Sự ác độc Vô Thức đằng Sau Những Lời "hỏi Thăm" - Coocxe

Sợ nhất những buổi tiệc bà con dòng họ cả năm trời mới gặp, hoặc hàng xóm nhiều chuyện, họ gặp mình họ hỏi ” có con chưa con ?” ” cưới lâu rồi nhỉ, sao lâu thế “ … Sao mình nói là ác độc vô thức, bởi đơn giản họ cũng k nhận ra sự ác độc của bản thân, thế này nha, nếu họ thực sự quan tâm tới mình, sẽ gặp người thân cận nhất của mình hỏi thăm ý nhị một cách thông cảm quan tâm hay có ý định giúp đỡ tinh thần hay vật chất j đó, bla bla ! Đó là có quan tâm phát khởi ra lời nói, còn những câu kí họ nói cho có chuyện, họ nói mà biết thừa câu trả lời, hay họ nói để khẳng định cái sự thiếu thốn của người họ hỏi mà họ đóng đinh trong đầu ?

Rồi những bạn bè chưa thân, cứ gặp những người bạn thân của mình rồi hỏi, sao nhỏ đó chưa có con? Bạn mình trả lời tại nó chưa muốn và nhiều lí do khác thì họ không hài lòng , họ chưa mãn nguyện kết thúc câu chuyện ở đó , mình hay nói bạn mình ” hay bồ cứ nói đại cây độc không trái gái độc không con cho đúng câu trả lời hoàn hảo của người hỏi, người ta bản chất là muốn nghe bi kịch của người khác để cân bằng cho những đau khổ thiếu thốn trong đời sống của mình mà…

Đi đám ma , mình cũng ghét nhiều người lộ liễu Tra hỏi gia chủ sao mà người kia chết? Người ta thì đã đau khổ khóc rạc người, tới chia sẻ thì phải để ý người ta có muốn kể lể khôgn thì hãy khơi gợi , có nhiều nguyên nhân tử vong khó giải thích thì lại tra tra hỏi hỏi như kiểu người ta phải thú nhận người ta đầu độc chồng hay hãm hại con vào chỗ tử mấy mợ mới vui hay sao đó.

Đi họp lớp, bạn bè cả chục năm gặp lại, sao không hàn huyên chuyện cũ, rủ nhau lập ra một thứ gì mới có tính đoàn kết có ích cho xã hội , đứa thành đạt thì tự bề ngoài và phong thái lẫn lời nói đã toát lên câu chuyện khỏi cần hỏi, những người im lặng nghĩa là người ta không muốn khoe khoang hoặc nhất thời không muốn nói tới sự nghiệp và đời sống tình cảm cá nhân, hỏi chi vậy? Quan tâm hay tò mò? Hay muốn xoáy vào những sự thất bại của người khác để an ủi cái bản ngã tự cao nhưng chưa đủ thành công của mình ?

Mình ít nói, mình ít hỏi thăm, không phải mình lạnh lùng , mà mình rất ái ngại nhắn điện thoại mỗi khi hỏi thăm bạn bè khi có chuyện mà mình không có điều kiện thời gian để gặp trực tiếp, bởi khi đó mình không đánh giá được tâm trạng của người ta thế nào, hoàn cảnh ra sao ? Câu hỏi của mình có trở nên vô duyên hay vô nghĩa không? Gặp nhau thì mình đoán được cảm xuac của người kia và biết mình nên hay k nên nói gì , còn nếu chỉ vài dòng hỏi thăm, thì mình chỉ ngắn gọn đại loại “mọi việc ổn không …?” để cho người đón nhận 1 khoảng trống tự do, trả lời hay không trả lời sự quan tâm của mình. Vì nếu thực sự quan tâm, bạn sẽ không muốn người kia khó chịu, mà là tạo cánh cửa với thông điệp ” tôi sẵn sàng chia sẻ, sẵn sàng giúp đỡ nếu có thể !”

… chứ không phải tìm tư liệu cho những tiệc trà của mình bằng câu chuyện bi ai của kẻ khác !

Trần Mai Anh

Từ khóa » Những Lời ác độc