[Sơn Hà Lệnh đồng Nhân][Chu Ôn] Hơn Người | Tâm Thủy

Giang hồ Bách Hiểu Sinh hàng năm dán bảng công bố khôi thủ võ lâm. Danh sách trên bảng sắp xếp theo tỷ lệ thắng, Ôn Khách Hành cốc chủ đời cuối cùng của Quỷ cốc liên tục đứng đầu bảng. Sự thực có phải vậy không?

~*~

Hơn người

Tác giả: Tức Tức Đại Vương

Cặp: Chu Ôn

Rating: T

Category: Sau đại kết cục.

~~~

Giang hồ Bách Hiểu Sinh tháng năm hàng năm dán bảng công bố khôi thủ võ lâm.

Danh sách trên bảng sắp xếp theo tỷ lệ thắng, Ôn Khách Hành cốc chủ đời cuối cùng của Quỷ cốc hàng năm liên tục đứng đầu bảng.

Đại hội võ lâm mỗi năm, Ôn Khách Hành nhiều lần đều cầm dưa hấu ướp lạnh ở đỉnh núi nhỏ phía xa xem náo nhiệt.

Muốn đánh bại Ôn Khách Hành cũng không khó, chỉ cần theo thứ tự trước đánh bại võ lâm minh chủ Trương Thành Lĩnh tuổi đã hơn tứ tuần đang thời kỳ toàn thịnh, lại đơn đấu Chu Tử Thư trang chủ Tứ Quý Sơn Trang đồng thời cũng là thủ lĩnh cũ của Thiên Song, cuối cùng đánh bại thành công kiếm tiên Diệp Bạch Y, là có thể như nguyện phân cao thấp cùng Ôn Khách Hành.

Bởi vậy, người giang hồ trước nay chỉ tranh đệ tứ.

Đối với chuyện này, Trương Thành Lĩnh tỏ vẻ đời này của y thật sự rất làm cho người khác tâm mệt.

Chiến lực của Ôn Khách Hành sớm bị phong thần ở dưới tầng tầng kính lọc của giang hồ truyền văn.

Đồn đãi nói, từng có nửa khách điếm người giang hồ chứng kiến Ôn Khách Hành mái đầu bạc trắng chỉ dùng hai đầu ngón tay, có thể đuổi theo kiếm tiên Diệp Bạch Y nửa đầu tóc bạc, nắm lỗ tai kiếm tiên đánh lão tới liên tục cầu xin tha thứ.

Từ nay về sau địa vị giang hồ của Diệp Bạch Y liền từ thứ nhất liên tục trăm năm rớt xuống thứ hai trong vòng một đêm.

Đám hậu sinh vãn bối may mắn được xem trận chiến ấy không khỏi tán thưởng: Võ học chi hóa cảnh, đúng là đại đạo chí giản, phản phác quy chân.

Đối với sự tán thưởng của võ lâm hậu bối, Diệp Bạch Y bưng nguyên một bàn cua giữa thu giành được từ Chu Tử Thư, bĩu môi khinh thường trong lòng: “Loại tiểu ngu xuẩn này, ta một hơi có thể đánh mười.”

Đáng tiếc đánh không được.

Giang hồ Bách Hiểu Sinh, gia hỏa chuyên làm bảng giả kia, chỉ duy nhất nghe đồ đệ của Tần Hoài Chương mà thôi.

Hiện giờ đại kỳ của Tứ Quý Sơn Trang “Bốn mùa hoa nở rộ, biết rõ chuyện Cửu Châu”, do Ôn Khách Hành – Cốc chủ cuối cùng của Quỷ Cốc và Trương Niệm Tương – Giang hồ Bách Hiểu Sinh chia nhau gánh vác.

Ôn Khách Hành phụ trách “bốn mùa hoa nở rộ”, Trương Niệm Tương thì xứng “biết rõ chuyện Cửu Châu”.

Chính là cái loại biết rõ chuyện Cửu Châu bịa đặt kia.

Tỷ như Trương Niệm Tương đem cha ruột chính mình xếp hạng đệ tứ chiến lực bảng, cũng bởi vì Chu Tử Thư thuận miệng nói một câu “Thành Lĩnh à, còn cần siêng năng luyện tập, không được lơi lỏng bỏ bê”.

Vì thế Trương Niệm Tương đơn giản tác thành cho cha nàng, xếp cha nàng ở thứ tư, thường thường nhận được khiêu chiến của võ lâm quần hiệp.

Đối với điều này, Trương Thành Lĩnh tỏ vẻ thật sự là cha từ nữ hiếu.

Ôn Khách Hành hiện giờ nội lực hoàn toàn không có, Trương Niệm Tương tất nhiên là biết.

Từ lúc Trương Niệm Tương có ký ức, Ôn Khách Hành chính là mỹ nhân ngủ say trong ấm sắc thuốc.

Nàng quấn lấy phụ thân đòi kể chuyện xưa về tinh quái, khi Trương Thành Lĩnh kể đến đoạn yêu tinh mỹ mạo huyễn hóa thành người câu đi hồn phách thư sinh, Trương Niệm Tương chân tay cùng sử dụng, ghé vào bên giường Ôn Khách Hành, dùng bàn tay nhỏ bé cẩn thận từng li từng tí kiểm tra đuôi tóc màu trắng mềm mại thuận hoạt của mỹ nhân đang ngủ, nãi thanh nãi khí ngẩng mặt hỏi phụ thân mình: “Hồn phách của ca ca xinh đẹp bị yêu tinh câu đi rồi sao?”

Đây là bối phận thế nào nha.

Trương Thành Lĩnh từng thử sửa lại, nhưng hảo khuê nữ của của mình thủy chung không chịu sửa miệng, sư phụ thoạt nhìn không để ý lắm, vì thế Trương Thành Lĩnh liền kiên trì chiếm tiện nghi này.

“Chính đây mới là yêu tinh câu hồn phách người ta.”

Sắc trời không còn sớm, Thành Lĩnh ôm lấy con gái nhà mình, dụ dỗ nói: “Đi thôi, chúng ta quay về đi ngủ, thư sinh bị mất hồn phách sắp trở về rồi.”

Chu Tử Thư ngày ngày cầm Âm Dương Sách, trong tầm tay còn có hai chồng y lý dược kinh chất cao, hàng đêm khêu đèn, xem qua loa mà còn thật như một thư sinh tuấn tú học hành gian khổ một lòng đi thi.

Âm Dương Sách quả thật bảo đảm Ôn Khách Hành không chết, nhưng mắt thấy rất nhiều năm qua đi, người cũng thủy chung chưa tỉnh.

Trước kia Ôn Khách Hành thường nói, thân ở Quỷ Cốc không thể ngủ yên, nhắm mắt lại bên tai liền có tiếng quỷ khóc âm trầm.

Chu Tử Thư liền ôm y, ôn nhu mở ra nơi sâu nhất của thân thể y, phảng phất như muốn cách tầng tầng lớp lớp gút mắt để xoa lấy trái tim đập nhảy nhót như muốn phải thoát đi, giao triền nóng bỏng thiết tha ở trong mắt Ôn Khách Hành tan ra thành một mảnh thủy quang.

Chu Tử Thư chìm vào phiến thủy quang kia, dỗ y yên tâm ngủ ngon.

Hiện giờ Chu Tử Thư ngồi ở bên người Ôn Khách Hành, nhịn không được vươn tay xoa bóp hai má hơi lạnh của y, lắc lắc hai bên: “Lão Ôn, lần này cũng nên ngủ đủ rồi đi.”

Diệp Bạch Y nhưng thật ra độc miệng, mỗi khi Chu Tử Thư thử một lần biện pháp thuật lại trong Âm Dương Sách nhưng không có gì khởi sắc, Diệp Bạch Y sẽ mang theo bình rượu ướp lạnh huyên náo ở bên, ồn ào nói:

“Tiểu ngu xuẩn ngươi ngủ liền ngủ nhiều năm như vậy, lão tử đều lo lắng muốn chết, hiện giờ ngay cả ăn bánh chẻo đều là cặn bã chứa băng, ngươi nếu có lương tâm, liền cút nhanh đứng lên, để cho lão tử an tâm ăn mấy trận cơm nóng hổi.”

Thấy Ôn Khách Hành không phản ứng gì, Diệp Bạch Y có khi sẽ cố ý hạ giọng ghé vào bên tai Ôn Khách Hành truyền tin nhảm, hôm nay nói Thất gia mang về một muội tử dị vực eo nhỏ, ngày mai còn nói Thành Lĩnh cứu trở về một mỹ nhân thanh lãnh dung mạo tuyệt hảo, mắt thấy phải lấy thân báo đáp đồ đệ của Tần Hoài Chương á!

Ôn Khách Hành thỉnh thoảng khi nghe được Thất gia và muội tử eo nhỏ sẽ nhíu nhíu mày rất nhỏ khó nhìn ra.

Diệp Bạch Y thâm thụ ủng hộ, tiếp tục thêm mắm thêm muối, lúc Chu Tử Thư nghiên cứu Âm Dương Sách, Diệp Bạch Y liền đem chuyện “Đồ đệ Tần Hoài Chương thích eo nhỏ” giảng thành nhiều kỳ.

Ôn Khách Hành lần đầu tiên tỉnh lại là vào một đêm mưa tầm tã, ngay cả tiếng sấm đều trầm muộn làm cho người ta không thở nổi.

Dưới cửa chợt có tiếng ếch kêu, hòa với tiếng vang nhỏ vụ của con dế mèn cọ cánh.

Ôn Khách Hành cổ họng ngai ngái, một ngụm máu ấm áp cơ hồ phải ho ra đến.

Nhưng Chu Tử Thư chính đang ôm y chặt chẽ vào trong ngực, người giống như đang trong mộng, thoạt nhìn cau mày, không giống đang chìm vào giấc mơ đẹp, Ôn Khách Hành sợ dọa đến Chu Tử Thư, ngay cả ho khan cũng không dám, đành phải nín thở nhẫn nại.

Nhẫn đến ngực buồn đau, ngay cả nước mắt cũng ngăn không được, một búng máu nguyên bản phải sặc ra theo khóe môi chậm rãi tràn xuống.

Ôn Khách Hành lúc này mới phát giác mình thất sách, hiện giờ bộ dáng này, chỉ sợ lại càng dọa người.

Y nghĩ muốn đưa tay lặng lẽ lau đi, chỉ là vừa động, Chu Tử Thư liền tỉnh.

Ôn Khách Hành sẽ không bao giờ quên ánh mắt Chu Tử Thư khi đó.

Trong một khắc vốn mất mà được lại đó, vẻ mặt người này cũng không kinh hỉ, mà là lâm vào một loại nỗi sợ hãi vi diệu tên là lo được lo mất.

Ôn Khách Hành cũng không khách sáo với Chu Tử Thư, thuận lý thành chương tập được một loại phương pháp mới đối phó hắn.

Trước kia, khi y và Chu Tử Thư có bất đồng, thường thường một triền hai hống ba làm nũng, lần nào cũng đúng, nhưng Chu Tử Thư cũng dần dần thăm dò rõ chiêu trò của Ôn Khách Hành, có khi si triền cũng vô dụng.

Vì thế Ôn Khách Hành mở ra lối khác, rập khuôn một bộ lúc trước Chu Tử Thư lừa y đi bắt con thỏ xuống phòng bếp, học đến trò giỏi hơn thầy mà giả bệnh.

Y thèm ngọt, Chu Tử Thư lại không cho phép y chạm vào điểm tâm này, Ôn Khách Hành liền thường thường ho khan hai tiếng, lừa gạt Chu Tử Thư đi lấy cho y mứt lê thu hoặc sơn trà cao, vị ngọt băng băng lương lương hóa ở đầu lưỡi.

Ôn Khách Hành đắc ý, Chu Tử Thư cũng không tức giận.

Chu Tử Thư chỉ mong khi y thực sự tổn thương thực sự bệnh, cũng có thể thẳng thắn thành khẩn tích cực như vậy.

Chính là duy có một việc giả bệnh cũng vô dụng.

Lúc tình trào dâng, Ôn Khách Hành nắm chặt góc áo Chu Tử Thư, tội nghiệp vẽ vài vòng trên ngực Chu Tử Thư, hai mắt lệ quang vẻ mặt ốm yếu: “A Nhứ, nhường cho ta lần này đi.”

Chu Tử Thư nhất thời Liễu Hạ Huệ phụ thân, trừ việc tay càng ôm chặt hơn, ngừng hết động tác khác, hai mắt nhắm lại, ngoài miệng nói: “Nếu không thoải mái, hôm nay liền từ bỏ đi.”

Gian kế của Ôn Khách Hành rơi vào khoảng không, liên tiếp quyền đấm cước đá Chu Tử Thư, nhỏ giọng mắng, nói tới nói lui vẫn một bộ “Chu Tử Thư huynh đúng là ô quy vương bát đản”.

Cách âm không tốt, ở phòng bên cạnh Diệp Bạch phẫn nộ nện tường: “Câm miệng đi tiểu ngu xuẩn!”

Không ngờ lần này giả bệnh nửa thật nửa giả, không bao lâu Ôn Khách Hành liền sốt cao, sốt đến mơ mơ màng màng, trong miệng vẫn không quên lầm bầm mắng “Hỗn đản, huynh là heo à”.

Chu Tử Thư hoàn toàn hoảng hồn, một mặt hối hận mình sao lại không thể mọi chuyện theo y, một mặt suốt đêm đi dược phòng bốc thuốc.

Những năm qua này, giữa Tứ Quý Sơn Trang có thêm một dược phòng, mỗi người đều giống như nửa lang trung.

Ngày đầu tiên nhập môn, đệ tử mới phải học quy định thứ nhất chính là thấy mỹ nhân đầu bạc bên trong điền trang phải nhớ đi xa xa vòng qua, người nọ là cái bình sứ cổ quý hiếm, không thể đập không thể chạm vào.

Sau khi Ôn Khách Hành khỏe lên, thừa dịp sự đau lòng của Chu Tử Thư còn chưa tan hết, chọn lúc hắn mềm lòng nhất để nói ra một chuỗi yêu cầu vô lý, nói muốn ra đi dạo bên ngoài Tứ Quý Sơn Trang, đi xem lễ Khất Xảo náo nhiệt một chút.

Đêm Thất Tịch hàng năm, toàn thành hoa đăng, phú hộ trong thành còn có thể mời đến gánh hát sân khấu kịch nổi danh nhất, hát xướng “gặp nhau trên cầu hỉ thước”, một ngày này cũng không cấm đi lại ban đêm, pháo hoa ấm áp, nhà nhà đốt đèn cho đến bình minh.

Ôn Khách Hành chỉ gặp một lần, nhưng một lần kia, y cũng là lẫn trong đám người giết người.

Pháo hoa tràn ra dưới ánh trăng sáng tỏ, máu của Cấp Sắc Quỷ đã phun tung tóe bên chân y.

Ôn Khách Hành không thèm để ý lau sạch vết bẩn trên ngón tay, cùng thi thể lạnh như băng xem hết cả tràng pháo hoa.

Khói lửa nhân gian.

Tóm lại chớp mắt là qua, không phải thứ thuộc về y.

Lúc sau y phe phẩy quạt đi ngang qua sân khấu kịch, “gặp nhau trên cầu hỉ thước” đã diễn đến khi Ngưu Lang Chúc Nữ cách cầu tương vọng.

Ôn Khách Hành chưa từng ngừng chân, bước nhanh đi qua.

Y hiểu rõ chính mình phải đi qua cũng không phải cây cầu hỉ thước nào, mà là cầu Nại Hà.

Phía bên kia cầu không người chờ y.

Vì y bắc cầu dưới chân cũng không phải là chim khách.

Y chỉ có thể nghe thấy con cú mèo đang cười.

Chu Tử Thư chịu không nổi ánh mắt thương cảm của y trông lên, một lời đáp ứng.

Lại một lần nữa cùng Ôn Khách Hành đi trong đám người nhộn nhịp, toàn bộ hành trình Chu Tử Thư nắm tay Ôn Khách Hành với vẻ mặt khẩn trương, chọc Ôn Khách Hành giấu nụ cười như ý xấu xa ở sau mặt quạt mà đùa hắn: “Xem bộ dáng của A Nhứ này, người bên ngoài thấy, sẽ nói là phu nhân của ta ra ngoài gặp người lại thẹn thùng như thế, một đường nắm tay vi phu nha.”

Chu Tử Thư đảo mắt nhìn trời, một động tác đã lâu không thấy.

Chỉ là khoảng thời gian thái bình vẫn có sóng gió, diễn hát đã xong, lúc thả hoa đăng, trên mặt sông lại đến một đám thuyền phỉ cướp bóc, thừa dịp hôm nay trong thành nhiều nữ quyến, ai cũng mở hộp gương lấy trang sức trang phục xuất hành, mà lại đây cướp chút đồ trang sức.

Nhất thời bờ sông liên tục vang lên tiếng kêu sợ hãi, đám người tách ra Chu Tử Thư đang cầm một ngọn hoa đăng khác, cuốn một mình Ôn Khách Hành vào giữa các cô nương đang chạy tứ phía.

Tới lúc son phấn trâm mày đều tán, tên đầu lĩnh thuyền phỉ lòng tham không đủ vốn lại là kẻ mắt sắc biết hàng, liếc mắt một cái nhìn trúng cây quạt bạch ngọc làm phiến của Ôn Khách Hành, thấy dùng tài liệu quý giá, liền xách lên cây đao huyết khí hun người, bổ đến đoạt.

Ôn Khách Hành thử né tránh mấy lần, khó khăn lắm né được đao phong sượt sát qua tóc y, phát quan bị đánh nát, tóc bạc tán tại bên người, nhìn càng thêm vài phần yếu ớt.

Nội lực mặc dù mất, thân thủ còn trong trí nhớ, Ôn Khách Hành không muốn yếu thế, lại càng không nguyện bị người xem nhẹ, giương cây quạt đón đỡ đao phong, thậm chí thừa dịp đám đạo tặc kia chưa chuẩn bị, họa xuất một đạo vết máu ở sườn tên đầu lĩnh.

Đã lâu chưa từng sảng khoái như vậy.

Chỉ là thấy máu, đối phương hoàn toàn nổi lên sát tâm, một đám người cùng xông đến. Ôn Khách Hành né tránh không kịp, mắt thấy lưỡi đao ập đến, Ôn Khách Hành tâm kêu không tốt. Chỉ nháy mắt, kiếm quang Bạch Y Kiếm đã ngăn đao mang lại, đao và tay cầm đao của tên cướp cùng gãy trên mặt đất.

Lúc Chu Tử Thư quay lại, cảnh nhìn thấy là Ôn Khách Hành bị đao phong đảo qua rơi vào giữa sông, vạt áo màu tím ướt sũng nước sông lạnh lẽo, kéo y trầm xuống sâu.

Trong đầu Chu Tử Thư trống rỗng, bối rối nhảy xuống dòng nước sông ngầm chảy xiết.

Nhiệt độ cơ thể Ôn Khách Hành bị nước sông lạnh lẽo xua tan, nếu không phải vẫn còn mạch đập rối loạn, Chu Tử Thư cơ hồ phải hoài nghi người hai mắt nhắm nghiền bị chính mình ôm vào ngực đã đi rồi.

Sau đêm đó, việc đạo tặc mao tặc trong vài tòa thành xung quanh bị đương kim võ lâm minh chủ tự mình dẫn người dọn dẹp sạch sẽ để sau hãy nói. Ôn Khách Hành vì một lần khúc chiết này mà lại liên tục bị bệnh hơn nửa năm. Tới lúc khỏe lên có thể phe phẩy quạt thúc giục bọn đồ tử đồ tôn mới thu của Tứ Quý Sơn Trang sáng sớm dậy luyện công, đã là chuyện đầu xuân năm sau.

Từ đó về sau, trên bảng công bố của Giang hồ Bách Hiểu Sinh, khôi thủ võ lâm liền thành Ôn Khách Hành.

Trương Niệm Tương còn đặc biệt mời quỷ bút họa tiên ẩn cư nhiều năm rời núi, dựa vào bộ dáng của Ôn Khách Hành để vẽ bức họa đằng sau bảng, ý muốn nhắc nhở người trong thiên hạ, lưu ly mỹ nhân không dễ chọc, khuyên quân nghĩ lại.

Nếu không nắm chắc liên tiếp thắng ba người Trương Thành Lĩnh, Chu Tử Thư và Diệp Bạch Y, vẫn là ngoan ngoãn cách ngọn mỹ nhân đăng này xa chút.

Hết một lần rồi lại hai lần, cốc chủ Ôn Khách Hành ngày xưa của Quỷ Cốc ngược lại bị truyền trong miệng đám võ lâm hậu bối thành lão yêu tinh đeo mặt nạ, nghe nói tháo bộ túi da xinh đẹp bất lão kia xuống, lộ ra chính là gương mặt mặt mũi hung tợn.

Ôn Khách Hành lười phản bác, chỉ mỗi ngày thúc giục bọn đồ tử đồ tôn luyện tập, tới buổi trưa, lại quấn quít đòi Chu Tử Thư chém dưa thái rau, cần mẫn luyện tài nấu bếp.

Chu Tử Thư trời sinh nấu cơm khó ăn, chân tâm thật ý mà luyện rất nhiều năm, cũng chỉ là từ trình độ ngâm độc biến thành khó có thể nuốt xuống mà thôi.

Sư phụ cơm, Trương Thành Lĩnh ăn đến mặt mày xanh xao, hảo sư thúc của hắn nhưng thật ra thích thú.

Dù sao hai người uống băng ăn tuyết, Diệp Bạch Y ngày ngày trốn đi khi tới giờ cơm, chỉ có hai cha con Trương Thành Lĩnh và Trương Niệm Tương sống nương tựa lẫn nhau, ăn hết vị đắng của cuộc sống.

Chu Tử Thư nấu cơm khó ăn, tài nghệ dùng nội lực ngưng thủy thành băng, lại thêm nước quả làm thành đá bào nhưng thật ra cao siêu.

Nhưng băng ăn lâu, tóm lại sẽ chán, Chu Tử Thư lại cướp đoạt thực đơn xung quanh, học được cách thực hiện món ăn nguội khắp thiên nam địa bắc, kiếm pháp tinh diệu năm đó, hiện giờ được dùng để xắt đồ biển cũng không tính là mai một.

Càng không cần nói Chu Tử Thư còn từ người bản địa vùng Côn Châu học được món cua ngâm rượu, Diệp Bạch Y thèm ăn cũng không tiếp tục cứ ở giờ cơm là rời đi Tứ Quý Sơn Trang, mỗi ngày mặt dạn mày dày ăn nhờ ở đậu, đuổi đều đuổi không đi.

Trương Niệm Tương xuất giá vào năm mười tám tuổi, gả cho đều không phải là giang hồ hào hiệp, mà là tiểu tiểu thư sinh của nhà bình thường.

Nàng vốn xinh đẹp, lại từ nhỏ tới lớn kề cận Ôn Khách Hành, giữa sóng mắt lưu chuyển học được vài phần yêu khí, tiểu phu thê hai người ghé vào một chỗ, lại thật giống như tiểu thư sinh tuấn lãng phối hợp với tiểu hồ ly tinh tinh quái trong truyền thuyết.

Ôn Khách Hành không chuẩn bị nhiều đồ cưới lắm, chỉ cởi xuống phiến trụy treo ở cây quạt rất nhiều năm, đính ở trên trâm hoa, làm thành một cây trâm vàng tặng cho nàng.

Trương Niệm Tương biết ý nghĩa của tên mình, biết tại Tứ Quý Sơn Trang này, chuyện hôn tang cưới gả sẽ gợi lên nỗi thương tâm của người khác, liền chủ động thương nghị cùng tiểu thư sinh, hết thảy giản lược, thiên địa làm mối.

Việc hôn sự này thiên địa chúc phúc, lại độc có một kẻ thương tâm.

Có tiểu đệ tử trong Tứ Quý Sơn Trang nguyên bản ái mộ Trương Niệm Tương, tâm sự rơi vào khoảng không, lại cảm thấy mình nguyên bản xuất thân danh môn, đầu tại Tứ Quý Sơn Trang môn hạ, cho tới bây giờ đều là vì phần yêu thích không lên được mặt bàn này. Khi Trương Niệm Tương cự tuyệt hắn, hắn vốn tưởng rằng Trương Niệm Tương tâm duyệt nhất định là vầng cô nguyệt quang hoa sáng lạn nơi chân trời, lại không nghĩ người mà nàng tâm tâm niệm niệm phải gả lại là một phu lang bình thường như thế.

Phần tâm tư này vòng vo thiên chuyển, làm cho tiểu đệ tử phẩm ra vài phần ý tứ nhục nhã.

Bởi vậy hắn chủ động xóa tên, rời khỏi Tứ Quý Sơn Trang. Khi ấy mọi người chỉ coi là hắn vết thương tình khó lành, thoát đi nơi thương tâm.

Nhưng không ngờ, trong chốn giang hồ truyền ra một lời đồn đãi khác, nói do đệ tử cũ của Tứ Quý Sơn Trang chính miệng vạch trần, bảo bảng khôi thủ võ lâm kia chính là làm giả ——

Quỷ chủ Ôn Khách Hành ngày xưa, hiện giờ nội lực hoàn toàn không có, sớm là kẻ phế nhân.

Võ lâm quần hùng yên ổn rất nhiều năm, lần thứ hai rục rịch ngóc đầu dậy.

Mấy năm nay, Chu Tử Thư phong kiếm, Diệp Bạch Y tàng danh, chỉ còn một Trương Thành Lĩnh ngồi an an ổn ổn trên ghế võ lâm minh chủ rất nhiều năm.

Lại một năm nữa đại hội võ lâm.

Ôn Khách Hành vẫn cầm một miếng dưa hấu ướp lạnh như cũ, thản nhiên phe phẩy quạt xem người võ lâm cạnh tranh cùng khom lưng vì danh lợi.

Tiểu đệ tử năm đó trốn tránh đã tu tập ma công, lầm nhập ma đạo, ở đại hội võ lâm năm nay sát thượng sơn môn, kiếm chỉ Ôn Khách Hành đang ngồi ở xa xa, kêu lớn:

“Ôn Khách Hành, nếu bảng khôi thủ này cũng không nửa phần giả dối, ngươi có dám tiếp ta ba chiêu?”

Lời này, cũng là lời võ lâm quần hùng nhiều năm chịu làm kẻ dưới muốn hỏi mà không dám hỏi.

Trương Thành Lĩnh nghe vậy vỗ bàn đứng dậy: “Nghiệt đồ, ngươi làm càn!”

Nhưng lời này cũng không dọa lùi tiểu đệ tử nửa phần, hắn nhờ công pháp tà môn ma đạo mà công lực đại tăng, sớm không để vào mắt võ lâm chính đạo vốn mọi chuyện đều chú ý kết cấu.

Ôn Khách Hành phe phẩy quạt, nhìn một màn trò hay này trong lòng buồn cười, thấy tiểu đệ tử lại phải gọi ầm ĩ, Ôn Khách Hành lắc đầu, khuyên nhủ: “Ta chỉ biết giết người, sẽ không tiếp chiêu.”

Tiểu đệ tử kia không buông tha, ngay cả mấy lời khó nghe rằng Ôn Khách Hành mấy năm nay thư phục dưới người đều mắng ra miệng, Trương Thành Lĩnh dưới cơn nóng giận rút kiếm mà lên, giữa mấy chiêu lại có thế hòa.

Quần hùng ồ lên.

Nhưng một thanh quạt bạch ngọc làm phiến nhanh nhẹn cắt đứt tiếng ồn ào mọi nơi.

Ôn Khách Hành chẳng biết lúc nào phi thân mà lên, một tay không nặng không nhẹ giúp đỡ phía sau Trương Thành Lĩnh vốn đang cơ hồ không địch nổi, tay kia đã ném ra cây quạt, xuyên qua kiếm thế như mưa.

Kiếm khí nhấc lên những lọn tóc bạc của Ôn Khách Hành.

Cây quạt trắng vừa mới cắt yếu hầu kẻ khác lại bay trở về những ngón tay của y.

Ôn Khách Hành ánh mắt đảo qua đám người hoạt kê không tiếng động, cuối cùng làm chuyện xấu bị người phát hiện tự biết đuối lý, nhún vai hướng Chu Tử Thư cách nửa giang hồ:

“Lừa huynh đó.”

[Hết ]

Lời cuối truyện:

“Khi nào thì khôi phục.”

“A Nhứ… Đừng nóng giận nữa mà.”

“Đệ lừa ta bao lâu!”

“Chỉ, chỉ vài ngày thôi.”

“Hôm nay tự dùng nội lực của mình đi ngưng băng đi, không muốn làm thì đơn giản là đừng ăn cơm.”

“Ai nha A Nhứ, tạm tha ta lần này đi.”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

“A Nhứ, ai nha đau… A Nhứ…”

“Thật sự?”

“…”

“Lão Ôn, ngươi đừng làm ta sợ, Lão Ôn!”

“A Nhứ, sao mà huynh dễ lừa gạt như vậy nha.”

Share this:

  • Facebook
  • X
Like Loading...

Related

Từ khóa » đồng Nhân Chu ân Hạn Tuấn