Rỗng - Chính An
Có thể bạn quan tâm

Những năm gần đây, sự sâu sắc của mình không còn được như trước, mình không còn khả năng nhìn thấy ba phần chìm của tảng băng trôi mà chỉ thấy được phần nổi. Cảm giác trong đầu chỉ là những mảng trống rỗng, giống như vừa ngủ dậy sau một trận ngủ dài.
Đọc lại những gì mình viết độ 5 năm về trước, khi tranh luận trên các diễn đàn hay kiến giải về đạo, mình còn không tin được hồi ấy mình có thể phân tích sắc sảo như vậy, cứ như một ai đó viết chứ không phải mình.
Sau, mình ngộ ra một điều, chính cảm xúc mới là thứ chi phối cho sự sâu sắc, không phải bằng kiến thức hay kinh nghiệm. Dẫu càng đi, càng va vấp, trải đời bao nhiêu, nhưng nếu không có cảm xúc và suy ngẫm về những chuyện đã trải qua thì tự khắc sẽ trở thành nông cạn, hời hợt. Như kiểu 2 người cùng xem một bộ phim, người có thể viết một bài bình hay là người có nhiều xúc cảm hơn khi xem phim, trong khi người còn lại thấy vô cảm thì làm sao viết hay được?
Gần đây đọc một bài viết trên blog của một người bạn, mình choáng ngợp bởi văn phong, ngôn từ và cách tư duy của cậu bạn này. Như thể, trời ơi trông như vậy mà viết sâu sắc được như thế này á? Đúng là, chúng ta không thể đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, những gì cậu bạn ấy viết trên blog cá nhân là những phân tích và chiêm nghiệm sâu sắc về những vấn đề nhức nhối trong xã hội, vì bản thân cậu có cảm xúc sâu với nó, không cạn cợt như mình.
Từ lâu rồi, mình đã bị đóng băng cái gọi là xúc cảm, không còn kiểu ngây ngô thơ dại ngày xưa hễ mưa rơi là thấy buồn, thấy nhớ về tuổi thơ da diết. Những năm đầu đại học sống xa nhà, viết lách như một niềm vui để trải lòng, để rải cảm xúc trên những con chữ. Hồi ấy chỉ cần một ngày mây đen kéo về, nghe mùi đất ẩm sộc lên, nghe mưa rơi một trận là cảm xúc ào về dạt dào như nước lũ. Lúc ấy, bao nhiêu kí ức cuồn cuộn như phong ba bão tố trong đầu, mình có thể ngồi viết một mạch ra rất nhiều mảng kí ức của ngày xưa cũ.
Giờ, dẫu mưa có rơi, trời có ảm đạm đến nhường nào, mình cũng chẳng buồn động lòng. Lâu rồi mình cũng không đọc một quyển tiểu thuyết hay mua các tập truyện ngắn, truyện dài mới xuất bản, sách vở hàn lâm và sách chuyên môn bào mòn dần chút cảm xúc sót lại trong mình, để không còn xúc động khi đọc một áng văn trữ tình. Có mấy lần, ngồi ở một hàng ăn quen gần ga xe lửa, mình cứ hay nghĩ về “Hai đứa trẻ”, về Thạch Lam, về những câu chữ mượt mà vang lên như ru ngủ. Văn của Thạch Lam sẽ không còn chạm tới lòng người nếu không được dệt nên bằng thứ cảm xúc se sắt trong lòng. Câu chữ sẽ trở nên rỗng tuếch khi người viết vô cảm.
Khi viết những dòng này, mình vẫn cảm thấy như bản thân đang chơi chữ hơn là trải lòng đúng nghĩa. Thảng hoặc, điều này có phần giống như những nhà văn tên tuổi, như Nguyễn Nhật Ánh, Nguyễn Ngọc Tư, thú thật là mình không đọc nổi văn của họ những năm gần đây. Vì nó không còn là thứ câu chữ mình mê mẩn một thời, không còn là cái hồn nhiên trong trẻo đầy cảm xúc của người đang rút ruột trải lòng, mà toàn dụng kỹ thuật trong việc nắn rèn câu chữ. Thành ra, nó đẳng cấp, chuyên nghiệp và tròn trịa, nhưng cũng dần rỗng tuếch và vô hồn, dù cho người đời có gán ghép bao nhiêu tầng ý nghĩa.
Những người đi làm content lâu năm, thường nói rằng các bạn trẻ bây giờ viết giỏi hơn họ, vì thứ cảm xúc tuổi trẻ đang có họ không bao giờ có lại được sau ngần ấy năm bị cuộc đời mài giũa. Câu chữ của họ bây giờ có thể sắc lẹm hơn, bén ngọt nhưng cảm xúc thật thì đã vơi đi ít nhiều.
Trí nhớ cá vàng rất kém, nó chỉ ghi nhớ được chưa tới 15 giây, nghĩa là khi bơi hết một vòng quanh hồ, nó sẽ quên tất cả mọi thứ trước đó. Dạo này mình thấy trí nhớ của mình cũng như con cá vàng, nhiều khi đang chạy trên đường, cố nhớ về tên của diễn viên chính trong bộ drama xem gần đây nhất, mình không tài nào nhớ được (đến giờ cũng phải tra Google mới ra). Hoặc có khi cố nhớ về tên của một người bạn cũ, mình cũng không tài nào nhớ được họ tên gì, cứ như từng mảng kí ức rời bỏ mình ra đi giống nhân vật chính trong bộ Remember của Hàn mình xem gần đây.
Biết lấy gì lấp đầy những khi rỗng tuếch Nên đành ngồi ca thán bằng những dòng văn…
Chia sẻ bài viết:
Related
Từ khóa » đầu óc Xáo Rỗng
-
Cho Mình Hỏi Là Sáo Rỗng Hay Xáo Rỗng? Nếu Là Sáo Rỗng Thì ... - ASKfm
-
Nghĩa Của Từ Sáo Rỗng - Từ điển Việt
-
đầu óc Trống Rỗng Không Tập Trung, Có Ngay 3 Cách đơn Giản!
-
Đầu óc Trống Rỗng, Sa Sút Trí Tuệ Cảnh Báo Bệnh Gì? - Vinmec
-
Đầu óc Trống Rỗng Không Tập Trung Hay Quên Phải Làm Sao ?
-
ĐẦU ÓC RỖNG TUẾCH - Nghĩa Trong Tiếng Tiếng Anh - Từ điển
-
Tại Sao Bạn Cảm Thấy Trống Rỗng? - First Sun
-
Bác Sĩ Nói Về Hiện Tượng 'sương Mù Não' ở Người Bệnh Khỏi Covid-19
-
Những Dấu Hiệu Cảnh Báo Bạn Có đang Rối Loạn Lo âu - Better Living
-
Rối Loạn Lo âu Lan Toả Hành Vi Dị Thường
-
RỐI LOẠN TƯ DUY
-
Làm Sao để Ngủ Ngon Hơn? Hãy áp Dụng Ngay 7 Lời Khuyên Này
-
STT Trống Rỗng, 45+ Status Cảm Thấy Trống Rỗng Vô Cùng Cô ...
-
Một Số Dạng Lỗi Thường Gặp Về Chính Tả Và Cách Khắc Phục
-
Hạ Vũ - Facebook