần chân không mình mẩy của tụi nó qua khoảng không gian dầy đặc bụi với đá rơi, lập loè ánh sáng của bùa chú.

Tụi nó chạy xuống cầu thang kế tiếp và nhận ra đã xa vào một hành lang đầy người đánh xáp lá cà. Những bức chân dung ở bên này hoặc bên kia bọn người đánh nhau đang chen chúc những bóng người hò hét lời cổ vũ hoặc khuyên bảo, trong khi bọn Tử Thần Thực Tử, cả bọn đeo mặt nạ lẫn bọn rớt mặt nạ, đang đánh tay đôi với học sinh và giáo viên của trường. Dean đã tự trang bị cho mình một cây đũa phép vì nó đang đương đầu với Dolohov; Parvati đánh với Travers. Harry, Ron và Hermione lập tức giơ cao cây đũa phép của tụi nó, sẵn sàng tấn công, nhưng những người đấu tay đôi đan xen nhau và phóng qua phóng lại nhiều quá nên nếu tụi nó phóng lời nguyền thì rất có khả năng trúng người của phe ta. Đang trong lúc tụi nó đứng trụ vào nhau, tìm cơ hội hành động, thì vang lên một tiếng “Xíiiiiii!” to và tụi nó ngước nhìn lên. Harry thấy Peeves đang nhào lượn trên đầu tụi nó, thả mấy trái đậu Quéo xuống đầu bọn Tử Thần Thực Tử, đầu bọn chúng bỗng nhiên bị chụp lên những ống rễ u nần màu xanh lá uốn éo như mấy con trùn mập ù.

“Á!” Một nắm củ rễ rớt trúng tấm Áo khoác Tàng hình ngay trên đầu Ron; mấy ống rễ xanh tưng tưng giữa không trung một cánh siêu thực khi Ron cố gỡ cho chúng rớt ra.

“Có kẻ vô hình ở đây!” Một tên Tử Thần Thực Tử bịt mặt hét và chỉ. Dean tận dụng ngay tíc tắc sao nhãng nhất thời của tên Tử Thần Thực Tử, đánh bật hắn ra bằng một phát bùa Choáng; Dolohov cố gắng trả miếng, và Parvati phóng ngay lời nguyền Trói toàn thân vào hắn.

“ĐI THÔI!” Harry gào, và nó cùng Ron, Hermione túm chặt tấm Áo khoác Tàng hình quang mình, đầu cúi xuống, và chạy hết tốc lực băng qua giữa đám đánh nhau, hơi bị trượt chân một chút vô vũng nước nhầy của dịch Đậu Quéo, hướng lên đầu cầu thang cẩm thạch để vào tiền sảnh.

“Tôi là Draco Malfoy. Tôi là Draco, tôi ở bên phe ông!”

Draco đang ở trên đầu cầu thang, van xin một tên Tử Thần Thực Tử bịt mặt khác. Harry đánh Choáng tên Tử Thần Thực Tử ngay khi tụi nó đi ngang qua: Malfoy, mừng húm, ngoảnh nhìn quanh tìm ân nhân cứu mạng, và Ron qua lớp Áo khoác Tàng hình thụi cho Draco một cú. Draco ngã ngửa ra đè lên tên Tử Thần Thực Tử, máu miệng phun ra, cực kì sửng sốt.

“Và đây là lần thứ hai tụi tao cứu mạng mày trong đêm nay, đồ cứt hai mặt!” Ron quát.

Trên khắp cầu thang và sảnh đường có nhiều trận đấu xáp lá cà khác nữa. Bọn Tử Thần Thực Tử có mặt khắp nơi. Harry nhìn thấy: Yalex, sát cửa trước, đang đấu với thầy Flitwick, ngay bên cạnh họ, một Tử Thần Thực Tử bịt mặt đấu với chú Kingsley. Học sinh chạy lung tung; một số khiêng hay kéo lê bạn bè bị thương tích. Harry nhắm một bùa Choáng về phía một tên Tử Thần Thực Tử bịt mặt, đánh hụt hắn mà lại suýt trúng vào Neville, anh chàng không biết bỗng nhiên ở đâu xuất hiện, quơ quơ những nắm tay đầy những Vòi Độc, những vòi này vui vẻ tự thò ra quấn quanh tên Tử Thần Thực Tử gần nhất và bắt đầu cuốn hắn lại.

Harry, Ron và Hermione chạy nhanh xuống cầu thang cẩm thạch: miểng kiếng bể văng khắp nơi bên trái tụi nó, và cái đồng hồ cát nhà Slytherin vốn dùng để ghi điểm Nhà vung vãi những ngọc bích bên trong đồng hồ ra khắp nơi, khiến cho người chạy qua bị trượt té hay loạng choạng. Khi tụi nó xuống tới nền tiền sảnh, hai thân người rớt xuống từ bao lơn phía trên đầu, và một bóng mờ xám mà Harry đoán là một con vật bốn chân lao nhanh ngang qua Sảnh đường để phập răng nó vào một trong hai kẻ vừa rớt xuống.

“KHÔNG!” Hermione ré lên, và một tiếng nổ điếc tai phát ra từ cây đũa phép của cô bé, Fenrir Grayback bị hất bật ngửa ra khỏi thân thể đang cố kháng cự yếu ớt của Lavender Brown. Hắn văng trúng lan can cẩm thạch và gắng gượng đứng trụ lại. Vừa lúc đó, với một ánh chớp trắng rực rỡ nhá lên cùng một tiếng rắc, một trái cầu pha lê rớt ngay xuống đầu hắn, và hắn lăn đùng ra nền nhà, hết nhúc nhích.

“Ta còn nhiều nữa!” Giáo sư Trelawney rít lên từ trên bao lơn. “Nhiều nữa cho bất cứ kẻ nào muốn! Đây nè...” Và với một động tác lả lướt như đi một đường banh quần vợt, cô nhấc bổng một trái pha lê to đùng khác trong giỏ xách ra, vẫy cây đũa phép một cái vào không trung, khiến trái cầu bay véo ngang qua tiền Sảnh và xuyên nát một khung cửa sổ. Cùng lúc đó, cánh cửa trước bằng gỗ nặng ịch bật mở ra, và thêm nhiều con nhện khổng lồ nữa xộc vô tiền sảnh. Tiếng gào thét hãi hùng xé không khí: đám người đánh nhau tản mác ra, và những tia sáng xanh lẫn tia sáng đỏ đều nhắm vào giữa đám quái vật vừa mới đến; đám quái vật bèn rùng mình, lồng lên, dễ sợ chưa từng thấy.

“Làm sao tụi mình thoát ra bây giờ?” Ron hét to át hết mọi tiếng gào thét, nhưng trước khi Harry hay Hermione có thể trả lời, tụi nó đã bị gạt qua một bên; bác Hagrid đùng đùng chạy xuống cầu thang, quơ quơ cây dù bông màu hồng.

“Đừng hại chúng, đừng hại chúng!” Bác gào.

“BÁC HAGRID, ĐỪNG!” Harry quên phắt mọi thứ khác: nó phóng ra khỏi tấm Áo khoác Tàng hình, gập đôi người lại để tránh lời nguyền đang xẹt sáng cả sảnh đường mà chạy tới “BÁC HAGRID, QUAY LẠI!”

Nhưng chưa tới được nửa đường đến chỗ bác Hagrid thì nó đã thấy việc gì xảy ra: Bác Hagrid biến mất giữa đám khổng nhện, và cùng với một cơn nhốn nháo khủng khiếp, một chuyển động chen chúc rối beng, bọn nhện rút lui dưới sức tấn công dữ dội của bùa phép, còn bác Hagrid bị vùi giữa bầy khổng nhện.

“BÁC HAGRID!”

Harry nghe có ai đó gọi chính tên nó, dù đó là bạn hay là thù nó cũng chẳng bận tâm: Nó đang lao xuống những bậc thềm trước cửa để vào sân trường tối thui, bầy nhện đang lúc nhúc kéo đi với con mồi của chúng, và nó không thể thấy chút gì của bác Hagrid nữa.

“BÁC HAGRID!” Nó tưởng như nó thấy được một cánh tay khổng lồ vẫy vẫy từ giữa bầy nhện đông nhung nhúc, nhưng nó vừa định rượt theo chúng thì một bàn chân thiệt hùng vĩ chặn ngang đường nó, bàn chân đó từ bóng tối giẫm một cái đùng xuống đất khiến mặt đất chỗ Harry đang đứng phát rung rinh. Nó ngước nhìn lên: Một người khổng lồ đứng trước mặt nó, cao gần bảy thước, đầu khuất trong bóng tối, không thấy được gì ngoài hai chân lông lá giống thân cây sừng sững được soi tỏ bằng ánh sáng từ cửa lâu đài rọi ra.

Bằng một động tác thô lỗ không lường trước được, y dộng một nắm đấm đồ sộ qua một cửa sổ trên lầu, và miểng kiếng rơi như mưa xuống đầu Harry, buộc nó phải lùi lại tìm chỗ núp dưới ô cửa.

“Ôi trời...!” Hermione ré lên khi cô bé cùng Ron đuổi theo kịp Harry và ngước lên chăm chú nhìn gã khổng lồ đang tìm cánh bắt người ta qua khung cửa sổ bên trên.

“Đừng!” Ron hét, chụp tay Hermione lại khi cô bé toan giơ cây đũa phép lên. “Đánh Choáng hắn thì hắn sẽ đè nát nửa toà lâu đài...”

“HAGGER?”

Grawp khệnh khạng đi vòng qua góc tòa lâu đài; chỉ đến lúc này Harry mới nhận thấy Grawp thực ra chỉ là một người khổng lồ chưa đạt tiêu chuẩn về kích thước. Gã quái vật to lớn phi thường kia đang bóp nát bét người ta trên các tầng lầu quay lại và phát ra một tiếng rống. Những bậc thềm đá rung chuyển khi gã ình ình bước về phía kẻ đồng loại nhỏ con hơn, cái miệng méo xẹo của Grawp há ra phô bày mấy cái răng vàng khè bự cỡ nửa cục gạch; và hai gã khổng lồ lao vào nhau với vẻ hung hăng hoang dã của sư tử.

“CHẠY!” Harry gầm lên; đêm đầy những tiếng rú, tiếng hú của hai gã khổng lồ vật lộn, và Harry nắm bàn tay Hermione chạy ào xuống những bậc thềm ra sân, Ron chạy bọc hậu. Harry vẫn không mất hy vọng tìm và cứu bác Hagrid; nó chạy nhanh đến nỗi tụi nó chạy được nửa đường về phía khu rừng rồi mới đột ngột dừng lại. Không khí chung quanh tụi nó đang lạnh cóng lại: hơi thở của Harry nghẽn lại và đông đặc trong buồng phổi nó.

Những hình dạng bước ra từ bóng tối, những hình thù xoắn tít của bóng tối cô đặc, đang di chuyển thành đợt sóng lớn về phía toà lâu đài, gương mặt của chúng được chùm kín và hơi thở của chúng khò khè... Ron và Hermione đứng sát vào Harry hơn khi âm thanh của đánh đấm đằng sau tụi nó bỗng nhiên nín bặt, lặng đi, bởi vì một sự im lặng mà chỉ có bọn Giám ngục mới có thể đem tới đang trùm xuống dày đặc trong đêm.

“Hành động ngay, Harry!” Giọng nói của Hermione vọng lại từ nơi nào xa thật xa. “Gọi Thần Hộ mệnh, Harry, hành động ngay!”

Harry giơ đũa phép lên, nhưng một nỗi tuyệt vọng ù lì đang lan ra khắp người nó: Anh Fred đã mất, bác Hagrid chắc chắn đang chết hoặc đã chết; bao nhiêu người nữa đã nằm chết mà nó vẫn chưa biết? Nó cảm thấy linh hồn đã rời bỏ thể xác nó...

“HARRY! HÀNH ĐỘNG!” Herrmione gào.

Một trăm tên Giám ngục đang tiến tới, lướt nhanh về phía tụi nó, tiến gần sát nỗi tuyệt vọng của Harry - cái có vẻ như hứa hẹn cho một bữa tiệc...

Nó thấy con chó bạc của Ron phóng vào không trung, lập loè yếu ớt, rồi tan biến; nó thấy con rái cá của Hermione uốn éo giữa không trung rồi tàn lụi, và cây đũa phép của chính nó run lẩy bẩy trong tay, hầu như sẵn sàng đón nhận nỗi lãng quên đang tới, y chẳng hứa hẹn gì, chẳng cảm xúc gì... Và bỗng nhiên một con thỏ bạc, một con heo rừng bạc, và một con cáo bạc lao qua đầu Harry, Ron và Hermione: bọn Giám ngục lùi lại trước khi những con vật đó đến gần. Ba người nữa vừa ra khỏi bóng tối đến đứng bên cạnh tụi nó, đũa phép của họ chĩa thẳng ra, tiếp tụi phát bùa Thần Hộ mệnh: đó là Luna, Ernie, và Seamus.

“Đúng rồi đó,” Luna nói một cách khích lệ, như thể tụi nó còn ở trong căn phòng cần thiết, và đây chỉ là sự luyện tập bùa chú cho buổi học của ĐQD. Đúng rồi đó, Harry... hãy nghĩ tới điều gì đó vui vẻ...”

“Điều gì đó vui vẻ?” Harry nói giọng khản đặc.

“Chúng ta vẫn còn đây,” cô bé thì thầm. “Chúng ta vẫn còn chiến đấu. Hành động, ngay...”

Một tia sáng bạc loé ra, rồi một ánh sáng lung linh, và rồi, với nỗ lực lớn nhất mà nó từng dốc ra, con hươu bạc phóng ra từ đầu cây đũa của Harry. Con hươu phi tới trước, và giờ đây bọn Giám ngục bị dạt ra tan tác nghiêm trọng, ngay lập tức đêm ấm áp trở lại, nhưng âm thanh của chiến trận xung quanh lại vang to bên tai nó.

“Cám ơn mấy bồ hết sức,” Ron vừa run vừa nói, vừa quay sang Luna, Ernie và Seamus, “Mấy bồ vừa cứu...”

Một tiếng rống và một cơn rung chuyển như động đất, một gã khổng lồ nữa khệnh khạng bước ra khỏi vùng tối từ hướng khu rừng, quơ quơ một khúc dùi cui kích cỡ bự hơn bất cứ đứa nào trong đám tụi nó.

“CHẠY!” Harry lại hét, nhưng mấy đứa kia không cần bảo; tất cả chạy toán loạn, và thật đúng lúc, vì chỉ tích tắc sau đó, bàn chân vĩ đại của gã khổng lồ đặt xuống đúng chóc chỗ tụi nó vừa mới đứng. Harry nhìn quanh: Ron và Hermione đang chạy theo nó, nhưng ba đứa kia đã biến trở vô chiến trường.

“Tụi mình đã ra khỏi vòng chiến!” Ron gào lên khi gã khổng đung đưa khúc dùi cui và tiếng rú của gã vang vọng trong đêm, vọng qua sân trường nơi những vụ nổ bùng tia sáng xanh và tia sáng đỏ tiếp tục soi sáng bóng đêm.

“Cây Liễu Roi,” Harry nói. “Đi!”

Bằng cách nào đó, nó đã nhốt được tất cả lại trong đầu, nhồi nhét tất cả vô một không gian nhỏ xíu mà ngay lúc này nó không thể ngó tới: những suy nghĩ về anh Fred và bác Hagrid, nỗi sợ hãi cho tất cả những người mà nó yêu thương, toán loạn bên trong lẫn bên ngoài toà lâu đài, tất cả đều phải đợi, bởi vì nó phải chạy, phải tới chỗ con rắn và Voldemort, bởi vì đó là, như Hermione nói, cách duy nhất để kết thúc chuyện này...

Nó phóng như bay, chỉ tin được một nửa là nó có thể vượt xa bản thân cái chết, mặc kệ những tia sáng bay xuyên bóng tối chung quanh nó, mặc kệ cái âm thanh của cái hồ xáo động như biển, cùng tiếng rít rờn rợn của Rừng Cấm mặc dù đêm đứng gió, nó chạy nhanh chưa từng thấy trong đời, qua những sân trường dường như tự trồi lên nổi loạn, và chính nó là người đầu tiên nhìn thấy cây cổ thụ vĩ đại trước tiên, cây Liễu đã bảo vệ cái bí mật dưới rễ của nó bằng những cành cây nghiệt ngã như roi quất ngựa.

Thở hào hển và đứt cả hơi, Harry chậm lại, vòng quanh những cành cây đang quất vun vút, chăm chú nhìn xuyên bóng tối về phía gốc cây bự thù lù, cố tìm mấy cái mấu duy nhất trên vỏ cây cổ thụ có thể làm tê liệt những cành cây roi đó. Ron và Hermione vừa theo kịp tới nơi, Hermione hụt hơi tới nỗi cô bé không thể nói ra lời.

“Làm sao... làm sao tụi mình có thể vô trong đó được?” Ron hổn hển nói. “Mình có thể... thấy chỗ đó... giá như... tụi mình lại có... con Crookshanks...”

“Crookshanks hả?” Hermione thở phì phì, cúi gập đôi người lại, ôm chặt lấy ngực. “Bồ có phải là phù thuỷ không hay là cái gì?”

“Ờ... đúng... phải là...” Ron nhìn quanh, rồi chĩa cây đũa phép của nó vào một nhánh cây trên mặt đất và hô: “Thu phục chốt vệ sĩ!” nhánh cây bay khỏi mặt đất, xoay tít trong không trung như thể bị cuốn vào một cơn lốc xoáy, rồi phóng thẳng vào thân cây xuyên qua những cành Liễu roi đung đưa đáng sợ. Nhánh cây con đập vào một chỗ gần gốc, và lập tức, cây cổ thụ đang quằn quại trở nên im lìm.

“Tuyệt hảo!” Hermione hổn hển nói.

“Khoan!”

Mất một giây dao động, trong lúc tiếng đổ vỡ đùng đoàng của chiến trường đầy ứ không gian, Harry trù trừ. Voldemort muốn nó làm chuyện này, muốn nó đến... Liệu nó có đang dẫn Ron và Hermione vào một cái bẫy không? Nhưng hiện thực dường như sát sườn nó, tàn khốc và thẳng thừng: cách duy nhất phía trước là giết con rắn, và con rắn thì ở chỗ Voldemort, và Voldemort thì ở cuối đường hầm này...

“Harry, tụi mình sắp đến nơi, cứ vô trong đó!” Ron nói, đẩy Harry tới trước. Harry lách vào lối mòn ăn khuất giữa đám rê cây. Con đường này bị thắt chặt hơn so với lần trước tụi nó chui vào. Đường hầm có trần thấp: bốn năm trước tụi nó đã phải gập đôi người lại để đi qua, bây giờ không còn cách gì khác hơn là bò. Harry bò tới trước, cây đũa phép của nó thắp sáng, nó chuẩn bị gặp chướng ngại vật bất cứ lúc nào, nhưng chẳng có gì cả. Tụi nó di chuyển trong im lặng, đôi mắt chăm chú của Harry bám lấy tia sáng đung đưa phát ra từ cây đũa phép của nó đang nắm chặt trong tay. Cuối cùng đường hầm bắt đầu dốc và Harry nhìn thấy một thẻo ánh sáng ở đằng trước. Hermione nắm mắt cá chân của nó giật giật.

“Áo khoác Tàng hình!” Cô bé thì thầm. “Mặc Áo khoác Tàng hình vào!”

Nó dò dẫm phía sau và cô bé nhét một cuộn vải trơn tuột vào bàn tay không cầm đũa phép của nó. Nó chật vật kéo tấm áo trùm lên mình, lẩm bẩm “Tịt,” để tắt ánh sáng cây đũa phép, và tiếp tục di chuyển bằng tay với đầu gối, hết sức lặng lẽ, tất cả giác quan của nó đều căng ra, lo lắng bất cứ giây nào cũng có thể bị phát hiện, hay nghe một giọng nó lạnh lùng rõ từng tiếng, hay thấy ánh sáng xanh lè nháng lên.

Và rồi nó nghe tiếng nói phát ra từ căn phòng ngay phía trên đầu tụi nó, chỉ hơi bị hãm thanh vì lối ra ở cuối con đường hầm đã bị bít lại bằng cái gì đó giống như một cái thùng gỗ cũ kỹ. Thậm chí không dám thở, Harry nhích tới sát ngay cạnh cửa đường hầm và ngó qua kẻ hở nhỏ xíu giữa cái thùng gỗ và vách tường.

Căn phòng bên kia sáng mờ mờ, nhưng nó vẫn có thể thấy Nagini, cuộn xoắn và cuốn tròn như một con trăn dưới nước, an toàn trong trái cầu lấp lánh được yểm bùa, trái cầu này lơ lửng trong không khí chẳng có gì chống đỡ. Nó cũng thấy được một cạnh bàn, và một bàn tay trắng bệch với những ngón tay dài đang đùa với một cây đũa phép. Lúc đó Snape đang nói, và tim Harry thót lại: ông ta chỉ cách chỗ nó đang lom khom núp có vài gang.

“... thưa Chúa tể, cuộc chống cự của họ đang vỡ vụn...”

“... và điều đó diễn ra mà không có sự hỗ trợ của mi,” Voldemort nói bằng giọng cao và gằn từng tiếng. “Mặc dù mi là một phù thuỷ điêu luyện, Severus à, ta không nghĩ là lúc này có mi thì có gì khác. Chúng ta hầu như thắng rồi... hầu như.”

“Hãy để tôi đi tìm thằng nhóc. Hãy để tôi mang Potter lại cho ngài. Tôi biết tôi có thể tìm được nó, thưa Chúa tể. Xin ngài cho phép.”

Snape sải bước qua khe hở, và Harry giật lùi lại một tí, mắt ngó chằm chằm vào con Nagini, tự hỏi liệu có một bùa phép nào có thể xuyên qua lớp bảo vệ chung quanh con rắn không, nhưng nó không thể nghĩ ra bùa phép nào cả. Chỉ một lần thử thất bại nó sẽ để lộ vị trí của nó ngay... Voldemort đứng lên. Bây giờ Harry có thể thấy hắn, đôi mắt đỏ, gương mặt rắn bèn bẹt, vẻ xanh mét của hắn hơi ánh lên trong cảnh tranh tối tranh sáng.

“Ta có một vấn đề, Severus à,” Voldemort nói khẽ.

“Thưa Chúa tể?” Snape nói. Voldemort giơ cây Đũa phép Cơm nguội lên, cầm nó nhẹ nhàng và cẩn thận như cầm cây đũa chỉ huy của nhạc trưởng.

“Tại sao nó không phục tùng ta, hở Severus?”

Trong im lặng Harry tưởng tượng nó nghe thấy tiếng con rắn rít lên khe khẽ khi con vật cuộn tròn rồi vươn ra - hay đó chính là tiếng thở dài rít lên của Voldemort lởn vởn trong không khí?

“Thưa... thưa Chúa tể?” Snape nói giọng vô hồn, “Tôi không hiểu. Ngài... ngài đã thực hiện những phép thuật kì diệu bằng cây đũa phép đó.”

“Không,” Voldemort nói. “Ta đã thực hiện những phép thuật thông thường của ta. Ta mới kì diệu, còn cây đũa phép này... thì không. Nó chẳng để lộ những điều thần kì mà nó hứa hẹn. Ta thấy chẳng có gì khác biệt giữa cây đũa phép này và cây đũa phép ta đã thu được từ Olivander bao nhiêu năm trước đây.” Giọng vủa Voldemort du dương, bình thản, nhưng cái thẹo của Harry bắt đầu co giật và phập phồng: cơn đau đang hình thành trên trán nó, và nó có thể cảm nhận được cảm xúc bị kiềm chế của cơn thịnh nộ đang trào lên bên trong Voldemort. “Chẳng có gì khác biệt.” Voldemort lại nói.

Snape không nói gì. Harry không thấy được nét mặt ông ta. Nó tự hỏi liệu có phải Snape ý thức được mối nguy hiểm, đang cố gắng tìm lời thích đáng để cam kết với ông chủ của mình.

Voldemort bắt đầu di chuyển quanh căn phòng: Harry không thấy được hắn khi hắn đi vơ vẩn, nói bằng cái giọng cân nhắc, trong lúc cơn đau và thịnh nộ đang bốc cao trong Harry.

“Ta đã nghĩ kỹ và nghĩ lâu rồi, Severus à... Mi có biết tại sao ta gọi mi từ chiến trường trở về không?”

Và trong một thoáng Harry nhìn thấy nét mặt một bên của Snape: mắt ông ta chăm chú nhìn con rắn cuộn tròn trong cái lồng được ếm bùa của nó.

“Không, thưa Chúa tể, nhưng tôi xin ngài cho tôi trở lại. Hãy để tôi tìm Potter.”

“Mi nói nghe như Lucius. Cả hai ngươi đều không hiểu Potter bằng ta. Nó không cần phải tìm kiếm. Potter sẽ đến đây gặp ta. Ta biết nhược điểm của nó, sai lầm lớn nhất của nó, mi hiểu chứ. Nó sẽ không ưa nhìn cảnh những người khác ngã gục quanh nó, khi biết là chính vì nó mà cuộc chiến diễn ra. Nó sẽ muốn ngừng cuộc chiến bằng bất cứ giá nào. Nó sẽ đến.”

“Nhưng thưa Chúa tể, nó có thể ngẫu nhiên bị ai đó giết chết chứ không phải chính ngài...”

“Chỉ thị của ta đưa ra cho bọn Tử Thần Thực Tử tuyệt đối rõ ràng. ‘Bắt sống Potter. Giết bạn bè nó - càng nhiều càng tốt - nhưng không giết nó.’ Nhưng chính mi, Severus, mới là kẻ ta muốn nói chuyện, chứ không phải Harry Potter. Mi lâu nay đã rất có ích cho ta. Rất có ích.”

“Thưa Chúa tể, ngài biết tôi chỉ muốn được phục vụ ngài. Nhưng... hãy để tôi đi tìm thằng nhóc, thưa Chúa tể. Hãy để tôi đem nó lại cho ngài. Tôi biết tôi có thể...”

“Ta đã bảo mi, khỏi!” Voldemort nói, và Harry bắt gặp tia sáng đỏ lóe lên trong mắt hắn khi hắn quay lại, cái phất của tấm áo choàng hắn đang mặc tựa như cái trườn mình của một con rắn, và nó cảm thấy sự sốt ruột của Voldemort trong cái thẹo đang rát bỏng của nó.

“Mối bận tâm của ta lúc này, Severus à, là điều gì xảy ra khi cuối cùng ta gặp thằng nhãi!”

“Thưa Chúa tể, không có vấn đề gì cả, chắc chắn...?”

“... nhưng có một vấn đề đấy, Severus à. Có đấy.” Voldemort dừng lại, và Harry có thể thấy hắn rõ ràng một lần nữa trong lúc hắn đẩy qua lại cây Đũa phép Cơm nguội giữa mấy ngón tay trắng bệch, rồi hắn đăm đăm nhìn Snape.

“Tại sao cả hai cây đũa phép mà ta từng sử dụng đều thất bại khi được chĩa vào Harry Potter?”

“Tôi... tôi không thể giải đáp điều đó, thưa Chúa tể.”

“Mi không thể ư?”

Cơn giận nhói lên như đâm một cây chông nhọn hoắt xuyên qua đầu Harry: nó nhét một nắm tay vô họng để không cho minh hét lên vì đau đớn. Nó nhắm mắt lại, và bỗng nhiên nó là Voldemort, đang nhìn chăm chăm vào gương mặt nhợt nhạt của Snape.

“Cây đũa phép gỗ thuỷ tùng của ta đã thực hiện tất cả mọi điều mà ta ra lệnh, Severus à, ngoại trừ việc giết Harry Potter. Nó đã thất bại hai lần. Olivander nói cho ta biết trong lúc bị tra tấn về cốt lõi đôi, bảo ta dùng cây đũa phép của người khác. Ta đã làm như vậy, nhưng cây đũa phép của Lucius gãy nát ngay khi gặp cây đũa phép của Harry Potter.”

“Tôi... tôi không giải thích được, thưa Chúa tể,” Snape lúc này không nhìn vào mặt Voldemort. Con mắt u ám của ông ta vẫn nhìn vào con rắn cuộn tròn trong trái cầu bảo vệ.

“Ta đã tìm cây đũa phép thứ ba, Severus à. Cây Đũa phép Cơm nguội, cây Đũa phép Định mệnh, cây Gậy Tử thần. Ta đã lấy nó từ chủ nhân trước đây của nó. Ta đã lấy nó từ nấm mồ của Albus Dumbledore.”

Và giờ đây Snape nhìn Voldemort, gương mặt Snape trông như một mặt nạ tử thần. Nó trắng bệch màu đá vôi và vẫn trắng bệch như thế khi ông ta nói, thật kinh hoàng khi thấy có kẻ vẫn sống đằng sau đôi mắt không thần sắc đó. “Thưa Chúa tể... hãy để tôi đi tới thằng nhóc đó...”

“Suốt cái đêm dày đặc này khi ta gần kề chiến thắng, ta đã ngồi đây,” Voldemort nói, giọng hắn không lớn hơn tiếng thì thầm, “tự hỏi, tại sao cây Đũa phép Cơm nguội đáng lẽ phải thế mà cứ không chịu là thế, không thực hiện phép linh như truyền thuyết cho rằng nó phải thực hiện cho chủ nhân đích thực của nó... và ta nghĩ ta đã có câu trả lời.”

Snape không nói gì cả.

“Có lẽ mi biết lời giải rồi chứ? Nói cho cùng, mi là một kẻ khôn ngoan mà, Severus. Mi đã là một tôi tớ trung thành và mẫn cán, và ta lấy làm tiếc về điều phải xảy ra.”

“Thưa Chúa tể...”

“Cây Đũa phép Cơm nguội không thể phục vụ ta một cách đúng đắn, Severus à, bởi vì ta không phải là chủ nhân thực sự. Cây Đũa phép Cơm nguội thuộc về kẻ đã giết chủ nhân cuối cùng của nó. Mi đã giết Albus Dumbledore. Chừng nào mi còn sống, Severus à, thì cây Đũa phép Cơm nguội không thể hoàn toàn thuộc về ta.”

“Thưa Chúa tể!” Snape phản kháng, giơ đũa phép lên.

“Không thể có cách nào khác,” Voldemort nói. “Ta phải làm chủ cây đũa phép này, Severus à. Làm chủ cây đũa phép này rồi, cuối cùng ta sẽ làm chủ thằng Potter.” Và Voldemort vụt cây Đũa phép Cơm nguội vào không khí. Nó chẳng làm gì Snape cả, trong một tích tắc Snape tưởng như đâu đã được ân xá: nhưng rồi ý đồ của Voldemort trở nên rõ ràng. Cái chuồng rắn lăn tròn trong không khí, và trước khi Snape có thể làm gì khác là hét lên, cái chuồng rắn đã chụp lên đầu và vai ông, nhốt ông trong chuồng, và Voldemort nói bằng Xà ngữ.

“Giết.”

Một tiếng rú rùng rợn vang lên. Harry thấy gương mặt Snape mất nốt tí màu sắc còn lại; gương mặt trắng xác khi đôi mắt đen của ông trợn trừng, khi răng nanh của con rắn cắn phập vào cổ ông, khi ông không thể nào đẩy cái lồng bị ếm bùa ra khỏi mình, khi đầu gối ông bắt đầu khuỵu xuống và ông ngã lăn xuống sàn.

“Ta rất tiếc,” Voldemort lạnh lùng nói.

Hắn quay đi; chẳng có chút buồn rầu nào trong hắn, chẳng có chút thương tiếc. Đã đến lúc rời cái lều này để tham chiến, với cây đũa phép giờ đây đã thực hiện đầy đủ lệnh của hắn. Hắn chĩa cây đũa phép vào cái chuồng lấp lánh đang nhốt con rắn lúc này đã buông Snape ra và bay lơ lửng lên. Snape ngã xuống sàn, máu phun ra từ vết thương trên cổ. Voldemort lướt ra khỏi phòng không hề ngoái nhìn lại, và con mãng xà bồng bềnh trôi theo hắn trong trái cầu bảo vệ to đùng.

Trở lại trong đường hầm và đầu óc của chính mình, Harry mở mắt ra: nó đã làm bật cả máu khi cắn sâu vào mấy khớp ngón tay để cố gắng không bật ra tiếng thét. Giờ đây nó đang nhìn qua khe hở nhỏ xíu giữa bức tường và cái thùng gỗ, ngó chằm chằm vào một bàn chân mang giầy đen run run trên sàn.

“Harry!” Hermione thì thào sau lưng, nhưng nó đã chĩa cây đũa phép vào cái thùng gỗ che khuất tầm nhìn. Cái thùng gỗ được nhấc lên không khoảng vài phần rồi lặng lẽ bay là đà sang một bên. Nó cũng hết sức lặng lẽ đu mình lên căn phòng.

Nó không biết tại sao nó làm như vậy, tại sao nó đi tới gần người đàn ông đang hấp hối: nó không biết nó cảm thấy như thế nào khi nhìn vào gương mặt trắng xác của Snape, và những ngón tay đang cố cầm máu nơi vết thương trên cổ. Harry cởi tấm Áo khoác Tàng hình ra và nhìn xuống con người mà nó căm ghét, con mắt đen trợn trừng của ông nhìn thấy Harry khi ông cố gắng nói. Harry cúi xuống, và Snape nắm ngực áo nó kéo nó lại gần. Một âm thanh khò khè ríu đặc phát ra từ cổ họng Snape.

“Lấy... nó... lấy... nó...”

Có cái gì đó không phải máu đang rỉ ra từ Snape. Không phải chất khí, không phải chất lỏng, đó là màu lam óng ánh bạc, phun ra từ miệng, từ tai và mắt ông, và Harry biết đó là cái gì, nhưng nó không biết làm sao...

Từ trong không khí hô biến ra một cái hũ và Hermione dúi vô bàn tay run rẩy của Harry. Nó dùng cây đũa phép nâng cái chất óng ánh bạc cho vô hũ. Khi cái hũ đã đầy tới miệng và Snape có vẻ không còn chút máu nào sót lại, bàn tay nắm ngực áo của ông nới lỏng.

“Nhìn... vào... ta...” ông thì thầm.

Đôi mắt xanh biếc nhìn vào đôi mắt đen, nhưng chỉ một giây sau, điều gì đó ở tận đáy sâu của đôi mắt đen dường như biến mất, khiến đôi mắt đứng tròng, vô hồn, trống rỗng. Bàn tay đang nắm Harry rớt bịch xuống sàn, và thầy Snape không còn nhúc nhích nữa.

Từ khóa » Chủ Nhân Cây đũa Phép Cơm Nguội