[Review Cast Away] “Ai Biết Con Sóng Sẽ Mang đến Cho Ta điều Gì ...

Tôi đã xem Cast Away từ lâu, xem lại nhiều lần, lần nào xem xong cũng muốn viết, nhưng dường như ngôn từ đều bất lực. Tôi đã xem không ít phim của Tom Hanks, tất nhiên, cũng xem đi xem lại rất nhiều và thấy khó khăn khi  diễn tả tài năng của người đàn ông này.

Song, tôi yêu sự bất lực ấy, khi chữ nghĩa không thể kham nổi sự ngưỡng mộ và cảm xúc dồi dào quá đỗi trước một tác phẩm điện ảnh đặc sắc!

Phim có một mô típ không mới khi kể về hành trình khắc nghiệt, khốc liệt để tồn tại và tìm đường quay về của Chuck Nolan, nhân viên hãng chuyển phát FedEx gặp tai nạn máy bay, là người duy nhất sống sót và dạt vào một hòn đảo hoang không một bóng người. Màn “độc diễn” xuất chúng của Tom Hanks cũng được thể hiện rõ nhất từ đây!

Sự căng thẳng và kịch tính của phim không đến từ những pha đánh đấm bạo liệt, những sự xung đột gay gắt từ nhiều nhân vật…Trái lại, một mình Chuck cũng đủ tạo nên huyên náo khi anh liên tục nói chuyện với chính bản thân, nói với xác viên phi công xấu số trong khi chôn cất anh ta, đặc biệt là với Wilson, quả bóng chày hay cũng chính là người bạn đồng hành khăng khít…Thoạt nghe, những câu chuyện của Chuck hoàn toàn chỉ là những lời lảm nhảm của một người cô độc đáng thương, là những lời mê sảng của một tâm trí bị hoảng loạn khi cắt lìa mọi mối quan hệ với xã hội loài người. Nhưng không, đó là sự lưu giữ tối thiểu chất “con người” giữa nơi hoang dã: tiếng nói – ngôn ngữ. Ngôn ngữ giúp anh luôn ý thức được phần người của mình, và kiên trì với quá trình sinh tồn đơn độc nơi đất lạ.

Chỉ riêng cuộc sống ngày ngày phải vật lộn, xoay xở để tồn tại của Chuck cũng đủ khiến người xem thấy căng thẳng! Điển hình là cảnh Chuck dùng đế giày trượt băng làm lưỡi dao để nhổ chiếc răng sâu hành hạ anh; cảnh mò bắt cá dưới biển bị san hô cứa rách toạc chân; là bàn tay tướt tát những máu tươi khi anh dùng cành khô nhóm lửa, cảnh anh thấy con tàu phía xa và gào thét cầu cứu nhưng vô vọng…Người xem cũng muốn gục xuống cùng Chuck trước những nỗi đau của anh, và bất lực trước màn ảnh với tình cảnh của người đàn ông khốn khổ.

Nhưng nghị lực sống, nỗi thèm sống, thèm cuộc đời của con người mãnh liệt và bền bỉ đến nỗi, chỉ một hình vẽ đường cong của nụ cười nơi vết bàn tay đẫm đìa máu của Chuck in trên quả bóng chày cũng đủ biến quả bóng vô tri thành người bạn tri kỷ ngày ngày gắn bó, cổ vũ mạnh mẽ niềm khát khao trở về quê nhà của Chuck. Với Wilson, anh là một người che chở, anh chế chiếc bè để băng ra biển trở về chẳng những để cứu mình, mà còn là trách nhiệm với người bạn nhỏ: “Đừng lo, Wilson, tôi sẽ chèo. Anh chỉ cần bám chắc”.

 tumblr_m8uxtjwPEu1qe2w1uo1_500

Sóng gió nơi đất dữ, biển khơi – nghĩ đến thôi đã thấy tuyệt vọng mà Chuck còn vượt qua. Nhưng ai dám chắc nó đã dữ dội hơn nỗi bất lực khi trở về đất liền? Lạc trên hoang đảo nào đáng sợ bằng lạc lõng giữa xã hội loài người khi trở về? Cao lương mỹ vị, anh không quen ăn; chăn êm nệm ấm, anh co ro nằm dưới chân giường…đảo hoang không cướp đi mạng sống, nhân tính của anh, nhưng cướp đi những hành vi, cách sống hết sức bình thường. Và đảo hoang còn cướp đi của anh những ngày tháng lẽ ra anh phải có với Kelly, người phụ nữ anh yêu – người mà anh luôn gọi tên như thể đó là điều duy nhất của thế giới loài người mà anh mong nhớ…

Nhưng, lại một lần nữa khẳng định, từ “bất lực” không thể tồn tại trong cuộc đời Chuck. Ta đã đi cùng anh hết bi quan này đến bi quan khác, vậy mà dừng lại phía cuối hành trình vẫn là niềm hy vọng và tin yêu cuộc đời thênh thang. Con sóng dữ đã cướp đi của anh 5 năm cuộc đời, nhưng cũng chính những con sóng đã mang đến cho anh một “cánh buồm” giúp anh vượt biển trở về. Con người ấy, sau những gì đã vượt qua, nói về cái Được – Mất thật buồn, song vô cùng bình thản và nhẹ nhõm: “Tôi rất buồn vì không có được Kelly. Nhưng tôi biết ơn cô ấy đã bên tôi những năm tháng trên đảo. Tôi biết mình phải làm gì bây giờ rồi. Tôi sẽ tiếp tục thở. Vì ngày mai mặt trời lại sáng, ai biết con sóng sẽ mang đến cho ta điều gì?” Phải chăng, “tình yêu cho đi là tình yêu duy nhất ta có thể giữ lại” ?

Chuck trở về tìm đến nhà Kelly – lúc này cô đã có gia đình

Điều khiến tôi yêu ở bộ phim chính là sự chân thực và tự nhiên như thế! Chẳng có viễn cảnh nổi tiếng chói lọi nào cho người bị lưu lạc khi anh ta sống sót và trở về một cách thần kỳ. Nỗi cô đơn và lạc lõng sẽ mãi giày vò và đằng đẵng theo ta, nếu ta không tự mình chấm dứt nó bằng sự lạc quan, bằng niềm hy vọng vào cuộc đời…Không lên gân lên cốt, 1500 ngày sóng gió của Chuck Nolan qua hơn 2 tiếng của bộ phim được thể hiện bởi Tom Hanks – người đã giảm 25 kilogam nhằm giúp hình ảnh “Robinson lạc trên đảo hoang” được chân xác hơn – đích thực là một bộ phim đáng xem và đáng xem lại nhiều lần nữa để nghiền ngẫm!

Chia sẻ:

  • Twitter
  • Facebook
Thích Đang tải...

Có liên quan

Từ khóa » Cast Away Nội Dung