Si Tình Chú… | Voar E Dança

Âm thanh hình như đã ngủ sâu hàng ngàn hàng vạn năm, lại khe khẽ vang lên ở đây,khe khẽ tụng niệm cho người yêu thương :

Cửu u âm linh, chư thiên thần ma

Dĩ ngã huyết khu,phụng vị hi sinh

Tam sinh thất thế,vĩnh đọa Diêm La

Chỉ vị tình cố,tuy tử bất hối.

Người con gái đứng trong gió, dang rộng hai tay,hướng lên thanh kiếm khổng lồ uy thế đoạt tận thiên địa…

____________________

Tản mạn Tru Tiên

Related image

Thử tình khả đãi thành truy ức Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên.

Ngẩn ngơ một hồi, thoáng như thấy bóng dáng của Tru Tiên trong ấy. Tru Tiên của Tiêu Đỉnh, Tru Tiên mà đến giờ tôi vẫn không quên được. Giản dị mà mĩ lệ, âm thầm mà quyết liệt, cái ấn tượng thủa ban đầu ấy vẫn vẹn nguyên, bất chấp bao lời bàn ra tán vào cùng nỗi thất vọng khi đọc cái kết hoàn toàn không xứng tầm với thế giới mà bộ truyện đã mở ra, huống chi lại là dưới bàn tay một dịch giả không mấy xuất sắc.

Tôi còn nhớ khi ấy đã bực bội thế nào khi nhìn tên người dịch tập 7 – một cái tên rất quen, rất nổi nhưng tôi biết chỉ là cái mác đề vào cho có mà thôi. Vả chăng, trong tiềm thức, có lẽ tôi vẫn luôn cho rằng Tru Tiên – trừ người dịch và biên tập 6 tập đầu không còn ai dịch được hay như thế, có thần thái như thế. Những dòng chữ chỉ đọc một lần là không thể nào quên.

“Cảm giác lạnh mơ hồ từ nơi sâu thẳm trong thân thể u uất vọng lên, chầm chậm du động trong mình gã.

Con người ta khi nào cảm thấy cô độc nhất?

Có phải là khi một mình đối mặt với sự lãnh đạm của thế gian, có phải là khi một mình đối mặt với tất cả những sự chế nhạo?

Máu của con người, là giá băng hay là sôi bỏng?”

“Bao nhiêu năm sau ngoảnh đầu nhìn lại, liệu ta có nhớ năm xưa có người từng thủ thỉ tâm tình với mình?

Những lời cuồng nhiệt, trẻ trung mà pha nét thơ ngây ấy, liệu ta có nhớ được không?

Giống như lời thề ước khắc sâu trong tim, đến chết cũng không thể từ bỏ được!”

Sự cô độc của Trương Tiểu Phàm, sự cô độc đến tận cùng của kẻ một mình đối mặt với cả thế gian. Lặng lẽ đi qua đời y, một Điền Linh Nhi yêu kiều động lòng người, một Bích Dao bướng bỉnh khả ái, một Lục Tuyết Kỳ cao ngạo băng sương. Ba người con gái, ba dấu ấn trong đời y. Mối tình đầu thủa thiếu niên như tờ giấy trắng, chỉ là đơn phương rồi cũng ra đi trong thầm lặng, ra đi mà y chẳng hề hay biết. Gặp người con gái Ma giáo ấy, là bước ngoặt mà đời y không dự liệu được. Suốt cuộc đời dài dặc của kẻ tu tiên, có khi nào y quên được khoảnh khắc bóng áo xanh buồn thảm ấy chầm chậm rơi xuống từ nơi lưng chừng trời đất? Si Tình chú, Hợp Hoan Linh – những thứ mà y từng khinh thường là tà ma ngoại đạo – lại chính là những thứ nàng dùng để thi triển pháp thuật ghê gớm nhất.

Âm thanh hình như đã ngủ sâu hàng ngàn hàng vạn năm, lại khe khẽ vang lên ở đây,khe khẽ tụng niệm cho người yêu thương :

Cửu u âm linh, chư thiên thần ma

Dĩ ngã huyết khu,phụng vị hi sinh

Tam sinh thất thế,vĩnh đọa Diêm La

Chỉ vị tình cố,tuy tử bất hối.

Người con gái đứng trong gió, dang rộng hai tay,hướng lên thanh kiếm khổng lồ uy thế đoạt tận thiên địa…

Nàng bất chấp tất cả, đánh đổi cả thể xác, cả hồn phách vì y. Không ngại cạn cả tinh huyết, không sợ linh hồn vĩnh viễn không siêu sinh. Tru Tiên kiếm trận uy lực vô song bị nàng chặn lại. Mạng của y, nàng đã cứu được. Nhưng Trương Tiểu Phàm – đã chết từ giây phút ấy rồi. Tiếng thét điên cuồng như xé ruột xé gan của y, ai còn nhớ? Cả tiếng khóc nghẹn ngào của y, có ai hay:

“Vì sao nàng lại dại dột như vậy… Ta còn chưa nói cho nàng biết, người mà ta thấy trong giếng cổ hôm ấy, chính là nàng mà!” (*)

Image result for triệu lệ dĩnh tru tiên

Từ đó về sau, trên đời chỉ còn Quỷ Lệ, ác ma sống ngập trong máu tươi và giết chóc. Theo chân y là máu huyết tanh nồng, tên của y là nỗi khiếp sợ ngay cả trong Ma giáo. Hiếu sát, điên cuồng. Chỉ ở một nơi, sát khí trên mình y mới lắng lại. Là nơi có Bích Dao, có người con gái đang chìm trong giấc ngủ vô cùng vô tận với khóe môi vương nét cười và dung nhan an tĩnh dịu dàng. Trong huyền băng thạch thất tịch mịch, nàng có hay người mà nàng yêu đã trải qua những gì suốt mười năm đằng đẵng? Nỗi dằn vặt đớn đau mà y phải chịu, so với chết liệu có nhẹ nhàng hơn chút nào?

Y bây giờ, cả một trong tứ thánh sứ của Ma Giáo cũng phải nhận xét : “Lúc ta bằng tuổi hắn, đạo hạnh không cao được như thế, tâm cơ không tinh tế như thế…thủ đoạn cũng không tàn độc như thế.” Còn đâu bóng dáng thiếu niên hiền lành khờ khạo xưa kia? Coi y là Trương Tiểu Phàm, còn được mấy người?

Y có hay mười năm xa cách, có một người thiếu nữ vẫn âm thầm dõi theo y, âm thầm chôn chặt mối tình si với người lẽ ra nàng phải coi như địch? Thanh Vân Môn bao nhiêu anh tài trẻ tuổi, nàng có để ai vào mắt? Một lần hạ thủ lưu tình trong Thất Mạch Hội Võ khiến nàng chú ý đến y, một cái nắm tay như từ kiếp nào không phút rời xa giữa phút sinh tử, một lần cùng y quỳ dưới cơn mưa đêm xối xả… Mười năm, nàng đã khi nào quên y? Đạo hạnh nàng tăng cao, không chỉ vì tư chất cùng cơ duyên, còn vì mỗi lần nhớ y nàng lại ra sau núi luyện kiếm, luyện đến khi quên cả bản thân mình. Vì y, nàng lần đầu tiên trong đời chống lại lời sư phụ.Nàng đứng giữa đại điện từ chối lời cầu thân của Lý Tuân – ngôi sao sáng của Phần Hương Cốc. Ai ngờ nữ tử lạnh lùng cao ngạo như nàng lại si tình đến thế? Cả y, cả nàng không ai nói ra miệng một chữ “ái”, nhưng khắc sâu trong tim mười năm, một chữ ấy có đủ để diễn tả hết không? Ngày gặp lại, khi nàng như tiên tử từ chín tầng trời hiện ra…

Bạch y như tuyết. Thiên Gia biếc xanh.

Nàng. Lục Tuyết Kỳ.

“Chàng,hãy trở về…”

Y, còn có thể trở về?

Đã từng vạch một lằn ranh giữa đôi bên. Đã từng dốc sức đối địch.

Nhưng như tơ duyên trời định, y cùng nàng hết lần này đến lần khác kề vai sát cánh.Tay siết chặt tay, vĩnh viễn không buông rời. Trong bóng tối,trong lửa đỏ.

Cùng người sống chết, có gì hối hận?

Có những lúc, y đã không kìm nổi lòng…

Một ngày phải chết, tâm nguyện nào không dứt được?

Ngàn vạn luồng suy nghĩ trong đầu y, cuối cùng chỉ còn lại một .

“Ta nhất định phải gặp lại nàng!”

Đã tưởng y tới là lòng có thể quyết.

Đã tưởng có thể vượt qua ranh giới vô hình kia, nhưng rút cuộc giữa y và nàng vẫn còn đó một Bích Dao.

Người con gái đang bình thản yên giấc trong hàn băng thạch thất. Bất động.

Đêm,lạnh như nước.

Trong lòng y, bóng áo trắng cùng áo xanh đan cài….

….

Related image

credit: https://tuynguyetlau.wordpress.com/2010/04/07/t%E1%BA%A3n-m%E1%BA%A1n-tru-tien/

Lục Tuyết Kỳ hay Bích Dao?

Image result

Ba năm trước,  tôi đọc Tru Tiên lần đầu, khi đó tôi đang học đại học năm 3 – nghĩa là khoảng 22 tuổi. Đối với tôi khi đó, Tru Tiên – với mối tình Bích Dao – Trương Tiểu Phàm – Lục Tuyết Kỳ, vốn có ấn tượng rất mạnh. 22 tuổi, con người ta vốn hay nghĩ đến tình yêu như một lẽ gì đó tự nhiên và định mệnh. Chính vì vậy mà tôi đã bị cô gái lạnh lùng đơn độc như Lục Tuyết Kỳ chinh phục. Y phục trắng với Thiên Gia kiếm xanh dịu dàng, hình ảnh đó dường như có chút lạnh giá  không thực, luôn khiến người ta cảm thấy khó gần và bí ẩn. Nàng đối với Tiểu Phàm chẳng nói gì cả, chỉ có ánh mắt dõi theo mà thôi. Tôi cảm thấy tình yêu của một người con gái nên là như vậy. Đơn giản, lặng lẽ nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được, khiến người ta đau lòng. Không cần phải như Bích Dao, luôn thể hiện ra thành hành động, thành lời nói. Không cần phải mạnh mẽ như thế, không cần bướng bỉnh như thế. Chỉ giữ trong tim mình, chỉ cần như Lục Tuyết Kỳ, lúc nguy nan quỳ xuống bên cạnh và lặng yên một câu nói “lấy tính mệnh ra đảm bảo” , khiến người ta kinh động. Từ khi bắt đầu xuất hiện, Lục Tuyết Kỳ đã mang lại cho tôi ấn tượng rằng: cô gái này mới là nhân vật chính. Từ đó, tôi luôn dõi theo cô ấy, chăm chú theo từng con chữ, tưởng tượng một Lục Tuyết Kỳ– yêu mà không thể nói – một Lục Tuyết Kỳ cam tâm đứng bên lề cuộc đời Trương Tiểu Phàm chỉ vì một chữ “tình”. Cô không thể ở bên cạnh người mình yêu chỉ vì cô đã chậm một bước mất rồi. Suy nghĩ về tình yêu của một cô gái mới bước vào đời như tôi lúc đó chính là suy nghĩ về “người đến trước”. Bỏ qua Điền Linh Nhi, bởi vì vốn dĩ cô không phải là “cô gái của Tiểu Phàm”, thì người đến trước là Lục Tuyết Kỳ, người cùng trải qua sinh tử đầu tiên với Tiểu Phàm trên Không Tang Sơn cũng là nàng. Nàng mới là người đến trước – vậy tại sao lại là Bích Dao chen vào giữa hai người. Cho đến kết thúc, tôi vẫn ước gì Bích Dao tỉnh lại. Mấy chục năm Tiểu Phàm làm một Quỷ Lệ, mấy chục năm chàng trai ấy cùng trời cuối đất tìm cách cứu nàng – mấy chục năm đơn độc – vậy là đủ trả nợ ân tình. Chỉ cần Bích Dao tỉnh lại, chỉ cần nợ ân tình có thể trả, vậy là Tuyết Kỳ – người con gái bao nhiêu năm lạnh lẽo của tôi sẽ có một kết thúc. Bích Dao tại sao lại không tỉnh lại, Tuyết Kỳ tại sao vẫn mãi mãi thua nàng một chữ “nghĩa”. Cuộc chiến này ngay từ lúc Bích Dao đỡ cho Tiểu Phàm một Tru Tiên kiếm, đã không còn dành cho Tuyết Kỳ nữa. Tôi biết không chỉ có mình tôi, còn có bao nhiêu người khác, chỉ mong Bích Dao tỉnh lại. Sự hi sinh của Bích Dao có thể xem là một “thủ đoạn” để nắm lấy tình yêu không? Nàng có gì không dám, nàng có gì không thể làm, nàng có gì do dự? Bích Dao nằm đó – nàng là tự mình quyết định vận mệnh của mình – tự nàng cam tâm tình nguyện. So với Lục Tuyết Kỳ, nàng chẳng phải là hạnh phúc hơn rất nhiều sao?

Vậy đó, ba năm trước, tôi vì Lục Tuyết Kỳ mà đôi khi ghét Bích Dao, cô ấy sao mà luôn dễ dàng nắm lấy mọi thứ! Vậy trong ba năm này, tôi có gì thay đổi? Có phải là bản thân quan niệm về tình yêu – hay là về nhân sinh ? Tôi đọc lại Tru Tiên, và lần này chăm chú nhìn rõ Bích Dao, một cái nhìn hoàn toàn mới mẻ! Từ lần đầu tiên nàng gặp Tiểu Phàm nơi quán trọ, trong Tích Huyết Động, cả những ánh mắt dõi theo của nàng nữa. Tiểu Phàm – Lục Tuyết Kỳ, hai con người của chính đạo lúc nào cũng nhiều suy nghĩ và day dứt, lúc nào cũng chần chừ bất quyết. Bích Dao thì khác – nàng chỉ đơn giản là quyết định. Với Bích Dao, có cái gì là không thể chứ? Nàng yêu, nàng ghét, lo lắng hay ganh tị, có thể tất cả rất rõ ràng biểu hiện. Bích Dao, với nụ cười bướng bỉnh và Thương Tâm Hoa rực rỡ, thêm Hợp Hoan Linh đinh đang đinh đang, chính là âm thanh vui vẻ nhất trong cuộc đời của Trương Tiểu Phàm đơn độc. Từ lúc nào tôi thích Bích Dao? Tôi cũng không hiểu được. Có lẽ là tôi do tôi ngưỡng mộ nàng. Đã không còn cảm giác ganh tị như lúc đầu tiên nữa. Cũng chính là câu tôi đã viết ở trên: có gì không dám, có gì không thể làm, có gì phải do dự? Bích Dao hoàn toàn chưa nắm chắc được trái tim Tiểu Phàm, chưa nắm chắc được gì cả. Chẳng ai chắc chắn là nàng sẽ thắng trong cuộc đua này cả. Nhưng Bích Dao đã “xuất phát” trước một bước. Nàng đi trước Lục Tuyết Kỳ, đi trước cả Tiểu Phàm. Ít nhất thì nàng cũng tự quyết định vận mệnh của mình. Tam sinh thất thế, vĩnh đọa Diêm La Chỉ vi tình cố, tuy tử bất hận (Ba đời bảy kiếp, mãi mãi rơi xuống Diêm La Chỉ vì tình yêu, dù chết nhưng vẫn không hối hận ) Si tình chú – hồn phi phách tán – mãi mãi không siêu sinh. Nàng đi trước một bước, và mãi mãi không bao giờ nhìn lại! Nàng “ăn gian” hai người còn lại một bước chân. Ai biết nàng có hạnh phúc hay không? Ai biết được Trương Tiểu Phàm ở bên nàng là “tình” hay “nghĩa”. Ai thấu được giờ phút đó – nghênh tiếp Tru Tiên kiếm – nàng có hoàn toàn cam tâm bỏ lại tất cả. Tôi đã từng nghĩ Bích Dao dùng sự hi sinh của mình mà giành lấy Tiểu Phàm. Tôi cũng từng thương Lục Tuyết Kỳ mãi mãi cô độc trong vận mệnh của mình. Tôi từng day dứt trong cái kết không rõ ràng của một câu chuyện tình. Chỉ là hôm nay đã có một cái nhìn khác. Tại sao phải đau khổ giữ lấy tình yêu không nói, tại sao không biểu hiện thành lời, tại sao lại không dám nhìn thẳng vào đối phương, tại sao không dám ở bên cạnh nhau để cùng đối mặt. Tình yêu không phải một câu đố, càng không dành cho người đến trước hay đến sau. Vào thời khắc ấy, chỉ có một người, chỉ có một lựa chọn, chỉ có một Si Tình chú mà thôi. Dẫu sau này có gặp nhau thêm vạn lần, có trải qua sinh tử bể dâu, có nắm tay nhau vài đoạn đường ngắn ngủi, thì ở giữa Tiểu Phàm – Tuyết Kỳ, vẫn còn một Bích Dao với một mảnh hồn phách đinh đang đinh đang trong Hợp Hoan Linh. Chẳng có yêu hận! Vậy thì làm sao để kết thúc????

credit: https://neuemthayanhbaygio.wordpress.com/2011/05/30/l%E1%BB%A5c-tuy%E1%BA%BFt-k%E1%BB%B3-hay-bich-dao/

Viết cho Bích Dao

Image result for bich dao luc tuyết kỳ

Khi đọc qua Tru Tiên lần đầu, tôi chỉ có ấn tượng với nàng Lục Tuyết Kỳ băng sương lãnh đạm, nhưng trong tim nàng tình yêu luôn cháy bỏng… còn với Bích Dao không có ấn tượng gì cho lắm, có lẽ chỉ vì nàng xuất hiện vỏn vẹn trong có mấy chương, và lúc đó tôi cứ nghĩ “ma giáo thủ đoạn tàn nhẫn, chính ta không thể chung đường” ….. Bẵng đi một thời gian, tôi lại vùi đầu vào đọc lại Tru Tiên để kiếm tìm cảm xúc mới mẻ, và cố đọc thật chậm để nghiền ngẫm tất cả các dư vị trong đó, và rồi hình ảnh người con gái luôn mặc bộ y phục màu xanh biếc ấy không biết đã đi vào trong tim tôi từ bao giờ, có thể nói tình yêu của tôi với Tru Tiên không bao giờ phai nhạt một phần lớn cũng vì nàng…

Người ta như nghe thấy từng nốt nhạc chậm rãi khi Tiêu Đỉnh trải lòng người thiếu nữ áo xanh trong đoạn tình duyên đầu đời. Nhưng xót xa thay khi tất cả gần như chỉ là tình cảm của một phía…

Chỉ đến khi trải qua kiếp nạn sinh tử trong Tích Huyết Động cùng Trương Tiểu Phàm, tôi mới ngỡ ngàng trước những cử chỉ của nàng, san sẻ cho hắn từng mẩu lương khô…ngỡ ngàng trước một quá khứ xót xa…

“Có phải ta…phải chăng chính ta đã giết hại mẫu thân ta”

Rồi những giọt nước mắt dường như nén lại cả vạn năm rồi, chực trào ra, chua xót: “Chuông nhỏ tắt lịm, trăm hoa héo tàn Nhân ảnh dần gày mòn tóc mai như sương Thâm tình khổ, nhất sinh khổ Si tình chỉ vị vô tình khổ”

Trong cơn gió mưa vẫn đang vần vũ ở giữa hắn và cô, làm cho khuôn mặt cô mờ hẳn đi, nhưng tiếng nói của cô thì truyền lại rất rõ ràng. “Tiểu phàm!” “Ta đã đứng một mình ở chỗ này, và trong tâm thì nghĩ rằng, nếu như cả hai ta thật sự bị giam hãm đến chết trong tích huyết động, có khi lại là tốt hơn” …. “Ít ra ta sẽ ko bao giờ hối tiếc.”

Và đoạn Tiểu Phàm cùng Bích Dao trong rừng trúc, nàng bất chấp nguy hiểm chỉ để gặp Trương Tiểu Phàm : “ Ta không quan tâm, ta chỉ muốn đến nhìn thấy ngươi thôi.”.

Nàng chăm chú nhìn Trương Tiểu Phàm, nói: “Tiểu Phàm, những ngày trong Dịch Huyết động, một đời ta không thể quên.”. Thanh âm của nàng, lúc này nghe có chút xa xôi: “Thì ra trong bóng tối, có thể nói là lúc sắp chết đi, ta lại có thể tìm thấy một người để ta dựa vào”. Đây là câu mà tôi cảm thấy hay nhất và rõ ràng nhất vè tình cảm của nàng dành cho Trương Tiểu Phàm “Từ nhỏ đến lớn, không biết có bao nhiêu người đối tốt với ta, tặng ta không biết bao nhiêu kì trân dị bảo, nhưng mà….Kể cả đồ trân bảo của cả thiên hạ đang đặt trước mắt ta, cũng không thể so sánh được với cái tay áo này của ngươi vì ta mà lau cây trúc”. Giờ khắc đó, âm thanh của cả thế gian, dường như đột nhiên biến mất. Chỉ có sóng mắt dịu dàng của cô gái xinh đẹp này, quấn quýt vây quanh hắn…

“Nếu quả thật ngươi gặp phải nguy hiểm, kể cả là phải đổi cả sinh mạng của ta để cứu ngươi, ta cũng cam tâm tình nguyện!”.

Và rồi… cảnh tượng bi tráng nhất truyện là cảnh Bích Dao xả thân dưới thượng cổ thần binh Tru Tiên kỳ kiếm cứu lấy tính mạng của Tiểu Phàm:

Thanh âm dường như đã ngủ say hàng ngàn vạn năm, lúc này buồn bã vang lên, vì người yêu dấu trong lòng mà tụng lên khe khẽ: “Cửu U âm linh, Chư thiên thần ma, Ỷ ngã huyết khu, phụng vi hi sinh” Nàng đứng trong gió cuồng liệt, mắt hơi đỏ lên nhìn về phía Trương Tiểu Phàm, trên gương mặt trắng ngần phảng phất nụ cười mờ nhạt. Nàng là ánh sáng duy nhất lúc đó, trong trời đất. Khuôn mặt dịu dàng và điềm tĩnh đó, từ đó trở thành ấn tượng không thể phai mờ trong ký ức cả một đời hắn. ……………………… Mọi người thường nói Bích Dao là người hạnh phúc nhất, vì nàng chết mà chiếm trọn trái tim Trương Tiểu Phàm? Có thật là nàng hạnh phúc không? Lúc còn sống thì luôn dằn vặt về quá khứ đau thương, cho rằng chính mình đã hại chết mẫu thân, nàng cũng không biết được tình cảm của Trương Tiểu Phàm đối với mình như thế nào? Xót xa mà nói thì có lẽ tình yêu của nàng chỉ là một phía… Lúc ra đi rồi, Trương Tiểu Phàm nhiều lần sợ mình có thể quên Bích Dao, có không? Điều hạnh phúc nhỏ nhoi nhất là người mà hắn nhìn thấy ở giếng cổ chính là nàng mà nàng cũng không biết, như thế gọi là hạnh phúc? Hàn băng sụp đổ, cũng không ai biết Bích Dao thế nào… Đến cuối truyện cũng chỉ là một nụ cười phất phơ trong ký ức: “Tấm áo xanh lục vẫn lất phất bay, như một nét cười” ………………….

“Bích Dao – sao nàng ngốc như vậy?”

Image result for triệu lệ dĩnh

credit: https://www.facebook.com/Tru.Tien.Truyen/posts/486043421472566

Image result – “Thiên địa bất nhân. Dĩ vạn vật vi sô cẩu” – “Từ nhỏ đến lớn, không biết có bao nhiêu người đối tốt với ta,tặng ta không biết bao nhiêu kì trân dị bảo, nhưng mà….”, Nàng ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào mắt Trươg Tiểu Phàm, nhẹ nhàng nói tiếp: “Kể cả đồ trân bảo của cả thiên hạ đang đặt trước mắt ta, cũng không thể so sánh được với cái tay áo này của ngươi vì ta mà lau cây trúc”. ( Đoạn Trương Tiểu Phàm lau trúc cho Bích Dao ) – “Chúng sinh thiên hạ đối với ta không quan hệ, ngươi lập nên công đức gì ta chẳng cần biết, ta chỉ biết mười năm trước đây, ngươi một kiếm đã hại chết Bích Dao!” Cô gái nhỏ ấy khoé miệng chóp chép, phun ra mấy cái hạt, nhìn Trương Tiểu Phàm, trên mặt cười nhăn nhó,nói: “Dưới chân người có phân chó,rất là thối!” (câu nói của Tiểu Hoàn) – Phảng phất giống như 1 đóa hoa quỳnh của đêm tàn…trước mặt Quỷ Lệ,trước mặt Trương Tiểu Phàm của năm nào,nàng bỗng mỉm cười…giữa tiếng gió rít gào lẫm liệt,môi nàng hé mở rồi khép lại…có 4 chữ xuyên vượt tiếng gió,xuyên qua màn máu,ko ngờ như xuyên vượt luôn cả thời gian…quẩn quyện bên tai hắn,âm vang trong thâm tâm hắn.”Chàng,trở về nhé…” – “Tiểu Phàm tâm nhất thời chấn động . Tiếng chuông phảng phất trong làn gió nhẹ . Nhất thời hàng loạt hình ảnh của quá khứ hiện về Tiểu Kỳ đứng đó nhìn hắn,tựa như thiên tiên giáng trần giữa thảo miếu thôn hoang phế.Nụ cười bất chợp hiện lên trên làn môi ngọc của nàng,rực rỡ … ấm áp làm sao. Phản phất đâu đó những ánh hồng quyến rũ trên gương mặt xinh đẹp Nụ cười dành cho Quỷ Lệ,lúc này vẫn đang đứng ngây người.Người con gái thanh tú đó,vẫn luôn ở bên hắn. Khoảnh khắc đó,thời gian, không gian tựa như dừng lại . Ta xin lỗi, Bích Dao…. Quỷ Lệ mỉm cười,nụ cười hồn nhiên nhất, nụ cười đã mất tích từ nhiều năm trước … Ánh chiều tà ửng đỏ. Đâu đó trong không gian hoang vắng của Thảo Miếu Thôn , bất chợt vang lên những tiếng cười hạnh phúc.” -“Cửu thiên huyền sát, hoá vi thần lôi Hoàng hoàng thiên uy, Dĩ kiếm dẫn chi” -“Đừng sợ!sẽ qua mau thôi!” “Ta sẽ ở đây với đệ!” “Đệ cứu ta, bảo vệ ta, không tiếc mạng sống bản thân. Ta cũng làm như thế với đệ. Những nỗi khổ trong lòng đệ, trời biết ta biết, ta không thể san sẻ khổ đau với đệ, thì ta xin cùng gánh chịu với đệ. Chỉ mong có một ngày, đệ sẽ được cùng người mà đệ mến yêu, vui vẻ bên nhau…” -“Đệ tử Lục Tuyết Kỳ, nguyện lấy tính mệnh ra bảo đảm!” -“Sao ngươi không giết ta?” -“Chàng hãy trở về…!” -“Về sau, khi chúng ta cùng xuống Tử Linh uyên dưới Không Tang sơn, giao đấu với bọn ma giáo, vật lộn với bọn âm linh, chàng đã không tiếc tính mạng bảo vệ ta, cứu ta, và ta cũng đối với chàng như vậy.” -“Ta không hối hận, mười năm rồi, trái tim ta vẫn hướng về chàng. Nếu có thể, ta sẵn sàng tử bỏ tất cả, cùng chàng đi khắp cùng trời cuối đất. Nhưng, không thể được nữa rồi!” – “Mười năm qua, mỗi khi tơ tưởng nhớ thương, ta lại ra sau núi múa kiếm”, “Đêm nay, hãy để ta múa một lần cuối cùng!” -“Con không bằng lòng!” -“Ta rất vui!” -“Thế còn Bích Dao…?” -“Sư phụ nói đúng, con thật lú lẫn. Con cũng biết, giữa con và Trương Tiểu Phàm, là một thứ tình duyên oan nghiệt…Nhưng thưa sư phụ, con không dứt bỏ được!” -“Tuyết Kỳ thà chết, chứ không dám phản bội ân sư và chính đạo. Mai sau nếu còn gặp Trương Tiểu Phàm, đệ tử sẽ dốc hết sức lấy mạng y bằng thanh kiếm Thiên Gia này, nếu không thành, đành chết dưới tay y…” -“Sư tỷ! muội cũng hiểu cả, nhưng muội không từ bỏ được. Muội đã ngàn vạn lần cắt sợi dây tơ tình này, nhưng rồi vẫn không thể cắt đứt, không thể trốn tránh nó. Từ tây nam trở về, muội đã tự nhủ không biết bao nhiêu lần: Y chết rồi, y đã chết, tất cả đều đã kết thúc…nhưng mỗi tối trước khi đi ngủ, mơ thấy cảnh tượng kinh hoàng trong Độc Xà cốc, mơ thấy y bị yêu quái…Sư tỷ, muội không chịu nổi nữa, muội thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi!” -“Ta đã thoả nguyện rồi!” -“Đừng nghĩ đến ngày mai, được không chàng?” -“Nếu muốn muội cả đời này không yêu không hận, muốn lòng muội như ờ giấy trắng mà thành tiên, thì sự trường sinh, được như thần tiên, muội lại cần để làm gì?” -“Nếu nói đau đớn, muội cũng từng đau đớn qua rồi. Chỉ là bây giờ muội thật sự đã nghĩ thông rồi, nói cho cùng không thể từ bỏ sư môn để phiêu bạt như hắn.Nhưng thâm chí như vậy, muội cũng chỉ mong trong tim mình có một người như hắn để nhớ, và muội cũng biết, trong tim hắn cũng có muội, chỉ cần như vậy, muội cũng thấy đủ rồi.” -“Con thích lão Thất nhà ta đúng không?” “Vâng!” “Con có đồng ý không?” “Vâng!” -“Tiểu Phàm, là ta đến đây, ta là Tuyết Kỳ đây!” -“Tiểu Phàm! Không biết có phải là ý trời, chúng ta có duyên mà không có phận. Thế nhưng… ta không bao giờ hối hận!” Image result for Image result for quỷ lệ tuyet ky

Share this:

  • Twitter
  • Facebook
Like Loading...

Related

Từ khóa » Si Tình Chú Là Gì