[Review] Đen Trắng | Lynn's Corner

Màu trắng quá thuần khiết, dễ bị vấy bẩn, dễ bị tác động. Màu đen quá bí ẩn, quá mạnh mẽ, không chịu sự tác động của bất kì điều gì. Màu trắng và màu đen giống như bản chất của họ: Kỉ Dĩ Ninh và Đường Dịch. Và một bức tranh đen trắng có lẽ cũng là cách giải thích phù hợp nhất cho câu chuyện tình yêu của họ: vừa đơn thuần lại vừa mãnh liệt.

Hai người họ với thế giới quan và nhân sinh quan hoàn toàn đối lập, tưởng chừng sẽ chỉ là hai đường thẳng song song trong thế giới này. Vậy mà từ buổi gặp gỡ định mệnh ấy, hai đường thẳng không chỉ cắt nhau mà còn quấn quýt dây dưa, về cùng một mối. Đường Dịch vốn sinh ra và lớn lên trong thế giới màu đen, hình ảnh những kẻ tàn nhẫn đối lập với những con người khốn khổ từ lâu đã không còn xa lạ với anh, đã không còn khiến anh bận tâm. Vậy mà hình ảnh cô gái yếu đuối dưới gót giày của những kẻ thô bạo vẫn một mực muốn xông vào biển lửa gặp người mẹ đã chết lại chạm tới góc yếu đuối và thiện lương nhất trong tâm hồn Đường Dịch. Anh cũng từng như cô, từng trơ mắt bất lực nhìn người thân yêu nhất của mình bị ngọn lửa nuốt chửng, một luồng suy nghĩ cứ thôi thúc anh phải giúp cô, giống như giúp anh của hôm đó, mặc họ là người xa lạ, mặc tình huống nguy hiểm cỡ nào. Vậy là Kỉ Dĩ Ninh đã bước vào thế giới của anh như thế!  Đường Dịch ngạo mạn và cuồng vọng, một nhân vật nam chính như vậy không khó tìm trong các cuốn tiểu thuyết bây giờ, nhưng một Kỉ Dĩ Ninh điềm đạm mà không nhạt nhẽo, nhu hòa nhưng không ngốc nghếch quả thực rất khó kiếm. Với bản thân tôi, quả thật tác giả Triêu Tiểu thành đã rất thành công, bởi lẽ mẫu tính cách như cô ấy rất khó xây dựng, chỉ cần nhẹ tay một chút hoặc mạnh tay một chút thì rất có thể cô gái này sẽ trở nên ngớ ngẩn hoặc vô vị trong mắt người đọc. Nhưng Kỉ Dĩ Ninh lại khiến tôi càng yêu hơn sự tĩnh lặng của cô ấy, yêu hơn sự dịu dàng của cô ấy, làm trỗi dậy cảm giác muốn bao bọc và che chở cho người con gái này, để không một ai, không một điều gì có thể làm vấy bẩn sự thuần khiết đẹp đẽ ấy. Có lẽ Đường Dịch cũng có chung một cảm xúc như tôi chăng? Vì vậy anh mới bá đạo giữ cô bên người, trịnh trọng khoác lên người cô “chức danh” Đường phu nhân, không cho cô từ chối chỉ bởi vì một câu nói “Tôi có hứng thú với con người em.”

Cuốn sách “Đen trắng” gây cho tôi sự hứng thú sâu sắc chính bởi niềm vui khám phá cách yêu cầu kì của họ. Một cô gái bao năm đã quen với sự ràng buộc của lễ giáo như Kỉ Dĩ Ninh đâu thể thốt ra lời yêu một cách dễ dàng, cô thích đọc sách triết học, thần học, Phật giáo, lịch sử…, thích tĩnh lặng cảm nhận dòng chảy của tri thức ẩn trong từng câu chữ, vì vậy cô cũng yêu thích cách bày tỏ tình cảm thật tế nhị. Chỉ vì muốn nói với Đường Dịch một câu “Em cần anh”, vậy mà cô phải viện tới câu chuyện thành Troy… Nhưng cũng chỉ có Đường Dịch mới đủ tinh tế để hiểu những tình cảm ẩn chứa trong chuỗi trích dẫn phức tạp đó của cô. Cũng chỉ có anh mới đủ tinh tế để đáp lại cô theo một cách thức rung động lòng người nhất. Khi anh dịu dàng mở tung búi tóc của cô, mái tóc đen óng mượt lập tức xõa xuống, ngón tay anh luồn sâu vào trong mái tóc của cô, Kỉ Dĩ Ninh lập tức thấy chấn động, sững sờ pha lẫn hạnh phúc ngọt ngào. Là một cô gái đã từng học về Lịch sử văn học cổ đại, cô hiểu rõ về tập tục tình yêu của thời xa xưa này, phụ nữ thời cổ đại, sau khi kết hôn sẽ búi tóc lên, đêm xuống, chỉ có người chồng mới có thể rũ tung mái tóc của vợ, biểu thị sự lâu dài như trời đất của tình yêu. Anh không chỉ đáp lại tình cảm của cô, mà còn đáp lại theo cách thức mà cô yêu thích nhất. Kỉ Dĩ Ninh rất vui vì anh có thể đồng điệu với cô, cô cũng tin tưởng rằng chỉ có anh mới có thể hòa hợp cùng cô trong cuộc đời này.

Có lẽ ban đầu sự quan tâm của Đường Dịch với Kỉ Dĩ Ninh bắt nguồn từ sự đồng cảm, nhưng sau này anh đã thực sự có hứng thú với tính cách cô, nhân sinh quan và thế giới quan của cô. Vì diện mạo, khả năng và gia thế của mình, đã có quá nhiều người muốn tiếp cận và khám phá anh, nhưng đây là lần đầu tiên anh có hứng thú đi lý giải một người. Đường Dịch chủ động tiếp cận, không cho phép cô từ chối anh, buộc cô phải đối mặt với anh, khám phá anh. Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy cách yêu của anh ấy quá cực đoan, quá mãnh liệt với một cô gái như Dĩ Ninh. Nhưng chỉ một mình anh biết, không cực đoan không níu giữ được cô. Không chủ động cô sẽ không chui ra khỏi tháp ngà của mình, Dĩ Ninh quá đơn thuần, quá tĩnh lặng, không bắt ép cô sẽ không chủ động chạm tới thứ tình cảm dữ dội ấy.

Tình yêu của họ, giống như Adam và Eva, một khi đã bị khám phá thì không cách nào thoát ra được.

Chia sẻ:

  • Twitter
  • Facebook
Thích Đang tải...

Từ khóa » đen Trắng Kết Hợp Review