[Review] Tịnh Phi Dương Quang – The Answer | Nguyệt Cầm Vân

[Review] Tịnh phi dương quang – The answer

Tháng Hai 8, 2012

Nguyệt Cầm Vân Review, Tịnh phi dương quang Phong Lộng, review, Tịnh Phi Dương Quang 20 bình luận

[Review] Tịnh phi dương quang – The answer

Cuối cùng thì mình cũng đã edit xong toàn bộ Tịnh Phi Dương Quang ^_^ Như đã hứa ngay từ đầu, đây sẽ là bài cảm nhận của mình về bộ truyện này :D

Tịnh Phi Dương Quang là một thiên văn có rất nhiều ẩn ý, càng đọc càng thấm, càng ngẫm càng sâu. Mỗi người đều có câu trả lời cho riêng mình, bởi vậy, bài viết này cũng hoàn toàn mang tính chủ quan, chỉ là suy nghĩ của Nguyệt Cầm Vân.

Xuyên suốt câu truyện là một tình yêu quá nhiều máu và nước mắt, quá nhiều đau khổ và dằn vặt. An Nhiên, Quân Duyệt, hai người họ giày vò lẫn nhau suốt bao nhiêu năm, cũng chỉ vì một chữ “tình” nghiệt ngã.

Một cậu ấm Quân Duyệt đã quen được bảo bọc chiều chuộng, luôn tùy hứng và bướng bỉnh, lại bất chợt mất đi chỗ dựa, bị ẩn xuống vực sâu không đáy.

Một An Nhiên luôn mong ước trở thành luật sư, làm một người quang minh chính đại, lại bất ngờ bị ấn vào vòng xoáy hỗn loạn đen tối của hắc đạo, mãi mãi không thể dứt ra.

Vì sao An Nhiên hành hạ Quân Duyệt? Vì sao anh không thể dùng cách nào khác nhẹ nhàng hơn, ôn nhu hơn? Vì sao An Nhiên lại trở thành một con người hoàn toàn khác? Tất cả câu trả lời đều được ấn giấu rất khéo léo trong từng chi tiết.

* * *

Trong suy nghĩ của Quân Duyệt, An Nhiên luôn bị tách ra làm hai, An Nhiên của quá khứ, và An Nhiên của hiện tại. Quân Duyệt luôn nghĩ, An Nhiên trong quá khứ mới là An Nhiên của cậu. Cậu không hề hay biết rằng, chính bởi cậu mà An Nhiên đã phải vứt bỏ con người chính trực của mình, vứt bỏ tất cả chính nghĩa để bước vào hắc đạo, chỉ để bảo vệ cậu. Vậy mà đối với cậu, chỉ có An Nhiên của quá khứ là có ý nghĩa, chỉ có An Nhiên của quá khứ là An Nhiên của cậu. Một con người yêu chính nghĩa như An Nhiên, khao khát được sống ngay thẳng chính trực như An Nhiên, lại phải để hai tay dính máu, trở thành một lão đại tàn bạo, tất cả chỉ vì Quân Duyệt. Nhưng Quân Duyệt lại luôn phủ nhận anh, phủ nhận con người đã luôn hết lòng vì cậu, chỉ tiếp nhận An Nhiên của quá khứ, một An Nhiên đã mãi mãi không thể quay trở về.

Là ai đã ép An Nhiên phải trở thành lão đại? Vì sao An Nhiên phải ép mình trở thành kẻ mà mình không mong muốn nhất? Quân Duyệt khi ấy là người Hà gia cuối cùng còn sống sót, nếu không có một cường nhân nào bảo vệ, cậu chỉ có duy nhất một con đường – chết. Nhưng thật may, tình cảm Lâm Tín dành cho cậu không chỉ đơn giản là bạn bè, bất cứ độc giả nào cũng đều có thể nhận ra điều ấy dễ dàng. Nếu người lên tiếp quản ngôi vị lão đại giúp Lâm Tín không phải An Nhiên, mà là một kẻ khác, Quân Duyệt sẽ thế nào?

Có thể nói, An Nhiên làm tất cả mọi việc đều chỉ vì Quân Duyệt, đều chỉ vì một mục đích duy nhất, đó là bảo vệ Quân Duyệt.

Nhưng Quân Duyệt vẫn luôn phủ nhận hoàn toàn con người của An Nhiên hiện tại, một con người đã hi sinh tất cả chỉ vì cậu.

Quân Duyệt đã quen có người đứng sau mình bảo trợ, ban đầu là cha, rồi đến anh hai. Bởi vậy, cậu thực sự là một cậu ấm ngang ngược, vô pháp vô thiên. Chỗ dựa vững chắc ấy mất đi rồi, ai còn có thể bảo vệ cậu?

Khi An Nhiên dẫn Quân Duyệt tới đại tiệc Quan Công, trong mắt Quân Duyệt, đó là một hành động khoe khoang quyền sở hữu. Mình không nghĩ vậy. Mình chỉ thấy An Nhiên đang muốn tuyên cáo cho tất cả bang phái và những kẻ trong hắc đạo biết rằng, Hà Quân Duyệt là người của An Nhiên, tuyệt đối không được đụng đến, dù bây giờ người Hà gia chỉ còn lại một mình cậu ấy, cũng không ai được phép chạm đến một sợi tóc của Hà Quân Duyệt. Tiếc rằng, Quân Duyệt vẫn luôn không nhận ra tâm ý của An Nhiên. Quân Duyệt chỉ tâm tâm niệm niệm một An Nhiên của quá khứ, không hề nhìn nhận và suy xét thật kỹ, xem con người hiện tại của An Nhiên là như thế nào, vì sao An Nhiên lại trở nên như vậy.

An Nhiên làm tất cả mọi việc chỉ với một mục đích duy nhất, đó là để cậu hiểu rằng: An Nhiên là của Hà Quân Duyệt, chỉ có thể là của Hà Quân Duyệt. Cho dù anh là một An Nhiên trong sạch quang minh, hay một An Nhiên đã bắt buộc phải bước chân vào hắc đạo, hai tay vấy máu, cũng đều là An Nhiên của Hà Quân Duyệt, và chỉ có thể là An Nhiên của Hà Quân Duyệt.

Đáng tiếc Quân Duyệt đã nhận ra điều ấy quá muộn, mãi cho đến lúc cả hai đều đã phải chịu tổn thương quá nhiều.

Khi Quân Duyệt phải đứng trước lựa chọn giết người, cậu đã rất sợ, sợ tay mình vấy máu, vì chỉ cần vấy máu, cậu sẽ không còn là Quân Duyệt của An Nhiên nữa, không còn là Quân Duyệt mà An Nhiên yêu nữa. An Nhiên cũng đã luôn phải đấu tranh với những suy nghĩ như vậy.

Hai người họ đều là tất cả của nhau. Mất nhau, họ sẽ không còn gì cả. An Nhiên là của Quân Duyệt, Quân Duyệt là của An Nhiên. Khi An Nhiên làm một hắc đạo lão đại, quyền khuynh thiên hạ, đứng trên vạn người, nắm quyền sinh quyền sát trong tay, tiền tài phú quý không gì là không có, nhưng An Nhiên vẫn phải thổn thức nói ra một câu: “Tôi không có gì cả.”

Tất cả những thứ đó liệu có giá trị gì không? Ngoài giá trị luôn nhắc nhở cho An Nhiên nhớ rằng, anh không còn là An Nhiên quang minh chính trực của ngày xưa, anh đã là một hắc đạo lão đại hai tay dính đầy máu tanh. Liệu anh có thể có gì khi người mà anh yêu nhất, người mà anh sẵn sàng hi sinh tất cả để lấy một địa vị vô nghĩa, một địa vị có tất cả nhưng thực ra chẳng có gì, lại luôn không nhìn nhận anh, không coi anh là An Nhiên mà cậu ấy yêu? Hoàn toàn, chỉ là hai bàn tay trắng.

Thứ duy nhất An Nhiên cần là Quân Duyệt, không phải một Quân Duyệt luôn sợ mình, tránh mình, mà là một Quân Duyệt yêu mình như yêu An Nhiên của trước kia.

Một ngày làm việc ở trung tâm giải trí thật nhạt nhẽo. Nhìn những khuôn mặt khép nép và kính cẩn, ngồi ngốc trong văn phòng xa hoa lạnh lẽo, ký những thứ giấy tờ vô tri, khi sắc trời đã tối, lại nghe được một câu nói đã thành công thức của A Kỳ: “Mệt mỏi cả ngày, trở về nghỉ ngơi được không?”

Đứng nhìn từ trên cao, như nhìn xuống chúng sinh, cao cao tại thượng, quyền lực tối uy, nhưng có ai biết, trên này chỉ là một căn phòng lạnh lẽo, cô linh linh, lẻ loi, trơ trọi. Như một con sư tử kiệt ngạo oai hùng đứng một mình trên đỉnh núi cao muôn trượng, giữa ánh chiều tà gầm lên biệt khúc bi thương.

An Nhiên mơ ước được trở thành luật sư, mơ ước được làm một con người quang minh chính trực, nhưng phải vứt bỏ tất cả chỉ để bảo vệ Quân Duyệt, sau đó Quân Duyệt lại phủ nhận anh, cho rằng anh không còn là An Nhiên của quá khứ, không còn là một An Nhiên quang minh chính trực, mà đã là một An lão đại lãnh khốc tàn bạo. Đau không? Sao có thể không đau? Vì ai? Vì cái gì? Thứ duy nhất mà anh cần là Quân Duyệt, một Quân Duyệt cần anh, một Quân Duyệt yêu anh, chứ không phải một Quân Duyệt sợ anh. Anh làm tất cả chỉ để Quân Duyệt có thể hiểu ra rằng: anh, là An Nhiên, dù thế nào cũng vẫn là An Nhiên, cho dù không thể làm một An Nhiên của quá khứ nữa, cũng vẫn là An Nhiên của Quân Duyệt, An Nhiên mà Quân Duyệt nhất định phải cần. Một khi hai tay đã dính máu, gột rửa bao nhiêu cũng không sạch, không thể trở lại làm An Nhiên của quá khứ, nhưng anh không cam lòng mất đi Quân Duyệt, mất đi người mà anh yêu nhất.

Kỳ thực, đã từng có một lần An Nhiên cố gắng thử quay trở về làm An Nhiên của quá khứ, đó là vào ngày sinh nhật của anh. Thế nhưng, Quân Duyệt lại không nhận ra điều ấy, cậu chỉ cho rằng anh đang cố gắng phá hủy An Nhiên của cậu, phá hủy An Nhiên của quá khứ. Có lẽ thất bại lần ấy đã khiến An Nhiên hạ quyết tâm, không thể dùng phương pháp ôn nhu để thức tỉnh Quân Duyệt.

Tôi không giận An Nhiên, tôi thương và thông cảm cho An Nhiên rất nhiều.

Cái đêm trước khi rời đi, An Nhiên đã hỏi Quân Duyệt một câu: “Quân Duyệt, cậu sợ tôi?”

Đáng tiếc, Quân Duyệt lại gật đầu lia lịa. An Nhiên đã làm mọi thứ để bảo vệ cậu, biến mình thành một kẻ đáng sợ, một kẻ hai tay dính đầy máu, chỉ cầu duy nhất một thứ, đó là Quân Duyệt, một Quân Duyệt của anh, một Quân Duyệt coi anh là của mình. Nhưng Quân Duyệt lại sợ An Nhiên. Không còn yêu thương như trước, mà là sợ. An Nhiên đã cảm thấy thế nào trong mỗi đêm ôm Quân Duyệt ngủ với đôi bàn tay vấy máu, lo sợ cậu có thể ngửi ra mùi huyết tinh trên người anh, trên người một kẻ đã hứa sẽ không đi tà lộ, sẽ làm một người quang minh chính đại?

Nỗi đau của con người mang tên An Nhiên ấy thấm sâu vào lòng tôi, khiến tôi phải xót xa cho anh, xót xa cho một con người thiện lương nghĩa khí phải sống một cuộc sống giả tạo. Thế sự trêu người, nửa sau của con đường quang minh chính đại, nối thẳng tới hắc đạo.

Quân Duyệt vốn không hề đặt những lời thật tâm nhất của An Nhiên vào trong lòng. Ở chương 1 quyển hạ, khi An Nhiên rời bỏ Quân Duyệt, cậu nhớ lại những lời anh đã nói lúc trước, đều là những lời thật lòng nhất của anh:

“Quân Duyệt, cậu không thể không cần tôi.”

“Tôi là của cậu, chỉ có thể là cậu. Cậu nhất định phải cần.”

“Nếu tôi và cậu không có cả đời, An Nhiên khiếm khuyết bất kham cần gì phải còn sống? Sống thế nào được nữa?”

Đáng tiếc, những lời nói chân thật như vậy, trong suy nghĩ của Quân Duyệt lại chỉ là “những lời hứa mà tôi một chút cũng không muốn nghe”.

Quân Duyệt luôn tìm cách phá hủy mạng sống của mình, phá hủy thứ mà An Nhiên đã đánh đổi tất cả để bảo vệ.

“Tôi nếu như còn thừa lại một phần chính trực, cậu sớm đã bị tôi xé thành từng mảnh nhỏ, thi cốt vô tồn.”

“Đáng tiếc, An Nhiên này, lại ti tiện đến mức ngay cả một phần chính trực cũng không còn nữa.”

Quả thật như vậy, nếu An Nhiên vẫn quyết tâm làm một người chính trực, không trở thành hắc đạo lão đại để bảo vệ Quân Duyệt, thì cậu sớm đã chết không biết bao nhiêu lần trong tay những kẻ thù của cha và anh cậu.

An Nhiên làm tất cả để bảo vệ một Quân Duyệt trong sạch, một Quân Duyệt không ti tiện, bằng cách biến chính bản thân mình trở thành kẻ ti tiện.

Lâm Tín thích Quân Duyệt, từ lâu đã thích. Hắn cũng muốn bảo vệ Quân Duyệt, nhưng có lẽ hắn nghĩ mình không đủ khả năng. Vậy nên khi An Nhiên đề nghị trao vị trí ấy cho anh, Lâm Tín đã đồng ý. Sở dĩ tôi nghĩ như vậy, bởi câu nói của Lâm Tín: “Tôi cho dù ngồi lên rồi, cũng có đủ bản lĩnh để bảo hộ được cho cậu sao?”

Theo cảm nhận của tôi, Quân Duyệt có một phần gì đấy khá ích kỷ, ích kỷ một cách hồn nhiên, nghĩa là cậu không hề nhận thức được rằng mình đang ích kỷ. Cậu muốn làm một con người sống chân thật, không cần giả dối, không cần đối nhân xử thế giả tạo, nhưng đó là một việc không hề dễ đối với người trong hắc đạo, nếu không muốn nói là bất khả thi. Cậu đã từng tức giận nói với anh hai rằng, vì sao phải sống giả tạo như vậy? Nói câu mà An Nhiên đã từng nói: “Con người là linh hồn của vạn vật, nên muốn khóc cứ khóc, muốn cười cứ cười, vui cười tức giận, chỉ cần là tình cảm chân thật thì đều là chuyện tốt”. Tôi thấy thật thương cho một Quân Duyệt quá đỗi ngây thơ, đời đâu đẹp như mơ, đâu phải ai cũng được như cậu, sống thật với cảm xúc của mình? Một lão đại phải biết ngoài cười nhưng trong không cười, phải biết thể hiện ra bên ngoài cảm xúc hư giả. Anh hai và cha cậu đã luôn phải như vậy, để có thể bảo vệ cho một Quân Duyệt hồn nhiên chân thật. Anh hai cậu đã đúng, rằng dẫu có nói, cậu cũng sẽ không hiểu, hãy chờ xem tương lai. Ngày ấy Quân Duyệt nói với An Nhiên: “Tương lai nếu anh trở thành  một người giả dối, tôi sẽ không cần anh nữa.” Khi đó An Nhiên đã đáp ứng cậu, sẽ làm một người quang minh chính đại, không cần giả dối, sống thật chân thật. Và Quân Duyệt cũng nói, cậu yêu vô cùng một An Nhiên như thế, một An Nhiên quang minh chính trực.

Đáng tiếc, An Nhiên đã không thể giữ được lời hứa năm đó với cậu. Anh đã trở thành một lão đại, phải giả dối, phải hư ngụy, không thể làm một người quang minh chính trực. Vậy, Quân Duyệt sẽ không cần anh nữa? An Nhiên mà Quân Duyệt cần, An Nhiên mà Quân Duyệt yêu, chỉ là một An Nhiên quang minh chính trực, chứ không phải một An Nhiên đã vì cậu mà phải vứt bỏ con người quang minh chính trực của  mình, để làm một kẻ giả dối hư ngụy?

Đó chính là lý do khiến An Nhiên phải đối xử với Quân Duyệt như vậy, để Quân Duyệt có thể hiểu ra, anh hoàn toàn không muốn trở thành một người như thế, anh cũng đã đấu tranh, nhưng cuối cùng vẫn phải chọn tà lộ, và dù có trở thành người thế nào, anh vẫn là An Nhiên, An Nhiên của Quân Duyệt, một An Nhiên cần Quân Duyệt, một An Nhiên mà Quân Duyệt nhất định phải cần.

Nếu người của Trữ Thư không chặn A Kỳ giết gia đình nhân chứng, có lẽ, tay Quân Duyệt đã thực sự dính máu. Dẫu biết đó là một việc vô cùng tàn nhẫn, nhưng Quân Duyệt vẫn không thể không làm, bởi người cậu yêu nhất đang gặp nguy hiểm. An Nhiên cũng đã từng đấu tranh, cũng đã từng giãy giụa giữa ranh giới của cái tốt và cái xấu, nhưng anh không được may mắn như Quân Duyệt, tay anh đã dính máu. Những dằn vặt nội tâm của Quân Duyệt, An Nhiên cũng từng phải trải qua, thậm chí còn nặng nề hơn gấp vạn lần.

Tôi đã luôn băn khoăn về một câu nói của anh: “Tôi không phải là vật sở hữu của cậu”. Vì sao An Nhiên muốn Quân Duyệt hiểu rằng, dù trở thành người thế nào đi nữa thì An Nhiên vẫn là của Quân Duyệt, nhưng lại muốn Quân Duyệt biết, anh không phải vật sở hữu của cậu? Tôi đã nghĩ rất lâu, và tôi nghĩ, có lẽ vì thế này. Ngày trước, Quân Duyệt luôn coi An Nhiên như một vật sở hữu của mình. Lúc nào cậu muốn có, đều sẽ có, đều phải có. Khi nào cậu không muốn nữa, thì sẽ không cần nữa. Quân Duyệt từng nói, “Tương lai nếu anh trở thành một người giả dối, tôi sẽ không cần anh nữa.” Thực như nói với một món đồ chơi, rằng nếu nó hỏng, mình sẽ không cần nó nữa. Đáng tiếc, An Nhiên là một con người. An Nhiên có thể làm tất cả vì Quân Duyệt, An Nhiên muốn mình luôn là của Quân Duyệt, nhưng không phải một món đồ chơi của Quân Duyệt, không phải một vật sở hữu của Quân Duyệt, mà phải là một người Quân Duyệt tâm ái, đó mới là An Nhiên của Quân Duyệt.

Nếu An Nhiên dùng phương pháp nhẹ nhàng hơn để thức tỉnh Quân Duyệt, liệu cậu có hiểu ra? Chắc chắn không. Quân Duyệt quá tùy hứng, quá ngây thơ, có đôi phần ích kỷ, cậu sẽ vĩnh viễn không bao giờ tự ủy khuất chính mình. Trong quá khứ, An Nhiên đã dùng phương pháp nhẹ nhàng với Quân Duyệt vô số lần, nhưng chưa từng một lần thành công. Người như Quân Duyệt, nếu không làm đến tuyệt tình, sẽ không bao giờ hiểu ra được.

Có nhiều người không thích cái kết của Tịnh Phi Dương Quang vì Phong Lộng không để Quân Duyệt ra khỏi hắc đạo, cho rằng Quân Duyệt vốn không thích hợp với nó. Tôi nghĩ, nếu để Quân Duyệt ra khỏi hắc đạo, đó mới là điều vô lý.

Cha và anh của Quân Duyệt đều đã phải đánh đổi rất nhiều trong hắc đạo, An Nhiên cũng vậy. An Nhiên đã hi sinh bản thân để dấn mình vào hắc đạo, bảo vệ Quân Duyệt. Đó là sự thật vạn kiếp bất phục, không thể thay đổi. Một khi hai tay dính máu, không thể trở lại sạch sẽ kiền tịnh như xưa. Quân Duyệt sẽ không bước vào một thế giới không có An Nhiên, và thế giới có An Nhiên, lúc  này chỉ còn có thể là hắc đạo. An Nhiên không thể rời khỏi hắc đạo được nữa. Hắc đạo chính là con đường mà một khi đã bước vào, sẽ ko thể rút ra. Nếu bây giờ An Nhiên từ bỏ chiếc ghế lão đại kia, ai sẽ bảo hộ được cho Quân Duyệt? Ai sẽ bảo hộ được cho anh? Ai sẽ bảo hộ được cho tình yêu của hai người? Không một ai.

Dẫu đó là vị trí đứng trên vạn người mặc dù thực tế không hề có gì, cũng không sao cả. Vì họ có nhau kia mà.

Quân Duyệt không thích hợp sống trong hắc đạo, có thể. Nhưng thực tế, tới tận cuối truyện, tay Quân Duyệt vẫn chưa hề dính máu, và tôi nghĩ, An Nhiên sẽ để đôi bàn tay ấy mãi mãi ko bao giờ dính máu, để Quân Duyệt mãi mãi là một Quân Duyệt ngây thơ, tùy hứng, vô tri, nhưng kiền tịnh.

Trong hắc đạo đầy rẫy nguy hiểm rình rập và đe dọa ấy, họ sẽ luôn đứng vững và mạnh mẽ, bởi họ có nhau. Quân Duyệt có thể ra khỏi hắc đạo, nhưng An Nhiên thì không thể nữa. Và nếu Quân Duyệt rời khỏi hắc đạo, để lại An Nhiên một mình, đó cũng là điều không thể. An Nhiên đã hi sinh cả một đời vì Quân Duyệt, bây giờ, đến lượt Quân Duyệt hi sinh bản thân để ở bên cạnh anh, đó là điều dễ hiểu và đương nhiên. Hai người họ không thể tách rời nhau. Chỉ cần ở bên nhau, dẫu là đâu đi chăng nữa, cũng có hề gì? Chỉ cần họ có nhau mà thôi.

Thật ra những cảm nhận và nỗi sợ hãi, lo lắng của An Nhiên, đều có đôi phần giống với Quân Duyệt. Họ đều sợ người kia không cần mình, đều sợ một khi bản thân lây nhiễm huyết tinh, mình sẽ không còn là của người kia nữa, người kia sẽ không cần mình nữa.

Nếu Quân Duyệt không tự mình nếm trải những cảm giác đó, cậu sẽ không bao giờ thấu hiểu và thông cảm được cho An Nhiên, cậu sẽ không bao giờ hiểu được, rằng cho dù thế nào đi nữa, An Nhiên vẫn luôn là của cậu, cho dù anh trở thành hắc đạo lão đại, cho dù tay anh vấy máu, anh vẫn là An Nhiên của Hà Quân Duyệt, Hà Quân Duyệt nhất định phải cần anh.

Họ không thể ra khỏi hắc đạo, họ đã đánh đổi quá nhiều như vậy để có thể ở bên nhau, họ đã không còn là An Nhiên và Hà Quân Duyệt của trước kia nữa, họ đã chấp nhận nhau, và sẽ cùng nhau hạnh phúc mãi mãi trên con đường ấy.

Ban đầu khi đọc tới chương 6 quyển hạ, chắc nhiều bạn cũng sẽ có suy nghĩ giống mình, rằng tại sao tới gần cuối truyện rồi mà mọi việc vẫn nan giải thế này? Sao vẫn ngược quằn quại thế này? Phong Lộng sẽ giải quyết thế nào đây? Khi đọc tới dòng cuối cùng, mình mới vỡ lẽ, kỳ thực mọi việc đều đã có lời giải đáp, chỉ cần Quân Duyệt hiểu ra, mọi đau khổ đều sẽ kết thúc. Cậu phải chịu đau khổ lâu như vậy, phải chịu sự tra tấn giày vò lâu như vậy, chỉ đơn giản bởi cậu không chịu hiểu ra mà thôi. Có những việc kỳ thực rất đơn giản, nhưng người ta cứ mãi mê muội, mới dẫn tới đau đớn triền miên và con đường không lối thoát.

Xin được mượn lời của Phong Lộng để kết lại bài viết này: “Không có ánh sáng, thế gian dẫu đẹp hơn nữa, cũng không thể nhập được vào trong mắt. Trên đời có lẽ thực sự có tình yêu hoàn mỹ, nhưng chỉ e không phải ai cũng có phúc hưởng thụ.”

Làm tổn thương nhau cũng chỉ vì quá yêu, đánh đổi rất nhiều để có thể được ở bên nhau trọn đời, cũng đáng giá phải không?

Tịnh Phi Dương Quang, họ đều không phải ánh mặt trời, nhưng họ là tia sáng duy nhất trong cuộc đời nhau, có lẽ như vậy là đủ rồi, nhỉ? :)

 8/2/2012

Nguyệt Cầm Vân

Đánh giá:

Chia sẻ:

  • Facebook
  • X
Thích Đang tải...

Có liên quan

Từ khóa » Tịnh Phi Dương Quang Review