[Review] Tác Giả Thư Viễn - Sơn Trà Tịnh Viên

Bài review này chỉ đề cập đến các tác phẩm của Thư Viễn – tác giả mình biết đến nhờ review của chị Trang@HNC.

#1. Chuyện Cũ Ở Tây Thành

46 chương hoàn / OE / GE / Trần Gia Nam x Thẩm Thích

Cuốn này là cẩu huyết nhất trong số các cuốn của tác giả, có vẻ cái gì mà liên quan đến cán bộ cao cấp thì đều ít đều nhiều có vài giọt máu cún. Nam nữ chính cũng lệch nhất so với các cuốn kia. Cảm giác mà nó mang lại rất mờ mịt như đi trong sương mù.

Ban đầu nữ chính tiếp cận nam chính với mục đích khiến anh yêu mình (nguyên nhân sâu xa đâu từ chuyện tình cảm của mẹ cô với dượng anh). Cô nguỵ trang, từ bỏ con người thật để biến bản thân thành mẫu người mà anh thích. Vờn nhau một hồi thế nào cô cũng chìm luôn trong tấm màn yêu đương đó, rồi đùng một phát bị tạt gáo nước lạnh ngay giữa trời đông, quyết định dứt áo ra đi.

Sau này hai người gặp lại, lại dây dưa dùng dằng với nhau, cuối cùng nữ chính cũng thực hiện được mục đích ban đầu của mình, lúc này có thể đá anh bằng một vố đau. Nhưng sự thực thì chuyện tình cảm làm gì chỉ có một bên đau, hơn nữa hai người lại còn yêu hận sâu sắc như vậy. Sau bao chuyện xảy ra, mỗi người mang một cơ thể, một tâm hồn thương tích đầy mình tự tiến về phía trước, tự bước tiếp trên con đường riêng.

Bên cạnh hai nhân vật chính với mối quan hệ thật thật giả giả khá rắc rối, thì tuyến phụ lại làm mình thích và ấn tượng hơn. Hai anh nam phụ rất ổn, gọi là nam phụ vì thời lượng hai anh xuất hiện kha khá chứ không phải kiểu vệ tinh ruồi chỉ biết quay quanh nữ chính. Các bạn nữ cũng rất được, không kể nhiều, có người chỉ thoảng qua qua lời kể của người khác, dù lời đó không hay ho, đứng đắn gì nhưng không gây cho mình sự phản cảm hay ấn tượng xấu với cô nàng (âu cũng vì những lời đó xuất phát từ những cậu công tử chơi bời trác táng, mà từ miệng họ thì mong được mấy lời hay).

Bà ngoại của nữ chính rất teen, dầu trải qua những mất mát rất lớn, dầu biết bà rất đau nhưng thật khâm phục vì bà vẫn mạnh mẽ, vẫn sống yêu đời.

#2. Hải Đường Hoa Hạ

50 chương hoàn / HE / Chu Dật x Hà Đông Sinh

Một câu chuyện thanh xuân vừa ngọt vừa ngược hoàn toàn thoả mãn mình. Đây là cuốn mình kiên nhẫn đọc hết từ đầu đến cuối, một phần bởi tính cách nữ chính dở dở ương ương khá giống mình.

Tôi từng hỏi cậu ấy: “Cậu đối diện với tình yêu thế nào?”

“Con người tớ rất yếu đuối, muốn yêu nhiều nhưng lại không chịu chủ động.” Đến cậu ấy cũng chịu cái tính này của mình. “Nhưng tớ vẫn hy vọng khi tớ tuỳ hứng, cố chấp, ích kỷ, không quay đầu —”, đến đây cậu ấy trầm mặc một lúc, “— anh ấy vẫn kiên định đi về phía tớ.”

Chu Dật thật may mắn, may mắn khi có một người con trai như vậy đã xuất hiện trong cuộc đời cô. Anh yêu thương, chiều chuộng cô vô cùng. Ở với anh, cô nửa ngoan ngoãn dịu dàng, nửa kiêu ngạo bướng bỉnh. Anh bao dung cô, trêu cô giận dỗi, rồi lại xuống mình cầu hoà, trong các cuộc mâu thuẫn (nhỏ lắm thôi), anh luôn là người dỗ dành cô bạn gái bé nhỏ trước.

Tuy cả câu chuyện gần như tràn ngập vị ngọt của chuyện tình đôi trẻ, nhưng cũng không thiếu những áp lực bủa vây. Với độ tuổi này, việc học tập chính là áp lực lớn nhất. Chu Dật là một cô gái rất nhạy cảm, nhưng cô phải gánh trên mình áp lực thành công rất lớn đến từ bố mẹ. Chăm chỉ học hành nhưng phút cuối lại thi sẩy, học ngành mình không thích nhưng phải cố giành điểm cao, chia chút thời gian theo đuổi việc mình thích nhưng mãi chẳng thấy hiệu ứng tốt… Từng chuyện từng chuyện như tấm lưới vô hình ép lấy cô. Việc yêu đương giúp cô thả lỏng mình hơn, liên tục viết văn gửi bản thảo dầu không được hồi đáp nhưng giúp cô có được những phút giây là chính mình hơn. Nữ chính là điển hình của rất nhiều thanh niên thời nay, lý tưởng thì nhiều, nhưng thực tế lại hết sức phũ phàng, bẽ bàng.

Ngoài tình cảm đôi trẻ, tình thân gia đình cũng hết sức cảm động. Ban đầu có thể ghét cách bố mẹ Chu Dật áp đặt lên cô, rồi từng chuyện từng chuyện xảy đến làm mình thông cảm hơn, dầu biết bố mẹ dùng sai cách nhưng vẫn đặt mình vào vị trí đó để hiểu cho họ hơn. Hơn hết họ không phải là những con người cố chấp bảo thủ một cách cực đoan, một mực khăng khăng theo ý mình, đến khi nhận ra mình sai, họ sẵn sàng gạt những mối bận tâm ‘công thành danh toại’, chỉ mong con cái được bình an khoẻ mạnh.

Có lẽ sẽ có nhiều người không thích nữ chính. Cô yếu đuối, hay thẹn thùng, không dám bày tỏ chính kiến với gia đình. Cô thích tự ngược mình, yêu nhưng chẳng muốn chủ động, biết sai nhưng chẳng chịu cúi đầu. Ừ thì cô dở dở ương ương thế đấy, nhưng mình thích.

“Nếu tôi có con gái, tôi hy vọng con có một tâm hồn nhạy cảm, dù biết con sẽ chịu nhiều nỗi đau hơn người thường, nhưng con sẽ có một đôi mắt trong vắt, kiên định, chắc chắc con sẽ có một niềm an ủi vĩnh hằng từ nơi nào đó.”

Nguyện cho bạn luôn có người chờ, vĩnh viễn có người yêu.

#3. Dư Âm Còn Văng Vẳng Bên Tai

70 chương hoàn / HE / Dư Thanh x Lương Tự

Tiếp tục 1 cuốn tình yêu vườn trường. Motip và nam nữ chính khá giống với Hải Đường Hoa Hạ. Nam chơi nhạc rock n roll x nữ giỏi hội hoạ. Cuốn này mình chỉ trích đoạn:

1.

Đồng ruộng lúc về chiều, trời dần tắt hết nắng.

Khi ấy Dư Thanh đang ngồi nghỉ trong túp lều dựng tạm trong vườn lê, Lương Tự vừa chào tạm biệt mấy người anh em. Trên đường về, cậu chống tay trên mặt đất lộn nhào một vòng, rồi phủi vào ống quần. Trước khi vào lều lại thuận tay hái hai trái lê.

“Nếm thử xem?” Cậu ném cho cô một trái.

Cô nắm lê trong tay, hồi lâu không thấy cắn. “Sao không ăn?”

Cô: “Vừa nãy cậu chưa rửa tay.”

“…” Miếng lê cậu vừa cắn lăn qua lăn lại trong miệng.

2.

Trong căn phòng thuê, Dư Thanh đang ngồi xổm ngoài ban công trêu mèo.

Khi Lương Tự về nhà trời đã sẩm tối, cậu đổ cháo ra chén rồi gọi cô lại ăn. Dư Thanh nhảy bước nhỏ lại cạnh bàn, vừa ngồi xuống chú mèo đã vọt lại, còn rụng một nhúm lông.

“Có phải nó tới kỳ động dục không.” Cậu nhíu mày, “Mấy hôm nay buổi tối kêu inh ỏi.”

Dư Thanh chớp chớp mắt: “Động dục sao lại kêu?”

“…” Lương Tự liếm môi, trong đầu chợt loé qua một bộ phim cấp ba, sau đó ho khan mấy tiếng, dùng dằng đáp: “Sau này cậu sẽ biết.”

Dư Thanh trừng cậu một cái, rồi cúi đầu nhìn chú mèo: “Em biết không”

“Nó biết cái rắm.” Cậu gắp đồ ăn vào chén cô, “Nhanh ăn cơm đi.”

Dư Thanh: “…”

Mãi đến sau này, khi cô hiểu được câu nói kia của Lương Tự có nghĩa là gì thì đã muộn rồi, trong căn phòng nhỏ kín phảng phất mùi vị ôn tồn vừa qua.

#4. Coi Như Hắn Không Có Tới Quá

40 chương chưa hoàn / Tác giả hứa hẹn một GE / Từ Lỗ x Giang Thố

Khác với các cuốn trên thường bắt đầu với khung cảnh vườn trường, cuốn này đề cập đến hai con người trưởng thành: một lính cứu hoả miền núi x một phóng viên kinh tế. Yêu nhau từ thời bạn nữ đi học rồi chia tay, trải qua khoảng thời gian đau khổ vật vã, không quên được nhau, gặp lại nhau rồi lại bùng phát tình yêu.

Qua các cuốn đã đọc, có thể tổng kết những điểm chung về văn phong tác giả thế này:

– Truyện nhẹ nhàng, mang nét buồn man mác như văn Thạch Lam;

– Tiết tấu chầm chậm, nhịp sống cũng chầm chậm, bởi tác giả thường hướng câu chuyện về những chốn miền quê hay đô thành nhỏ lẻ, thỉnh thoảng mới phác hoạ đôi ba nét xô bồ, vội vã của chốn phố thị náo nhiệt;

– Nữ chính thường là những người có tâm hồn rất ‘nghệ sĩ’, vừa mong manh nhạy cảm, vừa kiên cường bướng bỉnh;

– Thường những chương đầu sẽ không có sự xuất hiện nhiều của nam chính, chỉ thấp thoáng qua cái nhìn của nữ chính hay những người xung quanh; hầu như các anh nam đều cực kỳ thương và chiều bạn nữ, nhưng thật sự các anh hút thuốc với uống rượu quá nhiều;

– Không có nhân vật xấu xa cực phẩm, họ đều chỉ là những con người bình thường hành xử theo đúng hoàn cảnh của mình;

– Bên cạnh tình yêu của nam nữ chính, các tuyến tình cảm còn lại viết cũng rất ổn, đặc biệt là tình thân gia đình;

– Truyện luôn có cao trào, có cuốn khá ‘cẩu huyết’ nhưng không gây ức chế, lạc quẻ bởi mọi chuyện về sau đều được giải thích hợp lý, cũng nhờ vậy mà dù phần lớn truyện là ‘sủng’ nhưng không gây nhàm chán;

– Truyện không tạo tính ‘kịch’, dù có những chi tiết hiểu lầm ‘kinh điển’ nhưng được tác giả vận dụng, xử lý rất khéo và tự nhiên;

P/s: các màn skinship, hôn hít, yêu đương rất kích thích.

Share this:

Like Loading...

Từ khóa » Dư âm Vẫn Còn Thoảng Bên Tai Review