Review Ngắn: Ngôn Tình – Cổ đại/Dị Giới [Updating] – Page 3

N

♥ Nàng phi điên của vương gia khát máu – Vong Xuyên Tứ Nguyệt (huyền huyễn, cổ đại, xuyên không, HE)

Ngoại trừ cái tên truyện dài dòng không ăn nhập một cách bất hợp lý ra, tôi thấy truyện này rất hay. Xây dựng nhân vật và nội dung tốt. Tôi thích tính cách Cổ Nhược Phong, không động đến nàng thì sẽ không sao, còn đã động đến nàng thì đừng trách. Tôi cũng thích cách Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân gặp nhau, yêu nhau, thề ở bên nhau, bảo vệ đối phương. Nó không hề bị thể hiện một cách sến rện mà rất chân thật. Tuy nhiên điểm trừ lớn là ít phân đoạn tình cảm quá, mà nếu có cũng không tỏ ra rõ ràng. Hai người cũng mới chỉ hôn thôi, còn chưa tiến thêm bước nữa. Được cái, ít nhất họ luôn dính nhau, luôn cầm tay nhau. Đoạn kết cũng hơi vội. Tôi muốn biết thêm về tương lai của họ. Dù biết Phong Huyết Lân không còn thân bất tử nữa, tôi rất mong chờ việc họ có con và lập gia đình. Bù lại dàn quỷ của Cổ Nhược Phong rất cute, nhất là CP Si – Mị :))

♥ Nam An Thái phi truyền kỳ – Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức (xuyên không, cổ đại, điền văn, HE)

Chu Tử từ một cô gái ngoan ngoãn được cha mẹ yêu thương thời hiện đại xuyên về thành con gái nông dân nghèo ở một thời đại phong kiến trọng nam khinh nữ nặng nề. Chu Tử không có nhiều bản lĩnh, không quá thông minh. Nàng có vẻ ngoài giống hồ ly tinh, nhưng tính cách hiền lành ôn nhu, dịu dàng. Nàng biết mình biết ta, có ước vọng, cũng biết cái nào nằm trong khả năng của mình. Chu Tử có vận khí tốt, kinh nguyệt đến sớm, được sắp xếp thành nha đầu thông phòng cho Nam An vương Triệu Trinh. Triệu Trinh ban đầu đối xử với Chu Tử như một nô tỳ bình thường. Chu Tử cũng biết thân biết phận. Nàng vốn cẩn thận săn sóc, sau khi nhất kiến chung tình với Triệu Trinh thì càng đối xử với hắn tốt hơn nữa. Triệu Trinh ám ảnh hậu quả có quá nhiều nữ nhân từ phụ hoàng và huynh đệ, nên dần dần chú ý Chu Tử. Cho đến khi Chu Tử vì chuyện nạp phi của Triệu Trinh mà bỏ đi, hắn mới biết mình yêu nàng. Diễn biến tình cảm không nhiều cao trào do Triệu Trinh quả quyết nhanh gọn. Diễn biến chính sự đan xen lại khá hấp dẫn. Triệu Trinh ngây thơ trong tình yêu, nhưng lại như hồ ly trong tâm kế. Nam phụ Liễu Liên và Tống Chương đều ấn tượng, nhất là Liễu Liên, có chút đáng tiếc. CP phụ Từ Liên Ba x Chu Bích có nét đặc sắc riêng. Truyện viết rất ổn, đáng đọc.

♥ Nắm tay chàng – Gia Diệp Mạn (huyền huyễn, HE)

Tác phẩm này ngắn nên nội dung đơn giản thôi. Nhưng tác giả đã truyền tải tất cả một cách xuất sắc. Tôi có thể dễ dàng đoán ra kết cục của Tống Anh và Trọng Viêm, song khi đọc đến cuối, tôi vẫn không kìm được mà nở nụ cười. Người có tình cuối cùng cũng đến với nhau, chẳng phải là rất hạnh phúc sao?

♥ Ngạo thế tuyệt trần – Tuyệt Trần Tử Thương (xuyên không, dị giới, tu chân, tiên hiệp HE)

Mở đầu đọc khá được, có thể gợi sự tò mò và tạo sức thu hút. Nhưng càng ngày càng có cảm giác đi xuống. Các sự kiện rời rạc, thiếu chặt chẽ, nhiều sạn. Nam chính Sở Dạ Phong hơi mờ nhạt. Nữ chính Lăng Tuyệt Trần bị buff quá đà, giống như tác giả cố gắng chạy nhanh để đuổi kịp đến cao trào. Bí mật nam nữ chính được giấu rất kỹ, song hoàn toàn không gợi nổi tý xíu tò mò tìm hiểu gì từ tôi hết. Chắc có lẽ tương lai tôi sẽ đọc tiếp, chỉ là không phải bây giờ.

♥ Nghìn năm – Thập Tứ Khuyết (huyền huyễn, SE)

Sau Thất Dạ Đàm, truyện huyền huyễn của Thập Tứ Khuyết gây hứng thú không nhỏ nên tôi không thể bỏ qua truyện này. Hai câu chuyện đều mang sự buồn bã day dứt rất đúng với phong cách Thập Tứ Khuyết. Một Ưu Đàm mất ba nghìn năm để nhận ra được tình yêu đích thực rồi đành từ bỏ nó. Một Vi Đà Bồ Tát vì lòng nhân từ mà tạo nên nghiệt duyên với yêu hoa quỳnh. Một Nhất Tịch cao ngạo đem lòng yêu nam tử người phàm để rồi chịu bao đau khổ vì trách nhiệm nặng nề. Một Giản Linh Khê đệ nhất kiếm phải ra tay với người mình yêu. Một Tiểu Khê tốt bụng nguyện giải thoát cho Nhất Tịch khỏi sự hận thù. Những con người đó phải chịu đựng giày vò đau khổ. Tình yêu của họ sâu đậm nhưng bằng cách nào đó, chủ quan hay khách quan, họ lỡ nhau cả đời. Đây là niềm thương vô hạn, xuất hiện trong mỗi câu chuyện của Thập Tứ Khuyết. Dù ngắn dù dài, ngòi bút tinh tế vẫn vẽ lên được những bức tranh tình yêu đẹp mà man mác buồn. Tuy nhiên, quan điểm cá nhân là truyện này khá dễ quên. Đọc xong dư vị còn đọng lại nhưng ấn tượng không sâu. Trong các tác phẩm của Thập Tứ Khuyết, chưa có tác phẩm nào vượt được Thất Dạ Đàm cả.

♥ Ngồi hưởng tám chồng – Giản Hồng Trang (NP, xuyên không, HE)

Riêng tiêu đề đã đủ thể hiện nội dung câu chuyện. Một mình nữ chính Tống Ngâm Tuyết có đến tám người chồng anh tuấn tiêu sái, tài giỏi, lại si mê nữ chính hơn tất cả mọi thứ. Tuy nói NP là dành cho những người thương tiếc nam phụ, muốn nữ chính bao dung thu thập tất cả, tôi vẫn thấy thể loại này có vẻ không hợp với mình lắm, dù thấy truyện cũng ổn. Tôi thích tính cách nữ chính, mạnh mẽ, kiên cường. Ban đầu tôi thấy Tống Ngâm Tuyết cũ và Tống Ngâm Tuyết thời hiện đại khá giống nhau, hóa ra thật sự là cùng một bản thể. Các nam chính thì đều có nét đặc sắc riêng. Tôi thì tương đối thích những người võ công cao, lại có ích hơn, nên thiên về Minh Tịnh, Vân Vô Song với Tịch Mặc Lương. Cảm giác Tiêu Kỳ Nguyệt, Ứng Thư Ly và Thượng Quan Huyền Ngọc hơi vô dụng, Quân Tử Sở thì còn đỡ. chỉ là tôi chưa nuốt được mấy đoạn H 3P vs 4P @@

♥ Nguyệt lại vân sơ – Na Chích Hồ Ly (tu chân, huyền huyễn, HE)

Truyện này đọc tạm ổn. Cảnh Phương Thanh và Lâm Xuyên đều được xây dựng tốt. Các nhân vật phụ khác cũng có nét riêng. Sự việc phát triển khá logic và chặt chẽ. Tuy đôi lúc tôi thấy hơi bị dài dòng phát mệt, nhưng tổng quan thì ổn. Không quá hay nhưng không quá tệ.

♥ Ngự phồn hoa/御繁华 – Vô Xứ Khả Đào/无处可逃 (ngược, cổ đại, đoản văn, HE)

Câu chuyện này khá ngắn nếu xét theo chương (9 chương chính văn, 1 phiên ngoại) nhưng nó thể hiện được nhiều hơn những gì tôi tưởng. Mở đầu bằng việc nữ chính Hàn Duy Tang gặp lại nam chính Giang Sơ Tái sau ba năm, bắt đầu một màn ngược tâm ngược thân. Quá khứ dần được kể lại, lý do tại sao nam chính hận nữ chính như vậy và những điều nữ chính đã chịu đựng. Dường như Giang Sơ Tái là người chịu nhiều đau khổ hơn Hàn Duy Tang, có lẽ do hắn ta luôn biểu hiện ra bên ngoài. Hàn Duy Tang thì sau khi mọi khúc mắc hóa giải mới có thể cảm nhận được, kỳ thực nàng hy sinh rất nhiều. Sau khi biết nàng vì hắn chịu cổ độc phản phệ mà sắp chết, Giang Sơ Tái chẳng còn hận nàng nổi nữa. Hai người kỳ thực đều đáng thương. Họ đều nghĩ cho đối phương, song khúc mắc quá lớn lại chưa từng được gỡ bỏ. Tôi thông cảm với Hàn Duy Tang vì nàng thân bất do kỷ, không còn lựa chọn nào khác, và chính nàng cũng đã trả giá cho điều đó. Song tôi không đồng tình với việc nàng không tin vào bản thân hay tự cho mình là đúng khi làm theo những gì nàng cảm thấy ở Giang Sơ Tái. Giang Sơ Tái rõ ràng yêu nàng sâu sắc. Vậy mà nàng rời bỏ hắn, không gặp lại. Nếu không phải hắn và con trai bày kế thì chắc hẳn chẳng bao giờ gặp nàng được. Nàng cho rằng hắn lên ngôi vua có nhiều nữ nhân sẽ không nhớ nàng nữa. Kể cả việc trả Bạc Cơ lại cho Giang Sơ Tái nữa. Tôi chẳng hiểu, đây là nàng không hiểu hắn hay nàng đánh giá thấp vị trí của nàng trong hắn. Vài chi tiết đúng là do hoàn cảnh, vài chi tiết lại là do chính bản thân Hàn Duy Tang lo nghĩ không đâu. Đương nhiên cũng có vài việc là Giang Sơ Tái giận dỗi mà bày ra để chọc giận nàng. Nhưng riêng việc năm năm không từ mà biệt, khiến Giang Sơ Tái âu sầu thì tôi không chấp nhận được. Cảm giác hắn luôn là người yêu nhiều hơn, bị tổn thương nhiều hơn, ngay từ đầu đã thế. Tuy nhiên tôi không thích việc hắn ôm ấp cưng chiều Bạc Cơ, cho dù hắn vốn không có lý do gì để giữ mình trong những năm tháng hiểu lầm chồng chất cả.

Người thiếp bị bỏ của vương gia mãnh tướng – Hồ Ly (cổ đại, ngược, OE)

Truyện của Hồ Ly nên đương nhiên là ngược, vì là ngược nên rất cẩu huyết. Hiểu nhầm liên tục. Đọc cũng hơi mệt. Ấn tượng để lại không sâu sắc.

Nhàn thê đương gia – Tây Lâu Tiểu Nam (cổ đại, xuyên không, giang hồ, cung đình, HE)

Nếu truyện này được đọc lúc mới bắt đầu bước chân vào ngôn tình thì sẽ hợp hơn nhiều. Sau khi đọc mấy năm rồi, tôi chỉ thấy nó như teenfic. Nữ chính Cơ Thất Nhàn/Cơ Nô 23 tuổi là nhị đương gia của băng đảng nổi tiếng, xuyên không rồi thì tính khí như con nít, chẳng thấy cái gì là bình tĩnh lãnh đạm và trưởng thành của người từng trải qua gió tanh mưa máu cả. Đoạn đầu gặp gỡ rồi lên giường với Chiến Sênh Ca thì nhanh vèo vèo. Tôi kéo xuống cuối thì thấy tên Hách Liên Vẫn Lâm làm tôi cứ tưởng đổi nam, hóa ra hai người là một. Truyện cứ gấp gáp thế nào ấy, nữ chính lúc siêu giỏi lúc thì dễ trúng bẫy. Nói chung là tôi không thích lắm.

♥ Nhật ký thăng chức ở hậu cung của nữ phụ – Cửu Nguyệt Vi Lam (xuyên thư, cung đấu, nữ phụ văn, HE)

Câu chuyện này không hay không dở. Không hay vì nó không có nhiều điểm sáng tạo, nhiều chi tiết trùng lặp với tác phẩm khác. Nhân vật cũng không quá nổi bật. Mộ Dung Triệt tính cách giống y những nam chính Hoàng đế bình thường. Liễu Vi Dung thì đôi lúc tôi cảm thấy quá ngốc, có lẽ do tính cách của nàng vốn không giống tôi. Nên dù tôi đồng tình với nàng, tôi vẫn không thích nàng lắm. Văn phong tầm tầm. Được cái câu chuyện không nhiều sạn. Âm mưu cung đấu cũng có thể coi là ổn. Nếu bỏ qua tuổi của nữ chính lúc mang thai (nữ 15 nam 28) thì thấy được hơn. 

♥ Nhi tử dị năng của mẫu thân hỏa thần – Khương Lê (xuyên không, dị giới, HE)

Câu chuyện này khá mới lạ. Nội dung độc đáo, cách xây dựng khá ổn định. Điểm trừ lớn nhất là tiết tấu quá nhanh. Phát triển câu chuyện này đến gần 1000 chương cũng không phải không thể. Ấy vậy mà tác giả gộp nó lại trong vỏn vẹn tầm 150 chương. Ban đầu tôi thấy khá kỳ quái, vì tổng cộng thu thập 8 viên linh nguyên, sao có thể hoàn thành trong thời gian ngắn như vậy. Hóa ra là một lần thu thập được 2 viên @@ Mọi sự kiện đều bắt đầu và kết thúc nhanh chóng, kể cả tuyến tình cảm của nhân vật, làm tôi mơ mơ hồ hồ không rõ. Tôi thích tính cách Vân Liệt Diễm, tôi cũng hơi thích Hàn Chỉ. Thiểm Thiểm lúc đầu dễ thương, về sau do vụ của Vàng và Ngân Linh Nhi mà tôi ghét cực. Đóa Đóa thì không hiểu sao không thích lắm. Tôi không hiểu tại sao nhiều tên đẹp vậy mà lại đặt tên  là Vàng, nghe rất quê… Còn nhiều sự việc chưa giải quyết hợp lý. VD như việc của Hàn Vân Đóa, Trì Uyên kia hẳn là Hoàng Tuyền đi, còn Ngục Tu là Minh vương. Giống Bạch Loan từng nói, Ngục Tu ôm người yêu mà trái tim nàng ở chỗ khác. Vậy nên hẳn Ngục Tu không phải là Hoàng Tuyền rồi. Mà tôi thì thích Ngục Tu hơn Trì Uyên kia nhiều, dù sao tên Trì Uyên kia mới xuất hiện mỗi một lần. Còn trong số hoa đào của Vân Liệt Diễm, Tử Mộ đương nhiên đáng thương nhất, cuối cùng hắn lại đi Hải Vực Vô Biên, một thế giới khác. Hiên Viên Phong tôi cứ nghĩ là giống Hiên Viên Minh, hóa ra lại là người ẩn nhẫn, si tình, hiểu chuyện hơn cả. Hiên Viên Minh thì như điên, chẳng khác gì cuồng SM. Mà sao tác giả lại không viết cẩn thận đoạn kết nhỉ? Phượng Lạc Vi, Mộc Miên và Diệp Tô ở đại lục Tranh Vanh thì sao? Tôi còn nghĩ Kim Trầm Khê về sau yêu Phượng Lạc Vi cơ… Nói chung là diễn biến thì được nhưng đoạn kết quá ngắn, phá hỏng hết tất cả.

♥ Ninh Phi – Cuồng Ngôn Thiên Tiếu (xuyên không, cổ đại, chút giang hồ, chút trạch đấu, HE)

Ninh Phi là người hiện đại, không phải Giang Ngưng Phi khi xưa, nên hoàn toàn không có chút tình cảm nào dành cho Từ Xán mà muốn tự do. Bởi vận mệnh, Ninh Phi gặp Diệp Vân Thanh và Tô Hy Tuần, bắt đầu cuộc sống mới, có hạnh phúc riêng. Tính cách Tô Hy Tuần cũng được lắm. Rõ ràng có cuộc sống phú quý, lại bỏ đi làm sơn tặc. Và hơn hết, Tô Hy Tuần có thể bỏ qua cái nhìn của người đời để thành thân với một người từng có chồng như Ninh Phi (dù rằng đúng ra là thân thể đó, chứ bản thân Ninh Phi trong sạch). Thực ra, ấn tượng vượt qua nam nữ chính là sự ngu muội và não tàn của nam phụ Từ Xán. Phiên ngoại cuối nhắc không nhiều, nhưng đến tận mấy năm sau Từ Xán mới nhận ra sự thật, ngoài ra thì không ngược mấy. Tôi thì muốn ngược chết tên ngốc đó đi, song nghĩ lại thì thấy không cần thiết lắm, hối hận lúc đó thì có ích gì đâu. Truyện đọc được, không quá ấn tượng cũng không nhạt nhẽo.

♥ Nữ diêm vương: Nhà có thê tử lung linh – Bắc Li Dạ (huyền huyễn, HE)

Truyện này có điểm sáng tạo khi cho Diêm vương nhập hồn vào thân thể Bùi Mạch Ninh. Bùi Mạch Ninh tính cách rất tốt, đủ mạnh mẽ, đủ hiền hòa, không phải dạng lãnh khốc khinh thường người khác. Tư Không Thu Trạm thì đúng dạng cưng chiều, sủng nịch thê tử hết mức. Ngoài nàng ra, không ai có thể hưởng ôn nhu từ hắn. Truyện khá logic, diễn biến hợp lý. Nhân vật xây dựng tốt, từ nam nữ chính đến nhân vật phụ như Phong Khinh Tuyệt, Hoàng Phủ Việt… Tuy nhiên nửa đầu truyện hấp dẫn hơn nửa cuối. Về cuối tôi có cảm giác hơi đuối. Tên truyện cũng hơi kỳ quái nữa, chắc do tôi thích dạng ngắn gọn súc tích dễ hiểu hơn.

Nửa đời sau của ta – Ta Không Phải Là Thiên Sứ Của Ngươi (xuyên không, cổ đại, tiểu ngược, HE)

Diễm Lâm/Trương Linh Tuyết dưới sự bảo hộ của Quan Âm mà xuyên đến thân xác con gái mồ côi của tội thần. Nàng được chỉ hôn cho Tín vương, con riêng của Tiên hoàng với Tín Thái phi. Với sự hào sảng nhiệt huyết của nữ tử hiện đại, nàng dần thân thiết với Cẩn Ngọc Trưởng công chúa, phát hiện ra Tín Thái phi là đồng hương. Cuộc sống của nàng, nếu không dính vào Tín vương hay Gia Tĩnh đế Trần Kiệt, có lẽ sẽ rất thanh thản, vui vẻ. Tín vương nhận ra Gia Tĩnh đế để ý nàng nên lợi dụng nàng làm nguyên nhân tạo phản. Gia Tĩnh đế thuận tiện đến gần và tiếp xúc nàng nhiều hơn, trở thành yêu không bỏ được, tựa như Tiên hoàng và Tín Thái phi ngày trước. Truyện kể ngôi thứ nhất nên diễn biến tâm lý hai nhân vật nam mờ nhạt, may là có phiên ngoại bù đắp. Gia Tĩnh đế yêu nàng bất chấp tất cả, phong nàng làm Hậu, bao dung nàng, chấp nhận điều kiện của nàng, thả nàng ngao du vài tháng, chờ nàng quay về. Kết ở chỗ nàng chuẩn bị đi, nhưng chắc chắn nàng sẽ quay về nên vẫn là HE. Phần đầu hôn nhân với Tín vương hơi ngược do Trương Linh Tuyết cũng mong chờ khá nhiều, dần dần nàng mới chết tâm. Sau khi yêu đương với Gia Tĩnh đế, truyện ngọt hơn. Nói chung là truyện khá ổn. Không dài dòng mà đủ ý. CP phụ Tiên hoàng với Tín Thái phi cũng ngược lắm, tôi rất muốn đọc ngoại truyện về họ.

♥ Nửa kiếp hồng trần, một khúc du ca/Gió chớ động tình – Diệp Lạc Vô Tâm (cổ đại, SE)

Tôi đọc phần trước là Ngàn năm chờ đợi cũng khá lâu rồi, ấn tượng không quá nhiều. Phần 2 cũng chẳng khá khẩm hơn. Hoặc có lẽ tôi không thấm được truyện của tác giả này, dù biết là nó không nhiều sạn. Nam chính nữ chính vẫn đẹp hoàn mỹ khiến người khác say mê không lối về như bao nam nữ chính khác của tác giả. Nguyên do hợp lý nhất là vì họ là đầu thai của thần tiên, cơ mà vẫn ảo diệu lắm. Và vẫn ngược thân ngược tâm, ngược lên ngược xuống. Song, các chi tiết ngược ở đây có chút gượng gạo. Có lẽ do dung lượng quá ngắn không thể giải quyết một cách trọn vẹn, hay do tác giả không thể viết tốt hơn. Cảm giác khi đọc truyện là khá bực tức khó chịu. Các nhân vật đều tự làm tổn thương bản thân và người khác, dù có thể lựa chọn khác. Khi đọc lời giới thiệu “sinh ly tử biệt”, tôi còn tưởng Mạc Tình là người ra đi. Tuy nhiên, đương nhiên Diệp Lạc Vô Tâm không thể để kết thúc dễ đoán vậy. Tần Phong chết mới là ngược của ngược, để hai người dằn vặt nhau. Nói chung, câu chuyện này gọi là ổn.

P

♥ Phế hậu xoay người ký – Hồi Sênh (song trùng sinh, cổ đại, cung đấu, ngược, HE)

Cố Vân Tiện yêu Cơ Tuân hết lòng, rồi bị hãm hại, phế hậu, ở lãnh cung, bị ban rượu độc. Cố Vân Tiện chết đi trong hận, hối hận và hận thù. Nàng trùng sinh trở lại khi vừa bị phế hậu, chưa kịp bị hãm hại thêm lần nữa. Cố Vân Tiện muốn trả thù nhưng lại chán ghét tiếp xúc với Hoàng đế. Chính sự thay đổi từ yêu sâu sắc đến lạnh nhạt xa cách của nàng khiến hắn hứng thú, dây dưa nhiều hơn. Kỳ thực Cố Vân Tiện nguội lòng với Cơ Tuân từ lâu rồi. Nàng chỉ cố để trả thù Cảnh Phức Thù. Nàng ta chết, nàng cũng không muốn đeo mặt nạ, cố gắng lên hậu vị làm gì nữa. Nếu không phải đứa con đột nhiên xuất hiện thì nàng sẽ chống đối Hoàng đế, chỉ cầu sống an ổn trong cung mà thôi. Truyện này có thể coi là song trùng sinh vì Cơ Tuân có ký ức kiếp trước, dù là khá muộn màng. Song nó công bằng, nó giúp Cơ Tuân nhìn rõ mâu thuẫn của Cố Vân Tiện, hiểu tại sao nàng lúc lạnh lúc nóng, biết được mình từng hồ đồ ngu muội đến mức nào. Cơ Tuân chỉ là không yêu Cố Vân Tiện mà thôi, nên ký ức ở rừng đào, hay lần say rượu đều không khắc vào trí nhớ do không quan trọng. Hắn không để tâm nhiều đến hậu cung, mắt mù nhìn nhầm người. Riêng cái này tôi muốn trách Cơ Tuân và tác giả. Tôi biết Cơ Tuân mặc kệ hậu cung, lại nghĩ nữ nhân chỉ là trò đùa nên không đề phòng cảnh giác. Tuy nhiên, với một vị vua cần hậu cung để khống chế triều đình, Cơ Tuân không thể không có mạng lưới trong hậu cung. Làm vua thì phải nắm giữ tất cả trong tay, chứ không phải bị lôi ra xoay đi xoay lại như hắn. Từ khi đọc đến đoạn Cảnh Phức Thù ra tay tàn nhẫn, còn liên kết với Ninh vương, điều này thành khúc mắc của tôi. Cơ Tuân thật không phải là một vị vua tài giỏi. Lỗi lầm của hắn thì sau gần trăm chương đã phai nhạt khá nhiều. Tình yêu của hắn dành cho Cố Vân Tiện không hiểu sao không chạm được tâm tôi là mấy, nên mấy đoạn ngược lên ngược xuống cứ bình bình không cảm xúc. Kết cục coi như logic, bọn họ đều cùng trùng sinh lại một lần nữa trước khi gặp mặt ở rừng đào, bắt đầu cuộc đời mới không hận thù không đau khổ. Truyện cao trào khá ổn, có lớp lang. Dù rằng tôi thấy truyện có phần chậm và dài dòng, truyện đọc giải trí vẫn ổn.

♥ Phi thường quân cơ: Nữ đặc công hoàng phi tuyệt sắc – Hải Yêu Phiên Lượng (xuyên không, cổ đại, HE)

Trong số những truyện về đặc công, tôi thấy truyện này ổn, đặc biệt là phần thể hiện tính cách nữ chính. Tiêu Tương Phi xuyên không, cao ngạo nhưng lại có lý do để cao ngạo. Đó là bản tính vốn có. Chính nàng cũng có một thân vũ khí và võ công hơn người. Tôi thích nữ chính lãnh đạm từ đầu đến cuối thế này. Ít ra tính cách không thể thay đổi ngay lập tức. Tiêu Tương Phi là dạng người cô độc, nếu yêu nam chính ngay thì quá bất hợp lý rồi. Điểm trừ của truyện hẳn là ở phần dàn nhân vật nam. Hiên Viên Vũ không có gì đặc sắc. Việc hắn vì an ủi Tương Phi mà ngủ với nàng ta sau khi xác định tình cảm với Tiêu Tương Phi làm tôi khá khó chịu. Tôi cũng có cảm giác là vị Hoàng đế này không phải dạng mạnh mẽ lãnh khốc, nắm nhiều quyền lực, mà có chút vô dụng. Nếu hắn không có một vai trò khác là Độc Lang thì hẳn tôi không nghĩ hắn là nam chính. Viên Quân thì không xứng đáng với nữ chính. Đột Bát Hỏa thì đúng dạng nam phụ thâm tình đáng thương. Thực ra thì trong số 3 người này, Hiên Viên Vũ vẫn hợp làm nam chính hơn cả, xét về quyền lực, khả năng, và tính cách thì đều hợp với Tiêu Tương Phi nhất. Vì thế tôi không ý kiến với cái kết. Đơn giản do Tiêu Tương Phi cũng có cảm tình với người này. Cùng bộ mặt dày hay bám dính lấy nàng, tôi nghĩ chắc sẽ kiểu mưa dầm thấm lâu thôi.

♥ Phi tử của ca ca – Tất Minh Vũ (xuyên không, cổ đại, HE)

Truyện này có nét mới mẻ nhưng không được khai thác tốt nên cảm nhận chung là chỉ bình bình thôi. Mai Tuyết Tình được khắc họa như một nữ tử hiện đại bình thường, không phải dạng quá giỏi giang cao siêu. Không phải dạng hoàn hảo nên đương nhiên suy nghĩ vaf hàhn động cũng không phải là không có khuyết điểm, nhưng đều trong phạm vi chấp nhận được. Hạng Ngạo Thiên tính cách cũng được, thâm tình, không hề cưỡng ép người khác, không giống với nhiều vị vua lãnh khốc bá đạo gì đó. Tuy nhiên điều khiến tôi luôn băn khoăn là việc Hạng Ngạo Thiên yêu một người có khuôn mặt y như muội muội của mình. Dù không có quan hệ huyết thống nhưng mặt y như nhau thì làm sao yêu được nhỉ, chẳng lẽ không có cảm giác loạn luân? :/

♥ Phiêu du giang hồ – Hạ Tiểu Mạt (cổ đại, xuyên không, OE)

Một câu chuyện có thể làm cho bạn nhớ mãi, không phải vì nội dung sâu sắc hay văn phong nhẹ nhàng, mà là số lượng mỹ nam thích nữ chính Thượng Quan Tình. Mở đầu như một câu chuyện xuyên không bình thường. Nữ chính bị hiểu lầm là Thượng Quan nữ hiệp. Từ đó, nàng gặp biết bao nhiêu mỹ nam tiêu sái vô song: Âu Dương Thiếu Nhân, Âu Dương Huyền, Âu Dương Y, Âu Dương Thiếu Nhiên – 4 anh em nhà Âu Dương có đính ước với Thượng Quan nữ hiệp, Mặc Nguyệt thành chủ thành Lạc Dương, Giang Tả vương gia về sau thành vua, Mạch Thiếu Nam bang chủ cái bang siêu giàu, Triểu Lưu hoàng tử bị bỏ rơi, Giang Hoài Liễu luôn đi quyến rũ nam nhân khác nhưng yêu Thượng Quan Tình thực sự. Tất cả đều là hàng cực phẩm. Nhưng điều tôi băn khoăn là tình cảm của Thượng Quan Tình. Với ai nàng cũng có cảm tình. Mặc Nguyệt là nụ hôn đầu, Âu Dương Huyền là yêu thầm (hoặc giống cảm nắng hơn), Âu Dương Thiếu Nhân là sự trong trắng, Triều Lưu là tiếng sét ái tình…. Cái kết không rõ ràng, chẳng biết ai về với ai. Vì quá nhiều nhân vật, tác giả không thể thể hiện được đặc điểm tính cách riêng biệt của từng người. Nhiều đoạn hài hước rất gượng. Nếu đọc truyện để giải trí và ngắm mỹ nam thôi thì sẽ rất hợp, đặc biệt không dành cho ai quá nghiêm túc.

♥ Phúc hắc vương gia sỏa tướng công – Tử Tuyết Ngưng Yên/紫雪凝煙 (xuyên không, cổ đại, giang hồ, HE)

Truyện này tôi đọc cũng khá lâu trước đây. Có thời gian rảnh tự dưng nghĩ đến nên đọc lại. Nói chung thì truyện khá ổn, nội dung mới mẻ. Có điểm trừ tôi không thích là tính cách Nhạc Du Du luôn tỏ ra mạnh mẽ kiên cường, nam tử hán…mà cứ có vẻ gượng gạo thiếu tự nhiên, như kiểu tác giả cố gắng tạo ra ấn tượng như vậy nhưng không được. Nam chính ổn. Các nhân vật khác như Long Ngâm, Trình Dật, Nam Cung Duệ đều lột tả được tính cách riêng. Truyện hài hước, đọc giải trí thì được. Tôi thì vẫn chưa hình dung ra được cảnh đứa bé sáu tuổi muốn động phòng với thiếu nữ 20. May là có khả năng bỏ qua điểm đó để thưởng thức những điều khác.

♥ Phượng Tê Thần Cung – Khuynh Thân (cổ đại, cung đấu, HE)

Truyện đọc ổn, đấu trí đấu dũng giữa Lộ Ánh Tịch và Mộ Dung Thần Duệ khá hấp dẫn. Mộ Dung Thần Duệ muốn Lộ Ánh Tịch yêu mình, nhưng chính bản thân cũng bị nàng thu hút. Tính ra thì Mộ Dung Thần Duệ yêu trước, sau đó đánh đổi rất nhiều lấy chân tâm của Lộ Ánh Tịch. Cả hai người đều có quá khứ, song họ bao dung nhau, thấu hiểu nhau, nhường nhịn nhau. Quá trình có phần khúc chiết, kết quả lại thỏa đáng. Nam Cung Uyên yêu có phần đáng thương, lúc nào cũng kiếp số với thiên mệnh. Diêu Lăng thì quá cực đoan, mà bộ mặt thật của nàng ta chưa từng để lộ nên cái Mộ Dung Thuần Duệ yêu chỉ là một kiểu ảo ảnh tưởng tượng. Theo tôi thì truyện hơi dài dòng chút, song đọc giải trí được.

Q

♥ Quá trình dưỡng thành yêu hậu – Bình Lâm Mạc Mạc Yên Như Chức (xuyên không, cổ đại, chút trạch đấu HE)

Truyện này yếu tố xuyên không không rõ ràng, chỉ nhắc qua ở chi tiết Hàn Anh mơ thấy ác mộng lúc nàng chết kiếp trước. Ngoài ra không thấy nhắc mấy. Hàn Anh là mỹ nhân mặt học sinh thân hình phụ huynh. Mặt nàng tròn mịn, trắng trẻo, mắt đen lay láy, trong suốt. Ngực lớn, eo nhỏ, mông cong. Tóc mẫn cảm (hay đúng hơn là da đầu mẫn cảm) và ngực mẫn cảm, động tình là tự động tiết dịch có mùi hương. Tính cách nàng ngọt ngào, hay cười, hay quan tâm đến người khác. Nói chung Hàn Anh là cực phẩm mỹ nhân mà nam nhân nào cũng không rời mắt được. Hàn Anh cũng có chút thông minh, không ngốc nghếch tiểu bạch dù thích làm nũng. Vị hôn phu Phó Tạ thì là một trong hai người đẹp nhất kinh thành, mơ ước của biết bao tiểu thư công chúa. Vẻ ngoài xuất sắc, sự nghiệp rộng mở, tâm cơ âm mưu, dã tâm lớn, đúng chuẩn nam nhân trong mộng thời cổ đại. Phó Tạ ban đầu chỉ coi Hàn Anh là đứa trẻ vì khi họ tiếp xúc thân mật hơn, nàng mới 12, còn chưa dậy thì. Sau đó Hàn Anh bộc lộ nét quyến rũ phong tình mới khiến Phó Tạ liêu xiêu không ít. Truyện đọc khá ổn. Có chút trạch đấu, không có cung đấu mấy. Phó Tạ yêu thương và bảo vệ Hàn Anh cực kỳ. Nam phụ Thôi Kỳ và Trần Hi có điểm nuối tiếc. Dù vậy, Thôi Kỳ thay đổi tính cách nhanh dễ sợ, chẳng nhất quán gì cả.

♥ Quế cung – Trì Linh Quân (cổ đại, xuyên không, HE)

Câu chuyện này thuộc dạng hài hước để giải trí. Các chi tiết đơn giản, không có nhiều thắt mở. Văn phong ổn. Nội dung xây dựng chặt chẽ. Tuy nhiên, có thể nói là tác phẩm không đặc sắc lắm. Vì tập trung gây hài, tính cách nhân vật nhiều lúc bị làm quá. Vài chi tiết thừa, dường như được cố ý vẽ ra để đạt mục đích của tác giả. Phía đầu câu chuyện hơi đuối. Về sau thì ổn hơn. Nhân vật và sự việc đi vào quỹ đạo hơn. Nhiều đoạn hài hước gây cười. Đoạn kết thì ai cũng có đôi có cặp. Song, do câu chuyện viết theo kiểu giản đơn dùng giải trí nên giải quyết khá dễ đoán. Kho báu chỉ là xuân cung đồ. Ai cũng có đôi có cặp. Ngoài Nam Cung Yến nữ chính và Tây Môn Phiêu Tuyết, tôi không có ấn tượng nhiều về bất kỳ người nào khác. Nam Cung Yến ham giai đẹp, là điều bình thường, nhưng cách thể hiện có chút quá lố. Đoạn nàng cố quyến rũ Tây Môn Phiêu Tuyết để hắn ta giải độc hơi giống Mộ Dung Tuyết trong Hầm thịt kế của Thị Kim. Song, là người hiện đại nên cách của nàng bạo dạn hơn (múa cột…) và đôi lúc tôi thấy hơi vô duyên. Tây Môn Phiêu Tuyết thì không phải là kiểu nam nhân tôi thích nên không có ý kiến gì nhiều. Quế cung đọc được, rất hợp để giải tỏa căng thẳng.

♥ Quy tắc nữ quan – Phồn Hoa Ca Tẫn (xuyên không, cổ đại, cung đấu, HE)

Khương Nhiêu xuyên không, nhưng không phải là từ hiện đại xuyên đến cổ đại mà là từ cổ đại 100 năm sau đến 100 năm trước. Nàng là đích trưởng nữ không được thích trong phủ, lại bị thứ muội cướp người yêu là Trương Tuấn Chi, sau đó bệnh liệt giường, kéo dài đến mức bệnh chết. Khương Nhiêu xuyên thành nữ quan vừa được phong phi và chuẩn bị tuẫn táng theo tiên hoàng. Nàng dùng trí thông minh của mình để vượt qua gian nan, bởi lúc mới xuyên nàng còn chưa có trí nhớ của nguyên chủ. Với vẻ đẹp quyến rũ kiều mị và sự hấp dẫn từ linh hồn, Khương Nhiêu dần chiếm được trái tim của Chiêu Hòa đế Vệ Cẩn, được thăng lên ngự tiền nữ quan, suốt ngày ở bên, rồi khi mang thai được phong thành Quý phi. Vệ Cẩn thì là người có chủ kiến, không thích bị khống chế, nhìn xa trông rộng, nắm bắt được mọi tình huống trong cung. Tuy nhiên cả Vệ Cẩn và Khương Nhiêu đều quá cố chấp. Khương Nhiêu là dạng lý trí lãnh đạm, ít bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Vệ Cẩn thì luôn mong chờ Khương Nhiêu bày tỏ tình yêu, thành thật với hắn. Không ai chịu nhường ai trước, nhưng cũng không ai phản bội lại ai. Vệ Cẩn giữ mình trong sạch, Khương Nhiêu không rung động trước nam nhân khác. Tiếc là phải 8 năm sau họ mới hiểu được rõ ràng khúc mắc trong lòng đối phương. Kết cục của 100 năm trước là SE, song 100 năm sau HE là thỏa mãn rồi. Nam phụ như Liên Giác để lại nhiều nuối tiếc. Duyên phận của hai người quá ngắn ngủi. Trương Tuấn Chi/Trương Tuấn thì vừa đáng trách vừa đáng thương. Dù y thân bất do kỷ, tổn thương y tạo nên đã thành những vết sẹo mãi không lành trong lòng Khương Nhiêu. Vệ Ly thì yêu quá điên cuồng, chỉ là Khương Nhiêu nguyên chủ đã chết từ lần tự tử ấy rồi. Truyện khá ổn, âm mưu dương mưu đan xen. Đọc hấp dẫn về cả chính sự lẫn tình cảm.

♥ Quý Tử Kỳ – Tinh Linh (cổ đại, truyện ngắn, SE)

Quý Tử Kỳ yêu Hạ Vân Trạch như thế. Hạ Vân Trạch yêu Quý Tử Kỳ như thế. Nhưng cuối cùng họ không thể đến với nhau. Quý Tử Kỳ vì thù nhà, quyết tâm trở thành tướng quân Quý gia cuối cùng. Nàng đem tuổi thanh xuân của mình đổi lấy một giang sơn an bình cho Hạ Vân Trạch. Còn Hạ Vân Trạch không hề trách nàng, cũng không hề quên nàng. Mười năm trời không gặp nhau, không bên nhau, lời hứa ngày nào vẫn vẹn nguyên. Họ vẫn chờ đợi cho đến khi nó thành hiện thực. Song Quý Tử Kỳ không thể chống đỡ sức mạnh bệnh tật. Còn Hạ Vân Trạch, vốn coi Quý Tử Kỳ quan trọng hơn hết thảy, cũng sẽ không quay về hoàng cung nữa, mãi mãi bên cạnh Quý Tử Kỳ bù đắp lại quãng thời gian lúc trước. Không ngờ lại có một tình yêu sâu đậm như thế…

R

S

♥ Sai phi dụ tình – Nguyệt Xuất Vân (cổ đại, ngược, HE)

Tôi đọc bộ truyện này cũng khá lâu rồi. Nhưng khi xuất bản vẫn muốn đem về trưng bày trong kệ và tiện đọc lại. Lần thứ hai đọc, cảm nhận được rõ ràng rằng bộ truyện này chỉ ở mức khá. Vẫn phong cách cũ của Nguyệt Xuất Vân, một nữ chính tài hoa xinh đẹp, khoảng 4-5 anh nam chính siêu soái siêu giỏi ở bên bảo vệ (số lượng các anh đủ để ghép tên thành câu thơ nổi tiếng của Vương Bột luôn). Nội dung thì vẫn về tình yêu của nam nữ chính, hiểu nhầm rồi thanh minh rồi lại hiểu nhầm. Độ ngược ở những truyện của Nguyệt Xuất Vân thì khỏi phải bàn rồi. Nhưng cá nhân tôi thấy rằng đây là một bước lùi so với Đạo Phi Thiên Hạ hay Phượng Ẩn Thiên Hạ. Các tình tiết diễn ra gượng ép, ít cao trào. Những chi tiết thể hiện sự ngược của nam nữ chính thì bị nhét vào vô tội vạ. May là những chi tiết ngọt ngào gỡ gạc được chút.

Song quy nhạn/Đôi nhạn quay về – Minh Nguyệt Đang (trùng sinh, cổ đại, trạch đấu, HE)

Tôi không thích truyện này cho lắm. Mộ Thanh Hề đời trước quá vô dụng nên đời này sau trùng sinh thì chỉ khá hơn chút thôi. Nàng biết rút kinh nghiệm, ngoan ngoãn dịu dàng hơn. Tính cách nàng có điểm đáng yêu. Nam chính Phong Lưu thì không hiểu sao khiến tôi có cảm tình xấu từ cái tên (vì tôi ghét kẻ phong lưu). Kiếp trước nam chính bỏ mặc nữ chính không đoái hoài. Kiếp này vì nữ chính thay đổi nên quan tâm yêu thương như con gái (?!) rồi mới thành người yêu. Chẳng lẽ kiếp trước vì không có Mộ Thanh Hề nên nam chính không nhìn ra bộ mặt thật của Thương Nhược Lan sao? Nếu có phiên ngoại trả lại trong sạch cho Mộ Thanh Hề kiếp trước và vạch trần bộ mặt giả dối của tỷ muội họ Thương thì sẽ có cảm tình với Phong Lưu hơn, dù rằng mấy chương cuối đủ thấy tấm lòng của Phong Lưu với Mộ Thanh Hề. Mà Mộ Thanh Hề là người thuần cổ đại nên chắc cũng chỉ cầu có thế. Truyện tàm tạm.

Sở Sở ở Thanh triều – Hân Hân Hướng Vinh (xuyên không, cổ đại, HE)

Hân Hân Hướng Vinh tôi nghe tên cũng nhiều rồi. Kha khá tác phẩm của tác giả này đã được vài nhà xuất bản ở Việt Nam mua bản quyền. Mà không hiểu sao câu chuyện này lại tệ đến thế @@ phải nói là quá tệ !! Với tôi thì việc buff nữ chính, YY nữ chính quá đà thì không vấn đề gì, nếu nó logic và chặt chẽ. Tuy nhiên câu chuyện này mang đến một nỗi thất vọng khá lớn. Về mặt khách quan, nó gấp rút, lộ liễu và nhạt nhòa. Cố gắng lê lết khoảng hai chục chương, tôi cảm nhận được tác giả tìm mọi cách để nâng nữ chính, kể cả khi nó vô cùng gượng gạo. Nữ chính được miêu tả là bình thường, cách xa so với “nghiêng nước nghiêng thành”, vậy mà người gặp người yêu, toàn kiểu suy nghĩ, khí chất quá, hấp dẫn quá, quyến rũ quá, nhìn bình thường mà sao không dứt ra được….. Bên cạnh đó, nữ chính Sở Sở và nam chính Tứ a ca gặp nhau, vào phòng nói chuyện riêng, rồi yêu nhau luôn… Nam chính thì nhất kiến chung tình, nhanh dễ sợ, chưa chi đã nhận ra được sự thật trái tim mình. Vô lý hơn, Sở Sở từ hiện đại xuyên vào, mà chỉ vì một câu quan tâm, ánh mắt thâm tình…là tự ngả mình vào vòng tay Tứ a ca. Quả thực nữ chính của tác giả chẳng có chút nữ cường nào cả, mà đúng là bánh bèo đội lốt mà. Cái vụ làng du lịch thì rất đáng ngán. Tác giả cố gắng để Sở Sở thể hiện mình đặc biệt và nổi bật càng sớm càng tốt nên khiến người khác bội thực. Tôi cũng rất tò mò về cuộc sống thực sự của Sở Sở ở thời hiện đại, chắc phải là du học sinh của một trường ĐH nổi tiếng nào đó mới giỏi như vậy, gì cũng biết. Quên mất cha mẹ, quên bạn bè, nhớ mỗi kim cương, tỉa hoa thủy tiên, mấy bài thơ cổ, tiếng Anh, cafe… -_- ebook của chuyện này đã biến mất khỏi máy tôi và không bao giờ quay trở lại.

♥ Sủng đồ lên trời, vạn vạn tuế – Khuynh Ao Ao (cổ đại, xuyên không, HE)

Truyện này thật sự khá hay. Tình cảm của Hoa Khanh Trần và Liễu Nguyệt Phi thực sự ngọt ngào và bền vững đến mức không ai xen vào được. Liễu Nguyệt Phi rất có bản lãnh. Nghe nàng nói lý cảm giác rất mãn nguyện. Mỗi tội là nàng hay gây chuyện quá, tính tình nóng vội, nhất là những việc có liên quan đến Hoa Khanh Trần. Cơ mà tôi vẫn thích những lúc nàng ở cạnh Hoa Khanh Trần hơn, nên đoạn ở Bắc Sát tôi đọc lướt khá nhanh. Có điều tôi rất tò mò, đó là không biết Hoa Khanh Trần yêu Liễu Nguyệt Phi từ bao giờ. Liễu Nguyệt Phi thì vốn không phải trẻ con nên rung động sớm là bình thường. Còn Hoa Khanh Trần thì tôi thật không rõ lắm. Tiếc là tác giả không cho Hoa Khanh Trần biết bí mật của Liễu Nguyệt Phi. Đoạn kết cũng hơi vội, tuy hoàn chỉnh nhưng chưa đủ. Còn việc buff nữ chính, thôi thì Liễu Nguyệt Phi vốn là thiên tài chế tạo vũ khí nên chấp nhận được. Mà tôi thật sự không nghĩ đến việc Hoa Khanh Trần lên ngôi vua, còn Liễu Nguyệt Phi làm hậu đâu. Mới đầu tôi cứ nghĩ họ sẽ mãi là Vương gia với Vương phi bình thường chứ. Bên cạnh đó, dàn nhân vật phụ cute không kém nhân vật chính, nhất là đám Diệt Thiên, Huyền Thiên, Hoàng Nhi và Thanh Nhi. Hoa Lạc Trần cũng tốt lắm. Hắn đơn thuần là thưởng thức Liễu Nguyệt Phi, không có ác ý. Đại hồng tỷ tỷ của Liễu Nguyệt Phi cũng vô cùng đáng yêu. Tôi rất muốn biết trong suốt 15 năm Liễu Nguyệt Phi đã trải qua những gì. Tài năng của nàng hẳn khiến người khác ngạc nhiên không thôi.

♥ Sủng hậu danh giá của cuồng đế – Nhất Bút Niên Hoa (cổ đại, sủng, HE)

Đây là một câu chuyện rất hay, rất ngọt ngào ấm áp, lại không kém những bí mật hấp dẫn. Ấn tượng nhất trong tác phẩm là tình yêu sâu đậm của Mộ Phi Chỉ dành cho Thẩm Hành Vu, tình yêu đẹp đến nỗi khiến người độc giả như tôi đây rung động không thôi. Ban đầu là Mộ Phi Chỉ cứu Thẩm Hành Vu sống sót dưới sự bạc bẽo của Tần Huyền Qua. Sau đó, Mộ Phi Chỉ không ngừng ép buộc nàng ở bên hắn, không ngừng thể hiện sự yêu chiều sủng nịch của hắn. Thẩm Hành Vu dần dần sinh ra tâm lý ỷ lại và quen thuộc với vòng ôm của Mộ Phi Chỉ. Tất cả những điều có thể gây nguy hại đến tình yêu giữa hai người đều được Mộ Phi Chỉ giải quyết hết. Hắn không cho phép ai thương tổn Thẩm Hành Vu. Khi Thẩm Hành Vu ngủ mê man ba ngày mà hắn cảm tưởng như ba mươi năm. Khi nàng đi một vòng qua Quỷ Môn quan mới sinh được Mộ Duyệt Thần thì Mộ Phi Chỉ đau đớn khôn nguôi, không cho phép nàng sinh con nữa. Hắn còn coi nàng quan trọng hơn cả giang sơn xã tắc. Thật sự rất cảm động. Lúc đầu tôi khá tò mò lý do Mộ Phi Chỉ yêu Thẩm Hành Vu sâu đậm như thế. Hóa ra họ từng gặp nhau ử Tuyệt Tình cốc và bên nhau một tháng. Thẩm Hành Vu bị hạ độc quên đi Mộ Phi Chỉ, chỉ vì kẻ thù muốn Mộ Phi Chỉ cầu mà không được. Tiếc là dù không có đoạn trí nhớ ấy, Thẩm Hành Vu vẫn gặp được Mộ Phi Chỉ, vẫn yêu hắn không hối hận. Nếu Mộ Phi Chỉ có thể nhanh chóng tìm lại Thẩm Hành Vu hơn, nàng không phải ép mình lấy Tần Huyền Qua và gắng gượng sinh tồn qua hai năm. Thẩm Hành Vu chưa bao giờ là nữ nhân yếu đuối. Nàng phù hợp với Mộ Phi Chỉ hơn bất kỳ ai, cả về tính cách lẫn ngoại hình. Chỉ có thể cảm thán là họ quá đẹp đôi, tình yêu quá hoàn mỹ. Điểm trừ của truyện chắc là cái tên dài dòng và không mấy thu hút như nội dung.

♥ Sủng phi – Ái Hạ Lệ Tử (xuyên không, cổ đại, cung đấu, HE)

Truyện này nói lên một khía cạnh khác về sủng phi. Chung Linh được sủng ái, nhưng nàng chưa bao giờ là độc sủng. Sầm Mặc đến cung của nàng nhiều hơn, đối xử với nàng tốt hơn hẳn những người khác. Song hắn chưa từng ngừng thị tẩm các phi tần, tú nữ. Không phải vì hắn thích thế, mà là hắn không thể không làm thế. Sầm Mặc là hoàng đế, lại hoàn toàn không nắm trọn quyền hành. Để cân bằng chính trị, thâu tóm quyền lực, hắn buộc phải nạp những tú nữ của các gia tộc vào cung. Khách quan thì chấp nhận được, còn nếu xét nét sẽ không chấp nhận được kiểu này. Nhưng nói thật, ngày xưa trò độc sủng một người hơi bị hiếm, trừ khi vị vua đó cực kỳ tài giỏi, nắm giữ mọi quyền lực. Chung Linh thì được viết theo kiểu hơi ngây ngô, non nớt rồi dần trưởng thành. Nàng không bối cảnh, không đặc biệt đẹp, nàng chỉ có suy nghĩ khác nữ nhân cổ đại, nàng coi Sầm Mặc như một nam nhân thật sự chứ không phải chỉ là Hoàng thượng. Nàng dựa vào hắn, lôi kéo hắn, chứng tỏ sự trung thành, tận tâm, cùng thấu hiểu của mình. Có điều rõ ràng Chung Linh là kiểu có chút tâm cơ, tác giả lại cố che bằng sự ngây thơ, ngơ ngác. Ngoài ra, nếu nàng không yêu Sầm Mặc nhanh như vậy thì logic hơn. Một phụ nữ hiện đại dễ dàng chấp nhận một người đàn ông nhiều vợ, có hơi vô lý. Tác giả cố tẩy trắng nhưng không rõ ràng được mấy. Chung Linh còn rất rộng lượng để Sầm Mặc thị tẩm người khác, để người khác mang thai. Điều này chắc nhấn mạnh sự thông cảm thấu hiểu của Chung Linh. Về sau thì tác giả có nhắc đến việc Sầm Mặc không muốn bất kỳ ai khác sinh con, đe dọa đến vị trí của Chung Linh và Thái tử. Nhưng tác giả cũng nhấn mạnh Sầm Mặc luôn phải thị tẩm một người ít nhất một lần, lại còn dịu dàng ôn nhu có phần hơi lạnh nhạt (đối lập với việc không khống chế được trước Chung Linh). Hai người bày mưu tính kế hậu cung, cứ thế đến cuối đời. Nói chung thì truyện khá thực tế (hơn khối truyện độc sủng hậu cung) song xử lý chưa thỏa đáng lắm.

♥ Sủng phi – Triêm Y (xuyên không, ngụy trùng sinh, cổ đại, cung đấu, cung đình, HE)

Chu Đồng xuyên không thành Mộ Tịch Dao khi linh ngọc của nguyên thân muốn nàng ta trùng sinh. Chu Đồng hưởng ké đan dược của ngọc, thêm bản lĩnh kiếp trước không nhỏ, biến Mộ Tịch Dao thành một hồ ly, yêu tinh, yêu nghiệt. Tôi thật tò mò về kiếp trước của nàng, chỉ biết Chu Đồng cũng là đại mỹ nữ, phong lưu quyến rũ, nên khả năng giường chiếu hơi bị xuất sắc, cùng với trí thông minh tuyệt đỉnh. Trong phần phiên ngoại đặc biệt ở Địa phủ, nàng phải giấu kiếp trước của mình trước Tông Chính Lâm mà. Bàn tay vàng của Mộ Tịch Dao là đan dược dưỡng nhan, giúp nàng trẻ mãi, cơ thể tươi mơn mởn, và đan dược tạo hương thơm, làm cả người nàng có mùi hoa tự nhiên thoang thoảng. Do đó Mộ Tịch Dao lay động tâm tư của Tông Chính Lâm từ khi hắn chưa nhìn thấy mặt nàng nữa (cái này hơi bị quá, nhưng không ảnh hưởng mấy đến truyện). Tông Chính Lâm từ vẻ lạnh nhạt không ham nữ sắc, biến thành cầm thú trên giường. Tông Chính Lâm yêu Mộ Tịch Dao trước, nên ngày càng nâng niu yêu chiều nàng, chỉ sợ nàng có một ngày bỏ hắn đi. Trước sự thông minh, thấu hiểu lòng người, tự nhiên thoải mái và đáng yêu của Mộ Tịch Dao, Tông Chính Lâm càng yêu nàng hơn. Tình yêu của hắn bị nàng nhận ra rồi báo đáp hơi trễ chút, nhưng chứng tỏ sự hy sinh của hắn đã đổi được chân tâm của nàng. Từ khi gặp Mộ Tịch Dao, Tông Chính Lâm chỉ lên giường với một mình nàng, độc sủng nàng bất chấp tất cả. Tôi đánh giá cao Tông Chính Lâm, một vị đế vương đa mưu túc trí, quyết đoán, tài giỏi, khống chế vận mệnh mình chứ không chịu thua ai. Tuy hắn chiếm hữu dục quá cao, cũng quá chuyên quyền, hắn đều là vì Mộ Tịch Dao. Nam phụ Tông Chính Minh thích Mộ Tịch Dao, song biết co dãn, biết tiến lùi, nên có chút thương tiếc, dù rằng đất diễn ít ỏi. Nói chung thì tổng thể truyện khá ổn. Mưu kế hay, lắt léo, lại không quá phức tạp khó hiểu. Thi thoảng diễn biến hơi dài dòng để đẩy cao trào thôi. Nhân vật có màu sắc, khá ấn tượng. Thịt tùm lum, do Mộ yêu nữ quyến rũ làm Tông Chính Lâm không kìm lòng nổi. Truyện dài (hơn 400 chương), nhưng không phiền chút nào. Ngoại truyện cái chết của Mộ Tịch Dao tuy viên mãn, lại mang phần buồn thảm.

♥ Sủng phi đường – Đinh Đông Nhất (xuyên không, trùng sinh, cổ đại, HE)

Truyện này cũng không coi là cung đấu được. Lâm Tam Tư và Hoắc Dực bắt đầu yêu nhau từ khi Hoắc Dực là Thái tử bị cấm túc 2 năm, không thị thiếp, không thông phòng. Hoắc Dực bảo hộ Lâm Tam Tư kín kẽ từ đầu đến cuối, còn chặn mọi tiểu thư công chúa muốn gả vào phủ Thái tử cho nàng nữa. Tôi có lời khen Hoắc Dực. Từ đầu hắn đã có ý chỉ yêu và ở bên một người, lại rất quyết đoán mạnh mẽ, đủ sức để chống đỡ mọi thứ không hay nhằm vào Lâm Tam Tư. Thực ra thì tính cách Lâm Tam Tư cũng không quá đặc biệt. Đáng nhớ nhất là sự ôn nhu và dịu dàng của nàng thôi, chứ cũng không phải dạng thú vị sáng tạo như vài nhân vật xuyên không khác. Truyện tàm tạm, đọc giải trí được.

Sủng phi khó làm – Bích Vân Thiên (xuyên không, cung đấu, HE)

Truyện sủng ngọt. Mọi bỏ mặc hay hiểu nhầm của Thiên Tịch Dao đều dựa trên việc Hoàng đế một lòng một dạ với nàng. Thiên Tịch Dao mang theo tư tưởng hiện đại, nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Do đó, khi nàng được chỉ định vào cung, nàng chỉ yên lặng trong cung cấm, không cầu sủng, không ham danh lợi. Nàng hiểu chuyện một cách bực mình, khiến Hoàng đế vừa yêu vừa hận. Thiên Tịch Dao hưởng thụ ân sủng, có con, tham luyến ấm áp dịu dàng của Hoàng đế nên dần yêu hắn. Hắn lại vì lo được lo mất mà giấu giếm nàng nhiều chuyện, không dám nói thẳng cho nàng. Họ hiểu nhầm 3 năm liền, và lỗi lớn nhất là ở Hoàng đế. Tổn thương vẫn có, nên họ là bắt đầu một lần nữa. Câu chuyện phụ của Tề Cẩn Huyên cũng khá hay, bi thương mà vẫn ấm áp, bởi Tề Cẩn Huyên rất kiên cường. Kết cục đến với Đặng Khải Toàn có hơi hẫng (do Đặng Khải Toàn là kẻ làm nàng què chân), nhưng tác giả nói đúng, trên đời không có thuốc hối hận. Truyện hơi dài dòng, song cũng không tệ lắm. Cung đấu không quá nhiều vì Hoàng đế bảo hộ Thiên Tịch Dao rất kỹ, là mối tình đầu nữa.

♥ Sủng phi nhân sinh – Thanh Thiển Chi Thượng Tuyết (xuyên không, hệ thống, cung đấu, HE)

Truyện này tuy là xuyên không hệ thống nhưng lại không mấy ấn tượng. Cung đấu nhạt (cái này thì không trách được, sủng phi mà), tình cảm nhạt. Nhân vật chính Ân Như Tuyết và Vĩnh Dạ đế khá mờ nhạt. Tôi thấy tác giả nên tạo ra nhiều sự kiện để thúc đẩy tình cảm giữa hai người hơn. Tuy nói Vĩnh Dạ đế có cảm tình với Ân Như Tuyết trước khi tiến cung, nhưng cũng cần bồi đắp tình cảm sâu sắc thêm chứ. Nữ nhân hậu cung này cũng không mưu sâu kế hiểm lắm. Nói chung là truyện tàm tạm.

♥ Sủng quan lục cung: Đế vương kiều man hoàng phi – Nhan Nhược Khuynh Thành (xuyên không, cung đấu, cổ đại, HE)

Đọc vài chương đầu thì tôi thấy tính cách Phượng Thiển trẻ con nhưng cũng không quá đà, cảm thấy có điểm thú vị. Tuy nhiên, càng ngày truyện càng bị chệch hướng, hay nói đúng hơn, càng đọc càng thấy tính cách Phượng Thiển có nhiều điểm không hợp lý. Không biết trước lúc xuyên nàng bao nhiêu tuổi, song một người trưởng thành đi làm rồi vẫn giữ được lương thiện tốt bụng, lại không ấu trĩ và tiểu bạch như vậy. Cách Phượng Thiển ỷ sủng mà kiêu, bất chấp quy củ luật lệ, khiến tôi khá bất mãn. Quân Mặc Ảnh dung túng nàng như vậy, nhưng người bình thường luôn phải giữ cho mình đường lui, luôn suy trước tính sau, có thể thoải mái tự nhiên, lại không thể “tự nhiên như con điên” được. Quân Mặc Ảnh yêu một Phượng Thiển như thế thực ra cũng không khó giải thích lắm, chắc là ban đầu thấy thú vị giống tôi đi, rồi sau đó cảm thấy thân thiết, vì không có ai bỏ qua ngôi vị Hoàng đế mà đối xử với hắn như người bình thường. Phượng Thiển có trí thông minh đó chứ, mà bị tính trẻ con át hết rồi. Đọc chán quá, tôi đọc tầm mấy chục chương rồi bỏ thôi.

♥ Sủng thê làm hoàng hậu – Mạt Trà Khúc Kỳ (cổ đại, song trùng sinh, trạch đấu, HE)

Đời trước Chân Bảo Lộ be bét thế mà Tiết Nhượng vẫn thích được nàng, đúng là có phần kinh ngạc. Tôi đọc mà còn không thích nổi. Kiếp này đương nhiên là khác. Chân Bảo Lộ ngoan ngoãn hiểu chuyện, thêm Tiết Nhượng trùng sinh bảo vệ nàng, nàng chẳng thiếu gì cả. Tuy ban đầu Chân Bảo Lộ vẫn giữ y nguyên tính cách vô tâm vô tình, không bao giờ để ý Tiết Nhượng, về sau nàng đã quan tâm đến hắn hơn. Nói thật, tôi thấy yêu phải Chân Bảo Lộ chẳng phải may mắn gì của Tiết Nhượng cho cam. Từ Thừa Lãng thì là dạng trọng tình thành bạc tình. Tôi rất tò mò không biết kiếp trước Từ Thừa Lãng cưới người khác xong biết Chân Bảo Lộ chết thì sẽ có suy nghĩ gì. Nếu kiếp trước y quyết tâm được như kiếp này thì đã không mệt mỏi quá nhiều. Từ Thừa Lãng không sai, y đã đối xử với Chân Bảo Lộ rất tốt. Nhưng sự hiếu thuận dẫn đến không quyết đoán vừa bỏ lỡ hạnh phúc kiếp trước vừa đánh rơi hạnh phúc kiếp này. Thực ra ngay từ đầu Chân Bảo Lộ đã không thật lòng yêu Từ Thừa Lãng, song dù sao cũng là y phụ nàng. Tiếc là Chân Bảo Lộ kiếp trước chỉ nhìn thấy mỗi Từ Thừa Lãng chứ không chờ đợi được Tiết Nhượng công thành danh toại tới đón. Truyện không quá ấn tượng. Tác giả mà không miêu tả Chân Bảo Lộ quá tệ ở kiếp trước thì có khi tôi sẽ dành nhiều cảm tình hơn cho nàng. Dàn phụ thì có Từ thị là mẫu thân nhưng cư xử chán quá.

Sư phụ hệ liệt – Cửu Lộ Phi Hương/九鹭非香 (cổ đại, tu chân, huyền huyễn, tiên hiệp)

  • Sư phụ có bệnh: Truyện này có lẽ là nhiều ngọt nhất trong 4 câu chuyện. Tuy nhiên câu chuyện có lỗ hổng rất lớn ở phần logic. Thời gian là một vòng tuần hoàn. Khi Ma đầu và nữ chính quay về quá khứ 300 năm trước thay đổi mọi chuyện, thì tương lai thay đổi rất lớn. Có thể Ma đầu sẽ biến mất, nữ chính không được sinh ra… Rõ ràng tác giả không hề đề cập đến vấn đề đầy rắc rối này.
  • Sư phụ tuổi cao: Đây là câu chuyện ít ngược, cũng không quá phức tạp. Cái kết HE tuy hơi khiên cưỡng nhưng đủ làm hài lòng độc giả.
  • Sư phụ ức chế: Nữ chính số thiệt xui, nhận ba đồ đệ mà không ai an phận hết. Song quả thật nữ chính cổ hủ cứng nhắc quá. Thiên Cổ yêu nàng như thế, nàng lại nhẫn tâm như vậy. Nhưng chính nàng đã thừa nhận bản thân nàng sai. Trước khi chết nàng mới thực sự biết ước muốn của mình là gì. Nếu có thể sống, nàng nguyện đổi thân phận sống với đại đồ đệ của mình. Nàng đã suýt chết. Thiên Cổ cứu nàng lúc cuối. Hắn mặc linh chú giày vò suốt mấy trăm năm mà ở bên chăm sóc khi nàng ngủ say. Tình yêu sâu sắc này thật hiếm có. Chính tình yêu này đã cảm động nữ chính, làm nàng buông bỏ hết cả để theo đuổi hạnh phúc của mình.
  • Sư phụ đến đây khiêu chiến: Có lẽ đây là câu chuyện ấn tượng nhất trong số bốn tác phẩm của hệ liệt. Cách hành xử của Tiêu Dật Hàn thật sự khiến người khác tức giận. Cho dù sau đó có nguyên nhân chính đáng, tôi vẫn không chấp nhận được y, tựa như nữ chính đã căm giận đến mức thuê sát thủ đuổi giết y vậy. Nhưng tâm tình nữ chính cực mâu thuẫn, vừa yêu vừa hận. Rõ ràng là nên hận y gây ra vô vàn khó khăn cho cuộc sống của nàng, không phải là một sư phụ tốt, chẳng dạy dỗ nàng cái gì, còn bỏ rơi nàng. Song nàng lại yêu y, nàng lại không tự tay giết được y, nàng lại không nhẫn tâm. Cũng không rõ nàng yêu y từ bao giờ, từ khi y hôn nàng, hoặc có khi từ trước đó rồi. Tuy nhiên nàng đủ nhẫn tâm. Nàng hận y, nên nàng bắt Tiêu Dật Hàn trải qua sự kiện mất đi người quan trọng nhất một lần nữa. Còn y, tu vi cao nên cuộc sống rất dài, ngày ngày tìm kiếm đồ đệ của mình, nhưng tên của nàng y cũng không biết vì y chưa từng đặt tên cho nàng, nàng vốn không có tên. Tiêu Dật Hàn về sau bị ngược chết đi sống lại trong hối hận rồi.

♥ Sư phụ theo ta có được không? – Mạt Liễu (xuyên không, cổ đại, HE)

Truyện này không có nhiều cao trào hay hiểu lầm nhưng không nhàm chán. Tô Mộ Bạch và Tô Oản Oản không nói yêu nhau nhưng luôn thể hiện bằng hành động và những lời nói hứa hẹn khác. Giữa họ luôn có một sự mập mờ mơ hồ. Thời gian 8 năm bên nhau khiến họ có một mối liên thông sâu sắc. Có tin tưởng, có ỷ lại, có thấu hiểu… Đây là một tình yêu rất đẹp. Tô Oản Oản nguyện buông bỏ tự do mà theo Tô Mộ Bạch đến Tô gia đầy rẫy mưu kế. Tô Mộ Bạch vì Tô Oản Oản mà rời khỏi Tô gia, ngao du thiên hạ với nàng.

♥ Sư phụ vô lương, ma nữ phúc hắc – Bắc Đằng (xuyên không, dị giới, HE)

Truyện này của Bắc Đằng không được hay bằng Thiên tài nhi tử mẫu thân phúc hắc, mà còn có thể coi như là bước thụt lùi lớn. Không phải là nó dở tệ, chỉ đơn giản là khá thiếu nhiều nét hấp dẫn. Già Lam là lính đánh thuê nhưng tôi thấy nàng hơi ngốc trong vài vấn đề. Nàng khá độc mồm độc miệng, song lại chịu thua trước nam chính Phượng Thiên Sách. Phượng Thiên Sách giấu diếm tài năng, giả làm một hoa hoa công tử thích làm người khác nghẹn chết. Phượng Thiên Sách và Già Lam quả thật làm câu chuyện hài hước hơn, nhưng căn bản câu chuyện không được đầu tư nên không cứu vớt được mấy. Già Lam đến tận cuối cùng mới xóa được bớt, hóa thành đại mỹ nhân tuyệt thế, coi như là chứng minh Phượng Thiên Sách không phải dạng bị vẻ ngoài mê hoặc. Cơ mà thấy tiết tấu nhanh quá, chủ yếu tập trung vào thân thế và quá trình phát triển tình yêu của Già Lam, chứ không nói nhiều đến vấn đề tu luyện. Nạp Lan Tiêu Bạch thì mờ nhạt, không làm tròn tư cách một nam phụ.

♥ Sườn phi tội – Ảm Hương (trùng sinh, ngược, cổ đại, chút giang hồ, chút cung đấu, HE)

Truyện ngược theo kiểu cẩu huyết, hết chậu máu chó này đến chậu máu chó khác tạt vô mặt. Tô Ngọc Thanh bị bệnh tim chết, trùng sinh trên người Ngọc vương phi Tiêu Ngọc Khanh, nổi tiếng tàn nhẫn độc ác. Tô Ngọc Thanh chịu bao uất ức bởi thân thể nguyên chủ. Hoàng Phủ Luật hận Tiêu Ngọc Khanh hãm hại người yêu cũ là Mạnh Tố Nguyệt nên đối xử với Tô Ngọc Thanh chẳng tử tế mấy. Thế nhưng nàng vẫn yêu hắn, rồi bị tổn thương, rồi rung động. Thêm việc sư huynh từng suýt thành thân là Nhan Vân Tề có người mới…. Và đương nhiên không thiếu tình tiết Mạnh Tố Nguyệt còn sống trở về, dây dưa yêu hận giữa ba người. Hoàng Phủ Luật không bỏ được Tô Ngọc Thanh, không buông được Mạnh Tố Nguyệt, nên tổn thương cả hai người. Tôi ghét nhất cái thể loại nam nhân lằng nhằng này, nặng tình không ra nặng tình, bạc tình không ra bạc tình. Đọc mấy đoạn ngược nam đã lắm, dù tôi cảm thấy vẫn chưa đủ. Nói thật truyện này để SE cũng chẳng sao. Cắt đứt triệt để đỡ níu kéo mệt mỏi còn đỡ hơn là dài dòng thế này.

Pages: 1 2 3 4

Share this:

  • Twitter
  • Facebook
Like Loading…

Từ khóa » Sủng Hậu Danh Giá Của Cuồng đế Review