[Review] Tôi Đã Chết Rồi - Đam Mộng

TÔI ĐÃ CHẾT RỒI (Tên khác: Khi thế giới không còn ánh sáng)

Tác Giả: Mộng Thường Uyển

Thể Loại: Đam mỹ, hiện đại, hồn ma thụ x mất trí nhớ công, ngược công, tình hữu độc chung, gương vỡ lại lành, GE~

54514800_975458862651105_4558914966442213376_n

Văn Án:

Quý Ngôn đã chết.

Không hiểu sao trở thành một du hồn.

Không nghĩ tới lúc sống đã dây dưa không rõ, đến khi chết còn muốn dằn vặt nhau không ngừng.

Chỉ tiếc là ——

Cuộc đời của người kia còn rất dài.

Còn nhân sinh Quý Ngôn đã kết thúc.

“Tôi đã chết rồi” là câu chuyện ngược tâm mình đọc lại gần đây và rất muốn giới thiệu tới bạn đọc yêu thích đam mỹ.

Truyện mở đầu như đúng cái tên của nó, nhân vật thụ đã qua đời và chỉ xuất hiện như một u hồn còn quanh quẩn chốn nhân gian. Từ đó, cậu mới dần vén được bức màn bí ẩn để có thể hiểu được tất cả những nguyên nhân dẫn đến tình cảnh ngày hôm nay cho chuyện tình giữa cậu và nhân vật công.

Với mình nhân vật công rất đáng thương, vì tai nạn mất đi trí nhớ, quên đi tất cả về người mà anh từng yêu. Giá như khi đó anh có thể gặp lại thụ, mình tin chắc rằng dù nhớ ra hay không, cái người mang tên “Quý Ngôn” ấy vẫn sẽ là ma chướng vây lấy trái tim anh. Yêu cậu? Chẳng phải dù gặp lại đã là 7 năm sau, dù cậu chỉ là một hồn ma hiện lên lúc 3h sáng nhưng anh vẫn không thể rời mắt khỏi cậu đấy thôi?

Tiếc rằng trên đời không có giá như.

Câu chuyện có lối hành văn giản dị nhưng thấm vào tim gan đến từng chi tiết, tác giả khéo léo viết nên nỗi đau đớn đầy bi kịch của hai con người yêu thương nhau thiết tha nhưng lại bị cuộc đời, bị định kiến, bị hoàn cảnh tách rời.

Quý Ngôn vừa đáng thương vừa đáng trách, nếu cậu mạnh mẽ hơn, tìm Tần Vị sớm hơn, có lẽ kết cục của câu chuyện sẽ không bi thương đến vậy. Tuy nhiên phần ‘thương’ mà cá nhân mình dành cho cậu lại lớn hơn phần ‘trách’ rất nhiều, bởi lẽ, khi mà cậu biết tất cả sự thật, biết Tần Vị thật ra không hề muốn lìa xa mình thì mọi chuyện đã chẳng thể vãn hồi nữa rồi.

Còn Tần Vị thì sao, anh bị thương dẫn tới mất trí nhớ quên đi người mình yêu, nên trách anh hay nên thương anh đây? Mình nhớ có chi tiết thụ hỏi công về người con gái ở bên công sau này, đọc tới đó mình vừa thấy chua xót, lại vừa thấy day dứt…

[Quý Ngôn hỏi: “Tại sao anh còn lên giường với người phụ nữ đó?”

“Cũng không biết nữa! Chỉ là nghe thấy tên cô ấy thì không khác nào trúng phải mê dược?”

“Cô ấy tên gì?”

Tần Vị nói: “Quý Ngôn.” …]

Chỉ là một cái tên mà thôi, cái tên mà anh yêu và khắc vào đầu tim đã khiến anh ngờ nghệch ngộ nhận về tình yêu, khiến cho nút thắt của câu chuyện ngày càng lớn, khiến cho tình yêu của họ ngày càng mong manh. Mình thương Tần Vị vô cùng, suy cho cùng anh ấy là kẻ phải hứng chịu hết bi thảm sau cùng, vô tình chặt đứt sợi dây tình yêu của bản thân, người anh yêu nhất đã chết, còn ‘phản bội’ tình yêu của chính mình…..

Câu chuyện không lấy đi nước mắt của mình, nó chỉ là cảm giác đau buồn rưng rưng nói khóe mắt, để rồi mỉm cười với một kết cục tươi đẹp cho cả hai nhân vật.

Không phải HE, không phải BE mà là một kết thúc đầy hoa mộng và mong ước.

YPL

Từ khóa » Khi Thế Giới Không Còn ánh Sáng Review