[Review] Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân – Mai Quả - Devil

– Trọng sinh chi nghiệt nô ngược bạo quân

– Tác giả: Mai Quả

Thể loại: Trọng sinh, cung đình, cường cường, HE

LÔI TO TƯỚNG: CÚC công thụ đều không khiết, siêu ngược, tình cảm nhân vật chính nhẹ nhàng và bị khá mờ nhạt, cái kết đ thoả mãn, đ vả mặt tra nam, vvv Nhiều lôi quá nên ai yếu tim đừng có đọc 🙂

Độ dài: 479 chương Chính văn 9 Phiên ngoại

– Văn án:

Con trai Tả tướng – La Duy – kiếp trước từng yêu một người, khiến gia tộc diệt vong, bản thân trở thành nô lệ, chết thảm nơi thảo nguyên hoang dã ngập tuyết rơi.

Ông trời có mắt, cho y cơ hội sống lại, vốn tưởng rằng kiếp này chỉ để chuộc tội, không ngờ lại rơi vào vòng xoáy tình yêu. Khi vở kịch mang tên “Báo thù” kéo màn, La Duy mới hiểu đây lại là một hồi số mệnh tình kiếp. Đế vương kia, người yêu kiếp trước, ái nhân kiếp này, tân đế của quốc gia thù địch, ai mới là phu quân chân chính?

Là ai làm ai thương tổn? Giấc mộng anh hùng, thiên thu bá nghiệp, vạn dặm giang sơn, phồn hoa tan như mây khói, dùng trăm năm tịch mịch của ta, đổi lấy nụ cười của ngươi một kiếp, liệu có đáng giá hay không?

– Cảm nhận cá nhân: CÁI TRUYỆN DẨM LỜ

Như các bạn đã thấy trên tên truyện, đó là công 1 và thụ =)) Tuyến nhân vật gồm có: Thụ, Công, Công (phụ) 1 và Công (phụ) 2.

Nội dung đại khái: Kiếp này thụ nhan sắc không có, lại yêu công 1 tha thiết, không tiếc hi sinh cả gia tộc, tay nhuốm bao nhiêu tội ác; nhưng công 1 rất ghét thụ, sau khi lợi dụng thì biến thụ thành nam kỹ, từ cung kỹ thành quân kỹ rồi thiên hạ kỹ, kiểu có thể ch!ch free, ai cũng có thể chà đạp thụ. Thụ tình cờ gặp được công, công cũng là người đáng thương bị chà đạp, bị hành hạ, hai người cùng cảnh ngộ chia sẻ hơi ấm cho nhau, nhưng sau đó công chết 😥 Thụ sau khi bị ngược tới chết, thây vứt nơi hoang dã, thi thể không lành lặn, cô độc giữa bão tuyết… Sau đó công 1 lại nhận ra mình cũng thích thụ (đm anh), rồi làm trao đổi 3 kiếp của mình đổi lấy cơ hội trọng sinh cho thụ.

Vâng đm sau khi trọng sinh, thụ k yêu công 1 nữa, quyết tâm dằn mặt trả thù. Giảm cân rồi trở thành một người nhan sắc diễm lệ, tài trí mưu lược khiến công 1 càng ngày càng thích! Nhiều lần khiến vương vị của công 1 lao đao. Nhưng tình yêu vương vị của hắn lớn hơn, hắn trao đổi thụ làm tù binh chính trị cho đất nước của công 2. Và thụ bị ngược vl ạ. Bị ch!ch bị đánh bị hành hạ,… Chỉ là mong công 1 thực hiện lời hứa là sẽ quay lại đón mình. Nhưng không chờ được công 1 mà là công chính đến cứu thụ, nguỵ tạo là thụ chết trong biển lửa. Và công 2 cũng hối hận vì trót yêu thụ mà không nói ra, công 1 cũng hối hận đau đớn vì mình đẩy thụ vào chỗ chết, đau khổ muốn giữ hồn phách thụ.

Còn thụ và công trốn đến một nơi tươi đẹp, sống những ngày bình yên hạnh phúc. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, bị công 1 phát hiện, bắt thụ về, còn cho công uống Vong Xuyên, quên đi thụ và buộc phải cưới công chúa!

(Vâng đm ả công chúa này bảo là “mượn người yêu một kiếp thôi, không dám mong kiếp sau song túc song phi”, ôi đm cả lò nhà chị, ai mà bảo mượn tiền kiếp này kiếp sau trả xem có bị chặt tay không? Mà chị “mượn” người yêu? Ôi đm cái lý lẽ đ gì thế?)

Thụ thấy công cưới người khác hạnh phúc, dần chết tâm, ở lại trong cung công 1 chăm lo cho nhân dân đất nước triều chính mỗi khi công 1 đi đánh giặc… Bị giam lỏng trong cung không được đi đâu, chắc chỉ có thái giám bên cạnh và ngự y lo cho ảnh 😥 (Vâng ạ miêu tả cuộc sống của công 1 và thụ mấy chuc chương có thừa, gần như cả truyện là nói về 2 người này, vậy còn vẽ ra công quá mờ nhạt làm gì? Tình yêu đơn thuần giản đơn? Sưởi ấm trái tim nhau? Đm thế thì bớt công 1 lại, đm tả lằm tả lốn, lấn át hết cmnr làm nhiều người cứ nghĩ đây là truyện của thụ với công 1).

Sau đó ảnh mắc bệnh, ngày càng yếu… Lúc sắp chết xin công 1 cho mình ra khỏi cung, công 1 đồng ý nhưng lén chạy ra gốc cây khóc. Thụ xin gặp công lần cuối, thấy công hạnh phúc bên vợ và 2 con (thêm 1 thai nữa), thì chỉ lặng lẽ bỏ đi, đến chết cũng không muốn nói gì để khiến công không đau lòng… Và công sống hạnh phúc thêm 20 năm, cuối cùng trước khi chết mới chợt nhớ là mình quên ai đó, không biết có nhớ ra không, chỉ kịp gọi 1 câu “Công tử!” rồi chết. Quả thật là không còn gì để nói… Ủa rồi tác giả làm vậy chi??? Cứ mong chờ màn nhớ lại, vả mặt nữ phụ hamlol, vả mặt thằng công phụ hamlol, thì cái lãng xẹt vậy.

Ả vợ của công thì tỏ vẻ ôi mình đau khổ quá, nhưng mình rộng lượng lắm hãy chôn ảnh cạnh thụ đi, mặc dù mình là vợ phải chôn cạnh mình nhưng mình từ bỏ 🙂 Ôi đm con ả trơ trẽn, mượn 1 kiếp nói mượn là mượn, dùng lý do gì đỡ chối hơn đi! Đánh đổi hạnh phúc 2 đời của thụ để cho công (và gia đình hãm chó của thụ) một kiếp sống bình yên! Vâng sau đó công 1 lại ôi tôi đau khổ quá, tôi làm khổ thụ thật nhiều, tôi xin đánh đổi 6 kiếp để thụ có nụ cười trên môi… Cuối cùng khi công 1 đã già, tình cờ gặp được thụ và công vui vẻ hạnh phúc.

HẾT TRUYỆN! ĐM CÁI HE CÓ VÀI DÒNG? Sau khi trợn mắt đọc cả mấy trăm chương ngược như chó đổi lại cái kết nhảm chó lãng xẹt? Tại sao phải đẩy tất cả đến đường cùng???

Sau đó là 9 PN của cp chính!

– Sau đây là vài dòng cảm nhận cụ thể hơn…

Chuẩn bị đi ngủ thì đọc được review cái truyện củ lol này. Douma đọc review với bình luận đã muốn tức trào máu. Tròi má nhiều chi tiết khá là gượng ép, chưa kể, đối với mình thì dù trọng sinh hay sang kiếp sau hay bất kì cái gì đi nữa thì nó vẫn KHÔNG-PHẢI-KIẾP-NÀY, những gì đau khổ nhất đã phải TRẢI QUA RỒI! Cuối cùng chỉ mình mình phải chịu, chứ những người khác vẫn sống nhởn nhơ và đ bị làm sao cả. Cũng đ có ai giúp cho những hồi ức đen tối đó thành tươi sáng. Và quan trọng là kiếp trọng sinh CHỈ MÌNH THỤ NHỚ! Còn những kẻ kia chẳng nhớ mình đã gây nên cái gì cho thụ, vẫn nghĩ mình thật si tình thật tuyệt vời 🙂 Đáng lẽ phải để chúng nó nhớ lại, khắc sâu vào não, đau khổ dằn vặt thống khổ hối hận đến chết đi! Nếu thằng củlol công 1 nhớ kiếp trước nó làm gì với thụ thì kiếp này thụ đã chẳng bị chia rẽ tình yêu, sống đau khổ cô quạnh cả cuộc đời! Đm nó 100 lần! Nó đ có gì xứng cả, những gì nó phải chịu là nó đáng bị, đánh đổi 9 kiếp chứ 900 kiếp liệu những gì nó chịu có bằng thụ chịu 2 kiếp???

Nên cái thể loại HE chóng vánh và lãng xẹt đó của bà tác giả nó rất bực mình!!! Đm bọn tra nam đ bị vả mặt cũng đ chịu hành hạ như những gì chúng nó đã làm? Đm con nữ phụ hamlol giả tạo đã có 1 kiếp hạnh phúc? Có nhiều người cũng chê thụ là đáng bị như thế, vì hi sinh gia tộc, vì dính đầy tội ác. Nhưng mà liệu có đáng?

– Mình hơi lười nên đọc lướt đoạn đầu, lướt như tên lửa luôn đó. Sau đó là đọc từng chap từ chương 430 đến hết!

Vừa đọc vừa Đm 10000x lần 🙂 bị điên à? Ủa bọn công phụ bị gì vậy. Mà toàn ở với công 1???? Đm công9 đâu??? Xong đm cai quản triều chính hộ công1??? Đ ngược công phụ cđg cả??? Chỉ ngược công thụ 9??? Ôi tác giả mẹ ghẻ? Mẹ ghẻ cũng đ ác như này!

Lúc đọc được đoạn thụ gặp công với vợ và 2 con. Đm đm dm

Tội nghiệp bạn Duy. Thử tưởng tượng bị một người theo đuổi mình đem người mình yêu làm cho quên mình triệt để, chỉ để trói chặt mình bên cạnh người đó, thì có ép buộc thế nào cũng chẳng thể nào mà yêu nổi.

“Vệ Lam ôm tiểu nữ nhi An An, Yến Nhi nắm tay nhi tử Vệ Ninh, phu thê hai người sóng vai cất bước.

La Duy ảm đạm xoay người, đi ngược lại hướng Vệ Lam vừa đi. Chia tay cố nhân mười năm mới gặp, khi gặp lại khuôn mặt ai cũng vẫn thế, chỉ là… La Duy giẫm lên lá khô rụng dưới chân. Người lạ, giữa bọn họ từ mười năm trước đã là người lạ. Bước ra khỏi đường mòn đầy lá rụng, La Duy không mục đích đi về một nơi mà dường như y rất quen thuộc, không phải điện Trường Minh thì là Y Cẩm viên, cùng lắm là điện Khuynh Văn. Con đường trước mặt dẫn tới nơi nào, La Duy tuyệt không hay biết.

Sau yến quốc hôm trung thu, La Duy liền bệnh không dậy nổi, nhưng cho dù vậy, y vẫn nhớ sai người làm hai khóa trường mệnh bằng bạc, một lớn một nhỏ để tặng hai đứa trẻ nhà Vệ Lam, cái lớn cho Vệ Ninh, cái nhỏ cho An An. Vệ Lam đưa hai đứa trẻ đến tạ ơn La Duy, thế nhưng La Duy không chịu gặp. Thấy bốn người nhà Vệ Lam sánh bước bên nhau, La Duy thật vui mừng, nhưng cũng thật khó chịu. Người ở bên Vệ Lam không phải y, người mang đến cho Vệ Lam một cuộc sống giàu sang an nhàn cũng không phải y, La Duy đột nhiên lại sợ nhìn thấy Vệ Lam. Y biết y không phải người tốt, không nhịn được ắt sẽ hại người, nếu lỡ không kiềm chế được mà trả thù Yến Nhi thì sao đây? Chấp chưởng triều chính Đại Chu mười năm, La Duy không biết mình còn có thể nổi lên sát niệm hay không, nhưng nếu để chuyện đó xảy ra, thì thà rằng đừng biết gì cả.

Ngụy thái y nghe thế lắc đầu, La Tri Thu cẩn thận một đời, chẳng phải cuối cùng vẫn không bảo vệ được La Duy sao? Cho dù La Khải và La Tắc là Bắc Vân và Nam Bình quận vương, thì Ngụy thái y thấy, toàn là La Duy dốc hết sức bảo vệ họ. Cẩn thận để làm cái rắm gì! Ngụy thái y thầm chửi rủa.”

“Nhìn sắc mặt Ngụy thái y chợt trở nên táo bạo, Vệ Lam hỏi: “Ngươi hỏi như vậy… là vương gia đang trách ta sao?” “

Đm con ả vợ, nó nhìn thấy công thụ gặp nhau phải sợ hãi tránh đi, rồi sợ thụ nói chân tướng cho công, rồi khuyên con nó tránh xa thụ, rồi chắn trước công và thụ. Nhưng mà đm thụ rất yêu công, không muốn công bị tổn thương, không muốn công phải khó xử, nhìn công hạnh phúc nên cái gì cũng chịu một mình, không nói nửa lời 😞 Thế mới thấy sự chênh lệch, nhưng mà đấy con ả hamlol lại được sống hạnh phúc, còn thụ rộng lượng phải sống đau khổ cô độc dằn vặt cả đời.

” “Vậy vương gia muốn ra ngoài chơi thật à?” Vệ Lam hỏi Ngụy thái y.

“Ta hỏi ý ngươi trước, sau khi trở về ta lại hỏi ý vương gia, nếu y đồng ý thì ta sẽ liên lạc với ngươi.” Ngụy thái y chúc Vệ Lam một chén: “Phò mã gia, ta kính ngươi một ly.”

Vệ Lam cụng ly với Ngụy thái y, uống cạn rượu trong chén: “Ngươi có thể nói với vương gia rằng, mặc kệ bao lâu, ta cũng sẽ chờ y không?”

Ngụy thái y nói: “Được chứ, sau khi trở về ta sẽ nói với vương gia.” “

Dù biết là do thuốc nhưng vẫn tiếc, còn có 3 con cơ mà 🙂 khinh bỉ! Cuối cùng lời hứa cùng đi dạo chơi không thực hiện được :((( Mãi mãi không thực hiện được!

” “Vong Xuyên!” Ngụy thái y lấy một bình sứ nhỏ ra từ ống tay áo, lắc lắc trước mặt La Duy: “Công tử còn nhớ thứ này không?”

La Duy nhìn bình sứ màu trắng trong tay Ngụy thái y, mặt không chút thay đổi nói: “Trong đây là Vong Xuyên?”

Ngụy thái y nói: “Công tử, ngươi có muốn dùng Vong Xuyên không? Như vậy ngươi sẽ không khổ sở nữa.”

“Đồ khốn kiếp!” La Duy bị Ngụy thái y chọc giận, sao y có thể quên Vệ Lam cho được?”

Tốt nhất là quên cmn hết đi. Công 9 cứu rỗi tâm hồn thụ thì thụ cũng làm không kém cho công 9, nhưng cuối cùng chỉ có thụ phải khổ sở, một mình ôm tình cảm suốt 2 kiếp, một mình cô độc suốt 2 kiếp.

Đm đọc tiếp 40ch đ thấy công đâu? Mờ nhạt vcl!!! Vậy sinh ra công 9 làm gì ạ?

“La Duy giơ chiếc bình sứ lên ngắm nhìn thật kỹ, nghe tiếng nước trong bình sứ, thì ra thuốc giải Vong Xuyên lại là dạng lỏng.

“Công tử.” Ngụy thái y nói: “Ngươi đã vui vẻ hơn chút nào chưa?”

“Kỳ thật, đời này còn có thể nhìn thấy Lam, ta cũng đã rất vui rồi.” La Duy nói, rồi giơ tay lên, ném bình sứ vào lò than cạnh giường.

“Công tử?!” Ngụy thái y nhảy dựng lên, cơ hồ là rống lên: “Ngươi có ý gì?”

La Duy bình tĩnh nhìn bình sứ vỡ trên lò sưởi, thuốc nước bên trong biến thành một làn khói trắng, bay cao, bay cao rồi tan biến.

“Ngươi thật sự không muốn Lam…” Ngụy thái y vô cùng đau đớn hỏi La Duy, tuy rằng đây là thứ thuốc ông lừa La Duy, nhưng vẫn đau lòng.

“Đúng như ngươi nói.” La Duy bình thản: “Ta còn có thể sống bao lâu? Nếu không thể ở bên hắn đến giây phút cuối cùng, thì cớ gì ta lại làm phiền hắn?”

“Sao có thể gọi là phiền chứ?!” Ngụy thái y vội la lên: “Ngươi không biết rằng Lam… Lam…”

“Lam làm sao?” La Duy hỏi.

“Cho dù Lam không nhớ rõ, nhưng hắn vẫn có lòng với ngươi!” Ngụy thái y đè thấp giọng: “Ta đã thử rồi, hắn vẫn lấy công tử làm trọng mà.”

“Ừ.” La Duy lên tiếng.

Ngụy thái y đợi hồi lâu, lại nhìn thấy La Duy ngã xuống giường, giống như lại muốn ngủ thiếp đi, vội hỏi La Duy: “Ngươi ừ một tiếng rồi không nói gì nữa hả?”

“Hắn không thể lại yêu ta.” La Duy nói: “Không thể cùng nhau đi đến cuối cùng, thì đừng ở bên nhau, ta không muốn khiến hắn đau lòng vì ta nữa.”

“Ngươi không hỏi Lam sao?” Ngụy thái y nói: “Nếu hắn nguyện ý thì sao?”

“Cho dù hắn nguyện ý, thì ta cũng không cho phép.” La Duy nhắm hai mắt lại: “Lam đã làm rất nhiều vì ta, đủ rồi, ta không thể hại hắn nữa.”

“Công tử à!”

“Ta mệt mỏi rồi, Vong Xuyên gì đó, ngươi đừng suy nghĩ nhiều.”

“Vậy ngươi thì sao?” Ngụy thái y không cam lòng: “Ngươi thì sao hả? Cứ ở nơi này mãi?”

“Chờ chết thôi.” Giọng La Duy chuyển lạnh: “Chết ở đâu cũng giống nhau mà.”

“Ngươi!” Ngụy thái y dậm chân.

“Ngươi cũng đừng làm phiền Lam nữa.” La Duy đột nhiên nói: “Yến Nhi đang có bầu, nhà bọn họ không thể gặp chuyện không may, ngươi hãy cách hắn xa một chút.”

“Tại sao ta phải cách hắn xa một chút?” Ngụy thái y nói: “Ta có thể hại hắn hay sao?”

“Ta sợ ngươi không giữ mồm giữ miệng được.” La Duy nói: “Cứ cho là vì ta đi, đừng để Vệ Lam lại nghĩ đến ta, sau này ta sẽ không gặp lại hắn nữa.”

“Vì cái gì cơ chứ?” Lúc này Ngụy thái y không sợ lời mình nói bị người ngoài nghe thấy nữa, kêu lên với La Duy.

“Ta đã nói rồi.”

“Trên đời này phu thê ân ái, chết cùng ngày cùng tháng cùng năm, liệu có được mấy ai?” Ngụy thái y nói: “Sẽ có một người phải ra đi trước, công tử, chẳng lẽ ngươi lại không hiểu điều này?”

“Ta không muốn hắn đau lòng.” La Duy thì thào: “Ta chỉ muốn hắn cả đời bình an.”

Ngụy thái y trầm mặc, La Duy ngồi trên giường, y nhìn ra cửa sổ, những đóa hoa ngoài song sắt kia, tan rã dưới ánh mặt trời, đổ bóng râm trên mặt đất.”

Lúc nào cũng nghĩ cho công, còn lo công khi chết sẽ được chôn cùng ả vợ. Đm ghét con ả vợ vcl 🙂 Hãm hết phần thiên hạ.

“Long Huyền cũng trở nên nhát gan, bây giờ hắn mới phát hiện, đế vương có thể dễ dàng quyết định cái chết của một người, nhưng không cách nào bảo vệ tính mạng của ai đó. Từ trong sâu thẳm bóng tối kia có một lực lượng cường đại, quyết định sống chết của mỗi người, khiến hắn không thể chống cự, chỉ có thể thần phục. Long Huyền cũng không dám mơ về tương lai của hắn và La Duy, kể từ khoảnh khắc nghe được một câu kia: “Sao ta có thể khiến Lam đau lòng cho được?”. Chỉ một câu, Long Huyền đã biết, cả đời này hắn không thể tranh nổi với Vệ Lam, La Duy có thể nhìn hắn cả đời cô quả, nhưng lại không đồng ý để Vệ Lam đau lòng một giây.

“Ta chỉ mong ngươi sống.” Long Huyền thường xuyên tự thì thầm bên cạnh La Duy, hắn chỉ mong La Duy sống sót, không phải vì hắn, cũng chẳng phải vì Vệ Lam, hắn chỉ cần y sống mà thôi.

La Duy vẫn ngủ, thỉnh thoảng có thể nghe thấy bên tai có người thì thầm nói chuyện, có đôi khi y nghe không rõ ràng, có khi lại rõ đến từng hơi thở. Long Huyền vì sao phải khóc? Có đôi lúc La Duy tự hỏi chính mình, hắn vốn không nên khóc vì y, tại sao bây giờ lại khóc? Lại có đôi lúc, La Duy nghe được tiếng khóc của Long Huyền, muốn mở miệng dỗ Long Huyền đừng khóc, nhưng y chỉ có thể nằm yên ở đó, nghe tiếng khóc của Long Huyền, nghe Long Huyền kể về quá khứ của hai người không biết chán. Thế này La Duy mới phát hiện, trong ký ức của Long Huyền, y và hắn cũng có thời thơ ấu vô tư, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau trốn ra khỏi cung chơi, cùng nhau chịu phạt, cùng nhau trùm chăn ngủ say trên giường. La Duy nghe Long Huyền kể, nhưng lại như nghe chuyện xưa của người khác, bởi vì dù y đã cố gắng hồi tưởng, cũng chẳng thể nào nhớ ra những khoảng thời gian mà Long Huyền nói ấy.

“Chỉ cần ngươi khỏe lại, ta sẽ để Vệ Lam mang ngươi đi, lúc này đây, ta sẽ thả ngươi đi nhé.” Long Huyền không chỉ một lần thề bên tai La Duy, nước mắt hắn rớt xuống môi y, hắn vươn tay lau, nhưng mãi chẳng thể nào lau hết.

La Duy cảm thấy dường như nước mắt Long Huyền bỏng rát hơn người thường, khiến lòng y có chút đau. Y muốn hỏi Long Huyền, sau này, ta còn có thể cùng Vệ Lam tới nơi đâu? Hắn đã có một gia đình, trong mái nhà kia, ta có thể là gì của Vệ Lam chứ? Vì sao đến tận bây giờ, ngươi mới nói với ta như vậy? Nếu ngươi nói sớm hơn một chút, thì có lẽ ta sẽ không hận ngươi đến thế này.

Ta đã cho rằng chúng ta còn rất nhiều thời gian.” Long Huyền tinh tế vuốt ve mái tóc La Duy: “Tưởng rằng chỉ cần thời gian dài thêm một chút, ngươi sẽ trở lại bên ta, thì ra ta đã sai lầm rồi. La Duy… khi đó ta không biết ngươi không có nhiều thời gian dành cho ta. Ta không nên đem quốc gia này ném cho ngươi, ta chinh phục thiên hạ, nhưng không có ngươi, thiên hạ còn có ý nghĩa gì?” “

Hãm 🙂 lúc mày làm như kia thì mày có nghĩ không? Mày phá huỷ cả đời người ta tận 2 kiếp mày có cảm thấy gì không? Mày đã làm rồi, đừng có tỏ vẻ thâm tình nữa đm. Mày mà biết mày đã làm gì thì mày còn dám mở mõm nói như này không? Giờ người sắp chết mày nói gì chẳng được??? Cả thằng anh cả con em đều hãm như nhau, không xứng đáng lên tiếng.

Ngược đ miêu tả rõ đâu, ngược đọc hời hợt bực cực kì!!! Tóm lại ngược mỗi thụ, còn công 1 vẫn kiểu bá đạo nghĩ mình đúng, công 2 sau này mờ nhạt không nói nhiều, còn công chính thôi đừng nhắc nữa!!!

“Một ngày này, trong giấc mộng của La Duy xuất hiện miếu Thành Hoàng ở phía tây ngoại thành, trong mộng kia một trời tuyết trắng, là nơi kiếp trước mình phơi thây. Trải qua một kiếp, nơi này vẫn không hề thay đổi, vẫn hoang vu không một bóng người, chỉ có đầy trời tuyết phủ và quạ đen.”

Kiếp trc thảm vcl nghe tả vài câu thôi đã xót xa…

“La Khải ôm La Duy ra khỏi Y Cẩm viên trong tiếng khóc rống của mọi người, hắn bước nhanh trên nền tuyết, thầm nghĩ mang La Duy rời đi nhanh một chút, nơi này như một nhà ngục mơ hồ, vây kín cuộc đời tiểu đệ hắn.

Long Huyền đi tới nội viện, như muốn đuổi theo La Khải, cuối cùng ngừng lại dưới tán cây du đồng, thân thể Long Huyền dựa vào thân cây, chậm rãi tụt xuống, cuối cùng ngồi chồm hổm trên nền tuyết.

Một tiếng khóc thảm thiết, bi trướng mà tuyệt vọng vang lên giữa bầu trời ngập tuyết bay.

Chưa từng có ai nhìn thấy Bình Chương đế nghẹn ngào khóc rống, mọi người thật không ngờ, đế vương lãnh huyết vô tình ấy, có một ngày lại khóc như một đứa trẻ con.

Ta và ngươi sau kiếp này, vĩnh viễn không gặp lại.”

Đm tả công 1 còn hơn công 9??? Tác giả bị điên à??? Đấy viết công 1 thâm tình cho lắm vào, đm tẩy trắng hơn cả Vim!

“La Duy thấy Vệ Lam khoác tay Yến Nhi bước ra từ cửa phủ, y đột nhiên mở to hai mắt, gần như tham lam nhìn ngắm Vệ Lam.

“Lam ở chỗ này!” La Khải còn sợ La Duy nhìn không tới, La Duy đã nhỏ giọng kêu lên.

Khóe miệng La Duy khẽ nhếch, lộ ra một nụ cười, y nhìn nụ cười trên khuôn mặt Vệ Lam, nụ cười này hẳn sẽ làm bạn với Vệ Lam cả đời chứ? Cả cuộc đời, người này cho y sự an ủi, cả cuộc đời, hắn cùng y bước qua nửa cõi nhân sinh, y thấy đã đủ rồi. Kiếp này y sống chỉ vì chuộc tội, hôm nay người nhà bình an, Lam của y có kiều thê làm bạn, nhi nữ song toàn, cho dù La Duy cả đời này mệnh như phù du, phận như cát bụi, y cũng dùng hết sức làm được những việc mình mong muốn, bảo vệ những người kiếp trước y thiếu nợ. Hôm nay vẫn như trước là đầy trời tuyết phủ, thế nhưng y lại có thể chết trong vòng tay huynh trưởng, ông trời để y sống lại kiếp này, coi như là không tệ.

Tiếng chúc Tết, tiếng pháo vang lên trong mưa tuyết, lại là một mùa xuân mới.

Trong ngày Tết, nhà nhà hạnh phúc, mình cô đơn lẻ loi với cái chết đang đến gần…

La Duy giơ cánh tay lên, đưa tay về phía Vệ Lam. Nếu như thật sự có kiếp sau, Lam… La Duy thì thầm với Vệ Lam đang gần trong gang tấc, kiếp sau ta vẫn muốn gặp lại ngươi, ta còn thiếu ngươi một kiếp đầu bạc răng long, thiếu nợ ngươi một kiếp làm bạn cả đời.

Một bông tuyết lọt qua kẽ tay La Duy.

La Duy khép ngón tay, như muốn bắt lấy bông tuyết này, chỉ là tuyết tựa cát bụi đã trượt khỏi đầu ngón tay, làm sao có thể bắt lấy được. Cánh tay buông thõng bên người, kiếp này rồi cũng đến điểm dừng.

La Khải lệ rơi đầy mặt, hắn ôm chặt La Duy, liệu có phải nếu không buông tay, công tử nhỏ nhất La phủ này sẽ lại từ trong cơn mơ tỉnh dậy, rồi hắn sẽ lại thấy một nét mặt tươi cười?

Xe ngựa chậm rãi lướt qua bên cạnh Vệ Lam, để lại dấu vết thật sâu trên nền tuyết.

Vệ Lam nhìn về phía chiếc xe ngựa đơn độc chạy qua, gió tuyết chợt cuồng bạo, khiến tầm mắt Vệ Lam mơ hồ, hắn vội vàng dang tay che chở cho thê tử. Chờ khi Vệ Lam lại nhìn về phía ấy, ngoại trừ những hạt tuyết nhảy múa trong không trung, thì cái gì cũng không còn nữa, ngay cả dấu vết trên mặt đất cũng không thấy, tựa như chưa từng tồn tại.

Gặp gỡ thoáng qua, nhất sinh nhất tử, chỉ xích hóa thiên nhai.(*)

(*)Gặp gỡ thoáng qua, kẻ sống người chết, gang tấc hóa biển trời.”

Cứ tưởng sẽ có màn gặp gỡ lâm li bi đát cảm động trước khi chết? Nhưng đm? Đm???

Nghe nói thì gia đình thụ cũng đ ra gì? Ôi nhưng sau đó được sống yên ổn, hưởng bổng lộc, dược vinh danh??? Đm tất cả là đổi lại bằng đau khổ và cái chết của thụ!

Đm 🙂 mẹ nó đm hơn 1 trăm ngàn lần

“ “Ngươi là thần linh sao?!” Long Huyền hỏi Phất Y Đại Sư.

Phất Y Đại Sư không đáp lại Long Huyền, chỉ nói: “Sống lại một kiếp, cuối cùng cũng không uổng phí, ít nhất Cẩm vương trong lòng không hề có hận, bần tăng cũng vui mừng.” “

Đ có đại sư nào hãm như này cả 🙂 Nghe tả qua là chính ông này đẩy thụ tới bước đường cùng vì những lời nói của ổng! Nghe đã thấy bầu trời giả tạo xaolol.

“Vậy hãy dùng chín kiếp của ta, đổi lấy nụ cười một kiếp của y.” Long Huyền nói: “Tội của y sẽ do ta gánh chịu, để kiếp sau y có thể cả đời vô ưu.”

Phất Y Đại Sư xoay người nhìn về phía Long Huyền, đế vương ấy luôn vô tình, lúc này mắt lại long lanh nước, tràn đầy tình ý sâu nặng. “Người…” Phất Y Đại Sư nói: “Người không cầu mong hai người có duyên phận?”

“Quay lại một kiếp, ta vẫn sẽ làm tổn thương y thôi, cho nên, hãy dùng trăm năm tịch mịch của ta, đổi lấy nụ cười một kiếp của y là được.”

Hoàng kim chú xoay chuyển bánh xe luân hồi, hài cốt trải ra mặt đất bốn phương mở rộng, vòng tròn luân hồi này lại chôn sâu trong lòng đất.

“Đáng giá sao?” Phất Y Đại Sư hỏi Long Huyền.

Long Huyền xoay người đi ra ngoài, không hề đáp lại.”

Đáng chứ đm mày tất cả là tại mày 🙂 Mày mà biết kiếp trước mày làm gì thì mày đổi 900 kiếp cũng đ đủ!

Đm công đến lúc gần chết mới nhớ? 20 năm sau mới nhớ? Đm đ có tí cao trào hay cảm xúc gì. Lãng xẹt xong lại đc các nhân vật hamlol, nhất là con vợ xaolol.

“Yến Nhi gục trên người Vệ Lam khóc rống một hồi, sau bảo người thân lui hết ra ngoài, mời La Khải, Tạ Ngữ, Ngụy thái y, Long Thập vào trong phòng.

“Công chúa.” La Khải nói với Yến Nhi: “Xin hãy nén bi thương.”

“Ngươi đưa Vệ đại ca đi thôi.” Yến Nhi nói với La Khải, lúc này nàng đột nhiên không gọi Vệ Lam là tướng công nữa, mà lại gọi Vệ đại ca.

“Đưa đi?” La Khải nói: “Công chúa muốn thần đưa Lam tới nơi nào?”

“Đưa đến bên cạnh vương gia ca ca.” Yến Nhi nói, đã nhiều năm rồi, nàng lại một lần nữa gọi vương gia ca ca, hốc mắt đỏ lên.

Trong phòng bốn người nhìn nhau.

“Khi ta cùng với Vệ đại ca thành hôn, cũng đã quyết định.” Yến Nhi nhìn Vệ Lam, thời gian đã qua lâu lắm, lần đầu tiên nàng mới phát hiện, tướng công của nàng cũng đã già đi: “Ta chỉ cần kiếp này của Vệ đại ca, chỉ cần kiếp này mà thôi.”

Tạ Ngữ nói: “Người không hối hận?”

Yến Nhi cúi đầu: “Ta đã rất tham lam, thế nhưng vương gia ca ca chưa bao giờ trách ta cả, giờ đây ta không thể tham lam nữa.”

La Khải nói: “Được, thần đưa Lam đi, vậy người định nói với con cháu ra sao?”

“Một cái quan tài rỗng là được rồi.” Yến Nhi hạ mắt: “Có thể để ta với Vệ đại ca một mình được không?”

La Khải cùng mọi người đi ra ngoài.

Yến Nhi tháo nửa miếng ngọc Uyên Ương trên thắt lưng xuống, vuốt ve miếng ngọc Uyên Ương bên hông Vệ Lam, ghép chúng lại với nhau: “Mang theo nó đi gặp vương gia ca ca đi.” Yến Nhi nói với Vệ Lam: “Ca ca sẽ không trách chàng đâu, nhưng chàng phải dỗ cho ca ca vui vẻ đấy. Vệ đại ca, vương gia ca ca đã đợi chàng lâu lắm rồi, chàng phải nhớ đem ngọc Uyên Ương này đưa cho ca ca, như vậy hẳn là ca ca sẽ vui vẻ. Thực xin lỗi, Vệ đại ca.” Yến Nhi hôn lên môi Vệ Lam, một nụ hôn cuối cùng, nàng đem người nàng yêu nhất cuộc đời này trả lại cho người chân chính có được hắn.”

Mẹ nó đọc đoạn này tức xông máu lên não. Ôi nghe thật thâm tình cao cả, nhưng đm nó là con ả trơ trẽn! Nó đ xứng gọi ca ca, nó đ xứng nhắc đến thụ, nó nói như kiểu nó cao thượng lắm, nhưng nó chính là con ăn cắp, lại còn xảo biện. Lúc trước chính thụ đã cứu nó, mà xem nó làm gì đi? Không có lấy một tia hối hận, chỉ có sợ hãi thụ cướp công khỏi nó, chỉ mong mình hạnh phúc còn người khác ra sao kệ mẹ. Lại còn để kiếp sau, chắc báu lắm kiếp sau của mày?

“Long Huyền không có cơ hội mở miệng, nhìn hai thiếu niên sóng vai hòa vào giữa biển người, bọn họ hẳn là cũng muốn xem pháo hoa, cứ đi thẳng về phía mảnh trời đêm đầy yên hoa nở rộ kia. Trán Duy hẳn là có chút mồ hôi, Lam nâng tay định lau đi giúp y, nhưng Duy lại tựa đầu vào vai hắn, cọ qua cọ lại, dùng áo hắn lau đi mồ hôi. Long Huyền nhìn vẻ mặt tươi cười của hai thiếu niên, một tươi đẹp nhưng mang theo một chút giảo hoạt, một sủng nịch lại có một chút bất đắc dĩ, thật đẹp đôi, không riêng gì Long Huyền, mà bất cứ ai nhìn thấy đôi thiếu niên này cũng đều sẽ nghĩ như vậy.

Nhìn cố nhân càng ngày càng đi xa, cuối cùng nhập vào giữa biển người, Long Huyền mới im lặng quay lưng.

“Bệ… bệ hạ?” Phúc Lai đến tận lúc này mới phát ra thanh âm, đầy vẻ kinh ngạc.

Long Huyền lắc lắc đầu, mọi người đều tới ngắm pháo hoa, phần sau con phố lạnh lùng đi không ít. Long Huyền nâng tay, nhìn cặp ngọc bội Uyên Ương, Lam không cần thứ này cũng đúng, mặt trên có tên La Duy, cũng có tên của hắn, vốn không nên tặng ai khác cả. Mà thôi, Long Huyền thở dài, ngọc Uyên Ương này rồi sẽ theo hắn xuống mồ.

Phất Y hỏi ta, dùng trăm năm tịch mịch, đổi nụ cười một kiếp của ngươi, có hay không đáng giá? Hôm nay gặp ngươi miệng cười vô tà, hẳn là đáng giá chứ.

Đại đế vương râu tóc bạc phơ, dưới bầu trời đêm Trung thu trăng tròn vành vạnh, giang sơn thịnh thế kia, có giấc mộng của hắn thời niên thiếu, hao hết tâm huyết cả cuộc đời, cũng chôn vùi quá nhiều thân nhân của hắn, và cả người mà kiếp này hắn yêu thương nhất nữa.

La Duy, ngươi từng nói, ngươi với ta sau kiếp này, vĩnh viễn không gặp lại, ta cũng biết, ngươi sẽ dành đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh Vệ Lam. Chỉ là… La Duy này, sau khi ta quẩn quanh trong linh đường đầy xương trắng qua luân hồi chín kiếp, khi có thể lại đầu thai làm người, Long Huyền vẫn hy vọng, có thể trong kiếp nào đó gặp lại ngươi. Khi đó trong lòng ngươi không hề có hận, ta cũng không còn ham muốn quân lâm thiên hạ nữa, khi đó chúng ta cứ như vậy trong biển người mờ mịt gặp nhau, ta có thể ôm ngươi vào lòng, cùng ngươi đi qua một kiếp người, mà ngươi, có thể lại yêu ta một lần nữa.”

Đm HE? Kiểu đm đây là truyện “cuộc đời của long huyền” chứ đ phải La Duy và Vệ Lam là nhân vật chính.

“Nửa đời yên bình của Vệ Lam, đều là do La Duy dùng sinh mệnh đổi lấy. La Duy hy sinh nhiều như vậy, ngay cả Yến Bình công chúa – thê tử của Lam cũng biết mình là kẻ trộm đạo, cho nên chỉ dám cầu kiếp này bạch đầu giai lão, không dám cầu kiếp sau song túc song phi.

Lúc Vệ Lam qua đời, có lẽ nhìn thấy bóng hình La Duy trong trí nhớ, cũng có lẽ thực sự nhìn thấy La Duy đến đón y, cho nên hô một tiếng “ Công tử”. Khoảnh khắc ấy tựa như ảo mộng tàn lưu, từng chút một phai nhòa tan biến.

Vệ Lam được an táng đồng huyệt đồng quan với La Duy, chắp lại duyên phận từng bỏ lỡ.

Nấm mộ đơn độc ở Tuyên Châu, hai mươi năm ròng rã cô quạnh, cuối cùng cũng đợi được người về.

Long Huyền kiếp trước có lẽ hận La Duy đã khiến mình yêu y, cũng có lẽ muốn biến La Duy thành một người hắn không thể yêu nữa, nhưng tâm không do thân, thân bất do kỷ, càng muốn dứt lại càng vấn vương. Mất rồi mới hối, nhưng chuyện xưa đã hết, kiếp trước kiếp này đã định ra tiền nhân hậu quả, Long Huyền chỉ có thể tuân theo.

Lúc đó, tôi đã nghĩ nếu Long Huyền buông tay thì tốt rồi. Hắn có giang sơn của hắn, còn La Duy có Lam của La Duy, cớ chi phải tham lam hơn nữa. Dùng sinh mạng đổi lấy một kiếp, lại là một kiếp hắn dùng cách khác tới đày đọa La Duy. Khi Long Huyền mang Vệ Lam đi khỏi La Duy, thế giới của y đã muốn sụp đổ rồi.”

~Trích 1 bài review~ (Có dẫn link cuối bài)

Ôi đm xong nó cũng có nhớ ra thụ đ đâu 🙂 nó kiểu chỉ là phản chiếu hồi ức một chút thôi. Đm khổ thân thụ 2 đời đ yên được chút nào. Được đổi lấy 1 kiếp hạnh phúc đ được gì hết, những gì đã trải qua ai chịu hộ?

Ơ clm???? Người ta hay nói cả đời có mấy cái năm năm, mấy cái mười năm, nó mượn 1 kiếp? Ủa khùng lol? Biết kiếp sau có làm người không? Kiếp sau có yêu nhau không? Kiếp sau có thể gặp nhau không? Sao nó không bảo để kiếp sau yêu nhau, kiếp sau tự mà tìm công rồi zui zẻ đi, mà cứ nhất định phải chen vào trong lúc người ta đang hạnh phúc??? Đau khổ khiếp này ai chịu? Chỉ nghĩ mình còn người khác thì sao? Ôi đm cả lò nhà nó 🙂 thế mà có người bênh con ả này? Mẹ nó chứ cái loại trơ trẽn nghĩ cđg vậy? Còn hãm hơn loại tuestday giật chồng 🙂 Cái loại này cạo đầu bôi vôi thả lồng heo trôi sông còn nhẹ!

Cả truyện tả hạnh phúc đc mấy chương? Ôi đm cả 2 đời người?

Xong đm cái kiếp đau khổ nhất của thụ ai nhớ! Đ ai nhớ? Chỉ mình thụ nhớ và chịu đựng, và đau khổ. Chịu đựng đau khổ liên tục suốt 2 kiếp người? Ai mà chịu cho thấu????

Truyện khác nhân vật đáng trách tất có chỗ đáng thương, nhưng mà đm truyện này đứa đ nào cũng đáng ghét và không có miếng đáng thương nào hết, toàn một lũ hamlol ích kỉ, độc ác!

—–

9 PN chắc miêu tả cuộc sống hạnh phúc của công thụ được 2 chương??? Xong lại toàn nhân vật phụ??? Ôi đm thế đứa nào mới là nhân vật chính? Công 1 đúng không? 🙂

” “Chín kiếp sau…” Long Huyền hỏi: “Chín kiếp sau, ta còn có thể đầu thai làm người không?”

Phất Y Đại Sư nói: “Tất nhiên.”

“Vậy trẫm còn có thể gặp y chứ?” Long Huyền nhìn Phất Y Đại Sư.

Phất Y Đại Sư nói: “Chín kiếp sau, bần tăng cũng đã chìm trong luân hồi, bệ hạ yêu cầu duyên phận, bần tăng không thể nào biết được.”

“Một chút hy vọng cũng không có sao?” Long Huyền nói.

“Bần tăng đã nhìn thấy bọn họ.” Phất Y Đại Sư nói: “Bọn họ hiện tại rất khá, ít nhất kiếp này không lo cơm áo gạo tiền, bình an cùng nhau vượt qua.”

“Cho nên?” Long Huyền buồn bã nói: “Bọn họ sẽ là đời đời kiếp kiếp sao?”

“Bệ hạ.” Phất Y Đại Sư trong mắt lộ ra thương xót: “Duyên phận trời định, chuyện kiếp sau, kiếp này tại sao phải nghĩ quá nhiều?”

“Ta chỉ…” Long Huyền thở dài một tiếng, nói: “Ta chỉ muốn cầu một kiếp của y, là ta quá tham lam sao?”

Phất Y Đại Sư nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ: “Lòng người luôn rất tham lam, thưa bệ hạ.”

“Đúng vậy.” Long Huyền nhẹ giọng nói: “Chỉ là ta kiếp này tham lam quá nhiều, cho nên mới đánh mất y.” “

Mẹ nó chứ tham lam. Mày mong cầu quá nhiều, trước bày đặt kêu đáng, không hối hận, giờ lại như nào? Mày định cầu hẳn 1 kiếp? Ối giời ơi giống con ả công chúa ghê ha. Cầu 1 kiếp thôi 🙂 Đm nhỡ đ có kiếp sau thì sao? Mày chắc là có kiếp sau, mày tham lam ích kỷ lại nói như thể hợp tình hợp lý. Nếu đây là truyện không huyễn tưởng thì kiếp sau ở đâu ra? Trơ trẽn trắng trợn. Đm nhắc đến lại ghét con ả kia.

—–

Tóm lại đây là một câu chuyện chôn vùi niền vui và tuổi thanh xuân. Mình mất 2 ngày để bình ổn cảm xúc, nhưng cứ nghĩ đến là lại sôi máu lên! Trong truyện đứa đ nào cũng đáng ghét, xong nguỵ biện sự độc ác máu lạnh của mình bằng lý do hoa mỹ: vì yêu, vì vương vị, vì “mượn chồng 1 kiếp thôi, chỉ một đời này thôi”. Hãm cả thằng anh lẫn con em. Đm ai mà bênh với thấu hiểu cảm thông cho 2 đứa này thì thôi luôn đấy! Cái lý lẽ của con ả vợ đ thể chịu được, mày là công chúa mày muốn gì nghĩ gì nói gì cũng đúng á? Ôi thụ quá là hiền ý! Đến cuối hoà hoãn với mọi người, không hận ai, còn hoà bình với công1, cho công 1 ôm, quản lý triều chính giúp công 1??? Ôi tác giả này điên rồi!

Mn khen là cung đấu rất mãn nhãn 🙂 Nhưng với cái nội dung như shit trôi sông thế này thì…

Tóm lại ai muốn thử thách trái tim thì đọc, mình KHÔNG BAO GIỜ KHUYẾN KHÍCH MN ĐỌC BỘ CỦLOL NÀY! Mình dùng nhiều 🙂 như này là mn biết tâm trạng của mình như nào rồi đếi!!!

– Link:

. Nhà edit: https://daamlac.wordpress.com/2014/03/03/trong-sinh-chi-nghiet-no-nguoc-bao-quan/

. Vài bài review khác:

Review truyện Trọng sinh chi nghiệt nô ngược bạo quân của tác giả Mai Quả

Trọng sinh chi nghiệt nô ngược bạo quân – Mai Quả – Duyên một đời, hận một đời

Review-Trọng sinh…..nô ngược bạo quân.

Chia sẻ:

  • Twitter
  • Facebook
Thích Đang tải...

Tác giả: Devil

:)) Xem tất cả bài viết của Devil

Từ khóa » Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân Review