[Review] Trúc Báo Bình An | PHONG YÊN 风烟

Gió qua ngõ trúc

Review Trúc báo bình an – Hoan Hỉ Công Tử

By Shinn

 1110201095827178

Như một cơn mưa phùn mùa xuân nhẹ nhàng, Trúc báo bình an đem lại cho “tâm hồn đen tối” của một đứa hủ già cỗi lâu năm như ta cảm giác dịu ngọt dễ chịu, cái cảm giác thư thái ngồi trên ghế xích đu uống một tách hồng trà và nghe gió thổi xào xạc trong vườn. Trong veo như được tạo nên từ những giọt nước mưa, tươi mới như lá non đầu cành, và ấm áp như nắng.

Một ngõ trúc nhỏ tĩnh lặng. Một trà trang vắng vẻ, người chủ Vân Viễn cũng điềm đạm ít lời hệt như quán trà của y. Đối diện là một tiệm trang sức mới mở nhộn nhịp người ra kẻ vào (vì chưởng quỹ thật là anh tuấn tiêu sái). Thoạt nhìn giống như họ thuộc về hai thế giới khác nhau, hai tông màu nóng lạnh hoàn toàn khác biệt. Thế nhưng, số phận luôn có những sắp đặt kỳ lạ dành cho mỗi cuộc đời.

Tỉ như, số phận đã để cho trong chớp mắt, nụ cười của ai đó lộ ra khiến Vân Viễn mềm nhũn cả người. Để rồi giây phút vạt áo thêu hoa huyên huyên náo náo tiến vào trà trang tĩnh lặng không cả bảng tên, cái thế giới bình lặng như nước hồ của Vân Viễn cũng bị mưa xuân xáo động. Giang Mộ. Hắn có nụ cười hòa nhã, ánh mắt ôn nhu. Miệng lưỡi cũng ngọt ngào.

Biết cách lấy lòng người a. (tiểu công phải thế mới dụ được tiểu thụ :”>)

Một cái gì đó hiện diện bên mình mãi, lâu dần sẽ thành quen. Giang Mộ hắn ngày nào cũng đến uống trà, chuyện phiếm, thời gian ở trà trang chắc còn nhiều hơn ở tiệm của hắn. Thế nhưng thực bình yên, thực thảnh thơi. Có người pha trà thì có người uống. Có người nói thì có người nghe. Thực hảo.

Chuyện cũ khơi lại… Kỷ niệm và yêu thương, một khi chỉ còn có thể gói gọn trong quá khứ thì chẳng khác nào mũi dao ngày qua ngày rạch vào vết đau trong lòng, không cho nó lành. Trà nóng để mãi sẽ nguội. Người cũng thế, đau mãi rồi sẽ quen, và tưởng rằng mình đã không đau nữa. Một khi còn cố chấp đợi chờ, cố chấp không muốn buông tay, thì đừng nói chi đến thời gian là thuốc chữa vết thương lòng. Con người ta đã không muốn uống, thì thần dược nào cũng vô ích.

Chữa lành một tâm hồn bị tình yêu làm cho thương  tổn, có lẽ không phải bằng thời gian chờ cho nó tự lành, mà bằng một tình cảm chân thành khác. Trái tim chịu bước qua quá khứ, thì vết thương kia sẽ thực sự không dày vò nữa. Yêu thêm một người, không phải là hoàn toàn xóa hết mọi thứ về người trước. Chỉ là, hình bóng ngày trước thuộc về một nơi gọi là “kỷ niệm”. Thuộc về những ngày đã qua.

“Cài trâm của ta, đeo vòng của ta, họ Vân a~ Ngươi mặc quần áo xong không nhận người!” – người hiện tại, dù có hơi mặt dày vô sĩ, chung quy vẫn là người đem lại hạnh phúc cho ta.

Thanh Châu thành, ngõ trúc bình an, thanh lãnh mà yên lặng.

– END –

Share this:

  • Facebook
  • X
Like Loading...

Từ khóa » Trúc Báo Bình An Là Gì