Reply 1988 - Trạm Dừng Chân Nhỏ

Vừa kết Hospital Playlist hôm trước xong thì hôm nay cũng kết Reply 1988, trùng hợp ghê.

Biết 1988 nổi lâu rồi mà giờ mới có động lực đi xem. Cũng vì mình xem 97 và 94 trước rồi bị lậm không thoát nổi nên mới không xem 88, dấn thân đi coi vì nghe nói phim này có nhiều reference cho Hospital Playlist ấy mà.

Hừm, cảm nhận chung là phim mang không khí như truyện điền văn ấy, nhẹ nhàng chậm rãi, ít cao trào, kiểu phải cố gắng lắm mới lội được đến tập 10 rồi đi hết phim. Không phải là phim nhạt nhưng vì không có động lực để bấm tiếp thôi.

Tổng thể câu chuyện hay, nhiều bài học nhân văn ấm áp ẩn sau cách kể chuyện dí dỏm mang đậm phong cách ShinLee. Nếu hai bộ trước câu chuyện nhử người xem là chuyện tìm chồng cho nữ chính thì 88 lại dàn trải câu chuyện ra cho các nhà trong ngõ Ssang Mun. Mỗi nhà mỗi cảnh, có nhà thì giàu sang, nhà khó, nhà đơn thân… tựu chung ở họ chính là luôn dành tình yêu thương cho nhau.

Xem phim cũng có nhiều đoạn mình thấy vui và related với cảnh ở Việt Nam. Những lần đám bạn tụ qua nhà nhau mà đến giờ cơm là các mẹ lại thi nhau hò gọi con, rồi còn bắt con bưng đồ qua lại, trời ơi ta nói xóm mình đầy luôn ấy. Còn những nhà mà chỉ có con trai thì càng lớn lại càng im thin thít, chẳng chia sẻ gì với mẹ cả nên mẹ cũng ngại mở lời hỏi con. Phải công nhận ShinLee cực kì tài tình khi nắm bắt insight của các gia đình để mang bộ phim đến gần người xem hơn.

Có những thời điểm mình đã rơi nước mắt vì tình thân của họ. Đó là những khoảnh khắc che giấu giọt nước mắt của Sun Woo để nhận phần quà của mẹ; là lúc Bora và bố mình trò chuyện và trao yêu thương một cách cứng ngắc như khúc gỗ, đặc biệt là lúc bố chờ Bora ngoài ngõ để đưa thuốc khi cô ấy dọn ra ngoài; hay là những khi gia đình Jung Hwan la hét ỏm tỏi mặt khó chịu nhưng cứ chụp hình là sẽ cười toe; à sao mà quên đoạn bày tỏ tình cảm ngượng ngùng của cha con nhà Taek và nhà Dong Ryung, đoạn làm đám cưới cho bố mẹ Jung Hwan… Có thể mình liệt kê không hết nhưng mình biết khi nhắc lại có một dòng nước ấm áp chảy dọc theo người, sưởi ấm trái tim giữa dòng đời lạnh lẽo.

Vào năm 1988-1989, đó là lúc những người con của ngõ bước vào độ tuổi đẹp nhất của đời người, biết yêu, biết lo, biết nghĩ và biết cả mùi chia ly. Vẫn là tình bạn 5 người, 4 nam 1 nữ, chí chóe nhau liên hồi nhưng cũng nghĩ cho nhau hết mức. Họ là thanh mai trúc mã, gần như là nhìn thấy hết tất cả điểm tốt điểm xấu của nhau cả rồi, vậy mà đến tuổi vẫn có thể yêu nhau, haizz, đúng là giữa nam nữ ít có tình cảm thuần khiết cơ mà. Sau này khi họ đã trưởng thành rồi, mình vẫn cảm thấy tiếc nuối cho thời học sinh vô lo kia, chỉ mong họ ở mãi con ngõ Ssang Mun nhỏ bé thôi.

Vì xem sau nên mình biết ai là chồng của Duk Sun rồi, mà mình vẫn tiếc cho Jung Hwan. Timing, timing, timing, điều quan trọng phải nhắc lại 3 lần trong phim của ShinLee và cuộc sống. Jung Hwan có vô vàn cơ hội để bày tỏ tình cảm đơn phương 10 năm của mình nhưng cứ có những thứ cản anh lại; khách quan thì là vật bên đường; chủ quan thì là chính bản thân anh không đủ dũng cảm. Tiếc nuối hơn Chilbong của 94 là đến cuối phim vẫn không biết anh có hạnh phúc hay không.

Về phe Jung Hwan nhưng cũng rất thích con người của Choi Taek. Nhìn qua thì tưởng Taek kiểu ngây ngốc ngu ngơ, ừ đúng, nhưng chính anh cũng phải đối mặt với stress và chứng mất ngủ, dẫn đến việc nghiện thuốc an thần. Tin mình đi, chứng đó không hề dễ chịu chút nào. Nên việc anh có được Duk Sun âu cũng là sự may mắn và an ủi trong đời, dù sao thời gian anh yêu đơn phương Duk Sun cũng không thua kém gì Jung Hwan mà, chỉ là anh dũng cảm ơn.

Cặp đôi duy nhất tôi đẩy thuyền thành công chỉ có Bora và Sun Woo. Trước đó chẳng nghe ai bàn về nhân vật Bora nên mình khá bất ngờ khi xem. Ngay từ đầu đã crush và thích Bora ngay rồi, nhìn qua là biết đây là mẫu con cả được bố mẹ ưu ái: dữ, coi mình là quan trọng nhất nhưng vẫn ẩn chứa tình yêu gia đình mãnh liệt, chỉ là cô không thể hiện ra. Còn Sun Woo đúng là người bù trừ cho Bora: hay nghĩ cho người khác, hơi gia trưởng và trưởng thành trước tuổi. Mối tình cũng vượt qua kha khá sóng gió, từ bản thân của hai người đến sự phản đối của gia đình, may là có một cái kết viên mãn.

Những diễn viên trong 88 đều là những gương mặt rất quen thuộc với màn ảnh nhưng phải nói là mình ấn tượng nhất diễn xuất của Ryu Jun Yeol và quý bà da báo Ra Mi Ran. Có thể Jun Yeol không đẹp xuất sắc nhưng khuôn mặt rất điện ảnh, rất duyên; khả năng nhập vai, thể hiện cảm xúc qua ánh mắt ti hí rất tốt luôn, nhìn nhân vật khóc bất lực mà còn muốn khóc theo. Còn quý bà Ra Mi Ran vai này hay dã man, kiểu cách quý tộc một chút, hài hước một chút, hung dữ một chút và tình yêu thì dạt dào.

Nhạc phim và BGM cũng là một chất xúc tác tốt cho phim. Những bản nhạc xưa của năm 80s 90s với phần lời ý nghĩa là nền cho cảm xúc yêu thương, đau khổ hay vui mừng của nhân vật. Bài Don’t worry dear của Lee Juck với Ssangmundong của Park Boran hay thật sự, nghe bìa hát thôi mà nhớ lại một bầu trời kỉ niệm của phim. Nhắc Reply mà không nhắc tiếng dê kêu be be huyền thoại là thiếu sót cực lớn luôn, nhờ nó đã tăng được độ hài hước cho phim. Phân đoạn tập 19 20 mà các bà mẹ phát hiện mối tình Sun Woo Bora mới làm mìmh cười khùng, ố ồ ú quơ ù quơ.

Nói tóm lại, Reply 1988 là một bộ phim hay, đem đến nhiều bát cháo hành trong cuộc sống mệt mỏi. Mình không muốn so sánh với những bộ Reply trước vì bộ nào cũng có cái hay của nó, có những phần trước làm kinh nghiệm nên ShinLee mới viết được bộ 88 đậm tình thân như vậy.

À mọi người nên xem trên phimmoi có bản dịch ổn nhất, có dịch cả nhạc nữa, chứ Netflix hơi lởm, vừa cắt những đoạn nhạy cảm vừa làm mờ hình ảnh nữa, chán lắm cơ.

Chia sẻ:

  • Twitter
  • Facebook
Thích Đang tải...

Có liên quan

Từ khóa » Nhân Vật Bora Reply 1988