[rvĐM] TIẾU NGẠO ONLINE DU – ĐẾ HƯU – LỤC MỊNH

Tác giả: Đế Hưu Biên tập: Lục Mịnh Thể loại : đồng nhân, nữ vương thụ x lãnh tĩnh công, võng du ( rất ít)

Sẽ vô cùng vô cùng có lỗi nếu không nhắc đến tổng thụ trong lòng mình : Đông Phương giáo chủ. Người duy nhất mà đã ghép với rất nhiều người khác mà mình vẫn sẵn lòng đọc ( mình theo đảng 1×1). Chỉ vì mình quá mê giáo chủ. Một vẻ đẹp kinh diễm lòng người. Một mảnh thâm tình rực cháy đến hủy diệt mình trong nguyên tác của Kim Dung. Một người ngạo nghễ chẳng ai bì kịp. Nhật xuất Đông Phương, Duy ngã Bất Bại – Đông Phương Bất Bại.

Trong hằng hà sa số đồng nhân đó, người tình mà mình cảm thấy xứng đáng nhất với giáo chủ là Nam Kha, một anh chàng hiện đại. Và đó là mối tình đẹp nhất mà sau 7 năm, mình vẫn nhớ. Cũng là mối tình khiến hình ảnh giáo chủ in đậm trong lòng mình rõ nét đến vậy mà sau này, dù đọc rất nhiều tác phẩm đồng nhân khác, vẫn chưa có bóng hình Đông Phương nào thay thế được.

Nam Kha là người chơi võng du, sau đó hệ thống bị lỗi, anh xuyên thư. Vẫn với một thân trang bị và skill games, Nam Kha dễ dàng gây được sự hứng thú với giáo chủ. Hai người giao thủ từ lần đầu gặp, kết quả hòa. Giáo chủ nghĩ đây là một nhân tài kiệt xuất. Nam Kha lại nghĩ đây là một NPC cuồng ngạo.

Chính trận quyết đấu này đã mở ra một mối quan hệ dây dưa mãi về sau này.

Sở dĩ mình cho rằng hai người đã có một mối tình xinh đẹp vì dường như cả hai chính là sinh ra để bổ trợ cho nhau, hoàn thiện nhau. Một người xiêm y đỏ hừng hực như lửa, tính cách táo bạo ngạo cuồng ở trên cao không cho mạng người quý giá, chỉ duy nhất một người. Một người thanh lãnh đạm mạc, trong đáy mắt lại chẳng vương chút bụi trần, như thể chẳng có ai lọt vào lòng y được, chỉ trừ một người duy nhất.

Câu chuyện vừa nhẹ nhàng lại vừa giằng xé. Để rồi chỉ còn là tiếng thở dài bất đắc dĩ…

Yêu, rất yêu.

Vì yêu, giữa tháng sáu sinh thần giáo chủ, Nam Kha dùng sáu ngàn điểm nội lực múa một trận kiếm bằng thanh kiếm Thủy Hàn thuộc tính âm lãnh. Giữa tháng sáu tuyết bay đầy trời, vương lấm tấm trên cánh mũi người nọ. Một thân hồng y rực rỡ trong đêm đen, tóc đổ như thác, mỉm cười dịu dàng. Lãng mạn và xinh đẹp biết bao nhiêu…

Vì yêu, giáo chủ đứng dưới tán cây quỳnh rực hoa trắng trên đỉnh Hắc Mộc Nhai nâng vò rượu đối ẩm cùng người dốc cạn lòng mình. Những gì Nam Kha muốn, Đông Phương đều cho. Trước khi Nam Kha nhận ra mình thật sự cần gì, Đông Phương đã đưa tất cả. Lòng tin, quyền lực, trái tim. Ngọt ngào và chua xót biết bao nhiêu…

Nhưng cũng vì yêu, Nam Kha dằn xé giữa việc đi hay ở. Đi không đành ở chẳng xong. Vì yêu, giáo chủ đem mình ra đánh cược, cược mình được bao nhiêu cân lượng trong lòng người kia. Nhưng giáo chủ là Đông Phương Bất Bại, là duy ngã độc tôn. Giáo chủ dù đã thua trước ái tình, nhưng không quy lụy, cũng không hèn nhát trốn tránh. Miệng lưỡi thế nhân có là chi. Địa vị quyền lực có là bao.

Một chữ tình, thắng thiên hạ.

Đông Phương Bất Bại trong nguyên tác, một chữ tình, thua thiên hạ. Đông Phương giáo chủ của Nam Kha, một chữ tình, thắng nhân sinh. Thứ giáo chủ muốn, giáo chủ sẽ phải giành cho được. Đông Phương đã thắng, thắng được bản tính mạc nhiên của Nam Kha, thắng được đôi mắt xem mình như người ngoài cuộc trước xoay vần của Nam Kha, thắng được một mảnh tình thâm níu chân Nam Kha ở lại. Nam Kha buộc phải thỏa hiệp, phải xem lại lòng mình.

Và trong cõi lòng đạm nhiên kiêu ngạo ấy, một bóng xiêm y đỏ rực với thác tóc như suối mực đã luôn hiện hữu. Một ánh nhìn, một nụ cười, một lời nói, kinh diễm thế tục, lại xiêu lòng lạc phách Nam Kha. Nam Kha không phân được thực hay ảo, người trước mắt là một nhân vật hay là một con người thực thụ. Nhưng Nam Kha cũng không thể kìm giữ được lòng mình, cũng đã rung động trước giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo, cao lãnh, xinh đẹp, cười như họa, mắt như ngọc. Lam nhan khuynh thành, khuynh đảo thế nhân, khuynh đảo cõi lòng thanh như hồ đạm như sương của Nam Kha.

“ Lam nhan khuynh thành, so với mẫu đơn năm ấy còn xứng bốn chữ “quốc sắc thiên hương” hơn.” [Trích chương 80]

Đứng trước lựa chọn, Nam Kha lựa chọn ở lại. Nam Kha không hối hận. Đông Phương không hối hận. Đông Phương Bất Bại, Nhất Túy Nam Kha, một câu chuyện tình như đôi phu thê đã ái ân trăm năm. Nâng khăn sửa túi, cử án tề mi, gắn bó không rời.

Những nơi hai người đã qua, những việc hai người đã làm, đều đẹp như tranh vẽ. Có phong cảnh, có nhân sinh, có ái tình. Nam Kha đánh đàn, Đông Phương uống rượu. Nam Kha như sương, Đông Phương như lửa, phản ứng hóa học của hai người chính là kết tinh hơi nước, mờ ám, mê muội, quyến luyến.

Đông Phương dù đứng trên đỉnh cao ấy, nhưng giáo chủ cũng là con người, cũng yêu hận vui buồn. Mà càng là người cô đơn, sẽ lại càng nồng nhiệt hơn người thường. Giáo chủ cũng biết tức giận, cũng đau lòng, cũng ghen tuông. Giáo chủ hễ yêu thích hay giận dỗi sẽ nhìn chằm chằm Nam Kha. Nhìn đến mức lòng Nam Kha run rẩy, đến mức Nam Kha chỉ biết thở dài bất đắc dĩ mà dỗ dành. Đông Phương sẽ ghen, ghen với nhan sắc nữ nhân như hoa hé nụ, ghen với nam nhân tiêu sái hiên ngang. Vì Đông Phương mặc cảm, mặc cảm với phần thân thể khuyết thiếu của chính mình. Nhưng giáo chủ sẽ chẳng bao giờ cần lo được mất nữa, vì một lời đảm bảo của Nam Kha.

Nam Kha, một chấp niệm của Đông Phương, cũng là chấp niệm một đời. Một người đạm nhiên tuấn lãnh, lại chỉ dành ấm áp cho một bóng hình duy nhất. Nam Kha lạnh nhạt với người ngoài, nồng nhiệt với Đông Phương. Nam Kha bày mưu tính kế, Nam Kha chịu tiếng xấu, vì một con đường phẳng lặng bình an cho Đông Phương. Nam Kha, rời bỏ quê hương, rời bỏ gia đình, vì Đông Phương đã luôn cần Nam Kha, trong từng giây từng phút. Vì Nam Kha đã nợ, nợ ái tình, nợ những chăm sóc quan tâm của người nọ.

Bóng hình của Đông Phương đẹp như màu trời. Tà áo đỏ nhuộm trong tịch dương sẽ sẫm lại. Hay đứng dưới ánh nắng sớm sẽ nhạt màu phơn phớt như má hồng nhan. Chỉ duy có mái tóc óng ả, gáy cổ trắng nõn và đôi mắt sóng sánh như nước mỗi khi nhìn Nam Kha là chẳng đổi thay. Mỗi một lần như thế là thêm một lần Nam Kha sa chân trầm mê, chết đuối trong đôi mắt ẩn chứa trăm ngàn lời yêu kiều nọ. Đông Phương đẹp như thế, yêu mãnh liệt như thế, dù là sắt đá cũng sẽ bị bào mòn, huống hồ gì là Nam Kha bằng xương bằng thịt.

Người hữu tình hữu ý, nếu có duyên tất sẽ về bên nhau.

Một hồng y kinh diễm lòng người. Một mặc y dung nhan tuấn lãng. Cả hai lại chẳng còn dung nổi bất kì màu sắc nào khác. Màu đất trời, màu mây, màu nước, đều nhạt nhòa trước người kia. Rực rỡ như thế, cũng lại thâm trầm như thế.

Đứng trước những biến hóa xoay vần của cuộc sống, Nam Kha và Đông Phương bất tri bất giác đã sóng bước cùng nhau thật lâu. Là thiếu niên cuồng vọng khi ấy đến lúc là những nam nhân trầm tĩnh, họ đã cùng nhau đi tới. Vì đối phương mà làm thật nhiều chuyện, lại thỏa mãn để đối phương làm nhiều chuyện cho mình. Hai người đứng ở địa vị ngang bằng nhau, cùng nhau ngắm hoa nở, cùng nhau nhìn hoa tàn, lặng yên ngắm giang sơn non nước, an ổn đi qua một đời.

“Trời đã ngả dần sang đông, trời thu Hắc Mộc Nhai mỗi lúc một tiêu điều. Nước mưa tầm tã ngăn cản tầm nhìn lẫn tai nghe, chỉ mơ hồ cảm thấy dưới chân nhai lúc này nước lạnh chảy xiết, sương phủ mịt mù; giữa trời, chót vót một đỉnh Hắc Mộc Nhai ngạo nghễ vươn cao hơn thiên hạ.

Một lúc lâu, Đông Phương Bất Bại chậm rãi cất bước. Từng bước từng bước một, người bên cạnh cũng lặng lẽ theo sau, thong dong bước qua dòng người như bước qua một biển mù sương.

Quyền thế thiên hạ đều nắm chắc trong tay, nhưng y cũng không cần.

Bên tai là tiếng cười ha hả của Đồng Bách Hùng, tiếng vấn an đầy quy củ của Hướng Vấn Thiên; lướt qua mắt là những gương mặt ẩn trong màn mưa, có quen có lạ; nhưng dưới tán dù giấy che khuất nửa gương mặt, y không còn trông thấy rõ bất kỳ một ai nữa.

Đông Phương Bất Bại chợt cảm thấy dường như chưa hề có gì thay đổi, lại dường như tất cả đã xoay vần thành lạ lẫm.

Y vô thức quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, nhìn khuôn mặt của hắn, vẫn như ngày nào trong sáng thản nhiên như địch hoa mùa hạ, đột nhiên cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp.

————-Đến cuối cùng, người này mới chính là cả thiên hạ của y.” [Trích Vĩ Thanh]

link

Chia sẻ:

  • Twitter
  • Facebook
Thích Đang tải...

Có liên quan

Từ khóa » Tiếu Ngạo Online Du