Sài Gòn Thời Loạn: Năm Cam (Part 7)

Có tiếng ồn ào ở trước cửa ngôi nhà được Năm Cam thuê của hàng xóm để chứa một sòng xập xám. Mọi khi, mọi sự ồn ả luôn phát xuất từ bên sòng sóc dĩa do đặc trưng của loại cờ bạc này nhưng xập xám chỉ có 4 người ăn thua làm sao có chuyện được? Bước vội ra nhìn, Năm Cam sôi cả máu lên khi thấy một mụ đàn bà đang cong cớn chửi rủa một con bạc của sòng! Mụ đàn bà ấy cũng chẳng phải là người xa lạ gì! Thành đô la, trợ thủ của Năm Cam có thời gian bắt nhân tình với mụ nên mụ thường xuyên xuất hiện ở sòng với tư cách kẻ cho vay cầm cố kiểu cò con.

– Nè, chị có muốn gì thi đi nơi khác, đây không phải là chỗ để chị giở trò hàng tôm hàng cá ra đâu nghen! Năm Cam nói, giọng hơi bực bội. Yû vừa là đàn bà, vừa là nhân tình nhân bánh thuở xa xưa với chiến hữu của Năm Cam, thay vì im miệng, mụ tru tréo lên và cao giọng thách thức:

– Tui vậy đó, chú đừng có mà ăn hiếp!

– Chị không câm miệng, tôi không nể đâu nghen! Năm Cam hăm doạ.

– Tôi không im, chú nể hay không cũng mặc chú! Mụ già giọng.

Năm Cam xấn tới tát vào mặt mụ đàn bà trước mắt mọi kẻ bàng quang, trong đó có cả Thành đô la!

Lá đơn tố cáo hoạt động sòng bạc ở hẻm 148 Tôn Đản- nơi phát tích của ông vua thế giới ngầm, được đặt trên bàn làm việc của ông Tư Aùnh- phó công an quận 4 vào một buổi trưa. Đây không phải là một lá đơn nặc danh như ông thường gặp mà có ghi tên hẳn hoi. Oâng đọc đi đọc lại rồi trầm ngâm suy nghĩ. Nếu là ai khác hẳn sẽ không làm ông đắn đo.Đằng này lại là lá đơn tố cáo Năm Cam,kẻ rất ư là biết điều đối với ông và khá kín kẽ không làm ông phải mang tai tiếng.Thôi thì,bánh-sáp-đi-bánh-quy-lại,chỉ còn có cách giải quyết khả dĩ an toàn mà vẫn được việc…

– Chú xem giải quyết nội dung của lá đơn này,chú có toàn quyền xử lý!

Ông chuyển đơn tố cáo cho Tài bóng, đội trưởng cảnh sát hình sự quận.Thực ra, ông hiểu Tài phải giải quyết thế nào.Gã nhận của Năm Cam ngập mặt ngập mày,hẳn sẽ không ngu dại gì cắt đi buồng sữa đang nuôi sống gã và cả các quan thầy.Sau này, nếu có ai đó phanh phui-dẫu sao quả bóng cũng đã được chuyền sang chân kẻ khác, bắt lỗi ông-Tư này sao được? Có lẽ ông cũng đã không ngờ tới việc gã đệ tử ngu xuẩn ấy lại giải quyết một cách quá đỗi đần độn và hết sức vô lương tâm…

– Anh Năm đọc đi… Tài đưa lá đơn cho Năm Cam xem khi phòng làm việc của gã chỉ có hai người.

Đọc đến đâu, Năm Cam tái mặt đến đó. Y không hề sợ vì biết chắc những đồng tiền chi ra của mình đều đạt được mục đích, nhưng y quá đỗi giận dữ. Triệu-một gã xe ôm nhà ở khu chùa Long Vân quận Bình Thạnh, trước kia chuyên chở khách đến sòng Năm Cam và được y đối xử hậu hĩnh. Vậy mà bây giờ lá đơn ký tên của Triệu lại nằm trên tay y. Nếu y không phải là một “ kẻ biết chơi” thì hậu quả của lá đơn là quá rõ.

– Anh Năm đốt luôn đi… Tài nói với nụ cười đầy ý nghĩa.

Dĩ nhiên để đốt một lá đơn tố cáo trước mặt một người thừa hành pháp luật, Năm Cam đã tốn một khoản chi khá lớn- đủ để mua lương tâm của một con người và mua luôn trách nhiệm của xã hội, với nhân dân của một cảnh sát hình sự. Có tiền mua tiên cũng được, Không- phải nói cho đúng là: quỉ nào không mua được bằng tiền?

Vừa về đến nhà, Năm Cam lập tức sai dàn đệ tử thân tín mở cuộc điều tra. Hóa ra do Triệu chính con trai lớn của người đàn bà bị y tát vào mặt hôm nọ. Một kế hoạch trả đũa đã được ông trùm sòng bạc bàn với bộ tham mưu.

Buổi trưa hè nắng gắt, Triệu vừa chạy chiếc xe gắn máy cũ kỹ của mình ra khỏi nhà. Anh ta hơi buồn bực vì cả buổi sáng chỉ được vài cuốc xe chưa đủ sở hụi. Lo phân tâm về chuyện cơm áo gạo tiền, Triệu không hề nhận ra từ lúc nào vừa qua khỏi cầu Bùi Đình Tuý, anh đã bị hai chiếc xe gắn máy đời mới khác bám sát.

Vừa đến ngã tư đèn đỏ, bọn sát thủ lập tức ra tay. Hai tên khá to con nhảy xuống xe rút mỗi tên một cây gỗ cứng vụt thẳng cánh vào đôi tay gì chặc tay lái của Triệu! “ Rôốp” có tiếng vỡ của xương và tiếng gãy của cây gỗ… Triệu ngã lăn ra khỏi xe bất tỉnh.

Tất nhiên khi hồi tỉnh ở bệnh viện với đôi tay bó bột trắng toát, Triệu hiểu ngay ai đã hạ độc thủ với mình. Thừa khôn ngoan để hiểu, đó chỉ là cảnh cáo nên Triệu chọn thái độ im lặng khi công an đến hỏi tại giường.

Suốt một thời gian sau này, cho đến ngày Năm Cam cùng đế chế trong thế giới ngầm của y sụp đổ, Triệu vẫn chưa hết nổi sợ hãi vì ngón đòn cảnh cáo của tay chân ông trùm dành cho mình. Có một lần, Bảy Xi tìm gặp anh chàng xe ôm đa sự, để bàn bạc. Nhìn trước ngó sau, cựu thủ lĩnh sòng bạc nói nhỏ với Triệu đang dỏng tai chờ đợi:

– Anh ra mặt thì kỳ cục quá, chú giúp anh một việc, anh sẽ thưởng!

Ngừng một chút cho lời hứa trọng thưởng phát huy tác dụng, Bảy Xi tiếp:

– Sòng của thằng Huỳnh Tỳ mới chuyển đến đường Nguyễn An Ninh lám ăn tới lắm, chú cầm một ít tiền vô đó chơi rồi quẳng một lá đơn lên CA quận cho tụi nó đi một xuồng… Anh trọng thưởng chứ!

Cuộc cạnh tranh quyết liệt trong giới chủ sòng đã làm cho Bảy Xi quyết định sử dụng trước biện pháp hạ đẳng, mà giới giang hồ gọi là “chơi dơ”, để triệt hạ đối phương. Nghe nói Triệu là một người thường nhiễu sự Bảy Xi tìm đến để thực hiện ý định… Nào ngờ, Triệu chợt như trúng gió, mặt tái ngắt, xua tay lia lịa:

– Thôi đi chú Bảy ơi, con hổng dám! Lỡ sòng đó có dính tới ông Năm thì con có nước qua Miên mà sống… Chú thông cảm!

Không đợi nài nỉ, Triệu lật đật xô ghế đứng dậy ra xe nổ máy vọt thẳng trước cặp ắt ngơ ngác của Bảy Xi!

Thời gian này, chuyện gia đình Năm Cam xảy ra sự cố… Việc dan díu với Lành và có đến 3 đứa con riêng của Năm Cam bị Trúc phát hiện. Sự việc nổ bùng với qui mô của cơn bão thực sự:

– Tính mê gái của anh, tôi chịu hết nổi rồi… Từ lúc lấy nhau đên giờ, anh thử nghĩ lại coi, bao nhiêu người đàn bà khác mà anh lén lút đến với họ? Trúc nói sau một lúc đã khóc lóc chán chê. Sự lợi hại của mồm miệng Năm Cam không thể tưởng tượng nổi, y òn ỉ, thuyết phục bằng đủ mọi lý lẽ ở đời lẫn ở giang hồ…

Cuối cùng thì, đâu cũng vào đó! Trúc chấp nhận việc lập phòng nhì của Năm Camvới điều kiện mỗi tuần, y chỉ được dành cho Lành cùng các con trọn một ngày không thêm không bớt.

Qua những buổi tiệc có mặt của quan thầy đỡ đầu và các nhân vật có tên tuổi, Năm Cam đã được giới thiệu để làm quen với một ngừơi- thoạt đầu tưởng chẳng có gì để nhờ vả, đó chính là nhà báo Huỳnh Bá Thành. Hoá ra giữa họ cũng có một điều tạm gọi la chung: cùng quê ở miền Trung. Năm Cam nhanh chóng thu hút được sự chú ý của ông nhà báo tính tình cởi mở bình dân này.

– Hôm nào cho em gặp riêng anh BA… Năm Cam ghé tai nói nhỏ.

Mối quan hệ thân tình giữa Năm Cam với vị nổi anh là Mạnh Thường Quân được báo giới thiết lập không phải qua tiền bạc- ông Ba Thành, tuyệt không phải là kẻ hám tiền dễ bị mua chuộc.

Ngày qua ngày, Ba Thành cũng đâm ra “nghiện” gặp Năm Cam- một tên giang hồ khéo xử thê và biết kinh trên nhường dưới. Dĩ nhiên, Năm Cam khổ nhọc dụng tâm từng cử chỉ lời nói để tạo được ấn tượng nơi anh Ba Thành.

Hùng đầu bò, một nhân vật quái kiệt của giới “làng bẹp” lúc bấy giờ. Rất thân với Năm Cam do khéo vuốt đuôi chiều ý ông trùm đang lên. Hùng lớn tuổi hơn Năm Cam và từng xách tráp theo hầu cận Đại cathay, nhờ Duyên Anh- nhà văn chuyên viết truyện du đãng của Sài Gòn lăng xê Đại cathay trong quyển truyện “ Điệu ru nước mắt” có đề cập đến một nhân vật thân tín của trùm du đảng này là Jimmi Hùng- dĩ nhiên là hư cấu, Hùng đầu bò vội nhận gã đó chính là y để trục lợi. Do việc cung cấp thong tin xưa cũ của các tay tổ giang hồ chế độ cũ cho một số phóng viên các báo, Hùng nghiễm nhiên tự cho mình là nhà báo! Bản chất của một tên lưu manh nghiện ngập, Hùng đầu bò đã nhanh chóng biến mối quan hệ cộng sinh của những tay viết báo ngu ngơ thành thứ để vơ vét xin xỏ chút đỉnh mua những cục xái thuốc phiện cho nhu cầu “ phi yến thu lâm” của mình. Kiểu làm ăn ấy thực ra cũng đơn giản: Hùng ngồi trực sẵn trước cửa sòng bạc ra vẻ điều tra dòm ngó những con bạc ra vào. Hoảng sợ trước “ nhà báo” nghiện thuốc phiện này, các chủ sòng đến gặp Hùng để dúi vào tay y ít tiền còm:

– Chú cầm lấy chút đỉnh uống càfê!

Thế là Hùng mất dạng để ít lâu sau “ vẫn bổ cũ soạn lại”. Những động hút thuốc phiện cũng không tránh khỏi lối tống tiền trắng trợn ấy của Hùng và gã tha hồ hút hít thoải mái.

Đi đêm có ngày gặp ma, Hùng tìm đến động hút của Mười em, một tay giang hồ có bề dày hoạt động hơn cả Hùng trong nghiệp nằm bẹp trên bàn đèn, đặt vấn đề…Mười em từ chối và văng tục vào mặt Hùng!

Ít lâu sau, trên tờ báo chuyên ngành xuất hiện một bài báo lật tẩy toàn bộ hoạt động của các động thuốc phiện- dĩ nhiên cũng có một số ngoại lệ được che giấu. Nổi cộm là động của Mười em với những câu văn hết sức gay gắt, đầy phẫn nộ của một “ cây bút chân chính có lương tâm”!

– Mẹ kiếp thằng dòi bọ này, chắc tui mần nó quá anh Năm? Mười em đến nhà của năm Cam giải bày tâm sự. Lúc đó Năm Cam đã về căn nhà ở Trần Đình Xu quận 1, để lại căn nhà khởi nghiệp cho Thọ đại uý cùng vợ con.

Nhận được nụ cười đầy ẩn ý của ông trùm, Mười em hớn ở quay về. Vài hôm sau, Hùng đầu bò chạy xe tuôn vào nhà với bộ dạng cuống cuồng sợ hãi. Một bên tay áo sơ mi của gã “nhà báo có lương tâm” đầy những máu.

– Anh Năm cứu tui, tụi nó đuổi theo tui chém… Hùng cầu cứu.

– Thôi, chú Hùng cứ đụng cạhm giang hồ làm gì để đến nổi này? Để tui ra coi ai làm chuyện này… Năm Cam nói với giọng “đầy thương xót”.

Nhận lệnh thu quân của ông trùm, bọn sát thủ bỏ đi…

Sau sự cố ấy, Hùng đầu bò bớt ngông nghênh hơn trước, gã thừa khôn ngoan để kiếm chút đỉnh tiền hút hít mà bớt đi sự đụng chạm trực tiếp đến những ai có liên quan đến ông trùm!

Để triệt tiêu luôn gã lắm mồn chuyên hót chuyện, Năm Cam cho hàng loạt ngừơi có trách nhiệm ở tờ báo Hùng đầu bò cộng tác biết gã lưu manh, có học này vẫn nghiện nặng và sẵn sàng bán cả linh hồn( nếu còn lại một ít) để đỗi lấy một cục mười opium!

Thế là, ông Hùng đầu bò vẫn lui tới các tòa soạn trong bộ quần áo tươm tất trên xe honda cà tàng, nhưng chẳng ai chịu đăng bài của gã.

Giang hồ có những câu: “ chặt cua là khuất bóng” hoặc “ qua cầu rút ván còn gài thêm trái lựu đạn” để nói lên sự tạm bợ của những gia đình trai tứ chiếng, gái giang hồ. Thu Hà tức lá Hà trề, đã nhân khi ông chồng điếc lác đang trả giá nơi trường trại, bợ luôn một gã trẻ tuổi hơn mụ và được xem là đẹp trai của giới kỳ bẽo là Minh Bu. Hà trề mang luôn hai đứa con riêng của mình cùng luông điếc về xây tổ ấm cùng gã chồng sau. Hai đứa con sống giữa môi trường đầy tranh chấp và quá nhẫn tâm của sòng sóc dĩa hẻm 72 Xô Viết Nghệ Tĩnh, đã trở nên hai tiểu yêu quái một gái một trai, hứa hẹn một tương lai đầy máu và nước mắt. Đó là Trang chùa và Dũng liều.

Hà trề quay lại với nghề phi pháp va bắt đầu tham gia hàng loạt vụ án gây mê cướp tài sản. Khi mụ bị bắt, Minh Bu vượt vài trăm cây số để ra tận Quy Nhơn để lo cho mụ và sau đó thăm nuôi khá đều đặn…

Lúc này Năm Cam đã qui tụ được hầu hết những tay giang hồ có dính líu đến cờ bạc như: Minh Đơm, Lò Há, Sò Tí, Ba Ngà, Phụng-Nghĩa trà đá, Long đen…hoặc các trường gà ăn thua lớn ở khắp các địa bàn thuộc quyền các biện gà có tên tuổi như: Ba Nhất, Lý Lệ Hoa , Ngọc đối, Tư béo, Cu Tư tức là Tư Râu, Băng Châu..v..v.

Thực ra việc Năm Cam làm được việc thôn tính các lãnh địa do những tay đầy dẫy kinh nghiệm tổ chức cờ bạc, là nhờ hai yếu tố: đứng sau lưng y là lưỡi gươm trừng phạt của luật pháp được nắm giữ bởi những kẻ đã ngập mặt ngập mày trong tiền và gái của y. Còn về vế đụng chạm giang hồ, Năm Cam đã như cọp thêm cánh từ lúc Lũng, theo sự tiến cử của Thọ đại uý, về đầu quân dưới trướng.

Lũng là con trai đầu của Chảy và má Nguyệt, bà me nuôi của giới giang hồ cộm-cán Sài Gòn. Thành danh từ những cuộc đụng độ cấp xóm ở khu đường Hai mươi thước lừng danh. Lũng vào tù vì tội đánh người gây thương tích. Ơû trại giam Chí Hòa, Lũng qua khu lao động để làm công tác gánh cơm. Khoảng thời gian này, Lũng đã gặp Năm Cam và đã có mối quan hệ bạn bè của Năm Cam với Chảy- cha của Lũng, tên giang hồ cắc ké này lúc bấy giờ đã gọi Năm Cam bằng “ ba” và giặt giũ áo quần, cơm bưng nước rót cho ông ba nuôi một cách cúc cung tận tuỵ.

Lần thụ hình ở trại Tân Hiệp- Đồng Hoà, Lũng liên kết với Trung heo, một tên anh chị khu chợ cá chợ Cầu Ông Lãnh có gốc là lính biệt động quân chế độ Thiệu. Ơû Đồng Hòa, Lũng trở thành một đàn anh có uy tín và tầm cỡ nhờ không ngại va chạm và cũng như đối xử với cán bộ.

Giang hồ bắt đầu nhìn Lũng với cặp mắt kiêng dè kinh nể là vụ gã đã quyết định cho “ thịt” Lấm đen, với chỉ ba ngàn đồng!

Lấm đen- một tay anh chị hùng cứ khu Bến Đỗ- quận 6 và nhờ vào đứa em khét tiếng lì lợm hung ác là Thành ngọng, ngay cả Lũng và Trung heo phải kiềng mặt.

Ơû trại Lấm đen cũng là một đội trưởng một đội sản xuất với đầy đủ quyền sinh sát trong tay, Lấm đen thường giao du, rượu chè và thậm chích ma tuý chung với những tay anh chị dữ dằn khác.

Thành ngọng hết án được tha về, uy tín của Lấm đen trong giới giang hồ ở trại đương nhiên sút giảm nghiêm trọng. Thế nhưng Lấm đen cứ tưởng chẳng có gì ảnh hưởng nên cứ nghênh ngang với các bằng hữu có máu mặt khác. Giang hồ Sài Gòn gọi như thế là “ đeo bảng số giả”!

Để “ gở bảng số” giang hồ của Lấm đen, Lũng và Trung heo quyết định nhậu nhẹt không mời Lấm tham gia cho y biết mặt.

Vài lần như thế, trong khi bao nhiêu tay “có số” khác chén chú chén anh với nhau, Lấm đen bị loại ra một cách ngấm ngầm. Y cảm thấy bực tức và muốn phản ứng nhưng bản lĩnh giang hồ của y không cho phép. Chẳng phải y chẳng có tiền mua rượu mua gà để nhậu, mà đây là chuyện quan trọng đến “số má” ở giang hồ, một tiếng ở làng hơn một sàn ở bến mà!

Cuối cùng y quyết định một cách trả đũa hơi ti tiện một chút nhưng theo y là hết sức an toàn: “ Chỏ!”. Đó là tiếng lóng của giới giang hồ chỉ hành động đi mật báo với chính quyền về đối thủ.

Lấm đen bèn đi thẳng vào phòng trực trại, báo cáo toàn bộ chi tiết về việc sẽ có rượu, gà luộc mang vào buổi chiều do em út của Lũng, Trung heo.. Bằng cách này, gã vừa triệt được đối thủ vừa kiếm điểm với “ các thầy”.

Thế là cặp thùng gánh nước tưới rau của đội tăng gia bị kiểm tra: kết quả đúng như tin mật báo của Lấm đen! Chẳng khó khăn gì, bọn giang hồ cộm cán hiểu ra kẻ đã chơi xỏ chúng. Một cuộc họp bí mật được tổ chức như một tiệc trà nho nhỏ ở buồng 1 khu A trại Đồng Hòa. Số phận Lấm đen được quyết định bằng cách bỏ phiếu. Với 5/5 phiếu thuận và chống ngang ngữa, lá phiếu của Lũng đã định đoạt. Lũng nhận luôn trách nhiệm tổ chức thực hiện. Gã suy nghĩ cuối cùng cũng tìm một Kinh Kha cho công việc.

Đó là một tên giang hồ không có chút tên tuổi, sống vật vờ như một bóng ma, tơi tả như một búi giẻ rách-mà chốn giang hồ gọi bằng “ giang-hồ-khổ” có nhan nhản ở xã hội lẫn môi trường tù tội.

Thoả thuận được ký kết nhanh chóng với yêu cầu của sát thủ: một phong bánh lột da giá những …ba ngàn đồng! Con dao ba lô bén ngót ấn vào tay tên giang hồ bán mạng, được coi là “ công cụ lao động” khỏi tính vào hợp đồng! Gã sát thủ ngồi nhai ngấu nghiến phong bánh trong một góc phòng và sau khi thỏa mãn, gã rút lưỡi dao ngắm nghía rồi quày quả ra đi…

Lấm đen, theo thói quen, xong bữa cơm chiều là mặc chiếc áo xa xẩu ra đứng ở hội trường hóng mát. Y nhìn ra xa mà lòng đắt ý với việc đã làm bọn giang hồ phải nếm mùi thủ đoạn cao cường, bất giác gã mỉm cười…

Tên sát thủ chợt đâm ra rụt rè vào giờ chót. Nếu đâm đúng như ý định của Lũng đã giao phó, ắt Lấm đen khó thoát khỏi cái chết bởi vị trí ác hiểm ấy là lá gan của gã. Nghĩ ngợi một thoáng, “ Kinh Kha” thay đỗi ý định và đâm cật lực vào…đùi Lấm đen! Lưỡi dao cong oằn dưới sức mạnh của nhát đâm, Lấm đen khuỵu xuống và rú lên đau đớn…

Tuy không hạ được đối thủ như ý muốn nhưng cú thanh toán ngoạn mục ấy đã làm cho Lũng trở nên tỏa sáng bởi vai trò thủ lĩnh. Lấm đen được đưa xuống trạm xá và mải đến sau này, nổi sợ hãi vẫn chưa nguôi trong lòng gã, kể cả khi gã được trả tự do.

Lũng mở một cơ sở mai táng, gọi nôm na là “trại hòm”. Anh em giang hồ có hỏi gã trả lời tỉnh rụi:

– Giang hồ quận 4 chịu đâm chịu chém lắm, chết hoài… Bán gì chớ, bán hòm thì làm sao sợ lỗ?

Năm Cam giao cho Thọ đại uý công việc quản lý chặt chẽ tên giang hồ mới đầu quân về dưới trướng của mình và liên tục giao cho Lũngviệc chinh nam dẹp bắc. Bài bản của Lũngvới sự chỉ đạo của một cáo già như thủ lĩnh Năm Cam thoạt tưởng chừng như đơn giản nhưng thực ra hết sức chặt chẽ và hiểm ác vô cùng.

Lũng cùng đàn em sẽ đến chơi bạc ở sòng đối thủ vài lần cho quen biết đường đi nước bước. Khi đã trở thành “ mối quen”, Lũng sẽ giở trò quậy-quạng! Nếu dùng biện pháp ngầm báo cho công an cấp cao hơn địa phương, sòng bạc sẽ bị dẹp bỏ. Khả năng gầy dựng lại rất khó khăn. Năm Cam đủ khôn ngoan để không làm như thế! Lũng gây chuyện và sẵn sàng ứng chiến với bất kỳ băng đảng bảo kê ở địa phương nào. Sau khi thương lượng, Năm Cam sẽ ra mặt để “ bảo thằng Lũng một tiếng”. Tất nhiên lực lượng nòng cốt của sòng sẽ được tái sắp xếp với “ cắm sườn”, “ phá hỏa”, “ tằn sương”, “ hàng sáo”- những vị trí hái ra tiền, sẽ là người của ông trùm.

Lần lượt từng sòng một thay đỗi nhân sự để gộp vào thành một hệ thống cờ bạc di động khắp các địa bàn thành phố…thuộc quyền điều khiển của Năm Cam và ban tham mưu cho y.

Lũng đụng độ thêm một số trận khác tuy không phục vụ cho ý đồ bành trướng thế lực của “ ba Năm” nhưng tạo cho y một tên tuổi lừng lẫy.

Trong các cuộc đụng độ ấy, có lần Lũng đã chặt đối phương rụng hẳn một cánh tay! Lẽ ra, với tội lỗi ấy, gã du đãng chủ trại hòm sẽ phải miệt mài trên các trường trại với mức án cao. Thế nhưng, dưới bàn tay phù phép và tiền của được ông trùm bỏ ra đúng người đúng chổ . Lũng hoàn toàn chẳng có lấy một ngày tù tội

Lý Đôi- trợ thủ quan trọng của Năm Cam đưa đến sòng của ông trùm, một tay kỳ bẽo thuộc vào loại “ thợ” của dân chơi Bắc Hà: Quốc lủi. Tên này nhanh chóng thuyết phục được Năm Cam bằng một kế hoạch cụ thể: đưa các tay chơi miền Bắc vốn chịu “ xả láng sáng về sớm” vào sòng, ăn thua với giới kỳ bẽo Sài Gòn. Do thiếu tay con do ngày càng cạn kiệt nguồn bổ sung, Năm Cam lập tức thu nhận Quốc lủi và giao cho tên này nhiệm vụ chiêu mộ dân đam mê đổ bác xứ Bắc. Quốc lủi vốn là dân Hải Phòng và có bề dày thành tích tổ chức cờ bạc rất đáng nể. Bằng mối quan hệ sẵn có, Quốc bắt đầu đưa giới kỳ bẽo đất cảng Nam tiến. Thu nhập các sòng thuộc hệ thống Năm Cam tăng lên rõ rệt…

Do tất cả các sòng lớn nhỏ đều qui phục, Năm Cam không còn có cơ hội “ cộng tác” với những cơ quan chức năng trong việc bắt bớ các cuộc đỏ đen như trước. Cũng chẳng sao, y vẫn là “đệ tư û” của các ông “quan thầy” ngày càng lún sâu vào bãi lầy truỵ lạc. Chẳng những vậy, y còn mở được hàng loạt quan hệ mới, cao hơn, an toàn hơn và dĩ nhiên, tốn kém hơn.

Một buổi sáng, y gặp lại anh Ba Thành trong nhà hàng Thanh Niên tọa lạc trên đường Nguyễn Văn Chiêm Quận 1 Năm Cam được giới thiệu với một thiếu phụ xinh đẹp mê hồn và một gã phóng viên đã đứng tuổi:

– Đây là bà xã của anh… Còn đây là Đoàn Thạch Hãn viết báo…

Năm Cam nhìn người đàn bà ngờ ngợ như đã từng gặp ở đâu đó mà y chịu không nhớ ra. Ba Thành mỉm cười nói luôn:

– Đây là Phương Uyên, Năm Cam có nhớ ra không?

Năm Cam sực nhớ, đây chính là một người phụ nữ nổi tiếng. Trước đây, khi quân đội Mỹ còn ở miền Nam, có một loại hình được coi là không thể thiếu là vũ sexy. Đầu tiên là Xuân nữ hoàng, Trang nhục thể, thần vệ nữ Thu Thuỷ, với vũ điệu Tabou bốc lửa. Lần lượt theo điệu nhạc, người đàn bà uốn éo tấm thân và cởi bỏ dần trang phục… Phương Uyên, người được Ba Thành giới thiệu là “bà xã”, vốn là vũ nữ sexy đợt cuối cùng của Sài Gòn trước ngày giãy chết. Cô vũ nữ có vóc dáng được xem là đẹp nhất miền Nam này đã từng đóng vai nữ chính trong phim Anh Yêu Em với nghệ sỹ Hùng Cường, giờ đây lại là vợ bé một nhà báo Việt cộng! Phương Uyên xem ra chẳng già đi bao nhiêu và sắc đẹp mê hồn vẫn còn đó, đủ để những gã đàn ông háo sắc như Năm Cam phải xiêu đổ…

Đoàn Thạch Hãn, người được Ba Thành giới thiệu là đồng nghiệp thực ra là ai? Bằng mạng lưới thu thập thông tin rộng khắp Sài Gòn, Năm Cam có đầy đủ chi tiết về anh chàng này và quyết định tiếp cận với Hãn nhằm mục đích sử dụng anh ta cho kế hoạch bá chủ giang hồ của mình.

Hãn, tên giấy tờ là Đoàn Kế Tường, như có lẽ tên thực của anh ta là Sơn, sinh năm 1948 tại Quảng Trị. Mồ côi cha mẹ từ nhỏ, bởi một cơ duyên nào đó, Hãn được vào trường Thiếu Sinh Quân Vũng Tàu và khi ra trường đưa vào lực lượng đặc biệt cho đến khi đeo được cấp hàm thiếu uý. Gót chân của Hãn, do ở biệt kích Mỹ, nên đã dẫm lên hầu hết núi rừng biên giới. Cho đến một ngày nọ, đang chỉ huy một đơn vị hỗn hợp ở núi rừng Tống Lê Chân, Hãn bỏ đơn vị đào ngũ.

Về Sài Gòn, cũng bởi những tình cờ run rủi, Hãn trở thành phóng viên chiến trường của tờ báo thân chính quyền Thiệu là nhật báo Sóng Thần. Hãn khá nổi tiếng từ sau cuộc chiến mùa hè đỏ lửa năm 1972 và sau đó lấy vợ lớn hơn mình cả chục tuổi là thư ký toà sạon Thuỳ Dương.

Có với vợ một đứa con gái, Hãn tiếp tục cặp bồ với Huyền Trân, nghệ sỹ hát chèo; đó là lý do vì sao Thuỳ Dương bỏ đi di tản trong những ngày chế độ Thiệu hấp hối đem theo con gái, bỏ mặc gã chồng lắm tật!

Lang thang khắp Sài Gòn sau ngày giải phóng, Hãn mê tít cô chủ quán bán càfê có tên gọi Quỳnh Như và theo cô gái gia nhập cái gọi là lực lượng phục quốc.

Bị bắt vào trại giam, trước mặt người đẹp, Hãn vẫn đóng cho tròn vai người hùng chống cộng nên đi luôn một lèo cả chục năm tù!

Trở về khi xã hội đã đâu vào đấy, Hãn trải qua bước thăng trầm mang tính bi kịch: đạp xích lô làm bốc vác và qua đêm ở mái hiên, góc chợ. Trong một chiến dịch, Hãn bị CA quận 3 bắt chuẩn bị đưa lên trại cưỡng bức lao động do sống lang thang ở vùng ga Hoà Hưng… May sao, có người cám cảnh đến gặp Ba Thành nói về hoàn cảnh bi đát của Hãn. Tính hào hiệp của Ba Thành trỗi dậy, ông lập tức đến Ca quận bảo lãnh cho Hãn và đưa về cùng làm báo với ông. Có thể nói, Ba Thành là người đã khia sinh ra Hãn lần thứ hai. Ngay cả bút danh Đoàn Thạch Hãn cũng do Ba Thành đặt cho…

Tham lam lặt vặt và có tính lòn cúi, Hãn nhanh chóng được xem là đệ tử ruột của những tay có thế lực trong làng báo nhưng không được giới cầm bút trực tiếp viết báo xem ra gì! Đây lại là chính là ưu điểm của Hãn trong con mắt tinh đời của Năm Cam.

Sau cuộc gặp gỡ tình cờ ấy, Năm Cam bắt đầu kết thân với Hãn và không tiếc với “ anh chàng nhà báo nghèo khổ” này bất cứ thứ gì.

Quãng thời gian này xảy ra một việc suýt chút nữa dẫn đến sụp đổ hoàn toàn cơ nghiệp của ông trùm Năm Cam, cũng may là y có lường trước để đi số thủ thuật lót ổ phòng khi hữu sự .

Vụ án gây chấn động xã hội liên quan đến một số quan chức đã bị phanh phui bởi tờ báo rất uy tín của thành phố Hồ Chí Minh là tờ Tuổi Trẻ, cơ quan ngôn luận trực thuộc thành đoàn.

Đường Sơn Quán toạ lạc ở địa phận quận Thủ Đức do Thanh Xuân- vợ một quan chức địa phương làm chủ, hoạt động mại dâm,bia ôm liên tục trong bao nhiêu năm liền. Trong số khách hàng kiêm luôn vai trò đỡ đần, phóng viên báo Tuổi Trẻ đã chụp được ảnh ông Ba Tung đang môi kề má tựa cùng một ả tiếp viên…

Thế là, ông thầy ruột của Năm Cam đành ngậm ngùi bước ra khỏi phòng cảnh sát hình sự với tư thế một kẻ bị vứt bỏ.

Tiên liệu trước, Năm Cam cũng đã “chia ngọt sẻ bùi” với một vài phó phòng có đủ tiêu chuẩn để kế vị ông Ba Tung. Đúng y như dự đoán, ông thầy Năm Lương lập tức được đề cử vai trò còn bỏ trống…

Dương Minh Ngọc, một cán bộ chỉ huy đội SBC đặc nhiệm cùng phòng CSHS, đã hiểu ngay thế lực của Năm Cam và ảnh hưởng của y đến những người có thế lực, đã nhận lời kết giao thân tình với ông trùm cờ bạc này.

Con gái ông Ba, do xấu hổ với bạn bè về việc ông bị nêu địch danh trên báo, đã tự tử… Ngay trong đêm đám ma cô bé ở nhà ông Ba Tung, Năm Cam được giới thiệu với một người tài giỏi thông minh nhưng đạo đức thì có thể coi như con số zéro là Nguyễn Mạnh Trung, một đội trưởng điều tra trọng án của cơ quan điều tra CATPHCM.

Kinh nghiệm từng trải và sự nhạy bén trời phú của Năm Cam đã báo cho y biết tầm quan trọng của Mạnh Trung trong bước đường tương lai của y. Năm Cam mở liên tục các cuộc đột phá vào quân bài mới, cuối cùng y phát hiện: đây là một kẻ tham lam chưa từng thấy và mê gái đến độ quên cả mình là ai! Năm Lương, ông thầy mới, có vẻ thân tình với “ đệ tử” hơn cả người tiền nhiệm. Oâng nhận cống vật của Năm Cam thản nhiên như một truyện “ở đời phải vậy” và thỉnh thoảng hạ cố cùng đệ tử đi tìm hương đồng cỏ nội một cách tự nhiên như một “đôi bạn chân tình”. Năm Cam phát hiện ra một “ tử huyệt” của ông thầy từ lúc ông ta chỉ là phó phòng cho Ba Tung: vợ bé của Năm Lương là vợ của một sĩ quan cảnh sát chế độ cũ!

Năm Lương, do chủ quan, đã đi một nước cờ hết sức tai hại trong bước tiền đồ của mình. Lợi dụng ông Tùng- một cấp phó cho cho ông đi Uùc công tác, ông đã đề cử một đệ tử thân tính của mình là Quang Hữu Dũng vào chiếc ghế tạm thời bỏ trống.

Hậm hực vì lối cư xử thiếu thiện chí của thượng cấp, ông phó phòng lập tức phản công. Thế là, sau khi thanh tra CATP vào cuộc, việc quan hệ bất chính của ông Năm Lương bị phanh phui.

Quan thầy mới của Năm Cam xin đành nghỉ hưu non với lý do mất sức, lui về sống điền viên với bà vợ tai họa và dĩ nhiên, mất đi quyền lợi từ Năm Cam cung cấp… đâu dại gì Năm Cam đầu tư tiếp vào một quân bài chết!

Cũng chẳng sao, Dương Minh Ngọc- sau hàng loạt chiến công xuất sắc từ những vụ đụng độ với bọn cướp hung hãn trên đường phố, đã có được danh hiệu cao quí của nghành. Đực Ba Tam, Đông nam bộ.v..v..lần lượt kẻ bị bắn hạ khi ngoan cố chống trả, kẻ tra tay vào còng với bản án giết người lấp ló trên vai. Dương Minh Ngọc đã được đề bạt vào cương vị phó phòng CSHS. Tất nhiên mối giao du của “ anh Năm” với “ chú Sáu” càng ngày càng chặt chẽ…

Chia sẻ:

  • Twitter
  • Facebook
Thích Đang tải...

Có liên quan

Từ khóa » Thời Loạn 7